← Quay lại trang sách

Chương 1407 Ăn mòn (5)

Phỉ Bỉ Nặc bá tước đã gặp phiền toái.

Quỷ đạo Tịch Liêu Chi Sâm bây giờ là càng ngày càng ngông cuồng, bọn hắn hầu như mỗi ngày đều ra tấn công, đánh lén quấy rối nhà buôn đi ngang qua.

Nhưng thế này còn chưa phải phiền toái nhất.

Phiền toái thật sự là Nguyệt Thần giáo.

Mai Lan lãnh địa phái ra một đội thần điện võ sĩ tới hỗ trợ bao vây tiễu trừ, kết quả đến bây giờ cũng chưa xuất hiện, bây giờ đã bị hoài nghi là gãy cánh ở Tịch Liêu Chi Sâm.

Mai Lan thần điện đã phái người tới giao tiếp tìm kiếm nhân viên mất tích cùng với trấn an có thể có ở sau.

Vấn đề các ngươi là thần giáo Mai Lan lãnh địa mà, chạy tới bên này của ta muốn trấn an gì?

Phỉ Bỉ Nặc bá tước cảm thấy mình rất oan uổng, hắn cũng không tính vì thế trả tiền, phải biết rằng bù lại tổn thất của thần điện không phải một số lượng nhỏ, khẩu vị bọn họ xưa nay rất lớn. Huống chi các ngươi còn chưa đem sự tình làm xong, quỷ đạo vẫn nhảy nhót như cũ, lão tử dựa vào cái gì trả tiền?

Nhưng Nguyệt Thần giáo hiển nhiên không cho rằng như vậy, bọn họ cho rằng mình tổn thất là vì ra mặt thay Phỉ Bỉ Nặc tạo thành, cho nên Phỉ Bỉ Nặc theo lý nên gánh vác.

Hai bên bởi vậy cãi cọ.

Nếu chỉ vậy thì thôi, mấu chốt việc này còn đem thần điện bản địa kéo vào. Thần giáo bản địa là Lẫm Đông Chi Thần, lãnh địa của Phỉ Bỉ Nặc là giáo khu của bọn họ, tuy Lẫm Đông Chi Thần không mạnh như Nguyệt Thần, nhưng tốt xấu cũng có điểm mấu chốt của mình. Nguyệt Thần ngươi vượt lãnh thổ làm việc, là có ý tứ gì?

Vì thế Lẫm Đông thần giáo cũng bắt đầu cho Phỉ Bỉ Nặc bá tước áp lực, khiến Phỉ Bỉ Nặc bá tước đau đầu không thôi.

“Ta không nên đáp ứng để người Nguyệt Thần giáo quá cảnh.”

Trong thư phòng, Phỉ Bỉ Nặc bá tước nói như thế.

Lẫm Sương biết, tuy hắn chưa mắng mình, nhưng thật ra vẫn là có sự oán giận thật lớn.

Dù sao cũng là mình ra chủ ý này.

Nhưng đây chính là điều hắn muốn.

Không nhanh không chậm, Lẫm Sương nói: “Phụ thân không cần đau đầu, cứ để con tới giải quyết sự tình đi.”

“Con tính giải quyết như thế nào? Bây giờ hai nhà thần điện đều đang tìm ta làm phiền. Con có thể giải quyết như thế nào?” Phỉ Bỉ Nặc tò mò hỏi.

“Rất đơn giản, để bọn họ chó cắn chó.” Lẫm Sương trả lời.

“Thôi đi, điều này căn bản không có khả năng.” Phỉ Bỉ Nặc phất tay.

Có Minh Ước Vĩnh Hằng, giữa các vị thần đã rất ít có xung đột trực diện, càng nhiều thời điểm đều là đang tĩnh dưỡng, yên lặng chờ đợi ngày đó trở về.

Nếu muốn để thần điện và thần điện cắn nhau, độ khó rất lớn.

Nhưng độ khó lớn, không có nghĩa là không thể.

Lẫm Sương đã nói: “Dưới tình huống bình thường, quả thực khả năng không lớn. Nhưng bây giờ Nguyệt Thần Điện tổn thất hai mục sư, bốn thần điện võ sĩ. Đây không phải tổn thất nhỏ gì, bọn họ phải tìm được kẻ gánh trách nhiệm.”

“Cho nên bọn họ tìm tới ta!”

