← Quay lại trang sách

Chương 2

Y Văn ngả đầu vào lưng ghế, tay nâng ly rượu uống cạn và gọi thêm "chầu" nữa. Trong khi chờ chủ quá rót uýt ki, Y Văn xoay lưng nhìn sang phía bác sĩ Giang Điền và và Đại tá Mạc Kiên đang ngồi đánh cờ cách đó hai bước. Lúc đó là mười giờ đêm chủ nhật thứ nhì tháng sáu, Câu Lạc Bộ vẫn chật ních người, toàn nhân viên của Trung Tâm.

Hôm đó là phiên trực của Giang Điền và Mạc Kiên - Trưởng phòng An Ninh. Chàng là một cây rượu "bét nhè" nổi tiếng, chàng chỉ tới Câu Lạc Bộ để uống cho tới lúc say mèm.

Y Văn là một nhà toán học thời danh môn đệ bậc nhất của nhà bác học Einstein, tuổi trạc tứ tuần, thân hình cao lớn đẩy đà và có khối óc thông minh kỳ lạ. Nguyên là Giáo sư Đại học viện Nữu Ước, Y Văn được mời về Pha tích để cộng tác vào Chương trình Thám hiểm Không gian.

Còn Mạc Kiên, ông ta là một Đại tá, nguyên Trưởng Sở An nình Không quân, cao và gầy mảnh khảnh, mắt sâu hoắm. Về mặt chuyên môn, có người cho ông là tay xuất sắc, nhưng người khác lại bảo rằng ông bất lực chỉ giỏi nói và lý thuyết suông. Nhất là từ một tháng trước, kể từ ngày chuyên gia hỏa tiễn Yên Lịch mất tích một cách cực kỳ bí mật, mà cho đến nay Mạc Kiên đành bó tay, không tìm ra được một vết tích gì để giải thích: Bị gián điệp Nga bắt cóc ư? Trốn sang Liên Xô ư? Bị một đảng cướp nào bắt cóc ư?... Mạc Kiên vẫn chưa trả lời chính xác được những câu hỏi ấy vì chưa có câu trả lời cụ thể nào.

Ngồi đánh cờ một lúc, Y Văn mới nhớ tới ly uýt ki, chàng đưa tay ra sau lưng tìm ly của mình. Trong lúc ván cờ của Giang Điền và Mạc Kiên tới gian đoạn gay go, thì Y Văn sờ thấy ly rượu và nhẹ nâng lên môi uống một hơi ngắn, rồi lại đặt ly xuống trong lúc mắt vẫn chăm chú theo dõi thế cờ của hai bạn đồng sự.

Người chủ quán ở Câu Lạc Bộ có vẻ mệt lừ và bắt đầu ngáp. Anh ta đứng dậy, đi đi lại lại cho đỡ buồn ngủ. Y Văn chậm rãi rút gói thuốc lá trong túi ra lấy một điếu rồi châm lửa, nhưng hai mắt vẫn không rời bàn cờ để xem ai thắng cuộc.

- Kiên ơi, anh ngu đến thế là cùng. Tại sao không cho "Mã" tiến lên đi?

Mạc Kiên gặp thế cờ bí, nhưng nhất định không chịu nghe Y Văn mách nước. Nhà toán học thấy rõ Giang Điền gần sáp thắng bèn nói chọc:

- Thắng tên "đại ngốc" ấy thì vinh dự cái gì?

Ngay lúc đó, cửa lớn bỗng mở, một thiếu nữ diễm lệ bước vào. Đó là Kiều Dung, Bí thư của Tướng Gia Điệp, nàng kiêm luôn nhiệm vụ liên lạc với các báo chí.

Kiều Dung có một sắc đẹp xứng đáng với tên nàng, từ dung nhan, thân hình tới dáng điệu, cử chỉ và giọng nói. Tới làm việc tại Trung Tâm mới được 3 tháng, nàng rất được Tướng Gia Điệp - "ông trùm" của Trung Tâm tín nhiệm và trao những chức vụ nói trên.

Kiều Dung ngừng lại cạnh bàn của 3 nhà thiên văn học, trong đó người ta nhận thấy có Ưng Dung - nhà bác học đứng đầu ở Sở Thiên văn. Ba người muốn lưu nàng lại nhưng Kiều Dung mĩm cười cảm ơn và tiến về phía quầy rượu, kéo ghế ngồi sát toán học gia Y Văn.

