← Quay lại trang sách

Chương 12

Có tiếng ai đó đang khóc ở đằng xa. Tiếng khóc của một bé gái.

Mayo bước đi trên hành lang dài hun hút. Đó là một hành lang lát ván cũ kỹ. Cô nghe thấy tiếng khóc phát ra từ cuối hành lang.

Tiến sâu vào trong, cô thấy một căn phòng kiểu truyền thống. Trong phòng trải nệm, bà Kazumi, mẹ cô đang ngồi trên đó. Bà mặc bộ đồ ngủ thông thường, trên tay bế một em bé.

Bà Kazumi ngẩng mặt lên, đuôi lông mày trĩu xuống bối rối. “Mẹ đang định đi ngủ thì con bé lại òa khóc,” song trên môi bà lại nở một nụ cười.

“Con xin lỗi,” Mayo nói. “Không phải con muốn gây rắc rối cho mẹ đâu.”

Rõ ràng đứa bé ấy vừa khóc vậy mà giờ nó lại đang nhắm mắt. Thế nhưng, chỉ riêng tiếng khóc là vẫn cứ vang vọng lại từ đâu đó. Không biết từ lúc nào tiếng khóc “oe oe oe” đã biến thành tiếng “pi pi pi” của một loại thiết bị điện tử.

Mayo mở mắt. Cô nhìn thấy hốc tường tokonoma giữa không gian mờ tối. Ánh sáng lọt qua khe rèm chiếu lên bức tranh treo tường. Bức tranh ấy vẽ một cây mơ. Vùng này có rất nhiều địa danh nổi tiếng với hoa mơ. Đáng lý ra mùa này đang là mùa kiếm bộn tiền.

Vừa ngẩn ngơ với những suy nghĩ đó, Mayo vừa với tay tắt công tắc trên đồng hồ báo thức. Trong giấc mơ của mình, cô cứ ngỡ tiếng chuông báo thức là tiếng khóc của trẻ con, bộ não của con người quả là kỳ lạ.

Mayo ngồi dậy, xoay cổ. Cảm giác khi thức giấc không được khoan khoái cho lắm. Tại cô đã gặp giấc mộng đó. Mà không, có lẽ nên nói là vì cô phần nào hiểu được lý do vì sao mình mơ thấy thế. Cô nghĩ dù sao mình vẫn phải mau chóng quên nó đi. Đó chẳng qua chỉ là giấc mơ thôi.

Mayo rửa mặt rồi đi tới nhà ăn, vẫn như mọi khi, ngoài cô ra không còn vị khách nào khác. Cũng không thấy bóng dáng Takeshi.

“Chào cô,” bà chủ lữ quán cất tiếng.

“Chú cháu vẫn chưa tới đây ạ?”

Nghe Mayo hỏi vậy, bà chủ liền chớp mắt tỏ ý hơi ngạc nhiên.

“Ông ấy ăn sáng rồi vừa mới ra khỏi đây. Cô không biết à?”

“À, thế ạ. Tại hai chú cháu không hẹn nhau ăn cùng cô ạ.”

Trong lúc chờ thức ăn tới, Mayo thử gọi điện cho Takeshi. Sau vài tiếng tút, tút, đầu dây bên kia nghe máy, hỏi độp: “Có chuyện gì thế?”

“Chú đang ở đâu đấy ạ?”

“Ở bên ngoài.”

“Cháu biết là ở bên ngoài rồi, nhưng cháu đang hỏi là ở chỗ nào.”

“Chỗ này chỗ kia. Không thể nói trong một câu được.”

“Chú nêu ví dụ xem nào?”

“Con bé này nhiều lời thật. Chú cũng có việc riêng của chú chứ. Phải rồi, đúng lúc đấy. Chú đang muốn nhờ cháu một chuyện. Cháu gọi điện cho Kakitani hỏi xem khi nào họ có thể trả lại điện thoại của bố cháu giúp chú. Mà chú đoán đây là bằng chứng quan trọng nên chắc cậu ta sẽ trả lời là tạm thời chưa thể trả lại.”

“Biết không được nhưng vẫn hỏi ạ?”

“Đúng vậy, vấn đề là sau khi cậu ta trả lời kia. Nếu cậu ta nói vậy thì cháu hãy nhờ cho xem thư điện tử, tin nhắn SMS, lịch sử nghe gọi thôi cũng được. Cứ nói ‘tôi là người nhà, tôi có quyền biết’ cho chú.”

