← Quay lại trang sách

Chương 1439 Hóa Thần

Một hồi chiến đấu không có hồi hộp.

Trong nháy mắt Y Nhĩ Trạch bắt đầu thiêu đốt thần quốc, hắn đã định sẵn đi về phía vận mệnh diệt vong.

Điều duy nhất hắn kỳ vọng không là thắng lợi nữa, mà chỉ là một lần điên cuồng cuối cùng, một lần quyết chiến bảo vệ tôn nghiêm, cho dù chết, cũng phải kéo Tô Trầm xuống nước.

Chính bởi vậy, khí thế của hắn không ngừng tăng lên, mặc dù là nguyên thú như bọn Huyết Tổ cũng cảm thấy đau đầu.

Giờ khắc này, Y Nhĩ Trạch đã khôi phục đến thời khắc toàn thịnh.

Ngay cả Tô Trầm, trong mắt cũng hiện lên sự ngưng trọng.

Thần linh thời kì toàn thịnh, không phải là trạng thái suy yếu, hai bên hoàn toàn khác nhau.

Một khắc đó, thần uy khổng lồ đến từ Y Nhĩ Trạch thổi quét tới, đừng nói Tô Trầm, ngay cả tồn tại như đám Huyết Tổ cũng không khỏi run rẩy, phảng phất nhớ tới thời đại từng bị các vị thần chi phối.

“Đúng vậy, đây mới là lực lượng các vị thần nên có.” Huyết Tổ lẩm bẩm: “Hàng rào này, đã suy yếu bọn họ rất nhiều!”

Sau đó hắn hô: “Cẩn thận chút, Tô Trầm, thần linh thời kì toàn thịnh, so với chúng ta còn mạnh hơn! Mà hắn bây giờ mượn dùng thiêu đốt thần quốc, đã tiếp cận thời kì toàn thịnh!”

“Ta biết.”

Tô Trầm tự nhiên cũng cảm nhận được uy áp cường đại đến từ các vị thần, lực lượng không thể kháng cự khiến người ta tuyệt vọng.

Đó là một loại cảm thụ tuyệt vọng toàn bộ thế giới đều đang là địch với ngươi, muốn tiêu diệt ngươi.

Nhưng ở một khắc đó, một sự không cam lòng lại toát lên ở lồng ngực.

Cho dù thế giới là địch với ta lại như thế nào?

Ta có đạo của ta.

Ta tự thành một thế giới!

Trong cơ thể Tô Trầm, lực lượng tiên nguyên bùng nổ ra, hầu như là không chịu khống chế tràn ra trong cơ thể Tô Trầm.

Nó không mênh mông to lớn như thần lực, lại tự có một luồng khí chất cứng cỏi, ý chí bất khuất, vô luận thần lực vô biên này mênh mông, giống thủy triều như thế nào, lực lượng tiên nguyên này bảo hộ Tô Trầm, tựa như đá ngầm trong biển, cứng rắn chống đỡ, không chút sợ hãi.

Không có thần thuật cùng nguyên thuật so đấu nào nữa, chỉ có đối kháng tầng diện bản chất bổn nguyên nhất.

Tiên và thần ở lúc này va chạm ra sắc thái sặc sỡ đặc sắc nhất, Y Nhĩ Trạch như vương triều mục nát, đại biểu cho thế lực lạc hậu, xuống dốc mà lại cường đại. Tô Trầm thì như thực lực mới sinh, tuy nhỏ yếu, lại hừng hực tinh thần.

Khi vương triều mục nát tận thế khổng lồ thổi quét đến, ngọn lửa chính nghĩa của thế lực mới ở dưới thủy triều hắc ám này lung lay sắp đổ, thoạt nhìn đáng thương như thế, như Tô Trầm dưới tiên lực bao bọc, tùy thời tùy chỗ đều có thể bị dập tắt, chết non.

Nhưng vô luận thủy triều hung mãnh như thế nào, hạt giống phản kháng lại vẫn luôn tồn tại, điểm mấu chốt cuối cùng vẫn thủ vững như cũ.

Chỉ cần còn sống, chính là thắng lợi!

