CHƯƠNG 3
“Có ai có ấm đun nước không?” Arthur hỏi trong lúc bước lên đài chỉ huy, và lập tức tự hỏi tại sao Trillian lại đang hò hét bảo cái máy tính nói chuyện với cô, còn Ford thì đập nó và Zaphod thì đá nó, và tại sao trên màn hình lại có một cục màu vàng trông đến kinh.
Anh đặt cái cốc rỗng đang cầm xuống và đi đến chỗ họ.
“Chào?” anh nói.
Đúng lúc đó Zaphod quăng mình tới mặt đá hoa cương bóng lộn chứa các dụng cụ điều khiển động cơ photon truyền thống. Bộ điều khiển hiện ra dưới tay gã và gã gạt sang chế độ lái bằng tay. Gã đẩy, gã kéo, gã ấn, rồi gã chửi thề. Động cơ photon run rẩy như phát bệnh rồi lại tắt ngấm.
“Có chuyện gì à?” Arthur nói.
“Này, nghe thấy không?” Zaphod lầm bầm trong lúc nhảy sang với lấy bộ điều khiển bằng tay trên Động Cơ Cận Bất Khả Vô Hạn, “con khỉ vừa lên tiếng kìa!”
Động Cơ Cận Bất Khả ú ớ hai tiếng khe khẽ rồi cũng tắt ngấm.
“Thật là một khoảnh khắc lịch sử,” Zaphod nói, tống cho Động Cơ Cận Bất Khả một cú đá, “một con khỉ biết nói!”
“Nếu mọi người đang bực mình chuyện gì…” Arthur nói.
“Bọn Vog!” Ford quát. “Chúng ta đang bị tấn công!”
“Thế các anh đang làm gì thế? Chuồn khỏi đây thôi!” Arthur lắp bắp.
“Không được. Máy tính treo rồi.”
“Treo?”
“Nó bảo tất cả các mạch đều đang bận. Trên cả tàu không chỗ nào có điện cả.”
Ford bước ra khỏi bàn máy tính, quệt ống tay áo ngang trán, rồi sụp xuống cạnh tường.
“Chúng ta chẳng làm gì được cả,” anh ta nói. Anh ta trừng mắt nhìn vào hư vô và cắn môi.
Hồi Arthur còn là một thằng nhóc ở trường học, rất lâu trước khi Trái Đất bị phá hủy, anh đã từng chơi bóng đá. Anh không giỏi đá bóng tẹo nào, và biệt tài của anh là đá phản lưới nhà trong những trận quan trọng. Mỗi khi chuyện này xảy ra anh thường có một cảm giác nhồn nhột kỳ lạ trên gáy, nó từ từ lan lên qua má và làm trán anh nóng ran. Vào lúc này trong đầu anh bỗng hiện rõ mồn một hình ảnh bùn đất lẫn với cỏ và một lũ lau nhau đầy giễu cợt đang ném hỗn hợp này vào anh.
Một cảm giác nhồn nhột kỳ lạ trên gáy đang từ từ lan lên qua má và làm trán anh nóng ran.
Anh mở miệng định nói, rồi thôi.
Anh lại mở miệng định nói, rồi lại thôi.
Cuối cùng anh cũng lên tiếng được.
“Ờ,” anh nói. Anh hắng giọng.
“Cho tôi biết,” anh tiếp tục, vẻ bồn chồn đến nỗi ba người kia đều quay lại nhìn anh. Anh liếc nhìn cục màu vàng đang tiến tới trên màn hình.
“Cho tôi biết,” anh nhắc lại, “máy tính có nói là nó bận việc gì không? Tôi hỏi cho biết thôi…”
Mắt họ đổ dồn cả vào anh.
“Và, ờ… thật ra chỉ có thế thôi, tôi hỏi thế thôi.”
Zaphod chìa tay ra túm lấy gáy Arthur.
“Cậu đã làm gì nó, đồ Người Khỉ kia?” gã thì thào.
“Ờ,” Arthur đáp, “thật ra là không có gì cả. Chỉ là tôi nghĩ một lúc trước nó đang tìm cách…”
“Cách gì?”
“Pha một tách trà.”
