Chương 11
Mê cung những thị trấn ảo là tác phẩm dài kỳ đầu tay và ở thời điểm hiện tại nó cũng được coi là tác phẩm tiêu biểu nhất của Kugimiya Kasuki. Mặc dù giữa chừng cũng có vài lần ngừng xuất bản, nhưng chỉ riêng việc nó được xuất bản định kỳ liên tục gần mười năm cũng đủ cho thấy độ nổi tiếng của nó.
Đó vừa là truyện khoa học viễn tưởng, vừa là truyện phiêu lưu mạo hiểm, lại vừa là truyện trinh thám. Cũng có nhiều yếu tố liên quan đến con người. Từ điển bách khoa toàn thư trên Internet đã giới thiệu về đoạn mở đầu như sau:
Số Không Azuma vốn là một nhà thám hiểm, đã từng một mình chinh phục những ngọn núi cao nhất thế giới, trong đó phải kể đến đỉnh Everest. Thế nhưng trong lúc một mình băng qua Nam Cực, cậu đã bị rơi xuống khe nứt giữa các tảng băng và mặc dù được cứu sống một cách thần kỳ song cậu đã mất hết tứ chi, buộc phải chấm dứt cuộc đời của một nhà thám hiểm. Sau khi giải nghệ, cậu trở về quê hương, tuy ngày ngày được cô em gái Reina chăm sóc, nhưng giờ đây khi đã mất lẽ sống, cảm giác tuyệt vọng vẫn luôn xâm chiếm lòng cậu. Phát hiện ra chuyện Reina dù được người đàn ông mình thầm thương trộm nhớ ngỏ lời cầu hôn nhưng vì lo lắng cho anh trai mà không dám bước chân vào cuộc hôn nhân, Số Không Azuma đã nghĩ rằng kẻ như mình có sống cũng vô nghĩa, trong đầu cậu lúc nào cũng nghĩ đến cái chết.
Giữa lúc đó, một tai họa ập đến thế giới này. Trên khắp các vùng miền, sự cố mất điện không rõ nguyên nhân thường xuyên xảy ra, hệ thống điện không còn hoạt động được nữa.
Ngày nọ, có một quan chức chính phủ tự xưng là Mamba tìm đến nhà Azuma. Và ông ta đã nói với cậu rằng: “Loài người đang chờ ngày diệt vong. Chỉ có cậu mới giải cứu được thế giới này.”
Câu chuyện lội ngược trở về hai tháng trước. Một nhà vật lý lý thuyết nổi tiếng thế giới bị mất tích. Người ta tìm thấy vị học giả đó đang nằm ngủ trong một phòng nghiên cứu tuyệt mật. Không những thế, bộ não của ông ta còn được kết nối với một mạng lưới khổng lồ thông qua máy tính.
Thực ra, một vài nhà khoa học thiên tài khác trên thế giới cũng đang chìm vào giấc ngủ trong trạng thái kết nối tới mạng lưới này. Họ tự gọi mình là Stray Sheep (những chú cừu đi lạc). Trong mạng lưới đó, có một không gian ảo được gọi là “mê cung” và hình ảnh đại diện của những học giả này đang sinh sống ở đó.
Chẳng bao lâu sau, một kế hoạch đáng kinh ngạc của những chú cừu đi lạc này đã được làm sáng tỏ. Để ngăn chặn việc môi trường trái đất bị hủy hoại, họ đã gửi một vài yêu cầu cho giới lãnh đạo các nước phát triển chủ chốt. Những yêu cầu đó bao gồm: bãi bỏ hoàn toàn các nhà máy điện hạt nhân, giảm thiểu khí CO₂, triệt để làm sạch nguồn nước. Kế hoạch thực hiện những yêu cầu này đều được chia thành những bước nhỏ và nếu không được đáp ứng trong thời hạn thì họ sẽ tạm dừng tuần tự việc cung cấp điện trên khắp thế giới. Thực ra, mê cung này đã chiếm đoạt quyền kiểm soát hệ thống điện của thế giới.
Những yêu cầu này quá khắt khe, không dễ gì thực hiện được. Các nguyên thủ quốc gia cũng phản đối nghe theo những yêu cầu này. Để chặn đứng kế hoạch ấy, họ không còn cách nào khác ngoài cử ai đó đi vào mê cung và thuyết phục những chú cừu đi lạc. Cho đến hiện tại đã có một vài nhà thương thuyết truy cập vào mạng lưới nhưng các hoạt động của họ lần nào cũng thất bại. Bởi mê cung ấy rộng lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ, đồng thời cũng là một thế giới vô cùng phức tạp. Mặc dù nó rất giống với thế giới thực nhưng cũng có những điểm hoàn toàn khác biệt. Rắc rối hơn cả là ở chỗ họ không tài nào gặp được người cần gặp. Trong mê cung có rất nhiều cư dân sinh sống, nhưng hầu hết đều chỉ là những người ảo do máy tính tạo ra mà thôi. Trước tiên các nhà thương thuyết cần phải tìm ra và tiếp cận được những chú cừu đi lạc.
Khó khăn lắm các nhà thương thuyết mới nắm được nơi ở của những chú cừu đi lạc nhưng họ lại vấp phải một vấn đề cực kỳ nan giải. Để đến được đó, họ buộc phải vượt qua một dãy núi hùng vĩ có tên là Great Cosmos. Đó là một dãy những ngọn núi cao đến vài nghìn mét, nếu không dùng đến một loại máy bay nào đó thì không thể băng qua được. Nhưng nếu tự ý bay sang khi chưa được sự cho phép thì sẽ bị camera giám sát phát hiện ra và bắn rơi.
Ủy ban đối phó với mê cung ảo đã đi đến kết luận rằng không còn cách nào khác ngoài nhờ cậy một người có khả năng một mình vượt qua những ngọn núi tầm cỡ Everest làm người thương thuyết. Và thế là sau khi tiến hành điều tra về những nhà leo núi trên khắp thế giới, họ quyết định chọn Số Không Azuma, người đang sống ở Nhật Bản. Mặc dù đã mất cả tứ chi nhưng nếu trong não của Azuma vẫn còn chức năng điều khiển tay chân thì khi ở trong không gian ảo, cậu vẫn có thể hoạt động được như một người lành lặn.
Sứ mệnh được trao cho Azuma là đi đến mê cung, thương lượng với những chú cừu đi lạc, thuyết phục họ dừng kế hoạch, hoặc tìm ra chương trình trung tâm đang nắm quyền điều khiển hệ thống điện và phá hủy nó.