Tô Trầm như một ngọn lửa nhỏ cứng cỏi phản kháng, toàn lực lấy tự bảo vệ mình là chính.

Hắn không cần phản kích, bởi vì lực lượng vương triều hắc ám này vốn đã giãy dụa cuối cùng, dốc hết toàn lực kết quả tất nhiên khiến hắn đạt được ưu thế tạm thời, nhưng cũng làm hắn đi về phía tự mình diệt vong.

Với Tô Trầm mà nói, hắn muốn chính là muốn mượn áp lực cường đại Y Nhĩ Trạch mang đến, để tìm phương hướng đột phá.

Áp lực to lớn như thế, ép Tô Trầm khổ sở vô cùng.

Chuyển hóa là không kịp chuyển hóa, ở dưới biển thần lực như thủy triều mênh mông kia chuyển hóa lực lượng của đối thủ chỉ có thể nói là câu chuyện cười.

Duy nhất toàn lực ứng phó đối kháng, cứng rắn chống đỡ, áp bức bản thân, kích phát bản thân, mới là mấu chốt tiếp tục kiên trì.

Tô Trầm đã không nhớ rõ mình có bao nhiêu lâu chưa trải qua chiến tranh vất vả cùng nguy hiểm như thế.

Từ sau khi hắn thành tựu Hóa Ý, cơ bản đã chưa từng đánh trận nào gian nan nữa, một đường nghiền áp.

Nhưng hôm nay, hắn rốt cuộc lần nữa cảm nhận được sự cường đại lâu rồi mới có này, cảm nhận được sinh mệnh uy hiếp.

Đúng vậy, uy hiếp!

Uy hiếp cường đại, đây tuyệt không chỉ là một lần chiến đấu bình thường, mà là chiến tranh thất bại lập tức tử vong.

Một khi hắn không chống đỡ được, hắn sẽ lập tức chết, cho dù bọn Huyết Tổ cũng không kịp cứu hắn.

Nhưng vậy mới đúng.

Chỉ có như vậy, mới có thể ở trong sự sống cái chết tìm được đường ra mình muốn kia.

Tô Trầm toàn lực giãy dụa, nhưng lực lượng của Y Nhĩ Trạch tựa như vô cùng vô tận, luôn kiên định không dời tấn công.

Đáng chết, hắn còn có nhiều thần lực như vậy sao?

Tô Trầm đã cảm giác được, nếu còn tiếp tục như vậy, mình nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng mình sẽ không từ bỏ!

Hắn trừng mắt nhìn Y Nhĩ Trạch, đem lực lượng tiên nguyên trong cơ thể kích phát đến cực hạn.

Đi ra cho ta!

Tô Trầm rống to ở đáy lòng.

Một khắc đó toàn thân cao thấp hắn mỗi một bộ phận đều phát ra tiếng ngân như thiên âm, như trời đất đốt vang, thậm chí còn có tiếng phá kén.

Mọi người tựa như nhìn thấy nghe được, có cái gì đang bị đánh vỡ. Rõ ràng chỉ là thanh âm rất mỏng manh, lại vang lên ở trong lòng mỗi người.

Một luồng tinh thần dao động vô hình thổi qua, lướt qua trong lòng, như dòng suốt mát chảy xuôi, thế mà lại cho người ta từng tia cảm thụ tốt đẹp ấm áp, không nói hết được.

Lại nhìn trung ương chiến trường.

Thời gian tựa như ở giờ khắc này dừng lại, tất cả đều trở nên an tĩnh.

Vạn vật đều dừng lại.

Sau đó mới nhìn thấy ‘Ầm’, thủy triền thần lực một lần nữa thổi quét.

Nhưng đã không thể cuốn đi nổi Tô Trầm.

Trên thân Tô Trầm, ngọn lửa ánh sáng màu trắng bốc lên, thế mà lại lần nữa đem thần lực kia cản lại. Không chỉ có thế, xung quanh Tô Trầm thậm chí còn lại thiên hoa ngưng tụ, bay bay rơi xuống.

Thủy triều thần lực vô tận kia, thế mà không thể hủy hoại sự phồn hoa này chút nào.

Bầu trời vốn bị lửa thống trị, bởi vậy mà xuất hiện một mảng rực rỡ.

