Chương 1402 Minh Ước Vĩnh Hằng
Được Nhân Tổ ban cho thuật hình chiếu phân thân, Tô Trầm lập tức trở về nghiên cứu.
Thuật hình chiếu của Nhân Tổ và máu tươi hóa thân của Tô Trầm có sự khác nhau rất lớn, cái sau thực tế là sản phẩm tốc thành lấy số hiệu sinh mệnh của mình làm căn cơ, thông qua hấp thu nguyên năng nhanh chóng trưởng thành.
Hình chiếu của Nhân Tổ thì không phải như thế, lão cũng không cần máu tươi, mà là trực tiếp ý chí biến hóa, cho nên gọi là hình chiếu mà không phải hóa thân.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hình chiếu của Nhân Tổ có thể xuyên qua hàng rào các vị thần, dù sao tinh thần lực là thứ duy nhất có thể xuyên thấu hàng rào các vị thần.
Nhưng hình chiếu không phải là tự dưng thành, trên thực tế cũng cần sinh mệnh tưới tắm và trưởng thành, đây hầu như là một cái quá trình tất nhiên.
Vì thế, Nhân Tổ mỗi một lần hình chiếu, thật ra đều là gửi vào trong một cơ thể mẹ.
Nói đơn giản, hình chiếu của Nhân Tổ thật ra cũng là sự đoạt xá nào đó, chẳng qua đoạt không phải người trưởng thành, mà là trẻ con.
Mà lão sở dĩ có thể làm được điểm ấy, vừa vặn vì lão là tổ của nhân loại.
Chẳng qua vị nhân loại chi tổ này mỗi lần hình chiếu tới, đều phải làm con trước.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hình chiếu của lão mỗi lần đều là cách một đoạn thời gian mới có thể xuất hiện, bởi vì lão cần giai đoạn trưởng thành.
Nhưng ở khe hở các vị thần, bởi vì không cần xuyên qua khe hở, càng không cần tồn tại thời gian dài, độ khó giảm đi rất nhiều, cho nên Nhân Tổ hình chiếu lại không cần gửi vào cơ thể tái sinh.
Về phần hình tượng lão ăn xin, thật ra là Nhân Tổ cố ý như thế, bởi vì lão cần hướng Nhân tộc truyền đạt một ít tin tức, lại hạn chế bởi thiên địa pháp tắc cân bằng mà không thể chủ động nói ra, cho nên chỉ có thể cố ý chế tạo manh mối.
Đáng tiếc là, loại dấu hiệu này cuối cùng bị truyền thành truyền thuyết thần đạo, mọi người chỉ biết chuyện lão ăn xin, lại không biết mục đích lão xuất hiện. Hạt giống do lão gieo rắc ra, thành tựu từng người trong truyền thuyết, lại không có kẻ nào có thể dẫn dắt Nhân tộc ra khỏi khốn cảnh.
Đương nhiên, muốn nói hoàn toàn không có thật ra cũng không đến mức.
Cố gia chi tổ, vị khai quốc đế quân Cố Hiên Miện kia trộm lấy huyết mạch Chúc Long, chính là Nhân Tổ tạo ra.
Lão thành tựu hệ thống tu hành huyết mạch Nhân tộc, tuy chế tạo một lượng lớn huyết mạch quý tộc, nhưng cũng quả thực khiến năng lực sinh tồn của Nhân tộc tăng lên rất nhiều.
Chỉ tiếc thiên hạ của gia tộc cuối cùng cũng trói buộc Nhân tộc phát triển, trên trình độ nào đó cũng chế ước con đường vô huyết và con đường tu tiên.
Thẳng đến khi Tô Trầm xuất hiện, đánh vỡ huyết mạch trói buộc, mới thành tựu lần thứ hai tăng lên của Nhân tộc.
Kéo đi có chút xa rồi, mặc kệ nói như thế nào, mọi thứ Nhân Tổ làm vì Nhân tộc đều là cực kỳ quan trọng.
Nhưng bây giờ, mặc dù là lão cũng vô lực vãn hồi cục diện các vị thần trở về.
