← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 30

Đêm đó những vì sao xuất hiện, rực rỡ trong trẻo đến lóa mắt. Ford và Arthur đã đi không biết là bao xa và rốt cuộc phải dừng lại nghỉ. Đêm mát mẻ và có gió nhẹ, không khí trong lành, và máy Cảm Biến Tự Động Hạ Etha hoàn toàn im lặng.

Một sự tĩnh mịch tuyệt vời bao trùm lên cả thế giới, một vẻ bình yên diệu kỳ kết hợp với mùi hương dịu nhẹ của rừng cây, tiếng rỉ rích khe khẽ của côn trùng và ánh sáng rực rỡ của những vì sao khiến tinh thần bị xáo đảo của họ bình tĩnh lại. Ngay cả Ford Prefect, người đã đi qua nhiều thế giới hơn anh ta có thể đếm được trong một buổi chiều dài, cũng cảm động đến mức tự hỏi đây có phải là thế giới đẹp nhất anh ta đã từng thấy không. Cả ngày hôm đó họ đi qua những vùng đồi và thung lũng nhấp nhô xanh thắm, phủ đầy cỏ tươi tốt, hoa dại thơm ngát và những cây cao rậm lá; mặt trời sưởi ấm cho họ, gió nhẹ thổi mát cho họ, và càng đi thì Ford Prefect càng ít kiểm tra máy Cảm Biến Tự Động Hạ Etha hơn, và càng ít khó chịu vì sự im lặng kéo dài của nó hơn. Anh ta bắt đầu nghĩ là ở đây cũng thích.

Mặc dù hơi đêm se lạnh, họ vẫn ngủ ngoài trời một cách say sưa thoải mái, và vài giờ sau thức dậy cùng với màn sương sớm dịu nhẹ, trong người tỉnh táo nhưng đói meo. Ford đã nhét vài ổ bánh mì nhỏ vào túi lúc ở Milliways và họ đem ra ăn sáng trước khi đi tiếp.

Cho tới giờ họ đi hoàn toàn vô định, nhưng giờ họ đi thẳng về phía Đông, nghĩ bụng rằng nếu định khám phá thế giới này thì họ nên có một vài ý niệm về nơi mình đã từ đâu đến và mình sẽ đi đâu.

Ngay trước buổi trưa, họ đã bắt gặp chỉ dấu đầu tiên rằng thế giới nơi họ hạ cánh không phải là không có người ở. Một khuôn mặt thoáng thấy giữa những tán cây, đang theo dõi họ. Nó biến mất ngay khi họ vừa nhìn thấy, nhưng hình ảnh họ đều ghi nhận được là một sinh vật có dạng người, tò mò khi thấy họ nhưng không kinh sợ. Nửa tiếng sau họ lại thoáng thấy một khuôn mặt nữa giống như vậy, và mười phút sau đó lại một khuôn mặt nữa.

Một phút sau họ bước vào một khoảng trống rộng và dừng phắt lại.

Trước mặt họ, đứng giữa khoảng rừng trống, là một nhóm chừng hai tá đàn ông và đàn bà. Họ đứng im, lặng lẽ đối mặt với Ford và Arthur. Có mấy đứa trẻ con bám quanh những người phụ nữ và sau lưng họ là một cụm lều xiêu vẹo làm bằng bùn đất và cành cây.

Ford và Arthur nín thở.

Người cao nhất trong đám đàn ông chỉ cao hơn mét rưỡi một chút, họ thảy đều hơi khom người về phía trước, họ có tay dài, trán thấp, và những cặp mắt sáng rỡ nhìn đăm đăm vào hai kẻ lạ mặt.

Thấy họ không có vũ khí và không nhúc nhích về phía mình, Ford và Arthur hơi thả lỏng người một chút.

Suốt một hồi lâu, hai nhóm cứ đứng đấu nhãn, không bên nào cử động. Những người bản địa có vẻ bối rối trước vì hai kẻ xâm nhập, và mặc dù không tỏ vẻ muốn gây hấn, rõ ràng là họ cũng không có vẻ chào đón gì.

