Chương 14
Hình ảnh đang trình chiếu trên màn hình máy tính bảng là khung cảnh buổi tiếp đón hôm nay. Đoàn người đến viếng xếp thành hàng, đứng cách nhau một khoảng nhất định, lần lượt tiến đến quầy tiếp đón, chào hỏi Momoko rồi đặt thẻ tên và phong bì phúng vào khay. Đứng ngay cạnh là mấy người đàn ông mặc tang phục, quấn băng tay, theo lời Takeshi thì tất cả bọn họ đều là cảnh sát chứ không phải nhân viên của công ty mai táng.
“Cháu để ý đến cử chỉ của tay này đi. Cháu không thấy có gì mất tự nhiên à?” Takeshi lấy đầu đũa chỉ vào người đàn ông đứng cạnh Momoko.
Mayo chăm chú nhìn người đàn ông đó. Nhưng cô chỉ thấy anh ta đứng yên một chỗ, không có cử chỉ gì đặc biệt đáng ngờ.
“Cháu thấy… bình thường mà.”
Takeshi liền cong môi ra chiều không hài lòng.
“Con bé này chẳng có mắt quan sát gì cả. Nhìn cho kỹ vào. Mỗi lần khách viếng đứng trước mặt, cậu ta sẽ cùng Momoko cúi đầu xuống. Ngay sau đó, tay trái cậu ta sẽ sờ lên cà vạt. Kia kìa, lại sờ cà vạt nữa kìa.”
Mayo gí sát mặt vào màn hình.
“Chú nói cũng đúng. Anh ta đang làm gì vậy?”
“Chụp ảnh đấy.”
“Sao cơ?” Mayo tròn xoe mắt.
“Tại sao cảnh sát lại đứng ở bàn tiếp đón cùng Momoko? Lý do chỉ có một, đấy là vì họ muốn chụp ảnh chính diện chân dung của tất cả khách khứa đến viếng. Có thể cậu ta đã gắn camera quay trộm trên cà vạt, vờ như đấy là kẹp cà vạt. Cậu ta cầm nút chụp điều khiển từ xa trên tay phải, ngay khi khách đứng trước mặt, cậu ta sẽ bấm nút. Việc cậu ta đưa tay trái sờ cà vạt là để cố định camera. Vì nếu camera bị rung thì hình ảnh sẽ bị nhòe.”
Nghe Takeshi nói, Mayo không khỏi phẫn nộ: “Thật quá quắt.”
“Không chỉ không xin phép khách khứa mà họ còn tự tiện làm vậy mà không thèm báo trước với chúng ta. Đây gọi là chụp trộm còn gì. Là hành vi phạm pháp đấy.”
“Chính xác là chụp trộm, nhưng bọn họ không có một tí ý thức tội lỗi nào đâu. Họ tưởng để phục vụ công tác điều tra thì muốn làm gì cũng được. Nhưng mà sao nào? Do ảnh hưởng của dịch Corona nên hầu như tất cả khách đến viếng đều đeo khẩu trang. Đố họ nắm được chính xác mặt mũi người ta đấy. Thật đáng đời. Này, chuẩn bị đến rồi. Đừng có rời mắt khỏi màn hình.”
“Chuẩn bị?”
“Cháu cứ xem đi thì biết,” Takeshi gắp miếng trứng rán bỏ vào mồm, mắt vẫn nhìn màn hình.
Hai người đang ngồi ở phòng đợi bên cạnh hội trường tang lễ. Họ vừa ăn cơm hộp đặt người ta mang đến tận nơi, vừa bàn bạc kế hoạch tác chiến, sau khi bên cảnh sát đã lui về hết. Lúc này hai chú cháu đang xem đoạn video cảnh tiếp đón mà Takeshi đã yêu cầu Nogi quay lại.
Màn hình phát đến đoạn Kashiwagi đứng trước bàn tiếp đón. Cũng như những vị khách khác, cậu ta cúi chào Momoko, đặt thẻ tên và phong bì vào khay rồi đi khỏi. Người đàn ông đứng cạnh Momoko vẫn thường xuyên đưa tay sờ cà vạt, còn những viên cảnh sát khác thì không có cử chỉ gì đặc biệt đáng chú ý.
Sau đó, đến lượt Haraguchi đứng dậy, cúi đầu trước Momoko. Cậu ta đặt thẻ tên vào khay và đang định tiếp theo sẽ để phong bì vào đó.
“Chính là lúc này,” Takeshi tạm dừng đoạn video lại, chỉ tay vào màn hình.
Ngón tay ấy đang chỉ vào người đàn ông đứng ngay cạnh chiếc khay. Mặc dù người này đang đeo khẩu trang, song Mayo vẫn nhận ra đó là ai. Đó chính là viên cảnh sát trẻ tuổi có tên Maeda mà khi nãy vừa mới gọi điện cho Kogure theo mệnh lệnh của Takeshi.
“Hãy để ý đến tay trái của cậu ta,” Takeshi nói rồi cho video chạy tiếp.
