← Quay lại trang sách

tiết mục hạ màn

Trên chiếc bàn hình tròn đó có trải một tấm khăn màu trắng. Mayo vừa ngồi xuống, Takeshi liền đặt hai ly rượu lên bàn rồi rót rượu vang vào đó. “Đây là chai Bordeaux sản xuất năm 2000. Chú đặc cách cho cháu uống đấy nhé.”

“Hừm.”

Cho dù Takeshi có nói vậy thì với Mayo cũng chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, song cô vẫn quyết định không ngại ngần nhận lấy ly vang. Cô nếm thử một ngụm, đúng là hương vị rất tuyệt.

Takeshi bèn ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

“Chà, chuyện chú muốn nói với cháu chỉ có một,” Takeshi rướn người về phía trước, ghé sát mặt vào Mayo. “Hãy từ bỏ chuyện cưới xin mà cháu không mặn mà đó đi.”

“Dạ…”

Mayo suýt chút nữa thì phun chỗ rượu trong miệng ra.

“Vẻ mặt cháu như muốn hỏi tại sao chú lại biết nhỉ?” Takeshi nở một nụ cười mãn nguyện, đoạn tựa lưng vào ghế. “Bật mí cho cháu biết, chú đã sử dụng biệt tài của mình.”

“Biệt tài?”

Takeshi liền chỉ tay vào chiếc túi đặt trên đầu gối Mayo. “Chính là điện thoại.”

“Hả?” Mayo bèn rút điện thoại ra khỏi túi. “Chú đã xem được lúc nào vậy?”

“Để giải thích về Mê cung những bộ não ảo , cháu đã tìm thông tin trên điện thoại và cho chú đọc bài viết trong từ điển bách khoa toàn thư trên mạng đúng không? Chính là lúc đó.”

Ngẫm ra thì đúng là có chuyện đó thật.

“Chết dở, cháu lơ là mất rồi.”

“Ai bảo cháu cẩu thả? Nhờ vậy mà chú đã xem được thứ đó. Xem ra mọi chuyện cũng rắc rối gớm nhỉ?”

“Đồ tồi. Sao chú lại đi đọc email của người khác như thế?”

“Vì chú muốn cô cháu gái dễ thương của mình được hạnh phúc. Sao nào? Cháu định cứ dùng dằng trì hoãn vấn đề mãi sao? Cháu có đủ tự tin là sau khi kết hôn, cháu sẽ không ân hận không?”

“Nghe chú nói vậy cháu đau lòng quá,” Mayo chùng vai, ngước mắt nhìn Takeshi. “Theo chú cháu phải làm gì mới được?”

“Nếu còn phân vân thì chú khuyên cháu nên từ bỏ đi. Cưới xin là chuyện cả đời mà.”

“Quả nhiên là chú nói như vậy.”

“Chúng ta chỉ nên tiến tới hôn nhân khi mà cho dù có hiểu nhầm, cháu vẫn tin chắc chính anh chàng đó mới là người bạn đời duy nhất của mình. Còn nếu tâm trạng cháu vẫn đang lung lay vì thứ khác thì cháu nhất định phải dừng lại.”

“Dạ?”

“Ừm thì, chuyện này cũng thường xảy ra mà.” Takeshi vừa gật gù như thể đang lấy làm tự hào về sự trải đời của mình, vừa nói tiếp. “Ngay trước khi kết hôn lại có một người đàn ông tốt hơn xuất hiện. Ta sẽ nghĩ phải chăng chính người đó mới là định mệnh của mình. Chuyện này không hiếm, cháu cũng không cần tự trách bản thân. Con người là loại động vật như thế mà. Khoan nói đến chuyện cháu có nên duyên được với người đó hay không, trước tiên cháu phải xí xóa mọi chuyện giữa cháu và Kenta đã. Thế có được không nào? Nếu muốn, chú có thể đi xin lỗi cùng cháu. Cho dù có phải cúi đầu trước mặt bố mẹ cậu ấy cũng được.”

