Chương 17
Mayo chọn suất thịt heo chiên xù cho bữa tối. Lúc nhìn thấy hình ảnh món ăn trên thực đơn, tự nhiên cô thấy thèm. Xem ra sau khi lo liệu xong những sự kiện lớn, từ lễ canh linh cữu cho đến lễ đưa tang, Mayo như trút được gánh nặng.
Điện thoại đổ chuông khi cô đã tống hết chỗ thịt heo chiên xù cùng bắp cải vào bụng và uống hết bát canh miso. Người gọi đến là Kakitani.
Mayo vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã vội xin lỗi: “Thành thật xin lỗi vì quấy rầy trong lúc cô đang mệt khi đám tang vừa mới kết thúc.”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Vâng, thực ra tôi có mấy chuyện muốn nhờ cô xác nhận giúp, liệu cô có thể dành thời gian cho tôi không, chỉ một lát thôi cũng được.”
“Chuyện đó không thành vấn đề, nhưng ngay bây giờ ư?”
“Vâng, nếu được thì càng sớm càng tốt. Hiện cô có đang ở lữ quán Marumiya không?”
“Tôi đang ở nhà ăn dưới tầng một.”
“Chú cô cũng đang ở đấy à?”
“Không, chú tôi đang ở trong phòng.”
“À, ra vậy. Cô Mayo này, cô có biết ở đối diện Marumiya , chếch bên kia đường có một quán cà phê cũ không? Quán tên là Flute .”
“Tôi không để ý tên quán nhưng hình như tôi đã thấy nó.”
“Không biết cô có thể đến quán đó không? Khoảng 8 giờ tối, cô thấy thế nào?”
“8 giờ à,” Mayo nhìn lên đồng hồ treo tường. Bấy giờ đang là hơn 7 giờ 40 phút.
“Ngoài cửa có treo tấm biển đề Đang chuẩn bị nhưng cô cứ vào nhé, đừng bận tâm đến nó. Tôi đã nói trước với chủ quán rồi.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Còn nữa,” Kakitani hơi hạ giọng. “Nếu được thì chúng tôi muốn cô đến một mình.”
Mayo ngay lập tức hiểu ra điều đối phương muốn nói.
“Ý anh là tôi không nên dẫn chú tôi đến đây phải không?”
“Vâng, thì, ý là như vậy. Ha ha ha,” Kakitani cố rặn ra cười.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đến một mình.”
“Cảm ơn cô. Hẹn gặp lại cô.”
“Chào cô nhé,” Kakitani nói đoạn cúp máy.
Mayo bèn đứng lên khỏi ghế, nói với bà chủ lữ quán “Cảm ơn cô về bữa ăn,” đoạn ra khỏi nhà ăn. Cô đã báo với bà ấy rằng có thể mình sẽ ở lại đây thêm một thời gian.
Bà chủ niềm nở đáp lại: “Xin cô cứ thong thả. Cô có thể ở lại đây đến khi nào cũng được.” Mayo nghe nói kể từ sau khi xảy ra thảm họa Corona, ngành kinh doanh khách sạn ở đâu cũng khốn đốn. Xem ra bà chủ phải lấy làm mừng khi có khách ở trọ dài ngày.
Mayo đi đến phòng Takeshi, gõ cửa.
“Vào đi.” cô nghe thấy một giọng nói cộc cằn.
Mayo bèn mở cửa, bước vào. Takeshi đang nằm ườn trong phòng, nghịch máy tính bảng. Trên mặt bàn là hộp cơm mua ở cửa hàng tiện lợi, lúc này đã rỗng không. Miếng tem dán trên nắp hộp in chữ Cơm hộp ba màu . Không biết cái gì ba màu nữa. Giá của nó là 440 yên.
“Kakitani vừa gọi cho cháu.”
Mayo ngồi xuống bên cạnh Takeshi, kể cho chú nghe chuyện cô sắp sửa đi gặp Kakitani.
“Cơ hội để lấy thông tin đây rồi.”
Takeshi liền ngồi dậy, bắt đầu lục tìm gì đó trong chiếc túi để ở góc phòng. Cuối cùng chú ấy lấy ra một thứ, đặt xuống trước mặt Mayo. Đó là phụ kiện trang trí có hình một chú bướm màu đen.
“Cái gì vậy chú?” Mayo nhặt chú bướm lên. Nó được gắn với một cái kẹp.
