Chương 14
Lần này Huy Ban đã hồi tỉnh và có cảm giác như đã ngủ một giấc thật say, triền miên nhiều ngày. Thoạt đầu, chàng đã nghe thấy tiếng người nói chuyện gần mình, nhưng không phân biệt được họ nói gì. Đồng thời, tiếng sóng gầm gừ từ ngoài lọt vào, nghe rất rõ mỗi khi tiếng của bọn người kia tạm im trong chốc lát.
Để ý tới bản thân, chàng thấy mình vẫn còn y nguyên trong cái lốt "Nhà bác học mù", vẫn còn là Lý Đan với mặt nạ cao su mỏng, cặp kính đen, mũ nồi rộng vành... và đang ngồi co ro trong một chiếc ghế bành vững chãi. Liếc mắt nhìn ba phía, chàng nhận biết đó là một căn phòng rộng, có hai cửa sổ quay ra bờ biển.
Trước mặt chàng có ba tên lực lưỡng ngồi quay lưng trở lại để kiểm soát Yến Nương. Nàng bị chúng trói chặt vào lưng một chiếc ghế sắt trong khi chàng vẫn được tự do, có lẽ vì chưa bị lộ chân tướng.
Bọn chúng đã nhận được lệnh phải hết sức trọng đãi "Nhà bác học mù", và tới lúc đó chúng vẫn đinh ninh chàng là Lý Đan - người mà Liên Xô đang tìm mọi cách đón mời và rất khao khát được tiếp rước. Hơn nữa ông là người tàn phế, không cần phải trói.
Lúc đó Yến Nương cũng đã hồi tỉnh. Một tên trong bộ ba nói bằng tiếng Đức với nàng:
- Chúng tôi muốn đưa Bác sĩ Lý Đan sang Liên Xô. Vì không có cách nào khác nên chúng tôi phải tới bắt cóc ông bà trong đêm vừa rồi. Bây giờ chúng tôi muốn biết ý kiến của ông bà có thuận sang giúp Chính phủ Nga không? Nếu ông bà đồng ý, chúng tôi mới lo tính tới việc chuyên chở... một việc rất phức tạp. Nếu ông bà từ chối, chúng tôi bắt buộc sẽ phải...
Yến Nương nín lặng nhìn hắn một cách khinh bỉ trong khi Huy Ban giả vờ còn mê man chưa tỉnh, đầu ngả vào lưng ghế, toàn thân không nhúc nhích. Bọn chúng không thể ngờ rằng sắp phải đối phó với một mãnh hổ ẩn hình trong bộ dạng một phế nhân mù điếc và tê liệt cả hai chân - phế nhân mà chúng phải hết sức tôn trọng và dè dặt trong khi bắt cóc và di chuyển về đây.
Tình trạng này là ưu điểm chính yếu để Huy Ban hành động bất ngờ và thắng lợi khi cơ hội tới. Trí óc chàng lúc đó đã minh mẫn trở lại vì thuốc mê đã tiêu tan hết.
Qua cặp kính đen, Huy Ban chăm chú quan sát ba tên địch. Thân hình chúng đều tầm thước, y phục đơn giản: quần dài, áo sơ mi. Tên ngồi bên phải vạm vỡ hơn chút ít, tóc hớt "cua", sơ mi hồng lợt in hình tôm cá. Tên ngồi giữa (đang nói với Yến Nương), khổ người trung bình, tóc dài, sơ mi ni lông trắng. Tên ngồi bên trái hơi gầy, tóc ngắn, sơ mi xanh điểm sao trắng.
Khi tên ngồi giữa đứng dậy quay nhìn xuống phía chàng, Huy Ban thấy bộ mặt hắn có vẻ quen thuộc, hình như đa gặp vài lần. Vài phút sau, hắn nói tiếp với Yến Nương:
- Vấn đề rất dễ giải quyết cho ông bà: bằng lòng sang Nga, hay không chịu... đơn giản lắm. Chúng tôi không thể nào trả lại ông bà cho Hoa Kỳ. Nhờ bà nói lại với ông và gắng thuyết phục ông. Tôi tin rằng một người như ông sẽ nhận thấy ngay nên chọn con đường nào.
Yến Nương uể oải trả lời:
- Tôi không thể biết trước được nhà tôi sẽ ưng thuận hay từ chối. Tốt hơn hết là ông hỏi thẳng nhà tôi. Nếu ông ấy từ chối, lúc đó tôi sẽ tìm cách thuyết phục... và có hy vọng... vì chúng tôi yêu nhau thắm thiết.
