← Quay lại trang sách

Chương 29

Trap Hand cách ga Ebisu khoảng mười phút đi bộ và hơi chếch ra khỏi trục đường chính. Mặc dù cũng nằm ở mặt đường song vì bị kẹp giữa cây xăng và tòa chung cư cao cấp nên rất khó nhìn thấy lối vào. Đã thế, quán cũng chẳng trưng tấm biển hiệu lớn mà chỉ có độc một khối bê tông khắc tên quán được đặt tạm bợ trên nền đất. Xem ra là vì chủ quán không muốn những vị khách lạ mặt tùy tiện bước vào quán của mình, song kiểu cách đấy khiến người ta chỉ chực thốt lên: “Đến mức đấy cơ à?”

Mayo mở cánh cửa treo biển Đang chuẩn bị và bước vào không gian mờ tối bên trong quán. Đúng lúc Takeshi đang đứng trong quầy, cọ rửa những ly thủy tinh. Chú mặc áo vest đen bên ngoài áo sơ mi đen.

“Cháu đến sớm gớm nhỉ?” Takeshi nhìn đồng hồ đeo tay. “Cháu hẹn 5 giờ đúng không? Vẫn còn gần mười phút.”

“Thật ra cháu còn muốn đến sớm hơn nữa cơ.”

“Hô, cháu muốn gặp chú đến thế sao?”

“Không phải vậy,” Mayo ngồi xuống chiếc ghế đẩu quầy. “Rốt cuộc là thế nào? Chú tự ý biến mất như vậy. Làm cháu sau đấy khổ sở kinh khủng.”

Sau buổi họp lớp hôm ấy, lúc Mayo quay trở về Hotel Marumiya để lấy hành lý ký gửi thì Takeshi đã trả phòng xong xuôi và lặn mất tăm rồi. Kể từ lúc đó, Mayo hoàn toàn mất liên lạc với ông chú này. Phải đến tận tối hôm qua, sau những năm ngày, cô mới nhận được tin nhắn. Nội dung là: “Chú có chuyện muốn nói, cháu hãy đến Trap Hand đi.”

“Chú cảm thấy phiền khi bị bọn Kogure hay Kakitani hỏi này hỏi nọ. Đằng nào thì họ cũng thẩm vấn cháu đúng không?”

“Thẩm vấn quá đi chứ. Không biết cháu đã mất bao nhiêu thời gian để giải thích cho họ những chuyện xảy ra ở buổi họp lớp. Đã thế còn chẳng thấy mấy hình ảnh đó ở đâu cả.”

“Hình ảnh?” Takeshi nhíu mày.

“Thì đoạn video quay trộm cảnh khách đến viếng nhìn lên bức di ảnh trong lễ canh linh cữu và lễ đưa tang ấy. Không có mấy hình ảnh đó nên cháu không tài nào giải thích cho ra hồn, khổ sở kinh khủng. Bị những kẻ nghiệp dư vượt mặt, tìm ra chân tướng sự việc trước mình, mấy ông tai to mặt lớn bên phía cảnh sát ngồi nghe cháu nói mà mặt mũi tỏ ra đáng sợ lắm luôn.”

“Thế cũng tốt mà. Trong đời cháu sẽ không có nhiều lần được trải nghiệm chuyện đó đâu nhé.”

“Chú đừng nói như thể đấy là chuyện của người khác nữa đi. Câu cháu bị hỏi nhiều nhất chính là tại sao chúng ta lại phát hiện ra chân tướng. Nhưng cháu làm sao trả lời được. Vì cháu có nghe chú nói gì đâu. Cháu còn muốn biết hơn bất kỳ ai ấy chứ. Hôm nay, bằng mọi giá chú phải nói cho cháu biết đấy.”

Takeshi nhăn mặt, chống hai tay lên mặt quầy, nhìn xuống Mayo.

“Cháu có phải chó Spitz đâu, đừng có nhặng lên như thế chứ. Đầu tiên phải làm một cốc đã nhỉ? Hôm nay chú mời, cháu muốn uống gì cũng được.”

