Chương 1437 Thần chiến (trung)
Nói là tùy tiện nhắm, thật ra vẫn là lựa chọn có chừng mực.
Thần quốc của các thượng vị thần kia không phải một lựa chọn tốt, bọn họ quá cường đại, thần quốc cũng là mạnh nhất. Cho nên Thiên Không thành lựa chọn một mục tiêu tương đối nhỏ.
Ái Thần Phù Mỹ Lạp thần quốc.
Ái Thần Phù Mỹ Lạp là trung vị thần, nhưng vị Ái Thần đại nhân này tính là sỉ nhục của toàn bộ trung vị thần, sức chiến đấu đừng nói trung vị thần, ngay cả hạ vị thần cũng không bằng.
Nhưng điều này không cản trở nàng sống tiêu sái, dựa vào ưu thế trời ban cho mình, Ái Thần Phù Mỹ Lạp là có mỹ dự “bộ mặt của các vị thần”. Bao nhiêu thần linh vĩ đại nguyện ý vì nàng vào sống ra chết, chỉ vì vào được phòng của nàng.
Đương nhiên, muốn nói sức chiến đấu, thần chung quy là thần, cho dù là không có thần kỹ gì cường đại, chỉ bằng uy năng của bản thân thần, Phù Mỹ Lạp cũng có thể đè ngã một lượng lớn người.
Cho nên trên chiến trường nàng cũng giúp đỡ ra một phần sức, chống lại một con hoang thú.
Nhưng khi Thiên Không thành gào thét lao về phía thần quốc của Phù Mỹ Lạp, nàng bị dọa hỏng mất.
“Ngăn cản bọn hắn, đừng để bọn hắn đi vào!” Phù Mỹ Lạp truyền lại thần chỉ của nàng.
Trong thần quốc, vô số chiến sĩ Phù Mỹ Lạp thần quốc đã kết thành chiến trận.
Phù Mỹ Lạp thích mỹ nam tử cơ thể cường tráng, cho nên chiến sĩ thần quốc của nàng phần lớn thể trạng cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, tướng mạo đường đường, thân khoác áo choàng đỏ, cầm trong tay là mâu ngắn, khiên, có chút chiến sĩ Tư Ba Đạt (Sparta), chỉ là phía sau đều có từng quầng sáng, chứng minh bọn họ thật ra đã sớm chết đi, là chiến sĩ tín ngưỡng chỉ có thể tồn tại ở trong thần quốc.
Các chiến sĩ tín ngưỡng này mỗi một người đều có thực lực cực kỳ cường đại, lại có thần lực thêm vào, thực lực kém cỏi nhất, cũng bằng với tồn tại cấp bậc Diêu Quang, số lượng đông đúc, có thể nói là lực lượng vũ trang khá cường đại.
Nhưng bọn họ chưa từng gặp Thiên Không thành, hoàn toàn không biết Thiên Không thành là tồn tại như thế nào.
Quan trọng nhất là, bọn họ cơ bản không có kinh nghiệm chiến đấu.
Vạn năm hòa bình, khiến nhân dân Côn địa rất ít trải qua chiến tranh phạm vi lớn, thần chiến dừng lại, chỉ có nội chiến quy mô nhỏ trong Côn địa, căn bản không đủ để rèn luyện ra chiến sĩ cường đại thật sự.
Bọn họ có được chỉ là tín ngưỡng.
Một khi tín ngưỡng này không thể phát huy tác dụng, thứ phải đối mặt chính là sụp đổ.
Như bây giờ, nhìn Thiên Không thành lao tới, các chiến sĩ thần quốc đó thế mà mưu toan kết trận cứng rắn chống chọi.
Cho dù bọn họ là chiến sĩ bất Tử Thần quốc, mưu toan lấy thân thể đi đối kháng Thiên Không thành, không hề nghi ngờ cũng là ngu xuẩn.
Ầm!
Thiên Không thành hung hăng đập vào thần quốc của Ái Thần, chất lượng khổng lồ mang đến va chạm khủng bố nhấc lên một mảng sóng âm ngập trời ở trong thần quốc, toàn bộ thần quốc cũng ở dưới lần va chạm này lung lay sắp đổ.
