← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2

Như mọi con tàu Vog khác, nhìn nó không có vẻ gì là được thiết kế đàng hoàng, mà đã đông đặc lại thành hình thì đúng hơn. Những cục và mẩu vàng vàng ghê cả người trồi ra từ đủ mọi góc cạnh xấu xí trên mình nó hẳn sẽ làm phần lớn tàu bè trở nên méo mó dị dạng đi, nhưng con tàu này thì không thể dị dạng hơn được nữa. Cũng có những người thề thốt từng thấy trên đời nhiều vật thể xấu hơn gấp bội, nhưng những nhân chứng ấy thường chẳng mấy đáng tin.

Thật ra, nếu muốn thấy bất kể cái gì xấu hơn một con tàu Vog, bạn sẽ phải vào trong tàu ngắm một tên người Vog. Nhưng nếu thông minh, bạn sẽ tránh làm chính điều ấy, vì một tên Vog thường sẽ chẳng suy nghĩ đến lần thứ hai trước khi gây ra một điều khủng khiếp vô nghĩa lý cho bạn, đến mức bạn phải ước giá mình chưa từng chào đời - hoặc là ước (nếu bạn thuộc loại biết suy nghĩ sáng suốt) giá tên Vog kia chưa từng được chào đời.

Thật ra, một tên Vog bình thường sẽ chẳng nghĩ đến lần thứ nhất. Chúng là những sinh vật trí sơ não đặc, chậm chạp như sên bò, và chúng được tạo ra chẳng phải dành cho suy nghĩ. Phân tích giải phẫu cơ thể Vog đã cho thấy bộ óc của sinh vật này trước kia là một lá gan dị dạng trầm trọng, mắc chứng khó tiêu và bị đặt nhầm chỗ. Vì thế, điều công bằng nhất ta có thể nói về bọn Vog là chúng biết mình thích gì, và cái chúng thích thường liên quan đến làm đau người khác và, bất cứ khi nào có thể, nổi trận lôi đình.

Một điều chúng không thích là bỏ dở một công việc - nhất là tên Vog này, và nhất là - vì nhiều lý do khác nhau - công việc này.

Tên Vog này là cơ trưởng Prostetnic Vogon Jeltz thuộc Hội Đồng Quy Hoạch Siêu Không Gian Ngân Hà, và chính hắn là người đảm nhiệm trọng trách san phẳng cái gọi là “hành tinh” Trái Đất.

Hắn bê cái thân hình khổng lồ đáng tởm của mình quanh cái ghế nhớt nhợt không vừa và nhìn lên màn hình máy tính, nơi phi thuyền Trái Tim Vàng đang được quét một cách có hệ thống.

Chẳng quan trọng gì với hắn chuyện bớt, chạy Động Cơ Cận Bất Khả Vô Hạn, là phi thuyền đẹp nhất và cách mạng nhất trên đời. Với hắn, mỹ thuật và kỹ thuật là hai cuốn sách đóng kín, và nếu có quyền quyết định thì chắc hắn đã đốt và chôn luôn hai cuốn sách ấy cho xong.

Càng kém phần quan trọng với hắn chuyện Zaphod Beeblebrox đang có mặt trên phi thuyền. Zaphod Beeblebrox giờ đã là cựu Tổng Thống Ngân Hà, và mặc dù mọi lực lượng cảnh sát trong Ngân Hà đang truy lùng cả gã lẫn phi thuyền gã đã đánh cắp, tên Vog này chẳng quan tâm.

Hắn còn chuyện khác phải lo.

Có lời đồn rằng người Vog chẳng chê một chút hối lộ và tham nhũng, cũng như biển chẳng chê mây, và với trường hợp tên này thì đúng là như vậy. Khi hắn nghe thấy những từ như là liêm chính hay đạo đức chính trực , hắn sẽ với lấy từ điển, còn khi nghe thấy tiền mặt xủng xoẻng thật nhiều, hắn sẽ với lấy quyển sách luật ném đi.

Trong khi hùng hục cố phá hủy Trái Đất cùng toàn bộ các thứ hiện diện trên đó cho bằng được, hắn đã đi có hơi quá cao quá xa mức nhiệm vụ được giao. Thậm chí còn không rõ tuyến đường cao tốc nọ có thực sẽ được xây hay không, nhưng chuyện ấy đã bị lờ đi.

Hắn gầm gừ một tiếng gầm gừ ghê tởm đầy tự đắc.

“Máy tính,” hắn ồm ồm ra lệnh, “gọi cho bác sĩ chuyên khoa não riêng của ta.”