“Được thôi, nhưng nghe có vẻ khó quá nhỉ,” Mayo gãi đầu. “Những vụ thương lượng kiểu này để chú lo có phải hơn không ạ?”

“Chú thì không được. Chú không có bằng chứng ngoại phạm.”

“Bằng chứng ngoại phạm?”

“Chắc chắn họ sẽ không tiết lộ thông tin liên quan đến quá trình điều tra cho những người vẫn có khả năng là hung thủ. Đấy là câu cửa miệng của cảnh sát. Vì biết thế nên tối qua chú mới không đả động đến.”

“Ý chú là cháu có bằng chứng ngoại phạm nên không sao ạ?”

“Ít nhất họ cũng không thể vin vào cái cớ như chú vừa nói được. Đổi lại, có thể cậu ta sẽ nói với cháu là ngộ nhỡ để người khác xem được thì rắc rối to. Khi đó cháu hãy kì kèo cậu ta, bảo là nhất định sẽ không cho ai xem đâu.”

“Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ thử.”

“Trông cả vào cháu đấy. Mọi chuyện sẽ khác xa tùy thuộc vào việc chúng ta có hay không có những thông tin ấy. Thế nhé, mười giờ sáng nay tập trung trước cổng nhà mình. Đừng có đến muộn đấy,” Takeshi nói rất nhanh rồi tự ý cúp máy.

Ôi, phiền quá đi mất, đúng lúc Mayo vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại vừa lẩm bẩm như vậy thì thức ăn được mang tới.

Ăn sáng xong, Mayo trở về phòng, đang lúc trang điểm thì nhận được tin nhắn của Momoko. Cô ấy nhắn là đã thông báo cho tất cả những người liên quan mà cô ấy nghĩ ra được. Chưa biết số lượng học sinh đã ra trường đến viếng có đông không, nhưng nghe đâu hầu hết các bạn cùng khóa với Mayo đều sẽ đến dự lễ canh linh cữu hôm nay.

Sau khi trang điểm xong, Mayo nhắn tin cảm ơn Momoko. Đoạn cô tiếp tục hít một hơi thật sâu rồi gọi cho Kakitani.

Anh ta nghe máy ngay, hỏi Mayo bằng giọng căng thẳng: “Có chuyện gì vậy cô Mayo?”

Nghe Mayo hỏi thăm về điện thoại của bố, Kakitani ngay lập tức hạ giọng xuống, nói: “Ra là chuyện đó à.”

“Rất xin lỗi cô nhưng tôi muốn bàn về chuyện này khi đã nhìn ra được hướng giải quyết vụ việc,” cách nói năng tuy mềm mỏng nhưng đúng như Takeshi dự đoán, anh ta đã từ chối.

“Tôi hiểu rồi. Vậy nếu các anh có thể cho tôi xem thư điện tử, tin nhắn và lịch sử cuộc gọi thì tốt quá.”

“À, ra vậy.”

“Mong anh giúp cho.”

Kakitani khẽ ậm ừ. “Chuyện đó… xin cô đợi một lát.”

Xem ra anh ta đang trao đổi với ai đó, hình như là Kogure. Mayo nghe loáng thoáng giọng của Kakitani, song cô không nắm được nội dung cuộc trò chuyện.

“Xin lỗi đã để cô phải chờ,” Kakitani nói. “Mong cô thứ lỗi. Hiện tại, quả thật chúng tôi cũng không thể cung cấp những thứ đó.”

“Tại sao? Tôi có bằng chứng ngoại phạm kia mà. Chắc chắn tôi không phải hung thủ, vả lại tôi là người nhà nạn nhân, tôi có quyền được xem chứ. Nhất định tôi sẽ không để ai nhìn thấy đâu. Ngay cả với chú tôi.” Mayo thử học theo cách nói của Takeshi.

“Tôi biết. Tôi rất hiểu tâm trạng của cô. Nhưng cô Mayo này, cho dù cô không cho người khác xem thì vẫn có thể cô sẽ buột miệng nói ra lắm chứ.”

“Tôi sẽ không nói đâu. Xin anh hãy tin tôi.”

“À không, vấn đề không phải là tin hay không tin, mà về mặt điều tra, chúng tôi cũng muốn tránh những rủi ro kiểu như vậy. Rất mong cô hiểu cho. Xin lỗi cô bây giờ tôi chuẩn bị có cuộc họp nên tôi xin phép cúp máy tại đây. Thành thật xin lỗi cô. Hẹn gặp cô sau.”