Đúng như Takeshi nói, tay trái của Maeda đang cử động. Anh ta đưa tay ra sau tai ra chiều đang chỉnh lại khẩu trang, sau đó lại buông tay xuống.
“Được chưa nào, nhớ nhìn kỹ các động tác của Maeda đấy.” Takeshi nói, rồi tua nhanh đoạn video. Mayo bèn căng mắt ra, chăm chú theo dõi Maeda trên màn hình. Thế rồi, anh ta lại tiếp tục cử động tay trái giống khi nãy. Takeshi dừng đoạn video. Người đang đứng trước bàn tiếp đón cũng là một nhân vật mà Mayo biết rõ.
“Là Makihara…”
“Cậu ta cũng là bạn cùng khóa với cháu hả?”
“Vâng, cậu ta đang làm ở một ngân hàng địa phương.”
“Ngân hàng à?” Takeshi vừa lẩm bẩm, vừa tiếp tục tua nhanh đoạn video.
Ở các đoạn sau đó, Maeda cũng có vài lần lặp lại động tác tương tự.
“Tay trái của cảnh sát Maeda có gì đấy mờ ám chú nhỉ?”
“Chứ còn gì? Dĩ nhiên, những động tác đó của cậu ta đều có ý nghĩa cả. Được rồi, giờ chú sẽ tua lại đoạn trước,” Takeshi cho video dừng ở đoạn ngay trước khi Haraguchi đặt thẻ tên vào khay. “Lần này cháu hãy nhìn vào tay phải của Maeda. Cháu biết cậu ta đang cầm thứ gì không?”
Mayo nhìn chằm chằm màn hình. Tay phải cậu ta đang để trước thắt lưng.
“Hình như là điện thoại thì phải? Có phải anh ta đang nhìn màn hình điện thoại không chú?”
“Chính xác.”
“Anh ta nhìn gì vậy?”
“Theo cháu là gì?”
“Cháu không biết. Chú nói đi.”
Takeshi liền nhăn nhó. “Cháu thử tự mình suy nghĩ một chút xem nào.”
“Nhưng hỏi chú chẳng nhanh hơn à? Chú đừng tỏ vẻ nghiêm trọng nữa, nói cho cháu đi mà.”
Takeshi bèn chép miệng.
“Cháu cứ lười suy nghĩ như thế là chóng bị sa sút trí tuệ lắm đấy. Nghe này, sở dĩ Maeda xem điện thoại là bởi trên đó hiển thị một danh sách họ tên.”
“Danh sách? Danh sách gì cơ?”
“Đương nhiên là danh sách kẻ tình nghi rồi. Mỗi khi khách viếng đặt thẻ tên vào khay, Maeda sẽ nhanh chóng đối chiếu, nếu tên trên thẻ có trong danh sách của cậu ta thì tay trái cậu ta sẽ sờ lên tai. Tức là để ra dấu. Nhìn thấy động tác đó, đám cảnh sát lảng vảng xung quanh sẽ hành động.”
“Hành động gì cơ?”
“Cháu nghĩ bọn họ trà trộn vào lễ canh linh cữu và lễ đưa tang để làm gì? Đâu phải chỉ để chụp ảnh. Mục đích là để quan sát động thái của những nhân vật đáng chú ý khi họ xuất hiện. Xem ra mỗi khi Maeda phát tín hiệu bằng tay trái thì đồng thời cậu ta cũng dùng điện thoại trên tay phải để nhắn cho đồng đội biết đó là nhân vật nào trong danh sách. Chắc chắn sau thời điểm này, Haraguchi sẽ bị tất cả những điều tra viên đang nằm vùng theo dõi nhất cử nhất động.”
“Khoan đã,” Mayo giơ tay lên. “Cái danh sách kẻ tình nghi ấy là như thế nào ạ? Họ dựa vào đâu mà lập ra được danh sách đó? Cháu dám cá là việc điều tra chưa tiến triển được đến mức đấy.”
“Với một đứa như cháu thì câu hỏi này hay đấy. Phải, đúng như cháu nói, cảnh sát không có manh mối nào đáng kể. Nhưng một danh sách gồm những người mà gần đây bố cháu có liên lạc thì họ lập được.”
“Là sao? Cháu chẳng hiểu mô tê gì cả.”
“Sao cháu lại không hiểu?” Giọng Takeshi chứa đựng cả sự bực bội. “Thứ gì mà suốt từ sáng đến giờ chú muốn lấy cho bằng được? Chú còn nhờ cả cháu đấy thôi. Khi nãy chú cũng phải thương lượng với Kogure. Mặc dù anh ta đã từ chối.”
Nghe Takeshi nói vậy, Mayo liền đoán ra. “Lẽ nào là điện thoại của bố cháu?”
