Chương 16
Ngày 24 tháng 2 (thứ Tư): Momoko đến nhà Eiichi. Eiichi dự định sẽ đem đến một bất ngờ gì đó trong lễ tưởng nhớ Tsukumi Naoya.
Ngày 25 tháng 2 (thứ Năm): Kokorika và Kugimiya đến nhà Eiichi, thảo luận cách xử trí với nhóm của Kashiwagi.
Ngày 27 tháng 2 (thứ Bảy): Sugishita gọi điện hỏi thăm Eiichi. Eiichi nhờ Sugishita tư vấn về khách sạn ở Tokyo.
Ngày 1 tháng 3 (thứ Hai): Họp bàn về buổi họp lớp (thành phần tham dự: Momoko, Sugishita, Makihara, Numakawa)
Ngày 6 tháng 3 (thứ Bảy): Eiichi lên Tokyo và tới khách sạn Tokyo Kingdom lúc 6 giờ chiều. Trở về nhà lúc 11 giờ đêm. Bị sát hại ngay sau đó.
Ngày 7 tháng 3 (Chủ nhật): Haraguchi gọi điện cho Eiichi mấy lần nhưng không được.
Ngày 8 tháng 3 (thứ Hai): Haraguchi phát hiện thi thể của Eiichi.
Takeshi ngẩng lên khỏi mặt giấy, với tay lấy lon bia.
“Không biết bố cháu định đem đến bất ngờ gì cho lễ tưởng nhớ Tsukumi nhỉ?”
“Chuyện đó đúng là cháu cũng tò mò thật. Theo lời Momoko thì bố cháu không tiết lộ gì ngoài việc đó là một chuyện rất hay ho.”
“Nghe cách nói chuyện của bố cháu thì có vẻ như đó không phải chuyện gì xấu.”
“Vâng, nghe nói bố cháu đã làm bộ mặt như một đứa trẻ tinh nghịch và nói chuyện hào hứng lắm.”
“Một chuyện hay ho à?” Takeshi nhấp một ngụm bia rồi lại nhìn xuống tờ giấy đang cầm trên tay. “Theo nội dung này thì trong khoảng mười ngày đó, bố cháu đã liên lạc với khá nhiều người. Không những thế, quá nửa số đó còn là bạn học cùng thời với cháu.”
“Chuyện đó thì có gì lạ đâu ạ. Buổi họp lớp đang cận kề, bố cháu cũng được mời đến mà,” Mayo đáp, dùng tay trái mát-xa cổ tay phải. Lâu rồi cô mới viết tay nên thấy hơi đau.
Hai người đang ở trong phòng của Takeshi ở Hotel Marumiya . Sau khi rời khỏi nhà tang lễ, Mayo tiễn Kenta ra ga để trở về Tokyo rồi mới quay lại lữ quán. Cô tắm rửa, thay quần áo ở phòng mình xong mới đi sang phòng Takeshi. Mục đích là để lên kế hoạch tác chiến tiếp theo. Sau khi Mayo kể lại những gì đã nghe được từ đám bạn học cùng khóa hôm nay, Takeshi liền yêu cầu cô liệt kê ra giấy theo trình tự thời gian, bởi vậy Mayo đành lấy bút bi viết ra mặt sau của một chiếc phong bì bỏ đi. Đó chính là chiếc phong bì cô nhận được từ ông chú này.
“Chuyện những người đã liên lạc với bố cháu có tên trong Danh sách Maeda thì chẳng có gì lạ nhưng mà…”
Takeshi đối chiếu với màn hình điện thoại. Trên đó hiển thị Danh sách Maeda , tức danh sách mà chú đã chôm được từ viên cảnh sát có tên Maeda.
“Theo những gì chúng ta nghe được từ đầu đến giờ thì chưa thể xác nhận Makihara và Numakawa – hai trong số bốn người tham gia buổi họp bàn về vụ họp lớp, không tính Momoko và Sugishita – đã liên lạc với bố cháu. Vậy mà trong Danh sách Maeda lại có tên của Makihara. Theo cháu vì sao lại thế?”
“Cháu cũng thấy lạ. Nhắc đến Makihara, cháu cũng có điều vướng mắc. Không, phải là hai điều chứ.”
“Hẳn hai điều cơ à? Cháu nói xem nào.”
