← Quay lại trang sách

Chương 38

Còn tôi, danh tiếng ngày càng vang xa. Không phải điều ước của Maeve đã trở thành sự thật đó sao, nhờ cái cây ước nguyện? Chẳng phải điều đó có nghĩa là chuyện gì cũng có thể xảy ra được hay sao?

Tất nhiên, Squibbles vẫn thường nhắc tôi rằng, chuyện ước ủng này chẳng liên can gì tới tôi.

“Đây không phải cổ tích đâu Đỏ,” cậu ta nói.

Nhưng con người luôn mang đầy những tâm nguyện, và cứ mỗi thập kỷ trôi qua, những hy vọng vẫn tiếp tục tới.

Đó vừa là một phước lành, cũng vừa là một gánh nặng cho tôi, tất cả chỗ điều ước đó, sau bao nhiêu năm.

Nhưng mà, ai cũng cần được hy vọng.