Chương 13
Nhà tang lễ nằm trên một ngọn đồi thoai thoải ở rìa thị trấn. Đó là một tòa nhà ba tầng nom sạch sẽ, được bao quanh bởi những bức tường màu trắng và những cánh cửa bằng kính. Lò thiêu cũng ở ngay kế bên, nối với nhà tang lễ bởi một lối đi hẹp có mái che. Mayo còn nhớ, nhờ lối đi ấy mà hôm làm đám tang mẹ cô, mặc dù trời đổ mưa nhưng mọi người vẫn di chuyển được mà không cần che ô.
Nogi đã chờ sẵn ở sảnh vào. Sau lưng anh ta có mấy người đàn ông đeo khẩu trang có vẻ là nhân viên, song theo lời Nogi thì tất cả bọn họ đều là điều tra viên.
“Ngoài tôi ra chỉ có ba nhân viên nữa thôi. Hiện những nhân viên chính hiệu đó đang làm công tác chuẩn bị trong hội trường.”
Nghe vậy, Mayo liền hiểu ra. Đám nhân viên giả mạo nom có vẻ buồn tay buồn chân. Xem ra cho đến khi khách khứa xuất hiện thì họ không có việc gì để làm.
Takeshi nhìn mấy viên cảnh sát với ánh mắt lạnh lùng, đoạn quay sang phía Nogi.
“Tôi muốn nhờ cậu thêm một việc, liệu còn kịp không nhỉ?”
“Là việc gì vậy ạ?”
“Tôi muốn có thêm một vị trí quay video nữa. Đó là ở quầy tiếp đón. Sau đám tang tôi muốn xem lại tình trạng tiếp đón. Đoạn video đó cũng chỉ ghi lại cho chúng tôi thôi chứ không cần phát đâu.”
“À,” Nogi lấy điện thoại ra khỏi túi trong. “Tôi hiểu rồi. Chúng tôi có thể làm được. Tôi sẽ bố trí ngay bây giờ.”
“Trăm sự nhờ cậu. Cụ thể quay ở góc nào thì tôi sẽ chỉ cho cậu sau.”
“Tôi hiểu rồi.”
Nhân lúc Nogi đi gọi điện cho ai đấy, Mayo bèn hỏi Takeshi: “Chú muốn thêm máy quay để làm gì vậy?”
Câu trả lời của Takeshi là: “Đến lúc cần chú sẽ nói cho cháu biết.”
Nogi quay trở lại. Có vẻ việc thêm vị trí đặt máy quay không vấn đề gì. Takeshi gật đầu hài lòng.
Mayo bước vào hội trường đúng lúc nhân viên đang trang trí hương án. Trông thấy chiếc quan tài làm bằng gỗ thô, cô bỗng đứng khựng lại. Nắp quan tài chưa đóng, đang được để bên cạnh.
Mayo chậm rãi tiến đến. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy khuôn mặt của bố. Ông đang nhắm mắt, trông thật thanh thản. Hình ảnh này hoàn toàn khác so với lúc Mayo trông thấy ở phòng chứa thi thể của sở cảnh sát, cứ như thể bố cô sắp sửa mở mắt ra mà tỉnh dậy đến nơi rồi. Cô thầm nghĩ tay nghề của nhân viên nhập quan thật đáng nể.
Mayo sực nhớ ra, liền lấy cuốn Chạy đi, Melos khổ nhỏ ra khỏi túi. Đoạn cô đặt nó bên cạnh thi hài bố. Hôm nay họ sẽ không làm nghi lễ xuất quan nên cô phải tranh thủ bỏ vào trước khi quên khuấy mất, Mayo nghĩ.
“Có giấy khai tử chưa nhỉ?” Takeshi hỏi Nogi.
“Có rồi ạ,” Nogi nói, đoạn lấy một tờ giấy ra khỏi tập hồ sơ đang kẹp ở nách.
Takeshi nhận lấy tờ giấy đó, đi khỏi chỗ Nogi đang đứng một đoạn. Thấy Mayo đến gần, chú ấy liền lẩm bẩm: “Thì ra là như thế.”
“Chuyện gì vậy chú?”
“Chú tò mò không biết trong giấy chứng nhận kết quả khám nghiệm tử thi, họ ghi nguyên nhân tử vong là gì.”
“Thế họ ghi là gì ạ?”
“Tim ngừng đập do huyết quản vùng cổ bị chèn ép. Quả nhiên bố cháu không đơn giản là bị chết ngạt.”
“Nghĩa là hung khí không phải một loại dây mảnh sợi đúng không chú,” Mayo khẽ giọng thì thầm cốt để Nogi không nghe thấy.
“Đúng vậy.” Nói đoạn Takeshi quay lại chỗ Nogi, trả tờ giấy cho anh ta. Sau đó, Takeshi lại gần hương án, nhìn lên di ảnh của ông Eiichi bấy giờ đã được trang trí xong. Bức ảnh ấy đang mỉm cười nhìn Takeshi. Mặc dù đây là ảnh chụp ở một hội trường tổ chức đám cưới, song phần phông nền đã được xóa bỏ một cách khéo léo.
“Cô Kamio này,” Nogi bắt chuyện với Mayo. “Tôi có mấy việc muốn trình bày với cô. Bây giờ cô có tiện nói chuyện không?”
“Không vấn đề gì.”
“Vậy mời cô vào phòng đợi nhé.”
“Tôi biết rồi… Chú có đi không ạ?”