“Đầu tiên là, trong lễ canh linh cữu hôm qua, Makihara đã hỏi cháu một câu rất kỳ cục. Rằng không biết thầy Kamio có nói gì về hội các cậu ấy không. Khi cháu thắc mắc vì sao lại hỏi thế thì cậu ta trả lời là muốn biết bố cháu quan tâm đến cậu ta tới mức nào.”
“Chuyện đó đúng là thiếu tự nhiên và đáng nghi thật.”
“Công nhận chú nhỉ? Bình thường làm gì có ai muốn biết mấy chuyện đó. Mà kể cả có muốn biết thì người ta cũng chẳng hỏi trong lễ canh linh cữu.”
Takeshi nhìn chằm chằm vào không trung, ngón tay gõ lên mặt bàn mấy nhịp, đoạn chú dừng tay lại, cất tiếng.
“Theo những gì Makihara nói thì chú đoán cậu ta đang nghĩ rằng không chừng bố cháu đã nhận xét gì đó về cậu ta trước mặt cháu. Chưa kể đó còn là một lời nhận xét không tốt, có khi còn mang tính phê phán cũng nên.”
“Quả nhiên chú cũng nghĩ vậy à? Cháu cũng có cảm giác như thế.”
“Nếu là chuyện tốt thì chắc cậu ta đã không đánh trống lảng như thế. Có thể cậu ta đã làm chuyện gì đó khuất tất với bố cháu. Thế điều vướng mắc thứ hai của cháu là gì?”
Takeshi hỏi, Mayo bèn lấy một tờ giấy ra khỏi chiếc túi để bên cạnh. Đó là tờ giấy photocopy lại đống thẻ tên hôm nay.
“Thực ra trong buổi lễ đưa tang hôm nay, cháu đã trông thấy cảnh sát Maeda ra ám hiệu. Lúc người này xuất hiện,” Mayo nói đoạn chỉ tay vào tên Moriwaki Atsumi.
“Học trò cũ của bố cháu à? Có phải cô gái trẻ tuổi, buộc tóc đuôi ngựa không?”
“Đúng rồi,” Mayo vừa trả lời vừa nhìn chằm chằm vào mặt Takeshi. “Chú nhớ siêu nhỉ?”
“Vì đến dự đám tang mà để kiểu tóc đó thì hơi lạ. Nếu có buộc thì người ta cũng buộc thấp xuống một chút mới phải phép.”
Takeshi đang nhắc đến một tiểu tiết hết sức cổ hủ. Mayo không rõ ông chú này có phải là người biết cách hành xử đúng đắn không nữa.
“Thế cô gái đó làm sao?”
“Cháu tò mò nên đã thử bắt chuyện với cô ấy. Thế rồi, cô ta nói đến tận bây giờ thỉnh thoảng vẫn liên lạc với bố cháu.”
“Cháu có hỏi gần đây cô ta liên lạc với bố cháu khi nào không?”
“Cháu không hỏi.”
Takeshi liền chau mày tỏ ý không bằng lòng.
“Sao cháu lại không hỏi một chuyện quan trọng như thế hả?”
“Cháu xin lỗi, cháu không nghĩ ra.”
“Thôi đành vậy. Rồi sao nữa?”
“Cô gái ấy đã hỏi cháu về Makihara, xem cậu ta có đến dự đám tang không. Lúc cháu trả lời cậu ta đã đến và dự lễ canh linh cữu hôm qua, xem chừng cô ta có vẻ thất vọng.”
“Hừm,” Takeshi bèn khoanh tay, “Nghe có vẻ như cô gái đó muốn gặp Makihara nhỉ?”
“Cháu cũng cảm thấy vậy nhưng không dám hỏi sâu thêm nữa.”
Takeshi liền nhếch mép. “Chậc, đúng là chẳng được tích sự gì.”
“Vậy, những lúc như thế cháu nên nói thế nào?”
“Nếu là chú thì sẽ nói sắp tới tôi cũng có dự định gặp Makihara, nếu cô muốn nhắn gì thì để tôi nhắn cho.”
“Chỉ cần như thế là người ta chịu nói cho chú à?”
“Người ta không nói thì cháu cũng chẳng mất gì, còn nếu moi được thông tin gì thì cháu lãi. Từ giờ trở đi, nhớ đừng bỏ cuộc khi chưa thử đấy nhé.”
“Vâ…ng.”