“Máy nghe trộm. Cháu gắn nó vào túi xách đi. Cháu có thấy phần đuôi của nó uốn cong lên không. Đấy chính là công tắc. Trước khi vào quán, nhớ bật lên nhé.”
Mayo liên tục bật lên, ấn xuống công tắc khiến nó kêu tanh tách.
“Cháu hiểu rồi. Để chú trực tiếp nghe xem cảnh sát hỏi gì sẽ chắc chắn hơn là đợi cháu về kể sau nhỉ? Nhưng rốt cuộc chú có mấy cái máy nghe trộm vậy?”
“Chú đã bảo đấy là đồ nghề của chú còn gì. Đối với các câu hỏi của Kakitani, cháu cứ trả lời đúng sự thật là được. Không cần phải nói dối. Tuy nhiên, đừng có hở ra chuyện chú cháu mình đang tự lần theo chân tướng sự việc đấy nhé.”
“Cháu biết rồi. Cháu không ngốc đến mức đấy đâu. Mà không biết Kakitani định hỏi cháu chuyện gì nữa.”
“Thì, chú cũng đoán được đại khái,” Takeshi cọ tay lên chiếc cằm lởm chởm râu ria. “Chắc là hỏi về các bạn đồng niên của cháu thôi.”
Mayo không khỏi giật mình. “Chẳng biết có phải vậy không nữa.”
“Sau khi xem đống thẻ tên của khách đến dự lễ canh linh cữu và lễ đưa tang bố cháu, hẳn đám cảnh sát đã nhận ra phần nhiều trong số đó là bạn học cùng thời với cháu. Chưa kể còn là một loạt những cái tên có trong Danh sách Maeda . Lẽ đương nhiên họ phải điều tra ngọn ngành càng sớm càng tốt chứ.”
“Nhưng cháu nghĩ trong thẻ tên cũng chỉ ghi Học trò cũ thôi mà. Làm sao họ biết đấy là bạn của cháu được?”
“Đơn giản thôi. Chỉ cần biết họ tên đầy đủ là cảnh sát có thể đối chiếu với cơ sở dữ liệu giấy phép lái xe. Trên giấy phép lái xe có cả ảnh chân dung, thành thử dù có trùng tên trùng họ thì họ vẫn phân biệt được. Ngoài ra, trên đó còn hiển thị ngày tháng năm sinh, do vậy cảnh sát có thể ngay lập tức lần ra người đó học khóa bao nhiêu thời trung học.”
“À, ra vậy.”
Mayo cũng có giấy phép lái xe. Cô không biết nó lại được cảnh sát sử dụng cho những việc như thế này.
“Nếu muốn điều tra cụ thể về những người bạn đồng niên đó thì cách nhanh nhất là hỏi một người biết rõ về họ. Nhưng ngộ nhỡ người đó có dính líu đến vụ án thì xôi hỏng bỏng không mất. Về điểm này, ở thời điểm hiện tại, Mayo được coi là ít có khả năng là hung thủ nhất. Xem ra Kakitani đã đề xuất hỏi chuyện cháu và Kogure đành miễn cưỡng đồng ý,” Takeshi đưa mắt nhìn xa xăm, đoạn quay sang phía Mayo, cười nham hiểm. “Cố lên xem nào. Chỉ có duy nhất một quy tắc vàng để thu thập thông tin qua cuộc nói chuyện. Đó là giảm đến mức tối đa khoảng thời gian im lặng. Hãy khiến câu chuyện trở nên rôm rả như thể họ là những người bạn tri kỷ của cháu.”
Lúc nhìn thấy tấm biển gợi nhớ về những ngày xưa cũ, Mayo chợt nghĩ không biết lần cuối cùng cô nhìn thấy cụm từ Quán cà phê thuần túy là ở quán nào của Tokyo. Có những nốt nhạc đứng cạnh nhau xung quanh dòng chữ Quán cà phê thuần túy FLUTE . Xem ra chủ quán là một người yêu nhạc, hoặc từng làm công việc liên quan đến âm nhạc cũng nên.
Đúng như Kakitani nói, ngoài cửa có treo tấm biển Đang chuẩn bị . Mayo bẻ cong đuôi của chú bướm đang cài trên túi đánh tách một cái, sau đó mới mở cửa. Tiếng chuông kêu leng keng trên đầu cô.
