← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 32

Một tiếng rền rĩ yếu ớt tràn ngập không khí. Nó rú rít lượn qua những tán cây, làm lũ sóc hết cả hồn. Mấy con chim bay vụt đi vẻ kinh tởm. Âm thanh đó tiếp tục nhảy nhót bay veo véo quanh khoảng trống. Nó hò, nó hú, nó khiến ai nấy đều điếc tai.

Tuy nhiên, cơ trưởng lại nhìn tên thổi kèn túi đơn độc bằng con mắt bao dung. Không gì có thể làm xáo trộn vẻ thư thái của ông ta; thật ra, sau khi quên đi nỗi buồn vì bị mất cái bồn tắm tuyệt đẹp trong vụ lộn nhào ở đầm lầy mấy tháng trước, ông ta bắt đầu thấy cuộc sống mới thật dễ chịu. Một cái hố đã được khoét vào một tảng đá lớn đặt giữa khoảng rừng trống, và hằng ngày ông ta ngâm mình trong đó trong khi những người phục vụ xối nước lên ông ta. Nhưng cũng phải nói, nước không được ấm lắm, vì họ chưa tìm ra cách đun nước. Cũng chẳng sao, rồi họ sẽ nghĩ ra, và trong khi chờ đợi thì các nhóm thám hiểm đang đi khắp vùng tìm một suối nước nóng, tốt nhất là suối nước nóng ở một trảng rừng xanh tươi râm mát, và nếu lại ở cạnh một mỏ xà phòng nữa thì - hoàn hảo. Với những người nói rằng họ nghĩ là xà phòng không lấy ra từ mỏ, thì Cơ trưởng đáp rằng có lẽ đó là bởi vì chưa có ai tìm cho kỹ cả, và khả năng này được miễn cưỡng chấp nhận.

Không, cuộc sống quả là dễ chịu, và điều tuyệt vời nhất là khi nào họ tìm thấy suối nước nóng, bao gồm cả trảng rừng xanh tươi râm mát liền kề, và sau một thời gian, khi tiếng gọi vọng về qua rặng đồi nói rằng khu mỏ xà phòng đã được tìm thấy và đương cho sản lượng năm trăm bánh một ngày, cuộc sống hẳn sẽ càng dễ chịu hơn. Quan trọng nhất là có điều để cho ta chờ đợi.

Hú, hú, rít, hú, gào, toe, quác, cái kèn túi tiếp tục, càng làm tăng cảm giác sướng khoái đã lồ lộ của cơ trưởng khi nghĩ rằng rồi nó sẽ dừng lại. Đó cũng là một điều ông ta chờ đợi.

Còn gì dễ chịu nữa nhỉ? ông ta tự hỏi. Ờ, còn nhiều lắm: màu đỏ và vàng của những tán cây bởi giờ đây thu đang về; tiếng kéo xoèn xoẹt êm ái cách bồn tắm của ông ta mấy bước, nơi mấy người thợ làm đầu đang luyện tập kỹ năng trên tóc của một giám đốc nghệ thuật và viên trợ lý đang ngủ gật; ánh nắng lấp lánh trên sáu chiếc điện thoại sáng bóng xếp bên mép cái bồn tắm đẽo vào đá của ông ta. Điều duy nhất thú vị hơn một cái điện thoại không liên tục réo chuông (hay đúng hơn là không réo chuông bao giờ) chính là sáu cái điện thoại không liên tục réo chuông (hay đúng hơn là không réo chuông bao giờ).

Và dễ chịu hơn cả là tiếng rì rầm vui vẻ của hàng trăm người đang dần dần tụ tập ở khoảng rừng trống xung quanh ông ta để xem buổi họp chiều của ủy ban.

Cơ trưởng đùa nghịch khẽ đấm vào mỏ con vịt cao su của mình. Ông ta rất thích các buổi họp chiều của ủy ban.

