← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Một lát sau gã đã chạy băng qua cánh đồng, về phía thành phố đổ nát.

Không khí ẩm thấp khò khè trong phổi gã và chốc chốc gã lại loạng choạng vì vẫn còn mệt lử. Đêm cũng sắp buông xuống rồi, và mặt đất thì gồ ghề nguy hiểm.

Nhưng gã vẫn còn lâng lâng vì trải nghiệm vừa xong. Toàn bộ Vũ Trụ. Gã đã thấy toàn bộ Vũ Trụ trải ra đến vô biên quanh mình - tất cả mọi thứ. Và cùng với đó là cái ý niệm rõ ràng và phi thường rằng gã là điều quan trọng nhất trong Vũ Trụ đó. Có cái tôi tự phụ là một chuyện. Được một cái máy khẳng định lại là chuyện khác.

Gã không có thời gian để ngẫm nghĩ về việc này.

Gargravarr đã nói với gã là y sẽ phải báo cáo lại sự việc với các chủ nhân của mình, nhưng y sẵn lòng đợi một thời gian cho phải phép trước khi làm vậy. Đủ thời gian để Zaphod chạy đi tìm chỗ trốn.

Phải làm gì thì gã không biết, nhưng cái cảm giác rằng gã là người quan trọng nhất trong toàn Vũ Trụ khiến gã tự tin cho rằng rồi cách giải quyết sẽ tự xuất hiện.

Trên cái hành tinh tàn rụi này chẳng còn gì khác để cho gã lạc quan nữa.

Gã cứ thế chạy, và chẳng mấy chốc đã đến ngoại ô thành phố bỏ hoang.

Gã đi dọc những con đường nứt vỡ đầy những bụi cỏ dại xơ xác, các ổ gà thì chứa đầy những đôi giày đã mục nát. Những tòa nhà gã đi qua cũng đổ nát và tiêu điều đến nỗi gã nghĩ chui vào trong sẽ không an toàn chút nào. Gã có thể trốn ở đâu được? Gã chạy tiếp.

Một lát sau, con đường gã đang đi rẽ sang những gì còn sót lại của một đại lộ rộng thênh thang, ở cuối là một tòa nhà thấp, rộng bè, bao quanh là những căn nhà phụ nhỏ hơn, và bao quanh tất cả lại có thêm một rào chắn đổ nát nữa. Tòa nhà chính nhìn vẫn có vẻ khá vững chắc, và Zaphod rẽ xuống đó xem nó có thể cho gã… ờ, cho gã bất kỳ cái gì không.

Gã lại gần tòa nhà. Dọc theo một bên nhà - có lẽ là mặt tiền, vì nó nằm đối diện một khoảng sân xi măng rộng - là ba cánh cửa khổng lồ, có lẽ phải cao đến hai mươi mét. Cánh cửa ở đằng cuối để ngỏ, Zaphod bèn chạy vội về phía đó.

Bên trong chỉ toàn bóng tối lờ mờ, bụi bặm, và cảnh hỗn loạn. Những tấm mạng nhện khổng lồ phủ lên tất cả. Một phần móng nhà đã sụp xuống, một phần bức tường phía sau đã đổ, và một lớp bụi dày đến vài phân phủ kín mặt sàn.

Giữa bóng tối nặng nề, có những hình thù khổng lồ hiện ra lừng lững, phủ đầy gạch đá.

Những hình thù này nhác hình trụ, nhác hình củ hành, nhác lại có hình trứng, hay đúng hơn là trứng đã nứt. Phần lớn đều mở toác hoặc vỡ rời rụng, một số chỉ còn trơ khung.

Chúng thảy đều là phi thuyền, thảy hư hỏng cả.

Zaphod bực bội đi vơ vẩn giữa những đống khối đồ sộ. Ở đây chẳng có gì có thể tạm dùng được. Thậm chí rung động từ bước chân của gã cũng khiến thêm một đống sắt vụn bấp bênh đổ sụp xuống.