Bên trong quán khá rộng, những chiếc bàn dành cho bốn người xếp cạnh nhau. Hai người đàn ông ngồi gần giữa liền đứng dậy. Một người là Kakitani, người còn lại không ngờ chính là Maeda. Lẽ đương nhiên, ngoài họ ra không còn khách nào khác. Song, có một người đàn ông tóc bạc có vẻ là chủ quán đang đứng trong quầy.
“Chúng tôi thành thật xin lỗi vì đã quấy rầy trong lúc cô đang mệt mỏi thế này,” Kakitani cúi đầu. Maeda cũng bắt chước theo.
“Không có gì,” vừa nói Mayo vừa ngồi xuống ghế đối diện.
“Tôi sẽ cố gắng hỏi ngắn gọn nhất có thể. Đây là anh Maeda, đội trưởng đội tuần tra từ sở cảnh sát tỉnh đến hỗ trợ cho chúng tôi.”
Được Kakitani giới thiệu, viên cảnh sát trẻ tuổi bèn chào Mayo: “Tôi là Maeda.”
Không thể trả lời “Tôi có biết anh,” Mayo đành đáp lại “Chào anh.”
Hai người cũng ngồi xuống theo Mayo.
“Cô uống gì? Cà phê ở quán này nổi tiếng khắp vùng đấy,” Kakitani hỏi.
“Thôi, không cần đâu.”
“Vậy à,” Kakitani liền nhìn ra quầy, khẽ gật đầu. Người đàn ông có vẻ là chủ quán tỏ ra hiểu ý, bèn lui vào trong, khuất tầm mắt.
Mayo nhìn quanh quán. Trên tường có dán mấy tờ bìa vốn là vỏ những đĩa nhạc cũ.
“Quán này mang đậm không khí của thời Chiêu Hòa cô nhỉ? Tôi nghe nói từ ngày mở cửa đến giờ cũng sắp được bốn mươi năm rồi.”
Mayo thật sự ngạc nhiên trước câu nói của Kakitani. “Thật vậy sao?”
“Thời nay, riêng chuyện có gạt tàn trong một quán chuyên bán đồ ăn thức uống cũng không phải xa lạ gì, nhưng tôi rất hiếm khi nhìn thấy một thứ như thế này.” Kakitani đưa mắt nhìn ra mép bàn. Ở đó có đặt một chiếc gạt tàn thủy tinh được chế tác tinh xảo.
“Ông Kamio Eiichi có hút thuốc không?” Kakitani quay sang nhìn Mayo.
“Bố tôi ấy à? Ngày xưa thì có, nhưng ông đã bỏ thuốc từ cách đây hơn mười năm rồi.”
Mayo vẫn còn nhớ đó là cái thời tất cả các hãng taxi trên toàn quốc đều cấm hút thuốc.
“Hồi đó bố cô hay dùng bật lửa loại nào vậy?”
“Bật lửa ư?”
“Bố cô có ưa dùng loại nào không? Một chiếc bật lửa dầu theo phong cách vintage chẳng hạn. Hay ông ấy cũng dùng loại bật lửa sử dụng một lần?”
“Loại ưa dùng… Chà, tôi không nhớ, nhưng có khi bố tôi dùng bật lửa bình thường cũng nên. Chuyện đó thì sao?”
“À không, tôi chỉ đang nghĩ loại bật lửa dùng một lần không hợp với thư phòng hoành tráng của bố cô thôi. Trái lại cô xem, nếu trong phòng có một cái tẩu thuốc lá chẳng phải sẽ hợp lắm sao? Hoặc xì gà gì đó.”
“À,” Mayo nghiêng đầu. “Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó.”
“Vậy à. Thôi chết, tôi thật vô phép. Đây chỉ là kiếm chuyện làm quà thôi. Tạm gác chuyện đó sang một bên…” Kakitani bèn sửa lại tư thế ngồi, dựng thẳng lưng lên, nhìn Mayo. “Thật vất vả cho cô vì phải lo liệu lễ canh linh cữu và lễ đưa tang. Tôi có nghe các điều tra viên kể lại, mặc dù ai nấy đều đang lo lắng về đại dịch Corona nhưng xem ra khách đến viếng cũng khá đông phải không?”
“Cũng nhờ trời thương ạ.”