- Tức là ông ấy sẽ không để cả đôi bị giết...
- Đúng như thế..., rốt cuộc nhà tôi sẽ phải ưng thuận.
Nói tới đó, nàng chăm chú nhìn vào Huy Ban:
- Ông coi xem... nhà tôi hình như đã tỉnh... có lẽ ông ấy đã nghe được câu chuyện.
- Trăm phần trăm là không vì ông ấy mất máy trợ thính rồi. Chúng tôi đã lấy máy đó ngay từ khi đặt ông bà vào đây.
Yến Nương gật đầu:
- Vậy chắc chắn là nhà tôi không nghe thấy gì.
Nhưng thực ra Huy Ban đã nghe thấy hết mọi điều và mắt vẫn theo dõi mọi cử chỉ của ba tên địch.
Tên mặc áo sơ mi trắng ra lệnh:
- Văn Du, đặt máy nghe vào tai ông Lý Đan.
Tên mặc áo tôm cá rút máy trợ thính hắn để trong túi quần đặt vào tai trở lại như cũ cho "Nhà bác học mù". Trong lúc hắn làm việc đó, Huy Ban rất lo ngại, chàng sợ rằng hắn có thể nhân dịp đứng sát mà nhận ra được một vài điểm ngụy trang, nhưng khi thấy hắn nhăn mặt và nhìn sang bên tỏ vẻ ghê tởm, lúc đó chàng mới yên chí vì biết chắc rằng các chi tiết hóa trang vẫn còn nguyên vẹn. Hắn hấp tấp làm cho mau lẹ để có thể sớm lánh xa bộ mặt tàn phế khủng khiếp đó. Xong việc, hắn rảo bước đi về chỗ.
- Thưa, xong rồi.
Tên mặc áo sơ mi trắng đi ra đứng sát cửa sổ nhìn vào. Nhờ ánh sáng bên ngoài chiếu vào hắn, Huy Ban nhìn rõ từng đường nét trên bộ mặt ấy. Lúc đó chàng mới nhận ra được đối thủ: Bá Tôn, đọc lệch thành "Bá Ôn" hoặc "Quan Ôn" - thủ lãnh của tổ chức gián điệp Nga tại Hoa Kỳ. Bốn năm trước, chàng đã có lần đụng độ với hắn và từ sáu năm nay Sở Tinh báo Trung ương đã bủa vây hắn nhiều lần, nhưng lần nào hắn cũng thoát lưới.
Bá Tôn chăm chú nhìn vào mặt "Nhà bác học mù" rồi cũng phải ghê tởm quay đi như tên bộ hạ vừa tới đặt lại máy nghe cho ông ta. Hắn lên tiếng hỏi, vẫn bằng tiếng Đức:
- Bác sĩ Lý Đan đã tỉnh chưa?
Yến Nương nói với hắn:
- Xin ông nói lớn hơn chút nữa. Dù có máy trên tai, nhà tôi cũng không nghe rõ nếu ông nói như vừa rồi.
Hắn liền nhắc lại câu đó, lần này giọng lớn gấp đôi. Huy Ban vịn chặt hai tay vào thành ghế, ngoảnh mặt và ngả đầu về phía có tiếng nói:
- Tôi tỉnh rồi. Ông là ai? Đây là chỗ nào? Yến Nương có đấy không? Hình như vừa nghe thấy tiếng em nói gì với ông này phải không?
- Vâng. Em vừa bảo là ông ta phải nói to hơn trước thì anh mới nghe rõ. Bây giờ ông ta sẽ giải thích sự việc vừa xảy ra đêm qua. Anh nên bình tĩnh, đừng giận dữ.
Bá Tôn nói tiếp:
- Thưa Bác sĩ, chúng tôi đã tới bắt cóc ông bà tại Trung tâm Pha tích rồi đưa về đây. Chúng tôi định mời ông bà sang hợp tác với Chánh phủ Liên Xô...
Rồi hắn nói lại những điều kiện như ban nãy đã đặt ra với Yến Nương: chịu đi thì sống, không chịu thì sẽ chết. Và hắn đòi buộc Lý Đan phải trả lời ngay tức khắc, viện lẽ các cơ quan Cảnh sát, Công an, và Phản gián Hoa Kỳ đã được cấp báo và sắp sửa truy nã gắt gao. Bởi vậy bọn hắn phải hành động rất gấp rút.
- Chúng tôi bắt buộc phải thủ tiêu ông bà ngay khi cuộc bao vây họ khởi sự, và chúng tôi nhất định không để họ chiếm lại ông bà đâu.
