← Quay lại trang sách

Chương 1409 Ăn mòn (7)

Tiếng ồn ào nổi lên khiến người lớn trẻ con ở phòng cầu nguyện đều kinh ngạc không thôi, Lẫm Sương đã đẩy ra cô nương trước mắt, đi vào phía trong.

Phía sau phòng cầu nguyện có cái cửa nhỏ, cửa là khóa nhiều năm, không có ai biết bên trong là cái gì.

Nhưng Lẫm Sương bây giờ muốn đi chính là nơi này.

Rút ra kiếm bên hông, Lẫm Sương chém xuống một kiếm, lấy lực lượng võ sĩ cấp một của hắn, khóa cửa bị hắn thoải mái chém đứt.

Cửa mở, còn chưa thấy rõ phía sau cửa là gì, một bóng người đã lao ra, thế mà lại là tên thần điện võ sĩ, tay cầm đao sắc, đâm thẳng Lẫm Sương. Cho dù nhìn thấy là đứa nhỏ, cũng không có chút ý tứ nương tay nào.

Lẫm Sương nhìn kiếm kia đâm tới, không chút kinh hoảng.

Ngay tại lúc mũi kiếm buông xuống, một người áo đen đã xuất hiện trước người Lẫm Sương, chính là con rối máu thịt La Tân.

Thoải mái đỡ một kiếm này, con rối máu thịt phất tay một cái phát ra xoắn ốc hủy diệt.

Công kích mang theo hơi thở tử vong nồng đậm đánh về phía đối phương, thần điện võ sĩ kia tuy thực lực không kém, nhưng đối mặt thủ đoạn của võ sĩ cấp bốn lại vẫn kém một đoạn, bị nghiền thành hai đoạn ngay tại chỗ.

Lẫm Sương chắp tay sau lưng tiến vào, liền nhìn thấy trong phòng là một cầu thang, một đường uốn lượn xuống phía dưới.

“Ngươi thủ ở chỗ này, đừng để bất luận kẻ nào tiến vào.” Lẫm Sương nói xong đã dọc theo cầu thang đi xuống.

Nội chiến Lẫm Đông thần điện đã bắt đầu, lúc này thật ra có thể đến đã không nhiều nữa, cho dù có, một con rối máu thịt cũng đủ để ứng phó.

Cầu thang rất dài, Lẫm Sương đi mãi, cảm giác giống như đi ở trên một con đường nhỏ không có điểm cuối.

Đi mãi một hồi lâu cũng chưa đến cuối, Lẫm Sương cũng cảm thấy không quá đúng.

Lẫm Sương tự hỏi một phen, quay đầu đi lên trên, chỉ đi vài bước, đã về tới phòng, nhìn thấy con rối máu thịt đang đứng ở nơi đó.

“Có ý tứ.” Lẫm Sương lẩm bẩm một tiếng.

Quả nhiên cầu thang này có vấn đề.

Chỉ cần là đi xuống, là kéo dài vô hạn.

Hắn có thể cảm giác được, đây không phải lực lượng không gian pháp tắc, dù sao lấy lý giải của bản thể đối với không gian, loại lý giải này cũng lan tràn đến trên phân thân, mặc dù không thể sử dụng lực lượng không gian, phán đoán vẫn không có vấn đề.

Nhưng nếu không phải không gian, vậy đây lại là chuyện gì?

Ngay tại lúc nghi hoặc, chợt nghe một thanh âm nói: “Ngươi muốn xuyên qua Lâm Cổ Tràng Đạo (tràng đạo: đường ruột)?”

Là Sắt Lâm Na.

Cô bé đứng ở ngoài phòng, mở to mắt nhìn hắn.

Lẫm Sương hơi động tâm: “Ngươi biết đây là cái gì?”

Sắt Lâm Na ngạc nhiên: “Ngươi không biết đây là cái gì? Vậy ngươi vì sao phải đến nơi đây?”

Lẫm Sương trả lời: “Bởi vì phía dưới nơi này có thứ ta cần. Ngươi nói Lâm Cổ Tràng Đạo, đó là cái gì?”