“Ơ, thật ạ?” Mayo khẽ giật nẩy mình. “Chú gợi ý đi.”

“Bia.”

“Hả? Gì vậy? Không phải cocktail sao? Bia thì cháu uống suốt rồi mà.”

“Nó không giống bia bình thường. Nó là bia của vùng Hida–Takayama.”

Takeshi liền đi vào trong, lấy một chai bia màu xanh sẫm ra khỏi tủ lạnh rồi quay trở lại. Đoạn chú bật nắp, rót bia vào cốc và đặt trước mặt Mayo.

Sau khi nhấp một ngụm, Mayo không khỏi ngạc nhiên. Hương thơm nhẹ nhàng sực lên mũi cô.

“Đúng thật, bia này ngon quá.”

“Rất đậm đà đúng không? Hôm qua chú vừa đến tận nơi để thu mua đấy. Dĩ nhiên chú phải cho vào thùng giữ lạnh để chở về. Loại bia này sử dụng rất nhiều men nên chịu nhiệt kém lắm.”

“Tận nơi? Chú này, rốt cuộc chú đã biệt tăm biệt tích đi đâu đấy? Phía Kakitani đã rất hoang mang vì không thể liên lạc được với chú đấy.”

“Chú đã đóng cửa quán cả một tuần nên quyết định tiện thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Chú đã lái ô tô đi một vòng Nhật Bản.”

“À, nói mới nhớ, cháu có nghe bà chủ lữ quán Marumiya nói là chú đã lên ô tô và đi mất. Chú giấu ô tô ở đâu vậy?”

“Chú chẳng giấu gì cả. Chú đậu ở bãi xe tự động.”

“Chú liên tiếp lôi đủ các loại dụng cụ bịp bợm như máy nghe trộm gì đó, liệu có phải chú đã cất chúng trên xe không ạ? Cả bộ tang phục nữa.”

“Ừm thì, đại loại là như vậy, mặc dù chú không thể bỏ ngoài tai cái cách cháu gọi chúng là các loại dụng cụ bịp bợm.”

“Sao chú không nói ra chứ? Có ô tô thì tiện biết bao nhiêu.”

“Không có chuyện đó đâu. Đến lúc đó một giọt rượu cũng không được uống,” Takeshi lại lấy thêm một chiếc cốc nữa ra, đoạn rót bia vào đó. “Kugimiya Katsuki đã thú nhận hết mọi chuyện rồi chứ?”

Mayo bèn thở hắt ra một tiếng rồi gật đầu. “Hình như thế. Cháu có nghe Kakitani kể qua rồi.”

“Vậy trước tiên cháu nói chú nghe xem nào.”

Mayo bỗng dưng thẳng lưng lên. “Cháu nói trước á?”

“Nếu cháu muốn cằn nhằn thì có thể về.”

“Cháu biết rồi mà,” Mayo bèn uống một ngụm bia cho đỡ khô miệng.

Như thường lệ, Kakitani rào trước, “Vì là cô nên tôi mới đặc cách nói cho đấy,” rồi mới giải thích cho Mayo nghe nguồn cơn dẫn đến việc Kugimiya ra tay sát hại ông Eiichi. Câu chuyện bắt đầu từ cuộc gặp gỡ giữa Kugimiya và Tsukumi. Vượt qua cái chết của người bạn thân, cuối cùng Kugimiya cũng trở thành một họa sĩ manga chuyên nghiệp nhưng mãi vẫn không thấy được thành quả, để rồi sa chân lỡ bước, chiếm đoạt cuốn sổ ý tưởng mà người bạn ấy để lại. Nếu như tác phẩm ấy không đắt khách thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra, ngặt nỗi nó lại bùng nổ thành một tác phẩm nổi tiếng. Cũng dễ hiểu khi Kugimiya không dám nói ra sự thật và cũng không thể đảo ngược lại tình thế.