Dĩ nhiên sứ mệnh này sẽ kéo theo nhiều nguy hiểm. Mặc dù chỉ là không gian ảo nhưng nếu bị sát thương nghiêm trọng thì sẽ ảnh hưởng đến cả tính mạng. Khi gặp va chạm sẽ có cảm giác đau đớn, còn nếu bị chảy quá nhiều máu thì sẽ rơi vào trạng thái thiếu máu não. Trên thực tế đó chỉ là ảo giác của não bộ, nhưng ảo giác ấy sẽ ảnh hưởng đến chức năng thể chất ngoài đời thực, trong trường hợp xấu nhất sẽ dẫn đến tử vong.
“Đây là một nhiệm vụ khắc nghiệt nhưng chỉ mình cậu mới có thể làm được.” Mamba nói.
Azuma không khỏi trăn trở. Có thật là cậu sẽ hoàn thành được nhiệm vụ khó khăn đến vậy không? Nhưng so với những ngày tháng chỉ biết vật vã đau khổ vì không thể cử động cơ thể thì như thế còn đáng sống hơn nhiều. Hơn hết thảy, tuy chỉ là không gian ảo nhưng cứ nghĩ đến chuyện lại được thử thách với việc leo núi mạo hiểm cả tính mạng là máu trong người cậu lại sôi sục. Cuối cùng, Azuma quyết định nhận lấy nhiệm vụ.
Azuma cần cho não mình truy cập vào mạng lưới mà không phải cử động cơ thể ở mức tối đa. Để làm được điều đó, một thiết bị truy cập khổng lồ đã được lắp đặt ở nhà cậu.
Dưới sự trông chừng của những thành viên trong Ủy ban đối phó với Mê cung và Reina, cơ man những điện cực đã được gắn vào não Azuma và cuối cùng việc truy cập cũng được thực hiện.
Sau khi đột nhập vào mê cung ảo, giữa một thị trấn xa lạ, Azuma đã gặp gỡ rất nhiều nhân vật không xác định danh tính. Mặc dù phần lớn trong số họ đều là những nhân vật ảo do máy tính tạo ra nhưng mỗi người đều có cái tôi và sống độc lập đến nỗi Azuma không thể tin rằng họ là ảo. Cậu gặp vô khối kẻ thù nhưng cũng không ít người đã trở thành đồng minh, giúp đỡ cậu. Tuy vậy, ngay cả với những người tưởng chừng có thể tin tưởng thì cậu cũng không được phép lơ là. Đúng lúc quan trọng thì lại bị những kẻ không ngờ tới phản bội, hay trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc thì lại được một nhân vật nằm ngoài sức tưởng tượng cứu giúp.
Cứ sau một khoảng thời gian nhất định, Azuma lại trở về thế giới thực, báo cáo tình hình cho Ủy ban đối phó với Mê cung. Ở không gian ảo đó, dòng chảy thời gian chỉ bằng một phần một trăm so với thực tế, một ngày ở Mê cung tương đương với khoảng mười bốn phút rưỡi ở thế giới thực. Mỗi lần như vậy, Azuma sẽ mở mắt ra, sau khi báo cáo xong, cậu lại tiếp tục thử thách với thế giới ảo.
Không lâu sau đó, Azuma đến được Great Cosmos và cuối cùng cũng đến lúc đối mặt với thử thách vượt qua dãy núi ấy. Đó cũng là lúc những khó khăn hoạn nạn thực sự bắt đầu.
Takeshi ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, lấy ngón tay xoa xoa hai mí mắt.
“Chú đọc xong rồi ạ?” Mayo hỏi.
“Mới chỉ đoạn mở đầu thôi,” Takeshi đặt điện thoại trước mặt Mayo. “Truyện này có vẻ khá dài đấy nhỉ? Kiểu gì cậu Azuma đó cũng không vượt qua được dãy núi Great Cosmos một cách suôn sẻ đâu đúng không?”
“Đương nhiên là thế rồi. Từ đoạn đó mới bắt đầu vào cốt truyện chính mà,” Mayo chuyển điện thoại trở về màn hình chính. “Dù gì thì truyện này cũng có tận ba mươi lăm tập tất cả.”
“Cháu đọc hết rồi hả?”
“Chẳng có nhẽ. Cháu mới đọc được năm, sáu tập đầu thôi. Đã thế cháu còn đọc nhảy cóc nên cũng chẳng nhớ rõ lắm.”
“Thế truyện lấy bối cảnh ở thị trấn này à?”
“Vâng. Mặc dù quá nửa câu chuyện kể về chuyến phiêu lưu mạo hiểm của Azuma ở Mê cung nhưng cậu ta cũng định kỳ trở về thế giới thực nên tác giả đã phác họa song song cảnh tượng hỗn loạn của thế giới ngoài đời. Khi đó, xuất hiện rất nhiều cảnh giống với thị trấn này. Cả ngôi nhà Nhật mà Azuma với Reina đang sinh sống nữa. Tấm poster này chính là dự án tái hiện ngôi nhà đó đấy chú.” Mayo chỉ tay vào tấm poster dán trên tường.
Hai người đang ở nhà ăn của Hotel Marumiya . Mặc dù còn lâu mới đến giờ ăn nhưng họ có lịch gặp gỡ đột xuất với nhân viên của công ty mai táng ở đây. Lý do là vì Kakitani đã gọi điện thông báo quá trình khám nghiệm tử thi vừa hoàn tất, gia đình có thể đến nhận lại thi thể được rồi.
Hồi bà Kazumi mất, Mayo đã phụ giúp chuẩn bị cho đêm canh linh cữu và lễ đưa tang của mẹ nên cô quen với người ở công ty mai táng. Cô đã gọi ngay cho anh ta để trao đổi tình hình. Cô cũng thẳng thắn thổ lộ chuyện cảnh sát đang nghi ngờ đây là một vụ án mạng.
Người đàn ông phụ trách có vẻ ngạc nhiên, song anh ta vẫn nói với Mayo bằng giọng điềm tĩnh. “Vậy để chúng tôi xác nhận với cảnh sát rồi sẽ đến chỗ cô nhé.” Do tính chất công việc, hẳn anh ta cũng đã quen với những thi thể có uẩn khúc.
Mayo quyết định giải thích cho Takeshi nghe về Mê cung những bộ não ảo trong lúc chờ người phụ trách của công ty mai táng tới. Nói vậy nhưng việc giải thích cũng không dễ dàng gì, bởi vậy cô đã tìm trên mạng và cho Takeshi đọc bài viết trong từ điển bách khoa toàn thư.
“Tức là tái hiện Ngôi nhà mê cung ảo nhỉ? Ấp ủ kế hoạch mượn truyện tranh để khôi phục kinh tế – một cú lội ngược dòng cho vùng du lịch đã suy tàn, người ta gọi đó là chết đuối vớ cả cọng rơm đây mà,” Takeshi bất giác nhún vai.
