CHƯƠNG 13
Ford Prefect nhảy lên đài chỉ huy tàu Trái Tim Vàng .
“Trillian! Arthur!” anh ta gọi. “Nó hoạt động trở lại rồi! Phi thuyền hoạt động trở lại rồi!”
Trillian và Arthur đang nằm ngủ trên sàn.
“Nào hai người, dậy đi, chúng ta đang di chuyển tiếp rồi,” anh ta đá cho họ một cú.
“Xin chào các đằng ấy!” máy tính líu lo. “Xin nói là thật tuyệt được trở lại với các đằng ấy, và tôi chỉ muốn nói là…”
“Thôi đi,” Ford nói. “Cho bọn tao biết bọn tao đang ở chỗ quái nào.”
“Hành tinh Sao Ếch B, và nó đúng là một bãi rác,” Zaphod vừa nói vừa chạy lên đài chỉ huy. “Xin chào, các vị chắc phải sung sướng khi thấy ta đến nỗi không thể tìm được lời nào để cho ta biết ta là một gã soái sành điệu đến mức nào.”
“Một gã gì cơ?” Arthur ngái ngủ, mải nhổm từ dưới sàn lên chẳng lọt được lời nào vào tai.
“Ta biết các vị cảm thấy thế nào,” Zaphod nói. “Ta ngầu đến nỗi ta cũng cứng lưỡi khi nói chuyện với chính mình. Thật tuyệt được gặp lại tất cả, Trillian, Ford, Người Khỉ. Này, ờ, máy tính…”
“Xin chào ngài Beeblebrox, thật là một vinh dự được…”
“Câm mồm và đưa bọn tao ra khỏi đây, nhanh nhanh nhanh lên.”
“Được thôi, bồ tèo, muốn đi đâu nào?”
“Đi đâu cũng được, không quan trọng,” Zaphod quát. “À mà có!” gã sửa lại. “Bọn tao muốn đến quán ăn gần nhất!”
“Dĩ nhiên rồi,” máy tính vui vẻ đáp và một vụ nổ khổng lồ rung chuyển cả đài chỉ huy.
Khi Zarniwoop bước vào sau đó chừng một phút với một bên mắt thâm tím, ông ta chăm chú nhìn bốn cụm khói vẻ thích thú.