“Đúng thế, thưa các bạn,” máy tính đột nhiên lên tiếng, “đang giải quyết chuyện đó ngay lúc này đây, mà ái chà, khó nhằn lắm. Lát nữa tôi quay lại.” Rồi nó lại tắt phụt, để lại một sự im lặng dữ dội chỉ có thể sánh được với sự im lặng của ba người đang nhìn Arthur Dent chằm chằm.
Như thể muốn giảm bớt căng thẳng, tàu Vog chọn đúng lúc ấy để nã súng.
Phi thuyền run rẩy, phi thuyền rùng rình. Bên ngoài, lớp trường lực dày hơn cả inch phồng lên và nổ lốp đốp dưới sức công phá của một tá Đại Bác Photrazon Giết Là Chết 30 Megađau, và nhìn có vẻ nó sẽ không trụ được lâu. Ford Prefect đoán khoảng bốn phút là cùng.
“Ba phút năm mươi giây,” một lát sau anh ta nói.
“Bốn mươi lăm giây,” anh ta thêm vào sau một quãng thích hợp. Anh ta hờ hững bật mấy cái công tắc vô dụng, rồi ném cho Arthur một cái nhìn thù ghét.
“Vì một tách trà mà chết, nhể?” anh ta nói. “Ba phút bốn mươi giây.”
“Đừng đếm nữa được không!” Zaphod hằm hè.
“Được chứ,” Ford Prefect đáp, “sau ba phút ba mươi lăm giây nữa.”
Trên tàu Vog, Prostetnic Vogon Jeltz thấy rất khó hiểu. Hắn đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc rượt đuổi, cho một cuộc vật lộn đầy phấn khích với các tia kéo, hắn đã chuẩn bị tinh thần để dùng bộ Bình Thường Hóa Tiểu Chu Kỳ hòng chọi lại với Động Cơ Cận Bất Khả Vô Hạn của Trái Tim Vàng , nhưng bộ Bình Thường Hóa Tiểu Chu Kỳ vẫn nằm yên trong lúc tàu Trái Tim Vàng đứng một chỗ hứng đạn.
Một tá Đại Bác Photrazon Giết Là Chết 30 Megađau tiếp tục xả đạn vào tàu Trái Tim Vàng , và nó vẫn đứng một chỗ hứng đạn.
Hắn thử mọi cảm biến mình có để xem có mánh khóe tinh vi gì không, nhưng chẳng thấy mánh khóe tinh vi gì.
Tất nhiên là hắn không biết về vụ pha trà.
Hắn cũng không biết đích xác những người trên tàu Trái Tim Vàng đang dành ba phút và ba mươi giây cuối đời để làm gì.
Làm thế nào mà Zaphod Beeblebrox lại đi đến cái quyết định tổ chức buổi cầu hồn vào lúc này là một điều mà chính gã cũng không biết rõ.
Rõ ràng lúc này cái chết là chủ đề ai cũng đang nghĩ đến, nhưng là cái phải tránh hơn là cái để đem ra bàn bạc.
Có lẽ nỗi kinh hoàng Zaphod cảm thấy khi tưởng đến cảnh sắp phải về đoàn tụ ông bà ông vải đã dẫn dụ gã đến suy nghĩ rằng có lẽ ông bà ông vải cũng cảm thấy như vậy về gã, và hơn thế nữa, còn có thể làm gì đó để ngăn cuộc đoàn tụ này lại.
Mà cũng có thể đó chỉ là một trong những gợi ý kỳ lạ thỉnh thoảng lại hiện ra từ cái khu tăm tối trong trí não mà không hiểu sao gã đã khóa kín trước khi trở thành Tổng Thống Ngân Hà.
“Anh muốn nói chuyện với cụ mình?” Ford ngần ngại.
“Ờ.”
“Phải là ngay bây giờ à?”
Phi thuyền tiếp tục chao đảo rầm rầm. Nhiệt độ đang tăng. Ánh sáng đang mờ đi - mọi năng lượng máy tính không dùng cho việc nghĩ về trà đều được dồn vào trường lực đang yếu dần.
“Phải!” Zaphod khăng khăng. “Nghe này, Ford, anh nghĩ cụ giúp được chúng ta đấy.”