“Chú đừng coi thường thế. Mê cung ảo nổi tiếng một cách khác thường đấy ạ. Mặc dù nó bán chạy khủng khiếp như thế là nhờ phim hoạt hình.”
Mặc dù phiên bản truyện tranh đã ngừng xuất bản định kỳ nhưng khi phiên bản phim hoạt hình được trình chiếu thì nguyên tác truyện tranh bắt đầu nổi trở lại.
Mayo nhìn đồng hồ trên điện thoại. Người phụ trách của công ty mai táng sắp sửa tới rồi.
“Mà chú này, chú tính sao với bà con họ hàng ạ?”
“Bà con họ hàng? Tính cái gì?”
“Chú định khi nào mới báo cho họ biết bố cháu đã mất ạ?”
“Nếu là họ hàng đằng nhà Kamio thì chú báo rồi.”
“Ơ, chú báo từ lúc nào vậy?”
“Lúc nãy, khi cháu đang nói chuyện điện thoại với bên công ty mai táng ấy. Chú đã báo cho ông chú ở Saitama rồi.”
Nói mới nhớ đúng là Takeshi đã ngồi cạnh Mayo và gọi điện cho ai đấy, nhưng cô chắc chắn cuộc gọi không kéo dài lâu.
“Rồi sao hả chú?”
“Sao cái gì?”
“Chú có nói bố cháu bị giết không?”
“Nói là nói thế nào? Chú bảo bố cháu bị suy tim.”
“Suy tim?” Mayo bất giác cao giọng.
“Tim ngừng đập thì gọi là suy tim. Chú có nói dối đâu.”
“Nói thế cũng được ạ?”
“Theo cháu thì có vấn đề gì nào? Nghe đến suy tim, chẳng ai lại đi hỏi đầu cua tai nheo làm gì. Vì biết hỏi như thế nào? Để chú tiết lộ cho cháu một chuyện hay ho nhé,” Takeshi đưa mắt nhìn xung quanh đoạn ghé sát vào tai Mayo. “Khi một người nổi tiếng chết, nếu báo chí đưa tin anh ta bị suy tim thì một là anh ta tự sát, hai là vướng vào một vụ án nào đó. Nếu như không phải một trong hai cái đó thì là chết khi đang giao hợp. Không sai được đâu. Suy tim là một từ có ma thuật đấy.”
Mayo không rõ Takeshi có căn cứ gì mà nói thế, nhưng trông chú ấy tràn đầy tự tin.
“Còn về đêm canh linh cữu với lễ đưa tang thì chú nói sao?”
“Chú từ chối lịch sự, bảo là tang lễ chỉ tổ chức trong gia đình, xin thứ lỗi. Vậy là xong.”
“Ơ, thế họ hàng bên đằng bố cháu không có ai đến sao ạ?”
“Cháu muốn họ đến chắc?”
“Không phải muốn, cháu nghĩ họ đến mới phải đạo thôi.”
“Đám bà con họ hàng thường ngày chẳng mấy khi qua lại với nhà mình có đến cũng chỉ tổ phiền hà. Có khi bọn họ cũng thấy phiền ấy chứ. Cứ để như thế là được rồi.”
“Vậy thì bên họ Shibagaki, cháu nên làm thế nào nhỉ?”
Shibagaki là họ cũ của bà Kazumi, người mẹ quá cố của Mayo. Với đằng ngoại, đến bây giờ Mayo vẫn qua lại sơ sơ.
“Cháu thích làm thế nào thì làm nhưng nếu thấy phiền thì cứ giải thích giống chú là được chứ sao.”
“Bảo bố cháu bị suy tim ấy ạ? Và bảo họ không cần đến dự lễ thông dạ hay lễ đưa tang gì hết?”
“Đúng vậy.”
“Liệu có bị lộ không chú. Vì là án mạng nên kiểu gì họ chẳng đưa lên thời sự?”
“Cháu không phải lo chuyện đó. Nhìn cách xử sự của Kogure ngày hôm nay, chắc chắn cảnh sát không muốn công khai nguyên nhân cái chết đâu. Kể cả có lên thời sự thì cũng phải sau khi xác định được nghi phạm kia.” Lần này Takeshi cũng nói chắc như đinh đóng cột, song Mayo không biết có thể tin được đến đâu.
“Nhưng bác Mikiko thế nào cũng đòi đến dự đêm canh linh cữu với lễ đưa tang bố cháu.”
Mikiko là chị gái bà Kazumi, vốn tính chu đáo từ xưa.
“Nếu thế cháu hãy nói là ở đây người ta đang lan truyền tin đồn dịch Corona sắp sửa bùng phát trở lại nên mọi người đều xa lánh khách vãng lai từ vùng khác tới.”
“À, Corona. Ra vậy, hóa ra còn có cách đó.”
“Cháu cứ dọa bà ấy là thời điểm này dân vùng khác mà tới đây không khéo sẽ bị ghét cay ghét đắng đấy.” Takeshi gí ngón tay vào thái dương. “Cháu phải động não hơn đi.”
Mayo giận sôi người nhưng không nói lại được gì.
“Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ thử gọi điện.”
“Tốt đấy. Chú không muốn bị những người ngoài cuộc lảng vảng xung quanh đâu.”
“Người ngoài cuộc?”
“Tất cả những ai rõ ràng không dính dáng đến vụ án đều là người ngoài cuộc.”
Nghe Takeshi nói toẹt một cách gọn lỏn như vậy, Mayo không khỏi sửng sốt. Sau khi xác nhận không có nhân viên nào của lữ quán đang đứng gần, cô liền hỏi: “Chú nghĩ có thể hung thủ sát hại bố cháu sẽ đến dự đêm canh linh cữu hoặc lễ đưa tang bố cháu ư?”
“Không nghĩ như thế mới lạ,” Takeshi trả lời ngay lập tức. “Nếu như đây không đơn thuần là một trong số những người quen của bố cháu. Chú không rõ kẻ đó có quan hệ như thế nào với bố cháu, nhưng trừ phi đó là mối quan hệ bí mật, nhiều khả năng kẻ đó sẽ đến dự đêm canh linh cữu hoặc lễ đưa tang.”
Mayo nuốt nước bọt ực một cái.
“Liệu hung thủ có tới lễ canh linh cữu hay lễ đưa tang của người mà chính hắn đã ra tay sát hại không nhỉ?”
“Cháu cứ thử hình dung tâm lý của hung thủ xem. Ngay trong lúc này, chú cá là hắn đang run rẩy sợ hãi một lúc nào đó mọi chuyện sẽ bị lộ tẩy. Lẽ thường tình hắn sẽ nghĩ nếu mình không đến dự đám tang thì rất có thể sẽ bị nghi ngờ. Vả lại, chắc hắn cũng muốn tìm hiểu xem cảnh sát đã điều tra đến mức nào rồi.”