Ở cuối tòa nhà là một phi thuyền cũ, hơi lớn hơn những cái khác, bị vùi giữa một đống bụi và mạng nhện còn dày hơn. Nhưng bề ngoài thì có vẻ còn nguyên vẹn. Zaphod tò mò lại gần nó thăm dò, và đang đi thì gã bỗng vấp phải một dây dẫn cũ.

Gã định ném cái dây dẫn sang bên, nhưng gã ngạc nhiên thấy nó vẫn còn cắm vào phi thuyền.

Gã càng sửng sốt hơn khi phát hiện ra cái dây đang khẽ kêu rè rè.

Gã nhìn phi thuyền như không tin nổi vào mắt mình, rồi nhìn xuống sợi dây dẫn trong tay.

Gã cởi phắt áo khoác ném sang một bên. Gã bò bằng tay và đầu gối, bám theo sợi dây đến chỗ nối với phi thuyền. Chỗ nối vẫn còn chắc chắn, và tiếng rang động rè rè khe khẽ giờ càng rõ hơn.

Tim gã đập dồn. Gã chùi bớt bụi bặm đi và áp tai vào bên sườn phi thuyền. Gã có thể nghe thấy một âm thanh yếu ớt, không rõ là gì.

Gã cuống cuồng lục tìm giữa đống đổ nát vương vãi trên sàn nhà khắp quanh mình và tìm thấy một đoạn ống ngắn, cùng một cái cốc nhựa loại không tự phân hủy. Gã dùng hai thứ này chế ra một cái ống nghe thô sơ và áp vào thân phi thuyền.

Cái gã nghe được khiến hai bộ não của gã lộn nhào.

Một giọng nói lên tiếng:

“Hãng Du Thuyền Liên Sao xin gửi lời xin lỗi tới hành khách vì chuyến bay tiếp tục bị chậm trễ. Chúng tôi hiện đang đợi bổ sung khăn giấy nhỏ ướp hương chanh để quý vị được thoải mái, dễ chịu, và vệ sinh trong chuyến bay. Xin cảm ơn quý vị vì đã kiên nhẫn chờ đợi. Sắp tới các tiếp viên sẽ lại phục vụ quý vị cà phê và bánh quy.”

Zaphod lảo đảo lùi lại, điên cuồng nhìn trân trân phi thuyền.

Gã đờ đẫn đi xung quanh hồi lâu. Rồi gã bỗng nhìn thấy một tấm biển khổng lồ báo giờ cất cánh vẫn còn treo từ trần nhà trên đầu gã, nhưng chỉ còn một sợi dây. Biển bám đầy bụi bẩn, nhưng một vài con số vẫn còn đọc được.

Zaphod đưa mắt dò tìm giữa các con số, rồi làm vài phép tính chóng vánh. Mắt gã trố ra.

“Chín trăm năm…” gã thì thào với chính mình. Phi thuyền này đã chậm chín trăm năm.

Hai phút sau gã vào trong phi thuyền.

Khi gã bước qua khoang điều áp, bầu không khí đón gã trong phi thuyền vẫn còn mát và trong lành - điều hòa không khí vẫn hoạt động.

Đèn vẫn sáng.

Gã ra khỏi buồng chờ nhỏ, tiến vào một hành lang ngắn hẹp, và hồi hộp bước xuôi hành lang.

Đột nhiên một cánh cửa bật mở và một dáng người bước ra trước mặt gã.

“Xin quý khách làm ơn trở về chỗ ngồi,” tiếp viên người máy nói, rồi quay lưng lại và đi trước gã xuống cuối hành lang.

Khi tim đã đập trở lại, gã đi theo cô ta. Cô ta mở cánh cửa ở cuối hành lang và bước qua.

Gã theo cô ta bước qua cửa.

Giờ họ đang ở trong khoang hành khách, và tim Zaphod lại ngừng đập trong chốc lát.

Trên mỗi ghế là một hành khách ngồi, dây an toàn cài chặt.

Tóc các hành khách dài thượt, rối bù, móng tay cũng dài, và đàn ông thì râu ria rậm kín cả mặt.

