Chương 3
Y Tân khoát tay vợ, đỉnh đạt tiến vào phòng khách Tổng Hành Dinh. Chiều nay, Tướng Gia Điệp mở cuộc tiếp tân mời toàn thể nhân viên cao cấp cùng các chuyên gia và bác học làm việc trong Trung tâm Pha tích. Ông đã ủy thác cho Kiều Dung mọi việc tổ chức, mua sắm, trang trí và mời đón tân khách. Nàng đã chu toàn nhiệm vụ một cách rất hoàn mỹ.
Kiều Dung trang điểm cực kỳ lộng lẫy với bộ y phục màu đỏ tươi óng ánh, nàng đã xuất hiện dưới mắt mọi người như một vị phu nhân. Khi gặp vợ chồng Y Tân đến hơi muộn, nàng trách khéo với một nụ cười:
- Ông bà bận rộn gì mà giờ này mới tới?
Thanh Thúy biết chồng mình vụng nói bèn trả lời trước:
- Xin lỗi Kiều Dung, tôi hơi nhức đầu nên bắt anh Tân chờ, và Dung cũng phải chờ. Lỗi tại tôi tất cả.
- Em không dám... Thôi mời anh chị vào.
Kiều Dung hướng dẫn vợ chồng Y Tân tới ghế Tướng Gia Điệp đặt tại một góc căn phòng tiếp tân rộng lớn. Kiều Dung đỡ lời vợ chồng Y Tân để xin lỗi vị "chủ soái". Sau mấy lời chào mừng thăm hỏi Tướng Gia Điệp, Thanh Thúy cùng chồng đi chào mọi người. Có một số bạn bè lấy sự chậm trễ của cặp vợ chồng trẻ này làm đề tài để đùa cười trong tiệc rượu.
Người bồi bàn bưng khay tới, Y Tân lấy một ly rượu uýt ki và Thanh Thúy một ly nước trái cây. Hai người trở về chỗ vị "chủ soái" trong khi Kiều Dung lân la đi tiếp xúc với mọi tân khách...
Y Tân là một nhà hóa học danh tiếng, đứng đầu trong nhóm chuyên gia hóa học tại Trung tâm Pha tích, đang tập trung trí óc vào việc chế tạo một loại nguyên liệu đặc rất cấp thiết để có thể phóng "Nguyệt cầu tí hon" lên quỹ đạo. Y Tân đã được Chính phủ mời cộng tác vào Chương trình Thám hiểm Không gian, và tới Pha tích từ ngày mới thiết lập Trung tâm này. Chàng là một thanh niên 32 tuổi, kết hôn với Thanh Thúy được gần ba năm nhưng nàng chưa sinh đẻ lần nào. Khổ người tầm thước, các bắp thịt rắn chắc vì Y Tân rất ham thể thao và bơi lội. Chàng say mê hóa học và cặm cụi ngày đêm trong phòng thí nghiệm, mỗi ngày chỉ đảo về nhà vào những giờ ăn, và có khi gần nửa đêm mới đi về ngủ. Nhưng chàng cũng say mê thi ca như hóa học, lúc mệt thì nằm dài trên ghế xích đu để sẵn trong phòng thí nghiệm rồi ngâm nga mơ mộng.
Thanh Thúy lại khác hẳn, nàng muốn chồng phải có mặt luôn bên cạnh, phải chiều chuộng và nâng niu vợ. Óc nàng rất thực tế vì là con gái của một đại thương gia và cũng giúp cha nhiều trong việc kinh doanh. Hàng ngày vẫn thường xảy ra cãi lộn mỗi khi chàng có mặt ở nhà. Không hiểu tại sao hai người lại có thể kết hôn với nhau được? Đó là câu hỏi thông thường của nhiều người trong Trung tâm Pha tích.
Nhưng trong cuộc đời tình cảm của Y Tân còn một người đàn bà thứ hai xen vào. Đó là Bạch Liên, một thiếu phụ lãng mạn và si tình, vợ nhà thiên văn học Hòa Lạc.
Mọi người trong Trung tâm đều biết rõ chuyện giao du thân mật giữa Y Tân và nàng từ gần hai tháng...
