Chương 1421 Khương bộ
Qua Cổ Lạc Khắc, chính là đồng bằng Vạn Cốt.
Đồng bằng Vạn Cốt tên như ý nghĩa, một mảng hoang vu cằn cỗi đất cằn sỏi đá, đi ở nơi hoang dã trống trải, thường thường có thể nhìn thấy một ít xương khô vỡ vụn.
Nơi này tài nguyên bần cùng, cạnh tranh lại rất kịch liệt, cho nên khắp nơi có thể nhìn thấy quái vật vì một chút thức ăn mà đánh nhau chết sống.
Man tộc là chủ nhân trên mảnh đất này.
Các loại bộ lạc Man tộc to nhỏ như sao trời rải rác trên mặt đất đồng bằng Vạn Cốt, hình thành từng thế lực rời rạc mà lại liên hợp.
Tập Cáp Cổ là thủ lĩnh một bộ lạc Man tộc như thế.
Bộ lạc Khương của hắn ở trong lịch sử Man tộc từng có lúc huy hoàng thống trị toàn bộ đồng bằng Vạn Cốt. Nhưng theo thời gian trôi đi, bộ tộc dần dần xuống dốc, hôm nay đã dần dần rời khỏi mười hai bộ mạnh của Man tộc, trở thành trung lưu.
Hôm nay là ngày lễ mừng trời của Khương bộ.
Trong bộ lạc hàng ngàn hán tử trẻ tuổi lao ra khỏi bộ lạc, cầm cung tên và chiến đao, cưỡi chiến thú bọn họ yêu quý bay lên ở trên đồng bằng.
Một ít quái vật bị đuổi khỏi nơi sinh tồn của chúng nó, ở trên đồng bằng lao băng băng, phía sau là vô số chiến sĩ Man tộc đang đuổi giết, càng có vô số cô nương Khương bộ đang vừa múa vừa hát.
Các cô nương xinh đẹp kích thích trái tim các chiến sĩ trẻ tuổi, làm bọn họ càng thêm cố gắng đi đánh giết quái vật, thể hiện bản thân.
Đây là truyền thống của Khương bộ, thông qua săn bắn, chúc mừng và cầu yêu… một loạt hành vi để biểu đạt bọn họ nhiệt tình yêu thương đối với sinh mệnh. Mà ai biểu hiện xuất sắc nhất ở trong đó, sẽ trở thành dũng sĩ Khương bộ.
Nhưng hôm nay, sự tình tựa như xuất hiện chút biến hóa.
Một con Độc Giác Hoang Tê đang điên cuồng chạy ở trên cánh đồng bát ngát.
Tên to xác này có chiều cao vượt qua một trượng, trên làn da mọc vảy dạng giáp miếng thật dày, có thể chống đỡ công kích, đáng sợ nhất vẫn là cái sừng kia ở đỉnh đầu nó, có thể phóng thích tia sét, coi như một con mạnh nhất trong những quái vật bị đuổi giết kia.
Man tộc đuổi giết nó bởi vậy cũng là thanh niên xuất sắc nhất Khương bộ.
Ước chừng hai mươi người trẻ tuổi Khương bộ cưỡi Phi Đà chạy như điên ở phía sau, tiểu tử cầm đầu đầu thắt khăn đỏ, cầm đoản mâu, trên lưng còn cắm một lá cờ lớn phần phật.
“Nó là của ta!” Người trẻ tuổi hô to.
“Cái đó thì chưa chắc, Đằng, chúng ta lần này sẽ không thua ngươi.” Một người trẻ tuổi Khương bộ cách đó không xa hô to, chạy song song với người trẻ tuổi đeo cờ tên Đằng.
“Không sai, vì Y Lệ xinh đẹp!”
“Vì Khương bộ!”
“Vì vinh quang!”
Người trẻ tuổi điên cuồng la lên các loại lý do khác nhau, đồng thời phát ra các loại công kích đối với Độc Giác Hoang Lân Tê phía trước.
Máu tươi nở rộ ở trên thân thể hoang tê, hoang tê phát ra tiếng kêu khổ sở.
