← Quay lại trang sách

Chương 1429 Tân thần

Chúng Thần điện.

Các vị thần thật ra không dễ dàng lên Chúng Thần điện họp —— mọi người đều bận rộn, không có việc gì mở họp nhiều như vậy để làm chi?

Nhưng có một số cuộc họp, không mở chung quy là không được.

Nguyệt Thần ngồi ở ghế trên, dẫn đầu mở miệng nói: “Một năm qua, tín đồ của ta đã xói mòn nửa thành (5%).”

Thiên Không Mẫu Thần: “Ta cũng vậy.”

Ảo Mộng Chi Chủ: “Ta là một thành (10%).”

Ảo Mộng Chi Chủ có chút thê thảm, một năm thời gian xói mòn một thành tín đồ.

Điều này lại không phải Lẫm Sương cố ý trả thù hắn, mà là nơi Vô Ám giáo hội lập nghiệp thành Sư Tâm chính là lãnh địa của hắn, đám Ba Ni Tư Đặc bọn giáo chủ đi theo Lẫm Sương sớm nhất tự nhiên cũng là ưu tiên từ lĩnh vực mình quen thuộc đào người. Cho nên hắn cũng là kẻ đầu tiên phát hiện có vấn đề.

Sau khi ba vị đại lão nói, tiếp đó chính là đám thần linh bọn Cuồng Bạo Chi Thần ùn ùn phụ họa, tất cả đều là một năm qua tổn thất bao nhiêu tín đồ.

Mỗi vị thần linh tổn thất cũng không nhiều, cũng chỉ khoảng nửa thành.

Nhưng hơn hai mươi vị thần linh cộng lại, tổn thất này cũng đuổi kịp tổn thất của một thượng vị thần.

Đây là chuyện khó lường.

Ở Côn địa, đổi đức tin giữa các tín đồ là việc thường có, có đôi khi một cuộc chiến tranh, một hồi tai nạn đã đủ khiến người của một thành thị đổi đức tin toàn thể. Buổi hoàng hôn của các vị thần xuất hiện, chính là các vị thần vì tranh đoạt tài nguyên tín ngưỡng có hạn mà khởi xướng thần chiến.

Mà ở sau khi lượng lớn thần linh ngã xuống, thần linh còn lại phát hiện, tài nguyên tín ngưỡng đã đủ lớn để chia, ít nhất không chết đói được, vì thế ký kết minh ước, không được ra tay với nhau nữa.

Đương nhiên, minh ước này là hiệp định của các vị thần, đối với hạ giới không có ước thúc, cho nên phía dưới thỉnh thoảng vẫn sẽ xảy ra chút chiến tranh. Nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến thần linh, thần linh cũng sẽ không can thiệp.

Dưới tình huống như vậy, một ít tín đồ xói mòn cũng bình thường. Chúng nó tựa như sóng, luôn phập phồng, sẽ đi qua, cũng sẽ trở về. Lại thêm hàng rào các vị thần tiến công chiếm đóng đã đến giai đoạn cuối cùng, mọi người cũng không để ý được cái khác nữa.

Nhưng khi xói mòn đạt tới nửa thành, các vị thần đã bắt đầu cảm giác được không đúng. Dài đến một năm chỉ có ra không có vào, càng không phải trạng thái bình thường.

Quan trọng nhất là, mọi người phát hiện, thì ra tín ngưỡng mỗi vị thần đều đang giảm bớt, thế mà chưa ai bởi vậy được lợi.

Dưới loại tình huống này, các vị thần không thể không họp lần nữa.

“Chẳng lẽ là hạ giới đã xảy ra chiến loạn, dẫn tới đã chết rất nhiều người?”

“Có khả năng này, Man tộc đang xâm nhập. Long Cách, quản tốt các tín đồ đó của ngươi, đừng để bọn chúng luôn đi ra gây sự.”

“Câm miệng, bọn chúng là đang khuếch tán tín ngưỡng của ta, ta sao có thể ngăn cản tín đồ kính dâng. Trong Minh Ước Vĩnh Hằng cũng không có một điều này.”

“Cho dù có nguyên nhân Man tộc cũng không bình thường, biên cảnh bọn chúng xâm nhập cũng không bao gồm lãnh địa của ta.”

