CHƯƠNG 7
CHƯƠNG 7
LẠNH. LẠI MỘT MÙA ĐÔNG BĂNG GIÁ nữa đang tràn đến thành Đông Kinh, xem ra năm nay còn lạnh hơn năm ngoái. Từng cơn gió rét căm căm gào thét trên những mái nhà, mặt nước như muốn đóng băng. Đã có khối người và ngựa chết vì giá rét. Cả thành Đông Kinh ngày cũng như đêm chìm trong lạnh lẽo, bầu trời xám xịt và những cơn mưa phùn giá rét làm tê tái lòng người. Chẳng còn ai muốn đi đâu, người ta chỉ muốn trốn trong nhà. Lúc này ngoài đường người và ngựa váng hẳn, cả kinh thành thưa thớt người qua lại. Chi có mưa và gio.
Vào một ngày đầu tháng 10 năm Kỷ Mão (1459), tại phủ Lạng Sơn vương, hôm đó, Lạng Sơn vương Nghi Dân cho gọi gấp bọn Tam gia và Nguyên Vũ vào thư phòng của mình có việc cần.
Trong ánh lửa bập bùng, một mình vương gia ngồi trên ghế, bên cạnh là một chai rượu. Nhìn Lạng Sơn vương trông thật cô độc, thỉnh thoảng ông ta lại cầm cả chai rượu đưa lên miệng tu ừng ực, cứ thế, cứ thế, vương gia uống một mình. Không có một tên lính nào hầu bên cạnh, chỉ có hình bóng cô đơn của vương gia đang chập chờn hắt trên mặt, nhìn leo lét như những bóng ma đang chờn vờn nhảy múa.
Không hẹn, võ lâm Tam gia và Nguyên Vũ lại cùng chạm trán nhau ở ngoài cửa, bọn họ đi vào trong nhà và không ai dám lên tiếng, đứng im chờ vương gia.
Nhìn Lạng Sơn vương ai cũng giật mình, hai má vương gia sọp hẳn xuống, mắt trũng sâu, trên đầu thấp thoáng những sợi tóc bạc. Rõ ràng trong những ngày này, tinh thần của Lạng Sơn vương rất căng thâng, ông ta đang có nhiều việc phải tính toán.
Mọi người im lặng chờ đợi.
Nhìn ông ta Trần Nguyên Vũ chợt nhớ đến buổi nói chuyện cách đây mấy ngày giữa mình và Lạng Sơn vương tại tòa Tiểu Túy đình. Đó là một căn nhà bát giác nhỏ bàng gỗ được xây trên một mô đất nằm giữa một hồ nhỏ bên trong lũy nhưng ngoài hoàng thành Đông Kinh, chếch phía bên trái, gần tìô Bảy Mẫu. Sát bên tìô có một ngôi chùa có tên Trúc Lâm, chùa nằm ven hồ và có một cây cầu đi vào tòa nhà Tiểu Túy đình. Ở với vương gia khá lâu Nguyên Vũ mới nhận thấy một điều lạ là, lâu lâu khoảng vài tuần Lạng Sơn vương lại một lần một mình một ngựa cùng vài cận tướng đến chùa Trúc Lâm tự và sau đó vào tòa Tiểu Túy đình, thế nhung ông ta làm gì trong đó thì không ai rõ. Thông thường các cận tướng ở trong chùa chờ. Nhà chùa hay bày oản và chuối cho mọi người ăn để đợi vương gia ra. Có lúc cả buổi, không ai hiểu vương gia làm gì, cũng chẳng ai dám hỏi, còn mấy vị sư ở chùa thì cho biết trong Tiểu Túy đình thực ra chẳng có gì cả. Ở đó có đặt bài vị của một người rất thân thuộc của vương gia, thế thôi.
Thế nhưng thật bất ngờ, cách đây mấy hôm khi theo vương gia đến Tiểu Túy đình như thường lệ, hôm đó trời mưa và Lạng Sơn vương đã cho phép Nguyên Vũ theo ông ta vào bên trong. Lân đầu tiên chàng được vào tận bên trong ngám ngôi đình này. Chẳng có gì cả, đình hình bát giác, xung quanh là vách gỗ, mái lợp ngói đỏ, điểm đáng để ý nhất là một bàn thờ Phật Quan Âm nằm trang trọng ở giữa và tầng dưới là một tấm bài vị khác chữ. Thoáng nhìn qua Nguyên Vũ giật mình nhận ra đó là bài vị thờ Hoàng hậu Dương Thị Bí, mẹ ruột của Lạng Sơn vương. Bây giờ chàng mới hiểu lý do tại sao cứ cách mấy tuần Lạng Sơn vương lại đến đây một lần. Chàng không ngờ một con người mưu mô xảo quyệt như Lạng Sơn vương, ẩn chứa trong trái tim vẫn là hình bóng người mẹ sâu đậm. Từ ngày Dương Hoàng hậu bị Thái Tông hoàng đế giáng đuổi về làm dân, thì hầu như ít ai còn được thấy bà ta nữa. Thậm chí từ đó cho đến sau này Hoàng hậu sống chết ra sao cũng không ai rõ. Nguyên Vũ đâu ngờ bà đã qua đời và được đưa về an vị ở tòa Tiểu Túy đình của Trúc Lâm tự này.
Chàng kính cẩn đến trước bài vị Dương Hoàng hậu, thâp ba nén hương và quỳ sụp lạy. Khi quay lại đã thấy vương gia ngồi trên chiếc ghế đang trầm tư nhìn ra hồ ngâm mưa rơi. Trên bàn có một cút rượu nhỏ, hai cái chén và mấy hạt đậu phụng rang vàng, không hiểu ai đó đã làm sẵn, có lẽ đây là thông lệ. Vương gia thường đến đây lễ bái mẹ mình và sau đó ra ngồi uống rượu một mình, ngâm cảnh, hèn gì binh lính thường phải chờ cả buổi.
- Thưa vương gia, tiểu tướng không ngờ Hoàng hậu lại được đặt ở đây. - Nguyên Vũ e dè lên tiếng.
Mưa rơi nổi bong bóng phập phồng trên mặt nước. Thế nhưng nhìn xa mặt hồ phẳng lì, chỉ một chút gỢn sóng lăn tăn, cũng lạ, mưa nhưng lại chẳng có gió. Nhìn mặt hồ phẳng đến nỗi có cảm giác có thể đi được ở trên đó.
Phía bên kia chùa, bắt đầu những tiếng chuông công phu chiều vang lên trong không gian và đang từ từ loãng ra. Cảnh hoàng hôn chiều đông giá lạnh, một chiêu mưa buồn đến não cả lòng.
- Làm một chén rượu cho ấm. - Lạng Sơn vương không quay đâu lại, lầm bầm như tự nói một mình.
- Ngươi biết không, ta đưa mẫu hậu về đây cũng đã được mấy năm rồi. Khi sinh thời, mẫu hậu thường hay đến ngôi chùa này đọc kinh niệm Phật, sau này là ở hẳn ở đây. Người có di nguyện, nếu sau khi qua đời mong được về trú chân ở đây. Chính thế mà ta đã cho xây tòa Tiểu Túy đình này để làm nơi cho mẫu hậu của ta nghỉ ngơi.
-Dạ.
- Mẫu hậu của ta sau này vì khóc nhiều nên mắt rất yếu và rồi gần như lòa hân. Người không ở trong vương phủ với ta mà dọn về ở đây, lúc đầu ta không muốn, nhưng đấy là ý của người nên ta đành chịu, chỉ còn biết căn dặn sư sãi ở đây hãy trông nom người cẩn thận. Trước kia cứ cách một ngày ta lại đến thăm một lần. - Lạng Sơn vương đứng dậy, Nguyên Vũ cảm giác hình như trong giọng nói ông ta có nước mắt. - Một đêm nọ, đang ngủ, nửa đêm ta chợt thức giấc thấy mẫu hậu ngồi ngay đầu giường. Người vuốt tóc ta và khóc, nói ta hãy cố gẳng giữ gìn sức khỏe, từ nay phải tự chăm sóc lấy bản thân mình vì mẫu hậu sẽ không còn ở bên cạnh ta nữa. Ta tỉnh giấc hét lên kinh sợ và cũng lúc đó có tiếng người đập cửa vương phủ gấp gáp. Bọn sư ở chùa Trúc Lâm đến báo cho ta biết không hiểu vì sao gần sáng mẫu hậu ho thổ huyết và đòi gặp ta gấp, nên bọn họ vội vã đến báo tin. Ngay từ lúc đó ta chợt hiểu một điều rằng, ta mất mẹ mãi mãi rồi.
Vương gia chống hai tay lên thành ghế ủ rũ nhìn ra hồ nước. Giờ đây đột nhiên sóng lại tung lên từng đợt cuộn gào thét trong tiếng gió đông về u ú nghe như tiếng lòng người khóc than.