“Khoan đã,” Mayo giơ tay phải lên. “Chú đang nói chuyện gì vậy?”

“Thì chú đang nói về tình yêu mới của cháu đấy thôi. Cháu đã nhận được tin nhắn cầu hôn từ một người khác, không phải Kenta. Trái tim cháu đang xao động bởi vì cháu cũng quan tâm đến người đàn ông đó. Đúng chưa nào?”

Nghe Takeshi đoán trật lất như vậy, Mayo không khỏi hoang mang. Song nhìn khuôn mặt nhăn nhở của ông chú ấy, cuối cùng cô cũng nhận ra.

“Thôi xong. Chuyện chú xem điện thoại của cháu là nói dối đúng không?”

“Ha ha,” Takeshi liền bật cười, cầm ly vang lên uống.

“Quả nhiên cháu đã nhận ra được. Đúng vậy, chú không xem mấy thứ đó. Nhưng chú thấy hình như giữa cháu và Kenta đang có một khúc mắc gì đó, vì vậy chú thử thăm dò chút xem sao. Chú đoán trong điện thoại của cháu có thứ gì đó liên hệ với chuyện này.”

Mayo bèn thở dài. “Đúng là chú cũng cảm nhận được ạ?”

“Chú không cảm nhận được mới là có vấn đề. Cho dù cháu trì hoãn đám cưới vì Corona hay vì cái chết của bố cháu thì cũng chẳng có lý do gì để cháu lùi cả việc đăng ký kết hôn lại cả. Thế mà chú lại không thấy cháu nhắc gì đến chuyện đó. Tần suất cháu gọi điện cho Kenta cũng quá ít. Đó tuyệt đối không phải cách mà những cặp đôi có hôn ước thường làm.”

“Vậy sao?”

“Nếu cháu muốn chú mặc kệ cháu thì chú chỉ nói đến đây thôi. Còn nếu cháu muốn tham khảo ý kiến của chú thì nói luôn bây giờ và ngay tại đây đi. Chú bận lắm. Không biết lần tới khi nào chú mới lại ngồi tư vấn cho cháu được đâu.”

“Cháu hiểu rồi,” Mayo bèn thao tác trên điện thoại, mở một bức email. “Điều làm cháu trăn trở chính là thứ này.”

“Để chú xem nào.” Takeshi nhận lấy chiếc điện thoại.

Bức email đó được gửi đến cách đây khoảng một tháng. Mayo nhận được nó trong lúc đang ngồi trên tàu điện trên đường về nhà sau khi đã xong việc. Cô không biết người gửi là ai, song vì tiêu đề ghi “Gửi cô Kamio Mayo” nên cô đoán nó không phải thư rác.

Bức email mở đầu bằng câu: “Chúc mừng cô đã đính hôn.” Mayo có thông báo cho một số người chuyện cô sắp sửa kết hôn với Kenta. Xem ra bức email được gửi đến từ một người nào đó đã nghe phong thanh thông tin này.

Song, khi đọc tiếp bức email, Mayo ngay lập tức nhận ra nó không đơn thuần là thư chúc mừng. Nội dung được viết tiếp như sau.

Quyết định kết hôn với người mình yêu, tôi đoán chắc hẳn cô đang hạnh phúc lắm. Vào những lúc như thế này, tôi thật không muốn phá đám hai người, song sau khi xác định rằng quả thực vẫn nên báo cho cô biết thì hơn, tôi mạn phép gửi cho cô bức thư này.

Tuy không tiện xưng tên nhưng tôi là người trước đây từng hẹn hò với anh Nakajou Kenta. Đó là một mối quan hệ nghiêm túc, hướng đến chuyện cưới xin chứ không chỉ đơn giản là yêu chơi bời. Chí ít thì về phần mình, tôi đã nghĩ như vậy.

Giữa những ngày tháng đó, cơ thể tôi đã có những thay đổi. Kỳ kinh nguyệt không tới. Sau khi đến bệnh viện khám, tôi được biết mình đã mang bầu đến tuần thứ năm.