“Anh có chắc là anh muốn dùng từ nghĩ không? Chọn từ cho cẩn thận vào.”
“Thế chú có gợi ý nào khác không?”
“Ờ thì…”
“Được rồi, tất cả tập trung quanh bảng điều khiển trung tâm. Ngay bây giờ. Lại đây! Trillian, Người Khỉ, nhanh.”
Họ bối rối vây quanh bảng điều khiển, ngồi xuống, rồi, cảm thấy ngớ ngẩn đến cùng cực, nắm lấy tay nhau. Zaphod dùng cánh tay thứ ba tắt đèn đi.
Bóng tối bóp chặt lấy phi thuyền.
Bên ngoài, tiếng gầm rú của Đại Bác Giết Là Chết vẫn không ngừng xé toạc trường lực.
“Hãy tập trung nghĩ về tên của cụ,” Zaphod rít lên.
“Tên cụ là gì?” Arthur hỏi.
“Zaphod Beeblebrox đệ Tứ.”
“Cái gì?”
“Zaphod Beeblebrox đệ Tứ. Tập trung!”
“Đệ Tứ?”
“Ừ. Thế này nhé, anh là Zaphod Beeblebrox, bố anh là Zaphod Beeblebrox đệ Nhị, ông anh là Zaphod Beeblebrox đệ Tam…”
“Cái gì?”
“Có sự cố với thuốc tránh thai và một máy thời gian. Giờ thì tập trung vào!”
“Còn ba phút,” Ford Prefect nói.
“Làm thế này để làm gì?” Arthur Dent hỏi.
“Im di,” Zaphod Beeblebrox đề nghị.
Trillian không nói gì. Cô nghĩ, biết nói gì cơ chứ?
Ánh sáng duy nhất trên đài chỉ huy là hai hình tam giác đỏ lờ mờ ở góc đằng xa, nơi Marvin, con Rô Bốt Hay Hoảng Hốt đang ngồi gục, không để ý đến ai và cũng không được ai để ý đến, chìm trong một thế giới riêng chẳng lấy gì làm dễ chịu.
Quanh bảng điều khiển trung tâm, bốn hình thù khom lưng tập trung hết sức để gạt ra khỏi tâm trí những cú rùng mình đáng sợ của phi thuyền và tiếng gầm rú khủng khiếp ầm vang khắp nơi.
Họ tập trung.
Họ tập trung thêm nữa.
Rồi họ lại tập trung thêm chút nữa.
Từng giây tích tắc trôi.
Hai vầng trán của Zaphod đổ mồ hôi hột, đầu tiên là vì tập trung, rồi sau là vì bực bội, và cuối cùng là vì xấu hổ.
Cuối cùng gã gầm lên một tiếng tức tối, giật tay ra khỏi tay Trillian và Ford, rồi đấm mạnh công tắc đèn.
“À, thế mà cứ tưởng mấy đứa không định bật đèn lên chứ,” một giọng nói lên tiếng. “Không, nhưng đừng để sáng quá, mắt ta yếu rồi.”
Bốn hình thù nhảy bật dậy. Họ từ từ quay đầu lại nhìn, mặc dù da đầu họ rõ ràng đang cố nhắc họ bám lấy vị trí cũ.
“Rồi. Lần này là ai quấy quả ta?” một dáng người nhỏ bé, xương xẩu, lưng còng đứng bên bụi dương xỉ ở đầu kia đài chỉ huy hỏi. Hai cái đầu phủ tóc lơ phơ của cụ trông cổ xưa đến nỗi nhìn như thể chúng chứa đựng cả những ký ức xa xôi về sự ra đời của các thiên hà. Một cái đầu đang gục xuống ngủ, còn cái kia đang nheo nheo quắc mắt nhìn cả bọn. Nếu mắt giờ là đã yếu thì chắc trước kia chúng phải sắc như dao cắt kim cương.
Zaphod lắp bắp đầy lo lắng hồi lâu. Gã làm một động tác gật đầu kép rất phức tạp, vốn là cử chỉ tỏ vẻ thành kính của con cháu với người trên thường dùng ở Betelgeuse.