Lý Đan yên lặng suy nghĩ hồi lâu, sau cùng chậm rãi trả lời bằng một giọng nghiêm nghị:
- Đối với tôi chỉ có Khoa học là trọng đại, Khoa học trên hết, Khoa học là tổ quốc của tôi. Dù tôi ở lại quê hương tôi là nước Đức, hay tôi sang Anh, sang Mỹ, hay sang Nga, điều đó không quan trọng. Ở đâu người ta có thể chấp thuận lý thuyết khoa học của tôi, cung cấp cho tôi đầy đủ phương tiện để đẩy mạnh công cuộc tôi đang nghiên cứu thì tôi sẽ đến đó. Tôi mới tới Hoa Kỳ, người ta đã hứa hẹn nhiều với tôi nhưng trên thực tế chưa có gì cả...
Nói tới đó "Nhà bác học mủ" ngừng lại ngồi thở một phút rồi nói tiếp:
- Ông thừa biết rằng, về mặt thể chất, tôi là một kẻ tàn phế với một tình trạng hầu như không còn là người nữa... Nhưng về mặt tinh thần, tôi vẫn còn một lý tưởng, một lẽ sống... đó là Khoa học. Những phát minh và khám phá của tôi sẽ làm đảo lộn cả thế giới... Bởi vậy hiện nay, đại đa số các nhà vật lý học đều chống lại tôi vì họ sợ, và các chánh phủ của họ cũng sợ rằng tôi sẽ thành công. Chánh phủ Mỹ muốn lợi dụng tôi nhưng họ lại quá dè dặt... chưa cung cấp cho tôi những phương tiện thiết yếu. Bây giờ, nếu Chánh phủ Nga long trọng hứa sẽ cung cấp đầy đủ những phương tiện ấy. Tôi sẽ vui lòng đi ngay... Vì Khoa học là tổ quốc duy nhất của tôi. Tôi sẽ đến với nước nào có thể thực sự giúp tôi phục vụ khoa học.
Vẻ mặt Bá Tôn vui hẳn lên, hắn mĩm cười trả lời:
- Chắc chắn Bác sĩ sẽ có đầy đủ phương tiện. Liên Xô không bao giờ tính toán lối con buôn như nước Mỹ đâu.
- Vâng. Nếu được như vậy, tôi sẵn sàng sang bên đó. Nhưng tôi phải đặt thêm một điều kiện.
- Xin Bác sĩ cứ cho biết.
- Các ông phải cho Yến Nương đi theo tôi. Nàng là nguồn hạnh phúc, là lẽ sống thứ hai của tôi... sau Khoa học.
- Dĩ nhiên chúng tôi phải đưa phu nhân cùng đi. Bà sẽ luôn luôn ở bên cạnh Bác sĩ.
Hắn ngừng để châm thuốc lá, rồi nói tiếp:
- Như vậy chúng ta đã thỏa thuận xong mọi điểm. Bây giờ, chúng tôi đưa ông bà lên nghỉ trên lầu. Thành thật xin ông bà thứ lỗi. Chúng tôi bắt buộc phải giữ kín ông bà trên đó trong một thời gian vì lý do an ninh và để bảo vệ bí mật cho cơ sở của chúng tôi. Nếu ông bà cần gì đế chúng tôi hoặc cần một vài thứ đồ dùng hoặc tiện nghi gì, xin cho nhân viên trực tại đó biết, hắn sẽ báo ngay xuống nhà dưới cho chúng tôi.
Lý Đan trả lời:
- Cảm ơn ông. Chúng tôi sẽ làm đúng như vậy.
Bá Tôn ra hiệu cho hai cộng sự viên đến gần Lý Đan và dùng hai người xiết chặt tay nhau làm ghế cho nhà bác học ngồi vào, hai tay ông bám lấy cổ họ. Rồi hai người bước đi rất chậm, đưa ông lên lầu, ở một căn phòng sáng sủa, đầy đủ tiện nghi và đặt ông vào một ghế bành.
Trước khi họ đi ra, "Nhà bác học mù" không quên ngỏ lời cảm ơn. Họ trở xuống dưới nhà và để ngỏ cửa phòng vì tin chắc hai chân Lý Đan hoàn toàn tê liệt không thể nào đứng lên và đi ra khỏi ghế được.
