← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

Nhà Hàng vẫn tiếp tục tồn tại, nhưng mọi thứ khác thì không. Luật tĩnh học tương đối của thời gian giữ chặt nó và bảo vệ nó trong một khoảng hư vô không chỉ là chân không, mà đơn thuần là không gì cả - ở đó chẳng có gì làm chỗ cho chân không tồn tại.

Mái vòm trường lực đã đặc trở lại, bữa tiệc kết thúc, các thực khách đang ra về, Zarquon đã biến mất cùng với phần còn lại của Vũ Trụ, các Tuabin Thời Gian đang chuẩn bị kéo Nhà Hàng trở về bên kia ranh giới thời gian để kịp giờ ăn trưa, còn Max Quordlepleen lại quay về buồng thay quần áo nhỏ che kín rèm của mình và tìm cách gọi người đại diện trên điện thoại thời gian.

Ở bãi đỗ xe, chiếc phi thuyền đen vẫn đứng đó, cửa đóng kín và im lặng như tờ.

Ngài Hotblack Desiato quá cố lăn vào bãi đỗ xe, được vệ sĩ đẩy dọc thang cuốn.

Họ đi xuống một cái ống. Khi họ đến gần chiếc phi thuyền limo, một ô cửa lật ra từ bên hông, gắn vào bánh chiếc xe lăn và kéo nó vào trong. Tên vệ sĩ theo sau, và sau khi thấy ông chủ đã được gắn chắc vào hệ thống duy trì sự chết, hắn liền tiến vào buồng lái nhỏ. Ở đây hắn dùng hệ thống điều khiển từ xa bật chế độ lái tự động trên chiếc phi thuyền đen nằm cạnh cái limo, khiến Zaphod Beeblebrox nhẹ cả người vì gã đã loay hoay đến cả mười phút cố khởi động nó.

Chiếc phi thuyền đen lướt êm ru ra khỏi khoang đỗ, quay đầu và di chuyển dọc lối đi trung tâm một cách nhanh chóng và lặng lẽ. Đến cuối lối đi, nó tăng tốc rất nhanh, lao vào buồng phóng thời gian, và bắt đầu chuyến hành trình dài trở về quá khứ xa xôi.

Thực Đơn Bữa Trưa của Milliways có trích dẫn, sau khi đã xin phép, một đoạn trong cuốn Bí kíp quá giang vào Ngân Hà . Đoạn văn đó như sau:

Lịch sử mọi Nền Văn Minh lớn của Ngân Hà thường có xu hướng đi qua ba pha đặc thù có thể nhận ra, ấy là Sinh Tồn, Cật Vấn và Lịch Duyệt Hóa, hay còn được biết đến như các pha Thế Nào, Tại Sao và Ở Đâu.

Tỷ như, pha thứ nhất có đặc thù là câu hỏi, “Chúng ta ăn thế nào?” pha thứ hai là câu hỏi, “Tại sao chúng ta ăn?” còn pha thứ ba là câu hỏi, “Chúng ta ăn trưa ở đâu?”

Thực Đơn nói thêm rằng Milliways, Nhà Hàng Ở Tận Cùng Vũ Trụ, sẽ là một câu trả lời rất dễ chịu và lịch duyệt dành cho câu hỏi thứ ba kia.

Song nó lại không đề cập tiếp rằng mặc dù một nền văn minh thường mất hàng ngàn năm mới trải qua được ba pha Thế Nào, Tại Sao, và Ở Đâu, thì các tập thể xã hội nhỏ đang phải chịu tình trạng căng thẳng lại có thể trải qua các giai đoạn đó cực kỳ nhanh chóng.

“Tình hình chúng ta thế nào rồi?” Arthur Dent hỏi.

“Tệ lắm,” Ford Prefect trả lời.

“Chúng ta đang đi đâu đây?” Trillian nói.

“Ta không biết,” Zaphod Beeblebrox đáp.

“Tại sao?” Arthur Dent gặng hỏi.

“Im đi,” Zaphod Beeblebrox và Ford Prefect cùng đồng thanh.

“Tóm lại các anh muốn nói rằng chúng ta đã mất lái,” Arthur Dent nói, lờ đi câu vừa rồi.

Phi thuyền đang chao đảo đến phát sợ trong lúc Ford và Zaphod cố giành lấy tay lái từ chế độ lái tự động. Các động cơ gào thét và rên rỉ như lũ trẻ con mệt nhoài trong siêu thị.

