Chương 1422 Huyết tế
Nghe được cái tên Huyết Cổ này, ánh mắt Cống Cổ sáng ngời, lập tức hiểu ra điều gì.
Huyết Cổ là một món bảo vật Khương bộ năm đó khi độc đại có được, nghe nói có được uy lực cường đại không thể tưởng tượng. Năm đó Khương bộ là vì đạt được cái trống này mà nhanh chóng cường thịnh lên.
Nhưng thành do nó bại cũng bởi nó.
Ai cũng không ngờ bảo vật này sẽ đột nhiên mất đi hiệu lực, uy lực từng dao động trời đất kia của Tiên Huyết Chiến Cổ thế mà nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Bảo vật mất đi hiệu lực tạo thành đả kích thật lớn đối với Khương bộ, ngay cả đế quốc khổng lồ Khương bộ thành lập, cuối cùng cũng bởi vậy sụp đổ.
Tiên Huyết Chiến Cổ này bởi vậy cũng thành tồn tại Khương bộ lại yêu vừa hận, hoài niệm sự cường đại chỉ tồn tại trong truyền thuyết của nó, lại bất đắc dĩ bởi nó hiện tại bình thường.
Đúng vậy, cái trống này đến nay vẫn tồn tại êm đẹp, chẳng qua lại không phát huy ra được tác dụng năm đó.
Mà bây giờ, Lẫm Sương lại nói ta có thể giúp các ngươi một lần nữa gõ vang trống trận.
Hàm nghĩa trong đó có thể nghĩ mà biết.
Cống Cổ nói: “Ý tứ các hạ là?”
“Ta có thể sửa Tiên Huyết Chiến Cổ.” Lẫm Sương nói thẳng.
Toàn bộ người Khương đều kích động hẳn lên.
Vẫn là Đằng tâm tính thiếu niên: “Dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?”
“Chỉ bằng ta bây giờ nắm giữ sự sống chết của các ngươi.” Lẫm Sương khẽ lật tay, áp lực trong không gian đột nhiên tăng, Cống Cổ chỉ cảm thấy toàn thân mình đều bị trói buộc, ngay cả thở dốc cũng khó, trong lòng cũng hoảng sợ.
Ngược lại là đại tế ti kia âm trầm nói: “Sửa như thế nào?”
“Huyết tế.” Lẫm Sương trả lời.
Đại tế ti lắc đầu: “Tổ tiên đã sớm thử, vô dụng.”
“Đó là bởi vì phương pháp huyết tế không đúng. Thật ra Tiên Huyết Chiến Cổ từ trước tới nay chưa từng hư hao, chẳng qua nó đói, mà các ngươi lại chưa từng cho nó ăn no.”
“Đói?” Mọi người đều ngẩn ra.
Tiên Huyết Chiến Cổ cũng không phải người Khương tạo ra, mà là tổ tiên bọn họ trong lúc vô ý đạt được, cho nên thật sự không biết thứ này cũng có thể “đói”.
Nhưng sự thật chính là, Tiên Huyết Chiến Cổ trăm ngàn năm qua không có hiệu quả, chỉ là vì nó “đói”.
“Cho ăn no như thế nào?” Đại tế ti hỏi.
“Phải là máu của huyết chiến sa trường, bách tử chi sĩ, mới có thể thỏa mãn nhu cầu của Huyết Cổ.”
Khương bộ trước kia hiến tế, đều là dùng tù binh nô lệ những nhân vật bình thường, nào ngờ Tiên Huyết Chiến Cổ này rất kén chọn, không phải máu chiến sĩ tinh anh không cần, tình nguyện chết đói cũng không động vào.
Cho nên Khương bộ tuy từng huyết tế, nhưng mãi không phát huy tác dụng.
Lâu ngày, liền cho rằng huyết tế không có hiệu quả.
Nhưng Lẫm Sương rất rõ Tiên Huyết Chiến Cổ này là chuyện thế nào.