“Chú không. Mấy việc vặt vãnh đấy giao cả cho cháu,” Takeshi trả lời lạnh tanh, mắt vẫn ngước nhìn bức di ảnh.
Sau khi vào phòng đợi, Nogi giải thích cho Mayo về trình tự các công việc tiếp theo. Mayo cảm thấy các thủ tục đã được đơn giản hóa khá nhiều so với hồi làm đám tang mẹ cô. Xem ra do ảnh hưởng của dịch Corona, họ phải lo liệu sao cho có thể hạn chế tiếp xúc giữa người với người hết mức có thể.
Bàn bạc xong xuôi, Mayo bèn quay trở lại hội trường. Không thấy bóng dáng nhân viên nào, có vẻ như công tác trang hoàng đã hòm hòm rồi. Hai chiếc ghế gấp xếp cạnh nhau được dành cho gia quyến, Takeshi đang ngồi trên chiếc ghế bên phải.
“Chú ăn cơm nắm không?” Mayo lấy túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi ra khỏi túi tote, đoạn hỏi Takeshi. Trên đường tới đây, cô đã ghé qua cửa hàng để mua cơm nắm và mấy chai trà Nhật cho bữa trưa.
“Ồ, chú xin,” Takeshi ngoái lại đáp.
Mayo ngồi xuống bên cạnh, lấy nắm cơm nhân cá hồi và trứng cá hồi cùng một chai trà đưa cho Takeshi. Còn của cô là nhân cá ngừ với xốt mayonnaise.
“Không hiểu sao cháu thấy thật kỳ cục. Ngồi ăn cơm nắm bên cạnh cỗ quan tài như thế này,” Mayo vừa bóc lớp màng bọc bên ngoài nắm cơm, vừa đưa mắt nhìn quan tài.
“Cũng được chứ sao. Coi như có mỗi hai chú cháu là được ăn trước bữa cơm thân mật của lễ canh linh cữu.”
Vì đề phòng dịch Corona nên lễ canh linh cữu hôm nay Mayo không tổ chức bữa cơm thân mật.
Hai người lẳng lặng ăn cơm nắm, được một lúc thì Mayo sực nhớ ra một chuyện, liền quay sang nhìn chằm chằm Takeshi.
“Sao đấy? Mặt chú dính gì hả?”
“Lần đầu tiên cháu gặp chú là ở đám tang bà nội.”
“Chắc vậy.”
“Buổi tối trước hôm đó, trong lúc chuẩn bị cho lễ thông dạ của bà, cháu được nghe bố kể chuyện mình có một cậu em trai. Vì là lần đầu tiên nghe đến chuyện đó nên cháu rất bất ngờ.”
“Vậy hả?”
“Có chuyện này cháu muốn hỏi chú suốt thời gian qua.”
“Gì vậy?”
“Trong lần gặp mặt đầu tiên, chú nói chú biết rất rõ về cháu. Rằng cháu vẽ giỏi và rất yêu mèo. Chú nhớ không?”
Takeshi uống trà, đoạn nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
“Thế nào nhỉ? Chú không nhớ, nhưng có thể chú đã nói thế thật.”
“Lúc chú nói vậy, cháu cứ chắc mẩm chú nghe được từ bố cháu. Nhưng sau đấy cháu hỏi lại bố, bố cháu bảo chưa bao giờ kể chi tiết về cháu cho chú cả. Vậy tại sao chú lại biết cháu vẽ giỏi và yêu mèo ạ?”
“Tại sao nhỉ?” Takeshi khẽ nghiêng đầu. “Chú quên rồi.”
“Sao có chuyện đó được? Chắc chắn chú nói dối.”
Takeshi bèn nhìn Mayo với vẻ mặt kinh ngạc. “Sao cháu lại khẳng định được như vậy?”
“Chắc chú phải có mưu mẹo gì đó chứ? Làm sao chú quên một chuyện như thế được.”
“Hừ,” Takeshi cười khẩy. “Cháu nhạy bén ra phết đấy.”
“Chú nói đi mà.”
Takeshi liếc nhìn Mayo. “Cháu muốn biết đến thế à?”
“Muốn thì cháu mới hỏi chứ.”
“Cháu định trả chú bao nhiêu?”
Nghe Takeshi hỏi vậy, Mayo suýt chút nữa thì sặc. Cô lấy tay bụm miệng, lừ mắt, nói: “Lại nữa hả?”
“Thế thì có gì xấu nào? Trên đời này có ảo thuật gia nào bật mí mánh khóe của mình không công không?”
“Thật không thể tin được. Cháu nghi ngờ nhân phẩm của chú đấy.”
Takeshi thở hắt ra, đoạn vo tròn miếng màng bọc bên ngoài nắm cơm vừa ăn xong, bỏ vào túi nilon.
“Thôi đành vậy. Hôm nay là trường hợp đặc biệt đấy nhé. Chú sẽ nói cho cháu biết thay cho tiền phúng điếu. Đầu tiên, lý do tại sao chú lại biết chuyện cháu yêu mèo. Câu trả lời là như thế này. Chú đã sống nhiều năm trên đời và cho đến tận bây giờ chú chưa từng gặp đứa con gái nào ghét mèo cả. Ít nhất thì không có cô bé nào cảm thấy khó chịu khi người khác đoán là mình thích mèo cả. Hết.”
“Hả?” Mayo trợn tròn mắt. “Chỉ thế thôi à?”
“Phải.”