“Cũng có thể. Nhưng làm thế nào để tìm ra hung thủ hả chú?”
“Vấn đề là ở chỗ đó. Tự nhiên đi tìm thì đâu có được đúng không nào. Nhưng thông qua lễ canh linh cữu và lễ đưa tang của bố cháu, chúng ta có thể nắm được các mối quan hệ của ông ấy. Cuốn sổ tang chính là danh sách kẻ tình nghi đáng giá.”
Mayo gần như bị lấn át bởi ánh mắt sắc lạnh của Takeshi. Cứ như thể ông chú này có đến mấy bộ mặt vậy.
Lát sau, người phụ trách của công ty mai táng xuất hiện. Đó là một người đàn ông nhỏ thó có tên là Nogi. Mayo vẫn còn nhớ khuôn mặt khiến cô liên tưởng đến hạt đậu răng ngựa ấy. Anh ta chính là người phụ trách tang lễ của bà Kazumi. Khi Mayo nói ra chuyện ấy, Nogi liền gật mạnh đầu.
“Đúng vậy. Lần này tôi cũng xin phép được làm người phụ trách. Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện của bố cô. Xin gửi lời chia buồn sâu sắc nhất đến gia đình.”
Theo lời Nogi thì anh ta đã đến sở cảnh sát và xác nhận xong xuôi mọi việc. Nghe đâu phía cảnh sát nói rằng nếu được thì muốn gia đình đưa thi thể đi trước tám giờ sáng mai.
“Phía chúng tôi sẽ trực tiếp chuyển thi thể đến nhà tang lễ, nhưng còn việc giám sát thì gia đình tính sao ạ? Nếu ông nhà mất ở bệnh viện hoặc viện dưỡng lão thì gia đình có thể đến giám sát. Có điều, nếu chuyển từ sở cảnh sát thì sẽ có rất nhiều hạn chế.”
“Chúng tôi không cần giám sát,” Takeshi nói xen vào. “Gặp mặt thi thể vừa được giải phẫu xong cũng chẳng để làm gì. Kiểu gì người anh ấy chẳng chằng chịt toàn vết chỉ khâu. Tốt hơn hết là chúng tôi gặp anh ấy lần cuối sau khi bên cậu đã nhập quan đâu vào đấy.”
Mayo phát ngán với kiểu nói chuyện hệt như mọi khi của Takeshi, chẳng có chút tế nhị nào, cô quay sang nhìn Nogi. Thế rồi, người đàn ông nhỏ thó đó liền cúi đầu.
“Tôi cũng nghĩ nên làm vậy thì hơn. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm lo liệu cho hình hài của bố cô được chu tất.”
Xem ra thi thể của những người đã trải qua giải phẫu không dễ coi cho lắm. Nhưng tại sao Takeshi lại biết cả những chuyện như thế nhỉ?
“Vậy trăm sự nhờ các anh,” Mayo cúi đầu trước Nogi.
“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi xin phép chuyển sang nội dung bàn bạc chính luôn, không biết gia đình có nguyện vọng đặc biệt gì không ạ? Chẳng hạn, gần đây có nhiều gia đình do ít họ hàng nên họ lược bớt lễ canh linh cữu và chỉ tổ chức tang lễ trong một ngày. Đương nhiên, đổi lại chi phí cũng rẻ hơn.”
“À, chỉ một ngày là xong hả anh?”
“Không được.” Takeshi chen ngang. “Nên tổ chức lễ canh linh cữu và lễ đưa tang riêng. Làm vậy sẽ thêm nhiều người đến được. Nhưng hãy dặn họ vui lòng không dự cả hai buổi. Chỉ được chọn một trong hai, hoặc là lễ canh linh cữu, hoặc là lễ đưa tang. Bằng cách đó chúng ta sẽ giảm bớt được lượng người đến viếng trong một ngày, cũng là cách để đối phó với dịch Corona.”
Mayo cũng đoán ra được mục đích của Takeshi. Chú ấy muốn càng có nhiều cái tên được viết vào danh sách kẻ tình nghi càng tốt.
“Tôi hiểu rồi,” Nogi đáp. “Chúng tôi cũng rất xem trọng các biện pháp đối phó với dịch Corona. Đặc biệt, lần này người quá cố lại từng là giáo viên, chúng tôi đồ rằng lượng người đến viếng sẽ không dừng ở con số mười hay hai mươi người. Vì vậy, chúng tôi muốn đề xuất dịch vụ tang lễ trực tuyến.”
Gần đây Mayo thường xuyên nghe đến khái niệm này. “Đó là dịch vụ như thế nào vậy anh?”
“Phương án được khuyến khích là…” Nogi mào đầu như vậy và giải thích như sau.
“Các khâu trang trí hương án, nghe sư trụ trì đọc kinh sẽ vẫn diễn ra như bình thường. Tuy nhiên, chỉ người nhà mới được có mặt ở đó, còn khách đến viếng thì ngồi chờ ở phòng riêng. Đó là một căn phòng rộng rãi, thoáng khí, ghế ngồi được giãn cách phù hợp. Khung cảnh của lễ canh linh cữu và lễ đưa tang sẽ được máy quay ghi lại thành video và phát cho mọi người xem.
“Ngay cả những người không đến được do ở xa hay tuổi cao sức yếu cũng có thể theo dõi lễ tang qua mạng Internet. Còn những người trực tiếp đến viếng sẽ xem qua màn hình đã được chuẩn bị sẵn ở phòng riêng. Những người mang theo điện thoại còn có thể xem được ngoài trời nữa. Bằng cách đó, chúng ta có thể tránh được việc căn phòng trở nên quá đông đúc. Ngoài ra, khi tiếp đón, chúng tôi sẽ phát số cho những người tham dự. Chúng tôi có đặt một bảng hiển thị điện tử ở bên cạnh hội trường, trên đó sẽ hiển thị mã số của người đến lượt vào thắp nhang, khách đến viếng sẽ nhìn vào bảng để lần lượt vào hội trường. Sau khi thắp nhang xong, họ sẽ đi ra theo lối cửa riêng. Việc này cũng là để tránh cho khách khứa tập trung quá đông.”
Nghe Nogi trình bày xong, Mayo không khỏi ngạc nhiên, không ngờ lại có cách tổ chức đám tang như vậy. Đại dịch Corona đã làm thay đổi rất nhiều mặt trong đời sống thường ngày, thậm chí còn ảnh hưởng đến những nghi thức hiếu hỉ nữa.
