Chương 1408 Ăn mòn (6)
Lẫm Đông thần điện.
Khắc Lý Tư Thác Phất giáo chủ sắc mặt xanh mét đứng ở trên bậc thang đá trắng cửa thần điện, nhìn võ sĩ phương xa đi tới.
Bọn họ mặc khôi giáp màu trắng, trang trí viền bạc, trong tay giơ cao Nguyệt Nha kích, trên mũ giáp còn có một cái đầu thiên nga trắng như tuyết.
Đây chính là thiên nga võ sĩ của Nguyệt Thần Điện, là bộ đội tinh nhuệ nhất thủ vệ thần điện.
“Thế mà đến đây sáu mục sư, hai mươi thiên nga võ sĩ, bọn họ rốt cuộc là tới điều tra hay là đến tiến công?” Một mục sư bên cạnh bất mãn nói.
“Câm miệng, Kiều Trì Á, đừng gây chuyện.” Khắc Lý Tư Thác Phất giáo chủ trầm giọng nói: “Nguyệt Thần Điện thế tới rào rạt, chúng ta đều biết. Nhưng có Minh Ước Vĩnh Hằng, bọn hắn sẽ không tùy ý động thủ.”
Minh Ước Vĩnh Hằng tuy không có sức ước thúc gì đối với người phía dưới, nhưng hòa bình bởi nó sáng lập lại âm thầm ảnh hưởng mọi người, làm bọn họ cho rằng không có thần điện chiến tranh sẽ không tùy tiện mở ra.
Ý tưởng này ở đại đa số thời kì có lẽ là chính xác, nhưng ở sau khi gặp nhà dã tâm cùng kẻ có âm mưu thì tất nhiên xuất hiện vấn đề.
Đội võ sĩ Nguyệt Thần Điện rốt cuộc đến Lẫm Đông thần điện.
Đám người tách ra, một nam tử mặc áo choàng đỏ thẫm đi ra, dang hai tay: “Khắc Lý Tư Thác Phất, lão bằng hữu của ta, đã lâu không gặp.”
“Cam Bá Nhĩ?” Nhìn thấy đối phương, ánh mắt Khắc Lý Tư Thác Phất hơi co lại.
Bên cạnh, Kiều Trì Á mục sư cũng ngẩn ra: “Đại chủ giáo mới lên kia của Nguyệt Thần Điện? Ngài quen biết hắn?”
“Đúng vậy, từng có một đoạn thời gian tiếp xúc... Tiếp xúc không tốt đẹp, con rắn độc này!” Khắc Lý Tư Thác Phất nói.
Tiếng hắn nói cũng không tính là nhỏ, trực tiếp rơi vào trong tai Cam Bá Nhĩ.
Cam Bá Nhĩ nhún vai: “Đừng nói như vậy, Khắc Lý Tư Thác Phất, ngươi biết ta vẫn luôn đem ngươi coi là bạn.”
“Mỗi kẻ làm bạn với ngươi đều không có kết cục tốt... Ta cũng không quên kết cục của Nữu Tư.”
Cam Bá Nhĩ buông tay: “Hắn phản bội quang huy của thần, khi tinh lọc hắn ta cũng rất thống khổ. Được rồi chúng ta không nói cái này, ngươi biết ta vì sao mà đến.”
“Ta biết. Nhưng ta càng biết người của ngươi chết ở Tịch Liêu Chi Sâm mà không phải Lẫm Đông thần điện, ngươi nên qua bên đó điều tra.”
“Cũng cần chào hỏi với lão bằng hữu, không phải sao?” Cam Bá Nhĩ không để trong lòng, nói: “Với lại manh mối chưa chắc đã ở Tịch Liêu Chi Sâm, cũng có thể ngay tại Lẫm Đông thần điện.”
Khắc Lý Tư Thác Phất giận dữ: “Lời này của ngươi là có ý tứ gì? Ngươi muốn nói là chúng ta sai sử sao?”
“Ta cái gì cũng chưa nói, Khắc Lý Tư Thác Phất, ngươi biết tất cả đều có khả năng. Mà chúng ta cần phải làm là tìm ra chân tướng... Ngươi sẽ không là không chào đón ta vào chứ?” Cam Bá Nhĩ hỏi.