“Ô… ờ, cháu chào cụ…” gã hổn hển.
Dáng hình già nua nhỏ bé kia lại gần họ. Cụ nhìn qua ánh sáng lờ mờ. Cụ chĩa một ngón tay xương xẩu vào chắt mình.
“A,” cụ quát, “ra là Zaphod Beeblebrox. Người cuối cùng của dòng tộc danh giá nhà chúng ta. Zaphod Beeblebrox đệ Không.”
“Đệ Nhất chứ ạ.”
“Đệ Không,” cụ già nạt. Zaphod ghét giọng của cụ. Với gã, nó nghe như tiếng móng tay cào lên cái bảng đen mà gã ưa coi là hồn mình.
Gã cựa người trên ghế.
“Ờ, vâng,” gã lầm bầm. “Ờ, cụ này, cháu xin lỗi về vụ hoa hoét, cháu đã định gửi rồi, nhưng mà cửa hàng đúng lúc không còn vòng hoa nên…”
“Anh quên!” Zaphod Beeblebrox đệ Tứ quát.
“Ờ dạ…”
“Lúc nào cũng bận. Không nghĩ đến người khác bao giờ. Người sống đứa nào cũng thế.”
“Hai phút nữa, Zaphod,” Ford thì thầm, giọng sợ sệt.
Zaphod lo lắng cựa quậy.
“Vâng, nhưng cháu đã định gửi hoa đến thật mà,” gã nói. “Và cháu sẽ viết thư cho cụ bà nữa, ngay khi chúng cháu thoát được…”
“Cụ bà của anh,” dáng hình nhỏ bé gầy guộc trầm tư nói một mình.
“Vâng,” Zaphod đáp, “ờ, cụ bà có khỏe không ạ? Này nhé, cháu sẽ đến thăm cụ. Nhưng trước hết chúng cháu phải…”
“Cụ bà quá cố của anh và ta đều rất khỏe,” Zaphod Beeblebrox đệ Tứ cất giọng khàn đục.
“À. Thế ạ.”
“Nhưng rất thất vọng về anh, Zaphod trẻ tuổi ạ…”
“Vâng thì…” Zaphod cảm thấy bất lực đến lạ kỳ, không sao điều khiển được cuộc trò chuyện này, và tiếng thở phì phò của Ford bên tai cho gã biết từng giây đồng hồ đang tích tắc trôi nhanh. Tiếng rầm rầm và những cú rung lắc đã tăng lên đến độ kinh hoàng. Gã thấy mặt Arthur và Trillian trắng bệch, mắt nhìn trân trân trong bóng tối lờ mờ.
“Ơ, cụ này…”
“Chúng ta đã theo dõi tình hình anh với nỗi thất vọng tràn trề…”
“Vâng, nhưng mà cụ thấy lúc này thì…”
“Đó là chưa kể đến nỗi khinh bỉ!”
“Cụ nghe cháu nói một tí được không…?”
“Anh đang làm gì đời mình thế?”
“Cháu đang bị một hạm đội Vog tấn công!” Zaphod kêu lên. Gã có nói quá lên chút đỉnh, nhưng đó là cơ hội duy nhất của gã để tống đạt mục tiêu cơ bản của cuộc gặp gỡ này cho cụ.
“Chẳng làm ta ngạc nhiên mảy nào,” thân hình lụ khụ nhỏ bé nhún vai.
“Chỉ là nó đang xảy ra ngay lúc này, cụ thấy đấy,” Zaphod cuống quýt.
Hồn bóng của cụ gã gật đầu, nhặt lên cái cốc Arthur Dent đã cầm vào, và chăm chú ngắm nghía.
“Ờ… cụ ơi…”
“Anh có biết là,” hồn ma ngắt lời, nhìn thẳng vào Zaphod đầy nghiêm khắc, “quỹ đạo của hành tinh Betelgeuse 5 vừa mới bị lệch tâm một chút không?”
Zaphod không biết và cũng chẳng còn lòng dạ nào mà quan tâm đến thông tin đó, vì đầy những tiếng ầm ĩ, rồi lại còn nguy cơ nhãn tiền là chết đến nơi và các thứ nữa.
