← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

CHƯƠNG 6

HUỘC VỀ TRẤN GIA HƯNG của châu Phục Lễ có một dãy núi hiểm trở. Núi nối núi, chán dọc theo sông Thầy, vách đá thẳng đứng, cao muôn trượng, kéo dài hàng mấy dặm. Nơi này cũng là địa giới giữa châu Phục Lễ và các châu khác của Bắc đạo. Trong dãy núi này có hai núi tách riêng chạy ra sát sông Thầy, dân gian thường gọi là núi Anh và núi Em, bởi nhìn xa trông như hai anh em đang nắm tay nhau đi. Núi Em nằm ở sâu trong đất liền còn núi Anh chân chạy ăn thẳng xuống sông Thầy, nhấp nhô trên sóng nhìn gồ lên như sống lưng của con giông núi đang bơi. Tổng đà của Hồng Y giáo nằm ở bên núi Anh. Nối giữa hai đỉnh núi cheo leo này là một chiếc cầu dây bắt lát lẻo từ bên này qua bên kia núi. Tuy nhiên muốn lên được cây cầu này phải đi từ dưới sườn núi Em lên men theo một con đường đất nhỏ rất khó đi, cỏ hoang mọc kín lối và muốn lên đến lưng sườn núi để qua cầu phải vượt qua những ba vọng gác, các vọng gác đều nấp chìm trong lùm cây kín, có đệ tử của Hồng Y giáo canh gác cẩn thận. Vượt qua cầu này từ núi Em sang sẽ vào được Tổng đà Hồng Y giáo, cho nên nó được canh gác rất kỹ lưỡng.

Lần đầu tiên theo sư tỷ đà chủ Trịnh Xuân Hương đến Tổng đà Hồng Y giáo nên Nguyên Vũ rất bỡ ngỡ. Sau mấy lần gặp gỡ, biết là người cùng chí hướng, họ nhanh chóng tìm được sự cảm thông, được sự đồng ý của Thái bảo Đinh Liệt, Nguyên Vũ đã quyết định nhận Xuân Hương làm chị kết nghĩa.

Từ lâu chàng đã nghe danh tiếng của Hồng Y giáo nhưng đây là lần đầu tiên Nguyên Vũ được đến Tổng đà. Sau mấy ngày cưỡi ngựa, đến chân núi cả hai xuống ngựa, theo ám hiệu sẵn và nhận ra đây là đà chủ Nam đạo, một môn đệ của Hồng Y giáo chạy lại đón hai người dẫn lên núi. Nguyên Vũ là người lạ mặt, nhưng đi với đà chủ Xuân Hương nên coi như đã được nàng bảo lãnh, vì thế từ dưới chân núi đi lên đến nơi hầu như không có ai lại chặn hỏi.

Xung quanh hai núi này nhà dân khá nhiều, họ sinh sống chủ yếu bằng nghề săn bán và trồng lúa trên những ruộng bậc thang và hầu như đều là nhà của các môn đệ trong giáo đã xuất quy về lập gia đình sinh sống, cũng như của một số gia đình có con em theo Hồng Y giáo. Chính đây là lực lượng canh gác vòng ngoài từ xa rất hiệu nghiệm. Chẳng vậy mấy lần quan quân triều đình tổ chức tấn công lên Tổng đà Hồng Y giáo đều không được. Vì chính những người dân xung quanh là những trạm gác di động báo trước nên Hồng Y giáo đã kịp lẩn trốn, triều đình không thể làm gì được. Nguyên Vũ còn được biết từ đây vào trong trấn tai mắt của Hồng Y giáo rất nhiều, chưa kể bọn họ còn cám người trong phủ quan, chẳng thế, triều đình có động tĩnh gì Hồng Y giáo đều biết trước để đối phó.

Nhìn cây cầu dây lác lư chòng chành trước gió, Trần Nguyên Vũ hơi chợn, chàng không dám nhìn xuống vực sâu hun hút bên dưới, gió lồng lên lạnh ngát.

- Tỷ tỷ, ai yếu bóng vía làm sao dám đi cây cầu này, - Và chàng ngó quanh thắc mác - Tổng đà chọn ở nơi này quả rất hiểm trở. Tuy nhiên nếu quan quân triều đình tổ chức quân bao vây xung quanh đây một thời gian dài há chúng ta chẳng khác nào cá trong rọ chịu chết đói và phải đầu hàng ư?

Đà chủ Xuân Hương cười nhẹ.

- Triều đình cũng đã làm rồi, không những một lần mà những mấy lần kia, nhưng đều thất bại.

-Tại sao?

- Tại vì họ đã bao vây mãi, nhưng đệ tử Hồng Y giáo chẳng ai bị chết đói như đệ đã tưởng ca.

- Không lẽ Hồng Y giáo có kho quân lương lớn?

Xuân Hương nghó nghiêng nhìn Nguyên Vũ cười, hỏi ngược lại:

- Đệ hỏi ta kỹ quá. Phải chăng muốn tìm điểm yếu của Hồng Y giáo chúng ta? - và rồi nàng cười xòa - Đệ yên tâm, bổn giáo có cách mà triều đình chẳng làm gì được. Đệ phải hiểu ràng chúng ta chẳng dại gì tự bó mình trong rọ cả, chúng ta có cách tính toán riêng. - Nàng chỉ tay - Đệ thấy đấy, muốn qua ngọn núi này chỉ có một con đường độc đạo làm bằng dây leo, chỉ cần chặt cầu là coi như hết đường ra vào. Phía dưới núi, một nửa nằm chắn ngang sông, đá nhọn lởm chởm rất nguy hiểm, sóng dữ, thuyền không thể cập được, nửa bên kia của núi dựa lưng vào dãy hoành sơn cao ngút ngất, chạy dài. Nơi đây thiên địa đều hiểm trở, chính vì thế Tổng đà Hồng Y giáo chọn chốn này để dung thân và trước kia là ngạo nghễ chống giặc Minh, nay chống triều đình. Cũng mấy lần triều đình xua quân vào chiếm được Tổng đà của giáo, đốt phá hết và thậm chí có một lần còn cho quân ở lại ngay trong Tổng đà nữa. Nhưng sau đó phải nhanh chóng rút lui vì không muốn bị chết hết quân bởi sẽ bị giáo đồ của giáo ẩn hiện trong các hang động giết lẻ. Từ đó triều đình chỉ dám xua quân đánh chiếm bên ngoài. Tính ra mỗi lần giao tranh, thương vong bên ta bị rất ít mà tổn hại thường thuộc về quan quân triều đình. Vì thế mấy năm gần đây triều đình rất ngại phải xua quân đi đánh Hồng Y giáo, trực diện thì không gặp mà lại bị tổn thất rất lớn. Đệ phải biết chốn này núi cao, rừng rậm, sông sâu, hang hóc nhiều, là đất thiêng của Hồng Y giáo, làm sao quan quân triều đình đánh nổi.

Trần Nguyên Vũ gật đầu và không hỏi nữa, có lẽ đấy là những bí mật mang tính sinh tử của Hồng Y giáo, không đơn giản với ai cũng có thể tiết lộ.

Vượt qua cây cầu là vào được đến cửa Tổng đà trên núi Anh, ở đây có một trạm gác cuối. Đà chủ Trịnh Xuân Hương và Trần Nguyên Vũ dừng lại trước một cổng đá vòm rất lớn, khi xưa có lẽ đây là một cái hang động thiên nhiên cực lớn, sau này được Hồng Y giáo chọn ở nên đã cho sửa chữa lại. Kể ra Hồng Y giáo cũng khá ngang nhiên khi cho khác chữ hiệu tên giáo phái của mình lên cửa vòm. Đến đây Nguyên Vũ bị chặn lại, mặc cho đà chủ Xuân Hương hết lời nói nhưng mấy môn đệ gác cửa Tổng đà rất lễ phép cương quyết không cho vào. Các trưởng lão có lệnh, hôm nay là ngày trọng đại, Hồng Y giáo tổ chức đại hội không có mời khách. Cũng như xưa nay cũng không có người lạ nào được vào Tổng đà nếu không có lệnh của giáo chủ. Hiện nay thì phải được sự đồng ý của hai vị sứ giả, hoặc là các Trưởng lão. Ngoài ra tuy không nói ra nhưng bọn giáo đồ gác cửa đều nhìn Nguyên Vũ với vẻ nghi kỵ thấy rõ. Bởi vì trước khi đến đây, nhâm để đảm bảo giữ bí mật thân phận của mình, Trần Nguyên Vũ đã quyết định dùng thuật dung dị cải trang xóa đi vẻ mặt thật của mình. Vì thế lúc này nhìn khuôn mặt chàng rất khó coi, không e ngại sao được. Thấy thái độ của bọn giáo đồ rất cương quyết, Xuân Hương cũng đành chịu, nàng dặn Nguyên Vũ chờ mình và đi vào trong, một lát sau có một vị trưởng lão râu tóc bạc phơ, chống cây quải tử, chân khập khiễng đi ra, theo sau ông ta là Xuân Hương. Nghe nàng thì thầm một lát, vị trưởng lão chống quải đi đến ngắm nhìn Nguyên Vũ khá lâu. Tuy mặt của Nguyên Vũ lúc này nhìn rất kỳ quái nhưng vị trưởng lão lại tỏ vẻ không ngạc nhiên, hình như ông ta đã biết trước điều đó.

