Chương 1401 Ước định
Một chân bước vào, Tô Trầm đã ở một không gian đặc thù.
Xung quanh là gợn sóng dạng nước, nhìn như nhẹ nhàng, lại mang theo áp lực nặng tới vạn quân.
Mà ở phía sau gợn sóng này, là bóng tối thâm trầm vô tận. Tô Trầm đem tinh thần cảm giác của bản thân phóng ra, cảm nhận được là một mảng dày nặng, như có một bức tường cao, đem bốn phía nơi đây bao vây lại, chỉ có tận cùng phía trước có một khe hở.
Năng lượng như gợn nước kia, chính là từ trong khe hở này trào ra, tràn ngập ở mảnh không gian này.
“Kẽ nứt hàng rào.” Tô Trầm lẩm bẩm một tiếng.
Vị trí của hắn giờ phút này chính là kẽ nứt khe hở của hàng rào các vị thần cùng Nguyên Hoang đại lục, xung quanh là hàng rào các vị thần, chỉ có một mảnh nhỏ không gian nơi này, là không gian đặc thù hình thành sau khi năng lượng khe hở tràn ra.
Tựa như kẽ hở trong bức tường, có thể cho côn trùng xuyên qua.
Nhưng Tô Trầm có thể xuyên qua, các vị thần lại không được.
Bởi vì bọn họ quá lớn.
Cho nên bọn họ chỉ có thể thông qua kẽ hở vận chuyển hình chiếu hoặc hóa thân lực lượng của mình, để ảnh hưởng Nguyên Hoang thế giới.
Mà mặc dù là Tô Trầm, xuyên qua thật ra cũng chỉ là tới gần Nguyên Hoang đại lục bên này, về phần đi thông thế giới sau hàng rào các vị thần, hắn bây giờ cũng không qua được.
“Kẽ hở còn quá nhỏ... Nhưng rất nhanh, sẽ tiến một bước mở rộng.” Tô Trầm tự nói.
Năng lượng quay cuồng trong kẽ hở, không ngừng ăn mòn xung quanh, từng chút một mài mòn hàng rào của các vị thần.
Chính cái gọi là đê dài ngàn dặm, vỡ bởi hang kiến, khe hở trước mắt này, không thể nghi ngờ chính là hang kiến của hàng rào các vị thần.
Nói chính xác, là một trong những hang kiến.
Từ trong trí nhớ của Ảo Mộng Chi Chủ biết được, khe hở như vậy trên hàng rào của các vị thần thật ra còn có không ít.
Mấy chục vạn năm thời gian ăn mòn hàng rào này, khiến nó tiến vào tuổi xế chiều, cũng mới là điều căn bản để hàng rào các vị thần buông lỏng. Về phần bản thân các vị thần cố gắng, ngược lại không tính là gì.
Thời khắc này đứng ở đây, cảm thụ được áp lực khổng lồ của mảnh không gian này, Tô Trầm khẽ cười hê hê.
Tô Trầm huýt một tiếng dài, nói: “Ta đến rồi, ngươi ở nơi nào?”
“Ngươi ở nơi nào?”
“Ngươi ở nơi nào?”
“Ngươi ở nơi nào?”
Thanh âm ong ong quanh quẩn trong kẽ hở hàng rào, lại không ai trả lời.
Tô Trầm nhíu nhíu mày, lại chưa có động tĩnh, chỉ là yên lặng chờ đợi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, một bóng người rốt cuộc xuất hiện ở đối diện kẽ nứt.
Theo gợn sóng năng lượng, chợt chìm chợt nổi, làm một loại biến hình quy luật vận động đặc thù rất kỳ lạ, không ngừng vặn vẹo, biến hóa, như một con sên.
Cho đến khi tới trước người Tô Trầm, mới dần dần củng cố.
Hiện ra hình dạng một người, thế mà lại là hình tượng lão ăn xin kia.
Lão ăn xin, rốt cuộc xuất hiện.
Tô Trầm đối với việc này cũng không kỳ quái.
Lần này hắn tự mình tới, thật ra không phải vì hóa thân Ảo Mộng Chi Chủ, đó chẳng qua là kèm theo, mục đích thật sự vẫn là lão nhân này. Diệp Phong Hàn không biết, trong tin tức hắn phát về, còn xen lẫn một đoạn tin tức đặc thù.