Bác sĩ Giang Điền là người tới sau cùng vì ông bận giải phẫu cho một thiếu niên giúp việc tại phòng thí nghiệm. Em này bị ngã gãy chân trong lúc đá banh ngoài bãi biển vào khoảng 3-4 giờ chiều. Bác sĩ tới chào "chủ soái". Tướng Gia Điệp cũng hỏi han về tình trạng cậu bé bị thương.
Thanh Thúy chăm chú nghe câu chuyện giải phẫu. Y Tân thừa dịp chạy ra chào hỏi anh em đồng sự, rồi lẩn dần tới chỗ Bạch Liên trong lúc nàng đứng nói chuyện với Lan Anh, một nữ hóa học cộng sự viên của chàng. Mấy phút sau Thanh Thúy nghếch mắt tìm chàng nhưng cũng để mặc chàng vì nàng định nhân cơ hội đó tố cáo câu chuyện "nhăn nhện" giữa Y Tân và Bạch Liên với Tướng Gia Điệp. Thấy Y Tân tới gần, Bạch Liên âu yếm nắm thật chặt lấy tay chàng. Lan Anh giả vờ không biết có chuyện ám muội giữa hai người, nàng nói:
- Chị Liên đang khủng bố tinh thần em, vừa may ông tới đúng lúc.
Y Văn vẫn mến chuộng Lan Anh vì trong nhóm hóa học gia, nàng là người cộng sự đắc lực nhất của chàng.
Chàng mĩm cười trả lời:
- Cô kể lại tôi xem chị Liên đã kể những gì kinh khủng và rùng rợn.
Lan Anh rùng mình một cái rồi trả lời:
- Chị ấy nói ban nãy chị ấy bói bài và quẻ bói cho biết rằng tối nay lại xảy ra một tai nạn lớn nữa.
Y Tân cau mày khó chịu vì Bạch Liên là người say mê khoa học huyền bí nhất là bói toán và tướng số. Gặp ai nàng cũng hỏi ngày giờ sinh để tính số mệnh theo khoa Tử vi hoặc xem chỉ tay...v...v..
Thấy Lan Anh nói vậy nàng giải thích thêm:
- Chẳng cần phải bói bài cũng có thể biết được việc ấy. Vì hôm nay là ngày chủ nhật thứ hai trong tháng.
Y Tân liền chất vấn:
- Chủ nhật thứ hai trong tháng này thì xảy ra tai nạn à? Xảy ra ở đâu và cho ai? Trên thế giới, giờ phút nào mà chẳng có tai nạn, chẳng chỗ này thì chỗ khác.
Bạch Liên giải thích:
- Đây nhé! Sự việc sờ sờ ra đó, Yên Lịch và Y Văn đều mất tích và xe hơi của Sở An ninh đều bị nạn vào chủ nhật thứ hai trong tháng - tháng trước nữa và tháng vừa qua. Đúng không? Và theo khoa học tướng số, nếu xảy ra hai tai nạn như vậy thì bao giờ cũng có tai nạn thứ ba nữa. Đủ ba thì mới hết!.
Y Tân yên lặng suy nghĩ. Tới lúc đó thì chàng mới thấy rằng Bạch Liên là người đầu tiên tìm ra sự trùng ngày trong hai tai nạn xảy ra cho Trung tâm và tạo nên cuộc khủng hoảng khá trầm trọng.
- Tức là đêm không trăng, trời rất tối.
Lan Anh nhún vai không tin như vậy:
- Chị cho đó là do tiền định phải không? Tôi không tin là có thể xảy ra một tai nạn thứ ba được nữa. Cơ quan An ninh đã có biện pháp mới đề phòng rất chu đáo và cẩn mật rồi.
Y Tân gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Lan Anh, vì chàng biết rõ là sau sự vụ Y Văn mất tích Sở An ninh đã áp dụng những biện pháp mới, tổ chức canh phòng rất chặt chẽ để bảo vệ các cơ sở và nhân viên của Trung tâm. Từ nay, tất cả các nhà bác học và chuyên gia đều phải có người của Sở An ninh theo sát. Kể cả những nhân viên hành chánh hay kỹ thuật đã biết ít nhiều về những bí mật của Trung Tâm. Không cho xe Chevrolet nào đi theo họ nữa, trái lại cho một nhân viên An ninh đi cùng xe với họ và có một xe An ninh đi trước để mở đường. Đây là một "quân luật", vì vậy không ai dám phản đối.