Cuối cùng vị trưởng lão kia gật đầu và khoát tay ra hiệu cho các môn đệ gác cửa cho phép Nguyên Vũ vào bên trong.

Bên trong một động đá khá lớn, mắt rượi bởi có gió lùa thông từ ngoài vào chạy tuốt lên trên đỉnh động. Và ánh sáng trời chiếu hắt xuống một khoảng sân rộng bên dưới, nên bên trong khá sáng. Hang động này thật rộng, có thể chứa đến mấy tòa nhà mà vẫn thấy mênh mông. Chưa kể Nguyên Vũ nhận thấy nó còn có nhiều đường bí mật ngoắt ngoéo, vòng vèo, chỗ lên chỗ xuống. Quả thật là một nơi thật hiểm hóc, hèn gì triều đình xua quân vào được lại phải rút lui ra ngay, ở lại là dại dột, chỉ có chết mà thôi.

Đến giữa sân, Nguyên Vũ đảo mắt quan sát. Chàng nhận thấy sát phía bên trên cùng là một chiếc ghế đá tạc ăn sâu vào vách đá, có hình rồng uốn lượn và có phủ một tấm nệm da thú màu xám trên ghế. Vị trí nằm của ghế là ở nơi cao nhất và nhìn rất uy nghiêm. Chàng thầm đoán có lẽ đó là ghế ngồi của giáo chủ. Xuống dưới một chút là một cái bàn đá dài, sau lưng có hàng ghế. Trên đó có ba vị trưởng lão râu tóc bạc phơ đang ngồi, thần thái khá lẫm liệt, đó là các trưởng lão của Hồng Y giáo. Tiếp theo là một khoảng sân rộng, nép hai bên là những dãy bàn để đồ ăn thức uống. Phía sau là các đà chủ và phân đà chủ các miền ngồi dọc theo hai bên vách đá, chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy bọn họ đã chia thành hai phe rất rõ ràng.

Trước khi về đây, Xuân Hương có cho chàng biết, hôm nay Hồng Y giáo tổ chức đại hội chọn giáo chủ đời thứ ba. Sau năm năm giáo chủ bế quan và mất tích, nay Hồng Y giáo quyết định tổ chức đại hội để chọn giáo chủ mới. Xưa nay Hồng Y giáo không có thể lệ chọn giáo chủ theo kiểu chỉ định, phẩm hàm cao thấp, mà là lựa chọn công khai, dựa trên sự giới thiệu tín nhiệm của các phân đà, tổng đà, các tả hữu sứ giả và trưởng lão. Nhìn chung bất luận là ai, miễn là đệ tử của Hồng Y giáo và được một đà chủ giới thiệu thì đều có quyền tham dự vào việc chọn lựa giáo chủ. Việc chọn lựa giáo chủ diễn ra minh bạch trước sự chứng kiến của toàn thể giáo đồ, cụ thể là dựa trên việc so tài võ công.

Lần lựa chọn thứ ba này, các trưởng lão đều từ chối tham gia nại lý do vì tuổi cao. Các đà chủ sau nhiều lần thương lượng chọn người của phe mình, cuối cùng tất cả chỉ còn tập trung vào hai vị Tả - Hữu sứ giả. Việc lãnh đạo bổn giáo là giáo chủ và dưới giáo chủ là hai vị sứ giả cùng các trưởng lão. Tuy nhiên việc chỉ đạo các đà và phân đà chủ yếu do hai sứ giả làm, do vậy bao giờ cũng hình thành hai phái ủng hộ hai sứ giả này. Huống gì, sau năm năm giáo chủ bế quan và mất tích thì hai vị sứ giả này vô hình chung đã trở thành các “giáo chủ con” của Hồng Y giáo. Đến ngay ba trưởng lão cũng bị chia thành hai phe theo hai sứ giả.

Và đại hội ngày hôm nay nhằm chấm dứt tình trạng ấy.

Triều đình chia đất nước thành 5 đạo với 19 trấn, lộ. Hồng Y giáo cũng chia giáo của mình ra làm năm đà của năm đạo gồm các đà chủ Bắc đạo, Tây đạo, Đông đạo, Nam đạo, Hải Tây đạo. Dưới quyền các đà chủ các đạo là 19 phân đà chủ, các phân đà chủ này chịu sự lãnh đạo liên đới đến hai vị tả hữu sứ giả cùng các trưởng lão. Hai vị tả hữu sứ giả chủ yếu đặt sự quản lý của mình lên năm đà chủ, cho nên sự liên kết tạo thành thế mạnh của các tả hữu sứ giả là chủ yếu trên các đà chủ. Tả sứ giả được đà chủ Nam đạo Xuân Hương và một đà chủ Hải Tây đạo ủng hộ, còn Hữu sứ giả là do các đà chủ còn lại ủng hộ. Đương nhiên đà chủ vùng nào ủng hộ sứ giả nào thì các phân đà chủ vùng ấy cũng về theo. Xét ra hai vị sứ giả này về thực lực nhấp nhỉnh ngang nhau, bởi tuy Hữu sứ giả số đà chủ và phân đà chủ ủng hộ nhiều hơn nhưng lại không được các đà chủ và phân đà các vùng trọng yếu ủng hộ, đó là hai vùng Đông Kinh và Tây Kinh.

Sau mấy năm quyền lực chồng chéo và chia năm sẻ bảy giữa hai vị sứ giả, cuối cùng ngày hôm nay các trưởng lão của Hồng Y giáo cũng đã đi đến quyết định phải tổ chức đại hội lựa chọn giáo chủ mới, tránh cho Hồng Y giáo ngày càng suy yếu vì nội bộ mất đoàn kết, tranh giành quýền lực của nhau.

Các phân đà chủ của vùng Nam đạo thấy đà chủ Xuân Hương đến liền nhao nhao dậy chào nàng. Nhìn sự kính trọng của họ dành cho vị đà chủ dù là một nữ nhân lại còn rất trẻ tuổi, Nguyên Vũ thầm ngưỡng mộ vị sư tỷ của mình. Rõ ràng nàng là một người con gái rất tài giỏi và có uy tín.

Đà chủ Trịnh Xuân Hương tươi cười ngồi xuống chiếc ghế dành cho mình và cúi đầu chào mọi người. Khi gặp ánh mắt của nàng, Hoàng tả sứ giả nở nụ cười đáp lại trong khi Vĩnh hữu sứ giả thì tảng lờ đi như không nhìn thấy gì.

Tổng đà rộn ràng tiếng chào hỏi lẫn nhau lao xao của các đà chủ, phân đà chủ các miền. Ngước mắt nhìn ánh nâng mặt trời đang chiếu xuống đọng thành một vòng tròn lớn, nở như một đóa hoa giữa sân của Tổng đà Hồng Y giáo. Một vị trưởng lão khẽ hâng giọng và vung gập một cái beng vào chiếc khánh đồng lớn nằm ở góc sân trên. Nghe tiếng khánh hiệu, mọi người im lặng, trật tự.

Lâm trưởng lão đứng dậy. Trong Hồng Y giáo, vị trưởng lão này được giao nhiệm vụ giữ gìn giáo quy của bổn giáo cho nên tiếng nói của ông rất có uy tín. Ông ta nhìn lướt mọi người và nói.