Về phía mình, Huy Ban cũng đành ngồi yên trong ghế bành vì biết rằng lúc đó chưa nên khởi sự vì chưa hiểu biết gì rõ rệt về kết cấu và nhân sự trong ngôi nhà này. Nhất là với sự hiện diện của "tên trùm" Bá Tôn, tên trùm của tổ chức gián điệp Nga. Chàng biết rằng đây là tổng hành dinh của hắn và là cơ sở quan trọng bậc nhất của tổ chức này. Bởi vậy chàng phải gắng đợi để tìm hiểu rồi sau đó mới ấn định kế hoạch. Trong việc này phải có Yến Nương giúp sức, mà nàng còn bị trói ở nhà dưới...
Mấy phút sau, hai tên kia dẫn nàng lên phòng sau khi cởi trói.
Trước khi trở xuống, Văn Du vừa đi vừa nói:
- Khi có việc gì xin ông bà bấm chuông hoặc nếu gặp lúc chúng tôi đang chơi vũ cầu ngoài sân thì ra cửa sổ đứng gọi.
Sau đó hai tên cùng ra khỏi phòng. Chúng đóng chặt và khóa cửa lại, nghe rất rõ tiếng chìa khóa xoay trong ổ. Yến Nương lại gần Huy Ban, nhưng chàng đặt ngón tay lên miệng ra hiệu bảo nàng nên thận trọng. Nàng hiểu ý và nói nhỏ:
- Tội nghiệp quá... Anh có vẻ rất mệt nhọc.
- Không quá mệt như em tưởng vì đã được ngủ một giấc dài. Mấy giờ rồi?
Yến Nương nhìn đồng hồ:
- Mười một giờ mười lăm.
Cả hai đều hiểu rằng thuốc mê đã làm họ ngủ lâu như vậy. Nhưng họ không rõ căn nhà này nằm ở địa điểm nào và cách Pha tích bao xa. Vì bị mê man trong một thời gian khá lâu nên hai người không thể biết được chiếc xe chở họ đã chạy trong bao lâu và theo hướng nào để có căn cứ mà phỏng đoán lộ trình.
Yến Nương tới cửa sổ đứng nhìn ra ngoài:
- Nhà này ở sát bờ biển anh ạ.
Huy Ban không trả lời mà chỉ gật đầu vì chàng đã biết điểm này từ lúc vừa tỉnh và nghe thấy tiếng sóng gầm. Yến Nương vịn chặt hai tay vào thành cửa, kiểng chân hết mức để có thể nhô người xa ra ngoài và cúi nhìn xuống tầng phía dưới, rồi nàng trở vào nói nhỏ với Huy Ban:
- Chung quanh đây toàn là bãi cát với rừng thông chứ không có thêm căn nào nữa. Ngoài khơi có một chiếc tàu khá lớn hình như đợi sẵn bọn họ, và cửa sổ phòng này nằm ngay phía trên cửa chính... Có lẽ họ tường bọn mình không dám nhảy qua ư?
Một lát sau, có tiếng người dưới sân, Yến Nương lại chạy ra cửa sổ và thấy cả ba tên cùng mặc đồ tắm và chạy ra biển. Nàng nói:
- Tất cả bọn chúng đi tắm rồi.
- Chắc chúng tin rằng mình không thể làm gì nổi vì anh là kẻ tàn phế còn em là phụ nữ yếu hèn... Nhưng không biết trong nhà con người nào khác nữa không? Phải dò xét kỹ xem đã...
- Chắc không còn tên nào nữa, vì lúc còn ở tầng dưới, khi em vừa tỉnh cơn mê và mở mắt ra thì bọn chúng vẫn còn ở ngoài. Lúc đó em để ý lắng nghe thì chỉ thấy tiếng của ba người thôi chứ không có người thứ tư nào nữa... Bây giờ anh định xử sự cách nào?
- Nhà này có điện thoại không?
- Có, ở dưới nhà. Vì cũng trong lúc ấy, em nghe thấy tiếng chuông điện thoại, một tên trong bọn họ tới cầm máy và điện đàm với ai không rõ... Em cũng chẳng nghe được rõ hắn nói những gì ngoài mấy tiếng "A lô".
- Bây giờ xuống gọi về Pha tích...
- Nhưng chúng đã phá cửa phòng này rồi.
- Ra coi xem chúng có để lại chìa khóa trong ổ không?
Yến Nương chạy ra ngó vào ổ khóa:
- Có, anh ạ!
- Như vậy không thể nào mở cửa ra được vì không có dụng cụ gì ở đây có thể giúp ta xoay và đẩy chìa khóa ra khỏi ổ. Sau đó còn phải nạy then khóa... Đành chịu, phải đợi đến giờ ăn trưa, chúng mang đồ ăn lên đây.