“Gì vậy trời. Tóm lại chú chỉ đoán mò thôi à?”
“Hãy gọi đó là phỏng đoán dựa trên khoa học thống kê.”
Mayo không khỏi thất vọng. Câu trả lời cho tấm màn bí ẩn đã che phủ trước cô suốt gần hai mươi năm qua lại là thế này sao? Thế này thì ảo thuật ở chỗ nào chứ.
“Còn vụ vẽ tranh thì sao ạ? Cứ cho là hiếm có đứa con gái nào ghét mèo đi, nhưng vẽ xấu thì đầy ra đấy mà.”
“Cũng đúng.”
“Chú giải thích thế nào về bí ẩn đó?”
“Chuyện đó để lần sau chú nói cho.”
“Trời, sao lại thế?”
Mayo vừa dẩu môi lên phàn nàn thì chợt nghe thấy tiếng động ở sau lưng. Cô ngoái lại, thấy Momoko đang đứng lấp ló trong bộ tang phục.
“Momoko,” Mayo đứng dậy, cất tiếng.
“Lâu rồi không gặp,” Momoko cũng chạy vội tới. Hai người nắm lấy tay nhau.
“Cậu đến sớm thế.”
Mayo đã nhờ Momoko phụ trách khâu tiếp đón.
“Tớ nghĩ bụng biết đâu còn có thể phụ giúp cậu nhiều việc khác. Nhưng dù sao tớ cũng đã trót đến sớm quá rồi phải không?”
“Không phải vậy đâu. Đợt này đang vướng phải dịch Corona nên tớ cũng có rất nhiều chuyện cần giải thích trước với cậu.”
“Vậy thì may quá. Mayo này, cậu đừng quá sức đấy nhé. Việc gì có thể giao cho người khác thì cậu cứ để người khác làm. Cậu mà không phiên phiến đi là lại ốm ra đấy.”
“Ừ, tớ sẽ chú ý.”
Takeshi từ đằng sau bước đến. “Cô bé này là Momoko hả?”
“Vâng… Momoko, để tớ giới thiệu với cậu. Đây là chú tớ. Chú ấy tên là Takeshi, em ruột của bố tớ.”
Momoko tỏ ra căng thẳng. “Cháu chào chú ạ.”
“Chú có nghe Mayo kể chuyện về cháu rồi. Hình như cháu nấu ăn giỏi lắm đúng không?”
“Dạ? À không, không có chuyện đó đâu chú,” Momoko vừa xua tay vừa lắc đầu.
“Thế sao? Nhưng theo lời Mayo thì ngày xưa cháu từng đãi nó món gì ngon lắm mà. Xem nào, tên món đấy là gì ấy nhỉ?”
Takeshi quay sang nhìn Mayo, song cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Tại sao ông chú này cứ bất thình lình nói ra mấy chuyện kỳ quặc như thế nhỉ?
“A,” vẻ mặt Momoko như vừa nhớ ra chuyện gì. “Hay là món há cảo nhỉ?”
“Chính nó,” Takeshi chỉ tay vào Momoko, đoạn quay sang nhìn Mayo. “Cháu chả bảo đấy là lần đầu tiên cháu được ăn món há cảo ngon đến thế còn gì. Đúng không?”
Mayo tuyệt nhiên không có ký ức gì về việc mình từng kể chuyện đó cho Takeshi nghe, song cô cũng nhớ mang máng chuyện hồi cấp hai cô từng đến nhà Momoko chơi và được chiêu đãi món há cảo. “À,” cô gật đầu một cách mập mờ.
“Trời ơi, cậu vẫn còn nhớ chuyện từ ngày xửa ngày xưa đấy à?” Momoko đưa tay lên miệng. “Món há cảo đấy có gì ghê gớm đâu. Làm tớ xấu hổ quá đi.”
“Cháu cứ khiêm tốn. Chú thật ghen tị với chồng cháu vì có cô vợ giỏi nấu ăn. Nghe nói hôm nay cháu sẽ phụ trách tiếp đón khách khứa giúp nhà chú phải không? Trăm sự nhờ cháu. Thế nhé, hẹn gặp cháu sau.”
Takeshi đi ra cửa, song trước khi khuất dạng, ông chú ấy còn ngoái đầu lại, nở một nụ cười nham hiểm. Nhìn gương mặt chú, Mayo chợt vỡ lẽ ra. Chuyện Takeshi nói với Mayo khi đó vẫn là một cô bé con rằng “Nghe nói cháu vẽ rất giỏi” chẳng qua cũng chỉ là một trò ranh ma giống vừa rồi. Cứ cho là Mayo vẽ xấu đi nữa thì khi còn là một học sinh tiểu học, cô vẫn phải vẽ vời gì đó trong những tiết thủ công. Chẳng hạn có thể nói, ai đó, ví dụ như bố cô khen ngợi bức tranh ấy. Làm gì có ai cảm thấy khó chịu khi được khen cơ chứ?
“Chú cậu tuyệt thật đấy,” Momoko lẩm bẩm.
Mayo lắc lư ngón trỏ trước mặt người bạn thân. “Ông chú này hàm hồ lắm, cậu đừng có tin.”