“Hồi đại dịch Corona bước vào đỉnh điểm, chúng tôi còn áp dụng cả hình thức thắp nhang di động nữa. Khách đến viếng ngồi nguyên trên ô tô mà vẫn có thể thắp nhang được, nhưng hiện tại tôi nghĩ chúng ta không cần thiết phải làm đến mức ấy.”
“Nghe được đấy chứ,” Takeshi nói. “Hay chúng ta sử dụng dịch vụ mà cậu đây vừa gợi ý nhỉ?”
“Cháu cũng thấy ổn ạ,” Mayo đồng tình.
“Vậy chúng tôi xin phép được lo liệu chuyện này ạ,” Nogi viết gì đó vào hồ sơ.
“Tôi có một nguyện vọng nữa,” Takeshi nói.
“Là gì vậy ạ?”
“Không biết liệu các cậu có thể bố trí bục thắp nhang ngay bên cạnh quan tài, người đến viếng sẽ nhìn mặt thi thể rồi mới thắp nhang, sau đó ra khỏi hội trường. Nắp quan tài thì cứ để mở như thế.”
“Dạ, bên cạnh thi thể ấy ạ…” Nogi tỏ ra hơi bối rối.
“Trước đây, sau khi kết thúc một loạt nghi lễ, những người thân thiết sẽ quây quanh quan tài nhưng nếu làm vậy thì sẽ thành tập trung đông người còn gì? Đằng nào cũng mất công để khách khứa vào thắp nhang một cách có hệ thống như thế rồi, chi bằng việc gặp mặt lần cuối cũng làm theo trình tự đó, vừa an toàn lại hợp lý.”
Nogi liền gật đầu.
“Anh nói rất phải. Tôi hiểu rồi ạ. Xem nào, cả lễ canh linh cữu và lễ đưa tang đều làm như vậy ạ?”
“Đúng thế. Ngoài ra, tôi muốn các cậu quay lại cảnh khách khứa vào nhìn mặt thi thể và thắp nhang. Nhưng không cần phát đoạn video đó lên mạng. Chúng tôi chỉ muốn giữ lại để gia đình xem thôi.”
“Tôi đã rõ rồi ạ,” Nogi đưa bút viết.
Mayo nhìn sang Takeshi. Chắc hẳn phải có mưu tính gì đó đằng sau lời đề nghị ấy, song cô không mảy may đoán ra được.
Sau đó, họ quyết định những nội dung chi tiết của lễ canh linh cữu và lễ đưa tang. Nói vậy nhưng cũng chỉ đơn thuần là Nogi đề xuất rồi Mayo đồng ý. Takeshi gần như không xen ngang nữa. Nom như thể chú ấy không còn hứng quan tâm gì.
Mayo chọn một bức ảnh lưu trong điện thoại để dùng làm di ảnh. Bức ảnh chụp nhân dịp đám cưới một người họ hàng từ ba năm trước. Đó không phải bức ảnh đẹp nhất, song Mayo cũng không tìm ra bức nào phù hợp hơn.
Rốt cuộc buổi họp bàn ngốn mất một giờ đồng hồ. Đấy là chưa kể nếu Nogi không biết nhà Kamio theo đạo gì, đền thờ họ rồi mộ phần ở đâu thì có khi còn phải kéo dài nữa.
Vì đã quá 7 giờ nên họ quyết định dùng bữa tối luôn. Bà chủ lữ quán tự tay bưng thức ăn tới.
“Vất vả cho cô quá,” bà chủ cất tiếng tỏ ý tội nghiệp Mayo.
Nghe vậy cô bèn đáp: “Cháu ổn ạ.”
Cô đã giải thích với bà chủ về chuyện họ sẽ ngồi ở góc nhà ăn để họp bàn chuyện tổ chức tang lễ.
“Nếu cô cần gì thì cứ nói với tôi nhé. Tôi sẽ giúp.”
“Cảm ơn cô.”
“Đúng là chúng ta đang sống trong cái thế giới mà phải chú ý đến đủ thứ, như Corona này nọ,” bà chủ lữ quán lẩm bẩm câu đó, đoạn lui đi. Mayo không giải thích lý do vì sao bố mình qua đời, song có vẻ bà ta đang nghĩ là do bệnh tật.
“Khi nãy chú nói thế với mục đích gì vậy?”
“Nói thế là nói gì?”
“Thì chuyện để khách khứa nhìn mặt bố cháu trước khi thắp nhang ấy. Chắc chú phải có ý đồ gì đấy chứ?”
“Ừ thì thế,” Takeshi nói đoạn rót bia vào cốc. “Một kẻ vừa mới giết người, hôm sau phải đứng trước thi thể người ấy, rất khó có thể ra vẻ bình tĩnh tuyệt đối. Chắc chắn gương mặt hắn sẽ biểu lộ sự thay đổi gì đó.”
“Chú định nhìn thấu sự thay đổi đó ư?”
“Phải. Chú sẽ để mắt để không bỏ lỡ một sự thay đổi dù nhỏ nhất. Tuy có máy quay ghi lại rồi, nhưng đúng là cảm giác khi nhìn trực tiếp vẫn quan trọng hơn.”
“Cháu hiểu rồi.”
Tuy có nhiều điểm quá quắt nhưng dù sao ông chú này vẫn là người chu đáo và đáng tin cậy.
Vừa ăn xong thì điện thoại Mayo đổ chuông. Đó là Kakitani, anh ta gọi hỏi xem Mayo đã bàn chuyện với công ty mai táng xong chưa. Cô trả lời rằng cuộc gặp gỡ đã kết thúc cách đây ba mươi phút, lễ canh linh cữu sẽ được tổ chức vào ngày mai, còn lễ đưa tang thì tổ chức vào ngày kia.
“Vậy à? Thực ra chúng tôi có chuyện này muốn nhờ cô. Bây giờ tôi đến đó được không?”
“À… không thành vấn đề.”
“Cảm ơn cô. Vậy tôi sẽ đến ngay bây giờ. Hẹn gặp cô lát nữa nhé,” nói đoạn Kakitani nhanh nhảu tắt máy, xem chừng muốn tranh thủ lúc Mayo còn chưa đổi ý.
Nghe Mayo nói lại, Takeshi cười nhếch mép.
“Có lẽ cảnh sát cũng đang nghĩ giống chúng ta.”
“Nghĩ giống?”
“Thôi, đợi cậu ta đến khắc biết. Vừa hay, chú cũng đang có chuyện muốn yêu cầu bọn họ đây.”
“Chuyện gì ạ?”
“Nhiều chuyện,” Takeshi uống cạn chỗ bia còn lại, đoạn nở nụ cười đầy táo bạo.