Không có gì xảy ra.

Suốt hai phút liền vẫn không có gì xảy ra.

Sau hai phút nữa thì Ford quyết định đã đến lúc cho chuyện gì đó xảy ra.

“Xin chào,” anh ta nói.

Những người phụ nữ kéo đám trẻ con lại gần mình hơn.

Những người đàn ông thì hầu như không cử động, nhưng vẻ bề ngoài của họ cho thấy rõ rằng lời chào ấy không được đón nhận - cũng không phải là họ ghét bỏ gì lời chào ấy, chỉ là họ không đón nhận nó thôi.

Một người đàn ông, đang đứng trước cả nhóm một chút và vì thế có lẽ là thủ lĩnh của họ, tiến lên. Mặt ông ta thản nhiên và bình tĩnh, gần như thư thái.

“Ừ gừ hư ư ư grừ ớ ớ ớ grừ rừ,” ông ta khẽ nói.

Arthur ngạc nhiên. Anh đã quen với việc tất cả mọi thứ anh nghe thấy đều được dịch ngay tức thì và vô thức nhờ con cá Babel trong tai đến nỗi anh không để ý đến nó nữa, và giờ anh chỉ nhớ ra nó vì hình như nó đang không hoạt động. Những ý nghĩa mơ hồ vụt qua đâu đó sâu thẳm trong não anh, nhưng anh không thể nắm bắt được gì cụ thể. Anh đoán, mà tình cờ lại đoán đúng, là những người này mới chỉ tiến hóa những yếu tố ngôn ngữ sơ đẳng và vì thế con cá Babel không thể dịch được. Anh liếc nhìn Ford, người chắc chắn có kinh nghiệm hơn trong những việc như thế này.

“Tôi nghĩ là,” Ford nói qua khóe miệng, “ông ta đang hỏi xem chúng ta có thể đi vòng quanh rìa làng không.”

Một giây sau, sinh vật dạng người kia làm một cử chỉ như để khẳng định điều này.

“Rừừ gưgư; ơ gơ gơ (ư rư) rừ rừ ợ.”

“Ý chính đại thể,” Ford nói, “theo như tôi đoán, thì là chúng ta được hoan nghênh tiếp tục cuộc hành trình theo bất kỳ cách nào chúng ta muốn, nhưng nếu ta đi quanh làng của họ thay vì đi xuyên qua thì tất cả bọn họ sẽ rất vui lòng.”

“Thế ta làm gì bây giờ?”

“Tôi nghĩ chúng ta hãy làm họ vui lòng,” Ford nói.

Một cách chậm rãi và thận trọng, họ đi vòng quanh rìa khoảng rừng trống. Việc này có vẻ rất vừa ý những người bản xứ, vì họ khẽ cúi đầu chào hai người rồi đi làm việc của họ.

Ford và Arthur tiếp tục hành trình xuyên rừng. Đi khỏi khoảng rừng trống vài trăm mét, họ đột nhiên thấy một đống hoa quả nhỏ đặt giữa đường - những quả mọng nhìn rất giống dâu tây và mâm xôi, và những quả nhiều thịt da xanh nhìn giống quả lê kinh ngạc.

Cho tới giờ thì họ vẫn chưa dám đụng vào bất kỳ thứ quả và quả mọng nào họ nhìn thấy, mặc dù trên cây và bụi đầy trĩu trịt.

“Nghĩ thế này đi,” Ford Prefect đã nói, “quả và quả mọng trên các hành tinh lạ có thể cứu sống ta hoặc giết chết ta. Vì vậy lúc thích hợp nhất để thử ăn là khi ta sẽ chết nếu không ăn chúng. Như thế ta sẽ đi trước đón đầu được nó. Bí quyết để đảm bảo sức khỏe khi quá giang là ăn đồ ăn vặt.”