“Moriwaki Atsumi… à,” Takeshi cầm điện thoại lên, thao tác. “Đúng là trong Danh sách Maeda có cái tên đó thật. Có điều,” Takeshi nói đoạn chìa màn hình cho Mayo xem. “Ở đây lại viết Moriwaki bằng chữ cứng.”
Bảng chữ cái Katakana. Hệ thống bộ chữ thông dụng của Nhật Bản bao gồm chữ cứng (katakana), chữ mềm (hiragana) và chữ Hán (kanji). Bộ chữ cứng thường dùng khi phiên âm các tiếng nước ngoài.
“Lúc nãy cháu cũng xem rồi. Sao lại viết chữ cứng chú nhỉ?”
“Vấn đề là ở chỗ đó. Tại sao lại là chữ cứng. Nhưng trước khi nghĩ về chuyện đó, chúng ta hãy suy luận xem. Tại sao Moriwaki Atsumi lại muốn gặp Makihara? Cháu thử nói chú nghe suy nghĩ của cháu đi nào. Đoán bừa cũng được.”
“Tại sao lại muốn gặp ấy ạ… Bình thường một người phụ nữ muốn gặp một người đàn ông thì có thể là vì cô ấy thích anh ta,” trong đầu Mayo hiện lên khuôn mặt thuôn dài như mặt ngựa của Makihara. “Nói thế này thật có lỗi với Makihara nhưng cháu có cảm giác không phải như vậy. Cậu ta không phải một nhân vật được yêu thích như thế.”
“Nhìn mặt bắt hình dong là không được đâu, nhưng thôi. Nếu không phải thì là gì?”
“Có việc gì đó chẳng hạn.”
“Việc gì là việc gì?”
“Cháu làm sao biết được đến mức đó.”
“Thử nghĩ thế này đi. Cháu bảo Makihara làm việc ở ngân hàng địa phương đúng không. Tóm lại cậu ta là một nhân viên ngân hàng. Một người muốn gặp nhân viên ngân hàng. Vậy theo cháu lý do là gì?”
“A, cháu hiểu rồi,” Mayo vỗ tay đánh đét một cái. “Để thảo luận chuyện tiền nong.”
“Xem ra nghĩ như vậy là hợp lý nhất rồi.”
“Có thể Moriwaki Atsumi đang gặp rắc rối về tiền bạc. Và cô ta muốn nhờ vả Makihara chẳng hạn.”
“Cũng có khả năng. Nhưng xem ra chuyện còn phức tạp hơn nhiều.”
“Nghĩa là sao ạ?”
Takeshi lại thao tác điện thoại rồi đặt xuống bàn. Chỉ trong chốc lát Mayo đã nghe thấy âm thanh phát ra từ loa trong.
“Cậu vất vả rồi,” ai đó nói.
“Ơ, cái gì thế chú?”
Takeshi liền đặt ngón trỏ lên môi: “Suỵt.” Xem ra chú ấy muốn bảo Mayo hãy im lặng mà nghe.
“Cậu bảo họ đến đây vào khoảng 10 giờ nhỉ? Thế họ ở đây bao lâu?” Giọng điệu thô lỗ nghe rất quen. Mayo tưởng tượng ra gương mặt của Cáo Già.
“Tôi nghĩ là khoảng hơn một tiếng. Người đàn ông đến trước, ở trên tầng hai một lúc. Khoảng mười lăm phút sau thì người phụ nữ xuất hiện,” giọng người đàn ông trả lời.
“Người đàn ông cậu nhắc đến là em trai nạn nhân. Tên anh ta là Kamio Takeshi. Anh ta làm gì ở tầng hai?”
“À, chuyện đó thì… Hình như anh ta bảo lên phòng mình, tôi cũng không thể đi theo được.”
“Những lúc như vậy phải bất chấp mà bám theo. Phải dằng dai cho đến khi bị đuổi thì thôi chứ.”
“Tôi xin lỗi. Lần sau tôi sẽ làm vậy.”
“Dừng lại một chút,” Mayo giơ tay phải lên.
Takeshi tạm dừng đoạn ghi âm, miệng cười nhăn nhở. “Cháu ngạc nhiên hả?”
“Chuyện này là sao?” Mayo chớp mắt. “Một trong hai người đang nói là thanh tra Kogure phải không ạ. Anh ta đang nói chuyện với ai hả chú?”
“Cháu không biết ư? Cháu cũng gặp cậu ta rồi đấy.”
“Ơ, gặp ở đâu cơ?”