- Chào anh Y Văn.

Nhưng chàng vẫn ngồi quay về phía bàn cờ, Kiều Dung nói tiếp:

- Anh Văn, anh mãi mê chuyện gì đó?

- Kìa, cô Dung. Xin lỗi cô, tôi phải phê bình tài đánh cờ của "ông trùm mật vụ". Trời, ngu ơi là ngu! Không biết mưu thần chước thánh đâu mất cả rồi.

- Anh nói gì ác vậy. Có phải việc của mình đâu mà thọc mũi vào. Mặc kệ người ta thua với được. Có ai chế giễu cái bệnh "bét nhè" của anh đâu? Tại sao không nghĩ đến cái tồi của mình mà cứ bới móc cái xấu của người?

Y Văn nổi khùng gắt lên:

- Mời cô đi chỗ khác!

Rồi cầm ly uýt ki uống cạn một hơi. Kiều Dung đỏ bừng mặt nhưng không trả lời.

Người chủ quán can thiệp khéo:

- Thưa cô dùng gì? Tôi có mấy chai nước trái cây nguyên chất vẫn còn cất giấu kỹ để phần cô.

- Cảm ơn. Ông cho tôi ly nước dừa.

Y Văn đặt mạnh ly xuống mặt quầy, rồi gọi thêm "chầu" nữa.

Chủ quán có vẻ không muốn để chàng uống thêm vì lúc đó Y Văn đã bắt đầu say.

- Thưa, đã bảy "chầu" rồi ạ.

Nhà toán học hét lên:

- Anh nói gì vậy? Uống thì trả tiền, có quỵt đâu mà sợ? Anh muốn gây với tôi à?

Chủ quán đành rót thêm ly uýt ki thứ tám, biết rằng sau đó Y Văn sẽ "túy lúy càng khôn". Về phía Kiều Dung, sự bực tức cũng suy giảm vì nàng biết rõ Y Văn đã say, và hơn nữa vì hiểu rõ hoàn cảnh riêng của nhà bác học này nên nàng cũng sẵn lòng tha thứ. Kiều Dung biết rõ là trước đây Y Văn đã say mê rồi kết hôn với một thiếu phụ quá lãng mạn, nhưng ít lâu sau cô vợ bỏ chồng đi theo một ca sĩ hạng xoàng nhưng đẹp trai hơn Y Văn. Dù sao chàng vẫn còn thương nàng nên không ly dị và cũng không kiếm chuyện gì với cặp tình nhân kia về mặt pháp lý, nhưng tính tình Y Văn thay đổi hẳn, chàng uống rượu liên miên và rất ghét nữ giới, không muốn nhìn bất cứ người đàn bà nào dù trên tranh ảnh. Bởi vậy khi gặp Kiều Dung, Y Văn mới có thái độ trên.

Ván cờ vừa chấm dứt, cặp đối thủ cũng gọi rượu uống. Mạc Kiên hỏi:

- Có gì lạ không, cô Dung?

- Thưa Đại tá, chẳng có gì cả, ngoài việc bà vợ nhà bác học Yên Lịch tới bổ túc hồ sơ. Bà ta rất ủ rũ, thật tội nghiệp!

Giang Điền tiếp lời:

- Đôi vợ chồng ấy đúng là sắt cầm hòa hợp. Tôi ít gặp một gia đình mà vợ kính phục chồng như vậy.

Mạc Kiên nhún vai tỏ vẻ hiểu biết vấn đề này hơn ai hết:

- Rồi họ sẽ tái ngộ trong tương lai.

Kiều Dung ngạc nhiên:

- Đại tá nói gì vậy? Lệ Lan tin chắc rằng chồng nàng chết rồi. Trở về làm sao được nữa?

- Cô ngây thơ quá. Anh ấy chạy sang Nga rồi. Giả vờ bị bắt cóc mất tích. Và không muốn mang vợ đi theo đấy thôi.

Y Văn nghe nói vậy liền quắc mắt lên:

- Vây mà cũng gọi là "trùm Mật vụ". Ngu ơi là ngu!

Mạc Kiên nhún vai hỏi lại:

- Anh lấy gì để chứng minh rằng Yên Lịch đã chết?