Với lễ canh linh cữu và lễ đưa tang kiểu mới, việc tiếp đón cũng cần đầu tư nhiều công sức. Sổ tang được làm theo hình thức phát thẻ, trong đó có ô trống để điền tên, địa chỉ liên lạc và quan hệ với người quá cố. Sau khi khách đến viếng điền thông tin tại mấy chiếc bàn được chuẩn bị sẵn, họ sẽ đưa phong bì phúng điếu và thẻ tên cho người tiếp đón. Bút viết được lấy từ chiếc hộp có đề chữ Chưa sử dụng viết xong sẽ bỏ vào hộp Đã qua sử dụng . Bút có mấy cây, được khử trùng và bổ sung định kỳ. Là người phụ trách tiếp đón, Momoko không chỉ đeo khẩu trang và mặt nạ bảo hộ mà còn mang cả găng tay nữa. Phong bì phúng và thẻ tên được xếp trên khay, khi đạt đến một số lượng nhất định họ sẽ cho cả khay vào thùng. Bên trong thùng có sẵn cơ chế khử khuẩn chỉ bằng một công tắc.
“Cũng hơi cầu kỳ, xin lỗi cậu nhé,” Mayo nói với Momoko.
“Không sao, cậu đừng bận tâm,” Momoko nhanh nhảu đặt thẻ tên và phong bì vào khay. Ngoài phong bì có ghi chữ Ikenaga Ryosuke , bên cạnh là chữ Momoko . Nhìn thấy thế, Mayo mới nhớ ra họ mới của Momoko bây giờ là Ikenaga. Trước giờ cô chỉ toàn gọi bằng tên nên chưa gì đã quên mất họ mới của cô ấy.
“Anh nhà tớ sẽ đến sau,” Momoko nói.
“Ôi, thật á? Nhưng anh ấy đang ở Kansai cơ mà?”
“Đúng vậy, nhưng nghe tớ báo tin thầy Kamio mất, anh ấy bảo nhất định sẽ đến dự đám tang.”
“À, chồng cậu ngày xưa cũng học trường mình à?”
“Ừ. Hình như thầy Kamio là thầy chủ nhiệm của anh ấy năm lớp 7 và lớp 9. Tớ chưa nói với cậu nhỉ, nhà tớ bảo thầy Kamio đã giúp đỡ anh ấy rất nhiều đấy.”
“Có khi tớ cũng nghe cậu kể rồi nhưng không nhớ, xin lỗi cậu nhé. Hóa ra là vậy.”
Mấy năm nay, Mayo cũng chỉ nhắn tin với Momoko dăm ba lần mỗi năm chứ không có cơ hội thong thả trò chuyện. Hồi biết tin Momoko lấy chồng, Mayo cũng chỉ gửi tin nhắn chúc phúc. Cô chưa gặp Ryosuke, chồng Momoko lần nào.
“Anh nhà cậu vẫn phải công tác ở đấy một thời gian nữa à?”
“Tớ không rõ, chắc vậy.”
“Kansai nhỉ? Cậu không tính đến chuyện chuyển đến ở cùng anh ấy sao?”
“Chuyện đó thì…” Momoko nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Dịch Corona vẫn chưa được khống chế, vả lại thú thực với cậu tớ rất sợ phải đến một môi trường khác. Thà tớ cứ ở lại vùng đất thân thuộc để chờ anh ấy còn hơn. Còn cả thằng nhỏ nữa mà.”
Nghe Momoko nói, Mayo cũng hiểu ra, có lẽ đúng là như vậy thật. Tùy thuộc tình hình lây lan Corona mà rất có thể mọi người sẽ phải hạn chế di chuyển đến các tỉnh thành khác. Sống ở nơi đất khách quê người mà gặp phải chuyện như vậy chắc cô ấy sẽ chìm trong bế tắc mất thôi.
Mayo thử nghĩ xem nếu đổi lại là mình thì sẽ thế nào? Công ty của Mayo và Kenta không có chuyện thuyên chuyển công tác nhưng giả sử Kenta nhảy việc và phải chuyển đến một nơi xa lơ xa lắc thì liệu cô có đi cùng không nhỉ? Nếu muốn theo chân anh, cô chẳng còn cách nào khác ngoài nghỉ việc ở công ty.
“Hiện giờ cậu không đi làm nhỉ?”
“Ừ, nhưng mà…” Momoko ngập ngừng nói tiếp. “Nói thật với cậu, tớ đang muốn đi làm lại đây. Tớ chưa nói với cậu chứ thật ra tớ nghỉ việc là vì công ty bị phá sản.”
“Ôi, thật thế ư?” Đây là lần đầu tiên Mayo nghe chuyện này. “Tớ nhớ không nhầm thì cậu làm ở đại lý du lịch nhỉ?”
“Đúng rồi. Công ty tớ sập tiệm mùa thu năm ngoái. Cũng bởi dịch Corona đã khiến ngành du lịch chịu tổn thất nặng nề mà. Mấy công ty du lịch tép riu bị hạ gục như chơi. Mà kể ra bị đánh bại vì Corona cũng chẳng ra thể thống gì,” Momoko nhún vai, cười khổ.
Chắc cậu ấy đang vất vả lắm, nhìn khuôn mặt tròn trĩnh của cô bạn, Mayo trộm nghĩ vậy. Dù có tỏ ra vui vẻ thì trong lòng mỗi người đều có những nỗi khổ riêng. Phải chăng đến tuổi 30 thì chuyện đó cũng trở nên hiển nhiên.
Takeshi nãy giờ mất hút, bỗng dưng lại từ đâu xuất hiện cùng với Nogi, hai người bắt đầu bàn bạc gì đó ngay gần khu vực tiếp đón. Có vẻ như Takeshi đang chỉ cho Nogi vị trí lắp camera để quay lại quá trình tiếp đón khách khứa mà chú ấy đã nhắc đến khi nãy. Mayo không rõ Takeshi đang âm mưu chuyện gì, song vẻ mặt của chú lúc thì thầm vào tai Nogi trông đầy vẻ ám muội.