- Hỡi tất cả các môn đệ Hồng Y giáo, các anh em. Hồng Y giáo chúng ta từ ngày thành lập cho đến nay cũng đã gần 100 năm. Tôn chỉ của giáo khi thành lập là giết giặc cứu nước. Sau khi đánh đuổi giặc Minh đi, vào ngày lập nước, Thái Tổ nhà Lê đã từng vời giáo chủ của chúng ta về triều để ban thưởng. Xét ra đáng lẽ Hồng Y giáo chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Thế mà nay chúng ta vẫn phải tiếp tục đứng ra vì triều đình bây giờ là một bè lũ thối nát, hại dân. Và chúng ta không chống cả triều đình, chống đất nước, nhân dân. Chúng ta không phải là một lũ thảo khấu, đầu trộm đuôi cướp chúng ta chống những tham quan hủ bại, chống những kẻ lợi dụng quyền lực để hại dân, hại nước. Trải qua bao đời nay Hồng Y giáo chúng ta là một tổ chức lớn mạnh, được dân tin yêu, quan quân kính mến và bạn hữu giang hồ nể trọng. Tôi hy vọng chúng ta sẽ mãi mãi phát huy được sức mạnh ấy. Tuy nhiên ngày hôm nay chúng ta đột ngột phải tổ chức đại hội là có một lý do riêng. Năm năm trước, vị giáo chủ đời thứ hai đã nhập quan để nghiên cứu võ công và mất tích một cách bất ngờ. Nhiều năm nay các trưởng lão và hai vị Tả, Hữu sứ giả đã nhiều lần tìm kiếm nhưng đều không thấy. Vì thế cho đến ngày hôm nay các trưởng lão quyết định phải tổ chức đại hội chọn lựa vị giáo chủ mới, đây là điều bất đâc dĩ, nhưng chúng ta phải làm, vì không thể để Hồng Y giáo trở thành một giáo phái mà quần long vô chủ được.

Beng... beng... beng...

Vị trưởng lão nàỵ gõ ba tiếng khánh nữa như để nhấn mạnh những lời nói của mình. Ong ta hít một hơi dài và tiếp tục nói, nhưng chưa mở miệng thì Lâm trưởng lão ngạc nhiên phát hiện phía bên trái đà chủ Nam đạo có một gã thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt vàng ệch trông như một người bị bệnh nặng, nhìn rất quái dị, đang ung dung ngồi bên cạnh nàng ta. Tuy nhiên chỉ lướt qua là trưởng lão biết ngay rằng người này cố ý dùng thuật dung dị để che giấu mặt thật của mình. Lâm trưởng lão tức giận, hôm nay là đại hội mang tính nội bộ để chọn giáo chủ, các đệ tử bình thường cũng không được dự, chi có các phân đà chủ trở lên mới được dự, vậy tại sao...

Lão trừng mắt chỉ tay về phía Nguyên Vũ hỏi giật giọng:

- Tiểu tử này là ai?

Nghe tiếng hỏi gay gát và ánh mắt đầy nghi kỵ của Lâm trưởng lão, Xuân Hương vội vàng đứng dậy, chắp tay lễ phép.

- Thưa Lâm trưởng lão, vị thiếu hiệp này là bạn của ta.

- Là đà chủ của vùng Nam đạo, - Lâm trưởng lão dàn giọng - chắc chắn đà chủ phải hiểu ràng hôm nay bổn giáo chúng ta đang giải quyết công việc nội bộ, không thể cho người lạ mặt dự được. Tại sao đà chủ dám tự tiện dẫn bạn bè vào đây.

Có những tiếng rầm rì ngạc nhiên của các môn đồ Hồng Y giáo. Hoàng sứ giả phía trên nhìn Xuân Hương cau mày, lão thầm trách tại sao nàng lại có thể hớ hênh đến như vậy.

Trước những ánh mắt không thân thiện, Nguyên Vũ thấy nhột nhạt trong người, nhưng do đã có thỏa thuận trước với Xuân Hương nên chàng để mặc cho nàng ta đối phó.

Xuân Hương nhìn mọi người, cười rất tươi và nói:

- Trưởng lão nói rất đúng và tôi cũng hiểu luật lệ của bổn giáo. Tuy nhiên vị thiếu hiệp này không phải là người xa lạ đối với chúng ta. -Nàng trịnh trọng chỉ tay vào Nguyên Vũ giới thiệu - Thực ra Trần thiếu hiệp đây là đệ tử ký danh của lão giáo chủ chúng ta chứ không phải là người ngoài.

- Cái gì?

Mọi người ồ lên ngạc nhiên.

Vĩnh sứ giả đang ngồi phía bên kia, thấy vậy, lão ta lườm nàng, cười nhạt, hỏi:

- Trịnh đà chủ, đà chủ có chứng cớ gì để nói vị huynh đệ đây là đệ tử của lão giáo chủ. Xưa nay trong bổn giáo chúng ta ai cũng biết giáo chủ không hề thu nhận học trò và duy nhất chỉ có Đoàn công tử là con nuôi. Nay ở đâu ra có người tự nhận là môn đệ của giáo chủ, như vậy là có ý gì?

- Ý gì... - Mọi người nhao nhao hỏi.

Trịnh Xuân Hương bình tĩnh nhìn mọi người.

- Thưa các vị, thế xưa nay võ công đác ý nhất của bổn giáo chúng ta là môn võ công gì?

Mỗi người trả lời một ý, cuối cùng Hoàng sứ giả lên tiếng.

- Long Vân kiếm pháp.

Vĩnh sứ giả gật đầu và các vị trưởng lão cũng gật đầu chấp nhận.

- Thế nếu vị thiếu hiệp đây biểu diên được toàn bộ bài Long Vân kiếm pháp do giáo chủ truyền dạy cho quý vị xem, liệu điều này có chứng thực được rằng đây là môn đệ của giáo chủ và có đủ tư cách để tham dự đại hội của chúng ta không?

Tình thế xảy ra bất ngờ làm Vĩnh sứ giả lúng túng. Lão đưa mắt nhìn mấy vị trưởng lão đang ngồi, có ý cầu cứu.

Vương trưởng lão, người chống quải tử lúc nãy cho Nguyên Vũ vào, dường như chỉ chờ có vậy, ông ta liền đứng lên, trịnh trọng nói:

- Vị thiếu hiệp đây có được dự đại hội của chúng ta hay không, cần xem xét sau. Tuy nhiên theo như lời khẳng định của Trịnh đà chủ Nam đạo thì việc đầu tiên, thiếu hiệp phải chứng minh được mình có đúng là môn đệ của giáo chủ hay không đã.

Mọi người đồng ý.

- Thiếu hiệp, hãy cho chúng ta biết, liệu thiếu hiệp có phải là môn đệ của giáo chủ khong?

Bấy giờ Nguyên Vũ mới đứng dậy, nhìn mọi người, mỉm cười. Chàng chắp tay trịnh trọng đáp:

- Tại hạ rất vinh dự được lão giáo chủ của bổn giáo dạy võ công và thu nhận làm đệ tử. Tuy nhiên cũng mới chỉ là đệ tử ký danh vì chưa làm lễ bái sư chính thức. Tuy nhiên tại hạ vẫn coi như mình là môn đệ của lão giáo chủ.

Vương trưởng lão cau mày:

- Các hạ chưa làm lễ bái sư nhưng lại được giáo chủ của bổn giáo dạy cho pháp kiếm pháp trấn danh của Hồng Y giáo. Lạ thật... - Ong ta lẩm bẩm - Giáo chủ làm như vậy là có ý gì?

Vĩnh sứ giả thấy vậy cũng đứng dậy, khoát tay:

- Chúng ta khoan bàn lý do tại sao giáo chủ dạy kiếm pháp Long Vân cho vị thiếu hiệp này. Trước hết các hạ hãy chứng minh có đúng mình được giáo chủ bổn giáo dạy kiếm pháp hay không?

Trần Nguyên Vũ gật đầu chấp thuận.

Vi đã có lời dặn trước của Xuân Hương nên chàng không ngạc nhiên lám về lời yêu cầu này. Nguyên Vũ bước thẳng ra giữa sân, chàng từ từ rút thanh gươm bên hông ra, chĩa thẳng, nhám mắt, hơi khụy chân phải xuống, tay phải từ từ nâng gươm lên ngang mày và vận lực rung đầu lưỡi gươm. Rồi sau đó Nguyên Vũ thong thả biểu diên đúng 50 chiêu của bài Long Vân kiếm pháp lừng danh của Xích Côn Lão tử, Giáo chủ Hồng Y giáo. Thực tế bài kiếm này, tất cả các môn hạ Hồng Y giáo đều có được học ít nhiêu. Tuy nhiên không có ai là được giáo chủ dạy trọn vẹn, lý do, người được học toàn bộ thường phải là kẻ kế nghiệp giáo chủ trong tương lai. Đấy là giáo quy của Hồng Y giáo.

Tất cả môn đồ Hồng Y giáo chăm chú xem và thỉnh thoảng lại ồ lên những tiếng thán phục. Bọn họ như bị mê đi trước những đường kiếm loang loáng đang được biểu diễn đẹp tuyệt vời.

Khi Nguyên Vũ múa xong bài kiếm pháp, tất cả mọi người không nói gì và đều nhìn về phía các trưởng lão cùng hai vị Tả, Hữu sứ giả đang ngồi ở bên trên. Đây như là một sự thừa nhận hiển nhiên về việc Nguyên Vũ đúng là đệ tử ký danh của Hồng Y giáo chủ.

