Chương 1403 Ăn mòn (1
Keng!
Đoản kiếm thép ròng chém vào trên cọc gỗ, một kiếm đem cọc gỗ cắt thành hai nửa.
“Tốt!” Chung quanh vang lên một mảng trầm trồ khen ngợi.
“Thiếu gia giỏi quá!”
“Thiếu gia thật tốt.”
“Thiếu gia thiên tài!”
Tiếng nịnh nọt lúc trầm lúc bổng.
Lẫm Sương • Phỉ Bỉ Nặc mặt không biểu cảm thu hồi đoản kiếm.
Khen tặng như vậy, hắn đã nghe quá nhiều.
Hắn năm nay bảy tuổi, lực lượng chém ra lại đã bằng với một Nhân tộc trưởng thành. Điều này một mặt là vì sinh mệnh thế giới này chu kỳ ngắn, trưởng thành sớm, 12 tuổi đã có thể dậy thì xong, một mặt khác là vì hắn tự mang thể chất thiên tài.
Máu hư hóa đem tới cho hắn năng lượng sinh mệnh cực kỳ khổng lồ, cho dù bây giờ còn chưa thật sự kích phát, cũng khiến hắn tốc độ tăng lên nhanh chóng hơn xa người khác, trở thành một thiên tài đích thực. Cho nên các hạ nhân kia nói chuyện có chứa mục đích khen tặng thật lớn, bản thân lời nói lại là chính xác.
Nhưng những lời này đối với Lẫm Sương mà nói lại không chút ý nghĩa.
Bảy năm rồi, tới thế giới này đã bảy năm.
Bản thể vây chặn chung quanh Nguyên Hoang đại lục, chậm lại thời gian hàng rào phá diệt.
Hàng rào các vị thần vốn mười năm sau phải tan vỡ bởi vậy chuyển dời về phía sau một đoạn thời gian.
Nhưng loại lùi lại này giống như cố gắng cuối cùng của bệnh nhân bệnh nan y, chỉ là trì hoãn cái chết tới, lại nhất định không thể ngăn cản.
Tiếp tục như bây giờ, nhiều nhất qua một hai năm nữa, hàng rào các vị thần sẽ tiến vào giai đoạn sụp đổ cuối cùng.
Phải ở trước đó tìm được biện pháp.
Biện pháp thật ra có.
Từ chỗ Ảo Mộng Chi Chủ, Tô Trầm biết bản thân hàng rào các vị thần tan vỡ còn có các vị thần siêng năng cố gắng, mỗi vị thần đều đang cố gắng mở rộng khe hở, như thế mới có thể bảo đảm kẽ nứt tăng tốc.
Nói cách khác, chỉ cần có thể khiến các vị thần kia có chút không thể buông tay ra chân, tốc độ khe hở mở rộng sẽ giảm bớt.
Nhưng muốn ngăn cản hành vi của các vị thần không phải chuyện dễ dàng, ít nhất không phải tiểu Lẫm Sương bây giờ có thể làm được.
Cũng may ngoài ra, còn có một chút phương thức khác...
Thời khắc này thu hồi đoản kiếm, Lẫm Sương nói: “Phụ thân có từng trở lại không?”
Một người hầu khom lưng nói: “Bá tước đại nhân vừa trở về, đang ở thư phòng.”
Lẫm Sương xoay người đi về phía thư phòng.
Thư phòng của bá tước là nơi cấm kỵ, bất luận kẻ nào cũng không thể chưa được cho phép đã vào.
Nhưng Lẫm Sương là ngoại lệ.
Phỉ Bỉ Nặc bá tước thời khắc này đang đọc mấy phần báo cáo, nhìn thấy con trai tiến vào, nhíu chặt lông mày.
Nhìn thấy con trai tiến vào, tâm tình Phỉ Bỉ Nặc rõ ràng tốt hơn rất nhiều: “Con trai tốt của ta, ta đã xem thành tích thi kiếm của con, phi thường xuất sắc, kỹ xảo xuất sắc của con đã vượt xa bạn cùng lứa tuổi của con. Từ giờ trở đi, con đã là một nhất cấp võ sĩ chính thức, đây có lẽ là tin tức làm người ta phấn chấn nhất mùa hè này.”
Ở trong hệ thống tấn giai Côn Giới, nhất cấp võ sĩ là căn cơ siêu phàm, hướng lên trên tổng cộng có mười cấp, trên cấp mười chính là cảnh giới truyền thuyết, xấp xỉ với hệ thống áo thuật.
Lẫm Sương lấy thân phận vị thành niên hoàn thành lịch luyện võ sĩ cấp một, đã chứng minh đầy đủ thân phận thiên tài của hắn.