Có còn những con mắt khác đang ngắm đám đông đang tụ tập. Ngồi chồm hổm cao tít trên một ngọn cây ở bên rìa khoảng rừng trống chính là Ford Prefect, vừa trở về từ những vùng xa xôi. Sau hành trình kéo dài sáu tháng, anh ta đã trở nên mảnh dẻ và dẻo dai, mắt anh ta sáng lấp lánh, anh ta mặc áo khoác bằng da tuần lộc; còn râu thì rậm và mặt thì rám nắng không kém gì một ngôi sao nhạc rock đồng quê.

Anh ta và Arthur Dent đã theo dõi đám người Golgafrincham gần một tuần nay rồi, và Ford quyết định đã đến lúc khuấy đảo mọi chuyện chút xíu.

Khoảng rừng trống giờ đã đầy chật. Hàng trăm người đàn ông và phụ nữ ngồi quanh, tán gẫu, ăn hoa quả, chơi bài, tóm lại là có vẻ rất thư giãn. Quần áo thể thao của họ giờ đều đã lấm bẩn và thậm chí bị rách, nhưng ai nấy đều có mái tóc được cắt tỉa không chê vào đâu được. Ford ngạc nhiên thấy nhiều người trong số họ nhét đầy lá vào quần áo và tự hỏi không biết có phải họ làm thế để giữ ấm trong mùa đông sắp tới không. Mắt anh ta nheo lại. Không thể có chuyện họ bỗng dưng nảy sinh ý thích với môn thực vật học, đúng không?

Anh ta đang phỏng đoán thì tiếng cơ trưởng đã vang lên át tiếng nói chuyện rì rầm.

“Được rồi,” ông ta nói, “tôi muốn các bạn trật tự theo cách nào đó để bắt đầu cuộc họp này, nếu có thể được. Như thế các bạn thấy ổn cả chứ?” Ông ta mỉm cười thân ái. “Chỉ một phút nữa thôi. Khi tất cả các bạn đã sẵn sàng.”

Tiếng trò chuyện dần dần ngớt và khoảng rừng trống trở nên tĩnh lặng, chỉ trừ có tên thổi kèn túi như vẫn đang chìm trong một thế giới âm nhạc cuồng loạn và hoang vắng của riêng mình. Một số người ngồi gần ném mấy cái lá về phía hắn. Nếu có lý do gì cho hành động đó thì lúc này Ford Prefect cũng chưa nghĩ ra.

Một nhóm nhỏ đã tập trung quanh cơ trưởng và rõ ràng là một trong số bọn họ đang chuẩn bị nói. Y làm vậy bằng cách đứng lên, hắng giọng rồi nhìn chằm chằm về đằng xa như để ra ý với đám đông là y sẽ nói chuyện với họ ngay đây thôi.

Tất nhiên cả đám đông đều hết sức chú ý và hướng mắt về phía y.

Tiếp theo đó là một thoáng im lặng, mà Ford nghĩ sẽ là lúc kịch tính thích hợp nhất để ra mặt. Người kia toan lên tiếng.

Ford tuột từ trên cây xuống.

“Xin chào,” anh ta nói.

Đám đông quay ngoắt sang.

“A, anh bạn thân mến,” cơ trưởng gọi to, “anh có diêm không? Hay bật lửa cũng được? Có gì đại loại thế không?”

“Không,” Ford đáp, hơi cụt hứng. Anh ta đã không chuẩn bị tinh thần cho chuyện này. Anh ta quyết định mình nên nói cứng rắn hơn.

“Không, tôi không có,” anh ta nói tiếp. “Không diêm đóm gì cả. Thay vào đó tôi có tin cho các vị đây…”

“Tiếc thật,” cơ trưởng nói. “Chúng tôi hết cả diêm rồi. Mấy tuần nay tôi chưa được tắm nước nóng.”

Ford nhất quyết không để bị sao nhãng.

“Tôi đem đến cho các vị tin tức,” anh ta nói, “về một khám phá mà các vị có thể sẽ quan tâm.”

“Việc này có trong chương trình nghị sự không?” người đàn ông mà Ford đã ngắt lời ban nãy quát.

Ford nở nụ cười tươi rói của ngôi sao nhạc rock đồng quê.

“Thôi nào,” anh ta nói.