Vài phút sau, Kakitani đã tới. Nhanh hơn Mayo tưởng. Xem ra anh ta đang rất vội.
Mayo chuyển sang ngồi cạnh Takeshi, đối mặt với Kakitani ngồi phía bên kia bàn.
“Cảm ơn cô về chuyện sáng nay. Từ đáy lòng chúng tôi rất cảm kích trước sự hợp tác của cô,” Kakitani vừa cúi đầu vừa ngồi xuống ghế.
“Nghe nói cậu có chuyện muốn nhờ chúng tôi?” Takeshi hỏi ngay như thể muốn gạt đi màn chào hỏi.
“Vâng, là thế này, tôi nghe nói gia đình đã thu xếp chuyện tang lễ đâu vào đấy. Vì thế chúng tôi muốn nhờ gia đình chút việc…”
“Là việc gì?”
“Trước khi thưa chuyện tôi muốn hỏi không biết gia đình dự tính tang lễ sẽ có quy mô thế nào ạ? Kiểu như chỉ có người nhà với nhau, hay chỉ mời họ hàng thân thích gì đó?”
“Không, họ hàng sẽ không tới. Ngoài hai chú cháu tôi ra thì khách đến viếng chủ yếu sẽ là người quen của anh trai tôi. Tôi nghĩ đa phần là những người có liên quan đến ngôi trường mà trước đây anh tôi từng công tác. Ngày mai tôi cũng sẽ báo cho cả Tổ dân phố nhưng tôi cũng chưa biết hàng xóm láng giềng có đến đông hay không.”
“Vậy anh ước chừng khoảng bao nhiêu người ạ?”
“Chà. Bạn của cháu gái tôi sẽ báo giúp cho những người liên quan đến trường học, nhưng hiện tại chúng tôi cũng chưa biết ai đến, ai không.”
“Nhưng chắc không phải cỡ năm, sáu người đâu phải không ạ?”
“Thế nào nhỉ? Chẳng phải chuyện đó còn tùy thuộc vào lòng yêu mến của mọi người dành cho ông anh tôi lúc sinh thời hay sao?”
Kakitani nhìn về phía Mayo. “Còn cô nghĩ sao?”
“Tôi đoán bạn bè đồng trang lứa với tôi sẽ đến kha khá. Nói vậy nhưng chắc cũng không đến được hai mươi người đâu. Còn về học sinh các khóa khác hay đồng nghiệp của bố thì tôi hoàn toàn không đoán trước được.”
“Ra vậy, ra vậy,” Kakitani nhắc đi nhắc lại với vẻ mặt hài lòng.
“Thế việc cậu muốn nhờ là gì? Tôi đợi nãy giờ rồi đấy.”
“À, tôi vô phép rồi. Thực ra tôi muốn bàn với gia đình xem liệu có thể cho chúng tôi bố trí điều tra viên trong lễ canh linh cữu và lễ đưa tang được không.” Kakitani hết nhìn Takeshi lại nhìn sang Mayo, đoạn xoa hai tay vào nhau như một thương nhân. “Dĩ nhiên chúng tôi sẽ không mặc trang phục cảnh sát. Chúng tôi đang tính đến việc trà trộn vào đoàn khách đến viếng hoặc nhân viên của công ty mai táng.”
“Hả,” Takeshi thốt lên. “Ý cậu là điều tra nằm vùng ấy hả?”
“Cũng không đến mức như vậy,” Kakitani chìa hai lòng bàn tay về phía Mayo. “Chúng tôi nghĩ rất có thể hung thủ hoặc người nào đó có dính líu đến vụ án sẽ đến tham dự đám tang. Vì vậy, về phía cảnh sát, chúng tôi muốn nắm được càng nhiều thông tin càng tốt, chẳng hạn như có những ai đến viếng, họ xử sự như thế nào ở hội trường. Gia đình thấy thế nào ạ?”
Mayo chợt hiểu ra, câu nói ban nãy của Takeshi “Có lẽ cảnh sát cũng đang nghĩ giống chúng ta.” là về chuyện này đây.
“Cháu nghĩ sao?” Takeshi hỏi Mayo.
“Tùy chú quyết định ạ.”
“Ừm,” Takeshi bèn ngồi thẳng lưng lên, nhìn về phía Kakitani. “Tôi nắm được rồi. Vậy tôi sẽ cho phép các điều tra viên trà trộn vào làm nhân viên của công ty mai táng. Nhưng mong các cậu vui lòng không trà trộn vào đoàn người đến viếng.”
“Có lý do gì sao ạ?”
“Bởi vì lễ canh linh cữu và lễ đưa tang của anh tôi sẽ được diễn ra theo cách đặc biệt.”
Takeshi giải thích cho Kakitani về đám tang trực tuyến cũng như chuyện thắp nhang theo số thứ tự.
“Nghe tôi giải thích chắc cậu cũng hiểu rồi, khách khứa sẽ lần lượt vào thắp nhang từ một căn phòng riêng biệt. Giả dụ cảnh sát điều tra cải trang thành người đến viếng thì sẽ chỉ còn mỗi họ sót lại căn phòng ấy. Nếu để những vị khách khác trông thấy thì phiền hà lắm.”
“Có lẽ anh nói phải. Nhưng có một cách là để cho cả những điều tra viên giả mạo làm người đến viếng đó vào thắp nhang…”
“Chuyện đó tôi xin từ chối. Được những người chẳng dây mơ rễ má gì thắp hương cho, chắc ông anh tôi cũng không vui vẻ gì đâu.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Mayo giơ tay phải lên. “Tôi cảm thấy không thoải mái với chuyện đó.”
“Tôi hiểu tâm trạng của cô. Vậy chúng tôi sẽ thương lượng với công ty mai táng để họ cho phép điều tra viên của chúng tôi đóng giả làm nhân viên của họ. Ngoài ra gia đình có thêm điều kiện gì nữa không ạ?”
“Chuyện nằm vùng thì tôi hiểu rồi. Tuy nhiên phía chúng tôi cũng có yêu cầu dành cho các anh. Trước lễ canh linh cữu, tôi muốn về nhà một lần nữa. Theo lời cháu gái tôi thì có một số vật dụng mà anh trai tôi rất trân trọng và đã nhờ con bé bỏ vào quan tài khi anh ấy chết đi. Chúng tôi muốn về nhà để lấy những thứ đó. Phải không Mayo?”
Tự nhiên bị hỏi đến, Mayo không khỏi lúng túng song vẫn đáp: “Vâng.” Takeshi đã không bàn trước với cô về chuyện này.
“À, ra vậy… Tôi hiểu rồi. Ngày mai khoảng mấy giờ thì được ạ?”
“Mười giờ sáng đi. Không cần đón chúng tôi đâu.”