- Vâng, nên kiên nhẫn một chút.
Nói tới đó, bỗng nhiên Yến Nương thấy chóng mặt, Huy Ban bảo nàng:
- Chất thuốc chưa tiêu hết, em nên nằm tĩnh dưỡng một lát để lấy sức. Lát nữa chúng ta phải có đủ tỉnh táo mới có thể hành động được.
Nàng nghe lời, tới nằm dài trên giường.
- Chúng tiêm thuốc mê cho em vào lúc nào? Có phải cùng lúc với anh không? Tức là khi chúng khiêng anh sang tới cửa căn nhà đối diện và đặt xuống...
Nàng yên lặng một phút, suy nghĩ và trả lời:
- Em vẫn chưa nhớ ra được... Khi vừa sang tới đó, em vẫn còn tỉnh táo... rồi đột nhiên em mê đi lúc nào không biết...
Huy Ban cũng vừa gắng nhớ lại những sự việc vừa xảy ra:
- Hai đứa khiêng anh lúc đó có lẽ là hai tên ban nãy đã đưa anh từ nhà dưới lên đây.
- Có lẽ đúng, vì ban nãy em hình thù và bộ mặt của hai tên ấy gần giống như hai tên khiêng anh đêm qua... chỉ khác một điểm là đêm qua hai đứa đều có bộ ria... một dài một ngắn...
- Muốn có râu ria thì khó gì... Chỉ cần gắn bộ râu giả. Em ngây thơ quá.
Chàng cười rồi nói tiếp:
- Tới hành lang bên ngoài nhà, sát cửa chính, chúng đặt anh xuống. Ngay lúc đó, tên đứng bên trái không đỡ anh nữa, hắn lùi về sau, đúng là hắn là kẻ đã tiêm thuốc mê cho anh. Khi ấy em đứng đâu?
Nàng cau mày, cố gắng nhớ lại:
- Em nhớ ra rồi, em đứng ở phía sau anh và có trông thấy hắn bỏ rời tay ra, không đỡ anh nữa. Rồi hắn lùi về phía sau, đứng sát vào lưng anh. Nhưng ngay lúc đó, em cũng bị tiêm vào mông.
- Như vậy tức là còn một tên thứ ba nữa đàng sau em..., và tên này đã tiêm thuốc vào em...
- Anh đoán đúng. Vì trong lúc đi từ nhà mình sang bên đó, em nghe có tiếng chân một người nữa bước theo sau nhưng em quên không ngoảnh lại coi xem hắn là ai. Có lẽ là tên mặc áo sơ mi trắng ban nảy đã thảo luận với chúng ta...
- Không! Chắc chắn không phải hắn. Vì hắn là nhân vật quan trọng nhất trong tổ chức gián điệp Nga tại Hoa Kỳ, vì thế hắn chẳng dại gì mà len lỏi vào Trung tâm Pha tích để mua lấy nguy hiểm một cách vô ích. Và tên đã tiêm thuốc mê vào em phải là một người trong đám nhân viên của Trung tâm đứng làm nội tuyến. Vì nếu không có nội tuyến, tức là tay mắt và tay chân nằm sẵn trong Trung tâm thì chúng không thể nào hành động một cách mau lẹ và kết quả tốt như vậy... Anh đã nhận ra tên đó rồi nhưng chưa có bằng chứng cụ thể. Rồi đây chúng ta sẽ gài bẫy bắt hắn tại trận.
Hai người cùng yên lặng suy nghĩ. Huy Ban ôn lại trong đầu chàng tất cả những yếu tố chi tiết đã thâu lượm được về căn nhà này và ba địch thủ. Chàng sẵn sàng đối phó với mọi nguy hiểm, nhưng việc cấp bách là phải sửa soạn để kịp hành động ngay khi chúng mang bữa ăn trưa lên cho hai người.
Giữa lúc đó, bọn chúng đã tắm xong và trở về, vừa đi vừa nói chuyện dưới sân. Rồi có tiếng Bá Tôn vọng lên. Huy Ban nghe rõ hắn bảo hai tên kia sửa soạn bữa ăn trưa. Chàng giơ tay vẫy Yến Nương tới gần và nói nhỏ:
- Có lẽ chỉ có một tên trong hai đứa mang thực phẩm lên mà thôi vì chúng tin rằng bọn mình bất lực, chúng không cần phải đối phó gì nữa... Lúc đó em phải làm cách nào để tên ấy phải đứng quay lưng về phía anh trong một nửa phút thôi.