Chẳng mấy chốc, những vị khách trong bộ đồ tang bắt đầu xuất hiện lác đác. Người đầu tiên đến chào hỏi Mayo là một người có tuổi, trông lạ mặt. Hỏi ra mới biết ông ấy từng làm hiệu trưởng trong những năm cuối cùng bố cô còn tại chức. Ông ta nói với Mayo bằng cái giọng khó nghe, đại ý là cầu mong cảnh sát sẽ sớm bắt được tên hung thủ đã cướp đi tính mạng của một con người đáng quý. Xem ra ông ta đã biết chuyện ông Eiichi bị sát hại. Mặc dù người ta chưa đưa tin về vụ án nhưng ở cái thị trấn nhỏ bé này, tin đồn sẽ lan đi ngay thôi.
Haraguchi ở cửa tiệm bán rượu đến cùng ba người đàn ông khác. Hình như họ đều là bạn cùng lớp với Mayo. Lâu lắm rồi cô mới gặp lại họ, vả lại lý do lớn nhất là tất cả bọn họ đều đeo khẩu trang, thành thử Mayo hoàn toàn không nhận ra được ai với ai.
Một người đàn ông có bờ vai rộng đứng trước mặt Mayo.
“Kamio, tội nghiệp cho cậu quá. Tớ đây, Kashiwagi đây,” người đàn ông nói đoạn tháo khẩu trang ra, rồi lại đeo vào. Đó chính là Kashiwagi Koudai, hiện đang là phó giám đốc công ty xây dựng Kashiwagi.
“A… Lâu rồi không gặp cậu.”
“Nghe Haraguchi báo tin mà tớ sốc quá. Không ngờ lại có người làm cái chuyện kinh khủng như thế. Nếu tớ có thể giúp gì cho cậu thì cứ nói với tớ nhé, đừng ngại,” Kashiwagi nói bằng giọng đáng tin cậy. Cậu ta có cái vẻ quyền uy rất hợp với chức vụ phó giám đốc.
“Cảm ơn cậu,” Mayo nói.
Những người đàn ông khác cũng đến chào hỏi Mayo như vậy. Cậu Numakawa hơi đậm người hiện đang quản lý một cửa hàng ăn uống. Trông đối lập với cậu ta, Makihara với khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt đeo kính đang làm việc cho một ngân hàng địa phương.
Mayo nhớ lại câu chuyện Haraguchi đã kể. Rằng khi dự án Ngôi nhà mê cung ảo bị tạm dừng, họ đã nghĩ đến một kế hoạch thay thế để vực dậy thị trấn, với Kashiwagi là thành viên chủ chốt. Có vẻ như cả Numakawa và Makihara đều tham gia vào kế hoạch đó.
Bốn người đi về phía quầy tiếp đón, riêng Makihara dường như vừa sực nhớ ra chuyện gì, liền quay lại chỗ Mayo.
“Kamio này, dạo gần đây cậu có nói chuyện gì với thầy không? Chuyện về các bạn cùng khóa chẳng hạn?”
Mayo bèn lắc đầu.
“Dạo này bố con tớ không mấy khi có dịp trò chuyện với nhau. Sao thế?”
“À không, tại lớp mình chuẩn bị họp lớp nên tớ đang nghĩ không biết thầy có nói chuyện gì về bọn tớ không?”
“Ví dụ như chuyện gì?”
“Thì chẳng hạn như hiện giờ Makihara đang làm cái này, Numakawa thì khốn khổ vì dịch Corona… Tóm lại, tớ muốn biết thầy quan tâm đến bọn tớ đến mức nào ấy mà.”
“Cậu tò mò về chuyện đó ư?”
“Cũng hơi hơi. Tớ đang định đến buổi họp lớp sẽ hỏi thầy nhưng giờ thì không hỏi được nữa rồi. Cơ mà, nếu cậu không nghe được chuyện gì thì thôi. Xin lỗi vì làm mất thời gian của cậu,” Makihara nói đoạn nhanh chân rời đi.
Đúng là anh chàng kỳ quặc, vừa nhìn theo tấm lưng gầy của Makihara, Mayo vừa nghĩ.
Sau đó khách khứa dần kéo đến viếng. Thấy Nogi gọi, Mayo bèn ra chào hỏi vị sư trụ trì, trong lúc đó thời gian cử hành lễ canh linh cữu cũng đến gần, Mayo bèn đi vào hội trường. Đến nơi, cô đã thấy Takeshi ngồi đó, hai chân bắt tréo. Mayo vừa ngồi xuống, ông chú ấy đã hỏi ngay: “Tình hình thăm viếng của những kẻ tình nghi sao rồi?” Takeshi nói thầm thì, bởi tay nhân viên của công ty mai táng đang cầm máy quay đứng gần đó.
“Chú đừng gọi họ là kẻ tình nghi. Bạn cùng khóa với cháu cũng đến kha khá.”
“Tình nghi quá đi chứ.”
Takeshi vừa dứt lời, nhân viên công ty mai táng, người phụ trách điều hành buổi lễ liền thông báo bắt đầu lễ canh linh cữu.