“A, nhưng mà…” Mayo chưa kịp nói tiếp câu “tôi là người nhà nạn nhân” thì đầu dây bên kia đã tắt máy.

Cô thở dài, gọi cho Takeshi, thuật lại cuộc trò chuyện với Kakitani.

“Quả nhiên là không được à? Tay Kakitani đó có vẻ là người tốt nên chú đã hy vọng biết đâu anh ta sẽ đồng ý, vậy mà…”

“Anh ta đã trao đổi với ai đó.”

“Chắc là Kogure rồi,” Mayo nghe thấy tiếng chép miệng. “Biết làm sao được. Về phía đó, đành từ bỏ thôi vậy.”

“Phía đó?”

“Chú sẽ giải thích sau. Thế nhé.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mayo kiểm tra giờ giấc, đã hơn chín giờ sáng rồi. Cô đứng lên, lấy bộ tang phục ra khỏi tủ. Tối qua trước khi đi ngủ cô đã lôi nó ra khỏi vali và treo sẵn lên mắc. Bộ tang phục này Mayo mua từ hồi mẹ mất, cũng phải từ đó đến giờ cô mới lại xỏ vào.

Điện thoại báo có tin nhắn đến. Lần này là của Kenta. “Chào buổi sáng. Hôm nay làm chủ tang, em cố gắng nhé. Hẹn tối gặp lại.”

Mayo bèn nhắn lại: “Cảm ơn anh. Bây giờ em chuẩn bị đi ra ngoài.”

Mayo lôi chiếc túi tote cỡ lớn mà cô đã nhét trong vali ra, bỏ túi xách tay màu đen vào đó, đeo túi tote lên vai rồi ra khỏi phòng. Sở dĩ cô đem theo túi tote là vì hồi tổ chức đám tang cho mẹ, cô đã biết trong lúc diễn ra lễ canh linh cữu và lễ đưa tang, càng lúc sẽ càng phải nhận nhiều đồ linh tinh, lặt vặt như phong bì phúng điếu, điện chia buồn, rồi thì hợp đồng này nọ.

Mayo nhờ bà chủ lữ quán gọi taxi giúp, trong lúc chờ đợi, cô lướt qua các mẩu tin trên mạng. Mayo để mắt đến một bài viết, đại để là tình hình lây lan dịch Corona ở Tokyo đã có dấu hiệu lắng xuống, điều đó khiến cô thấy yên tâm. Nếu vậy thì Kenta cũng dễ dàng rời khỏi Tokyo hơn.

Taxi tới, Mayo lên đường trở về nhà. Ngồi trong xe ngắm nhìn phố xá, cô có cảm giác lượng người đi bộ ngoài đường cũng nhiều hơn một chút so với hôm qua. Mới đó mà tình hình Corona ở Tokyo đã tác động đến cả nơi này rồi. Chắc chắn sau nhiều lần bị hạn chế rồi lại nới lỏng, người dân cũng đã nhanh chóng trang bị cho mình khả năng thích ứng.

Mayo về đến nhà sớm hơn năm phút so với giờ hẹn. Cô trông thấy viên cảnh sát trẻ tuổi mặc đồng phục đang đứng trước cửa. Mayo lại gần trình bày lý do.

“Tôi có nghe nói rồi. Cô có thể vào trong nhà.”

“À, nhưng tôi hẹn với chú tôi ở đây.”

“Chú cô đã vào trong rồi.”

“Hả, thật ư?”

“Ông ấy đã vào nhà cách đây khoảng mười phút.”

“Sao cơ?”

Mayo vội vàng bước qua cổng, mở cửa vào nhà. Thế rồi, cô thấy trước cửa thư phòng cũng có một viên cảnh sát đeo khẩu trang. Nhìn thấy Mayo, anh ta vụt thẳng lưng lên.

Nhìn xuống chỗ để giày dép, Mayo thấy có hai đôi giày. Một đôi trông cũ nát, chắc là của cảnh sát. Đôi giày nam còn lại nom khá mới.

Mayo cúi chào viên cảnh sát đoạn nhòm vào thư phòng, song không thấy bóng dáng Takeshi.

“Nếu cô đang tìm em trai của nạn nhân thì ông ấy đã lên tầng hai rồi,” viên cảnh sát ngại ngần nói.

“À, vậy hả?”

Mayo đi dọc hành lang, vừa hay đúng lúc Takeshi cũng từ trên tầng đi xuống. Điều đáng ngạc nhiên là ông chú ấy đang mặc đồ tang.

“Chú bảo hẹn nhau ở trước cổng cơ mà?”