Có lẽ là cảm thấy chạy tiếp như vậy chung quy sẽ bị giết chết, dã tính của quái vật phát huy tác dụng.
Con Độc Giác Hoang Tê kia đột nhiên thay đổi phương hướng, nghịch hướng hướng tới đám người trẻ tuổi kia của Man tộc phóng đi. Cái sừng nhọn ở đỉnh đầu ngưng tụ ra mảng lớn lôi điện hào quang, đột nhiên rơi xuống phía dưới, đánh ở trên thân một người trẻ tuổi.
Tên Man tộc trẻ tuổi kia lập tức từ trên chiến thú rơi xuống, Man tộc khác không những không hoảng hốt, ngược lại phát ra tiếng hoan hô hưng phấn.
Vinh quang của Man tộc, là lấy máu tươi đúc thành, nếu trong quá trình này không có máu người mình, sẽ tỏ ra quá thiếu sức thuyết phục.
Cho nên hàng năm vây săn, vây giết đều là các mục tiêu thật sự có uy hiếp, mà mỗi một lần, cũng đều sẽ thương vong một ít tiểu tử.
Chỉ có dũng sĩ chân chính, mới xứng đạt được vinh quang.
Người trẻ tuổi đeo cờ tên Đằng rất nhanh từ bên cạnh hoang tê lao qua, ở tích tắc lao qua bên người nó, cầm đoản mâu trong tay ném ra.
Cú ném mạnh mà chuẩn mở ra cái lỗ lớn ở bụng hoang tê, hoang tê phát ra tiếng rên rỉ khổ sở, quay đầu lại là một tia chớp bổ xuống.
Nhưng Đằng giơ cao chiến kỳ, lôi điện bổ vào trên chiến kỳ, thế mà bị ngăn trở, đồng thời Đằng đã khống chế chiến kỳ từ xa xa lao tới, giống như là vung một cây trường thương.
Cây Liệt Phong Kỳ này, mới là vũ khí thật sự của hắn, cũng là vinh quang của hắn.
Ngay tại tích tắc đầu nhọn cây cờ nhắm đầu hoang tê, chiến thú dưới thân Đằng thế mà mềm nhũn chân, quỳ xuống mặt đất, kéo theo Đằng cũng xoay người ngã quỵ.
Con hoang tê kia lại ở lúc này lao tới, đem sừng nhọn ở đỉnh đầu nhắm vào Đằng.
“Đằng!” Toàn bộ Man tộc đều hô lên.
Đằng không thể so với người khác, người khác tử vong đổi lấy chỉ là vinh quang, Đằng lại là không thể có chuyện gì.
Ngay tại khoảnh khắc cái sừng nhọn của hoang tê sắp đâm thủng thân thể Đằng, một cái tay đột ngột xuất hiện ở trước mặt Đằng.
Bắt lấy cái sừng đang tấn công.
“Ô!”
Hoang tê bị nắm chặt cái sừng cảm giác giống như là húc trúng một ngọn núi, không thể tiến lên một bước nào nữa, ngược lại quán tính lực lượng khổng lồ mang theo nó về phía trước, đem toàn bộ thân thể nó ném lên không trung, cứ như vậy đập xuống.
Mắt thấy đã sắp nện ở trên người Đằng, chủ nhân cái tay nhẹ nhàng lật cổ tay.
Vì thế một màn làm người ta kinh hãi xuất hiện.
Hoang tê kia cứ như vậy bị dừng lại ở không trung bất động.
Một cái sừng của hoang tê khổng lồ bị nắm ở trong tay, toàn bộ thân thể ở trên không, mà người túm nó thoải mái như nắm một thanh kiếm, nhẹ nhàng bâng quơ hóa đi “kiếm” thế như vậy.
Không phải hóa giải, là cứng rắn ngăn trở.
Bị mạnh mẽ phanh lại, kết quả là miệng mũi hoang tê đồng thời trào máu tươi, lực lượng thật lớn phản xung thân mình, tương đương tự mình hung hăng húc chính mình.