Các chiến sĩ thần quốc che ở trước Thiên Không thành càng ngay cả thanh âm cũng chưa phát ra, đã hóa thành tro bụi.
Đương nhiên bởi vì đang ở thần quốc, bất tử bất diệt, bọn họ rất nhanh có thể sống lại.
Nhưng sống lại nhanh nữa, cũng sẽ không nhanh hơn so với tốc độ tiêu vong.
Đòi mạng hơn là, tín ngưỡng đang xói mòn, thần quốc gặp tấn công, rất nhanh tất cả cái này đều sẽ không còn tồn tại nữa, sống lại cũng sẽ không có chỗ để sống.
Rầm rầm rầm rầm!
Đó là Toái Dương Pháo đang nổ súng.
Chíu chíu chíu chíu!
Đó là Tuyệt Diệt Châm đang bắn ra.
Vù vù vù vù!
Đó là Huy Quang Kính đang lóe sáng.
Trên tháp áo thuật một lần nữa chữa trị hoàn chỉnh, chín mươi chín viên Dặc Dương Bảo Châu lại lần nữa lóe sáng, nguồn năng lượng vô tận liên tục trào tới.
Nguyên năng ở trên mức năng lượng là so ra kém thần lực, nhưng trên lượng cấp, lại lớn hơn xa thần lực, như thần lực so với tiên lực.
Nơi này, chung quy là thế giới của nguyên lực.
Mảng lớn nguyên lực chuyển hóa thành các loại lửa sét khủng bố mãnh liệt trào ra, chế tạo ra cảnh tượng thiên tai tận thế khủng bố.
Cơn lốc gào thét, lửa cháy bốc lên, chớp lóe sấm rền, nước lũ tràn ra.
Thần quốc của Ái Thần là một cái đẹp nhất trong các vị thần.
Nơi này có điện phủ kim bích huy hoàng, pho tượng tinh xảo đẹp đẽ sinh động, vườn hoa nở rộ bốn mùa, thác sữa vĩnh viễn chảy, còn có hoa quả ngọt, cát mịn nhu hòa chế thành rèm cát, mỗi một tấc đều trang trí tinh xảo đẹp đẽ, tận hét sự xa hoa của nhân gian.
Nhưng tất cả cái này ở dưới Thiên Không thành va chạm, nhanh chóng thành mây khói trôi đi.
Kiệt tác của vô số đại sư, tác phẩm độc đáo thiêu hủy từ đây, thiên đường trong lòng đám người kia đắm chìm trong lửa cháy và trong ánh sáng màu máu.
Anh linh các chiến sĩ hò hét xung phong.
Bọn họ cường đại, dũng mãnh, tuấn mỹ, không sợ gì cả.
Sau đó bọn họ tử vong.
Thiên Không thành hôm nay, dưới việc không ngừng tăng mạnh, đã là tồn tại ngay cả nguyên thú cũng có thể đối kháng.
Thế này tương đương với một vị thần xâm nhập bên trong thần quốc, ở dưới tình huống không có chủ nhân càn quét ngang dọc.
Bố cục như thế, tự nhiên là có kết quả mang tính huỷ diệt.
“Không!”
Ái Thần Phù Mỹ Lạp phát ra tiếng kêu thê thảm đến cực điểm.
Nếu thần quốc của nàng hủy hết, như vậy nàng cũng sẽ ngã xuống.
Thần rất cường đại, nhưng điểm yếu của thần quá rõ ràng.
Chính là tín đồ.
Không có tín đồ, họ ngay cả sinh mệnh cũng không thể duy trì, dù sao bọn họ đã quá già rồi.
Phù Mỹ Lạp mặc kệ chiến trường phía trước, đem hoang thú kia toàn lực đẩy ra, hướng về thần quốc của mình bay đi.
“Rốt cuộc có một tên đến.” Trong mắt Tô Trầm lóe ra hào quang hưng phấn.
“Xoay nòng pháo...” Lâm Thiểu Hiên hạ lệnh.
“Không, tiếp tục công kích thần quốc. Công kích thần quốc, chính là công kích thần.” Tô Trầm nói.
“Nhưng Phù Mỹ Lạp đã đến đây.”