“Hôm qua, ở nhà chúng ta. Lúc chú cháu mình vào thư phòng của bố cháu, có một tay cảnh sát đứng canh chừng ngoài cửa còn gì. Chính là cậu ta đấy.”
“Sao cơ? Thế tức là cuộc trò chuyện này…” Mayo nhìn vào điện thoại.
“Sau khi chú cháu mình đi khỏi, Kogure đã tới và nói chuyện với tay cảnh sát làm nhiệm vụ canh chừng.”
“Nhưng sao nó lại được ghi âm?”
“Chẳng sao cả. Hôm qua, trước khi ra khỏi phòng, chú đã lắp sẵn thiết bị ghi âm lên giá sách. Vì chú đoán sau khi chúng ta về, thế nào đám cảnh sát cũng tới. Sáng nay chú đã nói với tay cảnh sát trực ban là mình để quên đồ rồi vào thư phòng, âm thầm lấy lại máy ghi âm. Chú bật lên nghe thử, y như rằng máy đã ghi lại được cuộc trò chuyện này. Không những thế, may mắn là Kogure đã xuất đầu lộ diện.”
“Máy ghi âm? Từ khi nào mà… Nói đúng hơn, tại sao chú lại có thứ đó?”
“Nó từng là đồ nghề của chú một thời. Để làm vui lòng khán giả, nhiều khi chú cũng phải dùng đến những công cụ tiện lợi mà nền văn minh đã đem lại.”
“Hôm qua chú chẳng nói xấu cảnh sát, bảo nghe trộm là hành vi điều tra bất hợp pháp cơ mà?”
“Lắp máy nghe trộm ở nhà người khác có thể coi là vi phạm pháp luật, còn chú lắp ở nhà mình cho chính mình nghe. Việc này chẳng phải phạm pháp hay gì cả. Gác chuyện đó sang một bên, cháu hãy nghe tiếp đi. Nhớ dỏng tai lên mà nghe cho rõ,” Takeshi nói đoạn bắt đầu bật tiếp đoạn ghi âm.
“Sau khi cô con gái đến thì họ đã làm những gì?” Kogure hỏi.
“Có vẻ như người phụ nữ đã tìm kiếm gì đó. Tôi nghĩ là tìm di vật của nạn nhân để cho vào linh cữu. Còn người đàn ông thì nói về máy điện thoại fax. Đại ý là nó đã bị cảnh sát đem đi.”
“Không hiểu họ định làm gì với chiếc điện thoại nhỉ?” Đến đây một giọng nói khác xen vào. Mayo nghe rất quen. Có vẻ như đó chính là Kakitani.
“Có thể họ nhắm đến lịch sử cuộc gọi. Sáng nay cô con gái chẳng gọi điện cho cậu, đòi cung cấp dữ liệu trong điện thoại còn gì? Tôi dám cá chuyện đó cũng là do người đàn ông kia xúi bẩy. Anh ta nghĩ không đòi được điện thoại di động thì xem lịch sử cuộc gọi trên điện thoại bàn thôi cũng được.”
“Ra vậy. Nhưng, để làm gì mới được ạ?”
“Tôi không biết nhưng chúng ta phải cảnh giác với người đàn ông đó. Các cậu đừng có lơ là đấy.”
“Có khi nào họ định tự mình làm sáng tỏ chân tướng sự việc theo cách riêng không ạ?”
“Thật ngớ ngẩn. Đám người nghiệp dư đó ư?”
“Nhưng, đúng như thanh tra vừa nói chúng ta không được phép lơ là, mất cảnh giác. Tôi có cảm giác nhân vật Kamio Takeshi đó không đơn thuần là một kẻ nghiệp dư. Cung cấp cho anh ta một lượng thông tin nhất định và yêu cầu hợp tác có phải mới là thượng sách không ạ?”
“Cậu đang nói gì vậy? Đề nghị thân nhân hợp tác điều tra là lẽ đương nhiên. Nhưng nếu vì vậy mà để lộ thông tin một cách khinh suất thì thật không còn gì để nói. Bởi chẳng có gì đảm bảo anh ta không có mối liên hệ nào với hung thủ.”
“Nhưng chẳng phải chúng ta có thể tin tưởng cô con gái hay sao? Anh nghĩ sao nếu chúng ta nhờ cô ấy nghe giúp giọng nói trong tin nhắn thoại đó?”
“Tin nhắn thoại?”