Bạch Liên bực mình đưa tay lên nắn lại mái tóc rồi trả lời:
- Dù có biện pháp mới hay không, việc phải đến sẽ đến. Riêng tôi, tôi rất lo sợ.
Rồi mặt tái nhợt, người run lật bật, nàng vội nắm chặt lấy tay Y Tân, nàng đứng tựa vào chàng và quên rằng có Lan Anh ở bên cạnh. Bạch Liên thỏ thẻ nói nhỏ:
- Anh Tân, hãy hết sức thận trọng! Em rất lo ngại cho anh!
Y Tân ngượng ngùng đỏ mặt. Chàng đẩy nhẹ Bạch Liên ra và hỏi:
- Bói bài có thể biết được ai là nạn nhân thứ ba không?
Nàng trả lời:
- Yên Lịch... Y Văn... Tên hai người đều bắt đầu bằng chữ "Y"... Tên nạn nhân thứ ba chắc cũng bắt đầu bằng chữ ấy. Ngoài tên anh, còn có tên ai bắt đầu bằng chữ "Y" không?
Lan Anh phát cáu:
- Chị điên à? Nói nhảm nhí bậy bạ. Thôi, xin lỗi chị.
Rồi nàng tức tối quay lưng đi thẳng, để mặc Y Tân và Bạch Liên đứng lại. Liên nói:
- Chị ta kỳ cục quá. Nếu không tin khoa học huyền bí thì cứ ở lại đây thảo luận cho ra lẽ phải. Tại sao không dám đối thoại?
- Vì câu chuyện của Liên rùng rợn quá. Tại sao việc chưa xảy ra mà dám đoan chắc trăm phần trăm, làm cho người nghe phải bực mình?
- Bực mình cái gì khi người ta nói theo quẻ bói và theo số mệnh chứ có bịa đặt gì đâu?
Có một người nhè nhẹ hỏi ở phía sau lưng:
- Quẻ bói gì ly kỳ vậy?
Hai người quay lại thấy Hòa Lạc - chồng Liên đứng đó từ bao giờ không rõ. Mắt chàng mấp máy luôn vì quen làm như vậy trong khi quan sát tinh tú qua các viễn vọng kính. Y Tân tự hỏi không biết Hòa Lạc có nghi ngờ gì không vì... câu chuyện giữa chàng và Bạch Liên đã có nhiều người biết. Dù bận rộn đến đâu thì một ngày kia Hòa Lạc cũng nghe thấy tiếng đồn. Bạch Liên trả lời chồng:
- Em đã bói bài thấy rằng tối nay sẽ có một tai nạn lớn nữa sẽ xảy ra cho Trung Tâm. Chị Lan Anh đã không tin mà lại còn cho là em điên, rồi chị ấy bỏ đi.
Hòa Lạc đưa tay đập mạnh vào lưng vợ, rồi vừa cười vừa nói:
- Mặc xác cô ta, không tin thì thôi, cáu cái gì? Riêng anh, anh thấy bao giờ em cũng đoán trúng.
Bạch Liên mĩm cười sung sướng.
- Đoán trúng cho người khác, nhưng chẳng bao giờ đoán trúng cho anh. Không hiểu tại sao?
Bỗng nhiên Hòa Lạc đổi sắc mặt, nói một cách giận dữ:
- Chúng ta không hợp với nhau, em vẫn luôn nhắc đi nhắc lại như vậy. Tốt hơn hết là...
Nói chưa hết câu chuyện, chàng đã quay lưng đi thẳng sang góc đối diện, cách đó chừng hai chục thước.
Bạch Liên nói với Y Tân:
- Hắn ghen đó, nhưng em cóc cần.
- Dù sao Liên cũng nên coi chừng. Hắn có thể đưa chúng mình ra tòa.
- Ừ, thì ly dị chứ gì. Em rất mong hắn làm như vậy.
Nàng nắm chặt tay Y Tân, rồi ghé vào tai nói nhỏ:
- Anh và Thanh Thúy cũng không hợp nhau. Còn đợi gì không xin ly dị? Chúng mình sẽ sung sướng...