Chỉ vài giây sau, mặt Gag Halfrunt đã hiện lên màn hình, cười nụ cười của kẻ biết mình đang ở cách bộ mặt Vog mình phải nhìn đến mười năm ánh sáng. Pha lẫn đâu đó trong nụ cười còn một ánh mỉa mai. Tên Vog kia cứ khăng khăng gọi hắn là “bác sĩ chuyên khoa não riêng của ta”, nhưng thực ra đằng ấy chẳng có nhiều não lắm để mà chăm sóc, và thực ra chính Halfrunt mới đang thuê tên Vog. Hắn đang trả cho tên này cả đống tiền để làm vài việc cực kỳ bẩn thỉu. Với tư cách là một trong những nhà tâm lý học nổi tiếng và thành công nhất Ngân Hà, hắn cùng một bầy đồng nghiệp của hắn lúc nào cũng sẵn sàng xìa ra vô khối tiền khi có vẻ như tương lai của toàn ngành tâm lý học có thể bị đe dọa.

“A,” hắn nói, “xin chào cơ trưởng dân Vog Prostetnic của tôi, hôm nay chúng ta cảm thấy thế nào nhỉ?”

Tên cơ trưởng Vog đáp lại rằng trong mấy tiếng vừa qua hắn đã tiêu diệt hết gần nửa phi hành đoàn của mình coi như kỷ luật làm gương.

Nụ cười của Halfrunt không hề rung rinh khắc nào.

“Thế à,” hắn nói, “tôi nghĩ với dân Vog thì hành xử như thế là tuyệt đối bình thường, ngài biết chứ? Một cách điều dẫn tự nhiên và lành mạnh bản năng hung hăng thành các hành động bạo lực vô nghĩa.”

“Lúc nào ông chẳng nói thế,” tên Vog gầm gừ.

“Ờ thì,” Halfrunt đáp, “tôi nghĩ với một bác sĩ tâm lý thì hành xử như thế là tuyệt đối bình thường. Tốt. Rõ ràng hôm nay cả hai chúng ta đều rất cân bằng về mặt tâm lý. Giờ hãy cho tôi biết, nhiệm vụ có tin tức gì rồi?”

“Chúng ta đã định vị được phi thuyền.”

“Tuyệt vời,” Halfrunt nói, “tuyệt vời! Còn hành khách trên đó?”

“Tên người Trái Đất đang ở đó.”

“Tuyệt lắm! Thế còn…?”

“Một sinh vật giống cái cũng thuộc hành tinh đó. Chúng là hai sinh vật cuối cùng.”

“Tốt, tốt,” Halfrunt cười toe toét. “Còn ai nữa?”

“Tên Prefect.”

“Thế ư?”

“Và Zaphod Beeblebrox nữa.”

Nụ cười của Halfrunt chập chờn trong tích tắc.

“À, phải,” hắn nói, “tôi cũng đã nghĩ như thế. Quả là hết sức đáng tiếc.”

“Một người bạn cũ ư?” tên Vog hỏi, hắn đã từng nghe cụm từ này đâu đó và muốn thử dùng xem sao.

“Ờ, không,” Halfrunt đáp, “trong nghề này chúng tôi không có bạn, ngài biết đấy.”

“À,” tên Vog gầm gừ, “phải giữ khoảng cách chuyên môn.”

“Không,” Halfrunt vui vẻ nói, “chỉ là chúng tôi không biết cách làm bạn với ai.”

Hắn ngừng lời. Miệng hắn vẫn nở nụ cười, nhưng mắt hắn hơi cau lại.

“Nhưng ngài biết không,” hắn nói, “Beeblebrox là một trong những khách hàng sộp nhất của tôi. Gã này có nhiều vấn đề nhân cách mà các nhà tâm phân còn chẳng dám mơ đến.”

Hắn ướm thử ý nghĩ này một lát trước khi ngần ngừ gạt nó sang bên.

“Gì thì gì,” hắn hỏi, “ngài đã sẵn sàng cho nhiệm vụ rồi chứ?”

“Rồi.”

“Tốt. Phá hủy phi thuyền ngay lập tức.”

“Thế còn Beeblebrox?”

“Dà,” Halfrunt tươi tắn nói, “Zaphod cũng chỉ là gã như thế đó thôi, biết chứ?”

Hắn biến khỏi màn hình.

Tên thuyền trưởng Vog ấn nút liên lạc nối hắn với những gì còn lại của phi hành đoàn.

“Tấn công,” hắn ra lệnh.