- Nhưng nếu cả hai tên cùng lên đây?
Huy Ban nhăn mặt suy nghĩ.
- Khó xử đó. Phải tùy cơ ứng biến nếu gặp cả hai đứa. Điều cần nhất là phải đứng cách xa ra để anh khỏi bị vướng chân trong khi hành động.
Nàng gật đầu và hai người yên lặng ngồi đợi.
Chừng hai mươi phút sau có tiếng bước chân hơi nặng và chậm đi lên cầu thang. Huy Ban vui sướng giơ tay ra hiệu cho Yến Nương. Hai người cùng lắng nghe và nhận biết rằng chỉ có một tên mang bữa ăn lên tới cửa. Hắn ngừng lại. Yến Nương ngồi nhổm dậy... Vài ba giây sau, có tiếng chìa khóa xoay trong ổ và cánh cửa từ từ mở. Văn Du hiện ra, hắn bưng một mâm đồ ăn và dùng khuỷu tay đẩy cửa.
- Mời ông bà dùng bữa trưa.
Yến Nương vui vẻ đứng lên và chạy ra dọn bàn. Căn phòng chỉ có một chiếc bàn vuông, thấp đặt giữa những chiếc ghế bành.
- Phiền anh đợi một chút.
Văn Du tiến tới sát bàn và đứng đợi.
Yến Nương chủ tâm làm cho hắn xoay lưng về phía Huy Ban.
- Xin đứng sang bên tay mặt để tôi dọn ở phía tay trái.
Hắn đứng nhích sang phía đó, tay vẫn bưng mâm. Yến Nương chạy lại đỡ lấy.
- Xong rồi. Bây giờ anh đưa mâm cho tôi, giữ mãi trên tay làm gì cho mệt.
Nàng đưa tay giả vờ giữ lấy mâm và đứng quay mặt về phía Huy Ban. Văn Du cũng buộc phải đứng xoay thêm một chút nữa. Khi lưng hắn đối diện với Huy Ban và đặt mâm xuống bàn thì chàng từ từ đứng dậy rất nhẹ và êm, không phát ra một tiếng động nào.
Văn Du nói với Yến Nương:
- Không biết ông bà có thích mấy món này không?
Nàng mĩm cười:
- Chỉ ngửi là đã thấy ngon rồi.
Đúng lúc hắn vừa đứng thẳng người lên, chưa kịp nói gì thêm thì hai bàn tay sắt của Huy Ban đã chộp đúng giữa cổ hắn và bóp chặt, hai ngón tay cái thì ấn thật sâu vào hai động mạch, đồng thời chân phải chận ngang khuỷu chân của hắn... Bị tấn công bất ngờ bằng thế vỏ hiểm độc, Văn Du vô phương kháng cự... Chỉ một phút hắn đã ngất xỉu và từ từ ngã ngửa ra. Huy Ban bế xốc hắn lên đặt lên giường, lục soát khắp người hắn và tìm được một cây súng sáu cỡ lớn giấu trong quần, ở sau lưng. Chàng bỏ súng vào túi rồi rút dao thủ thân ra cắt những dây màn cửa để trói chặt hai cổ tay và cổ chân của Văn Du lại. Tất cả mọi việc đều vô cùng mau lẹ, không đầy năm phút từ lúc Huy Ban đứng lên khởi sự cho tới lúc chàng bước ra khỏi của phòng để tiến xuống nhà dưới.
Yến Nương cũng theo ra, nhưng khi tới cửa chàng ghé tai dặn nhỏ nàng:
- Nếu em theo xuống, anh sẽ bị vướng tay khó hành động. Cứ ở lại trên này, đồng thời chăm chú nghe ngóng và quan sát.
Rồi chàng đóng sập cửa lại và bắt chước tiếng chân nặng nề của Văn Du trong khi bước xuống cầu thang, vì khi hắn bưng mâm đồ ăn lên chàng đã lắng nghe và ghi nhận được điệu bước. Đồng thời, chàng đã bỏ hẳn cặp kính đen để có thể nhìn được rõ hơn. Rút súng ra kiểm tra lại và lên đạn sẵn sàng...
Trong bếp có tiếng bát đĩa. Huy Ban đoán chắc rằng tên mặc áo sơ min xanh đang dọn bữa ăn trong đó chứ không phải Bá Tôn vì chẳng bao giờ một "ông lớn" như hắn chịu chúi đầu xuống bếp.