Tô Trầm biết, hy vọng duy nhất hôm nay chính là mình.
Ở sau khi đạt được thuật hình chiếu của Nhân Tổ, Tô Trầm trực tiếp khởi động Nguyên Cốt Quyền Trượng, thử kết hợp hai loại thuật thức.
Thuật hình chiếu của Nhân Tổ có thể xưng là thần thuật, nếu muốn tiên đoán loại thuật thức này, cần trả giá cũng không nhỏ, nhưng Tô Trầm diệt Linh tộc, quét mãng hoang, thu hoạch được tài nguyên nhiều hơn nữa, riêng là Yêu Hoàng nguyên tinh cũng là hàng trăm, thậm chí ngay cả hoang huyết cũng sắp tính bằng tấn.
Nguyên Cốt Quyền Trượng là vật phẩm pháp tắc, chỉ cần thỏa mãn điều kiện, thì có thể tiên đoán, cho nên cho ăn lượng lớn tài nguyên, rất nhanh đã cho ra thuật thức kết hợp hoàn mỹ.
Mười ngày sau, Tô Trầm rời khỏi Vô Cực cung, bay về phía trong bóng đêm mênh mông vô tận, cho đến khi tới khu vực Nhân Tổ điểm ra.
Đây là một vùng trống vắng, xung quanh cái gì cũng không có.
Nhưng khe hở lớn nhất của hàng rào các vị thần lại ở chỗ này, nơi này cũng là điểm trở về trong tương lai các vị thần quyết định.
Nhưng bây giờ, Tô Trầm muốn lợi dụng nó để xâm nhập ngược một lần.
Bởi vì có không gian pháp tắc, chỉ đến chỗ này, Tô Trầm đã cảm nhận được chỗ khe hở.
Nhẹ nhàng vạch một cái, một cánh cửa đã mở ra.
Nhẹ nhàng tiến vào, Tô Trầm phát hiện cửa hang nơi này quả nhiên lớn hơn so với cái kia lúc trước.
Vì không kinh động Nhân tộc, các vị thần cố ý chưa an trí bất cứ lực lượng nào ở nơi này, khiến nơi này ở trạng thái tuyệt đối bí ẩn. Nếu không phải Nhân Tổ nhắc nhở, chỉ sợ Nhân tộc qua vạn năm nữa cũng sẽ không tìm tới đây.
Nhưng bây giờ, Tô Trầm lại muốn lợi dụng nó để xâm nhập ngược một đợt.
Trong không gian bóng người vặn vẹo, hình chiếu Nhân Tổ đã lại một lần nữa xuất hiện.
“Ngươi chuẩn bị tốt rồi?” Lão hỏi.
Tô Trầm gật gật đầu.
“Như vậy, đến đây cho ta đi, ta đã chọn cho ngươi một ký chủ ưu tú.”
Tô Trầm từ trên người ép ra một giọt máu, đây không phải máu bình thường, mà là tinh huyết tập hợp tinh hoa thân thể hắn.
Nhân Tổ thấy thế lại nhíu mày: “Không có bất cứ vật thật nào có thể thông qua hàng rào các vị thần, ít nhất bây giờ không thể. Khe hở bây giờ, chỉ có thể chứa lực lượng tinh thần cường đại hơn.”
“Ta biết.” Tô Trầm đáp lại.
Giọt máu kia đã dần dần biến mất ở trên tay hắn.
“Ồ? Đây là...” Nhân Tổ phát ra tiếng ồ kinh ngạc: “Thuật hư thật chuyển hóa của Ảo Mộng lão quỷ?”
“Ta giết phân thân của hắn, học được vài thứ.” Tô Trầm trả lời.
Tinh huyết chưa biến mất, chỉ là tạm thời lấy thể thức hư hình tồn tại.
Nhưng mặc dù là như vậy, nếu muốn thông qua hàng rào các vị thần cũng không dễ dàng.
May mắn, hắn còn có Nhân Tổ.
Hình chiếu Nhân Tổ đã lui về phía sau.