Đúng xoẳn cái lúc này Zaphod Beeblebrox đang ở trong cabin của mình chửi thề rõ to. Hai tiếng trước, gã đã nói họ sẽ đến Nhà Hàng Ở Tận Cùng Vũ Trụ làm vài miếng, và ngay sau đó thì đã cãi nhau to với máy tính trên phi thuyền rồi hằm hằm bỏ vào khoang, tuyên bố là gã sẽ tự tính hệ số Cận Bất Khả bằng bút chì.

Động Cơ Cận Bất Khả của Trái Tim Vàng biến nó thành phi thuyền mạnh nhất và khó đoán nhất trên đời. Không có gì là nó không thể làm được, với điều kiện bạn biết rõ cái điều bạn muốn nó làm giả sử có xảy ra thì bất khả đến mức nào.

Gã đã lấy trộm nó khi lẽ ra gã phải tuyên bố khánh thành nó với tư cách là Tổng Thống. Gã chẳng biết chính xác tại sao mình lại trộm nó, ngoại trừ là gã thích làm thế.

Gã cũng chẳng biết tại sao mình lại trở thành Tổng Thống Ngân Hà, ngoại trừ đó có vẻ là một việc thú vị.

Gã biết là có những lý do hợp lý hơn thế này, nhưng chúng đã bị chôn vùi trong một khu tối tăm bị khóa kín đâu đó trong hai bộ não của gã. Gã ước cái khu tối tăm bị khóa kín trong hai bộ não của gã biến đi cho rồi, vì thỉnh thoảng nó lại trồi lên và nhồi những ý nghĩ kỳ lạ vào những khu vui vẻ, nhẹ nhàng trong trí não gã và làm gã sao nhãng khỏi cái mà gã coi là nhiệm vụ cơ bản của đời mình, tức là ăn chơi cho thỏa.

Lúc này đây thì gã đang chẳng được ăn chơi gì. Gã đang hết kiên nhẫn, hết cả bút chì, và đang đói rã ruột.

“Đậu sao nó chứ!” gã quát.

Đúng xoẳn cái lúc này, Ford Prefect đang lơ lửng trong không khí. Không phải có bất kể sự gì không ổn với trọng trường nhân tạo của phi thuyền, mà bởi tại anh ta đang nhảy xuống cầu thang dẫn tới tầng có các cabin cá nhân trên phi thuyền. Đó là một cú nhảy quá cao không thể thực hiện bằng một bước, nên anh ta đáp vụng về, vấp ngã, đứng thẳng lên, lao dọc hành lang khiến một đôi robot phục vụ tí hon bay tứ tán, vòng qua khúc quanh, lao vào cửa cabin của Zaphod, rồi giải thích anh ta đang băn khoăn chuyện gì.

“Bọn Vog,” anh ta nói.

Một lát trước đó, Arthur Dent đã khởi sự từ khoang của mình đi kiếm một tách trà. Anh dấn thân vào công cuộc tìm kiếm ấy mà chẳng thấy lạc quan gì lắm, vì anh biết trên cả phi thuyền, nơi cung cấp đồ uống nóng duy nhất là một cỗ máy dốt nát do Tập Đoàn Điều Khiển Học Thiên Lang sản xuất. Nó có tên là Máy Tổng Hợp Đồ Uống Dinh Dưỡng Tự Động, và anh đã từng có dịp đối mặt với nó.

Nó kêu là có thể tạo ra đa dạng chưa từng thấy các loại đồ uống vừa xoẳn cho khẩu vị và bộ máy tiêu hóa của bất kỳ cá nhân nào thèm sử dụng. Nhưng khi đem ra dùng thử thì nó lần nào cũng cho ra một cái cốc nhựa đựng đầy một thứ chất lỏng gần như, nhưng không hoàn toàn, tuyệt đối không giống trà.

Anh cố cãi lý với cỗ máy.

“Trà,” anh nói.

“Chia Sẻ và Thưởng Thức,” cỗ máy đáp lại và lại chìa ra cho anh một cốc nữa đầy thứ chất lỏng ghê tởm kia.

Anh hất cốc nước đi.

“Chia Sẻ và Thưởng Thức,” cỗ máy nhắc lại và chìa ra cho anh một cốc nữa.

“Chia Sẻ và Thưởng Thức” là khẩu hiệu riêng của bộ phận khiếu nại vốn cực kỳ thành đạt ở Tập Đoàn Điều Khiển Học Thiên Lang, bộ phận này hiện chiếm trọn mọi lục địa lớn của ba hành tinh cỡ trung và là đơn vị duy nhất của Tập Đoàn liên tục có lợi nhuận trong mấy năm gần đây.