Nghe xong toàn bộ lời khai của cậu ta, Mayo không khỏi cảm thấy đau xót, một lần nữa cảm giác buồn bã lại bủa vây lấy cô.

Không phải cô không hiểu được tâm trạng của Kugimiya. Xem ra niềm vinh quang mà mãi đến sau này cậu ta mới có được quá lớn, nỗi sợ hãi khi phải đánh mất nó cũng vì thế mà trở nên khủng khiếp.

Mayo trộm nghĩ, giá mà cậu ta chịu nói sự thật với mình bố cô thôi thì tốt biết mấy. Cậu ta chỉ cần nói “Em rất sợ bị mọi người quở trách vì đã ăn cắp ý tưởng, thế nên thầy hãy giữ bí mật chuyện này giúp em,” chắc chắn ông Eiichi sẽ chịu hiểu cho cậu ta. Ông hẳn sẽ không đi rêu rao về chuyện đó.

Mayo tuyệt đối không thể tha thứ cho Kugimiya vì đã giết chết bố cô, song đến bây giờ cô vẫn còn gọi hắn là cậu ta , xem ra ngọn lửa căm thù vẫn chưa hoàn toàn cháy bùng lên. Cô muốn coi đây là một sự hiểu lầm bi đát.

“Điều cứu rỗi duy nhất chắc là ở chỗ cậu ta đã không lẻn vào nhà với ý định giết bố cháu,” sau khi kể xong hết những gì nghe được từ Kakitani, Mayo bèn nói ra cảm nghĩ của mình. “Ai mà ngờ được cậu ta lại định phóng hỏa đốt nhà cơ chứ. Ngay cả chuyện đó chú cũng phát hiện ra rồi ạ?”

“Không phải ‘cũng’ mà chú biết chuyện đó ngay từ đầu rồi,” Takeshi nói, một tay cầm cốc bia. “Cháu còn nhớ từ những phát ngôn của cảnh sát, chú đã suy luận ra rằng phải chăng trên quần áo của bố cháu có dính dầu bật lửa không?”

“Có. Suy luận đấy cũng trúng phóc. Theo lời Kakitani thì từ cổ áo sơ mi của bố cháu đã tỏa ra mùi của một thứ dễ bay hơi. Nghe nói khi tìm hiểu thành phần, họ phát hiện đó là dầu bật lửa.”

“Cháu từng đoán hung thủ đem theo bật lửa và trong lúc giằng co đã làm rỉ dầu đúng không? Nhưng bật lửa dầu rất hiếm khi bị rò. Nghĩ theo hướng hung thủ đã đem theo chính thứ dầu đó thì thích đáng hơn. Nếu thử suy nghĩ xem hắn đem theo dầu để làm gì, ta sẽ đến được câu trả lời, đó là để đốt thứ gì đấy, hay nói tóm lại là để phóng hỏa. Và thế là ta cũng nhìn ra được lời giải đáp cho câu hỏi ngay từ đầu đã là một điều bí ẩn, đó là tại sao hung thủ lại sử dụng một thứ giống như khăn mặt để làm hung khí. Chiếc khăn mặt đó được dùng để tẩm dầu.”

“Cách suy luận của chú đúng là đỉnh thật. Y như lời khai của Kugimiya.”