“Cuối cùng cháu cũng hiểu rồi hả? Đúng vậy. Điện thoại di động chính là kho tàng dữ liệu thể hiện các mối quan hệ của người đó. Mail, SMS, lịch sử nghe gọi… Gần đây bố cháu liên lạc với ai, tất cả đều được ghi lại. Giả sử hung thủ trong vụ án lần này là người quen của bố cháu thì nhiều khả năng tên của hắn vẫn còn lưu lại trong điện thoại. Ngoài ra, lịch sử cuộc gọi trên điện thoại cố định cũng vậy. Chắc chắn phía cảnh sát đã lập ra một danh sách. Chú muốn bằng cách nào đó có được danh sách ấy. Và điều chú nghĩ đến chính là quay lại cảnh tiếp đón.”
“Nghĩa là sao ạ?”
“Tới đây, cảnh sát ắt hẳn sẽ tiếp cận từng người trong danh sách đó. Có điều, trước khi làm vậy, chắc chắn họ sẽ muốn thu thập càng nhiều thông tin liên quan đến người đó càng tốt. Ở điểm này, có thể nói lễ canh linh cữu và lễ đưa tang là cơ hội lý tưởng để họ có được những thông tin ấy. Chính vì thế, chú đoán chắc trong số các điều tra viên nằm vùng nhất định sẽ có người phụ trách việc kiểm tra họ tên của khách viếng ở bàn tiếp đón. Chú cũng dự đoán người đó không chỉ kiểm tra mà ngay khi nhân vật ấy xuất hiện, cậu ta sẽ ra ám hiệu cho các điều tra viên khác. Bởi vậy, ngay sau khi lễ canh linh cữu kết thúc, việc trước tiên chú làm là xem đoạn video này để tìm hiểu xem ai là người phụ trách kiểm tra khách viếng. Và chú nhận ra dường như đó chính là cậu điều tra viên trẻ tuổi có vẻ là lính quèn này.” Takeshi chỉ tay vào Maeda trên màn hình. “Chú cũng biết luôn là có một danh sách hiển thị trên chiếc điện thoại mà cậu ta cầm bên tay phải.”
“Thế nên chú mới cả gan lấy trộm điện thoại của anh ta đúng không? Việc chú không bằng lòng cho họ xem thẻ tên cũng là một vở kịch đầy tính nghệ thuật nhằm mục đích đó nhỉ?”
“Có lẽ điện thoại của những tay cảnh sát khác cũng lưu danh sách đó, nhưng xem chừng điện thoại của cậu ta là chắc ăn nhất. Vả lại đấy không gọi là ăn trộm. Chú chỉ xem thôi mà. Chú mượn đàng hoàng và cũng trả lại đàng hoàng.”
“Chú chả tự tiện thao tác còn gì?”
“Đến nước này rồi, đừng có nói mấy câu cứng nhắc đó nữa. Mà, chú đã gửi tin nhắn cho cháu rồi đấy. Cháu xem chưa?”
“À, đúng rồi.”
Mayo kiểm tra điện thoại. Lúc mở email có đề tên người gửi là Maeda ra, quả nhiên cô thấy hiển thị một danh sách dài. Có khoảng hai mươi cái tên, trong đó Haraguchi Kouhei xếp đầu tiên. Mayo nói điều đó với Takeshi.
“Cậu ta muốn liên lạc với bố cháu nên đã gọi hết cuộc này đến cuộc khác, xem ra vì thế mà tên cậu ta đứng đầu danh sách lịch sử nghe gọi. Ngoài ra còn cái tên nào cháu thấy quen nữa không?”
“Vâng, có ạ. Quả nhiên là có tên của Makihara. Rồi còn tên của Momoko nữa. Chắc các cậu ấy gọi cho bố cháu về việc chuẩn bị cho buổi họp lớp. Tên của Sugishita có trong danh sách này xem ra cũng vì lẽ đó.”
“Cái tên Sugishita lần đầu tiên xuất hiện đấy nhỉ? Cậu ta cũng học cùng khóa với cháu à?”
“Vâng, hiện cậu ta đang điều hành một công ty IT ở Tokyo.”
Mayo cũng kể cho Takeshi nghe chuyện gần đây Sugishita đã về quê để tránh Corona cũng như chuyện biệt danh của cậu ta là Sugishita Xuất Chúng .
“Momoko kể với cháu là cậu ta đã xuất hiện trong buổi họp bàn về vụ họp lớp, vỗ ngực xưng oai về chuyện mình đang thành đạt ở Tokyo. Vì thế cháu nghĩ rất có khả năng cậu ta đã trực tiếp gọi điện cho bố cháu để huênh hoang về bản thân.”
“Ra vậy. Trong lớp bao giờ cũng có một, hai đứa học giỏi mà thích ra vẻ ta đây như thế.”
“Thì đó, vậy nên cậu ta mới có biệt danh là Sugishita Xuất Chúng . Hôm nay cậu ta không đến, có khi ngày mai sẽ đến. Ớn thật… À, có cả tên của Kokorika này.”
“Kokorika có phải là…”
“Kokonoe Ririka. Haraguchi chẳng kể cô ta làm việc cho một đại lý quảng cáo nhưng thực chất lại đang làm quản lý cho Kugimiya còn gì? Bên cạnh Kokorika còn có tên của Kugimiya nữa. Dễ chừng bố cháu được Haraguchi nhờ vả nên đã gọi cho hai người này cũng nên.”