Khẩu hiệu này đứng sừng sững - hay đúng hơn là đã từng sừng sững - cả câu có chiếu sáng cao hơn bốn kilomet gần cảng không gian bộ phận khiếu nại trên Eadrax. Không may là câu khẩu hiệu nặng đến mức độ chỉ ít lâu sau khi nó được dựng lên, đất dưới chân các con chữ đã sụt lún và chúng tụt xuống chừng phân nửa chiều cao xuyên qua văn phòng của nhiều ủy viên quản trị khiếu nại trẻ tuổi đầy tài năng - giờ đã quá cố.

Nửa trên hẵng còn nhô lên của khẩu hiệu giờ đọc theo tiếng địa phương thì có nghĩa là “Đi mà nhét đầu vào lợn”, và không còn được chiếu sáng nữa, chỉ trừ vào những dịp trọng đại.

Arthur hất cốc nước thứ sáu đi.

“Nghe đây, cái máy kia,” anh nói, “mày bảo mày có thể tổng hợp ra bất kỳ thứ đồ uống nào trên đời, thế sao mày cứ cho tao cái thứ nước không nuốt nổi kia hả?”

“Nhờ các dữ liệu về dinh dưỡng và cảm giác ngon miệng,” cái máy lép bép. “Chia sẻ và Thưởng Thức.”

“Uống kinh lắm!”

“Nếu anh đã thích trải nghiệm thứ đồ uống này,” cái máy tiếp tục, “sao không chia sẻ nó với bạn của mình?”

“Bởi vì,” Arthur gay gắt nói, “tao không muốn mất bạn. Sao mày không cố hiểu điều tao đang nói nhỉ? Thứ nước kia…”

“Thứ nước kia,” cái máy ngọt ngào nói, “đã được thiết kế riêng để đáp ứng nhu cầu dinh dưỡng và thưởng thức của cá nhân anh.”

“À,” Arthur nói, “thế ra tao là một thằng ăn kiêng ưa hành hạ bản thân chứ gì?”

“Chia Sẻ và Thưởng Thức.”

“Thôi im đi.”

“Yêu cầu có thế thôi ư?”

Arthur quyết định bỏ cuộc.

“Phải,” anh nói.

Rồi anh lại quyết định nếu bỏ cuộc anh sẽ uất chết mất.

“Mà không,” anh nói, “nghe này, cực kỳ đơn giản thôi… tao chỉ muốn… một tách trà. Mày sẽ pha cho tao một tách trà. Im đi và nghe đây.”

Rồi anh ngồi xuống. Anh kể cho Máy Dinh Dưỡng Tự Động về Ấn Độ, anh kể cho nó nghe về Trung Quốc, anh kể cho nó nghe về Sri Lanka. Anh kể cho nó nghe về những lá trà phơi khô dưới nắng mặt trời. Anh kể cho nó nghe về những ấm trà bằng bạc. Anh kể cho nó nghe về những chiều hè trên bãi cỏ. Anh kể cho nó nghe về việc đổ sữa vào trước rồi mới rót trà để sữa khỏi bị đun nóng. Anh thậm chí còn kể cho nó nghe (kể qua thôi) về lịch sử của Công ty Đông Ấn nữa.

“Ra là thế, phải không?” Máy Dinh Dưỡng Tự Động nói sau khi anh kể xong.

“Đúng thế,” Arthur đáp, “tao muốn như thế đấy.” “Anh muốn vị lá khô luộc trong nước?”

“Ờ, ừ. Với ít sữa nữa.”

“Xịt từ bò ra?”

“Ờ, tao nghĩ là nói thế cũng được…”

“Tôi sẽ cần trợ giúp trong việc này,” cái máy nói gọn. Cái giọng lép bép vui vẻ của nó đã biến mất, giờ nó có vẻ đầy quyết tâm.

“Tao sẵn sàng giúp,” Arthur nói.

“Anh đã làm đủ rồi,” Máy Dinh Dưỡng Tự Động bảo anh.

Nó triệu máy tính của phi thuyền đến.

“Chào đằng ấy!” máy tính lên tiếng.

Máy Dinh Dưỡng Tự Động giải thích cho máy tính của phi thuyền nghe về trà. Máy tính lưỡng lự, kết nối các mạch logic với Máy Dinh Dưỡng Tự Động, rồi chúng cùng nhau im lặng như tờ.

Arthur quan sát và đợi một hồi lâu, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.

Anh đập thình thình lên cái máy, nhưng vẫn chẳng có gì.

Cuối cùng anh đành bỏ cuộc và thơ thẩn đi lên đài chỉ huy.

Giữa không gian hoang vu trống rỗng, phi thuyền Trái Tim Vàng đứng yên. Quanh nó cháy rực hàng tỷ đốm sáng của Ngân Hà. Từ từ bò về phía nó là một cục vàng khè xấu xí, phi thuyền của dân Vog.