Lẫm Sương thì thản nhiên trả lời: “Như vậy tin tức tệ đâu? Phụ thân?”
“Tịch Liêu Chi Sâm lũ tội phạm này càng ngày càng kiêu ngạo.” Phỉ Bỉ Nặc than thở trả lời, cầm hồ sơ nói: “Ngày hôm qua lại có một thương đội bị bọn chúng đánh cướp. Đội hộ vệ của ta quả thực là một đám phế vật, hoàn toàn không có cách nào làm gì bọn chúng.”
“Điều này không kỳ quái, phụ thân.” Lẫm Sương trả lời: “Dù sao đó là quỷ quân nhảy nhót ở Tịch Liêu Chi Sâm.”
Tịch Liêu Chi Sâm là một rừng rậm nằm ở phụ cận lãnh địa Phỉ Bỉ Nặc, cánh rừng rậm này tràn ngập lực lượng thần bí, là cấm khu sinh mệnh. Bất cứ sinh mệnh nào tiến vào nơi đó đều sẽ gặp phải nguy cơ to lớn, có thể tiến vào nơi đó mà lại còn sống đi ra, mười không được một. Cho nên được đặt tên là Tịch Liêu Chi Sâm, bởi vì nơi đó vĩnh viễn tịch liêu im lặng.
Nhưng quỷ quân xuất hiện lại đánh vỡ lệ thường này.
Bọn họ thế mà lại lấy Tịch Liêu Chi Sâm làm căn cứ địa của mình, tự do ra vào trong đó, dựa vào điểm ấy, quân đội của Phỉ Bỉ Nặc bá tước cũng không có cách nào làm gì bọn họ.
Bọn họ cũng từng thiết kế biện pháp dụ rắn rời hang, nhưng rất đáng tiếc, mỗi một lần đều bị đối phương nhìn thấu, giống như bọn họ có đôi Thiên Nhãn, có thể thấy rõ tất cả âm mưu.
Điều này làm Phỉ Bỉ Nặc bá tước cũng bất đắc dĩ, càng trở thành một cái gai trong lòng hắn bây giờ.
“Bọn chúng mang đến cho lãnh địa tổn thất quá nghiêm trọng, con còn có cách nào hay không? Tiểu Lẫm Sương của ta.” Phỉ Bỉ Nặc thế mà hỏi con trai mình.
Việc này không kỳ quái, con trai tuy chỉ bảy tuổi, lại đã biểu hiện ra một mặt quá mức thiên tài, sự thiên tài này không chỉ có tư chất luyện võ, cũng bao gồm kỹ xảo thống trị. Ở trong bảy năm qua ở chung, Lẫm Sương đã chứng minh đầy đủ điểm ấy.
“Để người của giáo đường ra tay.” Lẫm Sương trả lời: “Lực lượng Tịch Liêu Chi Sâm là một loại lực lượng nguyền rủa thần bí, có thể là kẻ nào đó mất khống chế gây ra. Mục sư và thần sứ có thể đối kháng.”
“Nhưng bọn hắn chào giá quá cao.” Phỉ Bỉ Nặc bá tước ôm đầu nói.
Quỷ quân Tịch Liêu Chi Sâm chưa bao giờ đụng vào thế lực tài sản của thần giáo, cho nên cũng chưa từng đắc tội thần giáo.
Dựa theo quy củ thần giáo, dưới loại tình huống này để thần giáo ra tay, phải cho thù lao kếch xù.
Vốn ngạch độ cao nữa bá tước cũng lấy ra được, nhưng trước đó không lâu bá tước và một vị giáo chủ thần giáo sinh ra chút hiểu lầm.
Một hiểu lầm không phải quá lớn: Ô Lý Khắc giáo chủ nhìn trúng một người hầu gái nhỏ nhà bá tước, bá tước cũng không keo kiệt, đồng ý đem hầu gái tặng cho giáo chủ đại nhân. Nhưng ngay đêm đó, người hầu gái đã chết.
Tiền dâm hậu sát, thủ pháp còn là quấn vặn bá tước sở trường nhất.
Vì thế giáo chủ cho rằng, là bá tước keo kiệt không chịu đem người hầu gái cho hắn, tình nguyện giết chết hầu gái.
Thù kết ra từ đây.
Bá tước có nỗi khổ nói không nên lời, cũng không giải thích rõ được, bởi vì đêm đó hầu gái chết, hắn quả thực từng đi tìm hầu gái, còn uống chút rượu...
Tóm lại, vì việc này, Ô Lý Khắc giáo chủ rất không thích, cho nên hắn đưa ra một cái giá bá tước không thể thừa nhận.
Kể từ đó, quỷ quân lại càng thêm ngông cuồng.