“Từ tận đáy lòng, chúng tôi rất cảm kích vì gia đình đã cung cấp thẻ tên của khách viếng để phục vụ cho công tác điều tra. Phía người chịu trách nhiệm điều tra cũng nhờ tôi gửi lời cảm ơn đến cô.”
Có lẽ người phụ trách mà anh ta nhắc đến là Kogure. Nếu vậy thì xem ra Mayo nên tiếp nhận lời cảm ơn ấy như một lời châm chọc thì hơn.
“Nếu giúp ích được cho các anh thì tốt quá.”
“Dĩ nhiên là thừa sức giúp ích cho chúng tôi rồi. Chính vì thế mà hôm nay tôi mới mời cô ra đây như thế này. Chẳng là trong lúc điều tra về những người tham gia lễ viếng, chúng tôi nhận thấy rõ ràng số lượng bạn học cùng thời với cô chiếm đa số, vì thế chúng tôi đang định hỏi chuyện cô về những người đó,” Kakitani mào đầu, nội dung đúng như Takeshi đã dự đoán.
“Chúng tôi đang định họp lớp vào Chủ nhật tới, tôi nghĩ đó là lý do,” Mayo trả lời một câu vô thưởng vô phạt.
“Chuyện họp lớp, tôi có nghe anh Haraguchi nói rồi. Về chuyện đó, xem nào…”
Kakitani bèn lấy một tờ giấy ra khỏi cặp tài liệu rồi đặt trước mặt Mayo. Đó là tờ giấy photocopy lại toàn bộ thẻ tên của những vị khách đã đến dự lễ canh linh cữu và lễ đưa tang. Trong đó, một vài cái tên được đánh dấu tích. Mayo ngay lập tức hiểu ra ý nghĩa của chúng.
“Tôi nghĩ những cái tên được đánh dấu tích đều là các bạn học cùng khóa với cô, không biết có nhầm lẫn gì không? Nếu còn thiếu ai thì cô nói cho tôi biết với.”
Mayo nhìn lại một lượt tờ photocopy, đoạn gật đầu. “Tôi nghĩ là đúng hết rồi.”
Họ đã đánh dấu tích cả Kashiwagi và Numakawa là những cái tên không có trong Danh sách Maeda . Xem ra đúng như Takeshi nói, cảnh sát đã điều tra giấy phép lái xe của tất cả những ai đã điền vào thẻ tên là Học trò cũ và dựa trên ngày tháng năm sinh để lần ra họ học khóa bao nhiêu.
“Vậy trước tiên chúng ta bắt đầu từ cô Ikenaga Momoko nhé. Hình như cô ấy đã đảm nhận khâu tiếp đón trong lễ canh linh cữu và lễ đưa tang nhỉ? Liệu tôi có thể cho rằng hai người khá thân thiết với nhau không?”
“Thì, đúng là như vậy. Có thể nói đó là người bạn thân nhất của tôi.”
“Cô ấy làm nghề gì vậy? Tôi thấy địa chỉ ghi trong thẻ là Yokohama.”
“Trước đây cô ấy có đi làm, còn bây giờ thì ở nhà làm nội trợ. Tôi nghe nói chồng cô ấy công tác dài ngày Kansai, vì vậy trong thời gian này cô ấy sống ở nhà bố mẹ đẻ.”
“Cô có biết chồng cô ấy làm ở đâu không?”
“Tôi nhớ không nhầm thì anh ấy làm ở Toua Land.”
Kakitani liền há hốc mồm.
“Đó là một công ty giải trí lớn nhỉ? Làm việc xa nhà một mình như thế vất vả thật.”
“Thế mà hôm qua anh ấy vẫn đến dự lễ canh linh cữu. Nghe đâu anh ấy cũng từng là học trò của bố tôi.”
“Vậy à, vậy à?”
Kakitani gật gù, còn Maeda ngồi bên cạnh thì gõ máy tính với vẻ mặt đầy nghiêm túc. Anh ta đánh máy khá nhanh. Xem ra anh ta đang ghi lại toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện.
“Cô Ikenaga Momoko có nói gì về vụ án không?”
“Cũng không có gì đặc biệt. Nhưng cô ấy tỏ ra thật sự đau lòng trước sự ra đi của bố tôi.”
“Gần đây cô ấy có liên lạc với bố cô không?”
“Nghe nói cô ấy đã đến nhà tôi để trao đổi với bố tôi về vụ họp lớp.”
“Cô có hỏi lúc đó họ đã nói những chuyện gì không?”