Một chút hạt giống tinh thần lực bao lấy tinh huyết hư hóa bay về phía khe hở, càng tiến về phía trước, lại càng có thể cảm nhận được vô tận áp lực cùng lực lượng hủy diệt đến từ Nguyên Năng Chi Hải kia. Mặc dù là tinh thần lực muốn ở trong cơn bão nguyên lực này tiến tới cũng cực kỳ không dễ, càng đừng nói bao lấy hư vật đưa tới công kích mạnh hơn nữa.
Rõ ràng là không gian thoạt nhìn gần trong gang tấc, liên tục bay đi, cảm giác lại xa xôi như thế.
Pháp tắc hai giới hạn chế, khiến bất cứ vật chất nào từ một đầu hướng tới một đầu khác, đều sẽ trải qua khảo nghiệm và mài mòn thật lớn, máu hư hóa lảo đảo đi tới, cũng ở trong gió bão không ngừng mài mòn, trải qua khảo nghiệm thật lớn, trong nháy mắt đã tổn thất hơn phân nửa.
Nếu là tiếp tục như vậy, rất có thể chưa tới khe hở đã tiêu hao hết, tuy hạt giống tinh thần lực vẫn có thể đi qua, lại mất đi Tô Trầm dung hợp hai loại thuật thức ý nghĩa thời gian của hắn không nhiều, không thể nào như hình chiếu Nhân Tổ chậm rãi trưởng thành như vậy.
Cũng may lúc này Nhân Tổ kịp thời ra tay.
Hình chiếu đó trực tiếp hóa thân thể xác tinh thần lực lớn hơn nữa bao lấy tinh huyết hư hóa của Tô Trầm, thay thế hắn thừa nhận mọi thứ từ xung quanh đè ép đến.
Rốt cuộc!
Ở trước khi tinh thần thể xác Nhân Tổ mài mòn hết, giọt tinh huyết hư hóa kia lao ra khỏi khe hở.
“Phù! Rốt cuộc thành công rồi.” Tô Trầm thở phào.
“Kế tiếp, thì trông vào chính ngươi, ta tạm thời đã không còn sức ra tay nữa.” Bờ bên kia xa xôi truyền đến ý chí của Nhân Tổ, sau đó liền lặng yên trôi đi, rất hiển nhiên, lần hộ tống này khiến lão cũng tiêu hao to lớn.
Dùng mắt tiễn hình chiếu máu tươi rời khỏi, bản thể Tô Trầm lại chưa rời đi, mà là tiếp tục ngưng lại nơi này, bắt đầu phóng thích không gian pháp tắc, ảnh hưởng chung quanh, làm giảm cơn bão nguyên năng ăn mòn đối với khe hở.
Không gian pháp tắc cũng không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề khe hở sụp đổ, nhưng ít ra nó giảm đi rất nhiều tốc độ sụp đổ.
Ngoài ra, Vô Cực Tông cũng ở các nơi ổn định khe hở các vị thần, có lẽ có thể khiến khe hở các vị thần chống đỡ thêm vài năm.
Điều này đối với hình chiếu phân thân mà nói, thời gian vẫn hơi khẩn trương như cũ, hy vọng ở bên kia có thể tìm được biện pháp tiến một bước kéo dài.
Đông Dạ công quốc.
Phỉ Bỉ Nặc bá tước khẩn trương canh giữ ở ngoài phòng, thẳng đến lúc tiếng trẻ con khóc vang kia truyền đến.
Gia Tư Đốn phu nhân phụ trách đỡ đẻ ôm đứa bé từ trong phòng đi ra: “Chúc mừng bá tước, là con trai.”
“A, con trai! Phỉ Bỉ Nặc ta rốt cuộc có con trai rồi!” Bá tước ngửa mặt lên trời cười to, khẩn trương xoa xoa tay, bộ dáng muốn ôm lại không dám.
“Ôm một cái đi, nhưng đừng quá dùng sức.” Gia Tư Đốn phu nhân rất hiểu lòng người đem đứa bé đưa qua.
Phỉ Bỉ Nặc nhìn con trai mình, lẩm bẩm: “Xem, nó có một đôi mắt màu đen.”
“Còn có tóc màu đen.” Gia Tư Đốn phu nhân nói: “Ngươi xem, nó mở mắt rồi, đang nhìn ngươi.”