- Mẫu hậu ta là một người đàn bà ít học, tính tình thật thà, nhờ có chút ít sác đẹp mà được vua cha tuyển vào cung. Cũng vì quá thật thà nên không hiểu hết được những điều ngoát ngoéo chốn cung đình để đến nỗi phải mang họa vào thân.
Lạng Sơn vương uể oải tâm sự với Trần Nguyên Vũ.
- Sau khi sinh ta ra, người được phong làm Hoàng hậu và ta là Thái tử. Vì tin người, không hiểu hết lòng dạ con người vốn sâu hiểm nên đã dại dột tâm sự chuyện này chuyện kia với các vị phi khác của vua cha, cũng như đôi lúc bị kẻ khác kích bắc mà có lời buông lung dại dột. Kết quả từ địa vị Hoàng hậu bị giáng xuống làm phi, rồi cuối cùng bị đuổi về làm dân thường. Còn ta, đang ở địa vị một Thái tử cũng vì thế mà giáng xuống thành vương. - Lạng Sơn vương cười gân hằn học - Sau này mẫu hậu có cho ta biết, chỉ vì khi xưa quá tin người mà bị kẻ gian hãm hại. Không những kẻ đó khích bắc với vua cha đuổi mẫu hậu về làm dân mà còn nói rằng con một kẻ như mẫu hậu thì liệu sau này có xứng đáng làm vua hay không. Chính vì những lời xàm tâu ấy mà kết quả cả hai mẹ con chúng ta đều bị vua cha đuổi ra khỏi cấm cung dù cho lúc đó mẫu hậu hối hận hết lời van xin, cầu khẩn. Thật ra mẫu hậu không cầu xin cho mình mà chỉ cầu xin với vua cha thương lấy ta, mẫu hậu làm sai xin chịu tội, thậm chí là bị bỏ vào lãnh cung hay chịu chết, nhưng chi xin vua cha đừng tước đi địa vị thái tử của ta. Nhưng kẻ kia thâm hiểm quá, nó đã làm cho vua cha bị rối trí, ý vua đã quyết rồi ai dám cãi. Từ đó mẫu hậu sống trong buồn đau, chỉ biết lấy kinh kệ làm niêm vui và suốt ngày khóc lóc. Kết quả đôi mắt của người gần như lòa hẳn và một ngày kia từ giã cõi đời, chết trong hiu quạnh, không chồng, không con ở bên cạnh, cũng trong một ngày đông lạnh lẽo như hôm nay, khi người tuổi mới hơn 40.
- Nguyên Vũ! - Chợt Lạng Sơn vương quát lên giận dữ - Ngươi có biết kẻ đã hại mẹ con ta ra đến nỗi này là ai không?
Trần Nguyên Vũ giật thót người vì tiếng quát bất ngờ của vương gia và chàng hiểu ông ta muốn nói về ai, nhưng lại không dám lên tiếng trả lời. Lạng Sơn vương Lê Nghi Dân nằm chặt bàn tay lại như nhứ chỉ về phía Hoàng cung, lảm nhảm.
- Nơi đó đáng lẽ là của mẹ con ta, thế nhưng đã có kẻ chiếm đoạt, đã mười mấy năm nay rồi, nhất định nay ta sẽ đòi lại món nợ này. Máu phải trả bằng máu.
Gương mặt ông ta sắt lại, đôi mắt vàn đỏ lên nhìn như mắt cọp đang say máu vồ mồi.
Rồi Lạng Sơn vương cười khà khà và rút thanh gươm bên hông ra, vung lên bất ngờ phóng xuống nước. Lưỡi gươm lao đi, chủm... một tiếng vang khẽ khi thanh gươm chìm vào lòng nước hồ. Chỉ tay vào kẻ thù vô hình trước mặt, vương gia gầm gừ:
- Một mai nhất định ngươi sẽ như thế. Tự tay ta, ta sẽ dìm ngươi xuống nước. Ngay chính tại hồ nước này, trước mặt mẹ ta để cho người mãn nguyện. Mối hận này nhất định ngươi phải trả, phải trả, nhớ chưa?
Thái độ kỳ quặc giận dữ của vương gia làm cho Nguyên Vũ ngẩn người, tuy nhiên chàng không lên tiếng vì hiểu rằng Lạng Sơn vương đang có nhiều tâm tư uất hận trong lòng cần bộc lộ, và chàng cũng hiểu rằng ngày làm phản của Lạng Sơn vương đã cận kề.
Thế nhưng Trần Nguyên Vũ không thể ngờ rằng chỉ sau đó vài ngày Lạng Sơn vương đã cùng bọn võ sĩ thân cận tấn công vào Hoàng cung, làm phản, giết vua và bắt Tuyên Từ Hoàng thái hậu. Đúng như lời hứa hôm nào, Lạng Sơn vương đã bắt Thái hậu đến tòa Tiểu Túy đình để tạ tội với mẹ mình và sau đó tự tay ông ta dìm Thái hậu xuống hồ nước lạnh đến chết ngạt. Một sự trả thù tàn bạo khủng khiếp chưa từng thấy, phải chăng đấy là cái giá phải trả cho thói đam mê quyền lực của con người? Không hiểu trong lúc đang giãy giụa chết, Tuyên Từ Hoàng thái hậu đã nghĩ gì? Liệu bà ta có từng nhớ đến biết bao nhiêu kẻ cũng đã chết oan uổng, rơi đầu vì mình hay không? Hay khi đó chỉ là tiếng cười khoái trá man dại của Lạng Sơn vương vang lên đầy chết chóc thay cho tiếng khóc của tử thần? Nhân hay quả?
Ngước mắt nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ, Lạng Sơn vương phẩy tay ra hiệu cho bọn họ vào ngồi xuống ghế. Đích thân vương gia đứng dậy cầm chai rượu đến rót vào cốc cho từng người, mặc cho võ tướng Nguyên Vũ xin làm thay. Mọi người cùng nâng cốc, rượu ngon, thơm nồng và nóng cháy làm cho ai nấy thấy ấm áp hẳn, xua tan không khí giá lạnh ngoài kia.
Sau một tuần rượu, bấy giờ vương gia mới chịu lên tiếng.
- Tình thế hiện nay rất gấp. Tuyên Từ Hoàng thái hậu đang ra tay. Nếu như chúng ta không nhanh thì sẽ chết hết.
Mọi người giật mình.
- Bẩm vương gia đã có chuyện gì?
Nghe Lý tú tài hỏi, Lạng Sơn vương cười gân, nói:
- Ta vừa được tin trong năm võ quan chi huy vệ quân thì Thái hậu cho thay đổi ba. Ngoài ra cũng đã thay thế một đại tổng quản, hai đô đốc.
Nhìn vẻ mặt bọn Tam gia, Lạng Sơn vương đập bàn gầm lên:
- Đây là những tay chân thân tín của ta.
Ra vậy, bây giờ thì mọi người đã hiểu, có nghĩa Tuyên Từ Hoàng thái hậu bắt đầu ra tay hành động.
- Cách đây mấy ngày, Thái hậu cho triệu tập bọn Lê Sủng, Lê Điên, Lê Luyện, Lê Ê... vào trong điện Cân Chính để họp bàn nghị sự, mà mục tiêu chính là đối phó với ta. - Khuôn mặt vương gia sắt lại, nhìn ông ta, Nguyên Vũ thầm thán phục. Như vậy có nghĩa tay chân của vương gia đã có khắp nơi. Vô hình chung xung quanh Thái hậu luôn luôn có một mạng lưới tai mắt của vương gia và nhất cử nhất động mọi hoạt động của bà ta đều không qua sự giám sát của Lạng Sơn vương. - Bọn họ đã đi đến quyết định, vào khoảng giữa tháng 10 này, sau khi Thượng thư bộ Hình kiêm Tổng tri Hải Tây đạo Lê Nguyên Sơn lấy cớ điều phân nửa vệ quân Đông Bắc về để chuẩn bị tập trận ở Tây HỒ theo lệnh Hoàng thượng, họ sẽ sử dụng đám vệ quân này để đánh úp ta.
Cả bọn nghe Lạng Sơn vương nói thì giật thót người. Như vậy tình thế đã nguy cấp lám rồi.
Thế nhưng Lạng Sơn vương lại tỏ ra bình thản, nói tiếp:
- Ngay trong kinh thành, lấy cớ dạo này phản loạn nhiều, cần phải nâng cao đề phòng, Thái hậu đã bí mật truyền chỉ cho Ngự tiền lục quân và Ngự tiền vũ đạo tăng cường canh phòng xung quanh Hoàng cung. Trong Tử cấm thành, bọn Cẩm y vệ được lệnh thức tráng ngày đêm. Khà... khà...