Tất cả bọn họ rõ ràng là còn sống - nhưng đang ngủ.

Zaphod thấy gai ốc nổi khắp người.

Gã chầm chậm bước dọc lối đi như trong con mơ. Khi gã đến được giữa lối đi thì cô tiếp viên đã đến đầu kia. Cô ta quay lại và lên tiếng.

“Xin chúc quý vị một buổi chiều tốt lành,” cô ta ngọt ngào nói. “Cảm ơn quý vị đã chịu đựng sự chậm trễ nho nhỏ này. Chúng tôi sẽ cất cánh ngay khi có thể. Nếu quý vị thức dậy bây giờ thì tôi sẽ phục vụ cà phê và bánh quy.”

Có một tiếng rè nho nhỏ.

Đúng lúc đó, tất cả các hành khách tỉnh dậy.

Họ gào thét và cào cấu những sợi dây an toàn và hệ thống duy trì sự sống đang trói chặt họ vào ghế. Họ thét gào và kêu la cho đến khi Zaphod tưởng tai gã sắp thủng đến nơi.

Họ vật vã quằn quại trong lúc cô tiếp viên kiên nhẫn đi xuôi lối đi và đặt một tách cà phê nhỏ cùng một gói bánh quy trước mặt mỗi người bọn họ.

Rồi một người trong số họ đứng lên khỏi ghế.

Ông ta quay lại nhìn Zaphod.

Da Zaphod rần rần khắp mình mẩy như thể đang cố tuột ra. Gã quay người chạy phắt khỏi cảnh hỗn loạn.

Gã lao qua cửa và quay lại hành lang.

Người đàn ông đuổi theo gã.

Gã điên cuồng chạy đến cuối hành lang, qua buồng chờ, và chạy xa hơn nữa. Gã chạy lên buồng lái, rồi đóng sập cánh cửa và chốt lại sau lưng mình. Gã tựa lưng vào cửa thở hổn hển.

Chỉ mấy giây sau, một bàn tay đã nện thình thình lên cửa.

Từ đâu đó trên buồng lái, một giọng nói máy lên tiếng.

“Hành khách không được phép vào khoang lái. Làm ơn trở về chỗ ngồi và đợi tàu cất cánh. Cà phê và bánh quy đang được phục vụ. Đây là chế độ lái tự động. Làm ơn trở về chỗ ngồi.”

Zaphod không nói gì. Gã thở nặng nhọc; sau lưng gã, bàn tay vẫn đang đấm cửa.

“Làm ơn trở về chỗ ngồi,” chế độ lái tự động nhắc lại. “Hành khách không được phép vào buồng lái.”

“Tao không phải hành khách,” Zaphod hổn hển.

“Làm ơn trở về chỗ ngồi.”

“Tao không phải hành khách!” Zaphod lại quát lên.

“Làm ơn trở về chỗ ngồi.”

“Tao không phải… a lô, mày có nghe thấy không?”

“Làm ơn trở về chỗ ngồi.”

“Mày là chế độ lái tự động hả?” Zaphod hỏi.

“Vâng,” một giọng nói phát ra từ bảng điều khiển.

“Mày chịu trách nhiệm điều khiển phi thuyền này?”

“Vâng,” giọng nói tiếp tục, “chuyến bay đã bị chậm trễ. Các hành khách được đặt trong tình trạng ngủ đông để họ được tiện nghi và thoải mái. Cà phê và bánh quy được phục vụ hằng năm, sau đó các hành khách sẽ trở lại tình trạng ngủ đông để họ tiếp tục được tiện nghi và thoải mái. Phi thuyền sẽ cất cánh ngay khi nhu yếu phẩm đã được bổ sung đầy đủ. Chúng tôi rất xin lỗi vì sự chậm trễ này.”

Zaphod rời khỏi cánh cửa, nó không còn bị nện rầm rầm nữa. Gã lại gần bảng điều khiển.