Một chiêu đãi viên bưng khay rượu tới, hai người phải ngưng tâm sự. Y Tân lấy một ly uýt ki, còn Bạch Liên cám ơn không dùng gì nữa. Hai bà khác, vợ sĩ quan trong trại tiến lại gần Bạch Liên để gợi chuyện. Y Tân nhân cơ hội lãng ra chỗ khác... Các bà nói những chuyện gà vị, trang điểm...v....v.. Mấy phút sau, Bạch Liên ngước mắt tìm nhưng không thấy Y Tân, nàng chắc rằng chàng đang đứng lẫn trong đám bạn bè nào đó.
Trong lúc cuộc tiếp tân của vị "chủ soái" đang tiếp diễn, mọi người đều không trông thấy bóng của Đại tá Mạc Kiên, chánh Sở An ninh đâu. Chiều hôm đó, ông phải ở lại văn phòng để nghiên cứu tập hồ sơ về việc Yên Lịch và Y Văn mất tích... Tiếng vui nhộn từ phòng tiếp tân vọng lại càng làm cho ông thấy khó chịu.
- Vẫn chưa có lấy một tia sáng nào!
Mạc Kiên nói một mình, rồi lấy thuốc ra hút và chăm chú suy nghĩ trước hai tập hồ sơ... Theo lệnh của "chủ soái", nếu một tuần nữa mà không tìm ra manh mối hai vụ này, Mạc Kiên sẽ bị "về vườn" thật sự. Tướng Gia Điệp đã nhiều lần khiển trách, lần này chắc chắn ông sẽ thẳng tay.
Suy đi xét lại, lần giở hết trang này đến trang khác trong hai tập hồ sơ, Mạc Kiên vẫn thấy mình còn đứng ở khởi điểm, tức là vẫn chưa tìm ra đầu mối nào có thể giúp ông tìm ra sự thật. Một hồi chuông điện thoại, ông cầm ống nghe lên:
- A lô! Tôi nghe đây.
Một giọng đàn bà êm dịu hỏi:
- Thưa Đại tá có biết hôm nay là ngày chủ nhật thứ nhì trong tháng bảy không?
Ngạc nhiên, Mạc Kiên hỏi lại:
- Xin bà cho biết quý danh?
Người đó nói tiếp:
- Yên Lịch mất tích vào tháng năm vào ngày chủ nhật thứ nhì, và Y Văn trong tháng sáu, cũng đúng ngày chủ nhật thứ nhì... Đã có hai thì phải có ba... Đại tá chớ coi thường.
Một lần nữa, Mạc Kiên cáu kỉnh hỏi lại:
- Thưa, bà là ai?
Như coi thường "ông trùm Mật vụ", người đàn bà nói tiếp:
- Yên Lịch... Y Văn... tên hai người đều bắt đầu bằng chữ "Y". Nạn nhân thứ ba cũng sẽ như vậy. Đại tá thử tìm trong số các bác học và chuyên gia ở đây xem có tên ai bắt đầu bằng chữ "Y" nữa không?, Y Tân chẳng hạn. Nếu đứng ở địa vị Đại tá, tôi sẽ theo dõi và kiểm soát Y Tân rất chặt chẽ ngay từ bây giờ trong cuộc tiếp tân của "chủ soái"... Có thể khám phá ra được ổ gián điệp của địch.
Tạch! Người đàn bà đã đặt máy xuống. Cuộc đàm thoại chấm dứt. Mạc Kiên vội gọi lại tổng đài điện thoại của Trung tâm hỏi số điện thoại vừa nói chuyện với mình. Tổng đài trả lời, đó là số của phòng tiếp tân Tổng Hành Dinh.
Biết rằng lúc đó, phòng này còn chật ních tân khách của Tướng Gia Điệp, không thể biết được ai đã gọi đến Sở An ninh, Mạc Kiên bèn ngồi suy nghĩ: "Hai lần đầu là ngày chủ nhật thứ nhì trong tháng và tên hai nhà bác học mất tích đều bắt đầu bằng chữ "Y"... Bọn phá hoại đã chú ý lựa chọn như vậy, hay vì may rủi mà có sự trùng ngày, trùng chữ?