Cảm giác bất ngờ và vui sướng cùng lúc ập đến với tôi. Bởi tôi nghĩ cái gọi là “ăn cơm trước kẻng” chẳng có vấn đề gì. Tôi cũng biết một vài phụ nữ còn đang phiền muộn vì kết hôn rồi mà mãi vẫn chưa được trời thương cho đứa con nào. So với những người ấy thì tôi đã may mắn biết bao.

Tôi đã ngay lập tức gọi anh Kenta đến để báo tin vui. Tôi tin chắc thế nào anh ấy cũng mừng quýnh lên cho mà xem. Tôi chỉ có thể đoán rằng anh ấy sẽ nở một nụ cười đầy rạng rỡ với tôi.

Thế nhưng, sự thực lại không phải như vậy. Anh Kenta đã làm bộ mặt nghiêm trọng, nói: “Bây giờ mà sinh con thì dở lắm em ạ.”

Tôi có cảm giác như thể vừa bị giội một gáo nước lạnh vào người. Tôi đã hỏi anh ấy lý do: “Sao lại dở hả anh?”

Câu trả lời của anh ấy là: “Bởi với anh, cả chuyện kết hôn, xây dựng tổ ấm lẫn chuyện nuôi nấng con cái vẫn còn xa vời lắm.”

Tôi sốc đến nỗi hoa mắt chóng mặt. Anh ta không có ý định kết hôn với tôi. Nếu đã vậy, sao anh ta không dùng biện pháp tránh thai cho cẩn thận kia chứ? Nghe tôi gạn hỏi như vậy, Kenta chỉ biết xin lỗi. Sau đó, anh ta còn cúi đầu nói: “Anh sẽ đưa tiền cho em, lần này em hãy bỏ nó đi.”

Tôi cảm thấy rất đau khổ, nước mắt tuôn rơi. Thấy tôi như vậy, Kenta đã nói: “Anh thật lòng xin lỗi em. Mong em hãy chờ đợi thêm một thời gian nữa. Lần sau nếu chúng mình lại nhỡ thì lúc đó đẻ cũng được em à.”

Mặc dù khó lòng chấp nhận song tôi chẳng còn cách nào khác ngoài tin vào câu nói ấy. Tôi không thể một mình sinh con được.

Tôi đã phá bỏ cái thai ấy trong nước mắt.

Nhưng sau lần đó, tôi không còn mang thai nữa. Tất nhiên rồi. Vì Kenta đã cố gắng áp dụng triệt để các biện pháp tránh thai mà. Cứ như thể muốn nói với tôi rằng, bằng mọi giá anh tuyệt đối không để em dính bầu nữa đâu. Những gì anh ta nói với tôi chỉ là những lời nói dối trắng trợn.

Thất vọng về con người ấy, trái tim tôi cũng dần trở nên xa cách. Một thời gian sau, cả hai chúng tôi cùng quyết định chia tay nhau.

Xin lỗi cô nhé, Mayo. Tôi cá là cô đang cảm thấy rất tệ.

Nhưng tôi cho rằng cô cũng cần phải biết về những góc khuất trong con người mà cô đã quyết định lựa chọn làm bạn đời của mình. Người đàn ông có tên Nakajou Kenta cũng có một bộ mặt như vậy đấy.

Nếu đã biết mà cô vẫn kết hôn với anh ta thì tôi không có gì để nói. Tôi chỉ biết cầu chúc hai người được hạnh phúc.

Còn nếu cô đã được nghe những chuyện này từ Kenta rồi thì tôi thành thật xin lỗi vì đã làm lãng phí thời gian quý báu của cô.

Trong lúc đọc bức email ấy, ngay cả Mayo cũng nhận ra mặt mình đang cắt không còn giọt máu. Trống ngực cô đập nhanh đến mức ngạt thở. Cô không biết mình đã xuống tàu lúc nào, đi đường nào và đi như thế nào, chỉ biết rằng lúc nhận ra thì cô đã ngã vật xuống chiếc giường trong phòng mình.