“Là cuộc điện thoại liên quan đến tài khoản ngân hàng của ông bố ấy ạ. Chúng ta vẫn chưa xác định được danh tính chính xác của người đó. Nghe giọng thì có vẻ như đó là một phụ nữ trẻ tuổi, không chừng lại là bạn của cô con gái cũng nên.”
“Điện thoại vẫn còn lưu cuộc gọi đến. Nếu muốn chúng ta sẽ biết được danh tính ngay thôi. Rất có thể người đó sẽ xuất hiện trong lễ canh linh cữu hoặc lễ đưa tang. Ở thời điểm hiện tại, đó là một trong những manh mối quan trọng. Không thể dễ dàng cho người khác biết, dù là con gái nạn nhân hay ai đi nữa.”
Takeshi thao tác điện thoại, tạm dừng đoạn ghi âm một lần nữa, đoạn hỏi Mayo: “Cháu thấy sao?”
“Cháu thấy bất ngờ. Hóa ra cảnh sát vẫn còn nghi ngờ cả hai chú cháu mình.”
“Nghi ngờ người khác là nghề của họ mà. Chẳng lẽ không còn chuyện gì khiến cháu thắc mắc hơn chuyện đó à?”
“Chuyện tin nhắn thoại ấy ạ?”
“Phải. Họ nói vẫn chưa biết danh tính chính xác đúng không? Chứng tỏ trong phần lịch sử cuộc gọi có lưu lại số điện thoại nhưng không biết tên chính xác là gì. Nhưng một khi để lại tin nhắn thoại, không thể có chuyện người gọi không xưng tên được. Đổi lại là cháu thì cháu sẽ xưng tên như thế nào?”
“Dạ? Thì xưng tên bình thường thôi ạ. Kiểu như: ‘Tôi là (Kamio=神尾^xcv) đây, anh/chị có khỏe không ạ?’”
“Lúc đó, cháu có giải thích (Kami =神^dfg) là chữ Thần trong Thần Thánh , còn (O=尾^fdg) là chữ Vĩ trong Mã Vĩ không?”
“Cháu mất công giải thích làm gì. Cháu nghĩ đối phương phải biết rồi chứ… À, phải rồi,” Mayo liền vỗ tay lên đầu gối. “Người gọi điện chính là Moriwaki Atsumi nhỉ? Có lẽ lúc để lại tin nhắn thoại, cô ấy đã xưng: ‘Em là Moriwaki đây ạ.’ Nhưng chỉ nghe không thôi thì không thể dám chắc cái tên đó được viết bằng chữ Hán nào, vì vậy mà trong Danh sách Maeda họ mới viết bằng chữ cứng.”
“Theo chú nghĩ như vậy không sai. Moriwaki đã gọi điện cho bố cháu nhưng không ai nghe máy, bởi vậy cô ta đã nhắn lại là mình gọi đến về chuyện liên quan đến tài khoản ngân hàng của ông bố.”
“Cô gái đó muốn gặp Makihara làm bên quỹ tín dụng,” Mayo dùng nắm đấm bên tay phải vỗ bộp vào lòng bàn tay trái. “Ừm, xem ra có rất nhiều chuyện xâu chuỗi với nhau.”
“Ví thử câu chuyện như thế này thì cháu thấy sao.” Takeshi giơ ngón trỏ lên. “Bố của Moriwaki Atsumi thất bại trong kinh doanh và đang gặp rắc rối với việc huy động vốn. Thế là Moriwaki bèn nghĩ xem liệu có thể nhờ ai giúp đỡ không và đã bàn chuyện với bố cháu. Nghe xong, bố cháu liền nhớ đến Makihara nên đã thử liên lạc với cậu ta.”
“Dù sao cậu ta cũng làm ở ngân hàng địa phương nhỉ? Biết đâu cậu ta có thể tác động đến người phụ trách vay vốn cũng nên.”
“Thế nhưng, Makihara sau khi nghe bố cháu trình bày đã từ chối rằng: ‘Chuyện đó không được đâu ạ, em rất tiếc nhưng lần này em không thể đáp ứng kỳ vọng của thầy.’”
“Sao? Cậu ta từ chối ấy ạ?”
