Chương 15
Ngay chiều hôm đó, sau cuộc điện đàm với Huy Ban, Đại Tá Bảo Đình hạ lệnh lấy mười hai nhân viên võ trang và ba xe hơi của Sở An ninh. Rồi đoàn người và xe rời khỏi Trung tâm Pha tích và đi dọc bờ biển lên phía Bắc... Gần hai giờ đi trên con đường ngoằn ngoèo uốn khúc theo sườn đồi núi, những khu rừng thông rộng. Hai bên đường đá lớn xen kẻ những cánh đồng cỏ hoang vu... Sau cùng, họ tới một bãi biển nhỏ hẹp. Tại đó chỉ có một căn nhà độc nhất ẩn mình sau một khu rừng rậm. Đây chính là địa điểm do Huy Ban chỉ dẫn trong cuộc điện đàm với Hồ Anh sau khi chàng đã hạ được Bá Tôn và hai tên thuộc hạ.
Trong khi chờ đợi Hồ Anh tới, việc đầu tiên của Huy Ban là xuống nhà kho để tìm dây lớn để trói hai địch thủ (còn sống) thêm nhiều vòng nữa cho chắc chắn hơn. Rồi chàng cùng với Yến Nương đi lục soát hết mọi ngõ ngách trong ngôi nhà này. Nhưng hai người không tim được một mảnh giấy hay một đồ trang bị nào khả nghi về mặt do thám và tình báo...
Nghe tiếng đoàn xe vọng tới, hai người tạm ngưng cuộc lục soát và chạy ra ngoài đứng đợi.
Ba xe An ninh tới nơi và dừng lại đúng lúc Huy Ban và Yến Nương vừa ra tới cổng. Hồ Anh xuống xe, vô cùng hoan hỉ:
- Tưởng Bác sĩ Lý Đan đã tới Mạc Tư Khoa rồi!
Huy Ban cười rộ:
- Ông ta nhất định không chịu đi và mời Đại tá tới đây gặp ông trùm gián điệp Liên xô để thảo luận về việc đó...
Toán nhân viên Sở An ninh rất ngạc nhiên giữa câu chuyện của Đại Tá Bảo Đình và Thiếu Tá Diên Phi. Họ không hiểu tại sao Tổ chức Gián điệp Liên xô tại Hoa Kỳ không thủ tiêu "Nhà bác học mù" sau khi bắt cóc bị ông ta khước từ không chịu hợp tác với Nga? Tại sao họ lại chịu điều đình? và tại sao Thiếu Tá Diên Phi lại ở đây?
Nhưng không để mất thời giờ, Huy Ban hướng dẫn Hồ Anh và các nhân viên tiến vào nhà, chàng vừa đi vừa nói:
- Biệt thự này là Tổng hành dinh của "Thống soái Bá Ôn" - tổng chỉ huy đạo quân thứ năm của Nga tại Hoa Kỳ. Ông ta đang đợi chúng ta ở trong nhà.
Đoàn người vừa tới phòng khách và thấy có một người bị trói rất chặt chẽ nằm dài trên sàn gạch hoa. Huy Ban chỉ vào hắn:
- Xin giới thiệu, đây là ông Bá Tôn - biệt hiệu Bá Ôn, Quan Ôn, lãnh tụ tối cao của tổ chức gián điệp Liên xô tại Mỹ quốc... Xin quý bạn rước ông ta đi. Cuộc điều đình sẽ mở tại Trung tâm Pha tích.
Hồ Anh cử ba nhân viên khiên Bá Tôn ra xe. Sau đó Yến Nương đưa bốn nhân viên lên lầu khiên Văn Du xuống và đưa ra đặt vào một xe khác. Tất cả bảy người nhân viên này đều được lệnh ở lại bên ngoài, đứng sát hai xe để canh gác và đề phòng bất trắc... súng trên tay và sẵn sàng nhả đạn.