Mọi người ngươi một câu ta một câu, trên Chúng Thần điện tràn đầy tiếng tranh cãi ầm ĩ xôn xao.

Chung quy vẫn là Thiên Không Mẫu Thần từ từ nói: “Các ngươi đã bao nhiêu lâu, chưa lắng nghe thanh âm của hạ giới?”

Toàn bộ thần linh đồng thời trầm mặc.

Tuy ở thượng giới muốn đi xuống cũng không dễ dàng như vậy, nhưng các vị thần cũng không phải thật sự không thể tìm hiểu tin tức hạ giới.

Mỗi một pho tượng in danh hiệu các vị thần, sau khi bị đóng xuống dấu ấn của thần, thì có thể lắng nghe ở người cầu nguyện trước thần kêu gọi, biết tin tức.

Nói từ phương diện này, thần có thể coi như không gì không biết, bởi vì chỉ cần nơi có tín đồ, hắn có thể biết mọi thứ mình muốn biết.

Nhưng sự thật lại thường thường là hoang đường.

Các vị thần chưa làm như vậy.

Đại bộ phận thời gian, bọn họ căn bản không lắng nghe.

Vì sao?

Cái này còn cần hỏi?

Ngẫm lại người cầu nguyện ở trước thần sẽ nói cái gì đi.

“Thần ơi, cứu con của ta đi.”

“Thần ơi, ta bị đối đãi không công bằng, ta nên làm như thế nào?”

“Thần ơi, bọn họ vì sao phải đối với ta như vậy, vì sao phải trừng phạt ta như vậy.”

“Thần ơi, ban cho ta lực lượng đi.”

“Thần ơi, ban cho ta tiền tài đi.”

“Thần ơi, ta muốn...”

“Ta muốn...”

“Ta muốn...”

“Ta...”

Không bao giờ dừng lại.

Toàn bộ cầu nguyện, hầu như đều là phát ra khẩn cầu đối với thần.

Nếu ngươi là thần, đối mặt lượng khẩn cầu như biển này, ngươi sẽ làm như thế nào?

Phiền chán: cả ngày là van cầu, có phiền hay không?

Căm hận: là các ngươi phụng dưỡng thần, không phải thần phụng dưỡng các ngươi.

Ghê tởm: như một đám ruồi bọ, ong ong ong ong, thật sự là chán ghét muốn chết.

Không nhìn: thì ra ta thời gian dài như vậy không để ý tới bọn họ, bọn họ cũng vẫn như cũ tín ngưỡng ta. Đã như vậy, ta còn cần thiết lắng nghe cái gì?

Đúng vậy, đây là tâm tính của thần.

Ở sau khi chán ghét khẩn cầu vô tận không bao giờ ngừng lại đó, lại phát hiện cho dù không đáp lại không để ý tới tín đồ khẩn cầu, các tín đồ cũng vẫn tín ngưỡng mình như cũ, vì thế các vị thần liền bắt đầu không lắng nghe thanh âm đến từ hạ giới nữa.

Hôm nay, một vị thần nếu mười năm lắng nghe một lần thanh âm hạ giới, trăm năm đáp lại một lần, vậy hắn coi như là cần cù rồi.

Dù sao chỉ cần không xảy ra việc gì lớn, thần đối với các tín đồ là không muốn để ý tới.

Trừ phi tín đồ xói mòn.

Khi đó mọi người mới sẽ kinh hoảng, mới sẽ nhớ tới: ôi chao, ta hình như rất lâu chưa lắng nghe tiếng kêu của các tín đồ rồi.

Thời khắc này một câu của Thiên Không Mẫu Thần là như thế.

Các vị thần bị nhắc nhở nhìn nhìn nhau, mới nhớ ra ở trước khi họp, trình tự thật sự của mọi người hình như nên trước hết nghe người hạ giới đang nói gì.

“Ta đến xem.” Chung quy vẫn là Nguyệt Thần hiểu cho người phía dưới.

Theo một mảng gợn sóng thần lực dao động, cầu nguyện đến từ Nguyệt Thần điện rốt cuộc xuất hiện, Giáo hoàng là lão hủ, mồm miệng có chút không rõ, quan trọng nhất là nói chuyện cũng có mất trật tự.

