← Quay lại trang sách

Chương 1428 Tiên thần có khác

Thời gian cực nhanh, đảo mắt lại một năm.

Vài năm qua, tình thế thế giới đặc biệt rung chuyển. Mấy đại công quốc khắp nơi đều đang xảy ra chiến tranh của người thừa kế, mấy gia tộc lớn vì quyền kế thừa nội đấu khắp nơi, giết phải nói là đầu người lăn lông lốc, máu chảy thành sông.

Man tộc ngoại cảnh lúc này cũng tới chen một chân.

Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến chứ, Man tộc luôn luôn hỗn loạn thế mà lại thống nhất, thành lập một đế quốc hoàn chỉnh.

Các Man nhân đó luôn luôn hung ác, hôm nay lại đoàn kết với nhau, mang đến uy hiếp to lớn cho mọi người. Có người đã bắt đầu hoài nghi dừng nội đấu, đoàn đội đối ngoại. Nhưng những kẻ vì di sản và quyền kế thừa kia nào chịu dừng tay, đã sớm đánh giết nổi giận rồi.

Về phần thần giáo, thôi đi, thần giáo vốn nên là nền tảng thế giới ổn định hôm nay cũng là nội bộ không yên tĩnh.

Đầu tiên là chuyện Nguyệt Thần giáo tấn công Lẫm Đông thần điện, cho dù xuất quân có danh nghĩa, nhưng ở toàn bộ Côn địa vẫn hình thành hưởng ứng thật lớn, làm rất nhiều người sinh ra lo lắng đối với dã tâm của Nguyệt Thần giáo.

Tiếp đó là Vô Ám giáo hội xuất hiện, càng làm mọi người đều ngây dại.

Đây là giáo hội gì?

Từ chỗ nào toát ra?

Vô Ám Thiên Thần?

Chưa từng nghe nói!

Hôm nay thế giới này, thần linh còn có thể hiển thánh tổng cộng chỉ hai mươi ba vị như vậy, từ đâu toát ra vị thứ hai mươi tư?

Ngươi nói hắn là thật, trước kia chưa bao giờ nghe nói.

Nhưng ngươi muốn nói hắn là giả, vậy động tĩnh dọc đường thể hiện thần tích, cứu vớt người đời, so với hai mươi ba vị thần linh khác còn lớn hơn nhiều.

Thuần lấy động tĩnh mà nói, thoạt nhìn giống vị Vô Ám Thiên Thần này mới là chân thần duy nhất, thần linh khác càng giống hàng giả hơn.

Dưới tình huống như vậy, Vô Ám giáo hội phát triển nhanh chóng mãnh liệt, rất nhanh đã lan tới các nơi.

Sở dĩ phát triển nhanh chóng mãnh liệt như thế, cũng có quan hệ rất lớn với phương thức phát triển của Vô Ám giáo hội. Vô Ám giáo hội không tranh đoạt lãnh địa với bất cứ một giáo hội nào, đối với các lãnh địa đã có thì không nhúng tay.

Nhưng bọn họ cần người.

Bọn họ thường xuyên là trước chạy đến một tòa thành thị cứu khổ cứu nạn, thông qua phương thức này trực tiếp đạt được lượng lớn tín đồ, sau đó liền mang theo các tín đồ rời khỏi, ở trước khi giáo hội địa phương có phản ứng đã không thấy. Bởi vì bọn họ không gây chuyện, chỉ cứu nạn, mục tiêu phát triển chủ yếu lại là đại chúng, người chịu khổ, tầng dưới chót xã hội, cho nên ảnh hưởng đối với trật tự vốn có cũng không lớn, rất nhiều giáo hội thậm chí vui vẻ thấy điều này.

Nhưng không cần bao lâu, bọn họ sẽ phát hiện vùng đất hoang nào đó ở phụ cận thành thị, một điểm tụ cư mới được xây lên.

Bọn họ trực tiếp thành lập thành thị của mình!

Dựa theo cách nói của dân chúng địa phương, Vô Ám Thiên Thần có được lực lượng phi phàm, không những có thể xua tan ôn dịch, còn có thể điểm hóa vạn vật, điều khiển người đá, xây dựng phòng ốc, ban cho thức ăn.