Cuộc thẩm xét tiếp tục nhờ sự giúp sức của các nhân viên An ninh còn lại trong nhà. Tất cả mọi phòng lớn nhỏ và các cơ sở phụ thuộc, các ngăn bàn và ngăn tủ, các hộp và các gói lớn nhỏ đều bị lục lọi rất tỉ mỉ. Bao nhiêu sổ sách giấy tờ đều do chính Huy Ban và Hồ Anh coi lại từng trang. Một giờ sau, không còn một xó nhà nào và một đồ vật lớn nhỏ nào mà không bị kiểm soát, nhưng tuyệt nhiên không tìm ra một vết tích gì có thể cung cấp thêm một tia sáng nhỏ về tổ chức gián điệp Nga, nhất là về bọn nội tuyến của họ đặt trong Trung tâm Pha tích.
Huy Ban thở dài, rồi nói với Hồ Anh hạ lệnh cho toán nhân viên sửa soạn ra về... Giữa lúc đó, chuông điện thoại réo lên, Huy Ban vội chạy tới cầm máy đặt lên tai:
- A lô!... "cụ Bá" có nhà không?
- Chính tôi "Bá" đây!. Ai nói chuyện với tôi đó?
- Tôi, Sinh đây mà...
- À, anh Sinh. Hôm nay máy hư, nghe không rõ giọng anh, có việc gì đó?
- Việc "thằng mù" xong chưa? Anh Yên nhà tôi bình thường chứ?
- Xong xuôi và êm đẹp lắm... Anh Yên rất mạnh giỏi...
- Còn món quà "cụ Bá" đã hứa gởi cho tôi?
- Trao tất cả cho Yên rồi... Anh ấy sẽ gởi cho anh trong một vài ngày.
- À quên... có đủ bốn gói không?
- Dĩ nhiên. Tôi trao đủ bốn gói để hai anh chia nhau...
- Cám ơn và kính chào "cụ Bá".
Vừa đặt xong máy điện thoại xuống, hai mắt Huy Ban sáng lên. Chàng mĩm cười vui sướng trở về chỗ cũ kéo Hồ Anh sang phòng bên và nói:
- Anh có biết ai vừa nói chuyện trong điện thoại không?
- Không! Nhưng chắc không phải là người trong bọn mình vì chỉ có anh và tôi biết số điện thoại nhà này... Như vậy tức là một tên trong bọn chúng vừa gọi tới.
- Đúng. Nhưng cũng là người của ta... Tên nội tuyến! Người mà bọn mình đang cố gắng dò xét cho ra. Thật là Trời giúp ta: chính Bạch Đức Yên là nội tuyến. Em của hắn là Bạch Đức Sinh vừa gọi điện thoại cho Bá Tôn vì tưởng tên trùm của bọn chúng đã hoàn toàn thành công trong việc bắt cóc và đưa "Nhà bác học mù" sang Liên xô. Bây giờ chúng ta phải trở về Pha tích ngay tức khắc để chụp lấy Đức Yên trước khi hắn chạy trốn.
Bảy giờ tối.
Các sinh hoạt tại Trung tâm Pha tích vẫn như thường lệ. Trong hai Câu lạc bộ Sĩ quan và Dân sự, các quân nhân, các bác học và các chuyên gia đều tề tựu đông đủ để ăn uống chuyện trò giải trí. Chẳng ai lưu tâm đến sự vắng mặt của Đại Tá Bảo Đình và Thiếu Tá Diên Phi, dù tinh ý đến đâu thì cũng chỉ tưởng rằng hai Sĩ quan này mãi đi chơi ngoài thị trấn chưa về kịp.
Việc vợ chồng nhà bác học Lý Đan bị bắt cóc đêm trước, chỉ có Trung Tướng Gia Điệp, Đại Tá Bảo Đình và một số ít nhân viên Sở An ninh biết rõ. Nhưng vị "chủ soái" đã hạ lệnh bắt họ phải triệt để giữ kín. Bảo Đình còn tỏ ra nghiêm ngặt hơn nữa: những nhân viên ấy đều bị giữ lại trong một phòng kín tại Sở An ninh, rồi họ phải đi theo đoàn xe tới trụ sở bí mật của Bá Tôn. Bởi vậy, trong Trung tâm không ai biết gì về việc vợ chồng Lý Đan bị bắt cóc... ngoại trừ nhà thiên văn học Đức Yên.