“Rốt cuộc cậu ta cũng chỉ là một nhân viên ngân hàng. Cho dù đó có là lời nhờ vả của một vị ân sư thì cũng có chuyện cậu ta không thể giúp được chứ. Nghe cậu ta nói thế, bố cháu cũng đành phải rút lại lời nhờ. Nhưng Makihara lại lấn cấn mãi về chuyện đó, không biết thầy Kamio nghĩ thế nào về mình. Liệu thấy có mang ấn tượng xấu về đứa học trò đã lạnh lùng từ chối ngay cả khi người thầy đáng kính một thời đã phải cúi đầu nhờ vả, liệu thầy có cho cậu ta là kẻ bạc tình, vong ân bội nghĩa không? Vì thế khi đến dự lễ canh linh cữu cậu ta đã tiện thể hỏi cháu xem thầy có nói gì về mình không…”
“Siêu cao thủ,” Mayo liền vỗ tay. “Đúng là một màn suy luận ngoạn mục. Tất cả đều ăn khớp với nhau.”
“Đây không phải suy luận mà chỉ đơn thuần là một cách tưởng tượng, tức là chúng ta cũng có thể nghĩ đến một câu chuyện như vậy thôi. Mọi thứ ăn khớp không có nghĩa là nó đúng.” Takeshi nói, vẻ mặt lạnh tanh.
“Nhưng với câu chuyện chú vừa nói thì chúng ta cũng có thể giải thích lý do vì sao tên của Makihara lại có trong Danh sách Maeda đấy.”
Bởi nếu ông Eiichi đã liên lạc với Makihara thì chắc chắn vẫn còn lưu lại dấu vết trong điện thoại.
“Theo chú, chuyện Moriwaki Atsumi muốn gặp Makihara có dính dáng đến vấn đề tiền nong gì đó thì hai năm rõ mười rồi. Có thể là chuyện liên quan đến tài khoản ngân hàng của bố cô ta. Nhưng chưa chắc đã là chuyện đơn giản kiểu như nhờ hỗ trợ vay vốn. Giả dụ có một vụ rắc rối về tiền nong phức tạp hơn thế đã xảy ra và bố cháu bị lôi kéo vào đó thì sao? Giờ không phải lúc để vỗ tay ăn mừng đâu.”
Mayo bỗng dưng thẳng lưng lên.
“Ý chú là chuyện này có thể liên quan đến vụ án ư?”
“Đáng tiếc, chúng ta không có lý do gì để loại trừ khả năng đó. Kogure cũng nói rồi còn gì, đây là một trong những manh mối quan trọng.”
Khuôn mặt nhìn ngang với ánh mắt sắc bén của Takeshi không khỏi khiến Mayo sởn gai ốc.
Cô không biết người phụ nữ có tên Moriwaki Atsumi là người như thế nào. Trông cô ta không giống người xấu, nhưng xem ra nhìn mặt bắt hình dong là điều cấm kỵ. Tuy nhiên, về phần Makihara, Mayo cho rằng mình cũng hiểu chút ít. Cô nghĩ cậu ta là một trong những học trò dành tình cảm yêu mến cho bố mình. Song nếu cậu ta có dính líu đến vụ án thì…
Chẳng thể tin vào điều gì nữa, Mayo nghĩ.
Takeshi thao tác điện thoại. Đoạn trò chuyện giữa Kogure và các đồng nghiệp lại tiếp tục.
“Ngoài ra hai người đó còn làm gì nữa?” Có vẻ như Kogure đang hỏi viên cảnh sát đứng canh chừng.
“Người phụ nữ đã cho bút máy và kính vào túi. Sau đó họ thì thầm chuyện gì đấy nhưng tiếc là tôi không nghe được. Hình như họ đã phát hiện ra chuyện tôi đang nghe lỏm thì phải…”
“Chẳng lẽ cậu không nghe được bập bõm đôi ba câu à?”
“Tôi có nghe loáng thoáng mấy từ như là ăn trộm, hay ngụy tạo gì đó…”
“Sao? Thật ư?”
“Chắc vậy ạ.”
“Chẳng phải họ đang nói đến chuyện hung thủ phá phách căn phòng hay sao ạ?” Kakitani nói. “Quả nhiên người đàn ông có tên Kamio Takeshi đó không tầm thường. Anh ta đã nhìn ra được đây không đơn thuần là hành vi của một tên trộm nhân lúc chủ nhà đi vắng mà ngay từ đầu hung thủ đã đột nhập vào nhà với ý định sát hại nạn nhân rồi.”