“Họ nói về lễ tưởng nhớ một người bạn cùng lớp đã mất từ hồi cấp hai… Anh này,” Mayo nhìn Kakitani.
“Anh định hỏi cặn kẽ như thế này về tất cả các bạn học cùng của tôi sao? Tôi tưởng anh bảo là sẽ hỏi ngắn gọn thôi mà.”
“Xin lỗi cô. Mong cô hợp tác với chúng tôi,” Kakitani chống hai tay lên bàn rồi cúi đầu.
Mặc dù đã phát ngấy, song Mayo vẫn nhớ lại lời dặn dò của Takeshi, phải khiến cuộc trò chuyện trở nên rôm rả.
“Thôi được rồi. Tiếp theo đến ai vậy?”
“Vâng, vậy tiếp theo tôi xin hỏi về anh Sugishita Kaito. Người này cũng đã rời quê hương và hiện đang sống ở Tokyo nhỉ? Có phải anh ấy đã lặn lội đường xa để đến dự đám tang không?”
“Không, không phải như vậy…”
Mayo giải thích về việc Sugishita đang rất thành công ở Tokyo trong vai trò của người điều hành một công ty IT, song vì nhiều lý do nên hiện tại cậu ta đã về quê sống. Nghe Mayo nói thêm rằng lúc Sugishita gọi điện hỏi thăm bố cô, ông ấy đã nhờ cậu học trò tư vấn cho một khách sạn ở Tokyo, không riêng gì Kakitani mà ngay cả Maeda cũng thay đổi sắc mặt.
“Anh Sugishita đã gọi điện cho bố cô… Chuyện đó có thật không?”
“Tôi nghe từ chính miệng cậu ta mà. Các anh cứ việc hỏi Sugishita là biết ngay thôi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Kakitani ngồi thẳng dậy, đoạn trao đổi ý gì đó với Maeda qua ánh mắt. Còn Maeda thì gõ phím với bộ mặt khó đăm đăm.
Có vẻ như đúng là cảnh sát cũng đang để mắt xem ai là người biết chuyện ông Eiichi lên Tokyo. Mọi chuyện đều đúng như Takeshi nói.
Tiếp đến, Kakitani chuyển sang hỏi về Kugimiya Katsuki.
“Trong số các bạn của cô có một người cực kỳ nổi tiếng. Tôi rất lấy làm bất ngờ. Mấy thằng nhóc nhà tôi cũng thích Mê cung những bộ não ảo lắm,” ánh mắt Kakitani trở nên long lanh. “Tôi nghe nói hôm nay anh ấy cũng đến dự đám tang.”
“Vâng, tôi rất cảm kích vì cậu ấy bận rộn như thế mà vẫn đến.”
“Cô có nói chuyện với anh ấy không?”
“Bọn tôi chỉ nói đôi ba câu thôi. Tôi khen cậu ấy đã gặt hái được thành công vang dội, còn cậu ấy thì bày tỏ niềm thương tiếc bố tôi.”
“Ngoài ra hai người có nhắc gì đến bố cô không?”
“Nghe nói gần đây cậu ấy có gặp bố tôi.”
“Khi nào vậy?”
“Tuần trước nữa thì phải.”
Đó là ngày 25 tháng 2, rơi vào thứ Năm, song vì cho rằng nhớ đích xác như thế thì không được tự nhiên cho lắm, thành thử Mayo đành trả lời mập mờ.
“Anh ấy có chuyện gì đặc biệt sao?”
“Hình như một số bạn học của tôi đang lên kế hoạch vực dậy thị trấn và đã nhờ bố tôi đứng ra làm cầu nối để thuyết phục Kugimiya giúp một tay nhưng cậu ta không muốn ôm rơm rặm bụng nên đã đến để khuyên bố tôi không cần phải can dự vào chuyện này.”
Kakitani nghiêng đầu khó hiểu. “Vực dậy thị trấn là sao?”
“Chuyện này tôi nghe được từ các bạn cùng lớp còn đầu cua tai nheo thế nào thì mong các anh tự xác nhận với bọn họ giúp tôi,” sau khi rào trước như vậy, Mayo kể cho Kakitani nghe chuyện phó giám đốc công ty xây dựng Kashiwagi đang ấp ủ kế hoạch thay thế cho dự án Ngôi nhà mê cung ảo .