Đó là chuyện Haraguchi muốn xin phép Kugimiya cho mình sử dụng tên Số Không Azuma của nhân vật chính trong tác phẩm Mê cung những bộ não ảo để đặt cho loại rượu quê mới mà cậu ta chuẩn bị tung ra.
“Hình như ngoài họ ra không còn cái tên nào cháu biết nữa,” Mayo nhìn qua một lượt danh sách được viết trong email, nói.
Takeshi liền chìa cho cô một tờ giấy và một chiếc bút bi.
“Tên nào có trong này thì cháu tích vào cho chú.”
Tờ giấy mà Takeshi đưa cho Mayo là bản photocopy danh sách thẻ tên, xếp theo thứ tự tiếp đón. Thẻ gốc đang nằm trong tay cảnh sát. Theo lời Takeshi thì có thể họ đang nhắm đến dấu vân tay được lưu trên những tấm thẻ đó.
Tất cả vừa tròn hai mươi tấm thẻ. Trong đó có ba cặp vợ chồng, suy ra số lượt đến viếng là hai mươi ba. Mayo không rõ đối với lễ canh linh cữu của một người từng là giáo viên cấp hai thì con số này là nhiều hay ít.
Mayo vừa nhìn danh sách, vừa tích vào tờ giấy. Có sáu người cả thảy, ngoài Haraguchi, Makihara và Momoko ra thì những người còn lại Mayo đều không biết.
Takeshi vừa đối chiếu với tờ giấy đó vừa xem lại từ đầu đoạn video. Theo dõi động tác của Maeda, quả nhiên cứ mỗi lần một nhân vật nào đó mà Mayo vừa tích trong tờ giấy đặt thẻ tên vào khay là Maeda lại giơ tay trái lên. Theo nội dung được ghi trong mục Quan hệ với người quá cố trên thẻ tên thì ba người còn lại đó lần lượt là Đồng nghiệp cũ, Chủ tịch Ủy ban khu phố, Chủ tiệm cắt tóc .
“Ông bác mà ghi là đồng nghiệp cũ này, hình như cháu từng nghe bố nhắc đến. Không chừng đó là người thân với bố cháu nhất hồi bố còn đi dạy. Ngoài ra, ông chú ở cửa hiệu cắt tóc cũng đến dự nữa này. Nói mới nhớ, bố cháu bảo hai người đã quen biết nhau suốt ba chục năm nay.”
Mayo một lần nữa nhận ra bố cô chỉ vừa mới bắt đầu tận hưởng tuổi già nhàn nhã, nương tựa vào những mối quan hệ xung quanh ở một thị trấn nhỏ bé.
“Vậy là hôm nay chúng ta thu hoạch được ngần ấy. Lúc nãy giá kể có thêm chút thời gian thì chú đã có thể tìm hiểu kỹ hơn những dữ liệu trong điện thoại của Maeda, nhưng chuyển được danh sách đó cho cháu đã là cố hết sức rồi. Thôi đành vậy,” Takeshi tắt video trên máy tính bảng, sau đó bắt đầu ăn nốt chỗ cơm hộp còn lại.
Mayo cũng đưa đũa gắp miếng tôm chiên, song cô đã dừng tay trước khi đưa lên miệng.
“Nói mới nhớ, lúc đấy chú đã dò hỏi thanh tra Kogure về hành tung của bố cháu hôm thứ Bảy nhỉ?”
Takeshi vừa dốc lon bia vào miệng, vừa gật đầu.
“Dựa vào thông tin định vị trên điện thoại, họ xác minh được rằng đúng 6 giờ chiều, bố cháu đã tới khách sạn Tokyo Kingdom . Chú tra thử thì khách sạn đó cách ga Tokyo khoảng mười phút đi bộ. Bố cháu đã ở đó đến khoảng 8 giờ, sau đấy loanh quanh ở gần ga Tokyo độ ba mươi phút rồi mới lên tàu shinkansen về nhà. Ba mươi phút đấy chắc là thời gian ăn tối,” Takeshi chĩa ánh mắt đầy hàm ý về phía Mayo. “Cháu còn nhớ bố cháu đã ăn món gì trong bữa tối không?”
“Ramen. Có mỗi thế, cháu phải nhớ chứ. Chú đừng coi thường cháu như thế được không? Người ta đã tìm thấy những sợi mì trong dạ dày của bố cháu còn gì?”
“Thức ăn đã được tiêu hóa khoảng hai tiếng sau khi ăn. Theo thông tin định vị trên điện thoại thì bố cháu về đến nhà vào khoảng 11 giờ tối thứ Bảy. Xét về mặt thời gian là trùng khớp. Và theo suy luận của chú thì bố cháu đã bị sát hại ngay khi về đến nhà.”