“Tôi rất tiếc,” người đàn ông kia cáu kỉnh, “nhưng với tư cách là một nhà tư vấn quản lý nhiều năm kinh nghiệm, tôi phải nhấn mạnh vào tầm quan trọng của việc tuân thủ cơ cấu ủy ban.”

Ford nhìn đám đông.

“Ông ta điên rồi,” anh ta nói, “đây là một hành tinh tiền sử mà.”

“Hãy nói với chủ tọa ngồi trên ghế!” nhà tư vấn quản lý gắt.

“Làm gì có ghế,” Ford giải thích, “chỉ có một tảng đá thôi.”

Nhà tư vấn quản lý quyết định đã đến lúc phải tỏ ra quạu quọ.

“Thì cứ gọi nó là ghế đi,” y quạu quọ nói.

“Thế sao không gọi nó là tảng đá?” Ford hỏi.

“Rõ ràng là anh chẳng có tí khái niệm gì,” nhà tư vấn quản lý nói, từ bỏ vẻ quạu quọ để chuyển sang vẻ kênh kiệu truyền thống, “về phương pháp kinh doanh hiện đại cả.”

“Còn ông thì chẳng có tí khái niệm gì về việc mình đang ở đâu cả,” Ford vặc lại.

Một cô gái giọng the thé đứng bật dậy, khoe giọng.

“Hai người im đi,” cô ta nói, “tôi muốn đề xuất một mục với cả bàn.”

“Ý cô là với cả tảng đá chứ gì,” một thợ làm đầu cười khúc khích.

“Trật tự, trật tự,” nhà tư vấn quản lý quát.

“Được rồi,” Ford nói, “để xem các vị tự xoay xở được đến đâu.” Anh ta ngồi phịch xuống đất xem mình giữ bình tĩnh được bao lâu.

Cơ trưởng khẽ hầm hứ vẻ làm hòa.

“Tôi xin được bắt đầu,” ông ta hòa nhã nói, “buổi họp thứ năm trăm bảy mươi ba của ủy ban định cư Fintlewoodlewix…”

Mười giây, Ford thầm nghĩ, trong khi lại đứng bật dậy.

“Vô ích thôi,” anh ta kêu lên. “Năm trăm bảy mươi ba cuộc họp ủy ban mà các người vẫn chưa tìm ra lửa!”

“Nếu anh muốn xem qua tờ chương trình nghị sự…” cô gái có giọng the thé nói.

“Tảng chương trình nghị sự,” người thợ làm đầu thích thú ré lên.

“Cảm ơn, tôi đã làm rõ ý đó lắm rồi,” Ford lầm bầm.

“… thì… anh… sẽ… thấy,” cô gái vẫn khăng khăng, “rằng hôm nay chúng tôi sẽ nghe báo cáo của Tiểu Ban Phát Triển Lửa do các thợ làm đầu tổ chức.”

“Ờ… à…” người thợ làm đầu nói với một vẻ rụt rè mà ai trong Ngân Hà cũng có thể hiểu có nghĩa là, “Ờ, để đến thứ Ba tuần sau được không?”

“Rồi,” Ford nói, quay sang người này. “Thế các anh đã làm được gì rồi? Các anh định sẽ làm gì? Anh có ý kiến gì về việc phát triển lửa?”

“Ờ, tôi cũng không biết nữa,” người thợ làm đầu nói. “Họ chỉ cho tôi hai cái que…”

“Thế anh đã làm gì với chúng?”

Vẻ lo lắng, người thợ làm đầu thò tay vào trong áo thể thao và đưa thành quả lao động của mình cho Ford.

Ford giơ lên cho tất cả cùng thấy.

“Kẹp uốn tóc,” anh ta nói.

Tất cả vỗ tay.

“Thôi bỏ đi,” Ford nói. “Thành Roma không thể thiêu rụi chỉ trong một ngày.”

Đám đông chẳng hiểu anh ta đang nói gì, nhưng họ vẫn rất hào hứng. Họ lại vỗ tay.