“Ờ, không ạ… cụ nghe này,” gã nói.
“Là do ta đang trăn trở trong mồ!” cụ của gã quát lên. Cụ ném cái cốc xuống và chĩa một ngón tay gầy như que củi, run run và trong suốt về phía Zaphod.
“Lỗi tại anh!” cụ rít lên.
“Một phút ba mươi,” Ford lầm bầm, đầu gục vào tay.
“Vâng, cụ này, cụ có giúp được gì không bởi vì…”
“Giúp ấy à?” cụ già kêu lên như thể có ai vừa hỏi xin cụ một con chồn.
“Vâng, giúp, và giúp ngay bây giờ, bởi vì nếu không…”
“Giúp!” cụ già nhắc lại như thể có ai vừa hỏi xin cụ một con chồn nướng vừa lửa kẹp bánh mì kèm khoai tây rán. Cụ đứng sững ra đó.
“Anh ưỡn ẹo khắp Ngân Hà với cái lũ…” - cụ vung tay vẻ khinh bỉ - “lũ bạn bất hảo của anh, bận đến nỗi không đem được một vòng hoa đến đặt lên mộ ta, hoa nhựa cũng được, mà với anh thì hoa nhựa là hết sức thích hợp rồi, nhưng không. Bận quá. Hiện đại quá. Đa nghi quá - cho đến khi bỗng nhiên anh gặp rắc rối và thế là tự dưng anh lại nổi máu mê tín lên!”
Cụ lắc đầu - thật cẩn thận, để không đánh thức cái đầu còn lại, nó đã bắt đầu cựa quậy không yên.
“Vậy đấy, ta không biết nữa, Zaphod trẻ tuổi ạ,” cụ nói tiếp, “ta nghĩ ta sẽ phải suy tính về chuyện này cái đã.”
“Một phút mười,” Ford nói giọng trống rỗng.
Zaphod Beeblebrox đệ Tứ tò mò nhìn anh ta.
“Tại sao cái gã kia chỉ toàn nói con số thế?” cụ hỏi.
“Những con số đó,” Zaphod cục cằn đáp, “là thời gian chúng cháu còn lại trên đời.”
“À,” cụ của gã thốt lên. Cụ gầm gừ. “Ta thì không can hệ, tất nhiên,” cụ nói và lùi vào một góc tối hơn trên đài chỉ huy, tìm thứ gì khác để chọc ngoáy.
Zaphod cảm thấy mình đang lẩy bẩy bên bờ vực của một cơn điên và tự hỏi có nên nhảy luôn xuống cho xong không.
“Cụ ơi,” gã nói, “nhưng nó can hệ đến chúng cháu! Chúng cháu vẫn còn sống, nhưng chúng cháu sắp hết đời rồi.”
“Thế cũng tốt.”
“Sao cơ?”
“Đời của anh thì có ích gì cho ai? Khi ta nghĩ đến những gì anh đã làm trong cái đời của anh, ta không thể không nghĩ đến từ ‘lộn tùng phèo’.”
“Nhưng cháu đã là Tổng Thống Ngân Hà đấy ạ!”
“Hừ,” cụ gã làu bàu. “Người nhà Beeblebrox mà lại làm cái nghề như thế?”
“Ơ, cái gì cơ? Là Tổng Thống duy nhất đấy! Của cả Ngân Hà!”
“Đồ cún khủng vênh vang.”
Zaphod bối rối chớp mắt.
“Hơ-Ờ, nói thế là thế nào, lão này? Ý cháu là thưa cụ.”
Thân hình còng lưng nhỏ thó tiến tới trước mặt chắt mình và nghiêm nghị gõ lên đầu gối gã. Cử chỉ này nhắc Zaphod nhớ rằng gã đang nói chuyện với một bóng ma, vì gã chẳng cảm thấy gì cả.
“Cả anh lẫn ta đều biết làm Tổng Thống nghĩa là gì, Zaphod trẻ tuổi ạ. Anh biết vì anh đã trải qua nó, còn ta biết vì ta đã chết và cái chết cho người ta cái nhìn cực kỳ sáng suốt. Ở trên ấy chúng ta có câu ‘Người sống được sống cũng uổng’.”