“Tôi rõ rồi. Tôi sẽ dặn nhân viên trực ban. Có điều, mong gia đình cố gắng hết mức không động vào đồ đạc trong thư phòng. Ở những vị trí còn lưu lại dấu vết của hung thủ, chúng tôi muốn bảo toàn nguyên vẹn ở mức tối đa.”
“Này này, cậu đừng có nói vô lý thế chứ. Chúng tôi đến để lấy vật dụng cá nhân của anh ấy. Sao có chuyện không sờ vào đồ đạc trong thư phòng được.”
“Vì thế tôi mới nói là cố gắng hết mức có thể. Bản thân căn phòng đó cũng là một chứng cứ quan trọng. Mong gia đình hiểu cho.” Kakitani chống hai tay lên bàn, cúi đầu.
Takeshi buông một tiếng thở dài rõ to, đoạn nhún vai. “Đành vậy, chúng tôi sẽ cố.”
“Cảm ơn anh. Đổi lại hai người có thể tự do ra vào các căn phòng khác.”
“Đương nhiên rồi, đấy là nhà của chúng tôi mà.”
“Ngoài ra anh còn có yêu cầu gì nữa không?”
“Tạm thời chỉ thế thôi.”
“Vậy à.” Kakitani trông nhẹ nhõm ra mặt. Có lẽ anh ta đang sợ nếu lại bị đòi hỏi vô lý nữa thì không biết phải xoay xở thế nào. “Vậy, hôm nay đến đây thôi nhỉ?” Kakitani nhổm dậy khỏi ghế.
“Dàn xếp được chuyện nằm vùng chắc cậu mừng lắm nhỉ? Vậy là cậu cũng được nở mày nở mặt với thanh tra Kogure rồi đúng không?”
“À, vâng…” Kakitani nở một nụ cười thiểu não.
“Chuyện điều tra sao rồi? Các cậu đã biết được gì chưa?”
“Chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu nên cũng chưa nói được gì… Chúng tôi sẽ cố gắng.”
“Trăm sự nhờ các cậu.”
“Vâng, vậy tôi xin phép.” Kakitani quay gót đi.
Sau khi nhìn theo cho đến khi anh ta đi khuất, Mayo liền hỏi Takeshi. “Chú định về nhà làm gì vậy?”
“Thì như chú vừa giải thích đấy thôi. Chú về để lấy vật dụng gì đó bỏ vào linh cữu. Mayo chắc cũng nghĩ ra được một hai thứ gì đó chứ?”
“Chuyện đó thì được ạ. Nhưng đấy chỉ là lý do bề ngoài thôi đúng không chú? Mục đích thực sự của chú là gì vậy?”
“Đương nhiên là để xem xét kỹ hiện trường rồi. Sáng nay có cảnh sát ở đấy nên chú chưa thong thả quan sát được.”
“Công nhận.”
Hai người ra khỏi nhà ăn. Takeshi vén tay áo lên, xem đồng hồ.
“Đã muộn thế này rồi à? Ngày hôm nay thật dài, nhưng ngày mai còn dài hơn nữa. Dù gì thì mai cũng là lễ canh linh cữu. Phải chuẩn bị tinh thần trước thì hơn,” Takeshi nói đoạn đi ra cửa.
“Chú đi đâu đấy?”
“Ra cửa hàng tiện lợi. Chú muốn mua đồ lót và tất,” Takeshi quay ngoắt người, nhanh chân bước đi.
Chẳng lẽ chú ấy không đem theo đồ để thay sao…
Ngẫm ra thì lúc xuất hiện vào sáng nay Takeshi cũng chỉ đi người không. Nhưng chẳng phải chú ấy nói rằng hôm qua đã đi nghe ngóng hàng xóm láng giềng hay sao? Rồi tối qua chú ấy đã trọ ở đâu? Hay là chú ấy về Tokyo rồi lại quay lại đây? Mà không, chắc chắn chú không làm cái việc vô bổ ấy.
Mayo nghiêng đầu. Con người này có quá nhiều bí ẩn. Mình không thể chủ quan được, cô nghĩ.
Sau khi trở về phòng, Mayo nhắn cho Honma Momoko lịch trình chi tiết của lễ canh linh cữu và lễ đưa tang. Momoko nhắn lại ngay lập tức, đại ý là đã rõ. Cô ấy nói đám tang một người quen của mình cũng tổ chức trực tuyến. Xem ra dạo này chuyện đó đã trở nên bình thường.
Sau đấy, mặc dù thấy nặng nề nhưng Mayo vẫn quyết định gọi cho bác gái Mikiko. Hồi mẹ Mayo mất, bác ấy đã giúp đỡ việc này việc kia. Trong điện thoại của Mayo cũng lưu số di động của bác.
Điện thoại vừa kết nối, bác Mikiko đã vô tư cất giọng vui vẻ: “Mayo, lâu quá rồi không gặp cháu!”
“Cháu chào bác… Lâu rồi không gặp bác ạ,” Mayo chủ ý nói bằng giọng rầu rĩ, những mong bác Mikiko sẽ nhận ra cô đang có chuyện không vui.
Song, cảm xúc ấy của cô hoàn toàn không chạm được tới đối phương.
“Bác nghe chuyện rồi. Cháu kết hôn với đồng nghiệp cùng công ty đúng không? Chúc mừng cháu nhé. Đám cưới dự kiến vào tháng 5 nhỉ? Đang tình hình này, bác nghe bảo lễ cưới sẽ được tổ chức ngoài trời, nhưng mùa này chắc chắn thời tiết cũng dễ chịu lắm cho mà xem. Bác rất sẵn lòng đến tham dự. Mong là hôm đó trời sẽ đẹp,” Mikiko thao thao bất tuyệt, nhanh đến nỗi không để Mayo chen vào được câu nào. Trong số họ hàng của Mayo, bà bác này cũng là người khéo mồm khéo miệng nhất.
“À không, bác ơi, hôm nay cháu gọi cho bác không phải vì chuyện đó.”
“Ồ, thế ư? Xem nào, hay là cháu có tin vui rồi? Mayo, cháu có em bé rồi hả?”
“Không phải, không phải,” vừa áp điện thoại trên tai Mayo vừa xua mạnh tay còn lại. “Không phải chuyện đó đâu ạ. Bác này, bác bình tĩnh nghe cháu nói nhé. Thực ra, chuyện này không tốt lành gì cho lắm.”
“Sao, chuyện gì thế? Hủy hôn à?”
Mayo những muốn quỳ sụp xuống đầu hàng nhưng giờ không phải lúc để cô làm vậy.
“Không phải thế, mà là…” Mayo nuốt nước bọt trước khi nói tiếp. “Bố cháu mất rồi.”