“Bố cháu đã bị giết vào khoảng 11 giờ tối thứ Bảy… ạ?” Mayo buông đũa khỏi miếng tôm chiên. Cô đã lỡ hình dung trong đầu cảnh tượng lúc hung thủ ra tay, thành thử không còn muốn ăn nữa.
“Vậy là hóa giải được bí ẩn về trang phục. Đến một khách sạn bậc nhất ở Tokyo, nếu là bố cháu hẳn sẽ không do dự gì mà mặc com-lê. Cho dù đối tượng mà bố cháu gặp là ai đi nữa.”
“Không biết bố cháu đã gặp ai nhỉ?”
“Bắt đầu từ 6 giờ chiều thứ Bảy, ngồi gần hai tiếng ở một khách sạn nằm ở trung tâm thành phố… Giả sử đây là hành động của một nam nghệ sĩ nổi tiếng thì chúng ta chỉ có thể tưởng tượng đến một chuyện.”
Ngay cả Mayo cũng hiểu Takeshi đang muốn nói tới chuyện gì.
“Hẹn hò với phụ nữ á? Nhưng chuyện đó thì hơi khó tin ạ.”
“Quy kết được coi là điều cấm kỵ, nhưng thôi, về điểm đó thì chú cũng đồng ý với cháu. Khách sạn Tokyo Kingdom không có dịch vụ đặt phòng ban ngày vào khung giờ từ 6 đến 8 giờ tối. Nói về tiền thuê phòng, rẻ nhất cũng phải 30.000 yên một đêm. Không có lý gì một người tiết kiệm như ông anh chú lại lãng phí ngần ấy tiền cho việc lén lút gặp gỡ tình nhân cả.”
Mayo làm bộ mặt sưng sỉa, nhìn Takeshi. “Vì những lý do đó mà chú đồng tình với cháu ư?”
“Chẳng có cơ sở gì để khẳng định bố cháu không yêu xa cả. Tuy nhiên, vì những lý do chú vừa nêu ra, tạm thời chúng ta có thể loại trừ khả năng bố cháu lén lút hẹn hò. Chú đoán bố cháu đã sử dụng phòng chờ của khách sạn đó. Để gặp gỡ một người đang sống ở Tokyo.”
“Để giải quyết vụ việc này, chúng ta phải bằng cách nào đó xác định xem người đó là ai chú nhỉ?”
Song, phản ứng của Takeshi trước câu nói của Mayo lại rất hời hợt. Ông chú ấy khẽ nghiêng đầu, gắp một miếng sashimi.
“Chú,” Mayo gọi. “Chú có nghe cháu nói không đấy?”
“Có, nhưng chú không đồng ý cho lắm.”
“Sao lại thế ạ?”
Takeshi bèn đặt đũa xuống, nhìn Mayo.
“Chuyện hôm thứ Bảy bố cháu lên Tokyo để gặp gỡ ai đó, chú không bảo là nó hoàn toàn không quan trọng nhưng cũng không đến mức phải điều tra rõ ràng. Lý do là vì người đó không phải hung thủ. Có thể họ liên quan đến vụ án theo một cách nào đấy, nhưng họ không phải là người trực tiếp ra tay.”
“Phải vậy không nhỉ? Nhưng mà sau khi rời khỏi khách sạn, chắc gì bố cháu đã chia tay người đó. Biết đâu hai người đã cùng ăn ramen, cùng lên tàu shinkansen với nhau.”
“Ý cháu là người đó đã theo bố cháu về tận nhà?”
“Đúng vậy.”
“Không thể nào.”
“Tại sao ạ?”
“Ngay cả ở một thị trấn nhỏ bé như thế này, người ta cũng lắp camera giám sát khắp mọi nơi. Kể cả nhà ga cũng vậy. Ở thời điểm hiện tại, không thể nào có chuyện cảnh sát chưa kiểm tra những đoạn băng ghi hình đó được. Nếu bố cháu đi cùng ai đó thì nhất định sẽ bị camera ghi lại, cảnh sát sẽ phải cho cháu xem và hỏi cháu có biết người đó không. Họ không làm vậy là bởi không có đoạn video nào như thế, vì vậy bố cháu chỉ có thể đi một mình.”
Takeshi chĩa ánh mắt lạnh lùng về phía Mayo, chừng như muốn hỏi xem cô đã hiểu chưa.
“Thế…” Mayo thấp giọng nói. “Nếu chuyện bố cháu gặp ai ở Tokyo không quan trọng cho lắm, vậy thì chuyện gì mới quan trọng.”
“Chú đã nói nhiều lần rồi, theo suy luận của chú thì chắc chắn hung thủ đã nhân lúc không có ai lẻn vào nhà để mai phục. Tức là, hắn biết chuyện bố cháu sẽ đi vắng vào tối thứ Bảy.”
“A,” Mayo khẽ thốt lên. “Ra vậy…”
“Ai là người biết chuyện bố cháu lên Tokyo. Đó chính là chìa khóa quan trọng trong việc phá án. Xem ra cảnh sát cũng có cùng suy nghĩ với chú. Nói vậy nhưng cháu đừng có bạ ai cũng hỏi đấy nhé. Ngộ nhỡ lọt đến tai hung thủ thì hắn sẽ cảnh giác. Phải tìm mà như không tìm ấy.”