Hoàng sứ giả ném cái nhìn về phía Lâm trưởng lão vì ông ta là người được giao nhiệm vụ giữ thanh quy, cho nên tiếng nói của lão sẽ mang tính quyết định.

Vị trưởng lão vuốt râu nhìn Nguyên Vũ gật gù.

- Trần thiếu hiệp, quả đúng thiếu hiệp là môn đệ của giáo chủ. Bởi chỉ có môn đệ của giáo chủ mới có thể biểu diễn được toàn bộ bài kiếm pháp này, dù thiếu hiệp mới chỉ là đệ tử ký danh. Tại sao như vậy, lão chắc rằng giáo chủ có lý do của mình, tuy nhiên rõ ràng nếu như giáo chủ không có ý thu nhận thiếu hiệp làm đệ tử thì không bao giờ giáo chủ lại dạy gần hết bài kiếm pháp trấn gia của bổn giáo cho thiếu hiệp cả. Đại hội này chi có các phân đà chủ trở lên mới được tham gia, tuy nhiên nếu đã là đệ tử của giáo chủ thì có thể phá lệ. -Lão hít một hơi dài, đứng dậy dõng dạc nói - Vì vậy, lão phu không phản đối việc Trần thiếu hiệp được tham dự đại hội của chúng ta. Tuy nhiên, lão xin hỏi tại sao thiếu hiệp che giấu thân phận của mình để đến dự đại hội này là có ý gì?

Quả là một người có cặp mắt tinh tường, Nguyên Vũ không bối rối vì chàng đã lường trước điều này rồi.

- Thưa quý vị, thật ra tại hạ cũng không muốn làm như vậy. Tuy nhiên thân đang mang trọng trách, lộ mặt không tiện, nên bất đâc dĩ phải làm vậy. Nếu các vị đã tin tưởng tại hạ là môn đệ của lão giáo chủ thì xin không cật vấn tại hạ về điều này.

Uy tín của giáo chủ Hồng Y giáo thường rất lớn, không những trong giáo chúng mà cả trong bạn hữu giang hồ. Cho nên khi Nguyên Vũ nói vậy, tất cả giáo đồ cho đến các trưởng lão đều nín thinh.

Thật bất ngờ có một vị trưởng lão đứng dậy, sau này Nguyên Vũ mới biết ông ta là Viên trưởng lão, người về phe với Vĩnh hữu sứ giả.

- Trần thiếu hiệp, nếu chỉ qua biểu diễn một bài kiếm pháp của bổn giáo mà tự xưng rằng là môn đệ của giáo chủ thì lão thấy chưa ổn. -Ong ta vuốt râu - Biết đâu chẳng có kẻ cố công học đủ 50 chiêu kiếm pháp, bởi những chiêu kiếm này trong giáo chúng đang ngồi đây, kẻ ít người nhiêu đều có học được, ít nhất các sứ giả và các trưởng lão đều biết trọn 50 chiêu, chỉ trừ 2 chiêu cuối, thuộc về giáo quy chỉ riêng giáo chủ mới được biết. Do vậy, chi với 50 chiêu kiếm mà xưng rằng là môn đệ của giáo chủ để được dự đại hội của chúng ta thì lão thấy không yên tâm. Trong khi giữa giáo chủ và thiếu hiệp không có làm lê bái sư, vậy, thiếu hiệp có thể có tín vật gì để chứng minh rằng mình thực sự là môn đệ của giáo chủ chăng?

Lời của ông ta không phải không có lý và mọi người ồ lên chấp nhận. Trịnh đà chủ Xuân Hương chột dạ nhìn Nguyên Vũ, điều này nằm ngoài dự liệu của nàng. Xuân Hương chủ quan cho ràng chỉ cần Nguyên Vũ biểu diễn đủ 50 chiêu kiếm Long Vân thì sẽ không có ai cật vấn về thân thế của chàng nữa, chính vì vậy nàng rất yên tâm khi giới thiệu Nguyên Vũ là đệ tử của giáo chủ. Nay Viên trưởng lão đột nhiên phá ngang và rõ ràng lời của ông ta rất hữu lý.

Nguyên Vũ cũng ngẩn người, chàng thoáng lúng túng, ánh mắt chê giễu của Vĩnh sứ giả nhìn chàng châm chặp, không thân thiện. Ông ta chỉ chờ một khác nữa nếu như Nguyên Vũ không trả lời được lập tức sẽ cho giáo đồ bắt giữ ngay tức khắc.

Bất chợt một tia chớp lóe qua đâu, suýt nữa Nguyên Vũ reo lên. Chàng mỉm cười thò tay vào trong túi lấy ra một vật đưa lên cao.

- Tại hạ nghĩ rằng vật này các trưởng lão biết nó là của ai.

Và Nguyên Vũ đi lên đặt nó trước mặt Lâm trưởng lão. Đó là một lưỡi đao nhỏ, loại truy thủ, rất bén, đao này được dùng bằng thép của xứ Thanh, vốn được tôi luyện trong lò hàng năm trời. Nó thuộc loại đao quý. Lưỡi thép ánh sâc xanh, bén ngọt, đầu cán lưỡi đao truy thủ có một viên đá quý và trên đó có khắc tín phù ấn hiệu của riêng giáo chủ Hồng Y giáo. Vật này vốn là vật bất ly thân của Xích Côn Lão tử. Nếu Nguyên Vũ không phải là đệ tử của ông ta thì chẳng bao giờ chàng có thể có vật này.

Chỉ cần liếc sơ qua là Viên trưởng lão nín thinh. Lâm trưởng lão cầm lưỡi đao quý lên ngâm nghía một lát, trả lại cho Nguyên Vũ và gật gù nói:

- Trần thiếu hiệp, bây giờ lão đề nghị thiếu hiệp hãy giới thiệu một chút về bản thân mình, thiếu hiệp được giáo chủ thu nhận trong trường hợp nào và khi giáo chủ dạy thiếu hiệp toàn bộ bài kiếm pháp kia thì giáo chủ có cho biết là có ý tứ gì không, bởi Trần thiếu hiệp phải biết rằng, giáo quy của bổn giáo có quy định ai học được toàn bộ bài kiếm pháp Long Vân thì người đó đương nhiên sẽ là giáo chủ kê nghiệp.

Mọi người hiểu ý.

Vĩnh sứ giả thấy vậy cười khan.

- Lâm trưởng lão, ông quên mất rằng Long Vân kiếm pháp vị thiếu hiệp đây biểu diễn còn thiếu chiêu thứ 51 và 52 nữa chứ?

- Đúng thế. - Lâm trưởng lão gật đầu thừa nhận - Tuy thiếu hai chiêu, nhưng nó vẫn chứng tỏ vị thiếu hiệp đây được chân truyền từ giáo chủ.

Thấy vậy Trần Nguyên Vũ bèn nói:

- Thưa các vị, tại hạ là con cháu của Trang chủ Ngoại Miêu gia, đại hiệp Nguyễn Ưng. Năm xưa tại hạ có diêm phúc được lão giáo chủ truyền dạy bộ kiếm pháp này và thu nhận làm môn đệ. Hôm nay tại hạ đến đây tham dự đại hội của bổn giáo là theo lời mời của Trịnh đà chủ, dù sao thì giữa tại hạ và Hồng Y giáo coi như có duyên.

- Trần thiếu hiệp, lão muốn hỏi một việc. - Lâm trưởng lão háng giọng - Theo như cậu nói, năm xưa cậu có duyên được gặp giáo chủ của bổn giáo và được ngài thu nhận làm đệ tử, dù mới chỉ là ký danh. Tuy nhiên lão muốn hỏi, ngày ấy, thiếu hiệp có được nghe giáo chủ của bổn giáo cho biết ngài đi đâu, làm gì và sẽ còn quay về bổn giáo nữa hay không?

Câu hỏi của ông ta cũng nằm trong tâm tư của nhiêu giáo chúng, cho đến tận bây giờ không ai rõ lý do vì sao mà giáo chủ Hồng Y giáo ngày ấy lại đột nhiên bỏ đi chẳng một lời giã từ, không hẹn ngày về. Cho nên mọi người đều chăm chú nhìn Nguyên Vũ, hy vọng qua chàng sẽ biết được tại sao giáo chủ ra đi không lý do như vậy.

Câu hỏi này làm cho Nguyên Vũ lúng túng thật sự, vì chàng cũng chẳng biết gì nhiêu hơn mọi người ở đây. Trần Nguyên Vũ lắc đầu.

- Thật đáng tiếc thưa trưởng lão và các vị. Ngày ấy tại hạ chi được giáo chủ thu nhận làm đệ tử, dạy võ công và sau đó người đi ngay. Còn sư phụ đi đâu, làm gì thì thú thật tại hạ không biết và cũng chưa h'ê hỏi người bao giờ.