“Nhưng không ai biết ngài không phải hung thủ, ngài chỉ là bên mời, làm kẻ gánh vác, trách nhiệm của ngài cũng không lớn.”

“Nhưng Lẫm Đông thần điện cũng không phải hung thủ.”

“Bọn họ có thể.”

“Cái gì?” Phỉ Bỉ Nặc ngạc nhiên.

Lẫm Sương đã nói: “Nguyệt Thần vượt lãnh thổ giết địch, Lẫm Đông thần điện cho rằng việc này xâm phạm lợi ích của mình, âm thầm phái người giúp quỷ đạo, mới đưa đến đội võ sĩ Nguyệt Thần Điện toàn quân bị diệt, bọn họ mới là hung thủ thật sự.”

“Con điên rồi!” Phỉ Bỉ Nặc đứng bật dậy: “Con thế mà muốn thêm dầu vào lửa Lẫm Đông thần điện?”

“Vì sao không thể?” Lẫm Sương hỏi ngược lại: “Phụ thân, những năm gần đây, ngài còn chưa chịu đủ tác phong của những thần điện kia sao? Tuy ngài là lĩnh chủ tôn quý, nhưng theo ý con, thần điện mới là lĩnh chủ thật sự. Lãnh địa hàng năm thu lợi có bốn phần phải giao cho thần điện, nhưng bọn họ làm gì? Bọn họ cái gì cũng chưa làm, chỉ ngồi không thu lợi! Xảy ra vấn đề tìm bọn họ, còn muốn bắt chẹt chúng ta ngoài định mức. Có vấn đề, là bá tước phủ giải quyết, có lợi, lại là bọn họ lấy. Thế này cũng quá đáng lắm rồi nhỉ?”

Nghe được lời này, Phỉ Bỉ Nặc bá tước cũng im lặng.

Một hồi lâu sau hắn mới nói: “Không có cách nào, đây là sự thật. Thần điện là người phát ngôn của các vị thần, ý chí của bọn họ chính là ý chí của các vị thần.”

“Các vị thần không rảnh quản những thứ này đâu. Các vị thần cần là tín ngưỡng, là dân chúng, mà không phải tín đồ. Mà tín đồ, thật ra là ngài cai quản. Nếu xảy ra tai nạn lớn, số lượng tín đồ giảm bớt, các vị thần mới sẽ để ý. Mà nhữn thứ này, đều cần ngài! Là thần điện cần ngài, mà không phải ngài cần thần điện.”

“Nhưng bọn họ có thể đổi mới lĩnh chủ.”

“Bọn họ không có quyền lực này.”

“Nhưng bọn họ có năng lực này.”

“Vậy khiến bọn họ mất đi năng lực, ví dụ như khiến bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc.”

Phỉ Bỉ Nặc không nói chuyện nữa.

Hắn trầm mặc, một hồi lâu mới nói: “Có bao nhiêu nắm chắc thành công?”

“Trọng điểm không ở nắm chắc thành công, mà ở chỗ vô luận thành bại, đều không lan đến bá tước phủ.” Lẫm Sương trả lời.

Phỉ Bỉ Nặc cười.

Đúng vậy, chỉ cần làm được bí ẩn, vô luận thành bại đều không lan đến bá tước phủ là được.

Hắn nói: “Con tự mình đi làm, con trai ta.”

Lẫm Sương cúi đầu: “Tuân mệnh, phụ thân đại nhân.”

Nhìn con trai đi ra khỏi thư phòng, Phỉ Bỉ Nặc thở ra thật dài, đồng thời ánh mắt lại hơi ngưng trọng.

Ai dám tin tưởng, kế hoạch như vậy lại là một đứa trẻ bảy tuổi nghĩ ra được chứ?

Người như vậy, tương lai nhất định đáng sợ.

May mắn, nó là con trai mình.

Phỉ Bỉ Nặc bá tước tin tưởng, vô luận tiểu Lẫm Sương tương lai trưởng thành đến tình trạng nào, đạt tới thành tựu như thế nào, cũng sẽ không hại mình.

Bởi vì nó là con trai mình!

Tín niệm này chống đỡ hắn, khiến hắn vô luận như thế nào cũng sẽ tín nhiệm Lẫm Sương.

Ba ngày sau, thi thể võ sĩ Nguyệt Thần Điện bị tìm được.