“Ra vậy. Đúng là không thể dễ dàng nhắm mắt cho qua chuyện này được,” Takeshi trả điện thoại lại cho Mayo.

“Kể từ hôm đó, nội dung bức thư này cứ bám rịt lấy tâm trí cháu. Nhưng cháu đang hoang mang không biết phải làm thế nào nữa.”

“Cụ thể cháu băn khoăn chuyện gì? Chuyện người gửi bức email này là ai? Hay chuyện Kenta đã từng có một quá khứ như vậy?”

“Cả hai,” Mayo trả lời. “Đương nhiên, cháu rất tò mò muốn biết người gửi là ai. Chỉ một vài người biết chuyện cháu và Kenta sắp làm đám cưới. Điều đó có nghĩa là bạn gái cũ của anh ấy ở rất gần đây thôi còn gì? Vậy mà bấy lâu nay cháu chẳng hay biết gì cả. Chú không nghĩ việc bảo cháu đừng bận tâm đến chuyện đó mới là vô lý hay sao?”

“Cũng có thể.”

“Cháu cũng sốc vì chuyện anh ấy làm cho bạn gái cũ mang bầu, đã thế còn bắt cô ấy phá thai nữa. Đúng như những gì được viết trong bức email, có nằm mơ cháu cũng không dám nghĩ Kenta lại có một bộ mặt như vậy. Đúng là cháu cảm thấy phân vân, liệu rằng kết hôn với một người như thế thì tương lai của cháu có ổn hay không.”

“Chú rất hiểu tâm trạng của cháu, nhưng cháu đã quên mất một việc quan trọng. Đó là xác nhận xem nội dung được viết trong bức email đó có phải sự thật hay không. Chẳng phải cũng có khả năng một kẻ nào đó ganh ghét với đám cưới của hai cháu đã dựng nên chuyện này để gửi cho cháu hay sao?”

“Không đâu,” Mayo lắc đầu. “Cháu nghĩ không phải vậy đâu.”

“Sao cháu khẳng định được?”

“Nếu muốn, cháu có thể xác nhận ngay xem chuyện đó là thật hay giả mà? Cháu chỉ cần hỏi anh Kenta là được. Nếu người đó tung tin đồn nhảm với những người không liên quan thì cháu còn hiểu được, đằng này dựng chuyện với cháu thì đâu có nghĩa lý gì.”

“Cháu nói có lý nhưng vẫn cần xác nhận chứ. Cháu vừa nói nếu muốn cháu có thể xác nhận ngay lập tức. Vậy tại sao cháu lại không làm thế?”

“Thì bởi cháu không muốn nói với anh Kenta về chuyện này chứ sao.”

“Tại sao?”

“Đương nhiên là vì chủ đề này chẳng có gì hay ho rồi,” Mayo nâng tông giọng. “Chắc chắn anh Kenta muốn giữ bí mật. Vậy mà cháu lại biết được, có lẽ anh ấy sẽ không thể cư xử như bình thường. Cháu không muốn vì chuyện đó mà mối quan hệ giữa bọn cháu trở nên trục trặc.”

“Hừ,” Takeshi liền cười khẩy. “Nghe thật nực cười.”

“Cái gì nực cười cơ ạ?”

“Cháu muốn tránh trục trặc? Chú không thể nhịn cười nổi. Không phải nó đã trục trặc từ xưa xửa xừa xưa rồi sao? Trên thực tế cháu còn đang hoang mang không biết có nên làm đám cưới hay không mà?”

“Đúng vậy nhưng…” Lần này Mayo lại hạ tông giọng xuống.

“Cháu thử hình dung tâm lý của người gửi bức email đó xem. Chú cá là cô ta đang rất nóng ruột vì mãi mà bọn cháu chưa chịu hủy hôn. Kiểu gì sau đó cô ta chẳng gửi thêm những bức email ác ý, đúng không nào?”

Takeshi nói đúng, thành thử Mayo không nói được gì. Cô im lặng, chu môi lên.