Đó là lão ăn xin hẹn gặp đối với Tô Trầm.
Thời khắc này nhìn thấy lão ăn xin, trong lòng Tô Trầm kích động một phen.
Nếu không phải lão, bây giờ mình có lẽ vẫn là một đại thiếu gia Tô gia, có lẽ sẽ trở thành người tài trong một thế hệ, lại tuyệt đối không có địa vị hôm nay.
Có thể nói, là lão ăn xin đã thành tựu mình.
Thời khắc này đối mặt tồn tại đã thành tựu mình, trong lòng Tô Trầm lại có thể nào không cảm khái ngàn vạn.
Phản ứng thú vị của lão ăn xin, cũng là thổn thức vô cùng.
Lão nhìn Tô Trầm, trong ánh mắt cũng là tràn ngập quan tâm yêu thương.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau chốc lát, sau đó Tô Trầm mới đánh vỡ cục diện bế tắc.
Hắn hướng lão ăn xin cúi người hành lễ: “Tô Trầm ra mắt tiền bối, không biết tục danh tiền bối, có chỗ thất lễ xin tiền bối bao dung.”
Lão ăn xin mỉm cười: “Ta không có tên, lúc ta sinh ra, tên không có ý nghĩa, bởi vì thời điểm đó còn chưa có nhân loại.”
Trong lòng Tô Trầm căng thẳng.
Lời của lão ăn xin, không thể nghi ngờ đã thừa nhận thân phận của mình.
“Tô Trầm ra mắt Nhân Tổ chân thần!”
“Nhân Tổ...” Lão ăn xin nhấm nuốt một phen lời này, sau đó gật gật đầu: “Ngươi có thể lý giải như vậy, nhưng ta không phải chân thần.”
“Ngươi không phải thần?” Tô Trầm ngạc nhiên.
Lão ăn xin gật gật đầu: “Không phải, chính như ngươi biết, ta chẳng qua là tác phẩm đầu tiên của thần.”
“Nhưng mà...”
“Ngươi muốn nói, sau Côn địa, đều là thần linh, đúng không? Ngươi muốn nói, nếu ta không phải thần, lại nào có thể sinh tồn ở phía sau hàng rào các vị thần, cũng tồn tại mãi đến bây giờ? Thậm chí có thể xuyên qua hàng rào, làm được chuyện các vị thần cũng không làm được?” Nhân Tổ hỏi.
Tô Trầm mờ mịt gật đầu.
Nhân Tổ thở dài: “Việc này nói đến thì dài. Nhưng chúng ta không có quá nhiều thời gian nói việc này, ta chỉ có thể nói cho ngươi, ta sở dĩ có thể xuyên qua hàng rào, hình chiếu hóa thân, hoàn toàn là vì ta không phải thần. Thần rất cường đại, nhưng cũng có hạn chế của bọn họ. Không còn tín ngưỡng cùng hiến tế, lực lượng bọn họ suy yếu đi rất nhiều. Ngược lại là con người, không dựa vào bên ngoài, lực lượng phát ra từ trong lòng, so với thần càng mạnh hơn, cũng càng không chịu ước thúc hơn!”
“So với thần càng mạnh hơn!” Tô Trầm bị từ ngữ này làm chấn động một phen dữ dội.
“Ngươi không phải đã có được nó sao?” Nhân Tổ cười nói.
Quả nhiên, là chỉ tiên nguyên sao?
“Quả nhiên, Nhân Tổ mới là người đầu tiên có được tiên nguyên?” Tô Trầm nói.
Không ngờ Nhân Tổ lại xua xua tay: “Không giống nhau, không giống nhau, ta khác với các ngươi. Ta bị lực lượng tín ngưỡng ăn mòn quá sâu, rất nhiều chuyện chỉ là biết, lại đã định sẵn không làm được.”
Tô Trầm không hiểu gì nhìn Nhân Tổ, Nhân Tổ đã nói: “Ta không có quá nhiều thời gian giải thích những thứ này với ngươi, khe hở này vẫn luôn bị đám thần linh kia trông chừng, ta chỉ có thể cắt đuôi bọn họ thời gian có hạn, cho nên chúng ta nói ngắn gọn. Thời gian các vị thần trở về không xa nữa...”