“Tại chú đến sớm quá. Đứng đợi cháu thì cũng phí thì giờ. Mà có sao đâu nào.”

“Vâng thì không sao… Nhưng bộ tang phục kia là thế nào đấy ạ?”

“Cháu lạ lắm à? Chú là gia quyến, đương nhiên phải mặc tang phục trong lễ canh linh cữu rồi.”

“Ý cháu không phải thế. Cháu đang hỏi chú kiếm bộ đồ đó ở đâu? Chú đi thuê à?”

“Chú tự mua. Chí ít chú cũng có một bộ tang phục của mình chứ.”

“Chú để nó ở đâu vậy?”

Takeshi cong môi lên, ra chiều cảm thấy phiền toái. “Chuyện đó thì quan trọng gì?”

“Cháu tò mò thôi. Chú để ở đâu thế?”

“Trong tủ đựng đồ ở nhà ga. Cầm theo chỉ tổ vướng tay vướng chân nên chú gửi ở đấy.”

“Kia là cái gì ạ?” Mayo chỉ vào tay phải của Takeshi. Chú ấy đang xách một chiếc túi nhỏ.

“Con bé này lắm điều nhiều lời thật. Kiểu gì cũng bị chồng ghét đấy.”

Takeshi thở dài ngao ngán, đoạn kéo khóa. Mayo ngớ người khi nhìn thấy thứ mà ông chú ấy vừa lôi ra. Đó là một chiếc phong bì phúng viếng.

“Chú có nên đưa cho cháu luôn bây giờ không? Mặc dù chú đang định khi nào cháu kiểm phong bì của khách khứa thì mới đưa.”

“Cháu xin nhận. Cảm ơn chú.”

Mayo nhận lấy phong bì từ tay Takeshi, nhét vào túi, đoạn chậm rãi hít thở sâu. Nghĩ đến chuyện giờ đây mình đang ở địa vị của người nhận tiền hương khói, một lần nữa cảm giác đau buồn lại chực trào dâng trong lòng cô.

Lúc hai người quay trở lại thư phòng, viên cảnh sát trông chừng trước cửa liền đưa găng tay cho họ. Xem ra việc tùy tiện để lại dấu vân tay vẫn sẽ làm khó cho cảnh sát.

Họ mở cửa, bước vào trong, nhìn một lượt căn phòng. Đồ đạc vẫn vương vãi dưới sàn giống hôm qua. Đúng như Takeshi đã chỉ ra, nom không có vẻ gì là hung thủ đã bới tung lên hòng tìm kiếm thứ gì đó. Chỉ có thể cho rằng hắn đã bạ đâu phá đấy cốt để người ta tưởng đây là hành vi của một tên trộm.

“Chết tiệt,” Takeshi nói như nhổ toẹt.

“Sao vậy chú?” Takeshi chỉ tay lên mặt bàn.

“Cảnh sát đã đem máy điện thoại fax đi rồi. Những lúc bố cháu ở nhà mà muốn gọi đi đâu thì rất hay dùng điện thoại bàn.”

“Chú nói cũng đúng. Bố cháu bảo dùng di động lại lo mất sóng.”

“Chắc ông anh chú vẫn chưa bỏ được thói quen từ thời sóng di động còn yếu đấy mà. Chú đang định nếu không đòi được điện thoại di động của bố cháu thì sẽ điều tra qua lịch sử cuộc gọi trên điện thoại bàn….” Takeshi liếm môi ra chiều bực bội.

Mayo lại gần bàn đọc sách. Ngăn kéo bị lôi ra, đồ đạc bên trong vẫn vương vãi dưới sàn. Mayo tìm thấy trong số đó một chiếc bút máy hiệu Montblanc, liền nhặt lên. Mỗi khi viết những bức thư quan trọng, ông Eiichi luôn dùng chiếc bút này. Nó là món quà mẹ Mayo tặng cho bố nhân dịp kỷ niệm mười năm ngày cưới. Nếu Mayo nhớ không nhầm thì quà bố cô tặng cho vợ là một chiếc vòng ngọc trai. Mayo còn nhớ ngày hôm ấy gia đình ba người đã cùng đi ăn với nhau. Đó là một nhà hàng có quang cảnh ban đêm đẹp tuyệt. Những chú tôm chiên to đùng, ngon hết sảy, còn Mayo thì lòng đầy vui sướng.