Tiên Huyết Chiến Cổ này thật ra chính là một bảo vật đặc thù dùng da thần chế tác mà thành. Bởi vì có được lực lượng của thần, mà có thần uy cường đại không thể tưởng tượng. Cũng bởi vậy, nó cần tín ngưỡng và hiến tế.
Cho nên Tiên Huyết Chiến Cổ thật ra còn có thể thông qua tín ngưỡng để chữa trị.
Nhưng Lẫm Sương một lòng khơi mào chiến loạn tự nhiên không có khả năng nói cho bọn họ điểm ấy, cho nên chỉ nói phương pháp hiến tế thật sự. Hơn nữa loại phương pháp này cũng thực sự càng thêm dựng sào thấy bóng.
“Cần bao nhiêu dũng sĩ?” Cống Cổ hỏi.
“Càng nhiều càng tốt. Uy năng của Tiên Huyết Chiến Cổ có tương quan trực tiếp với nó có ăn no không. Mà sử dụng mỗi một lần, đều sẽ tiêu hao bộ phận lực lượng Huyết Cổ. Cho nên cách tốt nhất khôi phục Huyết Cổ, chính là ở trên chiến trường.” Lẫm Sương nói.
Năm đó Khương bộ sau khi lấy được Tiên Huyết Chiến Cổ này, lấy nó tung hoành chiến trường, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thật ra cũng vô ý ăn khớp nhu cầu của Huyết Cổ. Thẳng đến sau khi đại thống, thời gian dài không có chiến tranh, Huyết Cổ cuối cùng sau khi đem toàn bộ lực lượng chứa đựng hao hết, Khương bộ đột nhiên phát hiện Huyết Cổ không thể dùng, liền cùng nhau mò mẫm lung tung.
Từ đó trở đi bọn họ không mang Huyết Cổ lên chiến trường nữa, dẫn tới kết quả trực tiếp chính là Huyết Cổ không có ngày ra mặt nữa.
Thẳng tới hôm nay.
Nghe qua Lẫm Sương nói, đám người Khương này bừng tỉnh đại ngộ.
Đằng nhìn về phía phụ thân mình, chỉ thấy trong mắt Cống Cổ đã lóe ra hào quang màu máu: “Nên lấy huyết chiến tế Huyết Cổ!”
“Đúng vậy.” Lẫm Sương mỉm cười trả lời, đồng thời cũng buông lỏng ra trói buộc đối với mọi người.
Đám người Cống Cổ nhìn nhìn lẫn nhau, đột nhiên đồng thời khom người với Lẫm Sương: “Đa tạ tiên sinh!”
Một ngày này, Lẫm Sương chính thức được Cống Cổ bái làm thủ tịch đại tế ti.
Cũng bắt đầu từ hôm nay, Khương bộ ngang nhiên bước lên một con đường chiến tranh tràn ngập tanh máu.
Ngày thứ bảy Lẫm Sương trở thành đại tế ti, Khương bộ tuyên chiến đối với hàng xóm Ngạc bộ.
Ở sau khi trải qua huyết chiến, Khương bộ thành công đánh bại Ngạc bộ, nhưng Tiên Huyết Chiến Cổ lại chưa bị kích hoạt.
Tiên Huyết Chiến Cổ đói khát quá lâu, ngủ say quá dài, sớm đã không phải một hai lần chiến tranh có thể đánh thức.
Vì thế Khương bộ kế tiếp lại liên tục phát động ba cuộc chiến tranh.
Đối với điều này, các bộ lạc khác của Man tộc đều tỏ vẻ chấn động không thôi, không thể lý giải. Dù sao một bộ tộc ở trong thời gian ngắn như vậy liên tục phát động chiến tranh, rất dễ dàng chọc nhiều người tức giận, hơn nữa tổn thương quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn khó mà khôi phục.
Trên thực tế báo ứng quả nhiên tới rất nhanh.
Liên tục mấy trận thắng lợi rõ ràng làm Khương bộ có chút đắc ý vênh váo, kết quả ở lúc tấn công Lôi bộ lại gặp phải dội ngược mạnh mẽ.
Ngũ Vân sơn.