“Mục đích phóng hỏa là gì? Tại sao sau khi giết bố cháu, hắn không phóng hỏa mà lại bới tung nhà lên. Câu trả lời cho hai câu hỏi này cũng rất rõ ràng. Điều hung thủ nhắm đến là thiêu rụi thứ gì đó ở trong phòng. Song vì đã đột nhập được vào phòng nên hắn chỉ cần lấy trộm thứ đó là xong. Việc hắn đảo lộn căn phòng một cách thiếu tự nhiên là hành động ngụy trang hai lớp nhằm khiến cảnh sát tưởng nhầm rằng hắn làm vậy để ngụy tạo cho người ta thấy đó là hành vi của một tên trộm chứ mục đích của hung thủ không phải là ăn trộm. Thế nhưng, đến đây chú lại nảy ra một nghi vấn khác. Vậy thì chẳng phải hắn chỉ cần lẻn vào nhà ăn trộm là được chứ cần gì phóng hỏa? Việc phá cửa kính ở đằng sau cũng không phải quá khó. Nhưng hung thủ vẫn nghĩ hắn không thể làm vậy. Tại sao? Lý do là vì sau khi giết chết bố cháu, hắn chỉ việc lấy trộm là xong, nhưng nếu bố cháu còn sống thì có khả năng sẽ đoán được hung thủ là ai. Nói tóm lại, thứ hắn nhắm đến không phải đồ vật quý giá ai ai cũng thèm muốn, mà là thứ gì đó cực kỳ mang tính cá nhân, chưa kể khi gặp hỏa hoạn nó sẽ cháy. Kiểu như giấy tờ, hồ sơ, sách vở gì đó. Một thứ có một không hai trên đời, không tồn tại dữ liệu mềm hay bản photocopy. Đó là thư viết tay, hoặc bản thảo.”

Mayo liền chỉ tay vào ngực Takeshi. “Thế nên chú mới để mắt đến tuyển tập các bài văn tốt nghiệp ạ?”

“Bản thân tuyển tập đó sẽ được in ra và phát cho học sinh. Nhưng chú đã nghĩ biết đâu trong tập hồ sơ đó có ghim cả những bản thảo không được đăng vào tuyển tập. Vì vậy chú đã bảo cháu đem tuyển tập mà cháu được phát đến cho chú.”

“Sau khi so sánh, chú thấy thế nào?”

“Tất cả các bản thảo kẹp trong tập hồ sơ đều được in trong tuyển tập. Nhưng bản thân việc đó không có gì lạ. Bởi chú đang nghi ngờ khả năng hung thủ đã đem nó đi rồi mà. Vậy thì, đó là một bản thảo như thế nào? Lúc đó, điều chú nghĩ đến chính là câu mà bố cháu nói với Momoko, rằng trong lễ tưởng nhớ Tsukumi, anh ấy muốn bật mí một câu chuyện đã được giữ kín. Chú chợt nghĩ, phải chăng đó chính là bài văn của Tsukumi? Phải chăng nó đã được cất giữ chung với tuyển tập các bài văn tốt nghiệp của những học sinh khác? Xét đến tính cách của bố cháu thì chuyện đó dễ xảy ra lắm.”

Mayo nhìn chằm chằm khuôn mặt Takeshi, đoạn nhíu mày.

“Cháu biết chú có một khả năng suy luận đáng gờm, nhưng nếu chú đã biết đến mức đấy thì sao lại không nói cho cháu sớm hơn?”

“Nếu trong lòng cháu có tạp niệm hay tà niệm thì rất có thể nó sẽ thể hiện qua khuôn mặt hay thái độ của cháu. Chú còn phải nhờ cháu làm giúp nhiều việc mà.”

“Cũng có thể… Thế rồi chú đã vớ được chiếc máy tính cũ đó.”

“Sau khi khôi phục dữ liệu, chú đã tìm ra tệp tin chứa toàn bộ các bài văn của Tsukumi. Bài viết cuối cùng chính là ‘Ước mơ ngày sau’. Chú đọc thử và tin chắc chính là nó. Hung thủ, đúng như chú dự đoán, chính là Kugimiya Katsuki.”

“Đúng như chú dự đoán ư? Chú nghi ngờ Kugimiya từ khi nào vậy?”

