← Quay lại trang sách

Chương 7

Tôi không chỉ đơn giản là một cái cây đâu nhé. Tôi là cả một tổ ấm. Một cộng đồng.

Nhiều giống loài làm tổ trên cành nhánh của tôi, đào hang dưới gốc rễ tôi, đẻ trứng trên những chiếc lá của tôi.

Rồi còn có cả những bọng cây nữa, bọng cây là mấy lỗ rỗng trên cành hoặc thân ấy, cũng không quá hiếm gặp đâu, đặc biệt là mấy cây già cỗi đã sống khá lâu, như tôi đây.

Những cái bọng cây có thể chỉ vừa đủ cho loài chim bạc má bé tí hin, hoặc một gia đình chuột-nai. Nhưng chúng cũng có thể lớn, tới nỗi nhét vừa cả một con gấu (nếu nó đã chán sống trong hang).

Dĩ nhiên, tôi là một cái cây sống trong thành thị, thế nên xung quanh chẳng có nhiều gấu lắm, trừ loại gấu bông của đám trẻ con. Nhưng tôi đã từng là nơi trú ngụ cho quá là nhiều đám gấu mèo, cáo, chồn hôi, chồn túi, và chuột. Có năm cá biệt thì tôi được vinh dự là mái ấm của một gia đình nhím siêu cấp lịch thiệp và khả ái.

Thậm chí tôi đã từng là nơi cư trú cho một con người nữa kìa.

Đó là một câu chuyện dài. (Mà tôi thì có nhiều chuyện dài lắm, chất đống như thể lũ sóc dự trữ hạt dẻ cho mùa đông vậy.)

Có rất nhiều lí do tạo nên những bọng cây: chim gõ kiến, cành bị gãy, sấm sét, sâu bệnh, côn trùng.

Tôi thì có tới ba bọng cây, hai cái cỡ vừa được tạo ra bởi đám chim gõ kiến, và cái lớn nhất hình thành từ lúc tôi còn nhỏ. Tôi bị gãy một cành khá lớn do tuyết đọng lại trong một trận lốc xoáy. Chỗ gãy trở thành một vết thương lớn và rất lâu lành, hệ quả là mùa Xuân năm ấy những cái lá của tôi chỉ còn bé tí tẹo, đến mùa Thu màu sắc lá cũng nhờ nhờ (hay nói thẳng là trông xấu đến phát ngượng).

Nhưng dần dần vết thương cũng lành lại, tạo thành một cái bọng cây, ngày một lớn hơn với sự tham gia của đám côn trùng. Và giờ thì tôi có một cái lỗ rỗng hình ô-van trên mình, cách mặt đất khoảng bốn foot. Bọng cây là những nơi cư trú tuyệt vời: một địa điểm lí tưởng để ngủ nghỉ cũng như cất giữ đồ đạc. Đó là nơi rất an toàn.

Những bọng cây là bằng chứng cho việc một điều tồi tệ có thể trở thành thứ tốt đẹp, chỉ cần có đủ thời gian, sự chăm sóc, và hy vọng.

Là tổ ấm cho những loài khác chẳng phải công việc dễ dàng. Đôi lúc tôi cảm thấy mình như một tòa chung cư hỗn tạp với quá nhiều cư dân, những kẻ ở trọ không phải lúc nào cũng hòa nhập tốt với các loài khác.

Nhưng dù sao, chúng tôi vẫn tìm được cách chung sống. Tự nhiên tồn tại rất nhiều sự cho-và-nhận mà. Chim gõ kiến cứ mổ liên tục vào thân tôi, nhưng họ cũng xử lý sạch đám côn trùng phiền phức. Cỏ dại khiến mặt đất quanh tôi mát mẻ hơn, nhưng cũng đồng thời tranh sử dụng nguồn nước của tôi.

Cứ mỗi mùa Xuân, tôi lại có thêm những vị khách mới cũng như gặp lại những người bạn cũ, tất nhiên là càng cần nhiều sự thỏa hiệp hơn. Riêng mùa Xuân này, tôi đặc biệt thấy khá nhiều thế hệ chíp hôi. Hiện tại, tôi đang là mái ấm cho một ổ cú con, chồn túi con, và các em bé gấu mèo. Tôi cũng thường xuyên được đám nhóc chồn hôi ghé thăm, chúng đang ngụ dưới gầm ban công của một căn nhà ở sát nơi này.

Trước nay chưa từng có lúc nào mà tôi phải che chở cho nhiều em bé đến như vậy. Mọi chuyện cứ tự nhiên diễn ra thôi, động vật thích những khoảng trống. Chúng thích có lãnh thổ riêng của mình.

Thường thì sẽ xảy ra tranh chấp, có khi còn có những vụ ăn trộm tổ, hoặc những trận chiến lúc nửa đêm nữa.

Và hiển nhiên, tôi đã chứng kiến những mâu thuẫn nhất định. Nhưng tôi đã thể hiện rất rõ quan điểm, rằng thì là, xơi tái hàng xóm chắc chắn là điều cấm kị trong nhà trọ của tôi.

Còn tôi, tôi không hề cảm thấy chật chội khi tải nhiều cư dân như vậy.

Che chở, bảo vệ, mang lại cảm giác an toàn cho những sinh linh khác, chắc chắn là một việc khá ổn để làm mỗi ngày rồi.