Nhưng nó còn chưa chết, cứ như vậy bị nắm ở không trung.
Mọi người lúc này mới nhìn thấy, chủ nhân cái tay thế mà lại là một người trẻ tuổi thoạt nhìn so với bọn hắn còn nhỏ hơn chút, ở phía sau người trẻ tuổi, còn một con rối sắt thép đi theo.
“Ngươi là ai? Vì sao xông vào Khương bộ ta?” Đằng kêu lên.
“Đây không phải là phương thức nói chuyện nên có đối với ân nhân cứu mạng.” Lẫm Sương chậm rãi trả lời.
Đằng khựng lại một chút, đột nhiên khuôn mặt vặn vẹo nói: “Khương bộ chưa bao giờ nợ mạng!”
Nói xong rút ra đoản đao ở hông, thế mà lại đâm về phía cổ mình.
Lẫm Sương cũng bị phản ứng này dọa giật mình, đưa tay bắt lấy dao găm, từ trên lực lượng có thể cảm giác được, một đao này là đâm thật.
Đệch!
Bọn Man tộc này quả nhiên là Man tộc, có mỗi tâm huyết lại không có đầu óc gì, chưa bao giờ đem sinh mệnh coi trọng.
Mạng người khác không coi ra gì, mạng của mình cũng không coi ra gì.
Lẫm Sương lắc đầu nói: “Không cần thiết.”
Người khác đã vù vù lao tới, cùng nhau dùng vũ khí nhắm vào Lẫm Sương.
Lẫm Sương giơ cao hai tay: “Ta đầu hàng.”
Con hoang tê kia còn bị hắn nắm ở trong tay, theo động tác hắn đầu hàng bị nâng lên cao cao, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở vô lực, dưới ánh mặt trời tỏ ra bắt mắt như thế.
Khương bộ.
Đại trướng (trướng: lều lớn) của tộc trưởng.
Cống Cổ sắc mặt cổ quái nhìn Lẫm Sương, còn có con rối titan sau lưng hắn, Lẫm Sương cũng đang nhìn hắn.
Vị tộc trưởng này đang tuổi tráng niên, khí huyết tràn đầy. Người trẻ tuổi tên Đằng kia hẳn là con trai hắn, thời khắc này đang ngồi xếp bằng ở phía sau hắn.
Mà ở hai bên trái phải, còn có hai người ngồi.
Một người đầu trọc một mắt, trên đầu tràn đầy vết sẹo, rất rõ ràng là tồn tại loại dũng sĩ số một trong bộ tộc.
Một người khác là lão nhân, cầm xương cốt, trên mặt khắc đầy hoa văn, hẳn chính là đại tế ti Khương bộ.
Tộc trưởng, tế ti và dũng sĩ, là đơn vị cơ bản cấu thành cơ cấu quyền lực của bộ lạc Man tộc.
Lẫm Sương một lần gặp được ba người, trái lại cũng bớt việc.
Giao tiếp với Man tộc tốt nhất đừng vòng vo quá nhiều, cho nên Lẫm Sương đi thẳng vào vấn đề: “Ta là tới tìm các ngươi.”
“Một người phì nhiêu, tới tìm chúng ta? Vì chuyện gì?” Cống Cổ phát ra tiếng hừ khinh thường.
Bắc bộ hoang vu cằn cỗi, nam bộ phong phú, cho nên ở trong mắt Man tộc, người nam bộ là người phì nhiêu.
Đối với người phì nhiêu, Man tộc tôn trọng tâm huyết cùng lực lượng lại tràn ngập khinh thường, bởi vì từ khi lịch sử có ghi lại, vẫn luôn là Man tộc đang tiến công người phì nhiêu.
Tuy đại đa số thời điểm bọn họ đều thất bại, ở trên tâm lý lại thành lập một loại khái niệm ta chính là cường đại hơn người phì nhiêu. Về phần nguyên nhân thật sự người phì nhiêu sở dĩ rất ít đánh tới là nơi này hoang vu cằn cỗi, không đáng đánh, nhưng Man tộc thì tự động bỏ qua.