“Xuất phát điểm là khi chú tổng hợp hành tung của những nhân vật có mặt trong Danh sách Maeda . Cái tên Kugimiya Katsuki đã làm chú vướng mắc. Chắc chắn cậu ta chỉ tiếp xúc với bố cháu vào cái hôm cùng Kokonoe Ririka đến hỏi thăm anh ấy. Liệu rằng lần đó, ai là người liên lạc với bố cháu? Chú thì nghĩ đó là Kokorika, người đảm nhận vai trò quản lý. Chính vì thế, cho dù tên cô ta có được lưu lại trong lịch sử cuộc gọi cũng không lấy gì làm lạ. Nhưng việc tên của Kugimiya Katsuki có trong Danh sách Maeda thì rất lạ. Cậu ta đã liên lạc với bố cháu theo một cách nào đó. Cháu còn nhớ hôm gặp bọn Kakitani ở quán Flute , hai tay cảnh sát đã nói gì với nhau lúc cháu rời khỏi chỗ không? Nếu chú không nhầm thì là thế này: Chúng ta không cần hỏi về cú điện thoại mà nạn nhân gọi đi vào ngày 2 tháng 3 ư? Chú đoán phải chăng chính Kugimiya mới là người mà bố cháu đã gọi điện ngày hôm đó. Nếu vậy thì tại sao cậu ta lại giấu nhẹm chuyện ấy? Sau khi phát hiện bài văn của Tsukumi chính là chìa khóa, chú lại càng thêm nghi ngờ Kugimiya. Vì chú nghe nói hai đứa là bạn thân của nhau. Nhưng nếu Kugimiya là hung thủ thì chỉ còn một nghi vấn. Đó là cậu ta đã biết chuyện bố cháu lên Tokyo từ lúc nào. Không có dấu hiệu gì cho thấy đám bạn có mặt ở buổi họp bàn về vụ họp lớp đã nói chuyện đó với cậu ta. Khi đó, chú đã nghĩ thế này. Phải chăng cậu ta đã nghe từ chính miệng bố cháu? Nếu vậy thì nghe từ lúc nào? Và tại sao bố cháu phải cất công nói ra chuyện đó?”

“Và chú đoán hay là Kugimiya đã ngồi ngay bên cạnh lúc bố cháu nói chuyện điện thoại với Ikenaga nhỉ? Thế nên chú mới bày ra đoạn trò chuyện giống như diễn kịch với Ikenaga.”

“Diễn kịch là gì hả? Cháu phải gọi là tái hiện một cảnh tượng chứ. Xét đến thời điểm bố cháu cho Kugimiya xem bài văn của Tsukumi, chú nghĩ có lẽ là vừa khớp. Ikenaga nói rằng cậu ta đã gọi đến số máy bàn vào ngày 3 tháng 3. Nghĩa là hôm đó bố cháu có nhà. Giả sử hôm mùng 2, bố cháu gọi cho Kugimiya để hẹn gặp thì nhiều khả năng tối mùng 3, cậu ta đã đến nhà chúng ta. Vả lại, khi nghe Ikenaga thuật lại rằng bố cháu không bảo ‘giữ bí mật với Mayo’ mà lại nói ‘giữ bí mật với nó’, chú đoán phải chăng là vì lúc đó bên cạnh bố cháu có một người biết rõ về cháu.”

“Thì ra là như vậy ư?”

Takeshi bèn đặt cốc xuống, đoạn giơ cả hai tay lên. “Màn suy luận của chú đến đây là hết. Nói nhiều mệt ghê.”

“Khoan đã. Vẫn còn rất nhiều điều cháu chưa thông. Chẳng hạn chuyện Kokorika ngoại tình với Sugishita là sao hả chú? Đột nhiên chú nói ra làm cháu ngạc nhiên quá đi.”

“Chuyện đó có phải suy luận gì to tát đâu. Chỉ cần suy nghĩ một chút thì ai cũng nhận ra thôi. Nếu Kugimiya Katsuki là hung thủ thì cậu ta không có bằng chứng ngoại phạm. Sự thật là lúc đầu cậu ta khai mình ở nhà. Nhưng có lẽ chuyện Kokorika đến khách sạn tình yêu là có thực. Nhưng cô ta lại không dám nói ra tên đối phương. Không còn cách nào khác, cô ta đành nói tên Kugimiya.”

“Hình như đúng là như vậy. Nghe nói Kokorika đã liên lạc với Kugimiya và nhờ cậu ta khai như vậy. Không hiểu sao nghe chuyện đó cũng thấy xót xa thật chú nhỉ?”