Sắt Lâm Na trả lời: “Lâm Cổ là một loại cự thú viễn cổ, phi thường lớn, nó có thể cắn nuốt vô tận thức ăn, về sau bởi vì chọc giận các vị thần, bị các vị thần giết chết. Cầu thang này, là ruột Lâm Cổ làm thành, nghe nói hành tẩu ở bên trong, vĩnh viễn không có điểm cuối, như Lâm Cổ thèm ăn.”

“Thì ra là như thế sao.” Lẫm Sương đã hiểu.

Lâm Cổ hẳn là thượng cổ nguyên thú nào đó, đây quả thực không phải không gian pháp tắc, mà là thượng cổ nguyên thú tự mang uy lực, có thể đầu đuôi nối liền, kéo dài vô hạn.

Lẫm Sương vốn không biết, bây giờ sau khi biết lai lịch, lập tức biết nên ứng đối như thế nào.

Hắn một lần nữa đi vào trong cầu thang, đứng thẳng bất động.

Một lát sau, cầu thang biến mất, Lẫm Sương đã xuất hiện trong một tầng hầm ngầm.

Đúng vậy, đây là phương pháp tốt nhất xuyên qua Lâm Cổ Tràng Đạo, mình không nên cử động, Lâm Cổ Tràng Đạo sẽ tự mình đem ngươi đưa xuống, bởi vì bản thân đường ruột ở vào trạng thái vận động không ngừng nghỉ.

Không gian trong lòng đất trống rỗng, chỉ có một ao băng, không ngừng tản ra khí lạnh, chưa tới gần, đã cảm giác được khí lạnh này có thể đem mình đông cứng.

Mà tạo thành khí lạnh này, là một tồn tại đặc thù trong ao băng.

Đó là một trái tim.

Một trái tim tan vỡ, cứ như vậy vắt ngang ở trong ao, thế mà còn đang khẽ nhảy lên.

“Như vậy... Ngươi chính là mục tiêu của ta? Trái tim Lẫm Đông Chi Thần?” Lẫm Sương lẩm bẩm nói một câu.

Tuy là hướng về phía nó mà tới, nhưng trên thực tế Lẫm Sương cũng là ở sau khi nhìn thấy mới biết được mục tiêu của mình là gì.

Một trái tim của thần!

Lẫm Đông Chi Thần quả nhiên đã không ổn rồi, hắn thực sự đã tiếp cận ngã xuống, chỉ để lại trái tim này ở đây kéo dài hơi tàn, đây cũng là nguyên nhân vì sao Lẫm Đông Chi Thần cuối cùng chỉ còn lại có một lãnh địa nho nhỏ này. Nếu không phải Minh Ước Vĩnh Hằng, Lẫm Đông Chi Thần có thể đã xong đời rồi.

Nhưng bây giờ, hắn chính là một thần linh sắp chết!

Lẫm Sương không nghĩ tới, mục tiêu đầu tiên của mình thế mà là bản thân một thần linh, điều này làm hắn cũng cảm thấy không biết nói gì.

“Thật đúng là khảo nghiệm to lớn.” Lẫm Sương vui vẻ.

Võ sĩ cấp một và thần linh sắp chết, việc này thấy thế nào thì không đáng tin như thế đó.

Thần chính là thần, cho dù là thần sắp chết, cũng có thể dễ dàng giết võ sĩ cấp một trong chớp mắt.

Lẫm Sương dám khẳng định, chỉ cần mình dám có ý đồ với trái tim thần này, lập tức sẽ bị tim thần phun ra dòng chảy lạnh đánh chết.

Nhưng mà...

Mình tới đây chính là vì diệt thần.

Cho nên dù ngươi là thần, vậy thì sao?

“Coi như ngươi xui xẻo.” Lẫm Sương lẩm bẩm: “Đối phó yếu chút ta có thể không có biện pháp gì, như ngươi, ta thật sự có biện pháp.”

Theo hắn nói chuyện, trên thân Lẫm Sương đã chậm rãi bốc lên hào quang màu đỏ.

Hào quang này càng tụ càng dày đặc, dần dần hình thành một bóng người.

Tô Trầm!