- Bẩm vương gia, - Nguyên Vũ lo lâng - như vậy chúng ta phải làm gì? - Đấy cũng là ý kiến của võ lâm Tam gia. Dường như không quan tâm đến vẻ sốt ruột của mọi người, Lạng Sơn vương nói tiếp:
- Thậm chí xung quanh vương phủ của ta, những ngày này dường như kẻ lạ mặt rình rập cũng nhiều hơn.
Lạng Sơn vương bấy giờ mới chịu nhìn mọi người và cười lạnh lùng. Anh mắt sắc như dao của ông ta làm cho mọi người thấy nhột nhạt.
- Các ngươi nghĩ rằng không lẽ ta lại khoanh tay ngồi chờ chết sao?
Không ai biết được trong đầu vương gia hiện đang nghĩ gì và Nguyên Vũ rất muốn được nghe ông ta thổ lộ một phân nào kế hoạch của mình, nhưng chàng không dám hỏi.
Lạng Sơn vương nhìn Ưng Trảo vương Tử Kính hỏi:
- Tử Kính, chuyện ta giao phó ông điêu tra đến đâu rồi?
- Bẩm vương gia, nhờ có sự giúp đỡ của tên Bồ Ải, được biết bọn Hồ Điệp cốc đã tìm ra được lá huyết thư của Đình Phúc và Đình Tháng để lại.
- Hiện thư đang ở đâu?
- Bẩm theo mật báo, Hồ Điệp cốc chủ và người sư muội của mụ ta cùng BỒ Ải đã phải lặn lội nhiều ngày trong rừng sâu để tìm ra nơi trú ẩn của Lương Dật ở Dao Xá. Hán đã chết, nhưng để lại địa đồ và cuối cùng nhờ Bồ Ải là người Man Lão nên bọn chúng đã lấy được lá thư.
- Không được. - Lạng Sơn vương rít lên - Ta cần phải có lá thư ấy thật gấp, bằng mọi giá.
- Nghe đâu vì Hồ Điệp cốc chủ bị thương nên đáng lẽ bọn chúng đi thẳng về triều nhưng nay thì phải ghé qua Hồ Điệp cốc nghỉ ngơi. Chưa rõ ngày lên đường.
- Ngươi có nám được lộ trình của bọn chúng không?
- Bẩm có. - Và Tử Kính lấy ra một tấm bản đồ bằng da dê đặt lên bàn. Thế nhưng vương gia chỉ ngâm nghía sơ qua tấm bản đồ, rồi đột nhiên cười vẻ bí ẩn. Ông ta nhếch mép nhìn mọi người.
- Theo ta được biết hiện nay bọn chúng đã rời khỏi Hồ Điệp cốc rồi và đang cấp tốc về triều. Thái hậu đã lệnh cho Lê Nguyên Sơn dẫn hơn 100 võ sĩ Cẩm y vệ lên đường đi gấp để đón bọn chúng.
Trần Nguyên Vũ ngạc nhiên, không hiểu từ đâu Lạng Sơn vương lại có những thông tin này. Cứ như mọi chuyện ông ta nằm rõ trong bàn tay.
Vương gia chỉ tay lên tấm bản đồ và nói tiếp:
- Hiện nay bọn chúng đang đi trên con đường này để về kinh. Từ đây về đến kinh thành còn ít nhất là hai ngày nữa, nếu đi xe ngựa. Các ngươi phải cấp tốc dùng thuyền nhẹ xuôi theo sông Đại Lý, vượt cửa Hồng môn, lên bờ, dùng kỵ mã đi nhanh thì có khả năng sẽ chặn kịp bọn chúng ở đây.
Ông ta gõ gõ ngón tay lên một điểm của cửa ải Cối Kha, phủ Tuyên Hóa. Mọi người nhìn nhau ngạc nhiên, dường như trong chuyện này Lạng Sơn vương đã biết trước và tính toán rất kỹ càng.
Ưng Trảo vương Tử Kính nhìn theo đường chi tay của vương gia và mỉm cười tán thành.
- Bẩm... vương gia đã tính toán rất chu đáo.
- Bọn chúng đang đi rất gấp, nhưng lại không nhanh được vì cốc chủ Hồ Điệp bị thương ở chân nên phải dùng xe ngựa. Chúng có đem theo một ít môn đệ của Hồ Điệp cốc. Đấy là những cao thủ, các ngươi thấy thế nào?
Nghe Lạng Sơn vương hỏi, Tử Kính mỉm cười.
- Đối với võ lâm Tam gia thì kẻ đối địch trên giang hồ ít lám. Tuy HỒ Điệp cốc nổi tiếng trên giang hồ nhưng xét ra cũng không đáng ngại.
Lạng Sơn vương nhấn mạnh.
- Cân chặn đánh ở Cối Kha, đây là đường ải hẹp, độc đạo, hai bên là vách đá dựng đứng, chỉ có thể đối đầu, không có lối thoát ngang. Cho nên các ngươi phải đánh thật nhanh, rút gọn. Làm sao trước khi bọn Lê Nguyên Sơn dẫn Cẩm y vệ đến đón là được. Bởi ta được biết Thái hậu rất nóng lòng về chuyện lá huyết thư và đã phái gần hết bọn võ sĩ ra ngoài để truy lùng rồi.
Ông ta hỏi Trảo vương:
- Ngươi có cần lấy thêm võ sĩ của vương phủ theo không?
- Bẩm vương gia không cần. Đông người chỉ thêm bất lợi. - Lão ta quay đầu lại nhìn Nguyên Vũ và háng giọng - Nghe nói võ công của Trần tướng quân dạo này tiến bộ lám. Nếu vương gia không ngại thì xin cho tướng quân theo anh em chúng tôi để hỗ trợ một tay là đủ.
Lạng Sơn vương nhìn Nguyên Vũ ngần ngừ, lúc này vương gia cũng rất cần viên võ tướng của mình ở bên cạnh để giúp việc. Thế nhưng... Vẫy tay hiệu Tử Kính theo mình vào buồng trong để nói chuyện riêng, lát sau quay ra, Lạng Sơn vương nói với mọi người:
- Ta đã bàn kỹ với Trảo vương rồi. Thôi được, kể cả Trần tướng quân cũng phải tuân lệnh Trảo vương. Các ngươi lên đường ngay đi. Ta cần lá thư ấy gấp. Bằng mọi giá phải có nó.
Chuyến đi vội vã đến nỗi Nguyên Vũ không kịp gặp Thái bảo Đinh Liệt để báo cáo tình hình. Chàng chỉ kịp nhắn qua người quen và sau đó lên đường ngay.
■ỉí"ỉf-X- Vượt qua khỏi khu rừng trước mặt, bọn võ lâm Tam gia và Trần Nguyên Vũ đang nhằm hướng Cối Kha mải miết đi tới. Hơn hai ngày nay, trên thuyền, trên ngựa, không nghỉ, các cao thủ liên tục ra roi. Đến nay đã thay hai ngựa. Tình thế hiện nay rất khẩn cấp, cần phải tranh thủ thời gian gấp. Nếu Lê Nguyên Sơn dẫn bọn võ sĩ đến trước coi như hỏng việc. Bởi với hơn một trăm Cẩm y vệ và đều là võ sĩ cao cường của Hoàng cung thì dù có là cao thủ ba đâu sáu tay cũng chẳng làm gì được nữa. Vì thế Lạng Sơn vương mới buộc bọn Tam gia và Nguyên Vũ dùng thuyền nhẹ đi trước để đón đánh bọn người Hồ Điệp cốc ở ải Cối Kha.
Khi tiễn mọi người đi, ông ta đã mập mờ cho biết, kế hoạch làm phản của mình đã xong và sáp tiến hành. Tuy nhiên vương gia rất muốn có lá huyết thư này để qua đó vạch trần bộ mặt của Tuyên Từ Hoàng thái hậu, tranh thủ thu phục nhân tâm và sự ủng hộ của bá quan trong việc lật đổ ngai vàng của mình, chứng minh với mọi người rằng việc ông ta lên ngôi là hợp lý. Rõ ràng mặc dù Lạng Sơn vương đã mua chuộc được nhiều cận thân trong triều, thế nhưng lòng người vẫn ngả nghiêng và vương gia rất cần có một cái gì đó để tạo thanh thế, và đó chính là lá huyết thư. Ngược lại, trước tình hình ngày càng nguy hiểm này, Hoàng thái hậu cũng đã quyết định phải động binh tiêu diệt Lạng Sơn vương trước. Nhưng chuyện lá huyết thư có chứa đựng những bí mật thâm cung cũng đã phong phanh loan ra ngoài làm cho lòng người rất xôn xao. Vì thế, Thái hậu cũng rất muốn có lá thư để yên tâm động viên tay chân thân tín của mình tiến đánh Lạng Sơn vương. Xem ra, cả hai ai cũng cần lá thư này, chính vì thế bọn họ không tiếc sức người, của cải, tung hết tinh lực ra để giành giật lá huyết thư. Nhờ sự trợ giúp của Hồ Điệp cốc và sự trở mặt bất ngờ của gã quốc sư Man Lão Bồ Ải mà phe Thái hậu chiếm thế thượng phong và đã lấy được lá huyết thư. Nhưng bọn họ cũng chẳng gặp may lám, không rõ địa thế hiểm trở thế nào, vi cứu một đệ tử bị ngã xuống vực sâu mà cốc chủ Hồ Điệp bị ngã theo, trật chân, cho nên đáng lẽ bọn họ về triều đã lâu nhưng đành phải quay về Hồ Điệp cốc cho cốc chủ tịnh dưỡng, nghỉ ngơi mấy ngày.
Thừa biết Lạng Sơn vương sẽ tìm mọi cách chiếm đoạt lá thư để làm lợi thế cho mình, Thái hậu đã cho triệu gấp Lê Nguyên Sơn về và tung gần hết bọn võ sĩ của Hoàng cung lên đường gấp. Bà ta biết rằng nhất định sẽ có trận đụng độ lớn, nhằm để chắc chắn ăn, Thái hậu phái gần hết những cao thủ bậc nhất của mình đang có trong tay lên đường. Xem ra đây sẽ là trận chiến quyết liệt giữa hai bên và cũng là trận đánh sống mái cuối cùng giữa Tuyên Từ Hoàng thái hậu và Lạng Sơn vương Lê Nghi Dân.
Tâm quan trọng ấy Trần Nguyên Vũ hiểu rất rõ, trên đường đi, chàng đã bí mật viết một lá thư và tranh thủ gửi về cho Thái bảo Đinh Liệt biết để định liệu tình hình.
Vừa đi, Ưng Trảo vương Tử Kính vừa cho bồ câu đưa thư để người của lão trong Hồ Điệp cốc báo cáo tình hình. Một điều làm cho Tử Kính rất phấn khởi, vì bị ngã, chấn thương ở chân nên Hồ Điệp cốc chủ dù đã lên đường nhưng đi rất chậm, và không phải nói lão cũng thừa hiểu rằng, trận chiến sáp tới của bọn họ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ngoài ra còn có khả năng bọn họ chặn kịp.
Cửa ải Cối Kha. Đó là một con đường đèo núi rất cheo leo và chật hẹp, hai bên là vách đá dựng đứng, chỉ duy nhất có một con đường độc đạo nhỏ như sợi chỉ để đi qua. Cũng lạ, qua bên kia con đường hẹp là hiện ra cả một khu đồi trung du nằm thoai thoải, đồi này nối đồi kia, trùng điệp nhìn khá đẹp mắt. Non nước nhìn thật hữu tình, cảnh đẹp làm cho mấy hiệp khách dù đang bận rộn cũng không tránh khỏi ngẩn ngơ ngâm nhìn.
Lọc cọc... lọc cọc... lọc cọc... Lẫn trong tiếng gió có tiếng xe ngựa đang chạy trên đường.
Khéo làm sao, vượt qua khỏi con đường lớn rẽ đường nhỏ để đi vào ải Cối Kha thì trước mặt bọn Tam gia và Nguyên Vũ xuất hiện một cỗ xe ngựa màu vàng chói, đang đi ngược tới. Gã phu xe đang quất roi vun vút, cỗ xe lao nhanh. Thoáng nhìn qua bọn Tam gia nhận ra ngay hai người ngồi trong xe kia là Hồ Điệp cốc chủ và người sư muội Nặc Nô. Xung quanh xe có vài môn đệ của Hồ Điệp cốc cưỡi ngựa đi theo.
Là con đường độc đạo nên đương nhiên hai bên phải chạm trán nhau. Vỗ lưng ngựa, Ưng Trảo vương Tử Kính cho con ngựa của mình đứng sững chặn giữa đường.
Gã phu xe dừng ngựa, nhìn Tử Kính vẻ ngạc nhiên. Lần đầu tiên có kẻ dám ngang nhiên cưỡi ngựa chặn xe của cốc chủ Hồ Điệp.
- Kẻ kia, - Phu xe quát - ngươi là ai mà dám chặn đường cốc chủ?
Không nghe bọn Tử Kính trả lời, gã tức giận vung cây roi quất tới veo véo điểm vào mặt Tử Kính. Trảo vương ngồi im, chờ roi gần đến mặt thì vươn tay tóm lấy giật mạnh một cái làm cho gã phu xe bán tung lên trời, rơi xuống đất lăn lông lốc, chấn thương, mặt mũi đầy máu me.
Tiếng chân chạy dồn dập, các môn đệ Hồ Điệp cốc lập tức xuống ngựa, lập thế trận bao vây bọn Tam gia và Nguyên Vũ vào trong. Sát khí dâng đằng.
HỒ Điệp cốc chủ vén màn thò đầu ra nhìn, tấm khăn bịt mặt đã che kín khuôn mặt bà chỉ hở phần dưới đang phất phơ bay. Nhận ra người quen, cốc chủ cười khành khạch.
- Tưởng ai, té ra là võ lâm Tam gia. Quả là khách quý, bổn tòa sơ suất không biết.
- Cốc chủ, đang dưỡng thương nhưng xem ra vẫn mạnh khỏe.
Nghe Tử Kính hỏi, cốc chủ Hồ Điệp giật mình, không hiểu sao Trảo vương lại biết bà ta bị thương.
- Đa tạ Trảo vương quan tâm.
- Thật đáng mừng nếu cốc chủ khỏe mạnh. - Tử Kính cười giễu cợt trả lời.
- Hừ... - Cốc chủ quác mắt, nhìn qua tấm khăn che mặt - Hôm nay Trảo vương đột ngột chặn xe của ta lại là có ý gì.
- Ta muốn mượn cốc chủ một vật.
- Vậy ư? - Cốc chủ cười mắt - Trảo vương coi thường Hồ Điệp cốc này quá. Ngang nhiên chặn xe của ta đánh người bị thương, đòi vật, phải chăng dưới mắt Trảo vương, Hồ Điệp cốc này không là cái gì?
- Không dám. - Lý tú tài giong ngựa đi tới và cười, nói xen vào - Bất đắc dĩ bọn ta mới làm vậy. Tuy là khách giang hồ, nhưng chúng ta đều theo và thờ chủ của mình. Vì vậy phải làm theo lệnh chủ thôi.
- Các ngươi khỏi dài dòng. - Cốc chủ Hồ Điệp và người sư muội bước xuống xe - Nếu đủ bản lĩnh cứ thử xem.
Liếc nhìn những bước chân thoăn thoát của Hồ Điệp cốc chủ, Tử Kính đoán rằng bà ta đã khỏi bệnh, như vậy trận chiến này chắc chắn sẽ gay go. Lão rủa thâm gã người của lão nằm trong Hồ Điệp cốc. Trong thư gã ta cho biết Hồ Điệp cốc chủ vì leo núi tìm bản đồ, sa chân ngã, bị thương khá nặng phải nằm dưỡng thương. Chính vì thế Ưng Trảo vương Tử Kính mới dám mạnh miệng khẳng định với Lạng Sơn vương ràng sẽ đối phó được với Hồ Điệp cốc chủ. Nay nhìn bà ta mạnh khỏe như thế này, lão hiểu ràng trận đánh này sẽ rất gay go.
Nhìn các môn đệ Hồ Điệp cốc bố trận vây quanh, sát khí ngùn ngụt, Lý tú tài cười.
- Phải chăng Hồ Điệp cốc ỷ vào một lũ bất tài và một cái trận cỏn con này để chặn bọn ta?
- Tên tú tài lẻo mép kia! - Nặc Nô lạnh lùng nói - Đã là bại tướng thua trận một lần chưa sợ nay còn khua môi, có giỏi cứ thử xông vào xem rồi sẽ biết.
Nguyên Vũ cười thầm nhận ra Lý tú tài cũng đỏ mặt vì thẹn. Chính lúc đó lại vang lên tiếng chào.
- Ồ võ lâm Tam gia, đã lâu không gặp. - Một giọng nói rin rít rất khó nghe vang lên phía sau xe. Đây là điều bất ngờ đối với võ lâm Tam gia và cũng là bất ngờ nữa với Trảo vương Tử Kính. Tay chân của lão ta trong Hồ Điệp cốc đã khẳng định không hề thấy mặt Bồ Ải, nghe đâu lão ta đã về xứ Man Lão của mình. Thế mà chẳng hiểu ma quỷ dẫn lối thế nào, lão ta lại đột ngột xuất hiện đúng lúc này.
Thấy Quốc sư Bồ Ải không hiểu từ đâu xuất hiện chặn đường, Tử Kính thoáng nhăn mặt, than thâm, khó ăn rồi. Thật ra ưng Trảo vương Tử Kính không hề sợ Bồ Ải, chẳng qua lão muốn đánh thật nhanh, rút nhanh. Bởi Lạng Sơn vương đã dặn kỹ là Lê Nguyên Sơn và hơn trăm võ sĩ đang cấp đến đón cốc chủ Hồ Điệp, cho nên nếu chạm trán thì rất khó có thể đánh tháng.
HỒ Điệp cốc chủ nhìn Trảo vương Tử Kính cười giễu. Là một kẻ xảo quyệt, làm gì bà ta không hiểu ràng chuyến đi về triều của mình lần này sẽ rất gian nan vì có khả năng sẽ bị nhiêu cao thủ võ lâm chặn đánh để chiếm đoạt lá huyết thư mà bà ta đang có. Chính vì thế, một mặt đem theo những môn đệ võ công cao nhất của Hồ Điệp cốc đi theo để bảo vệ, mặt khác bà ta đã nhờ Bồ Ải thân hành đi theo giúp đỡ. Tuy nhiên bà ta đã yêu cầu lão ta không nhất thiết phải lộ mặt nếu như địch thủ đấy chỉ là những bọn khách giang hồ bình thường. Thế nhưng với bọn vo lâm Tam gia thì khác.
Bằng mọi giá phải lấy cho được bức tuyệt thư của hai gã hoạn quan Đình Phúc, Đình Thâng hiện đang nằm trong tay Hồ Điệp cốc chủ. Khi gặp riêng Tử Kính trong phòng, Lạng Sơn vương cho biết là rất cần nó và ông ta đã ra lệnh phải lấy cho được, bởi thời cơ đã chín muồi, Lạng Sơn vương muốn sử dụng nó để đối phó với Tuyên Từ Hoàng thái hậu. Lạng Sơn vương hy vọng võ lâm Tam gia không làm ông ta thất vọng. Ưng Trảo vương Tử Kính đã đem tính mạng của mình ra để thề với vương gia ràng hoặc là chết, nếu không Trảo vương sẽ không trở về Vương phủ nữa nếu như sứ mạng quan trọng mà vương gia giao phó thất bại.
Chính vì thế mà võ lâm Tam gia đã mải miết lên đường ngày đêm đến của ải Cối Kha với hy vọng kịp chặn Hồ Điệp cốc chủ ở đây trước khi bà ta gặp Lê Nguyên Sơn tới đón. Ngoài ra đối với Đại tam gia Ưng Trảo vương Tử Kính thì đây còn là chuyến đi của danh dự. Chẳng gì võ lâm Tam gia danh tiếng cũng vang dội khâp giang hồ thế mà chuyến vừa rồi tại núi Dầu, bọn họ đã bị thất bại thảm hại ê chề, đến nỗi khi quay về vương phủ không dám gặp mặt Lạng Sơn vương. Cũng may vương là người tinh tế nên không trách móc gì, nhưng điều ấy lại càng làm cho Tam gia thấy ngượng. Vì thế chuyến này bọn họ quyết định phải một trận sống mái với bọn người Hồ Điệp cốc. Ngoài chuyện đoạt lá huyết thư còn là trả mối thù xưa.
- Tam gia, các vị mạnh khỏe cả đấy chứ?
Nghe Quốc sư Bồ Ải hỏi, Tử Kính chỉ hầm hừ không thèm trả lời, ra hiệu cho tất cả người của mình cùng xuống ngựa.
Hôm nay Bồ Ải có đem theo vũ khí, đó là một cây phủ thật lớn, dài gần bằng thân hình của lão ta. Lưỡi phủ dài hai gang tay, sáng óng ánh, đâu phủ có móc câu. Nhìn cây phủ trong tay lão, Lý tú tài thầm ước tính có lẽ nó nặng gần cả trăm cân, thế mà Bồ Ải cầm trên tay trông thật nhẹ nhàng cứ như cầm một cây gậy gỗ, đủ biết nội lực của lão ta mạnh đến chừng nào.
Khi thấy bọn người của võ lâm Tam gia đang dàn hàng ngang tiến tới, Quốc sư BỒ Ai ra oai vũ lộng cây phủ trong tay mình tạo thành luồng gió lớn ào ào cản đường. Tư thế thô tháo, nhưng rất oai hùng và đẹp đẽ. Nhìn lão ta ra mẽ, nóng mũi, Thiết trọc Đoan Đông sấn tới vung cặp Cần khôn quyện ra chiêu Phong hỏa luân. Gió lửa của Cần khôn quyện gặp bão lớn của Phủ khai sơn kể như tiêu. “Sư đệ cẩn thận”, Lý tú tài kêu lên. Vừa lúc... Cheeng.... cheeng... những tiếng kêu lớn vang lên, xung quanh bán ra tung tóe tia lửa. Mép của cây phủ quét ngang đụng vào những lưỡi sát của quyện và đã đẩy bật Đoan Đông bắn về phía sau. Lý tú tài đi một đường cước bộ, mượn theo sức mạnh của gió đỡ ngang lưng Đoan Đông, nhờ vậy cả hai mới không bị ngã. Mặt Đoan Đông đỏ bừng vì xấu hổ. Gã vùng ra, sấn tới nữa.
- Tam đệ dừng lại, không được lỗ mãng. - Tử Kính đưa tay ngăn.
Ưng Trảo vương suy nghĩ. Trước sau gì cũng phải ra tay. Thôi tốt nhất cứ thử sức với Bồ Ải cái đã, rồi sẽ tính đến Hồ Điệp cốc chủ cũng chưa muộn. Hiện nay kẻ địch tại đây, theo lão tính toán, chỉ có Bồ Ải là lợi hại nhất, còn Hồ Điệp cốc chủ và người sư muội Nặc Nô thì bọn nhị gia cùng với Nguyên Vũ có thể đối phó nổi. Cân phải tranh thủ thời gian.
Lão ta quay ngoắt lại nhìn phe mình và nói:
- Nhị và Tam đệ hãy phối hợp với Trần tướng quân cầm chân cốc chủ HỒ Điệp ở lại. Chờ ta giao chiến với Quốc sư Bồ Ải xong rồi sẽ tính.
Ưng Trảo vương Tử Kính nhìn Quốc sư Bồ Ải cười kha kha.
- Quốc sư. Hôm trước tiếc rằng chúng ta chưa có dịp so tài thực sự, nay Tử Kính rất hân hạnh muốn được biết Thụ công và tài đánh phủ của Quốc sư cao đến đâu.
Quốc sư BỒ Ải cười lạt nhìn Tử Kính và lùi một bước giữ thế.
Lần này không cần thăm dò như lần trước nữa, cũng đã một lần giao chiến sơ qua, đã biết thế lực của nhau rồi, chưa kể Tử Kính rất sốt ruột vì sợ trùng trình mà bọn người Lê Nguyên Sơn kéo quân đến được thì coi như hỏng. Lão ta quyết định cố gáng đánh nhanh, tháng nhanh, nếu có thể được, vì thế Tử Kính sử dụng tuyệt học Ưng Trảo ngay từ chiêu đầu tiên. Ưng Trảo vương Tử Kính lặng lẽ chuyển thế Bát bộ truy hồn và vận Ưng Trảo quyền, các ngón tay quẳp lại như vuốt chim ưng, ông ta ra chiêu Lão ưng tiên đầu, Ưng Trảo vồ lấy cổ tay phải cầm phủ của Bồ Ải, tay kia móc ngang hông đối phương. Bồ Ải hự một tiếng nhẹ, tay cầm phủ lật xéo tránh trảo, tay kia hất ra một kình lực đánh bạt cú móc hông của Tử Kính. Lập tức Tử Kính biến thành chiêu Mãnh ưng thôi sơn, chờn vờn vẫn bám theo tay cầm phủ của BỒ Ải và tay kia lật đánh móc tiếp vào be sườn.
Trong nháy mắt hai cao thủ đã giao đấu với nhau hơn chục chiêu.
Theo cái nháy mắt ra hiệu của Lý tú tài, hai nhị gia và Nguyên Vũ vây tròn Hồ Điệp cốc chủ và Nặc Nô vào trong. Hai nhị gia này đã từng bại trận dưới tay của cốc chủ Hồ Điệp nên tỏ ra rất thận trọng. Thế nhưng hôm nay tinh thần chiến đấu của Nguyên Vũ lại rất thoải mái. Chàng đã học hết đủ 52 chiêu thế của Long Vân kiếm pháp, dù thời gian luyện chưa nhiều, nhưng chắc chắn rằng không đến nỗi lúng túng như trước. Chưa kể bây giờ chàng cũng đã lĩnh hội được ít nhiêu về Đồng Tử công và Tiểu chu thiên thần công của Đồng Tử lão nhân truyền dạy. Chính vì thế chàng bước vào trận chiến này mà thấy mình rất tự tin.
HỒ Điệp trận pháp bắt đầu phát huy, bóng những môn đệ Hồ Điệp cốc từ từ xoay tròn, thít chặt bọn người Nguyên Vũ vào trong. Những cánh áo bướm bay phất phơ, chập chờn nhìn rất hoa mắt khó chịu và thoang thoảng là mùi mê phấn bay ra. Bọn Tam gia và Nguyên Vũ phải dựa lưng vào nhau chia ra làm ba góc, quan sát trận pháp, chuẩn bị ra tay.
Phía bên ngoài Hồ Điệp cốc chủ và người sư muội Nặc Nô của bà ta đang đứng lược trận, chờ thời cơ để xông vào.
Chợt có tiếng cười khì và mùi rượu thơm nồng. Túy quỷ Đoàn Ba đã xuất hiện.
“Con ma rượu ấy cũng đã đuổi tới đây, xem ra có quá nhiêu kẻ biết chuyện Hồ Điệp cốc đang giữ bức thư.” Hồ Điệp cốc chủ lẩm bẩm, bà ta phẩy tay ra hiệu thu trận Hồ Điệp lại.
Đoàn Ba ngật ngưỡng bước tới, chẳng hiểu gã ta đến đây bàng cách nào. “Đại ca”, nghe Nguyên Vũ lên tiếng, bọn Tam gia ngạc nhiên vì không hiểu tại sao Nguyên Vũ lại kết thân được với Túy quỷ Đoàn Ba.
Túy quỷ cười ngất ngư, lác lư tiến thẳng vào đấu trường, gã ta chen giữa mọi người, thân mật vỗ vai Nguyên Vũ bồm bộp.
- Sao Túy quỷ cũng thèm muốn mật thư ư? - Hồ Điệp cốc chủ lạnh nhạt hỏi.
- Đúng thế. - Đoàn Ba cười chế giễu - Tại hạ quan tâm đến nó cũng như cốc chủ đã từng quan tâm đến Hồng Y giáo của tại hạ, vậy thôi.
Nhắc đến chuyện cũ, Cốc chủ Hồ Điệp tức giận nghiến răng kèn kẹt nhìn Đoàn Ba. Bà ta chỉ muốn ăn tươi nuốt sống y. Không giận sao được khi đàn bướm vàng, thứ vũ khí lợi hại nhất của Hồ Điệp cốc, hàng bao nhiêu năm mới luyện được một đàn bướm quý, thế mà đã bị Đoàn Ba làm chết quá nửa. Đã thế chuyện tấn công Hồng Y giáo vừa rồi, nếu không có Đoàn Ba xuất hiện bất ngờ ngăn cản thì xem như kê hoạch chiếm lấy giáo phái này của Thái hậu coi như thành công. Sau khi Nguyên Vũ bị Đồng Tử lão nhân bất ngờ bắt đi thì Đoàn Ba với sự trợ lực của một số giáo đồ dưới chân núi và trong các hang hốc bí mật xuất hiện tấn công quân triều đình và bọn phản đồ, làm cho bọn quan quân thất điên bát đảo. Phải thừa nhận Túy công của gã này thuộc hàng cao thủ. Hai chị em cốc chủ dù đã hợp lực nhưng cũng chẳng cầm nổi chân Đoàn Ba bởi Túy công của gã quá ư lợi hại. Đôi bên ở thế tương đồng tám lạng ăn nửa cân. Càng đánh Hồ Điệp cốc chủ càng cảm thấy sợ, nếu chỉ một mình bà ta thì đã là kẻ bại trận lâu rồi, cũng may mà xà quyền của Nặc Nô cũng đã luyện đến mức tối cao nên mới có thể cầm chân được gã.
Trận đánh chiếm Hồng Y giáo lần ấy coi như là thất bại. Vì không muốn làm kinh động đến quan quân địa phương, sợ bọn người Hồng Y giáo biết trước, chính vì thế ngoài số cao thủ của Hồ Điệp cốc thì Nhập nội Tư mã Lê Ê chỉ mang theo một số võ sĩ của Hoàng cung và mấy tên lính khiêng kiệu của Giáo thụ Đèo Mạnh Nhượng. Cho nên khi chạm trán với giáo đồ Hồng Y giáo coi như là tương đương về số người. Lúc đầu bọn họ chiếm phần thắng nhờ sự phản bội của Hữu sứ giả, thế nhưng khi Đoàn Ba xuất hiện đã kéo thêm giáo đồ từ dưới chân núi lên, tả xung hữu đột, tạo thanh thế quá lớn, đáng lẽ là không đến nỗi thua nếu như Tư mã Lê Ê và bọn phản đồ Hồng Y giáo cùng liên kết trợ thủ. Khổ nỗi vì quá sợ hãi do những lần đánh nhau trước bị thua thảm hại, nên khi thấy giáo đồ Hồng Y giáo từ trong các bí động bất ngờ xuất hiện hò reo tấn công thì Lê Ê kinh hồn táng đởm đã vội vã lệnh cho bọn lính bảo vệ mình chuồn nhanh. Riêng Hữu sứ giả và Viên trưởng lão đã rụng rời tay chân khi thấy Đoàn Ba xuất hiện, bọn họ sợ giáo chủ cũng quay về. Nếu Xích Côn Lão tử xuất hiện vào lúc này thì chẳng còn chuyện gì để nói nữa nên lập tức số phản đồ này tìm cách lẩn trốn luôn. Kết quả chỉ còn hai chị em cốc chủ và Đoàn Ba đánh vùi một trận bất phân thắng bại. Quan sát tình thế, nhận thấy càng đánh càng bất lợi, số môn đồ Hồ Điệp cốc trung thành đã bị thương và bị chết quá nửa, Hồ Điệp cốc chủ cùng Nặc Nô vừa đánh vừa rút lui và cuối cùng là bỏ chạy. Khi thoát ra đến bên ngoài bà ta ngậm ngùi suýt khóc, kiểm điểm lại số tàn quân của mình. Khi tiến vào thanh thế ngút trời, khi rút ra chỉ còn hai chị em bà ta tả tơi, số môn đồ đi theo, kẻ bị bắt, kẻ bị giết gần hết. Chỉ còn vài môn đồ may mắn thoát chết nhưng cũng bị thương rất nặng. Coi như trận đánh này thất bại, đặc biệt là đối với Hồ Điệp cốc là tổn hại quá nặng nề về người. Bà ta không biết khi phục mệnh về triều sẽ ăn nói như thế nào với Hoàng thái hậu. Quả nhiên sau đó nghe bẩm báo lại, Tuyên Từ Hoàng thái hậu đã nổi trận lôi đình. Chuyện gì rồi cũng qua, nhưng Hồ Điệp cốc chủ thấy rất ê mặt, bao nhiêu năm phục vụ cho Hoàng thái hậu, đây là lần đầu tiên bà ta bị thất bại thảm hại mà không gì có thể bào chữa nổi. Kiểm điểm lại, Hồ Điệp cốc chủ cho ràng thất bại không đáng có ngày hôm đó tất cả do Túy quỷ Đoàn Ba phá hoại, bà ta thề với lòng mình rằng một ngày nào đó nhất quyết phải tìm cho được gã để trả món nợ máu này. Thế mà nay khi bà ta chưa kịp tìm thì Đoàn Ba đã tự dẫn xác đến, tiếc rằng địch thủ này rất lợi hại, muốn trả thù không phải dễ dàng.
Còn một điều lo lắng nữa mà cốc chủ Hồ Điệp không muốn nói ra, như vậy là Hồ Điệp cốc đã ra mặt gây thù kết oán với Hồng Y giáo, đây là một giáo phái mạnh ở nước Nam. Thanh thế của bọn họ trải dài khắp nơi. Sau trận chiến này nhất định Hồng Y giáo sẽ tìm cách trả mối thù cũ, xem ra Hồ Điệp cốc sẽ vất vả đối phó. Do vậy hôm nay chạm trán Đoàn Ba ở đây cũng chẳng có gì đáng gọi là ngạc nhiên.
Túy quỷ xiêu vẹo đi lượn quanh giữa mọi người, chân thấp chân cao loạng choạng bước như sắp ngã, người đầy mùi rượu, đã thế gã vẫn còn cầm bầu rượu lên tu ừng ực, nét mặt nhơn nhơn như xem mọi người chẳng ra gì, dù cho bầu không khí đấu trường lúc đó đang ngập tràn sát khí của tử thần.
Thấy có cao thủ xuất hiện, Ưng Trảo vương Tử Kính và Quốc sư Bồ Ải tạm ngưng chiến, rời nhau ra.
Tử Kính thụt lùi về phía mấy người sư đệ của mình, lão ta cau có nhìn Đoàn Ba nghi hoặc vì không hiểu gã say này muốn gì. Là một cao thủ bậc nhất, thần ưng của lão loang loang nhìn theo những bước chân xiêu vẹo của Đoàn Ba không giấu được vẻ kinh dị. Gã say kia thực ra đang thi triển một loại bộ pháp mê tông nổi tiếng võ lâm.
Quốc sư Bồ Ải lùi về phía một tảng đá và ngồi xuống xếp bàng chân, rùa hai vai xụp ngang, mắt nhắm tịt như đang ngủ, cây phủ để nằm gác ngang đùi. Nhìn lão trông thật ung dung, bình thản, không thèm quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh mình, nhưng khi những bước chân xiêu vẹo của Túy quỷ lướt đi qua lão lại tỏ ra rất thận trọng. Chỉ có những cao thủ mới có thể nhận ra điều này.
- Ôi có nhiều chuyện vui quá, sao không rủ lão đạo tham gia với?
Tiếng nói cười chưa dứt, từ trên vách đá lạt sạt tiếng đá lăn rơi xuống và sau đó sa xuống một đạo sĩ, đó là Đồng Tử lão nhân.
Lão cười hi hi, chạy lại bẹo tai Nguyên Vũ, miệng hỏi liên tục “Bé con à, bé con à, ngươi có khỏe không, khỏe không?“
Một trang nam tử hảo hán đẹp trai ngời ngời, là võ tướng trong phủ Lạng Sơn vương, giáo chủ Hồng Y giáo nhưng xem ra dưới mắt đạo sĩ này Nguyên Vũ vãn chỉ là một bé con. Chàng nhe răng cười thay lời chào với ông ta. Tuy chỉ vậy nhưng mọi người đã hiểu mối quan hệ của bọn họ.
Lúc này tự nhiên thế trận đã được chia làm ba phe rõ rệt.
Bầu không khí tại đấu trường như căng đọng hẳn lại.
Đảo mắt một vòng suy tính, đột nhiên Hồ Điệp cốc chủ nhìn Đồng Tử lão nhân, nhếch mép cười lạnh lùng.
- Đồng Tử lão nhân, ta có một chuyện muốn thương lượng với lão.
- Hi... hi... - Đồng Tử lão nhân nhìn bà cười rộ - Cốc chủ muốn thương lượng với lão đạo chuyện gì đây?
- Lão hãy giúp bọn ta thoát khỏi nơi này.
Lời đề nghị đột xuất của bà ta làm cho mọi người sửng sốt, thậm chí đến Đồng Tử lão nhân cũng chẳng cười nổi mà chỉ biết giương mắt nhìn bà ta chòng chọc.
Thế nhưng Hồ Điệp cốc chủ hoàn toàn bình tĩnh. Thế trận chia ba, với bọn võ lâm Tam gia thì bà ta đã có Bồ Ải trợ lực. Với Túy quỷ Đoàn Ba, dù Túy công của y rất cao thâm nhưng bà ta vẫn tự tin võ công của mình và sư muội Nặc Nô có thể đối phó được. Và bà ta cũng biết Nguyên Vũ không là một kẻ khù khờ như xưa nữa, chưa kể lại xuất hiện thêm Đồng Tử lão nhân. Tình thế này rõ ràng là lão đứng về phe của Nguyên Vũ cùng Hồng Y giáo. Một mình lão thôi, quần hùng ở đây dù có liên kết lại chưa chắc đã đánh bại, huống hồ... Là một kẻ đa mưu túc trí, đột nhiên Hồ Điệp cốc chủ nghĩ ra một kế.
- Lão có biết vật này là gì không?
- Cái gì? - Đồng Tử lão nhân giật nảy người khi thấy mảnh áo đạo bào bất ngờ xuất hiện trên tay Hồ Điệp cốc chủ, lão lướt tới giật lấy và bà ta cũng không thèm giữ lại. Ngâm nghía hồi lâu, Đồng Tử lão nhân nhìn Hồ Điệp cốc chủ ngập ngừng hỏi - Nó ở đâu?
- Hiện nay vị tiểu đạo trưởng này đang là thượng khách của bổn tòa.
- Bà... bà... đã làm gì nó?
- Bổn tòa đã nói rồi, tiểu đạo trưởng này đang được sự đón tiếp chu đáo của Hồ Điệp cốc.
Đồng Tử lão nhân ngó dáo dác và tính co giò chạy đi, Hồ Điệp cốc chủ xua tay, cười gân.
- HỒ Điệp cốc của ta nghìn trùng mây dăng, lão biết người ở đâu mà tìm. Và liệu lão sẽ tìm đến bao giờ?
Đồng Tử lão nhân thừ người ra, trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt rất căng thẳng. Lão nghĩ nếu giả như bây giờ xông vào đánh nhau và để bắt cho được Hồ Điệp cốc chủ, buộc bà ta phải giao ra gã trà đồng của mình, xem ra là chuyện viển vông. Hồ Điệp cốc chủ đâu phải là một kẻ tầm thường, tuy võ công của bà ta so với những cao thủ đang có mặt tại đây có thể thua vài người, nhưng không có nghĩa là hạng xoàng. Đã từng giao đấu rồi nên Đồng Tử lão nhân biết điều ấy. Còn không thì... Lão lác lư đầu.
Nhìn thái độ bất thường của Đồng Tử lão nhân, mọi cao thủ có mặt trên đấu trường ngạc nhiên nhìn nhau khó hiểu. Chẳng ai biết giữa lão ta và cốc chủ Hồ Điệp có mối liên quan gì mà bà ta có thể bắt bí được lão, một cao thủ có võ công trùm thiên hạ một cách dê dàng như vậy. Chỉ có một người hiểu tình thế, đó là Trần Nguyên Vũ, nhìn thoáng qua là chàng đã hiểu thâm ý của Hồ Điệp cốc chủ. Không hiểu vì lẽ gì, gã trà đồng của Đồng Tử lão nhân và cũng là kẻ phản đồ của Thượng Thanh Cung, người đã ăn cắp cuốn chân kinh Đồng Tử công kia lại trốn đến Hồ Điệp cốc, và bây giờ đang được cốc chủ Hồ Điệp mang ra để làm vị thế mặc cả với Đồng Tử lão nhân.
Nguyên Vũ lạnh lùng nói:
- HỒ Điệp cốc chủ, lợi dụng chỗ yếu của người khác để ép uổng, bà không thấy như vậy không đáng là đạo nghĩa của giang hồ?
HỒ Điệp cốc chủ cười gay gắt.
- Đạo lý giang tìô. Tiểu tử, ngươi chưa từng trải như bổn tòa đây nên làm sao ngươi có thể hiểu được thế nào là đạo lý giang hồ mà đem ra nói với ta. Đạo lý giang hồ hay đạo lý của người đời là gì? Là lừa lọc, đổi trằng thay đen, là chém giết, là kẻ mạnh hiếp kẻ yếu. Ngươi hiểu điều đó chưa?
Bà ta quay lại nhìn Đồng Tử lão nhân, khoát tay.
- Ta cũng chẳng cần lão chém giết ai. Tuy nhiên, - Chỉ tay về phía mọi người - Chỉ cần lão hãy cầm chân những kẻ này tại đây trong một thời gian ngân. Ta đang phải gấp gáp về triều đình. Chỉ cần sau một nén hương, lúc đó lão hãy thả bọn họ ra và ta hứa sẽ trả lại gã tiểu đạo trưởng kia cho lão.
Trên đường đi trước đó đã có tin báo cho Hồ Điệp cốc chủ biết rằng bọn người Lê Nguyên Sơn đang trên đường tới đây, theo bà ta tính toán, vượt qua ải Cối Kha này đi tàn nửa nén hương là bọn họ có thể gặp nhau. Với hơn trăm lính Cẩm y vệ bảo vệ, tất cả đều là cao thủ bậc nhất của Hoàng cung, Hồ Điệp cốc chủ tin rằng dù có là thần thánh cũng chẳng thể làm gì nổi bà ta. Chưa kể còn binh lính của triều đình đi theo nữa. Như vậy thì lá thư coi như được đảm bảo an toàn tuyệt đối. Chính vì thế bà ta chỉ cần thoát ra khỏi chỗ này trong vòng một nén hương là coi như bọn võ lâm Tam gia lẫn Hồng Y giáo sẽ không làm gì được. Vi thế Hồ Điệp cốc chủ mới đề nghị như vậy với Đồng Tử lão nhân.
- Lấy gì bảo đảm lời hứa của cốc chủ?
- Bổn tòa xét thấy chẳng cần phải đối đầu với đạo trưởng khi không cần thiết. Điều quan trọng là gã tiểu đạo sĩ kia thật ra đối với bổn tòa không đáng một lạng bạc, giữ để làm gì. Đạo trưởng tưởng bổn tòa ham hố lám cuốn chân kinh kia ư? Đạo trưởng nhầm rồi, bổn tòa cũng đã xem qua cuốn chân kinh của Thượng Thanh Cung. Tuy là chân kinh, nhưng muốn hiểu được nó lại đòi hỏi phải có phối hợp với bí quyết khác mang tính truyền khẩu, mà người đó lại chính là đạo trưởng. Cho nên dù cho tiểu đạo sĩ kia có đem cuốn chân kinh này đi năm non bảy núi, bỏ hết đời người cũng chẳng học được điều gì trong đó đâu.
Quả là giang hồ lịch lãm. Lời nói của Hồ Điệp cốc chủ hoàn toàn hợp lý và đúng dân, Đồng Tử lão nhân thừa nhận như vậy. Điều quan trọng đối với cuốn chân kinh Đồng Tử công đó là dù cho bất kể kẻ nào có chân kinh thì cũng chẳng làm gì, vì đọc và luyện đều không được nếu không kết hợp với khẩu quyết của chính người đã luyện được môn công phu này cho biết.
Lướt mắt nhìn các cao thủ đang có mặt, lão thủng thỉnh nói:
- Dù sao bần đạo cũng không phải là thần tiên, với từng này cao thủ, bần đạo đây không thể nào ngăn chặn bọn họ được. Cốc chủ đề cao bần đạo quá.
HỒ Điệp cốc chủ cũng nhận thấy điều đó. Tuy Đồng Tử lão nhân là một cao thủ khắp thiên hạ này khó có đối thủ, tuy nhiên để đối phó với võ lâm Tam gia, đặc biệt là Ưng Trảo của Tử Kính đó là một điều rất điều khó, chưa kể là với hai sư đệ của ông ta, bọn họ mà liên kết lại thì hiếm địch thủ nào đánh lại. Ngoài ra Túy công của Đoàn Ba luyện cũng tới mức thượng thừa và Long Vân kiếm pháp của Nguyên Vũ đã có đủ 52 chiêu tinh hoa. Cho nên Đồng Tử công dù cho có là thứ võ công cao đến đến đâu nhưng làm sao mãnh hổ có thể địch quần hùng, mà quần hùng ở đây cũng là những cao thủ đệ nhất võ lâm.
Nặc Nô lướt đến bên sư tỷ.
- Sư tỷ, chị cứ đi trước đi. Với Tam gia hãy để muội và Bồ huynh đối phó. Chỉ cần Đồng Tử lão nhân cầm chân hai gã tiểu tử kia là đủ. Thời gian gấp lám rồi, nếu không nhanh chân coi chừng trễ hẹn với Thái hậu.
- Sao? Đồng Tử lão nhân, đạo trưởng có nhận lời không? Cốc chủ HỒ Điệp cốc hỏi to.
Đồng Tử lão nhân vò đầu bứt tóc vẻ khó xử.
Túy quỷ Đoàn Ba cười khà khà, bưng vò rượu lên tu ừng ực.
- Lão tiên bối, ngài khỏi khó xử. Lâu nay Đoàn Ba rất ngưỡng mộ võ công của Thượng Thanh Cung, nay kẻ hậu bối này được dịp so tài với bậc tiên bối như lão, quả là hạnh phúc.
Đồng Tử lão nhân reo lên.
- Tiểu tử, khí khái quá, khí khái quá, lão thích lâm. Trẻ tuổi như ngươi mà đã luyện được Túy công đến bậc ấy, lão đây thật sự thán phục. Tại sao chúng ta không so tài thử.
Lảo đảo bước chân, Đoàn Ba lè nhè.
- Vãn bối sẵn sàng.
Đồng Tử lão nhân nhìn về phía Nguyên Vũ, miệng mỉm cười.
- Võ công của lão, những gì đác ý nhất cũng đã truyền hết cho ngươi rồi. Nay chẳng qua đây sẵn dịp này để lão khảo chứng lại xem ngươi học được đến đâu. Nếu chưa hiểu hoặc thiếu phân nào thì lão sẽ tranh thủ bổ túc thêm, ngươi đừng ngại.
Đánh nhau với Đồng Tử lão nhân ư? Đó là điều Nguyên Vũ chưa bao giờ ngờ tới. Tính tình của ông ta hơi quái dị một chút, nhưng đó là một người rất tốt. Ông ta đã năm lần bảy lượt cứu chàng thoát chết, chưa kể đem nội công tâm pháp Đồng Tử công lẫn Tiểu chu thiên thần công, những môn võ đắc ý nhất của Thượng Thanh Cung để truyền dạy lại cho chàng, không câu nệ dù cho chàng có phải là môn đệ của mình hay không, ơn nghĩa ấy suốt đời Nguyên Vũ không thể nào quên, làm sao chàng có thể đánh nhau với ông ta được.
Trần Nguyên Vũ bất giác bước thụt lùi, chàng chắp tay ngập ngừng.
- Lão tiền bối, lá huyết thư kia cháu cũng cần thật, nhưng không vi vậy mà có thể đánh nhau với tiên bối, dù là một chiêu. Lão đã nhiều lần cứu cháu sống, truyền dạy võ công cho cháu, Nguyên Vũ này dù chết cũng không quên thì làm sao dám so tài với lão.
Đồng Tử lão nhân chạy lại bên Nguyên Vũ vuốt tóc chàng, ngậm ngùi.
- Quả nhiên lão nhìn người không sai. Những lời nói của ngươi làm cho lão mắt lòng hởi dạ quá. Ngươi cũng phải hiểu vì tình hình bất đắc dĩ nên lão phải làm vậy, đừng trách ta.
- Dạ, - Nguyên Vũ quay về phía Đoàn Ba, nói to - Đại ca, xin thứ lỗi cho đệ vì không thể phụ giúp đại ca được.
Túy quỷ phì hơi rượu ra nồng nặc và cười ngất.
- Tiểu đệ nhỏ của ta. Ta hiểu đệ mà, không sao, tuy võ công ta chưa bằng lão tiền bối đây. Nhưng được một dịp mở mang tầm mắt thì cũng thú lâm, huống chi từ ngày luyện Túy công đến nay, ta chưa có dịp gặp đối thủ thực sự để so tài. Nay là dịp may, đệ hãy đứng ngoài lược trận cho ta.
Chân Đoàn Ba bước loạng choạng, vẽ trên mặt đất những vòng tròn nối tiếp nhau theo hình bát quái. Gã đi càng lúc càng loạng choạng hơn, xung quanh người Túy quỷ mùi hơi rượu càng lúc càng thơm nồng. Người như muốn chìm đi trong làn hơi rượu. Túy quỷ Đoàn Ba đã thi triển bộ pháp Mê tông bộ của mình để đối phó, ca quyết có nói “Ngã mà không ngã, say mà không say, tỉnh cũng chẳng tỉnh”, đấy chính là Mê tông bộ của Túy công. Lợi hại của bộ pháp này Nguyên Vũ đã từng chứng kiến, tại trận đánh tại Tổng đà Hồng Y giáo, với Mê tông bộ, Túy quỷ Đoàn Ba đã làm bọn lính của triều đình thất điên bát đảo.
Và rồi Đoàn Ba lè nhè: “Tại hạ xin ra chiêu đây”, tay phải của gã hơi co lại rồi duỗi ra phe phẩy ba lần theo tư thế cầm quạt, tay trái sõng xuống ngang hông, đó chính là Thái Bạch túy chưởng.
Đồng Tử lão nhân gật gù nhìn theo và nói to.
- Tiểu tử, lão sẽ đánh nhau với cậu nhưng chỉ một tay thôi. Tuy nhiên vì Túy công của cậu luyện đã rất cao, nên buộc lão vẫn phải dở tuyệt chiêu ra đối phó, nhưng vẫn chỉ một tay thôi, để tránh cho anh hùng thiên hạ cho rằng lão ỷ lớn hiếp bé.
- Đa tạ tiền bối nương tay. Vãn bối xin ra chiêu trước.
Bên này Nặc Nô giục Hồ Điệp cốc chủ.
- Sư tỷ, bọn họ ra chiêu rồi. Muội và Bồ huynh sẽ cầm chân võ lâm Tam gia, tỷ nên tranh thủ đi ngay đi.
Thế nhưng đột nhiên Đồng Tử lão nhân thu chiêu nhảy ra khỏi vòng đấu, hướng về phía trước, sắc mặt khá trầm trọng, nói:
- Cao nhân đã tới, sao không hiện thân?
Lời nói của lão làm cho mọi người ngạc nhiên, kẻ đó là ai? Tuy nhiên cứ nhìn thái độ khẩn trương của Đồng Tử lão nhân cho thấy người kia phải là một cao thủ ngang ngửa với ông ta.
Một tràng cười sang sảng vang lên vút giữa chín tầng mây trên trời cao, ngân nga tựa như tiếng rống của rồng, tiếng ngân của phụng. Đoàn Ba lộ vẻ vui mừng khi nghe tiếng cười ấy.
Xuất hiện phía bên kia mấy tảng đá lớn là một lão nhân có khuôn mặt dài thanh thoát, râu ba chòm, mắt sáng, mày bạc. Lão mặc một áo cổ tròn màu xanh có thâ