“Vì cho đại vương một hồi phú quý.” Lẫm Sương trả lời.
“Một hồi phú quý?” Cống Cổ ngẩn ngơ, sau đó cười to lên, chỉ vào Lẫm Sương nói: “Hắn nói muốn cho ta phú quý? Ha ha, cho ta phú quý.”
“Nếu là đại vương không tin, như vậy mang đến tử vong cũng được.” Lẫm Sương nói.
“Cái gì?” Cống Cổ ngẩn ngơ.
Con rối titan phía sau Lẫm Sương đã đi về phía trước một bước.
Bước ra một bước này, toàn bộ không gian trong lều trại lập tức đọng lại, Cống Cổ phát hiện mình thế mà không thể động đậy.
Hắn cả kinh biến sắc, cất tiếng quát: “Người đâu!”
Lẫm Sương lắc đầu: “Vô dụng, bây giờ không gian này đã bị giam cầm, thanh âm của ngươi không truyền ra được, cho dù truyền ra ngoài, bọn họ cũng không vào được.”
“Giam cầm không gian?” Cống Cổ chấn động.
Hắn thiếu hiểu biết như thế nào nữa, đối với giam cầm không gian cũng vẫn biết chút.
Đây chính là thủ đoạn như thần linh đó!
“Rống!” Đại hán đầu trọc một mắt bên cạnh Cống Cổ đã lao tới, hướng Lẫm Sương đấm một phát.
Lẫm Sương vẫn khẽ lắc đầu: “Vô dụng.”
Đại hán đầu trọc một mắt liền nhìn thấy một cú đấm này của mình chưa chịu bất cứ sự cản trở nào, lại như đánh ở trong hư không vô tận, vô luận hắn cố gắng ra đòn về phía trước như thế nào, cũng không thể tới đến Lẫm Sương. Tựa như giữa hắn cùng Lẫm Sương cách xa ngàn vạn dặm.
Đại tế tự Khương bộ kia cũng ném ra khúc xương trong tay, chỉ là khúc xương này giống với đại hán đầu trọc một mắt, cứ như vậy xoay ở trên không trung, không ngừng rơi xuống, lại mãi cũng không rơi xuống đất.
Vu cốt chi thuật này không rơi xuống đất, thì nhất định không thể phát huy tác dụng.
Đằng thì cầm lên đoản đao trong tay, tới bảo vệ phía trước Cống Cổ: “A ba, ngươi đi mau!”
Đi? Đi đâu?
Chưa nghe thấy người ta nói giam cầm không gian sao?
Đẩy ra Đằng che ở trước người, Cống Cổ trầm giọng nói: “Thủ đoạn của các hạ, Cống Cổ bội phục. Các hạ rốt cuộc muốn như thế nào?”
Thấy đánh không lại, man nhân cũng trở nên nhã nhặn.
Lẫm Sương trả lời: “Ta không phải đã nói sao? Tặng các ngươi một hồi phú quý, các ngươi rốt cuộc là muốn hay là không muốn?”
“Phú quý gì?” Cống Cổ vẫn trầm ổn như cũ.
“Giúp ngươi trở thành Man tộc chi vương, thế nào?”
Cái gì?
Cống Cổ ngạc nhiên, ngươi không phải đang nói giỡn với ta chứ?
Cống Cổ hừ một tiếng: “Cho dù thủ đoạn của các hạ kinh người, cũng không đối phó được mười hai đại tộc nhỉ?”
Muốn xưng vương, phải đánh bại toàn bộ đối thủ cường đại.
Mà ở trên Khương bộ, có cả thảy mười hai đại tộc đè nặng, nào tới lượt Khương bộ xưng vương?
“Đây là lý do vì sao ta tới tìm ngươi. Bởi vì, Khương bộ có tiềm lực trở thành vương.” Lẫm Sương nói.
“Tiềm lực?”
“Đúng. Ta có thể giúp các ngươi một lần nữa gõ vang trống trận... Huyết Cổ.”