Khương bộ và Lôi bộ hai quân giằng co.
Theo tiếng trống nổ vang, dũng sĩ Khương bộ đã như nước lũ cuốn về phía trước.
Thực lực Lôi bộ so với Khương bộ rõ ràng yếu hơn rất nhiều, nhưng thời khắc này đối mặt đại quân Khương bộ, trên mặt tộc trưởng Lôi bộ lại không có chút kinh hoảng, chỉ bảo người ta thổi kèn.
Trong tiếng kèn trầm thấp liên miên, chỉ thấy một đầu khác của ngọn núi, một cánh quân đột nhiên xuất hiện.
Thân thể Cống Cổ chấn động: “Vân bộ, bọn hắn sao lại đến đây?”
“Còn cần nói, tự nhiên là bọn hắn đã biết hướng đi của chúng ta, cho nên làm chuẩn bị trước.”
Khương bộ tuy mạnh hơn Lôi bộ và Vân bộ, nhưng đối mặt hai bộ tộc liên hợp, thì không quá tự tin như vậy nữa.
Thời khắc này mắt thấy quân đội Vân bộ khí thế hùng hổ giết đến, Cống Cổ nghiến răng một cái, đang muốn hạ mệnh lệnh, lại bị Lẫm Sương ngăn: “Hạ lệnh toàn quân công kích Lôi bộ, về phần Vân bộ... Giao cho ta đi.”
“Đại tế ti?” Mọi người đều ngạc nhiên.
Chỉ thấy Lẫm Sương đã đi lên một chiếc xe ngựa cách đó không xa.
Trên cái xe đó đặt một cái trống trận thật lớn, thân trống lấy gỗ Tử Huyết điêu khắc thành, mặt trống đỏ sẫm như máu, tản mát ra cảm giác áp bách cường đại.
Đây chính là Tiên Huyết Chiến Cổ.
Tới trước trống trận, Lẫm Sương cầm lấy dùi trống, lẩm bẩm: “Liên tục mấy trận đại chiến huyết tế, cũng đến lúc thức tỉnh rồi. Tỉnh lại đi, ý chí cường đại cắn nuốt tất cả kia, dùng máu tươi kẻ địch để đúc thành uy nghiêm của ngươi.”
Hắn nói xong bắt đầu nhẹ nhàng gõ vang trống trận.
Tiếng trống thùng thùng, vẫn chưa xuất hiện bất cứ biến hóa nào, Lẫm Sương lại gõ cực nghiêm túc, mang theo quy luật vận động riêng, cứ như vậy một lần lại một lần gõ trống lớn.
“Phụ thân?” Thấy một màn như vậy, Đằng khẩn trương nhìn phía Cống Cổ.
Tuy Lẫm Sương khẳng định huyết tế nhất định làm trống trận thức tỉnh, nhưng liên tục chiến đấu mấy trận cũng chưa tỉnh lại, khiến tâm tình của Đằng cũng bất an.
Mà bây giờ, đại quân Vân bộ đang giết tới, nếu đại tế ti Sương không thể ở trước đó giải quyết vấn đề, Khương bộ nghe lời Lẫm Sương mà chỉ đi đối phó Lôi bộ, sẽ phải thừa nhận mùi vị bị kẹp đánh trước sau.
Như vậy... Nên làm như thế nào đây?
Cống Cổ nhìn Lẫm Sương còn đang gõ trống, lại nhìn nhìn đại quân Vân bộ đánh lén tới, rốt cuộc nghiến răng một cái nói: “Toàn quân tiếp tục xuất kích, diệt Lôi bộ!”
Hắn chung quy đã quyết định tin tưởng đại tế ti của mình một lần.
Đại quân Khương bộ cứ như vậy đánh về phía đối thủ, hoàn toàn đem phía sau mình giao cho Lẫm Sương.
Trên xe ngựa, Lẫm Sương còn đang không nhanh không chậm gõ trống trận.
Tiếng trống ù ù, mang theo khí tức thái cổ xa xôi, khổng lồ mà tràn ngập thần bí.
