Chương 3
Bạn bè gọi tôi là Đỏ, và bạn cũng có thể gọi như vậy. Nhưng đã từ rất lâu, mọi người trong khu phố này hay gọi tôi là “Cây Ước Nguyện”.
Có nguyên do cả đấy, và chuyện xưa xửa xừa xưa rồi, từ hồi tôi chỉ là hạt mầm nhỏ xíu và đầy hoài bão.
Đó là một câu chuyện dài.
°°°
Mỗi năm, vào ngày đầu tiên của tháng Năm, mọi người trong thị trấn kéo đến tô điểm tôi bằng giấy vụn, thẻ trang trí, các mẩu vải vụn, sợi len, thi thoảng có cả tất thể thao nữa. Mỗi vật phẩm tượng trưng cho một giấc mơ, một ước vọng, hoặc một mong muốn.
Cho dù được treo, quăng lên, hay buộc thành nơ xinh xắn, thì tất cả đều chứa hy vọng mong chờ những thứ tốt đẹp hơn.
Cây ước nguyện có một lịch sử dài đầy vinh quang, trải dài suốt nhiều thế kỷ. Có rất nhiều cây ước nguyện ở Ai-len, nhưng thường thì chúng là loài cây sơn trà, hoặc thi thoảng, có thể là cây tần bì. Dù sao thì về cơ bản, bạn có thể tìm thấy cây ước nguyện ở mọi nơi trên thế giới.
Đa phần thì mọi người đều rất tử tế mỗi khi đến thăm tôi. Có vẻ họ đều hiểu rằng một nút buộc quá chặt sẽ khiến tôi khó mà phát triển tự do được. Họ luôn dịu dàng với những chiếc lá non, và cẩn thận với những cái rễ thở của tôi.
Sau khi viết ước nguyện lên vải hoặc một mảnh giấy, người ta sẽ buộc chúng lên cành cây. Thường thì trong lúc buộc, họ hay thì thầm điều ước của mình.
Theo đúng truyền thông, việc ước nguyện được thực hiện vào ngày mùng Một tháng Năm, nhưng mọi người tới thăm tôi rải rác suốt cả năm.
Ôi chà chà, tôi đã nghe được rất nhiều nguyện vọng:
Mình ước một chiếc ván trượt biết bay.
Tôi ước thế giới không còn chiến tranh nữa.
Mình ước một tuần không có mây mưa.
Mình ước có thanh kẹo lớn nhất thế giới.
Mình ước được điểm A trong bài kiểm tra Địa.
Ước gì cô Gentorini không cáu kỉnh như vậy mỗi sáng.
Ước gì chú chuột nhảy của mình biết nói.
Ước cho ba tôi mau khỏe lại.
Ước gì không phải chịu đói khát thế này.
Ước gì tôi thoát khỏi nỗi cô đơn.
Ước gì tôi biết mình cần phải ước điều gì.
Thật nhiều ước nguyện. Những điều vĩ đại và những thứ tầm phào. Những điều ích kỉ và cả những lời rất đỗi ngọt ngào.
Đúng là một vinh dự to lớn khi được mang tất cả những hy vọng này trên cành lá già cỗi của mình.
Cho dù tới cuối ngày Quốc tế Lao Động, ngày mùng Một tháng Năm này, trông tôi chẳng khác gì bị đổ cả tấn rác lên người.