Theo lời Kakitani thì Kugimiya không biết Kokonoe Ririka đã đi với ai. Song nghe đâu Kugimiya đã nghĩ cho dù Kokorika có người yêu cũng chẳng lạ chút nào nên cậu ta không thấy sốc mà đã hưởng ứng lời đề nghị đó như một người chết đuối vớ được cọc. Thậm chí cậu ta còn toan tính nếu nắm được điểm yếu của Kokonoe Ririka thì sau này bản thân cậu ta cũng sẽ giữ được thế chủ động.

“Vậy đối tượng của Kokorika là ai? Người đó không nhất thiết phải nằm trong số những người có liên quan đến vụ án lần này, nhưng vốn dĩ Kokorika đang làm việc ở Tokyo nên rất ít khả năng người mà cô ta hẹn hò lại sống ở dưới quê. Hoặc có thể là yêu đương qua đường với một cậu bạn đã lâu không gặp. Theo lời Kakitani thì có người đã từ chối cho cảnh sát kiểm tra thông tin định vị trên điện thoại. Đó là ai? Hai kẻ không có bằng chứng ngoại phạm là Makihara và Sugishita. Nhưng Makihara vẫn còn độc thân nên không cần phải che giấu mối quan hệ với Kokorika.”

“Ra vậy, nghe chú nói thế thì chỉ có thể nghĩ đến Sugishita.”

“Chú đã nói nhiều lần rồi, cháu phải động não thêm đi.” Takeshi gí tay vào thái dương mình.

“Shizuka giả mạo và Dekisugi ư? À, nói mới nhớ, cháu nghe Kakitani nói Kugimiya không hay biết gì chuyện chuyển thể Mê cung những bộ não ảo thành trò chơi trực tuyến. Hình như Kokorika và Sugishita đã tự ý triển khai.”

“Thế à? Mà chắc là vậy rồi,” Takeshi rót thêm bia vào cốc của Mayo. Hôm nay ông chú ấy rất hào phóng.

“Vẫn còn một chuyện quan trọng nữa cháu chưa hỏi. Chuyện đó là sao hả chú? Phong thư bên trong đựng bài văn mà Kugimiya nhận được từ mẹ của Tsukumi ấy. Cái đó là do chú sắp đặt nhỉ?”

“Đương nhiên là vậy rồi. Sáng hôm đó chú đã ghé thăm Tiệm cắt tóc Tsukumi và gửi cho bà ấy. Chú bảo muốn bà ấy liên lạc với Kugimiya để đưa cho cậu ta. Chú nói rằng đã tìm thấy nó trong đống đồ của bố cháu, nhưng vì đằng sau phong thư có đề tên Tsukumi Naoya nên nhờ bà ấy nói với Kugimiya là nó đã xuất hiện trong đống kỷ vật của Tsukumi.”

“Và chú đã nhét hai bài văn vào phong thư đúng không? Một là bài ‘Người bạn của tôi’ được viết trên giấy viết văn, còn lại là bản photocopy của bài ‘Ước mơ ngày sau’. Về bản photocopy đó, đúng như suy luận của chú, Kugimiya đã xé và ném xuống sông trước khi đến dự buổi họp lớp.”

“Cậu ta vứt xuống sông ư? Làm vậy là hủy hoại môi trường rồi. Cái thằng láo xược.”

“Kakitani đã nhờ cháu hỏi chú, chú lấy bản photocopy đó từ đâu ra vậy?”

“Chẳng lấy từ đâu ra cả. Chú tự viết,” Takeshi nói tỉnh bơ như không có chuyện gì.

“Chú viết á?”

“Đương nhiên rồi. Còn ai vào đây nữa? Chú đã xem bản nháp tìm thấy trong máy tính và chép lại ra giấy viết văn rồi đem đi photocopy.”

“Vậy tóm lại nó là đồ giả luôn. Sao Kugimiya lại không nhận ra vậy ta?”