Bóng người Tô Trầm đứng thẳng ở sau lưng hắn, đôi mắt hơi mở ra, ở sau khi nhìn thấy trái tim Lẫm Đông Chi Thần kia thì mỉm cười, đột nhiên hướng không trung bay lên. Nơi này là tầng hầm ngầm, không gian vốn có hạn. Nhưng ảo ảnh Tô Trầm cứ như vậy không ngừng bay lên không trung, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, lại mãi không chạm đến nóc phòng, giống như bản thân tầng hầm ngầm này chính là một thế giới vô cùng lớn, lại vĩnh viễn không có điểm cuối giống như Lâm Cổ Tràng Đạo.

Hắn cứ như vậy không ngừng bay lên, đi thẳng tới đỉnh của “thế giới”.

Sau đó liền nhìn thấy, “bầu trời” đột nhiên như mở một con mắt, nứt ra một khe hở nho nhỏ.

Một ý chí đã xuyên thấu khe hở mà đến.

Đó chính là ý chí của Tô Trầm, ý chí của bản thể!

Vì thế một cái tay to đã từ không gian xuất hiện, chụp vào trái tim Lẫm Đông Chi Thần kia.

Đây chính là tay của Tô Trầm.

Ngay tại một khắc sắp chạm đến trái tim Lẫm Đông Chi Thần, khe hở trái tim kia đột nhiên phun ra một dòng chảy lạnh ngay cả linh hồn cũng có thể đông cứng, trên bàn tay to lập tức toát ra từng bông hoa tuyết, nháy mắt hình thành một khối băng thật lớn, không thể tiến tới.

Nhưng nháy mắt kế tiếp, khối băng này liền ‘Rắc rắc’ vỡ ra, tay Tô Trầm vẫn không chịu ảnh hưởng chụp vào trái tim.

“Lớn mật!”

Một ý chí phẫn nộ vọng lên trầm thấp ở trong không gian.

“Ngươi là người phương nào? Dám dòm ngó thân thể của thần?” Mỗi một chữ phun ra, đều mang theo hiệu quả công kích thần hồn, lay động ý chí.

Tiểu Lẫm Sương nghe vào trong tai, cảm giác cả người mình sắp sụp đổ, đây còn là kết quả có ý chí bản thể đang bảo hộ hắn.

“Ta là người như thế nào không quan trọng, quan trọng là ta cần ngươi có việc.” Tay Tô Trầm cố định nắm xuống.

Phốc!

Trong tim thần vỡ tan, dòng chảy lạnh tiếp tục phun trào, ý đồ ngăn cản.

Tô Trầm lại đã dần cảm thấy không kiên nhẫn, hắn có thể thông qua không gian phóng thích lực lượng của mình chủ yếu vẫn là mượn dùng thân thể tiểu Lẫm Sương, chung quy không thể sử dụng toàn bộ lực lượng, Lẫm Đông Chi Thần như rết trăm chân chết mà không ngã, thế mà còn có thể giãy chết phản kháng, cũng là điều cực kỳ ngoài dự liệu.

Quan trọng nhất là, vượt giới tiến công rất dễ dàng dẫn tới các vị thần khác chú ý, chơi đem thần khác gọi tới thì phiền toái.

Vừa nghĩ tới đây, Tô Trầm cũng không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp hướng phía dưới đâm một ngón tay, năng lượng hủy diệt to lớn tràn ra mãnh liệt, như dời non lấp biển tràn về phía Lẫm Đông thần tâm.

“Không!” Lẫm Đông Chi Thần kia cũng ý thức được không ổn, hắn chỉ còn một trái tim, không thể nào ngăn cản Tô Trầm công kích, nhưng vẫn có thủ đoạn của mình.

Liền nhìn thấy cả mảng lớn hào quang bông tuyết nổi lên, trái tim Lẫm Đông kia thế mà đem bản thân đóng băng lại.

Thần lực chi băng này cứng rắn vô cùng, mặc dù là các vị thần cũng rất khó một hơi công phá được, là thủ đoạn bảo hộ cuối cùng của Lẫm Đông Chi Thần.

Không ngờ Tô Trầm đâm một ngón tay xuống, năng lượng khủng bố hủy diệt thế giới kia biến mất không dấu vết, chỉ để lại một đòn không đau không ngứa, khẽ búng một phát lên mặt băng.

“Quả nhiên, tự mình đem mình phong tỏa lại sao?” Tô Trầm cười hê hê.