Khắc Lý Tư Thác Phất hung hăng trừng mắt nhìn Cam Bá Nhĩ một cái, quay đầu vào điện: “Ngươi có thể tiến vào, nhưng ta hy vọng ngươi có thể tuân thủ quy củ thần điện. Nơi có thể mở rộng, ta sẽ hướng ngươi mở rộng, nhưng nơi không thể, ngươi cũng đừng quá phận.”
“Ta không cần đi nơi khác.” Vừa theo Khắc Lý Tư Thác Phất vào thần điện, Cam Bá Nhĩ vừa nói: “Ta chỉ muốn xem một chút phòng của ngươi.”
“Ngươi nói cái gì?” Khắc Lý Tư Thác Phất ngạc nhiên dừng bước: “Cam Bá Nhĩ, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”
“Phi thường rõ, Khắc Lý Tư Thác Phất lão bằng hữu của ta.” Cam Bá Nhĩ không chút khách khí đối chọi gay gắt: “Để ta xem phòng của ngươi một chút, đây là yêu cầu duy nhất của ta.”
Toàn bộ mục sư võ sĩ Lẫm Đông thần điện đều xôn xao phẫn nộ.
“Tuyệt không có khả năng này!”
“Đây là làm nhục, nhục nhã thật lớn!”
“Đúng, Nguyệt Thần Điện khinh người quá đáng!”
Cam Bá Nhĩ không nhanh không chậm nói: “Ngươi sẽ không là có tật giật mình chứ, lão bằng hữu của ta?”
Khắc Lý Tư Thác Phất hung hăng trừng mắt nhìn Cam Bá Nhĩ, một hồi lâu, hắn rốt cuộc gật đầu: “Được, cho ngươi xem!”
“Đại chủ giáo!” Mục sư và võ sĩ Lẫm Đông ùn ùn ngăn cản.
Khắc Lý Tư Thác Phất đã nói: “Ta có thể cho ngươi xem phòng của ta, nhưng nếu ngươi chưa tìm được bất cứ thứ gì, ngươi phải cho ta một câu trả lời.”
“Đương nhiên, ta sẽ.” Cam Bá Nhĩ trả lời.
Khắc Lý Tư Thác Phất sải bước đi về phía phòng mình.
Phòng Khắc Lý Tư Thác Phất đại chủ giáo ở phía sau thần điện, ở trong một khu vườn nhỏ u tĩnh, gạch đỏ ngói trắng, cảnh sắc rất khác biệt.
Đoàn người đi về phía chỗ của đại chủ giáo, tốc độ không nhanh không chậm, mục sư dẫn đường lại cố ý kéo dài, vòng quanh —— tuy tự tin chuyện Tịch Liêu Chi Sâm không quan hệ với mình, nhưng Lẫm Đông thần điện cũng sẽ không ngây thơ đến mức đem chỗ riêng tư của đại chủ giáo mở rộng ở trước mắt người khác như vậy. Tranh đấu nội bộ thần điện vốn phức tạp hơn cũng ghê tởm hơn so với lĩnh vực thế tục, loại ý thức phòng ngừa người khác giá họa nếu cũng không có, vậy cũng không cần lăn lộn nữa.
Cho dù không suy xét vấn đề giá họa, bên cạnh đại chủ giáo nào còn không có chút việc bí ẩn không thể lộ ra với người ta? Ví dụ như Khắc Lý Tư Thác Phất thích yêu đương với trẻ con, ở trong phòng hắn thường xuyên có thể tìm được một ít manh mối tương quan. Nếu là những manh mối này bị công bố ra, cho dù chứng minh Tịch Liêu Chi Sâm không quan hệ với hắn, Khắc Lý Tư Thác Phất đại chủ giáo cũng xong đời.
Về phần các Lẫm Đông thần vệ hủy diệt chứng cớ, tự nhiên là tiêu trừ chứng cớ trước tiên, đồng thời bảo đảm sẽ không bị bất luận kẻ nào giá họa.
Nhưng có phòng bị, không có nghĩa là nhất định có hiệu quả.
Một thủ vệ thần điện nhanh chóng tiến vào phòng giáo chủ Khắc Lý Tư Thác Phất, chuẩn bị dọn dẹp tất cả dấu vết nơi này.