“Còn có sáu năm.” Tô Trầm nói.
Nhân Tổ lắc đầu: “Không, còn có hai năm.”
“Cái gì?” Tô Trầm ngẩn ra.
Lúc trước không phải nói mười năm sao?
Nhân Tổ nói: “Có một chỗ khe hở tốc độ biến chất vượt qua đoán trước, đang tăng tốc sụp đổ, cảnh này khiến tốc độ hàng rào các vị thần sớm hủy diệt.”
“Như vậy nơi này...”
“Chỉ là dùng để phân tán sức chú ý của các ngươi.” Nhân Tổ trả lời, nâng tay đánh ra một luồng hào quang, rơi ở trán Tô Trầm, Tô Trầm đã thu được tin tức.
Nhân Tổ nói: “Nơi này mới là vị trí khe hở lớn nhất kia, vì không bị các ngươi phát hiện, các vị thần ở nơi đó hầu như chưa làm ra bất cứ động tác nào. Nếu không thể mau chóng tu bổ khe hở đó, hai năm sau, các vị thần tất nhiên trở về.”
Tô Trầm chém đinh chặt sắt nói: “Ta sẽ không để bọn họ thực hiện được.”
Nhân Tổ gật gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi có thể làm được, nhưng thế này cũng chỉ có thể kéo dài một thời gian. Hàng rào đang tan vỡ, cho dù ngươi ngăn cản như thế nào nữa, cũng chỉ là thêm vài năm hơi tàn, chung quy không vãn hồi được đại cục.”
“Không biết Nhân Tổ có cách nào không?” Tuy đối mặt là có Nhân Tổ ân nhân truyền công, Tô Trầm vẫn như cũ chưa để lộ kế hoạch của mình.
Nhân Tổ nhẹ nhàng cười: “Ngươi không phải đã có sao? Ở trước khi các vị thần trở về, đã giết tới!”
Tô Trầm khựng lại, có chút xấu hổ.
Nhân Tổ cười nói: “Không cần xấu hổ, cẩn thận là mỹ đức cần thiết, dũng khí và quyết đoán là nền tảng cho thành tựu. Hai mươi vạn năm, chúng ta đã đợi hai mươi vạn năm, gieo xuống vô số hạt giống, thẳng tới hôm nay, rốt cuộc thu hoạch một cái cây lớn có thể mang Nhân tộc đi ra khỏi vũng bùn. Tô Trầm, ngươi tốt lắm! Phi thường tốt!”
Quả nhiên là như thế sao?
Một khắc đó, Tô Trầm đã biết mục đích Nhân Tổ làm ra tất cả.
Hai mươi vạn năm qua, hóa thân của Nhân Tổ luôn luôn du dãng ở nhân gian, không ngừng gieo hạt giống, chế tạo người được trời chọn có kỳ ngộ. Mục đích của lão, thật ra chính là muốn cường thịnh Nhân tộc.
Nhưng sự thật là, tuyệt đại đa số người đạt được kỳ ngộ, thứ muốn có chỉ là lo cho bản thân.
Bọn họ dùng lực lượng mình đạt được làm bản thân mạnh lên, thành tựu chí cao, sau đó hưởng cuộc sống mỹ nữ như mây, xa hoa vô cùng, lại chưa từng nghĩ tới muốn dùng lực lượng của mình, đi tạo phúc toàn bộ thế giới nhân loại.
Bọn họ tuy là cường giả, nội tâm lại rất thấp hèn, chỉ nghĩ cho bản thân, mà không có đạo nghĩa vì mọi người.
Đương nhiên, cũng có người lòng mang đại nghĩa, nhưng đại nghĩa của bọn họ, cũng quá nửa chỉ là hành hiệp giang hồ, lấy lợi của bản thân đi làm việc tốt hơn, về phần nói ôm cái gì nghiên cứu gửi cho hậu nhân, kéo dài muôn đời, đã ít lại càng ít.