Sứ giả Nguyệt Thần Điện đã tìm được ở trên thi thể dấu vết Lẫm Đông thần thuật, đây là thần thuật chỉ có người Lẫm Đông thần điện mới có thể phóng thích.

Phen này vấn đề lớn rồi.

Điều này ý nghĩa là người Lẫm Đông thần điện âm thầm ra tay giết chết Nguyệt Thần Điện.

Nguyệt Thần Điện bởi vậy giận dữ, một đoàn võ sĩ trực tiếp lao tới Lẫm Đông thần điện tính sổ, Lẫm Đông thần điện tự nhiên sẽ không nhận nợ, hai bên bởi vậy đại náo một hồi.

Tuy giữa các vị thần có Minh Ước Vĩnh Hằng, sẽ không ra tay với nhau, nhưng giáo hội dưới quyền các vị thần lại không chịu minh ước hạn chế. Bởi vì Nguyệt Thần giáo thế lớn, đối mặt Nguyệt Thần giáo khí thế ép người, Lẫm Đông thần điện cũng không thể không cúi đầu đồng ý điều tra triệt để việc này.

Cũng chính là ở lúc này, một người áo đen xuất hiện ở trước mặt Mai Lan lãnh địa Nguyệt Thần Điện tân nhậm đại chủ giáo Cam Bá Nhĩ.

——————————————

“Hương hoa Chi Tử hoa, mang theo hương sen tháng chín, cảm thụ tốt đẹp thấm vào ruột gan, nói cho chủ nhân của ngươi, ta rất thích tác phẩm mới của hắn, khiến hắn phí tâm rồi.”

Trong thư phòng cổ kính, Cam Bá Nhĩ ngồi ở trước bàn sách gỗ màu hồng, hít trà thơm trong chén thản nhiên nói với một thiếu niên.

Cam Bá Nhĩ thích loại đồ uống này, trong cay đắng mang chút thơm, lộ ra mấy phần hương vị thê lương của cuộc đời.

Đáng tiếc là loại đồ uống này rất khó gặp được, nghe nói là Lý Nhĩ tiểu tử này tự mình bồi dưỡng ra, bên ngoài căn bản không mua được, cũng chính bởi vậy, cho dù là Cam Bá Nhĩ cũng không thể không bày ra thái độ chiêu hiền đãi sĩ.

Tuy hắn căn bản khinh thường đối phương.

Ít nhất ở trước khi chuyện này xảy ra.

Thiếu niên cung kính trả lời: “Có thể phục vụ giáo chủ đại nhân, là quang vinh của chủ ta.”

“Nhưng chủ nhân của ngươi thậm chí đến bây giờ cũng không muốn gặp ta một lần.” Cam Bá Nhĩ thản nhiên nói: “Người ngay cả mặt mũi cũng không gặp, ngươi nói ta lại dựa vào cái gì có thể tín nhiệm hắn?”

“Cái này...” Trên mặt thiếu niên lộ ra nét chần chờ: “Không phải chủ nhân nhà ta không muốn gặp, thật sự là hắn cũng có chỗ khó xử của hắn.”

“Phải không? Vậy ta lại dựa vào cái gì tin tưởng đề nghị của hắn?” Cam Bá Nhĩ hỏi ngược lại.

“Cái này không cần tin tưởng, giáo chủ đại nhân.” Thiếu niên lập tức nói: “Chỉ cần ngài gật đầu, toàn bộ kế hoạch đều do chủ nhân nhà ta an bài, tất cả đều sẽ thuận lợi, Nguyệt Thần giáo không có chút phiêu lưu nào. Ngài có thể thuận buồm xuôi gió thâu tóm Lẫm Đông thần điện, đem Nguyệt Thần quang huy gieo rắc rộng hơn, Nguyệt Thần nhất định sẽ bởi vậy thưởng thức ngài.”

Cam Bá Nhĩ không nhanh không chậm trả lời: “Ta dựa vào cái gì tin tưởng các ngươi có thể làm được? Lại dựa vào cái gì tin tưởng chủ nhân của ngươi đến lúc đó sẽ không bán đứng ta? Nếu muốn ta hợp tác với chủ nhân của ngươi, thì lấy ra thành ý thật sự.”

Thiếu niên kia còn muốn nói chuyện, Cam Bá Nhĩ nâng tay, thiếu niên đã không thể động đậy.