Cũng giống như mọi lễ canh linh cữu bình thường khác, vị sư trụ trì bước vào hội trường và bắt đầu tụng kinh. Điểm khác biệt so với mọi khi là ngoài nhân viên của công ty mai táng ra, chỉ có hai người ở trong hội trường. Những hình ảnh này đang được quay lại và trình chiếu trên mạng.
Đã đến giờ thắp nhang. Đầu tiên là Mayo, tiếp đến là Takeshi lần lượt đứng dậy. Một lúc sau, đến lượt khách lên thắp nhang. Người bước vào đầu tiên là vị cựu hiệu trưởng già nua. Ông bước những bước run rẩy đến gần quan tài, sau khi nhòm vào bên trong, liền chắp tay lại với vẻ mặt đau buồn. Sau đó, ông chậm rãi thắp nhang, rồi theo hướng mũi tên dưới sàn đi về phía cửa ra trước mặt. Thể theo nguyện vọng của Takeshi, tất cả những hành động ấy đều được người nhân viên của công ty mai táng đang hơi cúi xuống quay lại.
Sau đó, khách đến viếng xếp thành hàng dọc, tuân thủ giãn cách xã hội, lần lượt vào nhìn mặt thi thể, sau đó thắp hương rồi đi ngang qua trước Mayo và Takeshi. Mayo nhớ lại lời ông chú, cố gắng hết sức nhưng không quá lộ liễu quan sát xem họ phản ứng ra sao khi nhìn bố cô trong linh cữu.
Đến lượt các bạn đồng niên của cô vào viếng. Kashiwagi chăm chú nhìn vào bên trong quan tài với vẻ mặt nghiêm nghị, đoạn chắp hai tay vào nhau. Cậu ta đeo khẩu trang nên Mayo không rõ lắm, song trong đầu cô hiện lên hình ảnh Kashiwagi đang khóa chặt miệng, lặng thinh.
Numakawa và Makihara cùng hoàn thành nghi lễ như bao người khác. Mayo không thấy có điều gì đặc biệt đáng lưu tâm ở họ.
Vào viếng cuối cùng là một cặp nam nữ. Đó là Momoko và một người đàn ông cao ráo. Chắc là chồng cô ấy. Mayo nhớ đến cái tên Ikenaga Ryosuke được viết ngoài phong bì. Không biết bố cô đã làm những gì cho người đàn ông này mà anh ta lại cảm thấy mang ơn đến mức phải cất công từ Kansai chạy tới đây như vậy nhỉ?
Hai người căng thẳng tiến đến gần linh cữu. Lúc nhòm vào bên trong, Momoko liền nhíu mày, nom có vẻ đau buồn. Ikenaga Ryosuke cũng có cùng phản ứng, song trong một khoảnh khắc, mắt anh ta mở to ra chiều ngạc nhiên, có điều, sau đấy thái độ của hai người không có gì mất tự nhiên. Họ thắp nhang rồi cúi đầu trước Mayo và đi ra cửa.
Chẳng mấy chốc vị sư trụ trì đã tụng kinh xong và rời khỏi hội trường, nhân viên công ty mai táng thông báo kết thúc lễ canh linh cữu.
Ra đến bên ngoài, Mayo bắt gặp vợ chồng Momoko, bèn chạy đến chỗ họ.
“Cảm ơn cậu đã tiếp khách giúp tớ. Cậu có mệt không?”
“Không sao, không thành vấn đề. Tớ đã nắm được tinh thần rồi, ngày mai cậu cứ để tớ lo nhé.”
“Ừ, vậy thì may quá. À mà…” Mayo ngước nhìn người đàn ông đang đứng cạnh Momoko. “Cảm ơn anh hôm nay đã lặn lội đường xa đến đây. Đã vậy em còn bắt vợ anh giúp em như thế này, thật sự ngại với anh quá.”
“Không đâu,” Ikenaga Ryosuke liền xua tay. “Thầy Kamio đã giúp đỡ anh rất nhiều, làm mấy chuyện này âu cũng là lẽ đương nhiên thôi. Mà, nói thế nào nhỉ… Xin chia buồn với em… À không, mấy lời này cũng chẳng thể giúp em nguôi ngoai được, anh rất lấy làm tiếc. Tiếc nuối và day dứt. Xin lỗi em, anh chỉ có thể nói được như thế,” mặc dù Ryosuke đang đeo khẩu trang, Mayo vẫn nhận ra anh ta đang nhăn nhó. Cô có thể cảm nhận được tâm trạng bứt rứt của Ryosuke khi không thể diễn tả trọn vẹn cảm xúc của mình.
“Vậy là đủ rồi ạ. Có lẽ bố em cũng đang vui lắm.”
“Được vậy thì tốt quá.”
“Anh Ryosuke,” Momoko nói đoạn chỉ vào đồng hồ đeo tay. “Anh sắp sửa phải đi rồi còn gì?”
“À, phải rồi. Thế nhé Kamio, anh xin phép về đây.”
“Tối nay anh sẽ ngủ lại nhà vợ chứ?”
“Không, anh quay về luôn.”
“Quay về? Về Kansai á? Bây giờ ư?”
“Nhà tớ lại lộn ngược về Kansai luôn,” Momoko nói chen vào. “Hình như công việc của anh ấy đang bận.”
Mayo lại ngước nhìn Ryosuke, chớp mắt.
“Đang lúc như thế mà anh vẫn cất công đến tận đây… Em thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”
“Em đừng bận tâm. Không sao đâu. Anh quen rồi mà. Thôi nhé Momoko, gặp em sau.”