Về phía Đức Yên, hắn tin chắc rằng với kế hoạch bắt cóc tuyệt xảo như vậy, bọn Bá Tôn đã thành công trăm phần trăm, và Bảo Đình đã bị gọi về Hoa Thịnh Đốn, vì thế tối nay ông ta vắng mặt...
Cũng giờ đó, ba chiếc xe của Sở An ninh về gần tới cổng Trung tâm. Nghe tiếng còi báo hiệu và nhìn thấy bóng Bảo Đình, toán lính gác vội mở cửa thật mau lẹ cho đoàn xe tiến vào... nhưng họ không nhìn thấy hai người bị trói dưới sàn xe.
Đoàn xe chạy về Sở An ninh. Hai người bị trói được khiêng vào phòng.
Mười phút sau, Đại Tá Bảo Đình dẫn ba nhân viên lên xe tới Câu lạc bộ Dân sự. Hai phút sau, Thiếu Tá Diên Phi cùng ba nhân viên khác lên xe đi theo...
Bầu không khí Câu lạc bộ Dân sự rất náo nhiệt với những điệu nhạc Jazz đầy sôi động. Tiếng cười đùa của các nhà bác học và chuyên gia...
Bác sĩ Giang Điền, hai nhà bác học Hòa Lạc và Đức Yên bình tĩnh ngồi vừa đánh cờ, vừa uống rượu gần quầy hàng của chủ quán.
Bỗng cửa lớn mở toang, Đại Tá Bảo Đình bước vào rồi thủng thẳng đi về phía quầy hàng. Dừng lại trước bàn ba người đánh cờ, ông lên tiếng:
- Chào quý vị!
Ba người cùng ngẩng lên, chào trả lại.
- Xin lỗi quý vị. Tôi cần gặp ông Đức Yên.
Đức Yên bình thản hỏi lại:
- Có việc gì đó, Đại tá?
- Có việc của Sở An ninh liên quan tới ông. Mời ông đi ngay với tôi về nhà riêng của ông để gặp Thiếu Tá Diên Phi.
Nhưng hắn không để lộ, Đức Yên không tỏ chút gì hoảng hốt, trái lại rất tươi tỉnh và bình thản trong khi Bảo Đình yên trí rằng hắn không thể nào biết được về những sự việc vừa xảy ra ngày hôm đó...
- Chiều nay uống quá nhiều... Tôi xin phép đi cầu một chút...
Bảo Đình gật đầu. Đức Yên rảo bước vòng ra sau quầy hàng rồi khuất dạng sau khi cửa khu phòng vệ sinh khép lại...
Thiếu Tá Diên Phi và toán nhân viên An ninh đứng đợi bên ngoài gần mười phút. Chợt có tiếng xe hơi rồ máy cách đó chừng ba mươi thước trong bóng tối. Rồi một chiếc xe không đèn vụt qua mặt chàng. Thấy khả nghi, Diên Phi vội bảo một nhân viên:
- Anh chạy mau qua báo cho Đại tá biết hắn đã lên xe chạy thoát rồi. Và gọi ngay điện thoại ra cổng trại cho đồn canh kịp chặn hắn lại...
Đồng thời chàng kéo ba nhân viên khác lên xe của mình, nhấn ga cho xe phóng hết tốc lực vượt theo chiếc xe không đèn vừa đi khỏi chưa đầy một phút.
Trong Câu lạc bộ, Bảo Đình đợi gần hai phút mà chưa thấy Đức Yên trở ra. Bỗng một nhân viên An ninh hớt hãi chạy tới:
- Thưa Đại tá, hắn chạy trốn rồi. Xin gọi ngay điện thoại ra cổng cho đồn canh chặn bắt.
Bảo Đình hiểu ngay sự hớ hênh của mình và chạy vội đến bàn điện thoại.
- A lô! Đồn canh phải không? Đây, Đại Tá Bảo Đình.
- Dạ! Đây đồn canh ngoài cổng.
- Có xe nào ra khỏi trại không?