“Vì chú đã bắt chước bút tích của Tsukumi. Chắc chắn sau khi lấy trộm từ phòng của bố cháu, Kugimiya đã tiêu hủy bài văn đó ngay lập tức nên cũng không nhớ rõ đâu. Cho dù cậu ta có tưởng Tsukumi đã photocopy lại bài văn đó trước khi nộp cho nhà trường cũng là lẽ thường tình mà.”

“Hình như Kugimiya vẫn đinh ninh đó là bản gốc đấy. Ngay cả cảnh sát cũng thế, huống chi cậu ta. Kakitani còn đang bảo sẽ dùng nó làm bằng chứng kia, làm sao bây giờ hả chú?”

“Chú biết sao được?” Takeshi bèn uống cạn chỗ bia còn sót lại trong cốc.

“Ngoài ra còn những hình ảnh mà cháu vừa nói đến khi nãy. Đoạn video quay lại cảnh khách viếng nhìn lên di ảnh bố cháu trong lễ canh linh cữu và lễ đưa tang. Cảnh sát muốn mượn nó.”

Takeshi liền lắc đầu. “Thứ đó chẳng giúp được gì đâu.”

“Sao lại thế ạ?”

“Trong đoạn video thật, Kugimiya không hề nhắm mắt.”

“Sao cơ?”

“Lúc chú kiểm tra đoạn video, cậu ta đã nhìn thẳng vào bức di ảnh. Cậu ta cũng to gan ra phết. Mặc dù được mệnh danh là Nobita.”

“Vậy những hình ảnh đó là sao?”

“Chú chỉnh sửa đấy.”

“Hả?”

“Nhưng nhờ vậy chú đã khiến Kugimiya lung lay tinh thần còn gì? Lúc đó chú cũng nói rồi đấy, nếu vô tội thì cậu ta chẳng việc gì phải sợ hãi khi máy quay ghi lại hình ảnh cậu ta đang nhắm mắt cả. Cậu ta sẽ trả lời rằng tôi không nhớ, tôi cũng không biết tại sao mình lại nhắm mắt. Tiện đây chú nói luôn, chuyện Makihara lảng mắt đi chỗ khác cũng là do chú chỉnh sửa hình ảnh đấy.”

“Sao, thật hả chú?”

“Cần đến rất nhiều màn trình diễn mà.”

Đột nhiên Mayo thấy thương cho Makihara. Hóa ra chuyện cậu ta bị chỉ trích ngày hôm đó cũng là một vở diễn.

“Vậy, câu hỏi cuối cùng.”

“Vẫn còn nữa sao. Lần này là gì đây?”

“Sao chú lại búng ngón tay?”

“Ngón tay?”

“Chú đã búng tay còn gì, lúc ở lớp học, mỗi khi bật hoặc dừng đoạn video trên màn hình ấy,” tay phải Mayo làm động tác như đang búng ngón tay. Song vì cô không rành món này cho lắm nên nó không thành tiếng. “Chú có cần làm thế không? Đằng nào tay còn lại của chú cũng chỉ thao tác trên điều khiển thôi mà.”

Takeshi liền bĩu môi tỏ vẻ không vừa ý. “Một show diễn không thể thiếu những màn trình diễn được.”

“Vả lại, ngẫm kỹ ra, cháu có cảm giác chú cũng chẳng cần cải trang thành bố cháu làm gì.”

Takeshi trừng mắt nhìn Mayo với vẻ bực bội. “Con bé này nhiều lời thật. Cháu hỏi xong chưa hả?”

“Vâng thì, chắc cháu chỉ hỏi thế thôi.”

“Được rồi, vậy tiếp theo đến lượt chú.”

“Hả? Cháu thì có chuyện gì để hỏi?”

“Có nhiều là đằng khác. Chú gọi cháu đến đây vì mục đích đó mà. Trước tiên phải đổi sân khấu cái đã.” Takeshi chỉ tay vào chiếc bàn trong góc.