“Ta đến đối phó ả.” Tô Trầm nói xong chậm rãi bay lên.
Mọi người nghe xong trong lòng run lên.
Ngươi đi đối kháng?
Cho dù Phù Mỹ Lạp là một kẻ yếu nhất trong các vị thần, vậy cũng là thần đó!
Lão đại chúng ta biết ngươi đã có được thực lực đơn đấu hoang thú, nhưng từ hoang thú đến thần, vẫn có khác biệt rất lớn.
Tô Trầm nhìn ra tâm tư của bọn họ, thản nhiên nói: “Đừng lo, một vị thần yếu ớt chỉ tương đương hoang thú, không có gì đáng sợ.”
Hắn nói xong đã đón đầu Phù Mỹ Lạp bay đi.
“Kẻ không có tín ngưỡng, thế mà lại dám khinh nhờn uy nghiêm của thần!” Phù Mỹ Lạp rít gào.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã vặn vẹo, toàn thân đều bốc lên ngọn lửa thần lực.
Hai tay nàng hợp lại, đám lửa thần lực này hướng về Tô Trầm thiêu đốt.
Lấy thần lực làm nhiên liệu hình thành ngọn lửa, mang theo khí thế thiêu đốt vạn vật, thiêu đốt không chỉ có vật chất, còn có linh hồn.
Tô Trầm lại chỉ mỉm cười một cái, phía sau triển khai Thất Hoang Thiên Địa tướng, thế mà bao phủ thiên địa như thần quốc.
Chỉ là Tô Trầm hôm nay, pháp tướng này đã sớm không phải Thất Hoang chi tướng, mà lại là vô số hồng hoang cự thú —— đã liên minh với Yêu tộc, Tô Trầm tự nhiên là cần mặt dạn mày dày tìm các lộ đại yêu đòi máu. Hôm nay phàm là nguyên thú, hoang thú còn sống, Vô Cực Tông đều bảo tồn tinh huyết của họ, pháp tướng càng là lưu sâu trên tường điện Vạn Kiếm sơn, trở thành trấn sơn chi bảo.
Về phần bản thân Tô Trầm, càng không bỏ sót một cái, sưu tập toàn bộ.
Cho nên Thất Hoang Thiên Địa pháp tướng rõ ràng đã diễn biến thành Vạn Thú Càn Khôn pháp tướng.
Chẳng qua trong vạn thú pháp tướng này, hấp dẫn ánh mắt người ta nhất, vẫn như cũ là bảy hoang một nguyên từng quen thuộc nhất.
Grào!
Bảy con hoang thú khổng lồ từ trong thế giới pháp tướng đi ra, Long Ngô, Phong Giảo, Mộng Giảo, Vân Trác, Kim Ô, Lạc Du, Bạch Nha.
Bảy hoang thú này rõ ràng đã tiến vào tình trạng ngưng hư hóa thực, có được bộ phận uy năng của hoang thú.
Thời khắc này đồng thời hướng không trung rít gào, trên khí thế không kém gì Phù Mỹ Lạp.
Càng có Chúc Long kia uốn lượn mà ra, thân thể to lớn như dãy núi liên miên, không ngừng trào ra.
Trong Vạn Thú Càn Khôn, Chúc Long múa lượn. Ở đỉnh đầu nó, là một con Huyết Bức (dơi máu) nho nhỏ cuộn mình trên đó.
Huyết Bức hấp thu còn thấp, không thể phát huy uy lực, nhưng có bản thể Huyết Bức, lại trí tuệ vô song.
Giờ khắc này đôi mắt pháp tướng Huyết Bức chợt sáng lên thần quang, Chúc Long gào thét lao ra, theo bảy con hoang thú, cuối cùng mới là một mảng pháp tướng các Nguyên Hoang dị thú đang diễn biến, chưa thành hình, cứ như vậy lấy tư thái vạn thú chạy chồm trào ra, ở toàn bộ chân trời đều kích động lên một mảng hơi thở nguyên thủy dã man mạnh mẽ.
“Sao có khả năng?” Thấy một màn như vậy, Phù Mỹ Lạp hoàn toàn choáng váng.
Sao có thể có khí thế lớn như vậy? Đây là thứ một nhân loại có thể phóng thích sao?