Đồ vật tiếp theo mà Mayo nhặt lên là cặp kính lão của bố. Ông Eiichi bị loạn thị nên bình thường hay đeo cặp kính gọng tròn, những lúc đọc sách ông mới dùng đến cặp kính này. Lần đầu tiên Mayo trông thấy bố đeo kính kẹp mũi là khi ông Eiichi chuẩn bị bước sang tuổi 50. Lúc đó cô đã cảm nhận sâu sắc rằng bố mình cũng đã có tuổi rồi.

Mayo ngẩng lên nhìn Takeshi, thấy ông chú ấy đang đứng hiên ngang với hai chân dang rộng hai bên, lưng quay về vườn sau, ngắm nhìn khắp căn phòng.

“Chú đang làm gì vậy?”

Takeshi chậm rãi khoanh tay.

“Chú đang thử phân tích tâm lý của hung thủ. Tại sao hắn lại phá phách căn phòng như thế này…”

“Hả?” Mayo nhíu mày. “Chú vẫn còn nghĩ về chuyện đó sao? Đã bảo hắn làm vậy để người ta tưởng đây là hành vi của một tên trộm còn gì. Chính miệng chú đã nói như vậy mà. Đến giờ này rồi chú còn nói gì vậy,” Mayo vừa thì thầm, vừa nhìn ra cửa. Mặc dù viên cảnh sát không vào phòng nhưng thi thoảng anh ta vẫn liếc nhìn hòng thăm dò tình hình.

“Hừm,” Takeshi buông một tiếng ậm ờ. “Quá kém.”

“Kém?”

“Chú đang bảo ngụy tạo kiểu này thì quá kém, quá ẩu. Nếu muốn đánh lừa để người ta tưởng hung thủ đã lục tìm đồ có giá trị thì hắn chỉ việc phá phách giá sách với ngăn kéo một chút thôi là đủ rồi. Làm đến mức này cũng chẳng nghĩa lý gì.”

“Ngẫm ra thì chuyện hắn để lại sổ ngân hàng cũng kỳ quặc thật.”

“Sổ ngân hàng?”

Mayo kể cho Takeshi nghe, hôm qua lúc cô đang định nhặt cuốn sổ ngân hàng rơi dưới sàn thì bị Kogure ngăn lại. Dĩ nhiên lúc này cuốn sổ ấy đã biến mất. Xem ra sau đấy nó đã bị cảnh sát thu hồi.

“Thế thì đúng là lạ thật. Gần đây, kể cả có sổ ngân hàng và con dấu nhưng nếu không xác minh được danh tính thì cũng không thể rút tiền được, vì thế chú nghe nói dạo này bọn trộm không khoắng mấy thứ như thế, nhưng chú không tin hung thủ bỏ lại vì nghĩ được đến mức đấy. Nếu hắn muốn ngụy tạo mục đích của mình là nhắm vào tiền của thì chắc chắn phải mang cuốn sổ đi. Chú không thể lý giải chuyện hắn không chuẩn bị hung khí, vả lại cũng không biết mục đích của hắn là gì. Liệu có thật hắn lẻn vào đây để giết bố cháu hay không…” Takeshi vừa trầm ngâm suy nghĩ vừa lại gần chỗ Mayo. “Cháu đã quyết định sẽ bỏ thứ gì vào linh cữu chưa?”

“Rồi. Trước mắt cháu đang định chọn hai thứ này. Chắc ở thế giới bên kia, bố cháu cũng cần dùng đến bút máy và kính chú nhỉ?” Mayo lấy cây bút và cặp kính ra khỏi túi tote.

Takeshi lắc đầu. “Mấy thứ đó không được đâu.”

“Tại sao ạ?”

“Kính hay nhựa khi hỏa thiêu đều bị chảy ra và dính vào xương. Lúc nhặt xương cốt cháu sẽ hối hận đấy. Nếu cháu muốn chôn những thứ đó cùng bố cháu thì đợi hỏa thiêu xong rồi cho vào hũ tro cốt.”

“Nếu vậy thì cháu nên chọn thứ gì nhỉ?”

“Chậc, an toàn nhất là mấy thứ kia kìa.” Takeshi dùng ngón cái chỉ vào giá sách ở sau lưng.

“Sách ấy ạ?” Mayo bèn đứng lên, đi về phía giá sách. “Chắc là phù hợp thật.”

Mayo vừa chăm chú ngắm nhìn những gáy sách đang xếp thành hàng vừa nghĩ. Đâu là tác phẩm mà bố cô dành nhiều tình cảm nhất nhỉ?

Cuối cùng, Mayo chú ý đến một cuốn sách. Đó là cuốn Chạy đi, Melos khổ nhỏ.