“Hừm, đấy có phải suy luận gì ghê gớm đâu. Nếu anh ta là một tay nghiện trinh thám vớ vẩn thì sẽ nhận ra thôi. Đằng nào anh ta cũng thuộc loại đó mà. Nghe đâu anh ta từng là ảo thuật gia còn gì… Ngoài ra họ còn nói chuyện gì nữa không?”
“Họ vừa ngắm nghía sách vở và các tập tài liệu trên giá, vừa ôn lại kỷ niệm của nạn nhân, nhưng tôi không nghe được nội dung câu chuyện. Người phụ nữ đã rút một cuốn sách khổ nhỏ từ giá sách.”
“Sau đó thì sao?”
“Họ nhìn quanh phòng, không lâu sau đó thì rút ạ.”
“Họ chỉ mang khỏi phòng bút máy, kính và sách thôi sao?
“Tôi nghĩ vậy.”
“Tôi hiểu rồi. Vất vả cho cậu quá.”
Takeshi tạm dừng đoạn ghi âm. “Chú đã bị xem như một tay nghiện trinh thám vớ vẩn đấy.”
“Hình như họ biết chuyện chú từng là ảo thuật gia.”
“Kiểu gì họ chẳng tìm hiểu về quán của chú ở Ebisu rồi. Chỉ cần nghe ngóng một chút là biết ngay thôi mà. Quan trọng hơn cả, đúng như chú đã nói, cảnh sát cũng cho rằng đây là một vụ giết người có kế hoạch chứ không phải hành vi của một tên trộm.”
“Cả chuyện các bạn học cùng cháu đều là những kẻ tình nghi ư?”
“Đã thế còn tình nghi mạnh ấy chứ.” Takeshi khẳng định.
Mayo bất giác nắm chặt hai tay thành nắm đấm, đúng lúc đó điện thoại cô có tin nhắn đến. Cô kiểm tra thử, thấy đó là tin nhắn của Kenta. Nội dung là: “ Anh vừa về đến Tokyo. Thật vất vả cho em vì phải làm chủ tang cho hai buổi lễ. Có chuyện gì em cứ gọi cho anh nhé. Anh sẽ chạy đến ngay. Em nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. ”
Mayo suy nghĩ một lát, đoạn nhắn lại: “ Cảm ơn anh đã cất công đến đây giữa lúc bận rộn. Về chuyện công việc, anh phải cố lên nhé. Em sẽ liên lạc sau. ”
“Kenta à?”
“Vâng. Chú đã nói chuyện gì với anh ấy thế?”
“Cháu muốn biết hả?”
“Vâng.”
“Cháu trả chú bao nhiêu?”
Cổ Mayo oặt sang một bên. “Lại nữa sao? Chú một vừa hai phải thôi chứ.”
“Hừ,” Takeshi cười khẩy. “Cậu ta là một người đàn ông nghiêm túc và chính trực. Chuyện đó thì không cần phải bàn cãi.”
“Thật á? Chú nghĩ thế ạ?”
“Vấn đề là cái gì quá cũng không tốt.”
“Gì thế. Ý chú là gì? Chú muốn nói là anh ấy nghiêm túc và chính trực quá ấy ạ?”
“Chà, thế nào nhỉ? Chuyện này nói đến đây thôi.”
Mayo đập tay xuống bàn. “Thật tình, chú đừng tùy tiện kết thúc câu chuyện như thế chứ.”
“Chuyện này có phải do chú khơi mào đâu.” Takeshi bèn đứng lên. “Ăn tối thôi.”
“Chú này, từ tối nay chú tự bỏ tiền túi ra nhé,” Mayo ngẩng mặt lên, lừ mắt nhìn Takeshi.
“Là sao?”
“Chú quên rồi à? Chú cháu mình đã thỏa thuận ngay từ đầu còn gì. Cháu sẽ mời chú tiền trọ hai ngày và tiền ăn tính đến bữa trưa của ngày thứ ba.”
Takeshi làm bộ mặt khó chịu, gập từng ngón tay ra chiều đang đếm. “Hôm nay là ngày thứ ba rồi à?” Takeshi lẩm bẩm như thể đang độc thoại, đoạn lại gần tủ quần áo, lấy áo khoác trong đó ra.
“Chú đi ra ngoài ạ?”
“Phải.”
“Chú định đi đâu?”
“Ra cửa hàng tiện lợi. Để lo liệu bữa tối. Bỏ tiền túi thì chỉ cần thế là đủ rồi. Chứ nhà ăn này đắt lắm.” Takeshi khoác áo rồi bỏ ra ngoài.