Điều này làm giáo hội khác kinh ngạc không hiểu ——từ trước tới nay đều là dân chúng phục vụ giáo hội, phụng dưỡng giáo hội, từ bao giờ, giáo hội phục vụ dân chúng, phụng dưỡng dân chúng?

Đối với Lẫm Sương mà nói, quy mô giáo hội không quan trọng, có phải có giáo đường hoa lệ hay không không quan trọng, quan trọng chỉ là các tín đồ. Tín đồ càng nhiều, tín ngưỡng các vị thần nhận được càng ít, lực lượng hắn có được cũng càng ít.

Cướp đi tín đồ của bọn họ, chính là cướp đi lực lượng của bọn họ.

Vì đạt mục đích này, Lẫm Sương làm thiếp cho dân chúng, phụng dưỡng bọn họ lại có gì ngạc nhiên?

Không chỉ có thế, hắn còn tận khả năng cho tín đồ giáo hội các loại tiện lợi, tận khả năng giảm bớt trói buộc, tăng giảm tiện lợi. Ví dụ như rút ngắn bài từ, làm tín đồ càng tiện ghi nhớ cùng cầu nguyện hơn; đơn giản hoá logic, để tín đồ tin tưởng, chỉ cần tùy tùng thiên thần, thì có thể có cuộc sống tốt đẹp, ngược lại nhất định chịu trừng phạt nghiêm khắc; cường hóa trình tự, gia tăng tín đồ số lần cầu nguyện cùng quỳ lạy, tẩy não kiểu cường hóa, gia tăng cuồng tín đồ vân vân.

Thật ra Lẫm Sương không cần tín ngưỡng, lực lượng tín ngưỡng không có ý nghĩa với hắn, nhưng hắn cần duy trì thống trị, duy trì lòng người, nhất định phải cường hóa tín ngưỡng mà không phải đi ngược lại.

Nhưng một mặt khác, tiên lực có thể cắn nuốt thần lực, vậy vì sao không thể hấp thu tín ngưỡng chứ?

Đối với vấn đề này, Lẫm Sương triển khai tự hỏi thời gian dài.

Thật ra sớm từ lúc ở Nguyên Giới, Tô Trầm đã từng suy xét vấn đề này, nhưng mãi chưa thể đạt được đáp án tốt. Hôm nay Lẫm Sương thân là hóa thân đang cùng thần ở chung tuyến đầu, càng triển khai tranh đoạt tín ngưỡng, dần dần lại có chút cảm ngộ.

Thần lực và tiên lực, thật ra là hai loại lực lượng hoàn toàn khác nhau, một cái mượn tay người khác ở ngoài, tiến hành đòi lấy đối với bên ngoài, một cái phát ra từ bên trong, từ trong mà sinh phát ra bên ngoài.

Mà nhu cầu của thần lực đối với tín ngưỡng, trên bản chất thật ra là một loại nhu cầu đối với tinh thần lực.

Tín ngưỡng là một loại lực lượng tinh thần, khi các tín đồ thành kính thờ phụng một mục tiêu, tinh thần họ sẽ hướng mục tiêu đó phát tán, nếu mục tiêu có đủ thực lực, ví dụ như nắm giữ pháp tắc, thì có thể cảm nhận được loại tinh thần lực này và hấp thu.

Mà khi các tín đồ tín ngưỡng một mục tiêu thời gian dài, thể xác và tinh thần một thể, dựa vào đó, đạt được không chỉ có là lượng lớn lực lượng tinh thần, cũng bao gồm năng lượng sinh mệnh mang theo loại tinh thần ý chí này.

Có thể nói, tín ngưỡng cùng hiến tế, đồng thời cung cấp tinh thần và sinh mệnh hai tầng năng lượng, vậy mới thỏa mãn nhu cầu của các vị thần, làm bọn họ vĩnh sinh bất lão, bất tử bất diệt. Nói trắng ra, chính là thương sinh đem sinh mệnh của mình cuồn cuộn không ngừng cống hiến cho các vị thần.

Các vị thần, lấy cướp đoạt mà sống.

Về phần tiên lực thì khác biệt rất lớn, nó phát ra từ bên trong mà hiện ra bên ngoài, là một loại lực lượng hoàn toàn không thuộc về trời đất, mà chỉ thuộc về bản thân.