“Anh đi cẩn thận.”
Ikenaga gật đầu, đoạn nói với Mayo “Anh xin phép,” rồi đi ra cửa chính.
“Vất vả cho anh ấy quá,” Mayo nói với Momoko.
“Anh ấy là con người của công việc mà,” Momoko buông tiếng thở dài.
Mayo nhìn xung quanh, xem ra những vị khách khác đã về cả rồi.
Cô cùng Momoko quay trở lại bàn tiếp đón, thảo luận với Nogi về chuyện ngày mai. Phong bì phúng điếu được gom lại, bỏ vào một chiếc hộp đã qua diệt khuẩn. Mayo cho chiếc hộp ấy vào túi tote.
“Ơ, thế đống thẻ tên đâu?”
“Tôi đã đưa chúng cho chú cô rồi,” Nogi nói, đoạn lia mắt ra sau lưng Mayo. Cô ngoái lại, thấy Takeshi đang đứng đối diện với hai người đàn ông. Không hiểu vì lý do gì mà bầu không khí giữa họ có vẻ căng thẳng. Hai người đó là nhân viên giả mạo, họ chính là các điều tra viên.
“Họ đang làm gì vậy nhỉ?”
“Tôi cũng chịu,” Nogi nghiêng đầu. “Vậy nhé cô Kamio, ngày mai lại nhờ cô giúp đỡ.”
“À, tôi mới là người phải nhờ anh giúp đỡ.”
Nogi lịch thiệp cúi đầu, sau đó anh ta liếc nhìn về phía Takeshi một cái rồi nhanh chóng rời đi. Xem ra anh ta không muốn dính dáng đến mấy chuyện phiền toái.
“Thôi, tớ cũng về đây,” Momoko nói. “Hẹn gặp cậu ngày mai nhé.”
“Ừ, chào cậu.”
Sau khi tiễn Momoko xong, Mayo bèn tiến đến gần chỗ Takeshi.
“Sao thế ạ? Có chuyện gì vậy chú?”
“Sao trăng gì? Mấy người này đưa ra đòi hỏi vô cớ, chú vừa từ chối vì không thể làm việc đó được.”
“Sao lại là đòi hỏi vô cớ được ạ? Tôi đã nói là để phục vụ điều tra rồi mà,” một trong hai người có vẻ là bậc đàn anh, đáp bằng giọng bối rối.
“Rốt cuộc là chuyện gì mới được?” Mayo hỏi.
Viên cảnh sát liền thở dài thườn thượt, đoạn quay sang phía Mayo.
“Chúng tôi muốn mượn sổ tang. Nếu không được thì cho chúng tôi photocopy hoặc chụp lại.”
“Cái đó…” Mayo nhìn Takeshi bấy giờ đang cầm túi giấy trên tay. Xem ra đống thẻ tên được cất trong đó.
“Đây là những thông tin cá nhân quan trọng của khách khứa. Tôi không thể dễ dàng cho người khác xem được.”
“Bởi vậy chúng tôi đã nói là sẽ tuyệt đối không để lộ ra ngoài còn gì. Chúng tôi xin hứa.”
“Làm sao tôi tin lời hứa đó được. Những hành vi điều tra bất hợp pháp của cảnh sát như nghe trộm, tự tiện gắn GPS thường xuyên trở thành vấn đề gây tranh cãi đấy thôi.”
“Xin anh hãy tin tưởng chúng tôi. Khó thật. Tôi phải nói thế nào thì anh mới chịu hiểu cho chúng tôi đây. Anh cũng mong chúng tôi mau chóng bắt được tên hung thủ đã sát hại anh trai mình chứ? Chúng ta hãy hợp tác với nhau.” Viên cảnh sát đã phải chuyển sang giọng khẩn cầu.
“Hừ,” Takeshi khảy mũi. “Hợp tác? Nếu đã nói như vậy thì các cậu cũng phải chấp nhận yêu cầu của chúng tôi chứ.”
“Yêu cầu gì kia?”
“Còn phải hỏi nữa. Điện thoại của anh trai tôi. Tôi muốn các cậu trả lại ngay lập tức. Nếu không thể thì cho chúng tôi xem dữ liệu thôi cũng được.”
Mayo nhận ra ánh mắt của viên cảnh sát đã thay đổi khi nghe Takeshi nói vậy.
“Không, chuyện đó thì…”
“Không được chứ gì? Thế thì chúng tôi cũng không đồng ý.”
“Anh đừng nói chuyện vô lý như vậy. Đấy là chuyện quan trọng, một mình tôi không thể quyết định được.”
“Nghĩa là cậu cần xin phép cấp trên chứ gì? Cậu ở bộ phận nào? Có phải thuộc phòng cảnh sát phụ trách địa phận này không?”
“Không, chúng tôi đến từ trụ sở cảnh sát tỉnh.”
“Vậy quản lý trực tiếp của cậu là thanh tra Kogure à? Được rồi,” Takeshi lia ánh mắt sang ngang, chỉ tay vào một viên cảnh sát khác nãy giờ đang theo dõi diễn biến sự việc. “Cậu kia, cậu tên gì?”
“Tôi á?” Đột nhiên bị sờ gáy, viên cảnh sát không khỏi bối rối.
“Phải. Tên cậu là gì?”
“Tôi là Maeda…”
“Rồi, cậu Maeda, cậu gọi điện cho thanh tra Kogure đi. Khi nào anh ta nhấc máy thì chuyển cho tôi. Tôi sẽ trực tiếp nói chuyện.”
