← Quay lại trang sách

Chương 8

Tôi có thêm một cư dân nữa, tuy nhiên, có lẽ từ “vị khách” sẽ phù hợp hơn với Samar.

Cô bé cùng bố mẹ chuyển tới sống tại một trong những căn nhà nằm dưới bóng râm của tôi, một căn nhà nhỏ xíu màu lam, với một mái hiên xập xệ và một khoảng vườn ngay ngắn. Lúc đó là tháng Một. Cô bé chỉ khoảng mười tuổi, có đôi mắt luôn dè chừng mọi thứ cùng một nụ cười rụt rè.

Samar có dáng vẻ của một người đã nhìn thấy quá nhiều thứ. Một người mong muốn thế giới hãy tự lặng im lại.

Chẳng bao lâu sau khi chuyển tới, Samar đã bắt đầu lẻn ra khu vườn khi ba mẹ cô bé đã ngủ say. Kể cả trong những đêm lạnh giá nhất, cô bé vẫn khó nhọc lẻn ra ngoài trong đôi bốt đỏ và chiếc áo khoác màu xanh lá. Hơi thở của cô bé gần như biến thành một làn băng mỏng. Samar sẽ ngắm nghía mặt trăng, ngắm tôi, hay thi thoảng, là ngắm ngôi nhà nhỏ màu lục ngay cạnh nhà cô bé, nơi có một cậu bé trạc tuổi đang sinh sống.

Khi thời tiết ấm dần lên, Samar sẽ có những chuyến phiêu lưu đêm ngay trong bộ đồ ngủ và áo choàng tắm, và trải một tấm chăn cũ để ngồi bên gốc cây của tôi, với ánh trăng khoác lên khắp người. Cô bé hoàn toàn tĩnh lặng, sự dịu dàng của cô bé tỏa ra rõ ràng tới nỗi cư dân trên mình tôi có thể bỏ cả những chiếc tổ êm ái làm từ lông của cây bông và hoa bồ công anh, để thưởng thức buổi đêm cùng Samar. Có vẻ tất cả đều chấp nhận rằng, cô bé cũng là một thành viên của khu trọ phức hợp này.

Bongo đặc biệt yêu quý Samar. Cô quạ sẽ tạm rời tổ để đậu trên vai cô bé. Thỉnh thoảng, Bongo còn nhại theo giọng Samar để nói: “Xin chào” nữa.

Bongo cũng thường xuyên tặng cho cô bé những món quà nhỏ mà cô quạ tìm thấy trong các chuyến bay hằng ngày.

Một quân cờ trong trò Cờ tỷ phú (quân xe ô tô), một dải lụa cột tóc màu vàng óng, một cái nắp chai nước ngọt.

Bongo tích trữ những thứ đầu thừa đuôi thẹo trong một cái bọng cây nhỏ của tôi (đã được sự cho phép của đám chồn túi). “Anh chẳng bao giờ biết được đâu, có khi một lúc nào đó, tôi sẽ phải dùng những món này để đút lót ai đấy ấy chứ,” cô quạ thường nhai đi nhai lại câu đó.

Nhưng những món dành tặng cho Samar không phải của đút lót, đó chỉ là cách Bongo muốn nói rằng, “Tôi rất vui khi chúng ta là bạn bè”.

Nếu đây là một câu chuyện cổ tích, chắc tôi sẽ khẳng định luôn rằng, có điều gì đó rất diệu kì ở Samar. Có thể, có thể thôi, cô bé đã yểm bùa chú lên các loài vật chẳng hạn. Vì động vật sẽ chẳng bao giờ dễ dàng rời bỏ tổ ấm của mình để ở gần con người, chúng sợ loài người vì những lí do rất chính đáng.

Nhưng đây hoàn toàn chẳng phải cổ tích, vậy nên, chẳng thể có câu thần chú nào được.

Các loài vật tranh giành tài nguyên sống với nhau, cũng hệt như con người. Chúng ăn thịt nhau, và chiến đấu để giành quyền thống trị.

Thiên nhiên không phải lúc nào cũng xinh đẹp, hay công bằng, hay tốt bụng.

Nhưng đôi khi, những sự bất ngờ vẫn xảy ra, và cứ mỗi đêm mùa Xuân, Samar lại nhắc tôi nhớ, về vẻ đẹp của sự tĩnh lặng, và nét dịu êm của sự tiếp nhận.

Và rằng, bạn chẳng bao giờ quá già cho những bất ngờ.