Câu trả lời của chàng làm cho mọi người không thỏa mãn và nhiều người tỏ ý nghi vì cho rằng Nguyên Vũ có ý giấu giếm một điều gì đó. Chàng hiểu điều đấy nhưng không biết phải giải thích như thế nào, vì thật ra chàng cũng chẳng biết gì hơn. Thậm chí mãi gần đây qua Xuân Hương chàng mới biết sư phụ của mình là Xích Côn Lão tử, vị giáo chủ lừng danh của Hồng Y giáo. Trước kia, Nguyên Vũ chỉ biết sư phụ là bạn của cha mà thôi.

- Trần thiếu hiệp, - Hoàng tả sứ giả lên tiếng - chúng tôi rất muốn biết hiện giờ giáo chủ như thế nào, ngài đang ở đâu, tại sao ngài không chịu quay về bổn giáo. Nếu giáo chủ còn sống và quả thật nếu như ngài không muốn lãnh đạo Hồng Y giáo nữa thì ít nhất cũng nên quay về cho giáo chúng biết và chọn người kế vị. Đã năm năm nay Hồng Y giáo như rồng không đầu, hy vọng thiếu hiệp hiểu tâm nguyện của chúng tôi.

Lời nói của ông ta rất thiết tha, chân thật.

- Các vị, xin hãy tin tại hạ. Tại hạ về đây là theo lời mời của Trịnh đà chủ, chứ không phải là ý tứ của sư phụ và cũng đã năm năm nay tại hạ chưa h'ê gặp lại sư phụ nên bây giờ cũng không rõ bây giờ người ở đâu.

Nhiều ánh mắt của môn đồ Hồng Y giáo thất vọng xen lẫn nghi ngờ nhìn Nguyên Vũ, chàng bất lực vì không biết phải giải thích như thế nào cho thỏa lòng mọi người.

Nguyên Vũ nói rất đơn giản và ván tát. Thật ra chàng không muốn kể lể dài dòng việc tại sao ngày ấy mình lại được Xích Côn Lão tử truyền dạy Long Vân kiếm pháp, bởi cho đến tận bây giờ chính chàng cũng không hiểu lý do vì sao.

Cách đây gần năm năm, lúc này Nguyên Vũ đã được cha và bá phụ là Trang chủ Ngoại Miêu cho biết có ý sẽ cho chàng lên kinh thành làm sự nghiệp lớn, Nguyên Vũ rất vui mừng và chăm chỉ ngày đêm tập luyện võ thuật. Một lần, một đêm trăng sáng không ngủ được Nguyên Vũ thức giấc và lẻn ra bờ suối tập kiếm. Chàng đang tập bài Đường lang kiếm đến chiêu thứ 30 đột nhiên phát hiện có luồng hơi lạ thổi vào gáy. Lúc đầu Nguyên Vũ không để ý nhưng đến lần thứ hai thì chàng xác định đây là hơi người, Nguyên Vũ kinh hoàng. Có kẻ nào có thể lén đứng sau lưng chòng ghẹo mà chàng không hay. Lập tức chàng quay phát lại, nhưng chẳng thấy ai. Lần thứ ba kẻ kia dùng tay vỗ nhẹ lên vai Nguyên Vũ, chàng lập tức tung kiếm đâm về phía sau nhưng cũng chỉ là khoảng trống không. Năm ấy, Nguyên Vũ mới có mười tám đôi mươi, ma chàng chẳng sợ nhưng trong trường hợp này quả là chàng sợ chết khiếp, cám đầu chạy trối chết về sơn trang.

Sáng hôm sau, gia nhân đánh thức cho biết cha và bá phụ kêu Nguyên Vũ lên nhà trên có việc. Khi tới nơi chàng thấy cha và bá phụ đang đón tiếp một vị khách. Ông ta mặt dài, râu ba chòm, mắt sáng như sao, thần thái rất ung dung tự tại. Xung quanh con người này phảng phất một vẻ tiêu dao gì đó làm cho người đối diện phải sinh lòng kính trọng. Không nghe cha giới thiệu tên mà chỉ cho biết ràng đây là bàng hữu quý của cha từ phương xa tới thăm và cha muốn Nguyên Vũ đến ra mắt ông. Sau mấy tuần rượu, Nguyên Vũ đứng hầu nghe bọn họ nói chuyện vãn, đột nhiên ông khách ngước nhìn Nguyên Vũ tủm tỉm cười.

- Tối qua làm gì mà cháu chạy nhanh vậy?

Chạy nhanh? Nguyên Vũ trố mắt nhìn ông ta. Đêm qua về không ngủ được, mãi gần sáng mới thiếp đi nên bây giờ Nguyên Vũ rất mệt, nhưng chàng vẫn đủ tỉnh táo để hiểu ông ta muốn hỏi gì và chàng đoán ngay ra người chọc mình tối qua là vị khách này.

Nghe vị khách kể lại, té ra tối qua lạ chỗ nên ông ta không ngủ được nên dậy đi dạo chơi. Ra đến bờ suối nghe có tiếng người đang tập kiếm, sau một hồi quan sát Nguyên Vũ, ông ta quyết định thử tài chàng, không ngờ sau đó Nguyên Vũ tưởng ma bỏ chạy đến nỗi ông ta không kịp giải thích. Cha và bá phụ cười ầm khi nghe chuyện, còn Nguyên Vũ được một bữa thẹn chỉ muốn độn thổ xuống đất.

Ông khách đứng dậy nám vai Nguyên Vũ bóp nhẹ gật gù.

- Cháu có một cơ địa rất tốt, xứng đáng là nhân tài võ thuật sau này. - Quay lại nhìn cha và thầy, ông ta đề nghị - Nếu hai huynh không phản đối, tôi có một bài kiếm thuật muốn truyền dạy cho cháu đây, liệu có được không?

Cha chẳng có ý kiến gì vì chuyện võ công đối với cha là chuyện xa lạ, cả đời ông chưa biết thanh gươm dài mấy tấc, thế nhưng bá phụ đứng lên sốt sáng nhận lời thay cho Nguyên Vũ ngay tức khắc. Thái độ của bá phụ mình đối với ông khách, Nguyên Vũ nhận thấy rất kính nể.

Sau đó ông khách kia đã lưu lại Ngoại Miêu gia trang mấy ngày để truyền thụ bài kiếm pháp Long Vân cho Nguyên Vũ. Khi chàng luyện tạm thành thục, cũng là lúc ông ta từ giã mọi người để lên đường. Hôm trước khi đi, ông khách nói với Nguyên Vũ:

- Long Vân kiếm pháp là một bài kiếm pháp nổi tiếng của bổn giáo ta và nhờ nó mà giáo phái của ta đứng vững trên giang hồ nhiều năm nay. Nay ta đã đem bài kiếm đắc ý nhất truyền lại cho con, con cứ chịu khó luyện tập thì nhất định sẽ trở thành một cao thủ. Tuy nhiên... - Ông ta vuốt râu tư lự - Thực ra cũng còn hai chiêu cuối nữa mà tinh hoa của bài kiếm lại nàm cả ở trong hai chiêu này, nhưng ta lại không thể dạy cho con được, cho dù ta có là ai đi nữa cũng vậy.

- Tại sao lão tiên bối không dạy luôn cho cháu? Nguyên Vũ ngạc nhiên hỏi. Ông ta lác lư đầu.

- Đấy là giáo quy của bổn giáo đã quy định như vậy.

Giáo quy gì mà kỳ lạ vậy? Nguyên Vũ rất ngạc nhiên định hỏi nữa nhưng ông ta đã xua tay.

- Đừng thác mắc, chỉ cần con chăm chi luyện tập hết 50 chiêu kiếm này con cũng xứng danh là cao thủ rồi, đi lại giang hồ sẽ không còn sợ ai nữa. Tuy nhiên phải liên tục luyện tập ngày đêm mới có thể thành đạt được.

Nhìn vị lão gia này, lòng tràn đầy kính trọng và ngưỡng mộ, Nguyên Vũ trong đầu nảy một ý nghĩ.

- Lão tiền bối - Bất ngờ Nguyên Vũ quỳ xuống - Cháu chưa hề có sư phụ, từ xưa đến nay người dạy cho cháu võ công là bá phụ cháu. Nay cháu diễm phúc được lão tiền bối dạy kiếm pháp, Nguyên Vũ muốn được bái lão tiền bối là sư phụ.

- Ta... - Lão nhân kia ngạc nhiên - Cháu muốn nhận ta là sư phụ?

- Vâng - Nguyên Vũ gật đầu - Cháu xin lão tiền bối hãy nhận cháu làm đệ tử.