Trong tã lót, đứa bé chậm rãi mở mắt, tò mò nhìn thế giới này.
Một đôi mắt màu đen tràn ngập linh động.
“Đặt cho nó cái tên đi.” Gia Tư Đốn phu nhân nói.
“Xem, ánh mắt nó sắc bén cỡ nào. Đây sẽ là một đứa bé tuyệt đỉnh thông minh, ta có thể cảm giác được, toàn bộ Phỉ Bỉ Nặc gia tộc đều sắp bởi nó mà sinh ra thay đổi thật lớn! Cứ gọi nó Lẫm Sương đi. Lẫm Sương • Phỉ Bỉ Nặc!” Bá tước nói rất kiên định.
Vì thế tên đã được đặt ra như vậy.
Lúc đó, chưa có ai chú ý tới tiểu Lẫm Sương ở sau khi nghe được cái tên này nhíu mày.
Hoặc là cho dù thấy được cũng không để vào trong lòng, sẽ chỉ coi là một hành động không có ý nghĩa.
Chỉ có tiểu Lẫm Sương tự mình biết, cái nhíu mày này đại biểu không vui. Mà hắn không vui là vì tinh thần mị hoặc của hắn thế mà thất bại.
Vốn muốn dùng tinh thần lực ảnh hưởng đối phương, đặt tên mình là Tô Trầm, như vậy sẽ giảm đi phiền não dùng hai cái tên.
Nhưng chút tinh thần lực còn sót lại đó, thế mà cứ như vậy thất bại.
Sau đó hóa thân hình chiếu của Tô Trầm, Lẫm Sương • Phỉ Bỉ Nặc thiếu gia phát hiện, sở dĩ như vậy là vì tuy mình đầu thai vào là sinh mệnh thoạt nhìn xấp xỉ với Nhân tộc, nhưng bản chất sinh mệnh của họ vẫn như cũ có chênh lệch thật lớn với Nhân tộc.
Khác biệt lớn nhất của nó chính là tinh thần lực Nhân tộc nơi này lại là ở một loại trạng thái cố hóa.
Loại tinh thần lực trạng thái cố hóa này khiến bọn họ rất khó bị bên ngoài ảnh hưởng, đồng thời cũng rất khó ảnh hưởng bên ngoài.
Có lẽ đây là nguyên nhân vì sao bọn họ cung cấp thần lực ít như thế cho các vị thần, bởi vì bản chất sinh mệnh bọn họ là khoá, không đủ mở ra, khiến các vị thần rất khó lợi dụng tín ngưỡng cùng bản chất sinh mệnh của bọn họ. Dẫn tới kết quả chính là sinh mệnh nơi này chỉ đủ duy trì các vị thần tồn tại, hơn nữa là các vị thần sau hoàng hôn của các vị thần.
Hoàng hôn của các vị thần là một đoạn lịch sử xa xưa ghi lại ở trên sách sử thế giới này, nghe nói bởi vì nguyên nhân không rõ, các vị thần thượng cổ triển khai một cuộc hỗn chiến. Ở trong trận chiến các vị thần này, lượng lớn thần linh đã ngã xuống.
Không hỏi cũng biết, một cuộc thần chiến đó, thật ra chính là các vị thần vì tự bảo vệ mình mà sinh ra.
Các vị thần chết đi dùng sinh mệnh mình tưới tắm thế giới này, bồi dưỡng chủng tộc sinh mệnh mới, xây dựng lại tín ngưỡng, tín ngưỡng mới sinh khiến các vị thần sống sót có thể tiếp tục tồn tại.
Các vị thần ở sau đó ước hẹn không chiến tranh nữa, mà là toàn lực ứng phó tấn công phá hủy hàng rào, tranh thủ trở về.
Vì đạt thành mục đích này, toàn bộ các vị thần đều phải đoàn kết nhất trí, không cho phép khơi mào tranh đấu nữa, nếu không sẽ bị tất cả các thần còn lại cùng nhau tiêu diệt!
Đây, chính là Minh Ước Vĩnh Hằng.