“Chậm trễ ấy à?” gã kêu lên. “Mày có nhìn thấy thế giới bên ngoài phi thuyền này không? Nó là một hoang mạc, một hành tinh chết. Nền văn minh đã sụp đổ rồi. Chẳng có khăn giấy ướp hương chanh ở đâu đến nữa đâu!”

“Tính theo số liệu,” chế độ lái tự động nghiêm trang nói, “thì có xác suất nhiều nền văn minh khác sẽ xuất hiện. Một ngày kia sẽ lại có khăn giấy ướp hương chanh. Cho đến lúc đó thì chuyến bay sẽ bị chậm trong chốc lát. Làm ơn trở về chỗ ngồi.”

“Nhưng…”

Nhưng đúng lúc đó cửa mở ra. Zaphod quay ngoắt lại và thấy người đàn ông vừa đuổi theo gã đang đứng đó. Ông ta xách một cái cặp táp to. Ông ta ăn vận bảnh bao, tóc ngắn. Ông ta không có râu rậm hay móng tay dài.

“Zaphod Beeblebrox,” ông ta nói, “tên tôi là Zarniwoop. Tôi tin là anh muốn gặp tôi.”

Zaphod Beeblebrox sụp xuống. Hai cái miệng của gã thốt ra những lời ngớ ngẩn. Gã khuỵu xuống một cái ghế.

“Ôi trời, ôi trời, ông từ xó nào chui ra thế?” gã hỏi.

“Tôi đã luôn ở đây để đợi anh,” ông ta đáp lại bằng giọng nghiêm nghị.

Ông ta đặt cái cặp xuống và ngồi lên một chiếc ghế khác.

“Tôi rất mừng là anh đã làm theo chỉ dẫn,” ông ta nói. “Tôi đã hơi lo là anh sẽ ra khỏi văn phòng tôi bằng cửa chính thay vì cửa sổ. Nếu thế thì anh đã gặp rắc rối to rồi.”

Zaphod lắc hai cái đầu và lắp bắp.

“Khi bước qua cửa văn phòng tôi, anh đã bước vào Vũ Trụ tổng hợp điện tử của tôi,” ông ta giải thích. “Nếu ra bằng cửa chính thì anh sẽ quay lại Vũ Trụ thật. Còn Vũ Trụ nhân tạo thì được điều khiển từ đây.”

Ông ta vỗ vỗ cái cặp vẻ tự đắc.

Zaphod trừng mắt nhìn ông ta vẻ tức tối và căm ghét. “Hai cái có gì khác nhau?” gã làu bàu.

“Không có gì cả,” Zarniwoop đáp, “chúng giống hệt nhau. À - hình như chỉ khác một điểm là Chiến Cơ Sao Ếch trong Vũ Trụ thật có màu xám thôi.”

“Đang có chuyện gì thế này?” Zaphod quát.

“Đơn giản thôi,” Zarniwoop nói. Vẻ bình thản tự tin của ông ta khiến Zaphod sùi bọt mép.

“Rất đơn giản thôi,” Zarniwoop nhắc lại. “Tôi đã phát hiện ra tọa độ để tìm ra người đó - người cai quản cả Vũ Trụ, và phát hiện ra rằng thế giới của ông ta được bảo vệ bởi một Trường Tuyệt Bất Khả. Để bảo vệ bí mật của mình - và bản thân - tôi đã trốn vào Vũ Trụ hoàn toàn nhân tạo này và ẩn mình trên một du thuyền bị bỏ quên. Tôi đã được an toàn. Trong khi đó, tôi và anh…”

“Ông và tôi? ” Zaphod giận dữ nói. “Ý ông là tôi từng biết ông?”

“Phải,” Zarniwoop nói, “chúng ta biết nhau rất rõ.”

“Tôi chẳng biết chọn bạn gì cả,” Zaphod nói và lại chìm vào im lặng ủ ê.