Nguyệt Thần không có tâm tình chờ đợi, trực tiếp thần lực chấn động nói: “Phía dưới đã xảy ra chuyện gì?”

Tổng bộ Nguyệt Thần Điện.

Giáo hoàng đang hướng Nguyệt Thần cầu nguyện, thanh âm bất thình lình tới quanh quẩn trong lòng, hơn nữa đến không đầu không đuôi, dọa lão nhân ngã ngồi xuống đất, sau đó mới phản ứng lại, quỳ gối nói: “Chủ của ta, ngài rốt cuộc nghe được chúng ta kêu gọi rồi!”

“Vì sao tín đồ của ta sẽ giảm bớt?” Trong khẩu khí của Nguyệt Thần đã mang theo một chút không kiên nhẫn.

Vị giáo hoàng kia vội nói: “Xuất hiện một vị thần mới, khiến rất nhiều tín đồ sửa đức tin. Sao chủ ta không biết sao?”

“Thần mới?”

Trên Chúng Thần điện, toàn bộ thần linh đồng thời ngẩn ra.

Từng phán đoán vô số kết quả, vô số khả năng, lại chỉ có chưa nghĩ tới một kết luận như vậy.

Côn địa thế mà lại xuất hiện một vị thần mới? Đây là tình huống gì vậy?

Ở sau khi nghe giáo hoàng kia kể toàn bộ tình huống, mọi người lúc này mới hồi phục tinh thần lại.

“Vô Ám Thiên Thần? Đây là ai? Các ngươi biết không?”

“Không rõ, chẳng lẽ là vị chân thần nào đó thời kì thượng cổ?”

“Không có khả năng, sau buổi hoàng hôn của các vị thần toàn bộ thần linh đều ở đây, nơi đâu ra kẻ mới?”

“Lại hoặc là thiên địa này thai nghén ra thần mới?”

“Lấy tình huống Côn địa, muốn thai nghén thần mới, gần như không thể.”

“Có thể là lão già bất tử kia rốt cuộc nhảy ra ngoài rồi hay không?”

“Hắn nghĩ không thông muốn tìm chết?”

“Càng có thể là nhìn thấy hàng rào các vị thần sắp phá, có chút cuống lên rồi nhỉ?”

“Vậy hắn nên đi học tiểu tử lẻn vào kia, giết người, chế tạo chiến loạn, mà không phải dụ dỗ tín đồ.”

“Ai biết được, có lẽ hắn có ý tưởng khác.”

Các vị thần ùn ùn nghị luận, thú vị là, tuyệt đại đa số đáp án đều đem đầu mâu chỉ về phía Nhân Tổ.

Về phần Lẫm Sương, mọi người chưa từng nghĩ.

Một quân cờ từ Nguyên Giới trà trộn tới mà thôi, có thể làm ra động tĩnh gì lớn —— mọi người đã tự động bỏ qua cảnh ngộ của Vưu Mã Khắc.

Mặc kệ đối phương là ai, chuyện này đã dẫn tới các vị thần chú ý, thăm dò nên có là điều tự nhiên không thể tránh né.

——————————

Dốc Dã Hồng.

Nơi này từng là một mảng đất hoang khô cằn, nhưng theo Vô Ám giáo hội tiến vào, đất đai bị khai phá, đất đai hoang vắng cằn cỗi ngày xưa cũng dần dần có nhân khí.

Trung ương thành trì mới khổng lồ, là một giáo đường hoành tráng.

Tượng Vô Ám Thiên Thần to lớn đứng sừng sững ở nơi đó, tiếp nhận tín đồ cúng bái, đứng ở hàng trước nhất, chính là Lẫm Sương thân là giáo hoàng.

Một chùm tia sáng màu vàng vào lúc này nổi lên, bao phủ cả giáo đường.

Lẫm Sương hơi ngẩn ra một chút, sau đó tỉnh ngộ lại, thầm nghĩ: đến rồi.

Theo chùm tia sáng dâng lên, một ý chí tràn ngập uy nghiêm ở trong đại điện giáo đường quanh quẩn dâng lên, tuy tín đồ vô số, lại chỉ có Lẫm Sương có thể nghe được. Các tín đồ kia vẫn không nhúc nhích, tựa như thời gian đọng lại.