Rất sớm trước kia đã có học thuyết, cho rằng bên ngoài một thế giới, trong cơ thể một thế giới, người ta tu hành, có thể không nhờ ngoại vật, từ bản thân xuất phát. Nhưng ý kiến này quá mức hư vô mờ mịt, nơi nào cùng tài nguyên ngoại cầu mà cung mình.

Phái hư vô là vĩnh viễn không đấu lại phái cụ thể.

Cho nên học thuyết này ở Nguyên Giới vẫn chưa dẫn lên bất cứ gợn sóng nào đã biến mất, ngay cả người đưa ra học thuyết này là ai, cũng đã không có chỗ mà khảo chứng.

Nhưng phát hiện của Tô Trầm đối với tiên lực, lại đã chứng thực điểm ấy.

Chẳng qua lúc đó hắn biết nó nhưng không biết nguyên do của nó, hôm nay lại thật sự có điều ngộ ra.

Bởi vì là khai phá bản thân, cho nên tiên lực và tính chất cơ thể người là phù hợp nhất, tuy không mênh mông như thần lực, tiên lực lại càng thêm tỉ mỉ, đây cũng là nguyên nhân căn bản tiên lực có thể cắn nuốt thần lực.

Không phải vì cấp bậc tiên lực cao hơn thần lực, mà là vì tiên lực là khai phá bản thân, thần lực là cầu từ ngoài vật. Tiên lực trời sinh phù hợp thân thể con người, giống như là đại thái thái nhà giữa thanh mai trúc mã, thần lực về sau gia nhập, như hai lượng bạc đổi về nha đầu thông phòng. Hai bên ở trên cấp bậc sinh mệnh là ngang nhau, địa vị lại một trời một vực. Thân là thông phòng nha đầu, tự nhiên chỉ có số phận bị thái thái bắt nạt.

Nhưng thái thái có thể bắt nạt nha đầu, lại không ngăn được nam nhân hoa tâm. Cho nên thông phòng nha đầu có thể tiêu diệt một đứa rồi lại một đứa, nhưng chung quy không chịu nổi tiêu diệt một đám lại có một đám tới.

Thể hiện ở trên lực lượng tiên thần phản ứng, chính là thần lực ở trên mức năng lượng có lẽ không bằng tiên lực, ở trên lượng cấp lại luôn có thể mạnh hơn tiên lực.

Thân là đại thái thái, chỉ có ở trong không ngừng đấu tranh tiêu diệt vợ bé lớn mạnh bản thân, thành lập đội ngũ, sau khi đạt tới thành tựu Bách nhân trảm, mới có thể thật sự thành lập quyền uy, khiến vợ bé không có chỗ đặt chân nữa...

Đây quá trình trưởng thành của là tiên lực.

Đã hiểu một điểm này, Lẫm Sương đột nhiên phát hiện, thật ra thần lực và tiên lực cũng không phải không thể cùng tồn tại.

Cái này giống như ngươi sau khi tìm vợ cả, nếu luôn quan tâm vợ cả, thỉnh thoảng trấn an một phen, sau đó hấp thu lượng nhỏ tiểu nha đầu cá biệt, ở dưới tình huống không quá tham ăn, chưa chắc không thể khiến vợ bé mở một mắt nhắm một mắt —— ai da dù sao ngăn cũng ngăn không được, nhìn hắn bây giờ vẫn tốt với mình, sao không mở một mặt lưới, ép hắn quá, ngược lại đưa tới nhiều tiểu yêu tinh hơn nữa.

Đem logic này thể hiện ở trên lực lượng tiên thần, chính là thử hấp thu bộ phận thần lực dẫn vào trong cơ thể mình mà không bị tiên lực cắn nuốt.

Mấy năm qua, trừ lớn mạnh giáo hội, cướp đoạt tín đồ, Lẫm Sương thật ra chính là đang làm việc này.

Trải qua mấy năm nay mò mẫm, Lẫm Sương quả thật đã thành công.

Hôm nay hắn đã có thể cho một bộ phận thần lực và tiên lực cùng tồn tại.

Đương nhiên số lượng bộ phận thần lực có thể cùng tồn tại này tương đối thưa thớt, trên cơ bản chính là một tia cực mỏng manh. Nếu nói dưới tình huống bình thường, lượng cấp thần lực là biển, tiên lực là hồ, như vậy ở trong thân thể Lẫm Sương, liền biến thành tiên lực là biển, mà thần lực... Ngại quá xấu hổ, là bát.