Họ nghi ngại nhìn đống hoa quả đặt giữa đường. Nhìn chúng ngon đến nỗi họ gần như hoa cả mắt vì đói.

“Nghĩ thế này đi,” Ford nói, “ờ…”

“Sao cơ?” Arthur hỏi.

“Tôi đang nghĩ xem có cách nghĩ thế nào đấy để chúng ta được ăn không,” Ford nói.

Ánh nắng lốm đốm đổ xuống làn da căng mọng của những quả nhìn giống quả lê. Những quả nhìn giống dâu tây và mâm xôi thì tròn hơn và chín hơn bất kỳ quả dâu lẫn mâm xôi nào Arthur từng thấy, kể cả trên quảng cáo kem.

“Sao chúng ta không ăn trước rồi nghĩ sau?” anh nói.

“Có lẽ họ muốn chúng ta làm thế đấy.”

“Thôi được, nghĩ thế này nhé…”

“Nghe ổn đấy.”

“Mấy quả này ở đó cho chúng ta ăn. Hoặc là chúng ăn được hoặc không ăn được, hoặc họ muốn cho chúng ta ăn hoặc họ muốn đầu độc chúng ta. Nếu chúng có độc mà chúng ta không ăn thì họ sẽ tìm cách khác để tấn công chúng ta thôi. Kể cả không ăn thì đằng nào chúng ta cũng thua.”

“Tôi thích cách nghĩ của cậu đấy,” Ford nói. “Giờ ăn một quả đi.”

Arthur ngần ngừ nhặt một quả giống quả lê lên.

“Tôi đã luôn nghĩ theo cách ấy về chuyện Vườn Địa Đàng,” Ford nói.

Hử?”

“Vườn Địa Đàng. Cây. Táo. Đoạn ấy đấy, nhớ không?”

“Có chứ, tất nhiên là tôi nhớ.”

“Ông Chúa của các cậu đặt một cây táo ở giữa vườn rồi bảo, muốn làm gì tùy thích, à nhưng mà đừng có ăn táo nhé. Thế rồi ngạc nhiên chưa, họ ăn táo và ông ta nhảy từ sau bụi cây ra quát ‘Bắt quả tang’. Nếu họ không ăn táo thì cũng thế cả thôi.”

“Sao lại thế?”

“Vì nếu ta đang phải đối mặt với loại tâm thần thích bỏ trên vỉa hè những cái mũ bên dưới có giấu gạch, thì cậu biết thừa là bọn đó sẽ không đời nào bỏ cuộc. Kiểu gì cuối cùng bọn chúng cũng sẽ tóm được ta.”

“Cậu đang nói gì thế?”

“Không quan trọng, ăn quả đi.”

“Cậu biết không, nơi này nhìn cũng gần giống Vườn Địa Đàng.”

“Ăn quả đi.”

“Nghe cũng giống nữa.”

Arthur cắn một miếng quả nhìn giống quả lê.

“Là quả lê,” anh nói.

Một lát sau, khi họ đã ăn hết đống quả, Ford Prefect quay lại và gọi to.

“Cảm ơn. Cảm ơn rất nhiều,” anh ta nói, “các bạn thật tốt bụng.”

Họ đi tiếp đường họ.

Trong hơn tám mươi cây số tiếp theo của hành trình tiến về phía Đông, họ liên tục tìm thấy những đống quả được đặt làm quà trên đường, và mặc dù có một đôi lần thoáng thấy một sinh vật dạng người bản xứ giữa những tán cây, họ không trực tiếp đối mặt với những người này nữa. Họ tự nhủ rằng họ khá mến một giống người bày tỏ rõ ràng họ rất biết ơn chỉ vì được để yên thân.

Sau tám mươi cây thì không thấy hoa quả nữa, bởi vì đó là nơi biển bắt đầu.