“Chính cái lối phối màu rồ dại này làm ta phát điên,” Zaphod nói, mối tình của gã với chiếc phi thuyền chỉ kéo dài chưa đầy ba phút sau khi bắt đầu bay. “Mỗi khi ta định dùng một cái cần điều khiển kỳ quái màu đen với biển chỉ dẫn màu đen trên nền đen, thì một ngọn đèn màu đen sẽ phát ánh sáng đen để báo là ta đã làm xong. Cái gì thế này? Một kiểu siêu xe tang xuyên Ngân Hà à?”

Các bức tường cabin đang lắc lư cũng có màu đen, trần cũng màu đen, ghế ngồi - khá thô sơ, vì chuyến đi quan trọng duy nhất của phi thuyền này được thiết kế để không có người lái - cũng màu đen, bảng điều khiển màu đen, các dụng cụ màu đen, những cái vít nhỏ cố định chúng cũng màu đen, lớp nhựa mỏng trải sàn cũng màu đen, và khi nhấc một góc miếng nhựa lên thì họ phát hiện ra lớp xốp ở bên dưới cũng màu đen nốt.

“Có lẽ kẻ nào thiết kế ra nó có thị giác tương thích với những bước sóng khác,” Trillian đoán.

“Hoặc không giàu trí tưởng tượng cho lắm,” Arthur lầm bầm.

“Có lẽ,” Marvin nói, “ông ta bị trầm cảm.”

Thực ra, mặc dù bọn họ thì sẽ không được biết, thiết kế này được chọn để tỏ lòng tôn kính tình trạng đáng buồn, nhiều người tiếc thương, và được giảm trừ thuế của chủ nhân phi thuyền.

Chiếc phi thuyền chồm lên một cú đặc biệt đáng sợ.

“Từ từ thôi,” Arthur van xin, “các anh làm tôi say không gian rồi đây này.”

“Say thời gian chứ,” Ford nói. “Chúng ta đang du hành ngược thời gian.”

“Cảm ơn,” Arthur nói, “giờ thì tôi nghĩ tôi sắp nôn thật rồi.”

“Cứ việc,” Zaphod nói, “chỗ này cũng cần thêm tí màu sắc cho vui mắt.”

“Đây là chuyện gẫu lịch sự sau bữa tối đấy hử?” Arthur quát.

Zaphod để bộ điều khiển cho Ford mày mò, và loạng choạng đi ra chỗ Arthur.

“Nghe đây, Người Trái Đất,” gã giận dữ nói, “cậu có nhiệm vụ phải hoàn thành, đúng không? Phải tìm Câu Hỏi cho Câu Trả Lời Tối Thượng, đúng không?”

“Cái gì, vẫn chuyện đó à?” Arthur nói. “Tôi tưởng chúng ta quên nó rồi chứ.”

“Ta thì không, cưng à. Như lũ chuột nói ấy, đến đúng chỗ thì nó sẽ kiếm bộn tiền. Và nó lại đang được khóa kín trong cái gọi là đầu của cậu.”

“Ừ nhưng mà…”

“Không nhưng gì cả! Nghĩ mà xem. Ý Nghĩa Sự Sống! Chúng ta mà phát hiện ra được nó thì chúng ta có thể tống tiền tất cả các bác sĩ tâm lý trong Ngân Hà này, mà như thế là khối tiền đấy. Ta nợ lão bác sĩ của ta cả đống.”

Arthur hít một hơi thật sâu mà chẳng lấy gì làm nhiệt tình.

“Thôi được rồi,” anh nói, “nhưng bắt đầu từ đâu đây? Làm sao tôi biết được? Họ bảo Câu Trả Lời Tối Thượng gì gì đó là Bốn mươi hai, làm sao tôi biết câu hỏi là gì? Có thể là bất kỳ cái gì. Ví dụ như, sáu nhân bảy bằng mấy?”

Zaphod nhìn anh chăm chăm một hồi lâu. Rồi mắt gã rực lên vẻ phấn khích.

“Bốn mươi hai!” gã reo.

Arthur đưa lòng bàn tay lên xoa trán.

“Phải,” anh kiên nhẫn nói, “tôi biết.”

Hai mặt Zaphod xịu xuống.

“Tôi chỉ muốn nói câu hỏi có thể là bất kỳ cái gì,” Arthur nói, “và tôi không hiểu làm sao tôi có thể biết được.”

“Bởi vì,” Zaphod rít, “cậu đã có mặt ở đó khi hành tinh của cậu nổ đùng như pháo hoa.”

“Trên Trái Đất chúng tôi có một thứ…” Arthur mở lời.

“Từng có,” Zaphod sửa lại.

“… gọi là tế nhị. Thôi, bỏ đi. Nghe này, tôi quả thực không biết.”

Một giọng nói trầm đục vang vọng quanh khoang.