“Điều đó không có khả năng!” Y Nhĩ Trạch điên cuồng rít gào.

Hắn cảm nhận được, lực lượng đến từ đối thủ tấn thăng.

Một loại cảm giác uy hiếp cường đại không thể nói bằng lời dâng lên.

Không phải cảm giác đối với tử vong, Y Nhĩ Trạch đã định sẵn là sẽ chết, mà là cảm ngộ đối với thực lực của đối thủ.

Đối thủ, thế mà ở lúc này đột phá.

Hơn nữa đột phá là con đường cấm kỵ kia.

Điều này làm hắn cảm thấy tuyệt vọng.

Hắn có thể xác nhận, cho dù đối thủ đột phá đến cảnh giới mới, cũng vẫn như cũ sẽ không mạnh hơn mình lúc toàn thịnh, hắn còn chưa vượt qua thiên địa này, không làm được bởi vậy nghiền áp các vị thần.

Nhưng hắn quả thực đã vô hạn tiếp cận các vị thần.

Nhất là ở thời khắc các vị thần suy yếu này, càng vượt qua đại bộ phận thần linh.

“Không!” Y Nhĩ Trạch phát ra tiếng kêu gọi so với Nguyên Giới xâm nhập còn tuyệt vọng hơn.

Bởi vì Nguyên Giới xâm nhập, các vị thần còn có cơ hội.

Nhưng một tên Nhân tộc trưởng thành đến bước này, các vị thần sợ là thật sự không có cơ hội nữa.

Hắn muốn nói cho các vị thần, lực lượng cấm kỵ đã cường đại đến mức khó ức chế.

Đáng tiếc hắn phát hiện mình đã không truyền ra được bất cứ tin tức nào nữa.

Dao động vô hình kia, cường đại ở trên tầng diện tinh thần, trực tiếp thống trị tất cả vật vô hình vô lý, trói buộc tư duy của hắn, tương tự cũng ảnh hưởng thần niệm của hắn.

Đợi chút, tinh thần cường đại, thống trị vô hình, trói buộc tư duy, ảnh hưởng thần niệm...

Y Nhĩ Trạch nghĩ tới cái gì.

Hắn thất thanh lẩm bẩm: “Thì ra là ngươi... Ngươi che giấu thật tốt nha...”

Sau đó hắn không nói gì nữa, mà là cứ như vậy ngã xuống.

Thần quốc của hắn đã thiêu đốt xong, toàn bộ chiến sĩ thần quốc đều chết, thần lực của hắn cũng tiêu hao gần hết, mất đi toàn bộ tín ngưỡng trung tâm, chỉ dựa vào tín ngưỡng dân gian, đã không cách nào chống đỡ sinh mệnh cường đại của hắn.

Hắn bắt đầu chết đi.

Chết ở năm tháng dài đằng đẵng, đem sinh mệnh từng đánh cắp, trả lại vào trong thiên địa này.

Ngọn Lửa Bất Diệt của Tô Trầm lan tràn tới, bò đến trên thân thể hắn.

Vì thế thân thể Y Nhĩ Trạch cháy lên từng chút một, cuối cùng giống với Phù Mỹ Lạp, ở sau khi ngưng tụ ra một khối thần cách kia thì hoàn toàn biến mất.

Lửa vẫn đang thiêu đốt trên bầu trời.

Đó là tro tàn chiến đấu bất diệt.

Tô Trầm đứng ở trung tâm ngọn lửa, lửa lấy hắn làm trung tâm nhảy lên, như một đám vũ nữ xinh đẹp yêu dị, có bước nhảy rực rỡ, mà Tô Trầm chính là quân vương của lửa này.

“Tô Trầm!” Cố Khinh La Chư Tiên Dao la lên muốn đi qua.

“Đừng quản.” Huyết Tổ lại ngăn các nàng: “Hắn đang ở thời khắc mấu chốt, đừng đánh vỡ hắn cảm ngộ.”

“Cảm ngộ? Cảm ngộ cái gì?” Hai người Cố Chư không hiểu.

Tu hành của thế giới này, tu đều là vận dụng đối với năng lượng, rất ít có cái gọi là cảm ngộ.