“Hả, ngay bây giờ ư?”
“Ngay bây giờ.”
Maeda nhìn một viên cảnh sát kia như để chờ đợi chỉ thị. Có vẻ người này là đàn anh của cậu ta. Tay đàn anh lẳng lặng gật đầu.
Maeda bèn bấm số.
Takeshi nhìn Mayo, đoạn chìa túi giấy đang cầm trên tay ra, ý chứng muốn bảo cô cầm lấy.
“… À, tôi Maeda đây… À, chuyện về sổ tang ấy ạ, gia đình nạn nhân không chịu cho chúng ta mượn… Không ạ, họ không cho xem cũng không cho copy… Họ bảo nếu muốn xem thì đổi lại phải cho họ xem điện thoại của nạn nhân… Điện thoại ấy ạ… Của nạn nhân… Vâng, tóm lại là họ ra điều kiện trao đổi ạ. Họ đang muốn nói chuyện trực tiếp với đội trưởng.”
Takeshi liền tiến đến gần chỗ Maeda, nhanh nhảu giật phắt điện thoại từ tay cậu ta. Đoạn chú ấy áp điện thoại lên tai, quay ngoắt người, xoay lưng lại với đám cảnh sát.
Không hiểu sao Takeshi im lặng một lúc rồi mới nói bằng cái giọng bỗ bã: “Alo, là tôi đây. Anh quên rồi sao? Tôi là em trai của Kamio Eiichi… Anh hỏi tại sao ấy à, đương nhiên là vì tôi nghĩ nói chuyện thẳng với anh sẽ nhanh hơn rồi. Tôi đã nghe cấp dưới của anh nói rồi, các anh không chịu cho chúng tôi xem điện thoại của anh tôi, vậy mà lại đòi chúng tôi phải cung cấp thông tin cho các anh à, mặt dày thì cũng phải có mức độ chứ. Rốt cuộc các anh định thế nào đây?”
Cũng giống như lúc giám định hiện trường, ngay cả khi đối phương là thanh tra đến từ sở cảnh sát tỉnh thì Takeshi vẫn cứ tuôn một tràng những lời lẽ xấc xược mà chẳng mảy may sợ sệt. Không biết ông chú này lấy sự tự tin, không sợ trời không sợ đất đó ở đâu ra nữa.
Mayo đứng nhìn Takeshi, trong đầu cứ nghĩ về những chuyện đó, thế rồi cô bỗng giật mình. Mặc dù Takeshi đang áp điện thoại lên tai trái để nói chuyện nhưng tay phải cũng lại cầm điện thoại và đang thao tác gì đấy. Tuy Takeshi giấu điện thoại bên trong áo khoác, nhưng đứng ở vị trí chính diện, Mayo có thể nhìn thấy hết.
Không những thế, xem ra điện thoại mà Takeshi dùng để gọi điện là của chú ấy, còn chiếc đang thao tác bằng tay phải mới là của Maeda.
Tóm lại, sau khi cướp điện thoại từ tay Maeda, Takeshi đã tắt máy rồi nhanh tay lấy điện thoại của mình ra, gọi lại cho Kogure. Vì lẽ đó nên mới có khoảng im lặng kỳ lạ kia. Chú ấy nhanh tay và khéo léo quá thể. Đã thế, mặc dù đang đứng ngay gần như thế này mà Mayo cũng không mảy may nhận ra việc tráo đổi điện thoại. Có lẽ mấy viên cảnh sát cũng vậy.
Cuộc gọi của Takeshi vẫn đang tiếp diễn.
“Thôi đành vậy. Nếu anh đã nói đến thế thì tôi sẽ nể mặt anh. Tôi sẽ thôi không đòi xem dữ liệu trong điện thoại nữa. Đổi lại tôi muốn anh cho tôi biết một chuyện. Hôm thứ Bảy anh trai tôi đã đi đâu? Nếu anh chịu nói ra thì tôi sẽ cho anh photocopy sổ tang… Anh đừng có vờ vịt. Các anh chỉ cần điều tra lịch sử thông tin vị trí trên điện thoại là ra ngay thôi… Để làm gì á, chuyện đó mắc mớ gì đến anh. Sao nào? Tôi thì kiểu gì cũng được hết.”
Điện thoại Mayo bỗng rung lên trong túi. Cô lấy ra xem thử, thấy có thư điện tử đến. Nhìn thấy tên người gửi, Mayo như chết lặng. Đó chính là Maeda . Xem ra Takeshi đã tự tiện gửi email từ điện thoại của Maeda.
“Khách sạn Tokyo Kingdom ? Chắc không đấy?… Lúc mấy giờ?… Sau đấy thì sao?… Tôi hiểu rồi… Đừng lầm tưởng về tôi, tôi sẽ giữ đúng lời hứa. Chớ có đánh đồng tôi với các người,” Takeshi cúp máy, xoay người về phía đám cảnh sát. “Tôi đã thỏa thuận với cấp trên của các cậu rồi. Mayo, cho họ mượn sổ tang đi. Cảm ơn cậu, cảnh sát Maeda,” Takeshi trả chiếc điện thoại đang áp trên tai bằng tay trái cho viên cảnh sát trẻ.
Mayo hoàn toàn không biết Takeshi đã đánh tráo điện thoại từ tay phải sang tay trái vào lúc nào và chú ấy đã cất điện thoại của mình vào túi tự bao giờ.