Nhưng ngay tại lúc hắn muốn động thủ, thân thể bỗng nhiên run lên, dừng lại bất động.
“Rất lợi hại, nhanh như vậy đã phát hiện ta.” Sau lưng có một tiếng cười khẽ.
Thần vệ cực giàu kinh nghiệm chưa quay đầu, mà là trầm giọng nói: “Cam Bá Nhĩ phái tới giá họa chúng ta sao? Nguyệt Thần Điện quả nhiên rắp tâm hại người. Nhưng kế hoạch của các ngươi đã thất bại, có chúng ta, loại chuyện này là không có khả năng xảy ra.”
Thanh âm sau lưng lại khẽ cười lên: “Nếu là muốn hãm hại Lẫm Đông thần điện, việc này quả thực khả năng không lớn. Nhưng nếu chỉ là tìm cớ, vậy thì không sao cả.”
“Cái gì?” Thần vệ đó ngạc nhiên.
Phốc!
Ngực đau xót, hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy một đoạn mũi nhọn dính máu đã từ ngực toát ra.
Hắn thế mà thật sự giết mình...
Hắn làm sao dám...
Trong đầu thần vệ hiện lên ý nghĩ cuối cùng.
Hắn cố gắng muốn biết rốt cuộc là ai đang chủ đạo tất cả cái này, nhưng sinh mệnh xói mòn lại khiến hắn không còn sức quay đầu, chỉ nhìn thấy một bóng người thấp bé chợt lóe qua.
Thật nhỏ.
Hắn nghĩ, sau đó liền lâm vào trong bóng đêm vĩnh hằng.
Chính như nói, chính nghĩa mới cần hãm hại, âm mưu chỉ cần cái cớ.
Lẫm Đông thần điện rốt cuộc có làm chuyện này hay không đã sớm không quan trọng, Nguyệt Thần Điện bị khơi mào dục vọng mở rộng cần chỉ là một cái cớ để chiến đấu.
Lẫm Sương cho những nhà âm mưu đủ cớ, vậy là đủ, tất cả còn lại đều sẽ thuận nước dong buồm xảy ra.
Xử lý tốt mọi thứ trong phòng, Lẫm Sương rời căn phòng thuê, tới sảnh cầu nguyện của Lẫm Đông thần điện ngồi xuống.
Nơi này có một đám trẻ con đang ngồi, được một vị ma ma dẫn đường niệm bài từ.
Lẫm Sương cũng câu có câu không hòa theo, thực ra ở bên tai lắng nghe động tĩnh phương xa.
“Phụ nói, đối với thần phải khiêm tốn, lấy tâm ta dưỡng thần ta...” Trong miệng hắn khẽ niệm.
“Ngươi niệm sai rồi, là tâm ta phụng thần ta.” Một thanh âm nhẹ nhàng nhu thuận vang lên ở bên tai.
Quay đầu nhìn, là tiểu cô nương mắt to tuổi xấp xỉ với mình, bện một đôi bím tóc sừng trâu, con mắt vụt sáng vụt sáng nhìn mình.
“Được, ta biết rồi.” Lẫm Sương thuận miệng đáp một câu.
Tiểu cô nương mắt to lại không vui, thấp giọng nói: “Thần nói, phải thành kính! Phạm sai lầm, thì nên nhận sai, dùng cách xử phạt về thể xác thân mình, lấy máu tươi rửa sai lầm của chúng ta, mới có thể ghi mãi trong tâm!”
Lẫm Sương vui vẻ: “Ngươi còn muốn để ta đổ máu? Ngươi quản cũng thật nhiều.”
Tiểu cô nương tức giận chu mỏ: “Đây là thần dạy bảo! Ngươi nên nghe theo.”
Xem bộ dáng nghiêm túc của cô bé, Lẫm Sương nở nụ cười.
Sau đó hắn gật đầu: “Được rồi, ngươi đã kiên trì.”
Hắn đột nhiên rút dao, rạch ở trên tay mình một đao.
Máu tươi cuồn cuộn chảy ra.
Động tác này khiến ma ma chú ý: “Lẫm Sương, ngươi đang làm gì?”
“Ta đọc sai kinh văn, ma ma. Cô ấy cho rằng ta nên dùng máu tươi rửa sai lầm, cho nên ta chỉ đành làm như vậy.” Lẫm Sương vừa nói vừa chỉ chỉ tiểu cô nương bên người.