“Bản thân tôi cũng đã mong chờ Ngôi nhà mê cung ảo ,” Kakitani bỗng tỏ ra buồn rầu. “Tôi rất lấy làm tiếc khi dự án bị đình chỉ. Cho dù có xây dựng kế hoạch vực dậy thị trấn để thay thế thì quả thật cũng không thể thiếu được Mê cung ảo . Nhưng anh Kugimiya lại không mặn mà với chuyện này à?”
“Cậu ấy cũng muốn giúp nhưng vì rất bận nên những gì có thể làm được cũng chỉ có mức độ… À, xin lỗi anh. Câu này là Kokonoe nói chứ không phải Kugimiya.”
“Kokonoe,” Kakitani lặp lại, đoạn đưa mắt nhìn xuống. Hình như anh ta đang mở sổ tay ở phía dưới.
“Có phải cô Kokonoe Ririka không?”
“Đúng rồi.”
“Tại sao cô ấy lại nói về chuyện của anh Kugimiya?”
“Cái đó thì tôi cần phải giải thích một chút.”
Mayo kể cho Kakitani nghe chuyện Kokonoe Ririka làm việc cho một đại lý quảng cáo lớn ở Tokyo nhưng hiện tại cô ta đang đảm nhận vai trò giống như người quản lý của Kugimiya Katsuki.
“Thế có nghĩa là hôm anh Kugimiya đến gặp bố cô, anh ấy không đi một mình mà đi cùng với cô Kokonoe phải không nhỉ?”
“Đúng vậy. Nghe nói cứ là chuyện liên quan đến công việc thì chắc chắn Kokonoe cũng có mặt.”
“Đúng kiểu một người quản lý tài ba nhỉ,” Kakitani mỉm cười. “Ngoài hôm đó ra, anh Kugimiya và cô Kokonoe còn liên lạc gì với bố cô nữa không?”
“Chà, tôi không thấy họ nói gì cả.”
“Vậy à? Cá nhân tôi cũng nghĩ nếu được anh Kugimiya góp sức thì chắc hẳn công cuộc vực dậy thị trấn sẽ trở nên rầm rộ lắm, nhưng xem ra không thể đòi hỏi vô lý được.”
“À vâng,” Mayo chỉ còn cách gật đầu một cách mập mờ.
Đúng lúc đó cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong túi. Mayo bèn lấy ra xem thử, thấy người gọi đến là Takeshi.
“Xin lỗi, tôi ra ngoài một lát được không?”
“Đương nhiên rồi. Mời cô,” Kakitani liền ngửa tay lên.
Mayo vừa áp điện thoại lên tai vừa đi ra khỏi quán. “Alo, cháu nghe đây.”
“Có vẻ như họ sắp sửa chuyển chủ đề sang Makihara rồi nhỉ,” Takeshi nói.
“Cháu nghĩ vậy. Làm thế nào hả chú?”
“Nếu họ hỏi thì cháu cứ trả lời thật. Nhưng nếu họ không hỏi thì chớ có nhiều lời. Ví dụ như đoạn trò chuyện giữa cháu với Moriwaki Atsumi chẳng hạn.”
“Cháu hiểu rồi.”
“Thay vào đó, chú muốn cháu nói câu này. Chú chuẩn bị đọc đây, cháu nhớ nói nguyên xi như thế đấy.” Takeshi nói, đoạn chậm rãi đọc cho Mayo nghe lời thoại đó.
Nghe xong, Mayo không khỏi bối rối. “Nói như vậy cũng được sao chứ?”
“Cháu không phải lo lắng. Nhớ nói cho ra hồn đấy.”
“Vâng, cháu sẽ cố.”
Thấy Mayo quay vào, Kakitani và Maeda vội vàng sửa lại tư thế.
“Tôi thật vô phép,” Mayo nói, đoạn ngồi xuống chỗ cũ.
“Chúng tôi tiếp tục được chưa?” Kakitani hỏi.
“Vâng, tiếp theo các anh muốn hỏi về ai vậy?”
“Xem nào. Vậy thì…” Kakitani nhìn xuống dưới rồi lại ngẩng lên. “Chúng ta nói về anh Makihara Satoru nhé. Hình như người này đang sống ở quê thì phải. Cô có biết anh ấy làm nghề gì không?”
“Makihara đã đến dự lễ canh linh cữu của bố tôi. Lúc đó, tôi nghe cậu ta bảo đang làm ở Ngân hàng Mitsuba.”