“Cháu hiểu rồi.”
Mặc dù Takeshi có nhiều điểm tùy tiện song Mayo vẫn buộc phải ngả mũ bái phục tài suy luận của chú ấy.
Đang định nghĩ xem có những ai biết về chuyện lên Tokyo của bố thì Mayo chợt vấp phải một thắc mắc hoàn toàn khác. “Lạ thật,” cô bất giác lẩm bẩm.
“Chuyện gì?”
“Sao bố cháu lại không liên lạc với cháu nhỉ? Con gái sống ở Tokyo, lẽ thường tình nếu bố cháu lên Tokyo sẽ phải gọi cho cháu chứ? Hôm đó là thứ Bảy, không chừng bố có thể gặp cháu vào cả ban ngày. Nếu muốn bố còn có thể ngủ lại qua đêm ở nhà cháu cơ mà.”
“Ra là chuyện đó,” Takeshi gật gù. “Tư duy không tệ. Thi thoảng cháu cũng nói được mấy câu có ích đấy chứ.”
“Có phải thi thoảng đâu mà.”
“Ngay cả chú cũng phải hết lời khen ngợi cháu đấy. Dù sao thì, có vẻ như chúng ta cũng cần lưu ý điểm đó.”
Mayo cảm thấy vui vì được khen. Xem ra cô đã không đi chệch hướng.
Cảm giác hơi thèm ăn đã quay trở lại, thế là Mayo tiếp tục động đũa. Món tôm chiên tuy đã nguội nhưng không ngờ vẫn rất ngon. Đó là món khoái khẩu của cô.
Takeshi bấy giờ đã ăn xong suất cơm hộp, đang ngồi xếp bằng và xem gì đó trên máy tính bảng. Hình như chiếc máy tính bảng đó cũng được gửi trong tủ đồ ở nhà ga.
“Mà chú này, theo chú cháu nên tính sao với chuyện cưới xin? Không biết sắp tới việc điều tra sẽ tiến triển như thế nào, cháu đang phân vân có nên tổ chức hôn lễ theo đúng kế hoạch không nữa.”
Takeshi liền ngẩng mặt lên. Song chú ấy không nhìn vào Mayo ngay mà lại thả ánh mắt trôi theo một hướng khác, một lúc sau mới quay lại phía Mayo.
“Vậy thì cháu hoãn đám cưới đi.”
Mayo cảm thấy hơi nao núng trước câu trả lời quá đỗi thẳng thắn của Takeshi.
“Chú không trả lời bừa đấy chứ?”
“Ý chú là cháu không cần phải vội mà làm gì.”
“Đúng thật là làm vậy sẽ tốt hơn ạ.”
“Anh bạn đó thì sao? Liệu có chịu chờ cháu không?”
“Cháu không rõ nữa. Cháu đang định tối nay sẽ nói chuyện với anh ấy. Nhưng với tình hình này, chắc anh ấy sẽ hiểu cho cháu thôi đúng không?”
“Vậy hả?” Takeshi lại nhìn xuống máy tính bảng.
Điện thoại Mayo bỗng đổ chuông. Là Kenta gọi. Mayo nghe máy ngay tức thì, đầu dây bên kia thông báo vừa xuống đến nhà ga và đang chuẩn bị bắt taxi tới đây. Mayo dặn Kenta cẩn thận rồi cúp máy.
“Có vẻ như vị hôn phu của cháu tới rồi nhỉ?”
“Vâng. Anh ấy bảo sẽ bắt taxi tới đây, hay chú lên luôn xe đó để về Marumiya đi ạ?”
“Còn bọn cháu thì sao?”
“Cháu sẽ ở lại đây cho đúng nghĩa chủ tang. Có anh ấy ở bên, cháu không thấy sợ nữa.”
Vốn dĩ căn phòng này được sử dụng với mục đích như vậy. Chính vì thế mà nó được thiết kế theo kiểu truyền thống, trong tủ đã sẵn chăn gối, ngoài ra còn có phòng tắm và nhà vệ sinh. Cửa cũng có khóa.
“Cậu ta cũng dự cả lễ đưa tang ngày mai à?”
“Cháu không rõ, nhưng chắc anh ấy sẽ tham dự ạ.”
Lễ đưa tang bắt đầu từ 10 giờ sáng. Theo lời Nogi thì mặc dù còn tùy thuộc vào số lượng khách đến viếng, song dự kiến sẽ mất hơn hai tiếng bao gồm cả lễ hỏa táng.
“Nếu đã vậy thì chú cũng chuẩn bị rút thôi. Còn cả ngày mai nữa mà,” Takeshi nói, đoạn bắt đầu sửa soạn.
“A, phải rồi. Chú Takeshi, có chuyện này hơi khó nói một chút…” Mayo kéo túi xách lại gần, lấy từ trong đó ra một chiếc phong bì phúng. Đó chính là phong bì Takeshi đưa cho cô sáng nay. “Hình như chú quên không nhét ruột hay sao ấy.”