“Có lẽ người này cũng đã gửi thứ gì đó cho Kenta. Đó là lý do thái độ của cậu ta rất kỳ quặc. Sau khi thử nói chuyện với cậu ta, chú tin chắc cậu ta đang có chuyện giấu giếm.”

“Chẳng biết có phải thế không. Nhưng không phải cháu muốn chia tay anh ấy đâu.”

“Giống nhau cả thôi. Nếu bây giờ cháu lừa dối bản thân kết hôn với Kenta thì cháu sẽ còn tiếp tục phiền lòng vì vấn đề này. Sớm muộn gì khi những suy nghĩ mà cháu đang mang trong lòng vỡ òa ra thì có lẽ mối quan hệ giữa hai đứa sẽ càng trở nên bất hòa. Giả sử ở đây đang có một ngôi nhà rách nát. Nó tơi tả đến mức chỉ cần cháu đóng mở cửa mạnh tay là nó đã chực sập xuống rồi. Chính vì thế, cháu đang phải cố mở cửa nhẹ nhàng để bước vào trong. Không những vào trong mà cháu còn muốn sống luôn ở đó. Liệu cháu có thể duy trì một cuộc sống đàng hoàng không? Rồi sẽ có lúc cháu lỡ mạnh tay đóng, mở cửa. Chẳng thà cháu phá vỡ nó luôn trước khi bước vào có phải tốt hơn là để mình bị đè bẹp dưới ngôi nhà đổ nát đó không?”

“Chú đừng ví quan hệ giữa cháu và anh Kenta với ngôi nhà rách nát chứ,” Mayo siết hai nắm đấm trước ngực.

“Vậy ví với cây cầu mục rỗng thì được chăng? Hay là một đường hầm xây bằng bùn? Cháu hãy phá tan nó đi, rồi làm lại từ đầu.”

Vừa nói dứt lời, Takeshi đứng dậy, cầm vào hai bên viền của tấm khăn trải bàn. Sau đó, chú giật mạnh hai tay ra sau. Chiếc khăn trải bàn trắng tinh biến mất, để lại trên bàn hai ly vang đỏ.

Tấm khăn trải bàn vừa được rút ra một cách đầy ngoạn mục đã nằm gọn trong tay Takeshi bấy giờ vừa chuyển sang đứng cạnh một chiếc ghế. Chú mở căng chiếc khăn trải bàn trước người mình.

“Cháu thấy chú… rất siêu, nhưng rốt cuộc chú đang muốn làm gì vậy?”

“Thì chú đã nói rồi đấy thôi. Hãy phá bỏ ngôi nhà tàn tạ ấy đi.”

Với tấm khăn trải bàn được căng ra, Takeshi đã che đi chiếc ghế mà chú vừa ngồi nãy giờ.

“Đã đến giờ trình diễn của hai đứa rồi.” Nói đoạn Takeshi nhanh chóng bỏ tấm khăn trải bàn đi.

Mayo liền thốt lên kinh ngạc.

Kenta đang ngồi trên chiếc ghế đó.

“Kenta, sao anh lại?…”

“À, không, chuyện đó…” Kenta gãi đầu tỏ vẻ khó xử, người vẫn đang khom lại.

“Chắc chắn cậu ấy đã nghe hết cuộc trò chuyện này giờ của hai chú cháu mình. Phần còn lại, chú để hai đứa nói chuyện với nhau. Tóm lại, hãy đập bỏ ngôi nhà cũ kỹ đó đi. Sau đó hai đứa tự quyết định lấy, xem có nên xây ngôi nhà mới hay không,” Takeshi nhanh nhẹn gấp tấm khăn trải bàn lại, đặt lên bàn, quay gót trở ra cửa. Song, được nửa chừng, chú dừng chân, ngoái lại.

“Thế nhé, hai đứa cứ nói chuyện thong thả. Còn Kenta, chú cấm cháu tiết lộ màn ảo thuật vừa rồi nhé,” nói đoạn ông thầy phù thủy hắc ám liền mở cửa và đạo mạo bước ra ngoài.

HẾT