Huyết Tổ từ từ nói: “Cảm ngộ bản thân, cũng cảm ngộ thế giới này. Đó là một loại cảnh giới hoàn toàn mới, chỉ có sau khi đạt tới thành tựu nhất định mới có thể biết.”

Hai người Cố Chư nghi hoặc: “Vậy ngài lại là làm sao hiểu được vậy?”

Huyết Tổ lắc đầu: “Ta không hiểu, chỉ là từng... Ta từng thấy một người.”

“Một người?” Hai người Cố Chư kinh hãi: “Ngài là nói...”

Huyết Tổ nhẹ nhàng gật đầu: “Nhân loại đầu tiên của thế gian này, nhân chi tổ.”

Ngay cả Cố gia lão tổ kia cũng kích động hẳn lên, Cố Huy Minh nói: “Ngài là nói, sớm từ lúc Nhân Tổ, nhân loại ta đã nắm giữ tiên lực?”

Huyết Tổ gật đầu: “Đúng vậy, Nhân tộc các ngươi vốn chính là chủng tộc sinh ra đã cường đại, là chủng tộc ngay từ đầu đã bị sai lầm sáng tạo ra, là chủng tộc có thể lật đổ thần.”

Nghe được lời này, mọi người đều ngây dại.

Đây là tình huống gì?

Nhân tộc không giống với trí tộc khác, sinh ra nhỏ yếu, chỉ có thể trở thành tín đồ của các vị thần, thức ăn của nguyên thú sao?

Sao đột nhiên trở thành chủng tộc bị sai lầm sáng tạo, là chủng tộc có thể lật đổ thần?

Huyết Tổ còn chưa tiến một bước trả lời, Tô Trầm lại đã động.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, lửa màu trắng chung quanh bắt đầu thu nạp, hướng hắn ngưng tụ, cũng hóa làm cầu thang, một đường từ bầu trời kéo dài xuống.

Tô Trầm cứ như vậy dọc cầu thang đi xuống, đi qua cầu thang liền biến thành áo khoác màu trắng, xuất hiện ở phía sau hắn.

Uy phong cùng tiêu sái không nói hết được.

Cứ như vậy đi từng bước đến bên cạnh mọi người, Tô Trầm mỉm cười.

Nụ cười này, tựa như gió xuân thổi vào mặt, ấm áp tâm hồn mỗi người.

Cố Khinh La run rẩy nói: “Phu quân chàng đột phá rồi?”

Đối mặt vấn đề này, Tô Trầm nghĩ chút, trả lời: “Không, ta chưa đột phá nó, chỉ là đánh vỡ nó.”

Mọi người nghe xong ngạc nhiên, đều không hiểu.

Tô Trầm đã trở lại: “Ở một khắc đó ta tấn thăng, ta cảm thụ thế giới này, rốt cuộc biết quá khứ xa xôi đã xảy ra cái gì. Đúng vậy, Huyết Tổ nói không sai, Nhân tộc ta, thật ra sinh ra đã bất phàm. Bởi vì chúng ta không chỉ là chủng tộc thiên thần sáng tạo, càng là chủng tộc có lực lượng phi phàm, có thể đánh bại thần. Chúng ta sở dĩ nhỏ yếu, là vì thần phát hiện, thần sợ hãi. Cho nên bọn họ phong ấn chúng ta, để chúng ta quay về nhỏ yếu...”

Tô Trầm nói xong, trên mặt hiện ra mỉm cười: “Nhưng hôm nay, chúng ta đã trở lại. Chúng ta sẽ đánh vỡ gông xiềng, quay về thiên phú Nhân tộc ta vốn có, trở lại trên vị trí chúng ta nên có!”

Nói xong, hắn giơ cánh tay, mặt hướng mọi người: “Gông xiềng cuối cùng của các vị thần đã bị đánh vỡ, phong ấn khắc ở Nhân tộc ta vạn năm, từ nay về sau không có hiệu quả! Nhân tộc ta, hôm nay quật khởi. Mà một cảnh giới này, tên, Hóa Thần!”

“Hóa Thần!”

“Hóa Thần!”

“Hóa Thần!”

Mọi người đều đồng thanh hò hét lên.