Hắn vượt giới công kích, chịu ảnh hưởng không ít hơn Lẫm Đông Chi Thần, sao có thể phát ra loại công kích cấp bậc đó, vừa rồi chẳng qua là dọa gã một phen, lại quả nhiên có hiệu quả, dẫn tới Lẫm Đông Chi Thần phong bế bản thân.

“Ha ha ha, không tệ, ta biết thứ này nên dùng như thế nào rồi.” Ngay sau đó Tô Trầm vươn bàn tay to, đã bắt lấy trái tim đóng băng của Lẫm Đông Chi Thần bay lên không trung.

Đồng thời Lẫm Sương cũng đã cảm nhận được ý chí bản thể Tô Trầm, biết trái tim Lẫm Đông Chi Thần này có thể dùng để gia cố hàng rào các vị thần, tăng thêm ít nhất ba năm thời gian cho Nguyên Hoang thế giới.

“Thời gian của ngươi không nhiều, phải mau chóng tìm được vật gia cố thứ hai.” Bản thể thúc giục như thế.

Nâng tay chỉ một phát, một luồng năng lượng ý chí đã từ đầu ngón tay hắn tiến vào thân thể Lẫm Sương.

Ầm! Theo năng lượng này tiến vào, Lẫm Sương cảm giác được thân thể của mình đang xuất hiện biến hóa.

Lực lượng xiềng xích đã lâu kia rốt cuộc xuất hiện một tia buông lỏng, lực lượng huyết mạch đang thức tỉnh!

Làm tốt chuyện này, ý chí bản thể Tô Trầm rốt cuộc biến mất.

Chỉ có Lẫm Sương còn đang tinh tế cảm thụ thân thể mình xảy ra biến hóa.

“Ở bên này! Ở bên này!”

Bên trên vang lên tiếng xôn xao ồn ào.

Xem ra phương diện thần điện cũng đã phát hiện động tĩnh nơi này, đang đi xuống.

Bản thể đã rời đi, trận chiến đấu này không thể giúp mình, chiến đấu kế tiếp cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Phành!

Con rối máu thịt bị đập mạnh xuống đất, Khắc Lý Tư Thác Phất đầy người đẫm máu xuất hiện.

“Lẫm Sương! Thế mà là ngươi? Thì ra là ngươi giá họa chúng ta, dẫn tới tất cả cái này?” Đại chủ giáo quả thực không dám tin đôi mắt mình: “Cho nên, tất cả cái này đều là ý tứ của Phỉ Bỉ Nặc sao? Các ngươi đã sớm muốn lật đổ thần điện? Thậm chí... Thần linh tại thượng, đó là chuyện gì? Lẫm Đông Chi Thần vĩ đại đâu? Ngươi đem Lẫm Đông Chi Thần đưa đi đâu rồi?”

Nhìn thấy trong ao băng không có trái tim Lẫm Đông Chi Thần, Khắc Lý Tư Thác Phất cuống lên.

“Đi nơi hắn nên đi rồi.” Lẫm Sương chậm rãi trả lời: “Cam Bá Nhĩ thế mà chưa thể giết chết ngươi, để ngươi chạy xuống, cũng là tên phế vật. Nhưng yên tâm đi, ta sau khi giết ngươi, vẫn sẽ đem công lao này tặng cho hắn.”

Theo hắn nói chuyện, thân thể Lẫm Sương đã bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Xương khớp hắn bắt đầu tăng trưởng, từng đốt duỗi ra, cả người đều đang kéo dài, phóng đại, thân thể vốn hơi tỏ ra gầy yếu như bơm hơi, trong nháy mắt, liền từ một nam hài gầy yếu biến thành một nam tử trưởng thành thể trạng cường tráng hình thể đẹp đẽ.

“Trời ạ!” Khắc Lý Tư Thác Phất trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi thứ trước mắt.

“Rốt cuộc thức tỉnh rồi, huyết mạch của ta.” Lẫm Sương vô cùng say mê nói.

Hắn đong đưa tay chân mình: “Bị nhốt ở trong thể xác tàn phá này bảy năm, tới tận hôm nay, rốt cuộc có thể thoát khỏi sự yếu ớt này rồi. Làm cảm tạ ta lần đầu tỉnh lại, dùng mạng của ngươi làm một lần tế điện đi.”

Hắn nói xong nâng tay, một mảng lửa đã tràn ngập không gian trong lòng đất.