“Ruột,” Takeshi đáp lại bằng cái giọng lơ đễnh. “Ý cháu là tiền hả?”
“Vâng, tiền phúng ấy,” Mayo liền mở phong bì. “Đây này, chẳng có gì bên trong cả.”
Ban nãy Mayo đã âm thầm kiểm tra và phát hiện phong bì rỗng không.
“Thì đúng thế còn gì,” Takeshi đáp thản nhiên. “Bởi chú đã trả tiền phúng rồi.”
“Trả rồi? Khi nào ạ?”
“Lúc trưa ấy. Chú đã bật mí cho cháu mánh khóe để nhìn thấu chuyện yêu mèo và vẽ đẹp của cháu. Lúc đó chú chẳng bảo sẽ tiết lộ cho cháu thay tiền phúng còn gì. Cháu quên rồi sao?”
“Hả, chuyện đó á?”
“Hay cháu định ăn hai lần tiền phúng của chú? Mơ đi nhé.”
Mayo hết nhìn chiếc phong bì lại nhìn sang ông chú. Cô không nhớ có lúc nào mình đã vứt vạ vứt vật chiếc túi xách này.
“Chú rút ra hồi nào vậy?”
“Chà, lúc nào nhỉ? Nếu cháu chịu trả cho chú một khoản thì chú có thể bật mí cho cháu cũng được.”
Mayo không khỏi sửng sốt. Cảm giác kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời chính là như này đây. Rốt cuộc người đàn ông này có nhân cách như thế nào? Nếu gạt tài suy luận sang một bên thì ông chú Takeshi này chẳng phải là một kẻ quá tồi tệ hay sao? Chẳng khác gì một tên lừa đảo.
Song, chẳng buồn đếm xỉa đến tâm trạng của Mayo, Takeshi vẫn gom đồ đạc, xỏ giày rồi nói, “Sao thế? Bạn trai cháu chuẩn bị đến rồi đấy. Cháu không ra cổng đón à?” đoạn ra khỏi phòng trong nháy mắt.
Hai chú cháu ra đến cổng chính đúng lúc chiếc taxi vừa đỗ xịch ở đó. Mayo trông thấy Kenta đang rút ví. Takeshi đứng ngay bên cạnh, song chắc có cậy miệng ông chú ấy cũng không nói ra những câu đại loại như “khi nào xuống xe chú sẽ thanh toán một thể nên bây giờ cháu không cần trả đâu.”
Kenta bước xuống xe với vẻ mặt nghiêm nghị, hai tay xách theo túi du lịch và vali đựng quần áo.
“Anh không mệt chứ?”
“Ừ, anh không sao.”
Mayo nhìn Takeshi. Chú ấy đang bắt chuyện với tài xế taxi. “Chú,” cô liền gọi với từ đằng sau rồi quay sang phía Kenta.
“Anh Kenta, đây là chú Takeshi, em trai của bố em. Chú, đây là anh Nakajou Kenta, chồng chưa cưới của cháu đấy.”
“Ồ, cậu đấy hả,” Takeshi tiến đến trước mặt Kenta. “Tôi đã nghe Mayo khoe nhặng lên. Con bé bảo cháu thực sự là người biết quan tâm, chăm chỉ và đầy nhiệt huyết với công việc.”
“Ôi, cháu không được như thế đâu ạ…” Kenta nở một nụ cười ngượng ngùng, ra chiều bối rối.
“Cháu không phải khiêm tốn. À, còn nữa. Chú nghe con bé kể cháu là người nhạy cảm, nhưng vào những lúc quan trọng thì cháu lại có những hành động rất táo bạo. Có cả một câu chuyện tượng trưng cho sự liều lĩnh đó cơ. Xem nào, chuyện gì ấy nhỉ? Chú nhớ không lầm thì nó liên quan đến công việc,” Takeshi gí ngón tay lên thái dương, mặt mũi nhăn nhó ra chiều đang cố nhớ lại.
Mayo không khỏi sốc. Cô hoàn toàn không có ký ức gì về việc mình đã từng kể những chuyện như vậy.
Song, Kenta lại lên tiếng như thể tình cờ đoán ra chuyện gì đó. “Nếu liên quan đến công việc, có lẽ nào lại là chuyện đó không ạ?”
“Chắc thế,” Takeshi chỉ tay vào Kenta. “Cháu nói thử xem.”
“Anh Kenta,” Mayo vội vàng chen ngang. “Anh không cần phải trả lời đâu.”
“Nhưng…”
“Chú,” Mayo nhìn sang Takeshi. “Hôm nay chú đã vất vả nhiều rồi. Ngày mai chú lại đến giúp cháu nhé. Chúc chú ngủ ngon,” Mayo nói liến thoắng rồi cúi gập người xuống.
Trong phút chốc, Takeshi làm bộ mặt cau có, tỏ ý chẳng có gì thú vị, nhưng rồi lại nở một nụ cười ngay tức khắc.