- Anh ấy là bạn tôi. Tôi biết rõ tâm tình của Yên Lịch lắm. Con người thẳng thắn và trung tín như vậy không thể bỏ chúng ta để theo Nga được.

- Nghĩa là tự ý chạy sang hàng ngũ địch.

Bác sĩ Giang Điền hỏi Y Văn:

- Anh có biết chuyện gì đã xảy ra cho Yên Lịch không?

- Dù có biết, tôi cũng không nói với tên "ngốc" vì hắn có hiểu gì đâu.

Mạc Kiên hằn hộc:

- Đừng nghe thằng "bét nhè". Hắn say rồi.

Y Văn liền xông lại nắm lấy vai Mạc Kiên lay mạnh:

- Yêu cầu anh nói lại câu ấy!

Bác sĩ Giang Điền liền can thiệp, gạt hai người ra, đứng xen vào giữa và nói:

- Anh Văn, sao nóng nãy dữ vậy? Mời anh sang bàn kia với tôi. Tôi có chuyện riêng muốn nói với anh.

Ba nhà thiên văn học cũng đứng dậy sẵn sàng ngăn cản hai người nếu cuộc đánh lộn xảy ra.

Giữa lúc ấy một người đẩy cửa chính của Câu Lạc Bộ bước vào và lớn tiếng hỏi:

- Ông Y Văn có đây không?

Người đó là nhân viên bưu điện tại bưu trạm riêng của Trung Tâm.

- Mời ông Y Văn ra lấy điện tín.

Y Văn tạm ngưng cuộc xung đột chạy ra nhận điện tín. Vừa đi vừa tự nghĩ:

- Điện tín nào? Ai gởi? Lạ quá!

Lãnh xong chàng bó ra đọc.

"Hồng đau rất nặng, anh tới gấp". Thượng khẩn.

Hồng - Tuyết Hồng là vợ chàng. Nàng đã bỏ đi từ nửa năm trời. Y Văn vẫn theo dõi tin tức, nhưng gần một tháng nay, nàng biến mất không biết ở đâu. Rồi đột nhiên nàng nhận được hung tin này.

Bác sĩ Giang Điền hỏi:

- Tin gì làm anh buồn xỉu thế?

- Vâng, tin buồn. Vợ tôi đau nặng lắm, tôi phải đi thăm nàng tức khắc.

Giang Điền nhìn sang phía Mạc Kiên.

- Đại tá sẽ cấp ngay giấy xuất trại cho anh.

Mạc Kiên vẫn chưa nguôi giận:

- Tôi không có quyền. Phải được ông Tướng chấp nhận trước đã, sau đó tôi mới có thể làm giấy...

Kiều Dung đỡ lời:

- Tôi có thể gọi điện ngay về xin phép ông Tướng cho anh.

Nghe câu đó, Mạc Kiên dịu giọng:

- Thôi được. Tôi cho lệnh làm ngay giấy phép và dặn họ mang ra để sẵn ngoài trạm kiểm soát.

- Rất cảm ơn Đại tá.

Y Văn nói xong liền rảo bước ra khỏi Câu Lạc Bộ.

Đêm ấy trời nóng nực và tối om vì là đêm không trăng và nhiều mây. Y Văn rảo bước sang phía tay mặt để trở về nhà cách đó hai trăm thước, trên đường số 2. Chàng quên hẳn câu chuyện xảy ra giữa mình và Mạc Kiên vì lúc này đầu óc chàng bị ám ảnh bởi hình ảnh Tuyết Hồng. Mặc dù nàng "hư" nhưng chàng vẫn thương nhớ và mong có ngày sum họp trở lại.

Và nay là dịp để đưa nàng trở về... Rồi Y Văn hồi hộp lo ngại không biết bệnh trạng Hồng ra sao? Có nguy kịch hay không? Chắc nàng đau nặng nên với đánh điện goi chàng... Còn thằng ca sĩ "mất dạy" chắc nó lẩn trốn mất rồi. Nghĩ tới đó chàng nghiến răng và nắm chặt tay lại giơ lên trời như muốn đấm kẻ thù.

Năm phút sau tới nhà, chàng bật đèn, lấy bức điện ra đọc lại và coi địa chỉ ghi ở phía dưới. Nàng hiện ở mãi tận Sơn la - một thành phố cách Pha tích rất xa, mà giờ khuya này không còn chuyến xe lửa nào nữa. Đành phải đi bằng xe hơi vậy.