“Tôi biết đấy,” Marvin nói.

Ford gọi với ra từ chỗ bảng điều khiển mà anh ta vẫn đang đánh vật và đã sắp thua.

“Đừng có xía vào, Marvin,” anh ta nói. “Đây là chuyện của các sinh vật sống.”

“Nó được in vào các mô hình sóng não của Người Trái Đất,” Marvin nói tiếp, “nhưng tôi không cho là các vị sẽ quan tâm gì đến chuyện đó.”

“Ý mày là,” Arthur nói, “ý mày là mày nhìn thấu được vào não tao à?”

“Phải,” Marvin nói.

Arthur trố mắt kinh ngạc.

“Và rồi…?” anh gọi.

“Tôi ngạc nhiên là sao anh có thể sống trong một thứ bé nhỏ như vậy.”

“À,” Arthur nói, “lại nói kháy.”

“Phải,” Marvin xác nhận.

“Thôi, đừng để ý đến nó nữa,” Zaphod nói, “nó bịa đấy.”

“Bịa ấy à?” Marvin nói, quay đầu lại làm ra bộ sửng sốt. “Tại sao tôi lại phải bịa? Sống là thứ đã đủ tồi tệ rồi, không cần phải bịa thêm ra nữa.”

“Marvin này,” Trillian nói bằng cái giọng nhẹ nhàng, dịu dàng mà chỉ còn cô là có thể gợi lên để nói chuyện với sinh vật méo mó ấy, “nếu đã biết từ đầu, thì sao mi không cho bọn ta biết?”

Đầu Marvin quay lại nhìn cô.

“Các vị không hỏi,” nó nói gọn.

“Thì giờ bọn tao đang hỏi mày đây, người kim loại,” Ford nói, quay sang nhìn nó.

Đúng lúc đó phi thuyền bỗng ngừng chao đảo và rung lắc, tiếng động cơ cũng giảm xuống thành âm ro ro nhè nhẹ.

“Này, Ford,” Zaphod nói, “nghe ổn đấy. Chú phát hiện ra cách điều khiển cái tàu này rồi à?”

“Không,” Ford đáp, “tôi chỉ không loay hoay với nó nữa thôi. Tôi nghĩ chúng ta cứ đến bất kỳ đâu cái phi thuyền này đang đến, rồi ra khỏi nó thật nhanh.”

“Ờ há,” Zaphod nói.

“Tôi thấy rõ là các vị chẳng quan tâm gì mà,” Marvin lẩm bẩm một mình rồi chúi vào một góc và tự tắt nguồn.

“Vấn đề là,” Ford nói, “thứ máy móc duy nhất cho thông số trên toàn bộ cái phi thuyền này đang khiến tôi lo lắm. Nếu đấy đúng là cái tôi nghĩ, và nếu nó đang cho biết cái mà tôi nghĩ, thì chúng ta đã đi quá xa vào quá khứ. Có lẽ phải đến hai triệu năm trước thời của chúng ta cơ đấy.”

Zaphod nhún vai.

“Thời gian là thứ nhảm xít,” gã nói.

“Không biết chiếc phi thuyền này thuộc về ai nhỉ,” Arthur nói.

“Về ta,” Zaphod đáp.

“Không. Thực ra nó thuộc về ai cơ.”

“Thực sự là thuộc về ta,” Zaphod vẫn khăng khăng. “Nghe đây, sở hữu là trộm cắp, đúng không? Suy ra trộm cắp cũng là sở hữu. Suy ra cái phi thuyền này là của ta. Ô kê?”

“Đi mà bảo cái phi thuyền thế ấy,” Arthur nói.

Zaphod tiến đến bên bảng điều khiển.

“Phi thuyền,” gã nói, đập mạnh lên các núm điều khiển, “chủ nhân mới của mày đang nói đây…”

Gã không kịp nói gì thêm. Nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc.

Chiếc phi thuyền rơi khỏi chế độ du hành thời gian và trở lại không gian thực.

Mọi núm và cần trên bảng điều khiển, vốn đã bị tắt trong lúc du hành thời gian, giờ sáng lên.

Một màn hình lớn bên trên bảng điều khiển bật lên, cho thấy một vùng sao rộng lớn và một mặt trời duy nhất to tướng thẳng ngay trước mặt họ.

Tuy nhiên, không có điều nào trong số những điều này là nguyên cớ cho việc đúng lúc đó Zaphod bị đẩy ép người vào bức tường cuối khoang lái, và cả những người khác cũng vậy.

Nguyên cớ là một tiếng ồn khủng khiếp duy nhất phát ra từ bộ loa gắn quanh màn hình.