← Quay lại trang sách

Chương 37

Rất nhiều người trong khu phố không chấp nhận việc một phụ nữ chưa chồng người Ai-len lại đi nhận nuôi đứa trẻ người Ý bị bỏ rơi. Người ta đàm tiếu nhiều như họ muốn, và chép miệng chèm chẹp như họ buộc phải làm.

Thậm chí có vài người còn trở nên giận dữ, họ nói ra những lời đầy tổn thương.

Họ bảo Maeve rằng Amadora không thuộc về nơi này.

Rằng Maeve và đứa bé nên rời khỏi đây.

Maeve chỉ mỉm cười, siết chặt Amadora, chờ đợi và hy vọng.

Trong những đêm đen khi hy vọng dần kiệt quệ, cô sẽ hát một giai điệu cổ của Ai-len, trộn với một chút giai điệu mới mà cô học được từ những người hàng xóm, của Ý. Khúc ca ấy rất ngọt ngào. Ca từ thì ngô nghê. Nhưng kết quả luôn luôn là một nụ cười trên gương mặt của Ama bé nhỏ.

Rõ ràng là, Maeve càng kiên nhẫn đợi chờ, thì mọi người càng trở nên tốt bụng hơn. Và chẳng bao lâu thì Ama, cách mà mọi người thường gọi cô bé, đã trở thành một phần trong khu vườn thập cẩm này, như tất cả những người khác.

Khi Ama đủ lớn để cho Squibbles và gia đình của cậu ta ăn, cô bé đã làm thế. Khi cô bé vừa đủ mạnh để trèo lên thân tôi, cô cũng làm luôn. Và ngay khi cô bé vừa sẵn sàng để ước cho riêng mình, cô đã ước.

Ama trở thành một cô gái vững chãi, chân thật, và tử tế hệt như mẹ cô. Và Ama sinh những đứa con của riêng mình, rồi có cháu, rồi chắt. Cuối cùng, Ama và chồng cô đã mua căn nhà nhỏ màu nâu, và cả căn nhà cạnh đó, họ sơn cho chúng màu lam và màu lục. Nhiều năm sau đó, họ mua căn nhà ở bên kia đường rồi cho các gia đình khác thuê lại hai căn nhà màu lam và lục.

Cả gia đình đã phát triển hơn, phát đạt hơn, họ cãi vã, thất bại, yêu đương, và cười đùa.

Luôn luôn và mãi mãi, tiếng cười tiếp sức cho họ sống tiếp.

Khi cháu trai của Ama có con gái, anh đã chọn một cái tên Ý rất hay cho cô bé, với cái tên đệm Ai-len: Francesca Maeve.