Vị lão nhân gia này có vẻ cảm động, ông đỡ Nguyên Vũ dậy, vuốt tóc chàng, thở dài.

- Lão thật ra xưa nay chưa bao giờ có ý nhận ai làm môn đệ, trừ một đứa con nuôi, nhưng tiếc rằng nó lại chẳng chịu học võ công của lão mà lại học võ của người khác, chẳng lẽ ông trời muốn trừng phạt ta chăng. Do vậy, nhiều lúc lão cũng rất muốn kiếm một đệ tử để truyền dạy những tuyệt học đác ý của mình, tuy nhiên đã nhiều năm tìm kiếm mà không gặp kẻ có duyên. Lần đầu mới gặp con, ta đã thấy mến và nảy ý định muốn thu nhận con làm môn đệ. Tuy nhiên ta cũng được biết cháu sắp phải lên kinh làm việc lớn, mà ta cũng bận công việc phải đi xa một thời gian khá dài. Như vậy chúng ta vẫn là vô duyên. Ta quyết định dạy bài kiếm pháp đác ý nhất của mình cho cháu thực ra là đã có ý ngầm coi cháu như là đệ tử, nay cháu muốn bái ta làm sư phụ, ta rất vui. Nếu ta chấp nhận mà lại không ở bên con dạy võ công cho con thì thật vô duyên quá. Ta nhận thấy con là một người có cơ địa học tập võ công rất tốt, thôi tạm thời như thế này: -Ông vỗ vai Nguyên Vũ - Ta đồng ý nhận con làm đệ tử, tuy nhiên chúng ta chỉ mang tình nghĩa thầy trò ký danh, sau này gặp lại thì lúc đó ta và con sẽ làm lễ nhận thầy trò chính thức và ta sẽ truyền thụ cho con tất cả những tuyệt học quý nhất mà cả đời mình có được.

Nguyên Vũ mừng rỡ quỳ xuống.

- Sư phụ.

Ông ta ngồi xuống ghế nhận lễ lạy của chàng và ngậm ngùi.

- Con nên nhớ, ngoài tình thầy trò ra thì giữa ta và gia đình con còn có những mối quan hệ ân tình sâu nặng khác, không thể một ngày mà nói hết được. Sau này muốn biết chuyện con cứ hỏi cha của con khắc sẽ rõ.

Sau đó vị lão nhân gia kia, tức là sư phụ ký danh của chàng đã tặng cho Nguyên Vũ thanh đao truy thủ của mình để làm tín vật nhận thầy trò, mà thực ra lúc đó chàng cũng chẳng biết nó có ý nghĩa gì. Bây giờ trong lúc lúng túng đột nhiên Nguyên Vũ nhớ đến tín vật năm xưa của sư phụ mà đem ra làm chứng, không ngờ đó là tín vật của giáo chủ Hồng Y giáo.

Sau đó ông ta ra đi ngay. Thời gian quá ngán ngủi đến nỗi Nguyên Vũ cũng không kịp hỏi thầy mình tên gì và là ai, sau này chàng có hỏi cha nhưng ông chỉ cười buồn bã không nói. Mãi cho đến thời gian gần đây, khi Nguyên Vũ đã biết rõ thân thế của mình cũng như những việc mình đang làm, một lần Nguyên Vũ về thăm nhà và đã được cha nhác lại chuyện cũ.

Chuyện là như vậy:

Năm Thuận Thiên thứ nhất (1428) người ông cậu của Nguyên Vũ là Trần Nguyên Hãn được phong làm Tướng quốc, cho mang quốc tính họ Lê. Tuy nhiên vinh hoa phú quý chưa được hưởng bao nhiêu thì có kẻ dèm pha và vua Lê nghị kỵ nên buộc phải xin nghỉ hưu về quê sinh sống. Thế nhưng sau đó vua Lê lại triệu lên kinh để trả lời về những tố cáo mới. Thuyền đi ngang xã Đông Sơn, phẫn uất vì những nghi ngờ không đáng có của vua với trung thần, Đại tư đồ Tả tướng quốc Trần Nguyên Hãn đã tự chìm thuyền để tự vẫn. Chết theo ông là 40 lực sĩ của triều đình, những kẻ đi bắt ông về. Cùng đi với Trần Nguyên Hãn về triều có một võ tướng thân cận, người này vốn là thuộc hạ sống trong Trần gia từ nhỏ, sau này theo Trần Nguyên Hãn đi đánh giặc và được Đại tư đồ quý như anh em ruột. Trong chuyến đi này còn có một gia đồng nhỏ hơn 10 tuổi tên là Đoàn Ba. Gia đồng này là con trai một võ tướng của Trần Nguyên Hãn đã chết trận. Sau này Trần Nguyên Hãn đã lệnh cho cận tướng của mình nhận nuôi đứa bé ấy, còn riêng ông sẽ đỡ đầu cho nó suốt đời. Chuyến đi này ông cho Đoàn Ba theo vì dự tính sau đó sẽ cho về quê thăm mộ cha. Không ngờ, lại gặp chuyện thảm. Khi thuyền sắp đâm, mọi người đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chết, nhìn mái tóc xanh của một đứa trẻ vô tội, Đại tư đồ ứa nước mắt. Ông đã buộc cận tướng của mình phải sống để nuôi nấng Đoàn Ba nên người. Dù cho viên cận tướng không đồng ý nhưng ý của Đại tư đồ đã quyết là vậy. Cuối cùng thuyền chìm, chỉ có hai người thoát thân vào bờ. Sau đó vị võ tướng và đứa bé kia nghe đâu có tìm đến Thái bảo Phạm Văn Xảo để nương nhờ, được ông gửi đến chỗ người quen của mình ẩn náu. Từ đó bọn họ biệt tông tích, không ai rõ họ đi đâu, làm gì, sống như thế nào. Cho đến khi quan Hành khiển Nguyên Trãi bị hại thì vị cận tướng này mới xuất hiện trở lại.

Cha cho Nguyên Vũ biết, vị lão gia mà chàng từng gặp và nhận chàng làm đệ tử năm nào chính là viên cận tướng của quan Đại tư đồ năm xưa. Ông ta là người rất thân thiết với gia đình chàng, khi ông nội chàng bị bắt giam để đưa đi gia hình, đêm cuối chính ông ta đã vào ngục định cứu, nhưng ông nội chàng từ chối. Ông không thể đi một mình bỏ con cháu lại được. Sau này khi toàn gia họ Nguyễn gặp đại họa, chính vị cận tướng của quan Đại tư đồ đã hết mình che chở cho mọi người, chính ông ta đã bí mật hộ tống gia đình chàng trốn lên xứ của người Tày, gửi gân với quan binh họ Bế và rồi cũng ông đã đưa gia đình chàng trở về Ngoại Miêu gia trang khi tình hình tạm yên. Còn bà nội ba thứ thiếp của ông nội chàng và chú Anh Vũ, cũng chính ông ta cùng với Lê Đàm, con trai của cựu Quận vương Tư Tê, đưa sang xứ Lão Qua trốn tránh, sau đó là đưa về Ngoại Miêu gia trang. Ông ta cũng còn giúp một số con cháu họ Nguyên khác trốn chạy sự truy bắt của triều đình và tập trung đưa họ về Ngoại Miêu gia trang để lánh nạn. Xét ra vị sư phụ của Nguyên Vũ là một người có ơn rất lớn với gia đình chàng.

Nguyên Vũ nhớ lại thái độ ngậm ngùi của sư phụ khi gặp cha chàng, và tuy mới gặp chàng lần đầu mà ông đã tỏ ý thương mến rồi sau đó dạy kiếm pháp cho. Té ra là vậy. Thế nhưng việc ông ta làm giáo chủ của Hồng Y giáo dường như cha chàng không biết. Cha chỉ cho biết, lâu lâu vị nhân gia này ghé qua thăm gia đình chàng, nhưng đến và đi đều rất nhanh. Tuy nhiên chẳng ai biết ông ta đang làm gì, thậm chí đến bá phụ của Nguyên Vũ, một cao thủ hiệp khách, cũng chỉ đoán ràng vị ân nhân của họ Nguyễn kia là một nhân vật có võ công thượng thặng của Hồng Y giáo, không ngờ đây chính lại là giáo chủ của Hồng Y giáo, người mà ông hâng ngưỡng mộ, ca tụng.

Sau này qua Xuân Hương, Nguyên Vũ mới được biết vị sư phụ ký danh ngày nào của mình chính là Xích Côn Lão tử, giáo chủ của Hồng Y giáo lừng danh trên giang hồ.

Lâm trưởng lão gật đầu.