“Vâng,” Zaphod cay cú nói, “hay lắm. Sâu sắc lắm. Lúc này câu cách ngôn cũng giá trị với cháu như lỗ trong đầu ấy.”
“Năm mươi giây,” Ford Prefect hực lên.
“Ta đang nói chuyện gì ấy nhỉ?” Zaphod Beeblebrox đệ Tứ hỏi.
“Lên mặt dạy đời,” Zaphod Beeblebrox nói.
“À ừ.”
“Thật sự là lão già này có giúp chúng ta được không đấy?” Ford thì thào hỏi Zaphod.
“Không ai khác giúp được cả,” Zaphod thì thào đáp.
Ford chán nản gật đầu.
“Zaphod!” hồn ma nói, “anh trở thành Tổng Thống Ngân Hà vì một lý do cụ thể. Anh đã quên rồi hay sao?”
“Chúng ta nói chuyện này sau được không ạ?”
“Anh đã quên rồi hay sao?” hồn ma vẫn khăng khăng.
“Vâng! Tất nhiên là cháu quên! Cháu phải quên chứ. Sau khi nhậm chức là người ta kiểm tra não ngay, cụ biết đấy. Nếu họ thấy đầu cháu đầy những ý nghĩ ma lanh thì cháu sẽ bị tống cổ ra đường mà chẳng có gì trong túi ngoài một khoản lương hưu kha khá, một đội thư ký, một hạm đội, và đôi cái cổ bị cắt.”
“À,” hồn ma gật đầu hài lòng, “tức là anh vẫn còn nhớ!” Cụ ngừng lời chốc lát.
“Tốt,” cụ nói, và tiếng ầm ĩ dừng lại.
“Bốn mươi tám giây,” Ford nói. Anh ta lại liếc nhìn đồng hồ rồi gõ gõ lên đó. Anh ta ngẩng lên.
“Này, tiếng ồn dừng lại rồi,” anh ta nói.
Một ánh tinh nghịch lóe lên trong cặp mắt nhỏ sắc lẹm của hồn ma.
“Ta đã kéo trì thời gian lại một chút,” cụ nói, “nhưng chỉ là một chút thôi. Ta không muốn các anh chị bỏ lỡ những điều ta cần nói.”
“Không, cụ nghe đây, lão già lẩn thẩn trong suốt kia,” Zaphod nhảy bật ra khỏi ghế nói. “A - cảm ơn cụ đã dừng thời gian, vân vân, rất tuyệt, rất tốt, hết sảy, nhưng B - xin cụ miễn cho bài thuyết giáo, được chứ? Cháu không biết cái điều vĩ đại mà cháu đáng lẽ phải làm này là gì, và nom có vẻ như cháu cũng không nên biết. Và cháu rất ghét như thế, cụ hiểu chưa?
“Cháu trước kia thì biết. Cháu trước kia có quan tâm. Được rồi, cứ cho là thế đi. Nhưng cháu trước kia đã quan tâm đến mức hắn tự chui vào não mình - não cháu - và khóa kín những phần biết và quan tâm đi, vì nếu cháu biết và quan tâm thì cháu sẽ không làm được. Cháu sẽ không thể trở thành Tổng Thống, và cháu sẽ không thể đánh cắp phi thuyền này, mà chắc hẳn đấy là một việc rất hệ trọng.
“Nhưng cái thằng cháu trước kia đã tự giết mình, đúng không, khi hắn thay đổi não cháu như thế? Ô kê, đấy là lựa chọn của hắn. Thằng cháu mới đây cũng có những lựa chọn của riêng mình, và thật trùng hợp làm sao, những lựa chọn đó lại bao gồm việc không thèm biết và không thèm quan tâm đến cái vụ hoành tráng này, cho dù nó là cái gì đi chăng nữa. Hắn muốn thế, và hắn đã được thế.
“Chỉ có điều cái thằng cháu cũ lại vẫn cố giành cho mình quyền điều khiển, nên đã để lại mệnh lệnh cho cháu trong cái phần não hắn đã khóa kín. Dào, cháu không muốn biết và không muốn nghe. Đó là lựa chọn của cháu. Cháu sẽ không làm con rối cho ai giật dây hết, nhất là chính bản thân mình.”