Y Văn vào phòng lấy một số vật dụng cần thiết nhét bừa vào một va li nhỏ, kiểm lại tiền rồi hấp tấp xách va li xuống nhà xe, quên cả đóng và khóa cửa.

Mấy phút sau, chàng đã lái chiếc "De Soto" tới cổng Trung Tâm. Viên Trung sĩ trực tại đồn kiểm soát chạy ra trao giấy phép xuất trại và hỏi Y Văn:

- Thưa ông đi đâu? Và đi bao lâu?

- Đi Sơn la, nhưng chưa biết mấy ngày.

- Xin ông cứ cho một thời gian phỏng chừng thôi. Hai hoặc ba ngày tùy ý.

- Anh cứ ghi ba ngày.

- Cảm ơn ông. Chúc ông đi đường bình an!

Y Văn lên xe, cổng trại từ từ mở. Chiếc "De Soto" rồ máy tiến ra khỏi Trung Tâm, chẳng mấy chốc đã biến trong bóng tối.

Y Văn lái xe rất giỏi và thích phóng hết tốc lực dù gặp lúc trong người mệt mỏi. Hôm đó bị kích thích vì bức điện của Hồng, chàng đã cho xe chạy hết mức mặc dù đầu óc bị choáng váng vì rượu, chàng muốn đến Sơn la thật sớm sợ rằng Hồng có thể qua đời trước khi chàng tới nơi. Chàng cũng biết rằng ở phía sau một chiếc Chevrolet của Sở An ninh đang rượt theo vì đó là thông lệ của Trung Tâm. Nhưng Y Văn không lưu ý tới điểm đó và tự nghĩ: "Họ sẽ mệt nhoài khi rượt theo quá 100 ki lô mét. Sau đó chưa chắc đã theo kịp mình. Nếu họ quyết không chịu bỏ cuộc, chắc chắn xe của họ sẽ văng ra khỏi đường". Trường hợp này đã nhiều lần xảy ra khi xe An ninh rượt chàng, và chàng cũng đã nhiều lần vì thế mà bị Tướng Gia Điệp khiển trách.

Chiếc "De Soto" tiếp tục lao mình trong đêm tối với tốc lực 150 ki lô mét một giờ, bất chấp mọi nguy hiểm. Phía sau, chiếc Chevrolet vẫn bám sát với tốc độ tương đương...

Trung sĩ Mã Linh lái xe An ninh vui vẻ nói với bạn:

- Ông Y Văn lái xe tuyệt giỏi. Chưa biết bọn mình có bám mãi được chiếc "De Soto" không?

Chuẩn úy Sơn Niên ngồi cạnh tức tối:

- Chúng ta sẽ vào bệnh viện cả đôi. Lũ bác học chúng nó điên tất cả.

Tiếng bánh xe rít khi vượt một khuỷu đường, xe nghiêng hẳn sang một bên. Mã Linh lẹ tay lấy lại thăng bằng cho xe một cách dễ dàng. Phía trước hai pha đèn "De Soto" vẫn lướt phóng rất nhanh, cách xe An ninh vài ba trăm thước.

Sơn Niên lại hằn học:

- Bám sát nó làm gì? Đừng thí mạng vô ích. Thôi, đi chậm lại đi anh Linh.

- Nhưng, lệnh thượng cấp bắt buộc lúc nào cũng nhìn thấy xe đó. Không thể đi chậm lại được.

- Vô lý quá! Tại sao không cho tụi mình ngồi cùng xe với nó?

- Đã có đề nghị ấy nhưng bọn họ không chịu. Họ viện lý do là như vậy sẽ mất tự do... Nhất là khi có "đào" ngồi bên.

- Bọn họ muốn giết hết nhân viên của Sở An ninh hay sao?

- Nhưng chúng mình lãnh lương để làm việc này mà!

Tới một đoạn ngoằn ngoèo nhiều khúc, hai quân nhân tạm ngừng thảo luận vì Mã Linh phải dồn hết tâm trí vào việc nhìn đường và chú ý vào tay lái. Sơn Niên nhớ lại việc nhà bác học Yên Lịch mất tích trước đây một tháng.