Vì chẳng vội vàng gì, nên họ làm một chiếc bè và băng qua biển. Biển khá lặng, chỉ rộng chừng hơn chín mươi cây số, họ có một chuyến đi biển khá nhẹ nhàng và lên bờ ở một vùng đất ít nhất cũng đẹp bằng nơi họ vừa đi.

Tóm lại, cuộc sống của họ dễ dàng đến nực cười, và suốt một quãng thời gian, họ có thể đối mặt với chuyện lang thang vô định và sự cô độc bằng cách lờ đi. Khi nào muốn có bầu bạn thì họ sẽ biết phải tìm ở đâu, nhưng trong lúc này thì họ sung sướng với ý nghĩ rằng đám người Golgafrincham đang ở sau lưng họ đến cả trăm cây số.

Tuy thế, Ford Prefect lại bắt đầu dùng máy Cảm Biến Tự Động Hạ Etha nhiều hơn. Anh ta chỉ bắt được tm hiệu có một lần, nhưng tín hiệu quá yếu và đến từ xa khủng khiếp đến mức khiến anh ta buồn nản hơn cả sự im lặng dường như kéo dài vô tận của cái máy.

Đột ngột họ quyết định quay về phía Bắc. Sau nhiều tuần du hành, họ gặp một bờ biển khác, làm một chiếc bè khác, và băng qua. Lần này chuyến đi khó khăn hơn, khí hậu lạnh hơn. Arthur nghi Ford Prefect có một chút máu ưa khổ cực - khó khăn vất vả mỗi lúc một tăng cho anh ta cảm giác mình đang có mục đích, điều mà giả như bình thường thì đã không có. Anh ta dấn tới không ngừng nghỉ.

Hành trình về phía Bắc đưa họ đến một vùng đồi núi rộng mênh mông và đẹp đến nghẹt thở. Những đỉnh núi hùng vĩ, nhọn hoắt, phủ đầy tuyết khiến giác quan của họ đê mê. Cái lạnh bắt đầu ngấm vào xương tủy họ.

Họ quấn mình trong những tấm da và lông thú mà Ford Prefect kiếm được nhờ một kỹ thuật anh ta học từ một đôi cựu tu sĩ dòng Pralite cai quản một khu nghỉ dưỡng lướt sóng tâm linh ở vùng Đồi Hunian.

Khắp Ngân Hà đầy các cựu tu sĩ dòng Pralite, tất cả đều đang kiếm tiền như nước, vì phải nói thật rằng kỹ thuật điều khiển trí não mà Dòng Tu đã tạo ra như một phương pháp tu luyện quả là tuyệt hảo - và một số lượng lớn kinh khủng các tu sĩ đã rời Dòng Tu ngay sau khi hoàn thành khóa tu tập và ngay trước khi đọc lời khấn nguyện cuối cùng là sẽ chịu nhốt yên trong những chiếc hộp sắt nhỏ cho đến hết đời.

Kỹ thuật của Ford dường như chỉ bao gồm việc đứng yên một lúc lâu và mỉm cười.

Lát sau, một con vật - con hươu chẳng hạn - sẽ xuất hiện từ sau rặng cây và thận trọng quan sát anh ta. Ford sẽ tiếp tục mỉm cười với nó, mắt anh ta sẽ sáng lên dịu dàng, và dường như cả người anh ta đang tỏa ra một tình yêu thương sâu thẳm dành cho tất thảy, một tình yêu đang vươn ra ôm lấy vạn vật. Một sự tĩnh mịch tuyệt vời bao trùm lên khung cảnh xung quanh, bình yên và thư thái, tỏa ra từ người đàn ông đã biến hình thần thánh này. Dần dần con hươu sẽ lại gần, từng bước một, cho đến khi nó gần như dụi mũi vào anh ta, và đúng lúc đó Ford Prefect sẽ thò tay ra bẻ cổ nó.

“Kiểm soát pheromone,” anh ta giải thích. “Ta phải biết cách tỏa ra đúng mùi cần thiết.”