- Thưa không.
- Các anh em lên đạn sẵn sàng và chặn bắt bất cứ xe nào trong trại định vượt ra ngoài. Thi hành lệnh này ngay tức khắc.
Trong lúc nhân viên An ninh đứng đợi, Hòa Lạc tò mò hỏi:
- Đức Yên chạy trốn à? Anh có biết vì lý do gì không?
- Ông ta là một trong những thủ phạm những vụ bắt cóc. Sở An ninh đã tìm ra đủ bằng chứng và bắt được gần trọn ổ gián điệp Nga.
Hòa Lạc trợn mắt tròn xoe đầy phẫn nộ. Giang Điền cũng tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên và bất bình.
Gọi điện thoại xong, Đại Tá Bảo Đình giơ tay vẫy người nhân viên rồi chạy khỏi Câu lạc bộ. Hòa Lạc cũng đứng dậy chạy theo, bỏ rơi Giang Điền ở lại trong phòng.
Cuộc rượt bắt Đức Yên vô cùng sôi nổi. Khi xe hắn gần đến cổng trại thì đồn canh đã cho lính bố trí từ trước, các họng súng đã chĩa trở vào, cửa cổng khóa chặt. Phía sau, ba xe khác lại lao tới như bay: Huy Ban, Hồ Anh và Hòa Lạc.
Biết rằng không thể lọt ra ngoài được, Đức Yên lái xe quẹo vào con đường nhỏ bên tay trái - đường này đi vòng quanh theo hàng rào bao vây trại. Vì xe Hòa Lạc chạy sau cùng, chàng rẽ ngay vào con đường nhỏ song song với con đường trên rồi nhận hết ga phóng thẳng tới phía trước hàng rào đối diện để cản Đức Yên. Trong lúc đó, hai xe của Hồ Anh và Huy Ban vẫn gắng bám sát phía sau mỗi lúc mỗi gần xe Đức Yên hơn.
Bị dụ vào thế tiến thoái lưỡng nan, hắn hãm đứng xe lại, mở cửa nhảy ra và cắm đầu chạy vào sân cỏ. Hai xe An ninh cũng hãm lại kịp. Hồ Anh, Huy Ban và sáu nhân viên, người nào cũng tay đèn tay súng, dàn thành hàng ngang cùng xông vào bãi rượt theo bóng đen... "Đoàng! Đoàng!" Huy Ban bắn liền hai phát nhắm vào chân Đức Yên. Hắn ngã lăn trên thảm cỏ. Ngay lúc đó Hòa Lạc cũng lao tới giơ tay đấm túi bụi vào đầu vào mặt hắn. Huy Ban và Hồ Anh phải cương quyết can thiệp, nhà thiên văn mới chịu ngưng tay. Máu trào ra trên mặt và đùi trái Đức Yên, hắn nằm ngất lịm nhưng ngực còn thoi thóp.
Sáng hôm sau, Đại Tá Bảo Đình cùng hai nhân viên An ninh tới khám nhà Đức Yên. Năm gói bạc vẫn còn nguyên vẹn giấu dưới nệm giường, tổng số 50.000 Mỹ kim.
Ngoài ra không tim được một tài liệu giấy tờ nào khác liên hệ tới việc gián điệp...
Trong lúc đó, Huy Ban đi cùng Yến Nương phóng xe ra Thị trấn Pha tích để đón Bạch Liên trở về Sở An ninh. Tướng Gia Điệp có Kiều Dung tháp tùng cũng tới ngợi khen "chiến công oanh liệt" của Huy Ban. Chàng lợi dụng ngay cơ hội để yêu cầu "chủ soái" đưa Bạch Liên về đoàn tụ với Hòa Lạc. Và ngay chiều hôm đó, cặp Huy Ban - Yến Nương khoát tay nhau đi nghỉ hai tuần... và cũng "du dương" trên đường thiên lý...
Hồ Anh tiễn chân hai người ra tới cổng Trung tâm và đứng nhìn theo cho tới lúc chiếc Chevrolet của đôi bạn khuất bóng sau rừng thông...
HẾT