Cam Bá Nhĩ cười dữ tợn nói: “Thực cho răng fta nhìn không ra ngụy trang của ngươi sao? Để ta nhìn xem phía sau ngụy trang này, rốt cuộc là kẻ như thế nào đi.”

Hắn nói xong dùng sức chộp một phát, như là xé rách cái gì, trong tiếng vang của vải, đã lộ ra một dáng người rõ ràng thấp hơn một cái đầu.

“Thế mà lại là đứa trẻ?” Cam Bá Nhĩ sửng sốt.

Đứng ở trước mắt hắn, rõ ràng là đứa bé trai mới bảy tám tuổi.

Đứa bé trai kinh hãi trợn to mắt: “Ngươi...”

Cam Bá Nhĩ đã ghé tới: “Ồ? Khuôn mặt này thật quen thuộc? Sao cảm giác giống như từng gặp ở nơi nào?”

Hắn đánh giá trên dưới, nhìn đối phương một hồi lâu, con ngươi dần dần phóng to: “Lẫm Sương! Lẫm Sương Phỉ Bỉ Nặc, thiếu niên thiên tài kia của Phỉ Bỉ Nặc gia tộc. Ha ha, xem ta đã đạt được cái gì? Thế mà lại là Lẫm Sương Phỉ Bỉ Nặc xuất hiện ở thần điện của ta... Nguyệt Thần tại thượng, ngươi là chịu Phỉ Bỉ Nặc làm chủ mà đến? Phỉ Bỉ Nặc muốn lật đổ giáo chủ giáo khu hắn?”

Cam Bá Nhĩ không dám tin mở to hai mắt, hắn cảm thấy mình đã đoán được chân tướng.

“Không, không phải như thế! Đây đều là chủ ý của bản thân ta!” Lẫm Sương phát ra tiếng hò hét tuyệt vọng. Tuy hắn liều mạng phủ nhận, nghe vào trong tai Cam Bá Nhĩ, lại tiến thêm một bước xác nhận sự thật này.

“Trách không được Phỉ Bỉ Nặc không dám lộ ra hình dáng, điều này nếu để Lẫm Đông thần điện biết, hắn liền xong đời.” Cam Bá Nhĩ cười lên hê hê.

Về phần vì sao Phỉ Bỉ Nặc bá tước muốn lật đổ thần điện, điều này trái lại không có chút kỳ quái.

Mỗi thần điện đều là quỷ hút máu lãnh địa địa phương, tranh chấp giữa đại chủ giáo cùng lĩnh chủ từ trước tới giờ đều là nhìn mãi quen mắt, các loại đấu đá ùn ùn không hết.

Có thể nói, bởi vì ích lợi quan hệ, giáo chủ và lĩnh chủ tồn tại đối lập là một loại tất nhiên, ngược lại có thể hợp tác tốt đẹp thì không gặp nhiều.

Cho nên Cam Bá Nhĩ cũng không kỳ quái vì sao Phỉ Bỉ Nặc sẽ muốn đối phó Lẫm Đông thần điện, điều kinh ngạc duy nhất chỉ là, vì giải quyết Lẫm Đông thần điện, Phỉ Bỉ Nặc cũng dám làm ra chuyện lớn như vậy.

Nhưng không thể phủ nhận, đây quả thật là cơ hội của hắn.

Cơ hội mở rộng tín ngưỡng Nguyệt Thần.

Minh Ước Vĩnh Hằng chế ước các vị thần, hạn chế đối với phía dưới lại rất thấp, cũng thường có ma sát với nhau, chẳng qua chưa từng xảy ra việc lớn, dù sao các đại lão không ủng hộ.

Nhưng nếu có giáo khu ra tay trước, vậy tất cả sẽ khác.

Lẫm Đông thần điện chủ động tập kích Nguyệt Thần, Nguyệt Thần giáo bùng lên phản kích, còn có cái gì tốt hơn so với cái này?

Quả thực hoàn mỹ!

Trong mắt Cam Bá Nhĩ lóe ra thần thái tham lam: “Ta thích kế hoạch của hắn, trở về nói cho phụ thân ngươi, điều kiện của hắn ta đồng ý.”

Lẫm Sương đang giãy dụa liền ngừng lại: “Ngài nói thật?”

Cam Bá Nhĩ cười: “Thật đúng là tiểu quỷ, một câu nói đã bẫy ra chân tướng. Đúng vậy, đi đi, đi nói cho hắn, ta đồng ý hợp tác.”