Đúng lúc đó, Mayo đột nhiên không nghe thấy gì nữa, đến nỗi cô còn tưởng điện thoại đã bị ngắt kết nối. “Alo,” cô cất tiếng gọi.
“À…, bác xin lỗi. Mayo, cháu vừa nói gì kia?”
“Cháu nói là bố cháu mất rồi. Chuyện xảy ra đột ngột nên chắc bác bất ngờ lắm.”
Mayo có cảm giác đầu dây bên kia đang hít một hơi sâu. “… Sao lại thế? Bố cháu bị tai nạn à?”
“À, chuyện đó…” Mayo nuốt nước bọt rồi mới nói: “Bố cháu bị suy tim.”
“A…, vậy hả cháu. Trời, trông chú ấy vẫn mạnh khỏe như thế kia mà…”
Giọng nói của Mikiko ngay lập tức trở nên nặng nề, sau đó bác ấy cũng không xoáy sâu thêm nữa. Đúng như Takeshi nói, “suy tim” thật là một từ thần kỳ.
Mayo nói với bác Mikiko rằng vì cân nhắc đến tình hình dịch Corona nên lễ canh linh cữu và lễ đưa tang sẽ được tổ chức trực tuyến. Nghe cô bảo dân ở đây không hoan nghênh người vùng khác tới, quả nhiên ngay cả Mikiko cũng bị thuyết phục. “Tiếc quá, nhưng nếu đã vậy thì bác cũng chẳng còn cách nào.”
Sau khi cúp máy, Mayo kiểm tra điện thoại, thấy tin nhắn của Kenta.
“Anh đoán chắc em vất vả nhiều nên cũng hạn chế hỏi han. Tình hình sau đấy sao rồi em? Khi nào có thời gian thì trả lời anh cũng được.”
Mayo có thể cảm nhận được sự tinh tế của Kenta qua dòng tin nhắn chừng mực đó. Chắc chắn anh rất tò mò muốn biết tình hình nhưng vì hình dung ra cảnh Mayo đang phải chạy ngược chạy xuôi để lo liệu mọi chuyện, anh thậm chí phải kiềm chế cả chuyện nhắn tin. Nghĩ lại những gì đã xảy ra suốt cả ngày hôm nay, đúng là Mayo chẳng có thời gian và tâm trí dành cho mạng xã hội.
Mayo bấm gọi, đầu dây bên kia liền nhấc máy ngay. Xem ra Kenta đang để điện thoại ngay bên cạnh để chờ đợi.
“Em đây. Giờ anh có tiện nghe điện thoại không?”
“Không sao, anh đang ở nhà mà. Mọi chuyện thế nào rồi em?”
“Vâng, đúng là cũng mệt nhiều anh ạ.”
“Anh hiểu mà. Em có gặp rắc rối gì không?”
“Hừm, xem nào…” làm sao cô có thể nói với Kenta rằng mình đang gặp khó khăn vì không biết hung thủ giết bố là ai được. “Trước mắt, việc tổ chức lễ canh linh cữu và lễ đưa tang cho êm đẹp đã đủ choán hết tâm trí em rồi.”
“À, em chốt được thời gian rồi hả? Khi nào đấy?”
“Lễ canh linh cữu sẽ tổ chức vào ngày mai. Từ sáu giờ chiều.”
“Ngày mai à?…” Mayo cảm nhận được sự bối rối của Kenta. “Anh có hẹn với khách hàng lúc chiều tối. Anh muốn khách xem tận mắt vật liệu lát sàn nên chỉ còn cách gặp trực tiếp thôi.”
“À, anh không phải cố quá đâu. Có một cách tiện lợi hơn mà.”
Nghe đến chuyện đám tang trực tuyến, Kenta cũng không lấy làm ngạc nhiên. Có vẻ như anh đã biết đến hình thức này rồi.
“Vậy chắc anh có thể xem được lễ canh linh cữu rồi. Nhưng tầm tối muộn thì anh mới đến được. Cho anh địa chỉ cụ thể nhé?”
“Vâng, em sẽ gửi sau. Nhưng mà em nói thật đấy, anh không phải quá sức đâu. Lại còn đang dịch Corona nữa chứ.”
“Anh sẽ cố một chút. Bố vợ chưa cưới mất mà không thèm đến dự cả lễ canh linh cữu và lễ đưa tang thì còn ra thể thống gì.”
“Nghe anh nói vậy em cảm kích lắm…”
“Vậy hẹn em tối mai nhé.”
“Vâng, em biết rồi.”
“Chúc em ngủ ngon.”
“Chúc anh ngủ ngon.”
Mayo tắt máy, thở dài. Cụm từ “vợ chưa cưới” mà Kenta vừa nói ra không hiểu sao vẫn vương vấn bên tai cô. Cảm tưởng như nó đã khơi dậy trong cô cả cảm giác yên tâm lẫn lo lắng.
Mayo đã có Kenta. Thật bất hạnh khi mất đi bố, nhưng chẳng bao lâu nữa cô sẽ lại có một mái ấm mới. Trong lòng cô tất nhiên cảm thấy vững vàng. Nhưng đồng thời cũng tồn tại cảm giác chông chênh vì hai người vẫn chưa phải là gia đình. Cái ý nghĩ rồi đây số phận của mình vẫn hoàn toàn có thể vấp phải những thay đổi lớn chẳng chịu rời khỏi tâm trí cô.
Mayo khẽ lắc đầu. Nghĩ đến những chuyện đó vào lúc này cũng chẳng để làm gì. Chỉ còn cách làm những việc mình nên làm thôi.
Mayo nhắn cho Kenta địa điểm và thông tin liên lạc của nhà tang lễ. Chợt nhớ ra, cô bèn tiện thể kiểm tra hộp thư đến, thấy có khá nhiều thư. Mayo thử đọc lướt qua một lượt, bụng bảo dạ đằng nào cũng toàn những bức thư vô nghĩa.
Đột nhiên Mayo dừng tay lại. Bởi đập vào mắt cô là dòng tiêu đề “Gửi cô Kamio Mayo”. Mayo vẫn còn nhớ tên người gửi. Tuy hơi lưỡng lự, song cô vẫn mở thư ra. Nội dung không quá dài.
“Tôi xin lỗi vì quấy rầy cô hết lần này tới lần khác. Không biết cô đã xác nhận được với anh ấy chưa? Nếu đã xác nhận, không biết anh ấy trả lời cô như thế nào? Liệu có phải sau khi nghe câu trả lời ấy, cô vẫn không thay đổi suy nghĩ?”
Mayo bèn xóa bức thư đi rồi quăng điện thoại ra chỗ khác.