Lão từng đem kỳ vọng đặt ở trên người Lý Đạo Hồng, cho gã Hỗ Trướng Chi Não, nhưng tạo nên chỉ là một tên vương gia tham lam ích kỷ, cũng từng chờ mong Lâm Nhiễu Huyền, hy vọng hắn đạm bạc vô danh, có thể không bị hiệu quả và lợi ích ảnh hưởng, kết quả Lâm Nhiễu Huyền lại đạm bạc đến mức đem Huyết Sát Cốt cho Long Phá Quân.
Lão từng chờ mong vô số người, gieo vô số hạt giống, thu hoạch lại chỉ là từng lần thất vọng.
Cho dù như thế, lão vẫn không ngừng làm như vậy.
Bởi vì lão tin tưởng một ngày nào đó, lão có thể tìm được người nọ chịu tải toàn bộ hy vọng của lão.
Hai mươi vạn năm tìm kiếm và gieo rắc vô ích, cho đến khi Tô Trầm xuất hiện.
Giờ khắc này, nhìn Nhân Tổ, Tô Trầm rốt cuộc hiểu rồi, biết rồi.
Chỉ là còn có một điểm, hắn không hiểu.
Hắn hỏi: “Vì sao, ngươi không nói thẳng ra?”
Nhân Tổ nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không thể. Đây là trả giá, cũng là cân bằng.”
“Cân bằng...” Tô Trầm trầm ngâm một phen.
Hắn nhớ tới ba năm tối tăm của mình.
Sau đó hắn có chút hiểu ra.
“Lực lượng cân bằng? Tin tức cân bằng?”
Nhân Tổ lặng lẽ gật đầu: “Xuyên qua hàng rào này, cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Lão không thể nói nhiều hơn nữa, nhưng tất cả đã đều ở trong không lời.
“Vậy ta cần như thế nào mới có thể đi qua?” Tô Trầm hỏi.
“Ở lúc khe hở mở rộng đến lớn nhất...”
“Không!” Ra ngoài Nhân Tổ đoán trước, Tô Trầm nói: “Ta muốn là bây giờ.”
“Bây giờ đi qua?” Nhân Tổ ngạc nhiên.
“Đúng. Bây giờ!” Tô Trầm trả lời: “Thời điểm khe hở mở rộng đến lớn nhất, Nhân tộc có thể đi qua, các vị thần cũng sắp có thể qua đây. Lúc đó, thời gian để lại cho Nhân tộc không nhiều. Ta phải đi qua ngay bây giờ, như vậy mới có thể tranh thủ cho Nhân tộc ta nhiều thời gian hơn nữa.”
“Ngươi không có khả năng qua đây.”
“Như ngươi là được, hơn nữa Côn địa cũng có sinh mệnh, không phải sao?” Tô Trầm nói.
Từ chỗ Ảo Mộng Chi Chủ, hắn chiếm được bộ phận ký ức, biết Côn địa thật ra không phải không có sinh mệnh ngoài thần tồn tại, chẳng qua các sinh mệnh đó bị vây ở hoàn cảnh Côn địa, cũng không thể mang đến quá nhiều thần lực cho các vị thần.
Chỉ có Nguyên Hoang đại lục, mới là nguồn thần lực lớn nhất.
Nhân Tổ trầm mặc.
Một hồi lâu, lão nói: “Đây quả thật là phương pháp. Nhưng ta muốn nói cho ngươi, nếu ngươi đã đến, ta có khả năng không thể giúp ngươi.”
“Chỉ cần ngươi giải quyết vấn đề nhập cảnh của ta, còn lại ta có thể giải quyết.” Tô Trầm đã kiên quyết nói.
Sau khi trầm ngâm thật lâu, Nhân Tổ rốt cuộc gật đầu: “Đây là một lần mạo hiểm, nhưng quả thực đáng giá.”
Lão nói xong lại điểm ra một chỉ, rơi ở trán Tô Trầm: “Đây là phép hình chiếu của ta, kết hợp thuật hóa thân của ngươi, hẳn có thể giúp ngươi lẻn vào Côn địa. Mười ngày sau, chỗ khe hở lớn nhất, ta ở nơi đó chờ ngươi. Nhớ kỹ, ngươi chỉ có một lần cơ hội!”
Nhân Tổ nói xong, bóng người đã biến mất không dấu vết.