- Tôi vẫn bị ám ảnh cái "vũng dầu" hôm đã giết chết hai anh em đồng đội của chúng ta.

- Đại tá Mạc Kiên cho là thật khó hiểu.

- Một sự việc rõ ràng là chiếc Ford của vợ chồng Yên Lịch không gặp vũng dầu đó. Vì nếu gặp nó thì xe của họ đã bị nạn rồi. Họ vẫn yên lành cho tới lúc anh chồng mất tích trên đỉnh đồi. Như vậy là có bọn người bí mật nào đó đã đổ dầu ra đường một cách vô cùng mau lẹ ngay sau khi chiếc Ford vượt qua đó. Bọn chúng định gây tai nạn cho xe An ninh để xe này bị tê liệt không tiếp tục theo dõi được nữa, chúng sẽ tự do bắt cóc Yên Lịch dễ dàng.

- Không biết Sở An ninh đã tìm ra manh mối gì chưa?

- Có lẽ đã có một vài tia sáng, nhưng còn giữ bí mật... Bọn mình biết sao được?

Bất chợt Mã Linh thấy luồng ánh sáng của "pha" đèn của chiếc "De Soto" đổi chiều rẽ sang tay trái. Chàng nhích bàn chân từ "ga" sang "thắng". Khuỷu đường lộ ra, chàng bớt đà xe rồi lại đạp "ga" khi xe đi vào khúc đường cong.

Ngay lúc đó một vũng dầu hiện ra và lan rộng trên mặt đường. Sơn Niên la lớn nhưng Mã Linh không nghe rõ chàng nói gì. Mã Linh đang quá chăm chú vào tay lái. Chàng cảm thấy chiếc xe đang đi trên một vật gì mềm mềm và bị xê dịch sang bên phải. Tức khắc chàng vội quay tay lái ngược sang bên trái và bỏ hẳn chân "ga" để xe có thể trở vào giữa đường. Nhưng xe đã trượt quá đà, lao mình vượt qua lề đường và húc mạnh vào một tảng đá lớn cạnh đó chừng 7, 8 thước, tạo thành một tiếng nổ lớn vang dội giữa đêm khuya.

Đầu máy chiếc Chevrolet bẹp dúm lại và toàn thân xe bị lật nghiêng. Mã Linh bất tỉnh. Nửa giờ sau chàng dần tỉnh lại và thấy Sơn Niên vẫn nằm bất tỉnh sát ngay bên cạnh. Cả hai người vẫn còn nằm cả trong xe. Chàng muốn gọi bạn nhưng không thể phát ra tiếng được.

Mã Linh vận dụng hết sức còn lại để mở cửa xe và nhoài được ra ngoài bằng cánh tay phải vì cánh tay trái lúc đó bị tê liệt hẳn. Chàng nằm yên không cử động một lúc khá lâu trên mặt đất, vì các vết thương trên ngực rất đau nhức. Rồi chàng ráng nhấc mình lên tìm cách đứng dậy... Tới khi đứng lên được thì mình mẩy càng đau nhức thêm.

Hai "pha" đèn vẫn sáng, và ánh sáng được tảng đá phản chiếu lại làm cho phía trong xe đủ sáng. Mã Linh cúi xuống gọi Sơn Niên, nhưng bạn chàng vẫn nằm co dúm và bất tỉnh. Chàng ngồi xuống nhoài người vào trong xe để kéo Sơn Niên ra ngoài. Mùi xăng và dầu xông lên ngạt mũi, chỉ cần một tia lửa nhỏ xe có thể bốc cháy liền. Chàng thu hết sức còn lại vào cánh tay phải để lôi bạn ra cho bằng được, trong khi cánh tay trái của chàng vẫn còn hoàn toàn bị tê liệt và đau nhức.

Đưa được hết người của Sơn Niên ra khỏi xe thì Mã Linh kiệt sức phải nằm xuống thở. Chàng vô cùng đau buồn vì thấy bạn mình đã tử nạn, xương sọ bị dập và tim đã ngừng đập hẳn...