“Kẻ ngươi phụng dưỡng là ai?”

Lẫm Sương khẽ nhíu mày: “Chủ ta Vô Ám Thiên Thần, là Quang Huy Chi Chủ, gột rửa tất cả hắc ám nhân gian.”

“Quang Huy Chi Chủ sớm đã ngã xuống ở hoàng hôn của các vị thần.”

“Cho nên chủ ta tên là Vô Ám.” Lẫm Sương đáp lại.

Các vị thần sửng sốt.

Nghe ý tứ này, chẳng lẽ vị Vô Ám Chi Chủ này chính là Quang Huy Chi Chủ năm đó ngã xuống trở lại?

Các vị thần vâng theo ý chí thiên địa mà sinh, sinh ra đã nắm giữ pháp tắc, muốn nói có ai có thể chết mà sống lại, cũng không kỳ quái. Trước đây, lúc hoàng hôn của các vị thần đã từng xuất hiện không chỉ một chúa tể giết chết lại sống lại. Chỉ là chết hơn vạn năm lại sống lại như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp.

Một thần linh đã trực tiếp hỏi: “Chủ ngươi ở nơi nào? Đã giáng sinh, vì sao không gặp các vị thần?”

Lẫm Sương cúi đầu đáp lại: “Người hỏi là vị thần chủ nào?”

“Ngươi đang bị các vị thần chú ý.”

Lẫm Sương đã quỳ nói: “Vô Ám giáo hoàng Ai Long ra mắt các thần chủ.”

“Nói, hắn ở đâu?”

Lẫm Sương ngẩng đầu, toàn thân bao phủ ở dưới hào quang thần thánh: “Chủ ta ở trong tường!”

“Tường!” Toàn bộ thần linh đồng thời kinh hô.

“Đúng! Chính là tường!” Trên mặt Lẫm Sương đã hiện ra nét cuồng nhiệt: “Chủ ta sinh ra tức là bức tường hóa thân, tuân theo ý chí bức tường!”

Các vị thần hoàn toàn bị lời này làm ngây dại.

Nghe ý tứ này của Lẫm Sương, vị Vô Ám Chi Chủ kia sở dĩ chưa xuất hiện không phải vì không thể xuất hiện, mà vì nó là trực tiếp giáng sinh ở trong hàng rào các vị thần, kết hợp cùng một chỗ với hàng rào các vị thần?

Điều này có khả năng sao?

Trên lý luận hoàn toàn có khả năng.

Các vị thần chấp pháp tắc mà sinh, bởi vậy pháp tắc nào cũng có thể giáng sinh thần linh.

Hàng rào các vị thần tồn tại vạn năm, bản thân nó tồn tại đã trở thành một bộ phận pháp tắc. Hơn nữa sau hoàng hôn các vị thần vô số ý chí vĩ đại chết mà không cam lòng, tìm kiếm cơ hội, lấy đây là căn cơ, hoàn toàn có thể sinh ra một vị thần linh mới.

Thần mới có bộ phận dấu vết thần cũ.

Hơn nữa đây cũng là thần linh có khả năng nhất không nhìn Côn địa hạn chế giáng sinh—— đối với vấn đề này, sớm ở mấy ngàn năm trước các vị thần đã từng luận chứng, chỉ là luận chứng có thể, không có nghĩa là thật sự thực hiện.

Đương nhiên, thần lấy loại phát sinh này giáng sinh, cùng một chỗ với hàng rào, vị thần linh này bởi vậy cũng bị vây khốn, tự nhiên không thể trở về Chúng Thần điện.

Mà hắn sở dĩ ở lúc này xuất hiện, tự nhiên là bởi vì theo hàng rào các vị thần tan vỡ, quyền hạn hoạt động của hắn cũng càng lúc càng lớn.

Không thể không nói, tuy là nói dối, lại ở các phương diện đều phù hợp logic.

Không kỳ quái, dù sao đây là lời nói dối Nhân Tổ phối hợp hắn bịa ra, toàn bộ mọi thứ đều suy xét đến, ít nhất ở bản thân lý do, là không có một kẽ hở.

Bây giờ vấn đề là, như thế nào mới có thể khiến đối phương tin tưởng.