Zaphod điên giận đấm mạnh lên bảng điều khiển, không hay biết gì đến những cái nhìn sững sờ đang chĩa vào gã.
“Tôi cũ đã chết rồi!” gã lảm nhảm. “Tự tử rồi! Người chết không nên ở lại và tìm cách can thiệp vào chuyện của người sống!”
“Thế mà anh lại vẫn gọi ta đến giúp anh thoát khỏi rắc rối,” hồn ma nói.
“À,” Zaphod lại ngồi xuống và nói, “đấy là chuyện khác mà, phải không?”
Gã yếu ớt nhe răng cười với Trillian.
“Zaphod,” hồn ma cất giọng khàn khàn, “ta nghĩ lý do duy nhất ta phí hơi nói với anh là vì ta đã chết rồi nên chẳng còn cần hơi làm gì khác.”
“Được rồi,” Zaphod nói, “thế sao cụ không cho cháu biết bí mật đại sự là gì đi. Thử cho cháu biết xem.”
“Zaphod, anh biết khi làm Tổng Thống Ngân Hà, cũng như Yooden Vranx trước anh, rằng Tổng Thống chẳng là cái thá gì. Một con số không. Đâu đó trong bóng tối đằng sau là một người khác, một sinh vật khác, một thứ gì đó khác, với quyền tối thưọng. Người này, hay sinh vật này, hay thứ gì đó này, anh phải tìm ra người cai quản Ngân Hà này, và - theo như chúng ta đoán - cả các thiên hà khác nữa. Có lẽ là cả Vũ Trụ cũng nên.”
“Tại sao?”
“Tại sao ấy à?” hồn ma kinh ngạc thốt lên. “Tại sao ấy hử? Nhìn quanh mà xem đi, nhóc, anh có thấy giống như Vũ Trụ đang nằm trong tay người biết cai quản nó không?”
“Cũng đâu đến nỗi nào.”
Hồn ma già trừng mắt nhìn gã.
“Ta sẽ không cãi nhau với anh. Anh cứ hãy đưa phi thuyền này, cái phi thuyền chạy Động Cơ Cận Bất Khả này, đến nơi nó cần đến. Anh sẽ làm vậy. Đừng nghĩ anh có thể trốn tránh trách nhiệm. Trường Bất Khả điều khiển anh, anh nằm trong tay nó. Cái gì đây?”
Cụ đang đứng gõ gõ lên một trong các máy của Eddie, Máy Tính Phi Thuyền. Zaphod giải thích cho cụ.
“Nó đang làm gì thế?”
“Nó đang tìm cách,” Zaphod nói với vẻ tự chủ phi thường, “pha trà.”
“Tốt,” cụ gã nói, “ta rất tán thành chuyện đó. Giờ thì Zaphod,” cụ nói, quay lại vẫy một ngón tay với gã, “ta không biết liệu anh có đủ khả năng thành công trong công việc này của anh không. Ta nghĩ anh sẽ không tránh được đâu. Nhưng ta đã chết quá lâu và quá mệt để quan tâm nhiều như trước rồi. Lý do chính mà ta giúp anh là vì ta không chịu nổi cái ý nghĩ rằng anh và đám bạn hiện đại của anh sẽ ưỡn ẹo ở trên này. Hiểu không?”
“Hiểu ạ, cảm ơn cụ nhiều.”
“À mà Zaphod này?”
“Ờ, sao ạ?”
“Nếu có lúc nào anh lại cần trợ giúp, anh biết đấy, nếu gặp rắc rối và cần giúp một tay để thoát khỏi cảnh hiểm nghèo…”
“Thì sao ạ?”
“Thì đừng ngần ngại mà xéo đi.”
Chỉ trong vòng một giây, một chớp sáng lóe lên từ đôi tay khô héo của hồn ma già cỗi kia chiếu vào máy tính, hồn ma biến mất, cả đài chỉ huy sặc sụa khói cuồn cuộn, và phi thuyền Trái Tim Vàng nhảy qua một khoảng cách không tính nổi, xuyên qua không gian và thời gian.