“Chà, rõ ràng là anh đang tỏ ra hết sức ngây ngô,” cô gái nói. “Bao giờ anh làm nghề tiếp thị được lâu như tôi thì anh sẽ biết, rằng trước khi bất cứ mặt hàng mới nào được sản xuất, nó cần được nghiên cứu kỹ lưỡng đã. Chúng ta phải biết người ta muốn gì ở lửa, liên hệ bản thân cách nào với nó, nó tạo ra hình ảnh gì trong mắt họ.”

Đám đông căng thẳng. Họ đang đợi Ford đáp trả một câu thật hay.

“Đi mà nhét vào mũi ấy,” anh ta nói.

“Ấy chính là điều chúng ta cần biết đấy,” cô gái tiếp tục. “Người ta có muốn thứ lửa bỏ vừa lỗ mũi không?”

“Các người có muốn thế không?” Ford hỏi đám đông.

“Có!” một số đáp.

“Không!” một số khác vui vẻ đáp lại.

Họ chẳng biết, họ chỉ nghĩ tất cả thật là tuyệt.

“Còn bánh xe nữa,” cơ trưởng nói, “còn cái vụ bánh xe bánh xiếc này là thế nào? Nghe có vẻ là một dự án thú vị kinh đấy nhỉ.”

“À,” cô nàng tiếp thị nói, “ờ, chúng tôi đang gặp chút khó khăn với việc đó.”

“Khó khăn?” Ford kêu lên. “Khó khăn gì? Cô nói khó khăn nghĩa là sao? Đó là thứ máy đơn giản nhất trên toàn Vũ Trụ mà!”

Cô nàng tiếp thị lườm anh ta một cái cháy mặt.

“Ờ, thưa ngài Biết Tuốt,” cô ta nói, “nếu anh thông minh thế thì cho chúng tôi biết nó phải có màu gì nào.”

Đám đông vỗ tay điên cuồng. Một điểm cho đội nhà, họ nghĩ. Ford nhún vai và lại ngồi xuống.

“Lạy Zarquon Vĩ Đại,” anh ta nói, “các người chưa làm gì hết sao?”

Như để trả lời câu hỏi của anh ta, đột nhiên có tiếng ồn ở lối vào khoảng rừng trống. Đám đông không thể tin nổi nồng độ giải trí đậm đặc họ nhận được chiều hôm nay: tiến vào khoảng trống là một đội chừng hơn chục người mặc quân phục cũ nát của Trung đoàn thứ Ba Golgafrincham. Khoảng một nửa trong số họ vẫn mang súng Diệt Cái Xẹt, số còn lại cầm ngọn giáo mà họ vừa hành quân vừa đập vào nhau. Họ rám nắng, khỏe mạnh, và trông vừa kiệt sức vừa lôi thôi lếch thếch. Họ loảng xoảng dừng khựng và dập chân đứng nghiêm. Một trong số họ ngã xuống và không nhúc nhích nữa.

“Thưa cơ trưởng!” Số Hai hô - vì hắn chính là thủ lĩnh của họ - “Xin ngài cho phép được báo cáo!”

“Ờ, được rồi Số Hai, xin mừng các cậu trở về, đại loại thế. Có tìm thấy suối nước nóng nào không?” cơ trưởng buồn nản hỏi.

“Không, thưa ngài!”

“Tôi cũng nghĩ thế mà.”

Số Hai đi qua đám đông và bồng súng chào trước bồn tắm.

“Chúng tôi đã phát hiện ra một lục địa khác!”

“Lúc nào thế?”

“Nó nằm phía bên kia biển…” Số Hai nói, mắt nheo hẳn lại, “ở phía Đông!”

“À.”

Số Hai quay lại đối mặt với đám đông. Hắn giơ súng lên quá đầu. Sẽ hay lắm đây, đám đông nghĩ.

“Chúng tôi đã tuyên chiến với nó!”

Tiếng hoan hô nhiệt liệt vang dội ra từ mọi ngóc ngách khoảng rừng trống - điều này thật nằm ngoài kỳ vọng của họ.