“Trời, ngươi hoàn toàn không cần thiết như vậy.” Ma ma kinh hô đi tới, ôm lấy Lẫm Sương, tức giận nhìn tiểu cô nương: “Sắt Lâm Na, ngươi sao có thể như vậy, thế mà bức bách bạn học tự mình hại mình!”
Tiểu cô nương tên Sắt Lâm Na ngạc nhiên, cô hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị răn dạy, lắp bắp nói: “Nhưng đó là điều có trong thánh huấn, ta chỉ là theo thánh huấn mà làm.”
“Không, đó không phải thứ ngươi nên chấp hành.” Ma ma phẫn nộ nói: “Điều duy nhất ngươi có thể làm chính là quản tốt chính ngươi!”
Tiểu cô nương hiển nhiên chưa từng bị dạy dỗ như vậy, bị ma ma dọa hỏng mất, trong lòng ủy khuất, nước mắt đã tí tách rơi xuống.
Cô bé khóc một hồi lâu, ngay cả cầu nguyện cũng không tiến hành nữa.
Thẳng đến khi bên tai truyền đến tiếng “Hắc” quen thuộc.
Quay đầu nhìn, Sắt Lâm Na nhìn thấy Lẫm Sương đang đứng bên cạnh, trong tay còn cầm một cái khăn tay.
“Lau chút đi, khóc nhiều quá sẽ không đẹp nữa.” Hắn nói.
“Không cần!” Sắt Lâm Na ủy khuất xoay đầu đi.
Sau đó đưa qua một tay, cứ như vậy lau ở trên khuôn mặt của cô bé.
Sắt Lâm Na hoàn toàn giật mình, cứ như vậy tùy ý Lẫm Sương lau từng chút một trên mặt mình, thẳng đến khi hắn dừng tay.
Nhìn mình cười.
Nụ cười đó, thế mà khiến trái tim Sắt Lâm Na không biết vì sao đập thình thịch.
“Ngươi... Ngươi làm gì.” Cô bé ngượng ngùng hỏi.
“Chỉ là cảm thấy khiến ngươi khóc, là lỗi của ta. Ta nên hành động cẩn thận một chút nữa, không để ma ma nhìn thấy.”
Thấy hắn chưa trách mình, ngược lại đem tất cả đều ôm đến trên người, trong lòng Sắt Lâm Na cảm động một phen.
Khuôn mặt khóc có chút lấm lem nhìn Lẫm Sương, cô bé nói: “Ta bắt đầu thích ngươi rồi. Ngươi tên gì? Lẫm...”
“Lẫm Sương. Ta không thường đến cầu nguyện, không phải một tín đồ ngoan đoạn, chỉ là tín đồ thường.” Lẫm Sương trả lời.
“Cái tên này có chút quen thuộc.” Tiểu cô nương lẩm bẩm: “Ngươi họ gì?”
“Ta không hy vọng thân phận của ta ảnh hưởng chúng ta tiếp xúc.” Lẫm Sương trả lời.
“Nghe qua ngươi tới từ một gia tộc hiển hách, nhưng gia tộc của ta cũng không yếu.” Sắt Lâm Na trả lời.
Nàng nghĩ chút lại bổ sung một câu: “Nhưng có thể không bằng ngươi, bằng không ma ma sẽ không răn dạy ta.”
“Tuổi ngươi còn chưa tới thời điểm dùng thân phận đi phán đoán đúng sai.” Lẫm Sương nói.
“Nói cứ như ngươi lớn lắm.” Tiểu cô nương lẩm bẩm: “Ta bây giờ còn có chút không vui. Ngươi đi trước đi, ta tạm thời không muốn nói chuyện với ngươi, có thể một lúc nữa ta sẽ để ý tới ngươi.”
“Vậy chỉ sợ không được.” Lẫm Sương trả lời.
“Vì sao?” Sắt Lâm Na kinh ngạc.
“Bởi vì ngươi cản đường của ta.” Lẫm Sương trả lời.
Theo hắn nói chuyện, phương xa đột nhiên dâng lên một chuỗi tiếng sấm sét.
Vì thế hắn biết, chiến đấu đã bắt đầu.