Mạc Kiên đứng dậy cất hai tập hồ sơ vào tủ, rồi bước ra khỏi văn phòng. Bên ngoài trời tối và chỉ có muôn ánh sao lấp lánh của một đêm hè không trăng...
Tới Tổng Hành Dinh, Mạc Kiên đột nhập vào phòng tiếp tân giữa lúc cuộc khiêu vũ bắt đầu. Gặp Kiều Dung đang nhảy với Giang Điền, Mạc Kiên giơ tay chào nhưng mắt chú ý nhìn xem vợ chồng Y Tân ở đâu. Dàn nhạc ngừng hòa tấu khi vũ khúc chấm dứt, vẫn chưa thấy bóng Y Tân nhưng Thanh Thúy xuất hiện ở phía trước mặt, Mạc Kiên bước tới hỏi nàng:
- Chào bà. Ông nhà đâu?
- Tôi không rõ. Trước đây mười mấy phút tôi còn thấy đứng nói chuyện với mấy ông bạn. Từ lúc bắt đầu khiêu vũ, tôi sơ ý không nhìn xem ảnh nhảy với... cô nào.
Thanh Thúy kiểng hai chân hết mức để tìm xem chồng mình đang đứng ở chỗ nào:
- Không thấy chồng tôi đâu. Lạ quá!
Rồi nàng nói tiếp với giọng mỉa mai:
- Đại tá cứ hỏi chị Bạch Liên, không chừng chị ấy biết đấy.
Mạc Kiên cám ơn rồi đi tìm Bạch Liên lúc ấy đang đứng tận ở cuối phòng, đang nói chuyện với Hà Minh - một chuyên gia điện tử.
- Chào bà. Bà có thấy Y Tân đâu không?
Bạch Liên ngước mắt nhìn quanh.
- Lạ nhỉ! Anh ấy vừa ở đây mà.
- Tôi đã tìm khắp phòng này và chú ý nhìn đi nhìn lại nhiều lần đều không thấy ông ta đâu. Bà vợ cũng chẳng biết chồng mình đâu.
- Anh ấy vừa nhảy với tôi chưa đầy năm phút.
Hà Minh nói thêm vào:
- Tôi cũng thấy chị nhảy với anh ấy. Đại tá thử hỏi người tùy phái xem sao. Có lẽ anh ấy ra ngoài đi bách bộ.
Bạch Liên tỏ vẻ muốn nói điều gì, nhưng lại thôi. Nàng cho rằng Y Tân không đi bách bộ vì nếu có chàng đã gọi nàng chứ không thể đi chơi một mình như vậy.
Mạc Kiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Hà Minh:
- Vâng, tôi đi tìm người tùy phái.
Hà Minh đợi cho ông ta đi cách xa rồi mới nói:
- Tội nghiệp! Làm "trùm Mật vụ" có sung sướng gì đâu? Mọi người vui chơi mà ông ta phải đầu tắt mặt tối.
Nhưng Bạch Liên bắt đầu hồi hộp không lưu ý đến câu nói ấy. Nàng lo sợ... giữa lúc ban nhạc cử một vũ khúc mới, Hà Minh đề nghị:
- Mời chị nhảy với tôi bài này.
- Xin lỗi anh, tôi mệt rồi.
Rồi Bạch Liên đi về phía cửa và gặp Mạc Kiên đang hỏi người tùy phái:
- Anh có biết ông Y Tân - phụ trách về hóa học ở Trung Tâm không?
Vì là một binh sĩ nên anh ta đứng nghiêm trả lời:
- Thưa Đại tá, anh ta vừa ra khỏi phòng.
- Bao lâu rồi?
- Thưa, chừng năm, sáu phút thôi.
- Ông ấy có nói là đi đâu không?
- Thưa không, nhưng ông ấy có vẻ vội vàng lắm, gọi mở cửa rồi đi vụt ra ngoài không nói năng gì cả. Không hiểu ông ta đi đâu.
- Thôi được. Cảm ơn anh.
Rồi Mạc Kiên hùng hổ xông ra khỏi phòng. Bạch Liên chạy theo, mặt tái nhợt. Còn chú lính tùy phái thì ngạc nhiên không hiểu chuyện gì...