“Ồ, hóa ra là nhân viên ngân hàng.”
Kakitani không thể hiện phản ứng mạnh mẽ gì cho lắm, song Mayo liếc thấy má Maeda giật giật.
“Cụ thể cậu ta làm ở chi nhánh nào thì tôi cũng không rõ đâu.”
“Không sao. Hai người đã nói chuyện gì ở lễ canh linh cữu?”
“Chúng tôi chỉ chào hỏi hết sức bình thường thôi. Cậu ấy muốn biết bố tôi nghĩ thế nào về các cậu ấy.”
Mayo và Takeshi đã bàn rất xôm về tình tiết này, song không biết có phải vì cô nói ra dễ dàng quá hay không mà Kakitani lại không có phản ứng gì đặc biệt.
“Bình thường anh Makihara có hay qua lại với bố cô không? Nhân viên ngân hàng hay có kiểu nhờ cậy tất cả các mối quan hệ để có thêm khách hàng mà. Tôi cho rằng kể cả anh ta có làm vậy với bố cô cũng không lấy gì làm lạ.”
“Chà, tôi không thấy bố tôi nhắc gì đến chuyện đó cả,” vừa trả lời Mayo vừa tin chắc đây chính là thời điểm lý tưởng để nói ra câu thoại mà Takeshi đã gửi gắm. “Vả lại, từ xưa bố tôi đã không hứng thú với mấy thứ như kinh tế hay đầu tư sinh lời. Nói chung, bố tôi khá thiếu kiến thức trong những vấn đề liên quan đến tài chính. Vì thế, mỗi khi gặp vướng mắc hay trăn trở về những chuyện kiểu như vậy, ông hay thảo luận với chú tôi.”
“Sao? Chú mà cô nói đến có phải là người đó không?” Kakitani tròn xoe mắt. “Kamio Takeshi ấy?”
“Đúng vậy.”
“Ồ, ra vậy. Chuyện đó, thế nào nhỉ, thật sự tôi rất lấy làm bất ngờ. Nhìn chú cô không giống kiểu người đó.”
“Chú ấy khá là khó tính trong chuyện tiền nong đấy.”
Đúng ra Mayo muốn nói Takeshi chẳng những khó tính mà còn bẩn tính, song vì lúc này ông chú ấy đang nghe cuộc trò chuyện qua thiết bị nghe trộm nên cô đành nương tay.
“Nói mới nhớ, lúc khám nghiệm hiện trường, chú cô cũng đã đề xuất với thanh tra Kogure một vụ cá cược nhỉ?”
“Chính vì thế giả dụ giữa bố tôi và Makihara có sự trao đổi gì liên quan đến chuyện tiền bạc thì nhiều khả năng bố tôi đã nói với chú. Nếu các anh muốn xác nhận điều gì với chú tôi thì để tôi hỏi cho.”
“Không, chuyện đó không đáng để phiền đến cô đâu. Cảm ơn cô.”
Sau đó, cảnh sát còn hỏi về Kashiwagi và Numakawa nữa. Song Mayo biết rất ít về họ, đại loại như Kashiwagi đang làm phó giám đốc cho công ty xây dựng của bố cậu ta còn Numakawa thì đang quản lý một quán nhậu. Cô cũng nhắc lại rằng mình không tường tận cho lắm về kế hoạch vực dậy thị trấn mà họ đang thực hiện.
“Chúng tôi đã nắm rõ rồi. Thật sự xin lỗi vì đã làm mất nhiều thời gian của cô. Cảm ơn cô vì đã hợp tác.” Kakitani đứng dậy, cúi đầu thật thấp. Maeda ngồi bên cạnh cũng vội vàng bắt chước theo.
“Nếu có thông tin gì về vụ án, bên các anh có thể nói cho chúng tôi không? Chú cháu tôi cũng rất muốn biết công tác điều tra đang tiến triển đến đâu rồi.” Mayo vừa cầm lấy túi xách, vừa nói.
“Vâng, nếu đó là thông tin có thể tiết lộ được thì chúng tôi sẽ thông báo cho cô đầu tiên.”
Nghe Kakitani trả lời vẻ rất hòa nhã, Mayo không khỏi cảm thấy sáo rỗng. Nói thế khác nào bảo “hiện thời chúng tôi không định nói cho cô bất cứ điều gì.”