Mã Linh liền nhớ những lời cuối cùng của Sơn Niên nói về "vũng dầu" đã giết hai bạn Y Miên và Hảo Nhân một tháng trước đây. Chàng lại đành chịu đau, gượng dậy tiến ra lề đường để quan sát vũng dầu và khúc đường vòng. Ánh sáng "pha" đèn phản chiếu và soi toàn thể chỗ đó. Chàng rùng mình và lạnh toát người khi thấy rằng: "Chỉ có vết bánh xe Chevrolet mà thôi, tức là xe do mình lái chứ không có vết bánh xe De Soto của Y Văn. Xe của Y Văn đã qua chỗ đó 30 giây trước - chỉ có 30 giây thôi, mà không thấy vết bánh xe..."

Đại tá Mạc Kiên nhận một điện tín từ Sơn la gởi tới, dưới ký tên Trưởng ty Cảnh sát. Nguyên văn bức điện: "Không có tên Hồng - vợ của Y Văn tại Sơn la. Đã tìm khắp các khách sạn, quán trọ. Cũng không thấy Y Văn tới đây. Không tìm được vết tích nào tại đây. Hết"

Mạc Kiên bực dọc, liệng bức điện tín xuống bàn, rồi vắt tay lên trán suy nghĩ.

- Bí mật và bí mật! Sau Yên Lịch đến Y Văn mất tích trong vòng một tháng. Hai nhà bác học tài ba nhất của Mỹ quốc. Đúng là bọn gián điệp Nga rồi! Nhưng làm sao tìm ra được manh mối việc này? Chương trình thám hiểm không gian bị phá hoại. Làm gì bây giờ?

Mạc Kiên biết rằng Chính phủ Trung ương sẽ hết sức quan tâm đến sự việc này và nếu không khám phá ra được chút bí mật về việc hai nhà bác học mất tích, mình sẽ không thoát được một hình phạt rất nặng nề. Điều đó là điều chắc chắn!

Ông châm thuốc, tay hơi run. Rồi nhìn đồng hồ: 10 giờ rưỡi. Tướng Gia Điệp đã hẹn Mạc Kiên phải tới gặp ông ngay sau khi đã tới khám nghiệm tận nơi xảy ra tai nạn. Mạc Kiên chưa biết nên trình bày cách nào. Lần này, chiếc Chevrolet thứ hai cũng bị tai nạn do một "vũng dầu" đổ ra đường ngay khi chiếc xe trước vụt qua. Bọn phá hoại chỉ nhằm hạ chiếc xe An ninh mà thôi. Không hiểu chúng hành động cách nào mà có thể mau lẹ đến như vậy?

Mạc Kiên đứng dậy để đến gặp Tướng Gia Điệp, nhưng chuông điện thoại reo vang.

- A lô! Ai đó?

- Thưa Đại tá, đã tìm thấy chiếc xe của Y Văn rồi.

- Tìm thấy ở đâu?

- Dạ 8 cây số cách nơi chiếc Chevrolet bị nạn. Ở trong rừng, trên một đường xuyên sơn. Xe còn y nguyên, nhưng không tìm thấy Y Văn.

- Ai tìm thấy?

- Thưa, một nhân viên Thủy-Lâm.

- Có tìm ra dấu vết gì của Y Văn và bọn sát nhân không?

- Thưa, không có gì hết. Chiếc va li của Y Văn vẫn còn nguyên vẹn không bị đụng chạm tới, không mất mát gì. Chiều nay sẽ có báo cáo gởi về. Kính chào Đại tá.

Mạc Kiên đặt ống điện thoại xuống, đấm mạnh lên bàn và la lớn:

- Thằng chó chết Y Văn lại cũng bắt chước như Yên Lịch lần trước. Bỏ xe lại để người khác tưởng là chúng bị bắt cóc. Ai còn lạ gì? Chúng trốn sang Nga và để mình phải gánh chịu tai họa... bị cách chức, về vườn... A! Lũ bác học mất dạy.

Nhớ tới lệnh của Tướng Gia Điệp, Đại tá Mạc Kiên vội vã rời khỏi văn phòng, lên xe tới Tổng Hành Dinh. Trên đường, những hình ảnh, những sự việc và chuyện xích mích đã xảy ra tối qua lần lượt xuất hiện rõ rệt trong trí nhớ của "ông trùm Mật vụ"...

- Thật sáng tỏ như ban ngày! Thằng "khốn kiếp" đã vượt qua biên giới rồi...

Rồi Mạc Kiên yên lặng, sắp xếp các lý lẽ để trong vài ba phút nữa trả lời cho vị "chủ soái" của Trung Tâm.