Tới chân cầu thang, chàng ngó về phía có tiếng bát đĩa và biết bếp là ở phòng cuối bên tay trái, còn bên tay phải có một phòng mở cửa. Ngay lúc đó tiếng Bá Tôn ở phòng này lọt ra.
- Du, xuống làm gì đó? Chắc bọn họ ăn uống ngon lành lắm phải không?
Yên lặng, Huy Ban vẫn bắt chước điệu bước của Văn Du để tiến đến cửa phòng, chĩa súng ra phía trước. Tới nơi ngó vào, chàng thấy Bá Tôn ngồi trong ghế bành quay mặt ra cửa sổ và chăm chú đọc một tờ Nhật báo, bên cạnh có một chai uýt ki đặt sát chân ghế, trên sàn gạch. Nghe tiếng bước chân vào phòng, hắn vừa hỏi vừa ngoảnh đầu trở lại:
- Thế nào? Ông bà Lý Đan có nói gì không?
Huy Ban mau lẹ tiến tới gần, chỉ cách hắn chừng hai thước, chàng mĩm cười trả lời:
- Thưa, vui vẻ lắm... và họ mời "ông Bá Tôn" xơi món "đùi chó" này... Giơ tay lên ngay!
Dĩ nhiên, một tay gan dạ và quả cảm như Bá Tôn vẫn giữ được bình tĩnh trước họng súng đang chĩa vào đầu hắn và sẵn sàng nhả đạn. Hắn nhún vai, nghiến răng và cắn chặt đôi môi... Tờ báo rơi xuống đất, và hai tay hắn từ từ đưa lên khỏi đầu. Rồi hắn hỏi:
- Anh là ai?
Huy Ban từ từ đi vòng qua ghế bành và tới đứng hơi chếch trước mặt Bá Tôn. Lúc đó hắn vô cùng ngạc nhiên vì nhận ra địch thủ chính là nhà bác học Lý Đan.
- À! Ông đâu có mù và tê liệt.
Huy Ban không dùng giọng Đức nữa và trả lời bằng giọng thuần túy Mỹ:
- Tôi vừa được Chúa làm phép lạ chữa lành được cả mắt lẫn chân.
- Anh là ai mà biết rỏ tên tuổi của tôi?
- Anh chẳng cần biết tên tuổi tôi làm gì vô ích.
Thấy hắn từ từ co chân trở vào để sẵn sàng nhảy tới tấn công, Huy Ban vội ra lệnh:
- Xin mời "Quan Ôn" duỗi thẳng ngay hai chân như trước.
Bá Tôn ngoan ngoãn vâng lời và hỏi tiếp:
- Anh đã hạ sát Văn Du rồi à?
- Hắn đang ngủ trên lầu... ngon giấc lắm.
- Còn bạn nó, tên Thọ Minh?
- Tên đó vẫn đang làm việc trong bếp. Anh định gọi hắn đến tiếp cứu phải không?
Bá Tôn mĩm cười hóm hỉnh:
- Dĩ nhiên... Minh ơi Minh! Nguy rồi, lên ngay!
Huy Ban định nổ súng, rồi lại thôi vì chợt nhớ rằng phải bắt sống thì mới có hy vọng đưa ra ánh sáng tất cả các vụ gián điệp Nga từ sáu bảy năm trước tới nay. Bởi vậy chàng tiến sang bên trái hai bước, lập thành một đường thẳng từ chàng qua mặt Bá Tôn cho tới cửa phòng, đứng xoay lưng ra cửa sổ. Huy Ban sẵn sàng chờ Thọ Minh chạy tới cứu chủ.
Trong lúc đó Bá Tôn vẫn ngồi duỗi thẳng hai chân, hai tay tiếp tục giơ lên nhưng hắn rất bình tĩnh và mĩm cười vì hắn tin chắc rằng Thọ Minh đã nghe thấy tiếng kêu cứu và sáp tới. Về phía Huy Ban, chàng cũng biết rõ như vậy, nên muốn dùng Bá Ôn làm bia đỡ đạn nếu Thọ Minh nổ súng trước.
Đợi đã gần năm phút mà không thấy hắn xuất hiện, chàng phỏng đoán có lẽ tên này đã ngó qua lỗ khoan sẵn trên tường và do đấy hắn thấy rõ vị thế đứng lợi hại của địch thủ, bởi vậy hắn sẽ tấn công ở phía lưng...