“Chúc cháu ngủ ngon. Vậy nhé Kenta, nhờ cháu chăm sóc cho cháu gái chú nhé.”
“Chú cứ giao cho cháu. Chúc chú ngủ ngon ạ.” Hai người nhìn theo Takeshi lên xe, đi khuất.
“Đúng là một ông chú độc nhất vô nhị em nhỉ,” Kenta nói. Giọng anh không có vẻ gì là giễu cợt, xem ra anh thật lòng nghĩ thế.
“Để em dặn trước luôn nhé, anh đừng nên dây dưa với chú ấy thì hơn.”
“Sao lại thế? Chú ấy có vẻ vui nhộn mà,” mắt Kenta ánh lên vẻ khó hiểu.
“Em đã bảo không là không mà,” cảm giác kiệt quệ bủa vây lấy Mayo. Tại sao ai cũng dễ dàng bị lừa gạt bởi người đàn ông chuyên bịp bợm đó nhỉ? “Dù sao thì anh cũng không nên lại gần chú ấy.”
“Vậy ư? Hừm…”
Kenta ngỏ ý muốn thắp nhang trước nên Mayo dẫn anh vào hội trường. Đứng trước ông Eiichi bấy giờ đang nằm trong cỗ quan tài, Kenta chợt buông một tiếng thở dài thườn thượt, đoạn chắp tay khấn.
“Có nằm mơ con cũng không dám nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Con còn đang muốn tâm sự với bác biết bao chuyện về tương lai, vậy mà…” Kenta lẩm bẩm đầy nuối tiếc.
Sau khi Kenta thắp nhang xong, hai người liền đi sang phòng chờ. Mayo thay sang bộ quần áo nỉ mà cô đã nhét sẵn trong túi tote. Trút được căng thẳng, đồng thời nhận ra bản thân mệt hơn mình tưởng, cô bèn nằm lăn ra chiếu. Kenta nhẹ nhàng nằm đè lên người cô. Cơ thể anh tỏa ra một thứ mùi thoang thoảng khiến lỗ mũi Mayo nhồn nhột. Cô không ghét bỏ gì thứ mùi này.
“Vất vả cho em quá,” Kenta nói rồi đặt môi mình lên môi Mayo. Cô cũng đáp lại một cách đầy tự nhiên.
“Bố mẹ anh gửi lời chia buồn sâu sắc đến em. Họ thật sự hối tiếc vì chưa được gặp bố em lần nào. Họ còn dặn anh từ nay về sau phải hết lòng che chở cho em đấy.”
“Vâng, anh gửi lời cảm ơn của em tới hai bác nhé.”
Kenta quê ở Tochigi. Mayo đã gặp bố mẹ anh hai lần. Bố anh là công nhân viên chức còn mẹ ở nhà nội trợ. Cả hai đều có vẻ nghiêm túc, Mayo có cảm giác họ đang có một cuộc sống ổn định. Không biết họ sẽ cảm thấy thế nào khi biết vị hôn thê của con trai mình đang vướng vào một vụ án giết người.
“Anh này, chuyện cưới xin của chúng mình… tính sao bây giờ nhỉ?”
Kenta thoáng bối rối trước câu hỏi của Mayo.
“Chuyện đó à?… Ừm, anh cũng đang nghĩ. Nhưng chắc anh vẫn sẽ để em quyết định thôi. Em nghĩ bọn mình nên làm thế nào?”
“Hừm…” Mayo ậm ờ rồi mới tiếp lời. “Nếu bố em mất vì bệnh tật hay tai nạn thì chỉ cần qua hai tháng em nghĩ cũng không phải lăn tăn gì nữa, đằng này bố em lại bị giết nên em thấy cũng hơi khó. Ngộ nhỡ phiên tòa xét xử hung thủ bắt đầu đúng vào dịp hai đứa mình tổ chức đám cưới thì sao?”
Kenta bèn nghiêng đầu, tỏ ra khổ sở. “Thế thì… xem chừng cũng khó nhỉ?”
“Chứ sao nữa. Trái lại, nếu chưa bắt được hung thủ thì em lại có cảm giác chưa phải lúc để làm đám cưới. Em cũng không thích bị người ta xì xào trên mạng xã hội rằng vụ án còn chưa giải quyết xong, không hiểu tụi mình vui vẻ nỗi gì.”
“Cũng phải. Vậy chúng mình hoãn đám cưới hả em?”
“Em nghĩ nên như vậy.”
“Anh hiểu rồi. Chúng mình cứ theo dõi tình hình một thời gian, nếu cần thì sẽ hoãn đám cưới em nhé.”
“Em xin lỗi.”
“Sao em lại phải xin lỗi chứ?” Kenta ôm ghì lấy Mayo.
Mayo rúc đầu vào ngực bạn trai và nhắm mắt lại. Bao suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu cô. Cô hoàn toàn không đoán biết được mớ hỗn độn ấy sẽ đi về đâu. Dù vậy, trước mắt cô vẫn muốn được như hiện tại.