- Bạn hữu chốn giang hồ vẫn thường ca tụng vê nghĩa khí của đại hiệp Nguyễn Ưng. Tuy là quan quân của triều đình, nhưng đại hiệp cũng là một bậc quân tử được những kẻ giang hồ chúng ta quý trọng. Chưa kể Ngoại Miêu gia trang và Hồng Y giáo chúng ta xưa nay vẫn có mối quan hệ tốt với nhau. Thiếu hiệp đây đã được giáo chủ truyền dạy kiếm pháp lại là con cháu của Trang chủ Ngoại Miêu gia trang, như vậy thiếu hiệp có thể được tham gia đại hội của chúng ta.

- Thưa trưởng lão, - Đà chủ Trịnh Xuân Hương đột nhiên lên tiếng -Tại hạ muốn hỏi vậy liệu thiếu hiệp đây có đủ tư cách coi như là một đệ tử của Hồng Y giáo chúng ta hay không?

Không ai hiểu tại sao nàng lại hỏi vậy, Nguyên Vũ cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng. Chàng nghĩ việc Hồng Y giáo cho phép chàng được dự đại hội của họ là tốt quá rồi, nhưng dường như đối với Xuân Hương là chưa đủ, vị đà chủ này nở một nụ cười rất thần bí, rõ ràng nàng ta có chủ ý riêng.

- Không được, không thể được. - Viên trưởng lão la lên - Hôm nay chúng ta tổ chức đại hội chọn giáo chủ mới, một việc nội bộ của Hồng Y giáo, vị thiếu hiệp này chỉ có thể là khách mời mà thôi.

Như vậy là ông ta phản đối, thái độ có điều gì đó hơi bất thường.

Vĩnh sứ giả tính lên tiếng phụ họa, nhưng Vương trưởng lão đã cướp lời.

- Tuy Viên huynh đã nói vậy, nhưng theo tôi, chúng ta nên coi vị thiếu hiệp đây là một phân tử của giáo ta, vì dù sao cậu ta cũng được giáo chủ nhận là đệ tử, dù là ký danh.

Vĩnh sứ giả bực bội ra mặt và toan phản đối, nhưng Lâm trưởng lão đã quyết định:

- Lão phu cho rằng Trần thiếu hiệp đây được coi như đủ tư cách là một đệ tử của Hồng Y giáo. Trần thiếu hiệp, thiếu hiệp nghĩ sao?

Vì ông ta là người giữ giáo quy và đã quyết định như vậy rồi cho nên không ai phản đối nữa, kể cả Vĩnh sứ giả.

Dĩ nhiên Trần Nguyên Vũ đồng ý ngay, chàng tươi cười nói:

- Tại hạ chấp nhận điêu ấy, bởi dù sao tại hạ cũng đã được lão giáo chủ truyền dạy kiếm pháp, nhận là đệ tử thì đương nhiên phải coi mình là môn đo Hồng Y giáo.

Nghe thấy thế mấy trưởng lão đều gật đầu hài lòng, riêng Vĩnh sứ giả bắt đầu nhìn Nguyên Vũ và Xuân Hương bằng ánh mắt nghi ngờ, lão ta đã cảm thấy trong chuyện này có một điều gì đó hơi bất bình thường.

- Các vị, - Lâm trưởng lão lên tiếng - bây giờ là lúc chúng ta đi vào việc chính. Đó là chọn tân giáo chủ của Hồng Y giáo.

Các môn đệ của hai vị sứ giả đang ngồi bên dưới bắt đầu huyên náo, gấu ó lẫn nhau ầm ĩ. Phe nào cũng bênh vực người của mình và quay sang đả kích người của phe bên kia. Tình hình này không khéo sẽ xảy ra đánh nhau giữa các môn đệ Hồng Y giáo.

Thấy có vẻ căng thẳng, ba vị trưởng lão chụm đầu vào nhau bàn bạc. Cuối cùng, Vương trưởng lão đứng dậy nói to:

- Lão giáo chủ của chúng ta vì một lý do gì đó không rõ mà mất tích nhiều năm. Hồng Y giáo như quần long mất đầu, cho nên vạn bất đắc dĩ chúng ta mới phải chọn một giáo chủ mới. Thanh quy của bổn giáo có quy định rõ, việc chọn giáo chủ mới phải dựa trên võ công và nhân phẩm của người đó. Và việc lựa chọn này diễn ra công khai với sự chứng kiến đồng thuận của toàn bộ anh em trong bổn giáo.

Các đà chủ vỗ tay hoan hô ầm ĩ. Vương trưởng lão nói tiếp:

- Những ai, nếu là môn đồ của Hồng Y giáo thì đều có quyền dựa vào võ công của mình mà tranh chức giáo chủ, nếu có sự giới thiệu của một đà chủ hoặc phân đà chủ. Vậy nay, tất cả các vị ở đây những ai muốn tham dự vào việc lựa chọn này thì xin cứ việc.

Lão hỏi ba lần nhưng tất cả các đà chủ Hồng Y giáo đều im lặng. Khá lâu sau phía Vĩnh sứ giả, một phân đà chủ miền Hồng Sách thượng đứng lên nói:

- Thưa toàn thể anh em, trong Hồng Y giáo, ngoài giáo chủ ra thì dưới là hai vị Tả và Hữu sứ giả cùng các vị trưởng lão. Tuy nhiên ngay từ đầu các trưởng lão cho biết là không tham gia vào việc lựa chọn này. Như vậy chỉ còn hai vị Tả, Hữu sứ giả xưa nay vốn là cánh tay mặt trái của giáo chủ. Do vậy tôi cho rằng người xứng đáng với ngôi vị giáo chủ chỉ có hai vị mà thôi.

Mọi người đồng ý.

Lâm trưởng giáo trịnh trọng nói:

- Nếu như vậy, tất cả các trưởng lão của bổn giáo và anh em chúng ta nhất trí đề nghị hai vị sứ giả hãy so tài. Thực ra một trong hai vị, ai cũng xứng đáng với ngôi vị giáo chủ cả. Tuy nhiên giáo quy đã quy định rồi thì chúng ta cứ như vậy mà làm.

Vĩnh hữu sứ giả từ từ đứng dậy nhếch mép cười ruồi, nhìn Hoàng tả sứ giả đang ngồi phía bên kia đâu ghế và nói:

- Hoàng huynh, tôi nói rồi. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ hai chúng ta mà thôi.

Vĩnh sứ giả bước ra trước thềm đá, ông gật đầu chào những người của phe bên mình sau đó xuống tấn, đứng quyền chờ đợi.

Hoàng sứ giả cũng đứng dậy. Lạ thay lão không rời chỗ ngồi mà chỉ đứng ngây ra suy nghĩ. Khá lâu, bất ngờ, Hoàng sứ giả cháp tay hướng về các trưởng lão ngồi trên và nói:

- Thưa các trưởng lão, xưa nay Hồng Y giáo chúng ta đối xử với nhau vẫn là anh em một nhà, nay chỉ vì ngôi vị giáo chủ mà phải tranh giành lẫn nhau thì đau lòng quá. - Lão hướng về phía Vĩnh sứ giả, thở dài - Vĩnh huynh, tôi với huynh là anh em trong giáo đến nay có lẽ cũng đã hơn hai mươi năm. Hai mươi năm vào sinh ra tử, nay lẽ nào chỉ vì việc này mà phải đánh nhau. - Lão lâc lư mái tóc bạc, buồn bã - Xét về võ công và nhân phẩm có lẽ huynh hơn tôi. Do vậy, hôm nay trước mặt mọi môn đồ của Hồng Y giáo tôi xin tuyên bố rút lui khỏi cuộc tranh giành này.

Lời của Hoàng sứ giả quá bất ngờ làm cho mọi người ồ lên kinh ngạc. Trần Nguyên Vũ nhìn lão khâm phục. Trên đường về đây đà chủ Xuân Hương đã cho chàng biết, Hoàng tả sứ giả là một người trung hậu, tiết tháo. Xưa nay trong bổn giáo mọi người vẫn rất kính trọng ông vì đức tính ấy. Xét về võ công, có lẽ dưới giáo chủ, Hoàng sứ giả cũng chưa hề thua ai. Và ông là người rất trung thành với Hồng Y giáo. Kể ra với ngôi vị giáo chủ tương lai thì ông là người xứng đáng nhất. Khi xưa lão giáo chủ đã từng nói và có ý như vậy. Tuy nhiên ông vẫn chỉ mong muốn làm một sứ giả của bổn giáo mà thôi. Sự việc giáo chủ bế quan rồi biến mất, các trưởng lão và hai vị sứ giả biết đã lâu và vẫn giấu kín các môn đệ. Tuy nhiên nếu kéo dài cũng không được và đến nay phải tiến hành chọn lựa giáo chủ mới cũng là một phần do sự thúc ép của Vĩnh hữu sứ giả. Thực tế, Vĩnh sứ giả cũng là một người có nhiều đóng góp đối với Hồng Y giáo, võ công lại cao cường. Tuy nhiên chỉ tiếc là ông ta quá ham chức quyền. Hôm nay xảy ra việc tranh giành này một phần lớn là do phe của Vĩnh sứ giả vận động, thúc ép.