Thời khắc này nghe được Lẫm Sương trả lời, Phỉ Bỉ Nặc tự nhiên lắc đầu.
“Không phải Lẫm Đông thần giáo.” Lẫm Sương trả lời.
“Cái gì?” Phỉ Bỉ Nặc sửng sốt.
“Là Nguyệt Thần giáo.” Lẫm Sương nói.
“Điều đó không có khả năng!” Phỉ Bỉ Nặc bá tước nhảy bật dậy.
Mỗi một vị thần đều có phạm vi thế lực của mình, hơn nữa ở dưới Minh Ước Vĩnh Hằng ước thúc, ai cũng không thể tùy tiện xâm chiếm địa bàn của người khác.
Ngàn vạn năm qua, mảnh đất này dưới chân Phỉ Bỉ Nặc bá tước từng đổi vô số chủ nhân, lại duy chỉ có chưa từng đổi thần giáo.
Đây là điều không được cho phép.
Cho nên vừa nghe Lẫm Sương nói dẫn giáo phái khác tới đây, phản ứng đầu tiên của Phỉ Bỉ Nặc chính là không có khả năng.
“Không phải truyền giáo, chỉ là tới đây tiêu diệt.” Lẫm Sương trả lời.
Không phải truyền giáo, chỉ là tiêu diệt.
Khu truyền giáo vẫn như cũ là Lẫm Đông Chi Thần, chẳng qua võ sĩ cùng giáo chủ Nguyệt Thần giáo nhân tiện tới đây giúp đỡ mà thôi.
Ô, như vậy hẳn là nói cũng xuôi.
Phỉ Bỉ Nặc bá tước suy xét một phen: “Bọn họ sẽ đồng ý?”
“Chúng ta vẫn sẽ trả thù lao như cũ, hơn nữa tiêu diệt tà ác, vốn cũng là giáo lí của bọn họ.”
Nguyệt Thần giáo tuy không thờ phụng chính nghĩa tuyệt đối giống Quang Minh Chính Thần, nhưng ít nhất trên trận doanh là trung lập chính nghĩa.
Quang Minh Chính Thần đã ngã xuống ở trong chiến tranh hoàng hôn của các vị thần, thần giáo không còn sót lại chút gì, Nguyệt Thần hấp thu vô số tính mạng Nguyên Hoang đại lục làm thần lực ở nơi này thế mà lại là đại danh từ cho chính nghĩa.
Chính nghĩa trong bóng đêm!
Đây là ngọn nguồn chính nghĩa của Nguyệt Thần.
Đối với tiêu diệt hắc ám tà ác, tín đồ Nguyệt Thần là tràn ngập thú vui.
Phỉ Bỉ Nặc nghĩ một chút, rốt cuộc gật đầu: “Ta sẽ hướng Tát Lí giáo chủ phát ra lời mời.”
“Không phải Tát Lí, là Thác Nhĩ.” Lẫm Sương trả lời.
“Thác Nhĩ?”
“Đúng vậy, con gần đây làm quen được một người bạn, một vị giáo chủ mới của Mai Lan lãnh địa, hắn rất vui vẻ sẻ chia lo lắng cho ngài.” Lẫm Sương nói.
Phỉ Bỉ Nặc cười lên ha ha: “Thì ra con đã có an bài.”
“Vẫn như cũ cần ngài phê chuẩn.” Lẫm Sương cung kính cúi đầu.
Phỉ Bỉ Nặc hài lòng nhìn con trai: “Con làm tốt lắm, ông trời là hậu đãi ta như thế, cho ta một đứa con siêu cấp thiên tài. Ta đồng ý cái nhìn của con, đã như vậy, sẽ do con đi Mai Lan lãnh địa phát ra lời mời chính thức đi.”
“Vâng, phụ thân, bây giờ con đi chuẩn bị.”
“Gấp như vậy?”
“Thời gian của chúng ta không nhiều, phụ thân đại nhân.”
Phỉ Bỉ Nặc thổn thức một phen: “Đúng vậy, thời gian không nhiều. Nhưng con mới bảy tuổi, nhỏ như vậy đã ra ngoài, ta thật sự không quá yên tâm.”
“Con có hạ nhân đi cùng bảo vệ, bản thân con cũng đã là võ sĩ chính thức. Xin phụ thân cho con cơ hội chứng minh bản thân.”
“Con sớm đã chứng minh bản thân, hài tử của ta.” Phỉ Bỉ Nặc lòng tràn đầy hoài nghi nhìn Lẫm Sương.
Đúng vậy, nhưng rất nhanh, ngươi sẽ biết đây là sai lầm lớn bao nhiêu.
Nhìn Phỉ Bỉ Nặc, Lẫm Sương lặng lẽ nghĩ.