Đừng nói là nàng, dù là xa xa thần linh khác thấy được cũng bị dọa giật mình.
“Phù Mỹ Lạp, cẩn thận!” Nhân tình số một của Phù Mỹ Lạp là Lục Dục Ma Thần đã hô lên, hắn muốn tới cứu viện, lại bị bảy con hoang thú cuốn lấy, không thể phân thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn thủy triều đàn thú chạy chồm qua, từ trên người, trên mặt Phù Mỹ Lạp, nghiền áp qua.
Một khắc đó giống như có thiên quân vạn mã xông qua thân thể Phù Mỹ Lạp, Phù Mỹ Lạp có loại cảm giác bi phẫn muốn chết.
Nàng là thần!
Tuy không có sinh mệnh mạnh mẽ như nguyên thú, nhưng vẫn như cũ tràn đầy sinh cơ.
Cho nên một đòn này nàng sẽ không chết, nhưng khuất nhục mang tới cho nàng lại lớn hơn tử vong.
Ta thế mà bị một nhân loại đánh.
Bị hắn dùng một đám yêu thú triệu hồi ra nghiền ép.
Không chút sức đánh trả!
Sỉ nhục!
“A!!!” Phù Mỹ Lạp hét lên, mái tóc dài đẹp bay lên, toàn thân cao thấp đều tản mát ra lôi đình quang điện.
“Ồ, rốt cuộc bắt đầu liều mạng rồi sao? Vậy mới đúng chứ.” Tô Trầm quơ quơ tay: “Nghiêm túc hẳn lên mới tốt.”
“Dám công kích thần, ta muốn ngươi chết!” Phù Mỹ Lạp điên cuồng rú lên đánh xuống thần phạt chi lôi.
Tia sét khủng bố hội tụ thành thanh kiếm sét sắc bén vô cùng, mang theo khí thế vô song chém về phía Tô Trầm.
Một khắc đó, sắc mặt Tô Trầm cũng ngưng trọng một phen: “Ô, cái này lợi hại.”
Sau đó hắn ra tay.
Lục Thần Thứ!
Hào quang màu trắng ngà nghênh đón sấm sét ở bầu trời mà lên, tia sét khủng bố giống như muốn diệt thế kia ở sau khi gặp được ánh sáng trắng, thế mà cứ như vậy băng tuyết tan rã.
“Đây là...” Phù Mỹ Lạp rung động mở to hai mắt.
“Lực lượng cấm kỵ, nếu nhớ không sai, các ngươi là nói như vậy.” Tô Trầm mỉm cười nói.
“Cấm kỵ!”
“Cấm kỵ!”
“Cấm kỵ!”
Tiếng hò hét cuồng bạo đồng thời vang lên ở trong các vị thần, thì ra toàn bộ thần ở lúc này đều cảm nhận được, khủng bố ẩn chứa đến từ trong một chỉ này của Tô Trầm.
“Đúng vậy, không sai.” Tô Trầm thấp giọng nói: “Cấm kỵ này, chính là căn nguyên hủy diệt các ngươi. Đi thôi!”
Hắn lại lần nữa ra tay.
Trên bầu trời, vạn thú gào thét chạy chồm đồng thời tràn ra một quầng sáng màu trắng sữa.
Đó là tiên lực trực tiếp vận dụng vào pháp tướng, kích phát tiến thêm một bước chất biến.
“Grào!”
Chúc Long xoay tròn ngửa đầu phun ra một ngụm lửa.
Ngọn Lửa Bất Diệt!
Chân hỏa đến từ nguyên thú Chúc Long, ở lúc này thế mà lại thông qua một cái pháp tướng tái hiện ra.
Một khắc đó, nó giống như không phải pháp tướng, mà là tồn tại chân thật.
“Grào!” Lần này là vô số pháp tướng đồng thời kêu vui vẻ.
Ở trong vạn thú chạy chồm, lại một lần nữa vô tình nghiền ép Phù Mỹ Lạp.
Thần quốc đang dao động, thần linh đang bị đánh.
Phù Mỹ Lạp phát ra tiếng hô tuyệt vọng, lại bất lực với tất cả.
Đúng, Ái Thần Phù Mỹ Lạp ngã xuống.