Đại quân Vân bộ càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Trên mặt đất cánh đồng bát ngát, tựa như một mảng thủy triều tràn qua bờ cát, mà Lẫm Sương một mình đánh trống, thì như cua gọi thủy triều trên bờ cát, cô đơn mà kiên cường.
“Giết!” Trong tiếng hô giết mãnh liệt, quân đội Vân bộ rốt cuộc lao tới, quan tướng cầm đầu phát ra tiếng rống cuồng bạo, hàng vạn mũi tên, đầu mâu lao đến, đem bầu trời hóa thành một tấm phản đinh thật lớn.
Thời khắc tấm phản đinh từ trên trời giáng xuống, Lẫm Sương vẫn bình tĩnh như cũ.
Nhìn phương xa, thản nhiên lên tiếng: “Thì nhân du du, nguyện nhân ly ly, canh hề hà hề, tái đãi lưu niên...”
Dùi trống nhẹ nhàng lưới qua mặt trống, tản ra cuộn sóng như gợn nước, ở sau khi liên tục chạm khẽ nhiều lần, đột nhiên dùng sức đánh xuống một phát.
Oành!
Tiếng trống thật lớn chợt vang lên.
Trên mặt trống Tiên Huyết Chiến Cổ chợt lóe ánh sáng đỏ, tiếng trống khổng lồ ngưng tụ thành một sóng xung kích phóng lên trời.
Gặp đúng lúc vạn mũi tên cùng rơi xuống, tiếng trống đón đánh, mũi tên kia tựa như rơi vào trong biển mưa, không nhấc lên nổi chút bọt sóng nào nữa.
Một đòn trống trận, vạn tên rơi rụng.
Ngay sau đó lại một tiếng trống vang, một làn thủy triều công kích đã hướng về binh sĩ Vân bộ, đem ngàn vạn binh sĩ đều bao phủ ở trong tiếng trống, toàn bộ binh sĩ Vân bộ đồng thời bịt tai kêu rên, phát ra tiếng kêu cực kỳ khổ sở. Máu tươi từ cao thấp toàn thân bọn họ bắn vọt ra, hội tụ thành dòng ở dưới chân.
“Ríttt!” Tiếng sáo xương vang lên bén nhọn, đó là đại tế ti Vân bộ đang ý đồ dùng sáo xương để đối kháng tiếng trống.
Nhưng Lẫm Sương gõ trống trận lần thứ ba, sáo xương của đại tế ti Vân bộ liền tan vỡ, trên bầu trời càng hiện ra đám mây máu cực lớn, từ trong tầng mây kia hiện ra từng hình ảnh màu máu, nhìn kỹ thế mà đều là lệ quỷ oan hồn đang hướng phía dưới tấn công.
Đó là dũng sĩ huyết hồn Tiên Huyết Chiến Cổ chế tạo, thời khắc này trào ra ngàn vạn, nhất thời đem đại quân Vân bộ bao phủ toàn bộ, cũng khiến mọi người đều ngẩn ngơ nhìn.
“Tiên Huyết Chiến Cổ! Là Tiên Huyết Chiến Cổ!” Tộc trưởng Vân bộ phát ra tiếng hét to sợ hãi tuyệt vọng.
“Tiên Huyết Chiến Cổ đã tỉnh!” Đối ứng với nó, tự nhiên là Cống Cổ luôn tại chú ý bên này.
Một khắc nhìn thấy Tiên Huyết Chiến Cổ phát động, Cống Cổ biết mình đã cược thắng.
Tiếng hò hét hưng phấn trở thành thuốc kích thích sĩ khí các binh sĩ, ý chí chiến đấu dâng cao hóa làm thanh đao sắc bén, xông về phía đối thủ.
Một ngày này, Khương bộ lấy lực lượng một bộ lạc đối kháng hai bộ lạc, lại lấy được toàn thắng.
Đại tế ti Sương, ba tiếng trống diệt Vân quân, càng trở thành truyền thuyết bất hủ trên đồng bằng.