Mayo chợt nhận ra Takeshi đang đứng ngay sau lưng mình. “Cháu quyết định được rồi hả?”

“Cháu chọn cuốn này,” Mayo cho Takeshi xem cuốn sách.

“Một câu chuyện về tình bạn thắm thiết sao? Cũng được đấy chứ.”

Mayo đưa ánh mắt trở lại giá sách.

“Trước đây có rất nhiều sách kiểu này. Nhưng hình như bây giờ chỉ còn sót lại mỗi cuốn này.”

“Kiểu này?”

“Là những cuốn mà học sinh cấp hai cũng đọc được. Có cả Sherlock Holmes và Arsène Lupin nữa. Ngày xưa bố cháu hay dẫn học sinh về nhà và gợi ý họ đọc mấy cuốn đấy.”

“Dẫn học sinh về nhà ấy hả? Nếu là chú thì không đời nào. Chúng mà làm bẩn phòng hay làm hỏng đồ đạc thì lại rách việc. Không khéo có khi bọn chúng còn tắt mắt ấy chứ.”

“Nói mới nhớ…” Mayo vừa ngắm nghía bìa cuốn Chạy đi, Melos vừa nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Cháu nhớ hồi cháu học cấp một, có một anh hình như là học sinh cấp hai đã ngồi đọc cuốn sách này trong chính căn phòng này. Hỏi mẹ cháu mới biết đấy là học sinh của bố.”

Nói là cấp một nhưng là mấy năm đầu cấp, thành thử cũng chỉ là ký ức nhạt nhòa của hơn hai mươi năm về trước. Bấy lâu nay Mayo chưa từng nhớ ra chuyện đó.

Chừng như không hứng thú gì với câu chuyện kỷ niệm của Mayo, lúc này Takeshi đang ngắm một kệ sách khác. Đó là kệ xếp những tập tài liệu liên quan đến trường học.

“Hồi cấp hai, Mayo học khóa bao nhiêu?”

“Cháu ạ? Cháu học khóa 42.”

Takeshi rút một tập tài liệu ra khỏi kệ. Trên đó có đề dòng chữ Tuyển tập các bài văn tốt nghiệp – Khóa 42 được viết bằng bút dạ.

“Chú định làm gì vậy?”

“Chú chỉ xem chút thôi.”

“Chú đừng có xem của cháu đấy nhé.”

“Cháu nói gì thế. Đọc bài tập làm văn của những đứa giời ơi đất hỡi kia thì có gì vui?” Takeshi xoay người lại, mở tập tài liệu. Đoạn ông chú ấy nhanh tay lật giở những trang giấy viết đã được đóng thành tập.

“Chú thôi đi mà.”

“Ồ, đây rồi. Kamio Mayo, lớp 9B. Chữ đẹp gớm nhỉ?”

“Thôi mà, chú đừng đọc.”

Mayo định cướp lấy tập tài liệu song Takeshi vốn đã cao lại còn vươn cả hai cánh tay chếch lên trên, thành thử cô không với tới.

“Hừm, ra thế. Hồi cấp hai cháu ước mơ trở thành người vẽ tranh minh họa hả?”

“Thế thì có gì xấu ạ? Thôi, chú xem đủ rồi đấy.”

Thấy Takeshi hạ cánh tay xuống và đóng tập tài liệu lại, Mayo liền cướp lấy rồi trả về chỗ cũ trên giá sách.

“Ơ?” Takeshi bấy giờ đang nhìn vào gáy của một tập tài liệu khác bỗng chau mày ra chiều khó hiểu.

“Sao vậy chú?”

“Thứ tự chỗ này đang bị ngược này.” Takeshi chỉ tay vào tập tài liệu của khóa 37. Đúng là nó đang bị đảo ngược vị trí với tập tài liệu của khóa 38 kế bên.

“Đúng thật,” Mayo bèn sắp xếp lại cho đúng.

“Cơ mà, chú không nghĩ bố cháu lại cất công cất giữ mấy thứ này,” vừa ngắm nhìn những tập tài liệu xếp ngay ngắn thẳng hàng, Takeshi vừa nói.

“Nếu hỏi bố cháu muốn đem theo thứ gì sang thế giới bên kia, không chừng ông sẽ trả lời là muốn mang tất cả chỗ này ấy chứ.”

“Cũng có thể,” Takeshi hai tay chống nạnh thở dài. “Nhưng cho hết vào linh cữu thì hơi bị nhiều quá.”