Nhà hóa học Y Tân lãng ra khỏi phòng tiếp tân, bỏ mặc vợ và ý trung nhân tiếp tục khiêu vũ, chàng rảo bước đi về phòng thí nghiệm hóa chất. Đó là một cái hầm sâu dưới đất mười thước, hình bán cầu, kiến tạo bằng thép đúc liền khối. Phòng này được đặt tên là "Nắp Chuông" vì hình thể đặc biệt của nó.
Trong phòng đầy đủ các loại phểu, chai, lọ, ống thủy tinh, các dụng cụ tế vi để đo lường. Ngoài ra, đặc biệt hơn các phòng thí nghiệm khác là một lò điện rất mạnh và một lò nguyên tử kiểu rất nhỏ.
Công tác chính yếu của Y Tân là nghiên cứu để tìm ra những loại nguyên liệu tân kỳ vô cùng mạnh mẽ để sử dụng cho hỏa tiễn ba tầng gắn liền, hỏa tiễn khổng lồ này sẽ mang "Nguyệt cầu tí hon" lên quỹ đạo ở một cao độ tối đa.
Có thể coi mỗi tầng là một hỏa tiễn riêng: Tầng thứ nhất là hỏa tiễn "Oai king" (Viking) kiểu ngoại hạng, trong có một lò điện để đốt cháy một loại nhiên liệu đặc biệt đã phát minh được từ hai, ba năm trước.
Tầng thứ hai cũng tương tự, nhưng với một loại nhiên liệu khác mạnh hơn. Tầng thứ ba phải dùng một loại nhiên liệu đặc biệt hơn cả do Y Tân đang nghiên cứu và sắp hoàn thành. Bởi vậy ngày đêm chàng dùng hết tâm trí và sức lực vào công tác này để "Nguyệt cầu" của Mỹ quốc có thể sớm lên quỹ đạo.
Tất cả ba loại nhiên liệu này đều là những hóa chất rất dễ biến hóa, và khi biến hóa thì tạo thành tiếng nổ kinh hồn. Vì lý do ấy mà phòng thí nghiệm hóa học của Y Tân phải đặt rất sâu dưới đất và trên còn có một khối bê tông khổng lồ án ngữ để phòng tai nạn "nổ" có thể xảy ra khi nhà bác học tính lầm một phần ngàn mi li mét. Nếu không đề phòng như vậy, Trung Tâm có thể bị tổn thất quá nửa về tài sản và nhân mạng.
Loại nhiên liệu mà Y Tân đang tìm phải là một "chất đặc" có đặc tính chịu đựng nổi nhiệt độ rất cao mà không bị biến hóa - nhiệt độ nói đây là do sự cọ sát của vỏ hỏa tiễn vào không khí trong khi bay với một siêu vận tốc rồi nhiệt độ ấy truyền vào trong và lan tới bình nhiên liệu. Nhiên liệu "đặc" này phải "đứng vững" giữa nhiệt độ tối cao này mà không bị phát hỏa tức là nổ trước khi được phát hỏa với một tia lửa điện.
Tới phòng thí nghiệm, Y Tân mĩm cười để lộ một vẻ mặt vô cùng sung sướng. Y Tân biết chắc công thức này không thể sai lệch được. Chàng mở tủ sắt lấy ra một chiếc hộp đựng một chất mềm dẻo, màu nâu. Đây là nguyên liệu "đặc" đang trong thời kỳ chờ đợi một phương pháp để hoàn thành, chất này chưa thể chịu nổi một nhiệt độ quá cao. Chàng đặt chiếc hộp lên bàn rồi lấy thêm hai lọ sành không rõ đựng chất gì, nhưng trên có ghi công thức hóa học. Chủ ý của Y Tân là lấy một chút xíu hóa chất của hai cái để trộn với mẫu nhiên liệu nâu với mục đích tạo ra một mẫu nhỏ nhiên liệu "đặc" có khả năng hoàn toàn chịu đựng được nhiệt độ rất cao, tức là thực hiện công thức vừa nảy ra trong đầu chàng chưa được mười phút. Chàng sẽ đặt miếng nhiên liệu mẫu đó vào lò lửa điện để thử xem có thật nó có thể chịu đựng được nhiệt độ tối đa không?
Khi vừa tháo nắp cái lọ thì... Trời ơi! Một bàn tay bí mật nào đã đột nhập vào phòng thí nghiệm không biết tự bao giờ. Hóa chất trong đó đã bị thay thế bằng một chất khác, gặp không khí bên ngoài chất đó sùi bọt, ùn ùn dâng lên nổi tràn ra ngoài. Hai bàn tay Y Tân bị cháy vô cùng đau nhức. Chàng bỏ rớt hai tay xuống, hóa chất đó chảy ra lênh láng và tràn tới miếng nhiên liệu màu nâu. Mẫu nhiên liệu bốc khói rồi ngọn lửa bùng lên rất lớn. Thế là tất cả căn phòng thí nghiệm biến thành một lò lửa khủng khiếp chờ phút bùng nổ. Y Tân ngã gục bất tỉnh ngay từ phút ngọn lửa vừa xuất hiện...
Tiếng nổ phát ra kinh thiên động địa... nền đất và nhà cửa trong toàn thể Trung tâm Pha tích đều bị rung chuyển rất mạnh. Mọi cánh cửa đều bật tung, kính bị vỡ nát, nhiều đường dây điện bị cắt đứt và đèn tắt hết.
Trong phòng tiếp tân của Tướng Gia Điệp mọi người đều hoảng sợ và một số bị té nhào khi xảy ra tiếng nổ rùng rợn. Các phụ nữ đều sợ mất hồn, gào la trong bóng tối. "Chủ soái" lên tiếng trấn an bằng một mệnh lệnh:
- Hãy yên lặng va ngồi tại chỗ! Sắp có ánh sáng. Đừng rối loạn, hoảng sợ vô ích.
Ngừng một phút, ông nói tiếp:
- Tất cả phụ nữ ở lại trong phòng, còn bao nhiêu đàn ông đi theo tôi ra sân xem tiếng nổ phát ra từ đâu. Tiểu đội dịch vụ đi lấy đèn tự động.
Rồi ông tiến ra trước, lướt tầm mắt ra bốn góc trời. Còi báo động cũng vừa nổi lên. Có nhiều bóng người chạy và gọi nhau trong đêm tối. Một bóng phụ nữ vụt tới, xô vào Tướng Gia Điệp.
- Ai? Tai nạn xảy ra ở đâu vậy?
- Tôi, Bạch Liên... Thưa "chủ soái", phòng thí nghiệm của Y Tân bị nổ. Anh Tân... anh Tân... Khổ quá! Có lẽ anh... anh bị rồi... Anh Tân... anh Tân...
Chàng đã tìm ra được công thức của hóa chất "đặc" ấy, tức là nhiên liệu kỳ lạ. Mỹ quốc đang mong đợi để có thể sớm phóng "Nguyệt cầu" lên quỹ đạo. Chàng đã tốn không biết bao nhiêu công phu và thì giờ ngay từ những ngày đầu khi vừa tới Pha tích, mà tới lúc này vẫn đành chịu bó tay. Hôm nay tự nhiên công thức nhiên liệu đặc vụt hiện ra trong đầu óc Y Tân giữa lúc dự tiệc rượu tại Tổng Hành Dinh, đâu có phải do suy luận hay tính toán gì... nhưng do bất ngờ may mắn - tức là do một "danh từ" không đâu thốt ra từ cửa miệng một bạn đồng sự trong lúc chuyện gẫu... Danh từ đó đã gợi ra một ý tưởng và ý tưởng này đã tạo ra công thức hóa chất trong khối óc kỳ quặc của Y Tân. Nếu không có buổi tiệc tiếp tân của "chủ soái", chưa biết bao giờ mới tìm ra loại nhiên liệu đặc mà mọi người đang trông chờ... Có lẽ phải hàng năm nữa.
Bạch Liên ngất đi, ngã lăn xuống sân cỏ. Tướng Gia Điệp vội chạy vào phòng, cầm điện thoại gọi đi hỏi mọi nơi trong trại. Những người vừa theo ông ra sân đều ùa chạy tới khu phòng thí nghiệm hóa học.