Vừa nghĩ tới đó thì có một tiếng vật nặng đập mạnh vào cửa sổ. Một miếng kính vỡ tan, các mảnh lớn nhỏ văng loảng xoảng trong phòng. Huy Ban giật mình nhảy vọt lên và đồng thời ngoái cổ trở lại, chàng thấy một chai rượu chát vỡ thành nhiều mảnh trên sàn gạch và bóng dáng của một người mặt áo sơ mi xanh điểm sao trắng đang chĩa súng vào phòng.
Không bỏ phí nửa giây, Huy Ban khai hỏa trước, Thọ Minh bị trúng đạn vào giữa mặt và bị sức đạn hất ngửa ra phía sau. Tiếp theo đó, chàng nhảy sang bên trái vì Bá Tôn vừa lợi dụng khoảng thời gian hai ba giây chàng không kiểm soát được hắn để hạ tay xuống vớ lấy chiếc bình hoa và ném mạnh vào Huy Ban.
Chàng định né tránh nhưng trượt chân và bị chiếc bình hoa đập mạnh vào vai trái. Mất thăng bằng, Huy Ban ngã xấp mặt xuống, chàng bỏ rơi cây súng để hai tay được rảnh có thể chống đỡ cho đầu và mặt khỏi bị thương.
Vừa nằm soài ra trên sàn nhà, Huy Ban đã co chân lên đá cây súng văng tới sát cửa ra vào. Bá Tôn nhảy tới nhưng không kịp cướp súng. Trong lúc định lấy lại thăng bằng thì Huy Ban nhanh như chớp quạt tay rất mạnh vào hai chân làm hắn ngã ngửa. Nhưng hắn lợi dụng ngay đà sẵn có trong lúc ngã để co chân đạp thẳng vào hông bụng Huy Ban làm chàng phải lăn người đi hai vòng để tránh khỏi. Và hai người cùng đứng dậy, xông tới tấn công lẫn nhau bằng những thế võ rất ác liệt...
Trong lúc hai địch thủ trổ hết tài sức để tìm cách hạ đối phương thì Yến Nương chạy tới. Vừa vượt qua cửa, nhìn thấy khẩu súng nàng vội cúi xuống lượm lấy, nhấn "nút an toàn", rồi giơ lên nhắm thẳng vào mặt Bá Tôn và hô lớn:
- Giơ tay lên!
Lúc đó, hai địch thủ đang ôm nhau vật lộn trên sàn nhà. Bá Tôn vội trả lời:
- Nếu chị nổ súng, cả hai thằng đều trúng đạn và cùng chết...
Nàng mĩm cười tiến sát tới gần và dí vào cạnh sườn hắn.
- Bây giờ thì chỉ còn một mình ông phải lãnh viên đạn này thôi.
Bá Tôn đành buông tay ra. Không bỏ lỡ cơ hội, Huy Ban dùng sống bàn tay phạt rất mạnh vào yết hầu của hắn. Bá Tôn ngã lăn ra ngất xỉu, nằm sóng soài trên sàn nhà.
Hạ xong địch thủ, Huy Ban lóp ngóp đứng dậy, đưa hai tay nắn cái bắp thịt trên cổ và hai vai. Đồng thời chàng sung sướng thốt lên:
- Em đến vừa đúng lúc. Yến Nương đúng là cứu tinh của anh!
Yến Nương sằng sặt cười lớn rồi kể lại:
- Khi anh vừa ra khỏi phòng trên lầu, em đứng ngồi không yên vì biết rằng lần này là trận giao tranh có tính chất quyết định. Nghe thấy tiếng tên trùm kêu cứu, em ra cửa sổ ngó xuống thấy tên mặc sơ mi xanh chạy tới. Em vội chạy vào vớ lấy chai rượu chát rồi chạy trở ra. Trong khi hắn rút súng thì em vươn người hết mức ra bên ngoài rồi ném mạnh chai đó vào mặt kính cửa sổ... Kính bị vỡ tan, và chai rượu lọt vào phòng này. Tên áo xanh giật mình ngẩng đầu nhìn lên... Em vội thụt người vào và ngồi thụp xuống. Giữa lúc đó một tiếng súng nổ. Em phát hoảng tưởng rằng hắn đã nổ súng vào phòng, nhưng khi đứng lên nhìn xuống thì thấy hắn đã nằm sóng soài trên vũng máu...
Huy Ban xúc động ôm chặt lấy Yến Nương và nồng nhiệt hôn nàng...
- Như vậy là em đã cứu anh hai lần. Bây giờ phải trói chặt tên "Quan Ôn" này lại, rồi gọi điện về Pha tích cho Hồ Anh biết tin và đánh xe tới đây đón chúng mình.