Từ đó trong các giáo đồ của Hồng Y giáo nhanh chóng chia ra làm hai phe để ủng hộ hai vị sứ giả. Bọn họ tranh cãi nhau om sòm cả năm nay. Các phân đà thuộc Nam đạo và Hải Tây đạo ủng hộ Hoàng sứ giả, các phân đà thuộc Đông, Bắc, Tây đạo ủng hộ Vĩnh sứ giả. Trong ba vị trưởng lão thì Vương trưởng lão ủng hộ Hoàng sứ giả, còn Viên trưởng lão ủng hộ Vĩnh sứ giả, Lâm trưởng lão thì đứng giữa. Chính vì vậy mà cuộc tranh chấp ngôi vị giáo chủ Hồng Y giáo ngày càng trở nên rất gay gắt.

Là đà chủ trẻ nhất lại phụ trách cả một vùng rộng lớn Nam đạo trong đó có kinh thành Đông Kinh, tiếng nói của đà chủ Xuân Hương rất có giá trị. Và nàng không giấu diếm sự ủng hộ của mình giành cho Hoàng sứ giả. Việc nàng lôi kéo Nguyên Vũ về dự là nhằm mục đích nếu như xảy ra chuyện gì thì sẽ tranh thủ chàng đứng về phe của mình. Điều nàng và Vương trưởng lão không ngờ là Hoàng sứ giả lại đột ngột từ chối việc tranh ngôi vị giáo chủ của Hồng Y giáo.

Vĩnh sứ giả cũng ngẩn người ra, ông ta hơi ngượng ngùng. Ba vị trưởng lão nhìn nhau, căn cứ chức phận của mình nên Lâm trưởng lão liền đứng lên hỏi lại Hoàng sứ giả mấy lần liền. Ông ta hỏi đến ba lần và Hoàng sứ giả vẫn khẳng định việc mình không muốn tham gia việc tranh giành này, ông ta đồng ý Hữu sứ giả lên làm giáo chủ Hồng Y giáo. Lâm trưởng lão đành ngồi xuống và các vị trưởng lão quyết định bỏ vào trong thương nghị.

Mọi người ngồi xuống chờ đợi.

Cuối cùng, Lâm trưởng lão đi ra thông báo:

- Vào đầu giờ ngọ ngày mai sẽ quyết định ai là giáo chủ đời thứ ba của Hồng Y giáo.

Sau khi giao Nguyên Vũ cho một giáo đồ dẫn chàng đi nghi, Xuân Hương biến mất. Cả chiêu và tối, Nguyên Vũ thấy buồn bực trong lòng. Chẳng ai thèm ghé thăm chàng, Nguyên Vũ rất muốn đi loanh quanh đâu đó, nhưng chỉ hơi nhích bước chân ra ngoài là đã có đệ tử Hồng Y giáo chặn lại, bọn họ đều cho chàng biết là trong lúc này, tốt nhất chàng không nên đi đâu. Sau ngày mai, việc ai là giáo chủ rõ rồi, Nguyên Vũ sẽ được tự do. Chàng cảm giác như mình bị giam lỏng, bỗng thấy hối hận vì đã nhận lời về đây với Xuân Hương.

Đêm đã khuya, sau khi điều tức xong, Nguyên Vũ định ngả lưng nghỉ ngơi thì bất ngờ có tiếng gõ cửa. Chàng mở cửa và rất ngạc nhiên nhận ra đó là Xuân Hương, nàng ra dấu cho chàng đừng lên tiếng và đi theo nàng.

Lúc này trời đã rất khuya, hình như mọi người đã đi nghỉ hết, chỉ còn vài môn đồ canh gác mà thôi.

Xuân Hương bấm tay lôi Nguyên Vũ đi theo mấy hành lang đá lạnh để ra ngoài, vẻ mặt nàng căng thẳng lạ thường.

Sau khi đến được một khoảng sân rộng nằm cheo leo trên lưng vách núi ở phía sau Tổng đà Hồng Y giáo, bấy giờ nàng mới chịu dừng. Xuân Hương cẩn thận ngó quanh quất một lúc rồi mới chịu lên tiếng.

- Trần đệ, tỷ có một việc muốn hỏi.

-?

- Đây là cơ nghiệp của lão giáo chủ để lại, và cũng là sư phụ của đệ nữa, do vậy chúng ta không thể để rơi vào tay kẻ khác được. Ngày mai, nếu tỷ yêu cầu đệ đứng ra tranh giành ngôi vị giáo chủ Hồng Y giáo với Vĩnh sứ giả thì đệ nghĩ sao?

Trần Nguyên Vũ giãy nảy lên khi nàng nói vậy.

- Tỷ đừng làm khó đệ. Từ lúc theo tỷ về đây, đệ đã chịu biết bao nhiêu thiệt thòi. Cũng vì câu nói đây là cơ nghiệp của sư phụ và vì ân tình đó mà đệ đã theo tỷ về đây. Nay...

Biết trước chàng sẽ từ chối, Xuân Hương thở dài và nói thẳng:

- Phân đà Đông Kinh của tỷ có những thông tin chưa đầy đủ về việc có môn đồ của giáo hiện đang làm việc cho triều đình. Và tỷ cho đệ biết là hiện nay chúng tôi đang âm thầm điều tra về việc Tuyên Từ Hoàng thái hậu đã cho người chui vào Hồng Y giáo với ý đồ khuynh đảo bổn giáo lâu dài. Trong các trưởng lão, Vương trưởng lão là người tỷ tin cậy nhất và tỷ đã báo tin này cho ông ấy biết. - Xuân Hương ngồi xuống thềm đá ưu tư - Chúng tôi rất lo và đang tích cực điêu tra xem kẻ ấy là ai. Sự việc chưa đi đến đâu thì xảy ra việc tranh giành ngôi vị giáo chủ của bổn giáo.

- Việc ai sẽ làm giáo chủ và tìm ra tên đệ tử phản đồ kia đâu có gì liên quan đến nhau.

Đà chủ Xuân Hương lâc đâu.

- Đệ nói vậy là không đúng. Ai làm giáo chủ, tỷ đều không phản đối, điều tỷ lo láng là ngộ tên kia lại nằm trong phe cánh hay tay chân của giáo chủ mới thì tình hình sẽ nguy hiểm đến chừng nào.

- Thế tỷ và Vương trưởng lão nghi ai?

- Chúng tôi tìm chưa ra. - Xuân Hương đau khổ trả lời.

- Hay là tỷ đã nghi ngờ một trong hai vị sứ giả?

- Không hẳn vậy. - Xuân Hương lắc đầu - Hoàng tả hay Vĩnh hữu sứ giả đều là những người rất có công lao với Hồng Y giáo nhiêu năm nay. Thực ra người nào làm giáo chủ theo tỷ cũng đều xứng đáng cả. Tuy nhiên vì trong giáo đồ hiện nay đang có kẻ làm tay sai cho Tuyên Từ Hoàng thái hậu, lại chưa rõ hắn ta ở phe nào, nếu như không cẩn thận thì cơ nghiệp bao nhiêu năm nay của Hồng Y giáo sẽ trôi sông đổ bể.

- Thế tại sao đệ thấy tỷ có vẻ ủng hộ Hoàng sứ giả?

- Thực ra tỷ không ủng hộ ai cả. Trước khi xảy ra chuyện tranh giành ngôi vị giáo chủ, tỷ và Vương trưởng lão đã rất muốn kéo dài việc tranh chấp này cho đến khi tìm ra người của Tuyên Từ Hoàng thái hậu. Bởi vì tỷ và Vương trưởng lão đều rất sợ kẻ kia sẽ ám hại bổn giáo. Tuy nhiên việc chọn lựa ngôi vị giáo chủ đã đi quá nhanh mà tỷ và Vương trưởng lão không thể nào ngăn cản được. - Xuân Hương nhìn chàng - Hôm trước, khi phát hiện ra đệ là đệ tử ký danh của lão giáo chủ, tỷ và Vương trưởng lão rất mừng. Thú thật, tỷ và Vương trưởng lão, nếu so về võ công thì không thể nào tranh giành ngôi vị giáo chủ nổi đối với hai vị sứ giả kia. Thế nhưng tỷ và Trưởng lão rất muốn phải có một người thật tin cậy nằm ngôi vị giáo