“Đợi một phút đã,” Ford Prefect hô lớn, “đợi một phút đã!”

Anh ta nhảy bật dậy và yêu cầu im lặng. Một lát sau mọi người cũng im lặng, hay ít ra cũng im lặng hết mức anh ta có thể mong đại trong trường hợp này: tức trường hợp mà tên thổi kèn túi đang ứng tác một bản quốc ca.

“Có cần tên thổi kèn kia không?” Ford hỏi.

“Ô, có chứ,” cơ trưởng đáp, “chúng tôi đã cấp cho anh ta một khoản tiền tài trợ.”

Ford nghĩ xem có nên đưa việc này ra ủy ban tranh luận không, nhưng nhanh chóng quyết định rằng điều đó sẽ chỉ dẫn đến cảnh điên rồ. Thay vào đó, anh ta chỉ ném một hòn đá nhắm trúng phóc vào tên thổi kèn, đoạn quay lại đối mặt với Số Hai.

“Chiến tranh ấy à?” anh ta nói.

“Phải!” Số Hai khinh bỉ liếc Ford Prefect.

“Với lục địa kia?”

“Phải! Chiến tranh toàn cục! Cuộc chiến sẽ kết thúc mọi cuộc chiến khác!”

“Nhưng ở đó còn chưa có người sống!”

À, hay thật, đám đông thầm nghĩ, lập luận xác đáng lắm.

Cái nhìn của Số Hai vẫn chờn vờn không nao núng. Xét theo mặt này thì mắt hắn giống như hai con muỗi vo ve đầy quả quyết cách mũi ta mười phân mà nhất quyết không chịu bị xua đuổi bởi những cánh tay quất, những cái vỉ đập ruồi, hay những tờ báo cuộn lại.

“Tôi biết thế,” hắn nói, “nhưng rồi một ngày kia sẽ có người! Vì vậy chúng tôi đã để lại một tối hậu thư ngỏ.”

“Cái gì?”

“Và cho nổ một vài căn cứ quân sự.”

Cơ trưởng nhoài người qua mép bồn tắm.

“Căn cứ quân sự ấy à, Số Hai?” ông ta hỏi.

Trong thoáng chốc hai con mắt kia hơi chần chừ.

“Vâng thưa ngài, ờ đúng ra là căn cứ quân sự tiềm năng. Thực ra là… cây.”

Thoáng nghi ngại đã hết, mắt hắn vụt như hai ngọn rơi qua đám khán giả.

“Và,” hắn gầm lên, “chúng tôi đã thẩm vấn một con linh dương!”

Hắn nhanh nhẹn kẹp khẩu súng Diệt Cái Xẹt vào dưới cánh tay và bước đều qua cảnh hỗn loạn bấy giờ đã nổ ra giữa đám đông say sưa. Hắn mới chỉ đi được vài bước thì đã được túm lấy và nâng lên ngang vai để rước đi quanh khoảng rừng trống.

Ford ngồi gõ gõ hai cục đá vào với nhau.

“Thế các người đã làm được gì khác?” anh ta hỏi sau khi tiếng hò reo đã tắt.

“Chúng tôi đã khởi động một hoạt động văn hóa,” cô nàng tiếp thị nói.

“Thế à?” Ford hỏi.

“Vâng. Một trong số những nhà sản xuất phim của chúng tôi đã bắt đầu quay một bộ phim tài liệu rất thú vị về những người ở hang bản xứ.”

“Họ không phải người ở hang.”

“Nhìn họ giống người ở hang.”

“Họ có sống trong hang không?”

“Ờ…”

“Họ sống trong lều mà.”

“Có lẽ hang của họ đang được trang trí lại,” một gã vui tính nào đó trong đám đông nói to.

Ford quay ngoắt lại nhìn gã này.

“Buồn cười thật,” anh ta nói, “nhưng các người có nhận thấy là họ đang chết mòn không?”

Trên hành trình trở về, Ford và Arthur đã đi qua hai ngôi làng đổ nát và xác nhiều người bản xứ trong rừng, họ đã bò đến đó mà chết. Những người còn sống thì có vