Chương 2
Nhân tiện thì, tên tôi là Đỏ.
Có thể chúng ta đã từng gặp nhau rồi. Cây sồi già gần trường tiểu học, bự chảng, nhưng chưa bằng mấy cây cổ thụ, đầy bóng mát vào mùa hè, và mang màu sắc ấm áp lúc sang thu. Nhớ không?
Tôi rất tự hào là một cây sồi đỏ miền Bắc, còn có tên khoa học là Quercus rubra . Sồi đỏ là một trong những loài phổ biến nhất Bắc Mỹ, và riêng trong khu của tôi thôi đã có cả trăm ngàn cây sồi đỏ dệt rễ vào đất rồi, giống như đang đan sợi vậy.
Tôi có thân cây xù xì màu xám đỏ, những chiếc lá dày với thùy lá nhọn, đám rễ cứng cáp và tò mò vươn khắp nơi. Khiêm tốn mà nói thì, tôi là cái cây rực rỡ nhất khu phố này mỗi độ Thu về. Từ “Đỏ” chẳng đủ để lột tả được một phần sắc màu của tôi. Khi tháng Mười tới, trông tôi hệt như đang rực cháy. Thật đúng là một phép màu khi mấy người lính cứu hỏa không kéo rồng rắn đến xịt nước lên tôi mỗi lần Thu tới.
Có thể bạn sẽ ngạc nhiên khi biết tất cả những cây sồi đỏ đều tên là “Đỏ”.
Cũng từa tựa như cách tất cả đường làm từ cây phong đều được gọi là “đường” ấy mà. Mọi cây bách xù thì đều tên “Bách Xù”, và các cây boojum [1] thì tên là “Boojum”, thế thôi.
Thế giới loài cây là vậy. Chúng tôi chẳng cần tên để phân biệt lẫn nhau.
Thử tưởng tượng một lớp học mà đứa trẻ nào cũng tên Melvin xem. Và tưởng tượng ông thầy giáo mỗi sáng sẽ phải chật vật thế nào để điểm danh hết đám học sinh đó.
May mà cây cối chúng tôi không phải đi học đấy.
Tất nhiên, chuyện gì cũng có ngoại lệ. Ví dụ như đâu đó ở Los Angeles, có một cây cọ cứ khăng khăng bắt mọi người phải gọi mình là Karma, nhưng dù sao thì ai cũng biết dân California có thể dở hơi như thế nào đấy.