“Trong khi đó, tôi và anh sắp xếp để anh đánh cắp phi thuyền chạy động cơ Cận Bất Khả - phi thuyền duy nhất có thể đến được thế giới của người cai quản Vũ Trụ - và đem nó đến cho tôi ở đây. Tôi tin là anh đã làm được việc đó, và tôi xin chúc mừng anh.” Ông ta mỉm một nụ cười nửa miệng mà Zaphod chỉ muốn táng cho một cục gạch.

“À mà nếu anh đang băn khoăn việc đó,” Zarniwoop nói, “thì Vũ Trụ này được đặc biệt tạo ra để đợi anh đến. Vì vậy anh chính là người quan trọng nhất trong Vũ Trụ này. Anh sẽ không bao giờ,” ông ta nói với một nụ cười còn đáng ăn gạch hơn, “có thể sống sót qua Vòng Xoáy Tầm Nhìn Toàn Cảnh trong thế giới thực. Chúng ta đi chứ?”

“Đi đâu?” Zaphod lầm lì hỏi. Gã thấy cõi lòng tan nát.

“Lên phi thuyền của anh. Trái Tim Vàng . Anh có đem nó theo đấy chứ?”

“Không.”

“Áo khoác của anh đâu?”

Zaphod trố mắt nhìn ông ta.

“Áo khoác của tôi ấy à? Tôi cởi nó ra rồi. Ở ngoài kia kìa.”

“Tốt, chúng ta sẽ ra tìm nó.”

Zarniwoop đứng dậy và ra hiệu cho Zaphod đi theo ông ta.

Khi bước ra buồng chờ, họ lại nghe thấy tiếng thét của đám hành khách đang bị nhồi cà phê và bánh quy.

“Đợi anh thật chẳng dễ chịu gì,” Zarniwoop nói.

“Chẳng dễ chịu gì cho ông ấy à!” Zaphod gào lên.

“Thế ông nghĩ…?”

Zarniwoop đưa một ngón tay lên ra hiệu im lặng khi cửa mở ra. Cách đó vài bước họ có thể thấy áo khoác của Zaphod đang nằm giữa đống đổ nát.

“Một chiếc tàu bay phi thường và vô cùng mạnh mẽ,” Zarniwoop nói. “Anh xem đây.”

Họ nhìn và thấy túi áo khoác bỗng phồng lên. Nó nứt toác rồi rách toạc. Cái mô hình tàu Trái Tim Vàng nho nhỏ bằng kim loại mà Zaphod đã hết sức bối rối khi phát hiện ra trong túi áo mình giờ đang to lên.

Nó to lên, to lên mãi. Sau hai phút, nó đã to lên bằng kích cỡ ban đầu.

“Ở hệ số cận bất khả… ồ, tôi cũng không biết nữa, nhưng là một con số rất to,” Zarniwoop nói.

Zaphod lảo đảo.

“Ý ông là tôi đã có nó trong túi từ bấy đến giờ sao?” Zarniwoop mỉm cười. Ông ta nhấc cặp lên và mở ra. Ông ta vặn một cái công tắc trong cặp.

“Tạm biệt Vũ Trụ nhân tạo,” ông ta nói; “và xin chào Vũ Trụ thật!”

Cảnh tượng trước mắt họ thoáng nhòa đi - rồi hiển hiện trở lại y hệt như trước.

“Thấy chưa?” Zarniwoop nói. “Giống hệt nhau.”

“Ý ông là,” Zaphod nhắc lại, căng như dây đàn, “tôi đã có nó trong túi từ bấy đến giờ sao?”

“À vâng,” Zarniwoop đáp, “tất nhiên. Tất cả mấu chốt là ở đó mà.”

“Thôi đủ rồi,” Zaphod nói. “Cho tôi xin kiếu, từ giờ trở đi cho tôi xin kiếu. Tôi chịu đựng thế là đủ lắm rồi. Ông đi mà chơi trò của riêng mình ấy.”

“Tôi e rằng anh không thể đi được,” Zarniwoop nói, “anh đang nằm trong Trường Cận Bất Khả. Anh không thể thoát ra được.”

Ông ta lại nở cái nụ cười mà Zaphod đã muốn đấm cho một cú và lần này thì Zaphod đấm thật.