Đại phu nhân ngài thật đúng là nhỏ nhen mà.

Lẫm Sương đối với điều này cũng rất bất đắc dĩ.

Nhưng hắn biết vạn sự khởi đầu nan, rất nhiều thứ là cần tích lũy giai đoạn trước, một khi tích lũy hoàn thành, sẽ hình thành bùng nổ.

Đại phu nhân ghen tuông quá, trong mắt không chứa được hạt cát nào cả. Nhưng sau khi nàng bắt đầu quen thông phòng nha đầu tồn, cách ngày thê thiếp thành đàn nhắm chừng sẽ không xa.

Đương nhiên, cho dù làm được điểm ấy, đối với thực lực của Lẫm Sương thật ra cũng không có quá nhiều trợ giúp.

Đối với tiên lực mà nói, thần lực chính là dinh dưỡng của nó. Tốn sức giữ lại một ít thần lực, cầu cân bằng không có ý nghĩa, sẽ không mang đến thực lực tăng trưởng, ngược lại sẽ dẫn tới thực lực giảm xuống.

Dù sao vì khống chế bộ phận thần lực này, Lẫm Sương cần tăng mạnh sự tự khống chế.

Nhưng nói từ một mặt khác, lại có tác dụng phi thường quan trọng.

Đó là che giấu.

Ảnh hưởng của Vô Ám giáo hội đang mở rộng, động tĩnh Lẫm Sương tạo thành cũng càng lúc càng lớn.

Không cần bao lâu, các vị thần phát hiện tín ngưỡng của mình nhanh chóng giảm bớt sẽ một lần nữa chú ý hắn.

Tuy Lẫm Sương đã tận khả năng từ chỗ vị thần khác nhau thu hoạch tín đồ, để hạ thấp ảnh hưởng, nhưng chung quy vẫn sẽ bị phát hiện.

Một lần này Lẫm Sương không muốn chạy.

Hắn chạy, như vậy giáo hội vất vả thành lập này sẽ ở trong một đêm hóa thành tro bụi, tín đồ sẽ trở về, tín ngưỡng xói mòn cũng sẽ một lần nữa trở về.

Kết quả Lẫm Sương vất vả một năm, có thể chỉ làm các vị thần đói bụng một bữa.

Cho nên hắn phải đối kháng tiếp.

Mà nếu muốn đối kháng các vị thần, nhất định phải làm bọn họ tin tưởng, Vô Ám Thiên Thần này, thật sự là một thành viên trong bọn họ.

Phành!

Một mảng hào quang màu vàng từ trên người hiện lên, trên người Lẫm Sương đã có thêm một tầng chiến y lập lòe ánh vàng.

Chỉ nhìn từ bề ngoài, Lẫm Sương uy phong lẫm liệt, thật sự có vài phần tư thái thiên thần.

Nhưng rất nhanh, chút thần lực này đã bị tiêu hao sạch sẽ.

Nhưng cũng may Lẫm Sương bây giờ cũng là người tiếp thu tín ngưỡng, có thể chuyển hóa tín ngưỡng thành thần lực bất cứ lúc nào, duy trì thần lực chiến y này, để nó không đến mức sụp đổ.

Nhưng bởi vì số lượng dự trữ có hạn, ở sau khi duy trì thần lực chiến y này, Lẫm Sương thật ra không làm được chuyện gì.

“Ô, cái thùng rỗng, chung quy chỉ là cái thùng rỗng. Nhưng thần lực dù sao cũng là thật, chỉ cần không động thủ, cho dù là thần cũng nhìn không ra ta dưới áo khoác thần lực này, là tồn tại như thế nào.” Lẫm Sương đắc ý mỉm cười.

Mà có Minh Ước Vĩnh Hằng, giữa thần với thần, đã sớm không thể gây chiến.

Cho nên bản thân hắn một gã ngụy thần, có thể giả mạo một đoạn thời gian khá dài mà không bị phát hiện, còn có cái gì so với thế này tốt hơn đâu?

Đột nhiên trong đầu hiện lên một đạo linh quang.

Lẫm Sương cúi đầu nhìn bản thân.

Trong tích tắc đó, hắn đã hiểu.

Hắn biết vạn năm qua, Nhân Tổ là làm sao tồn tại, lại giấu được các vị thần.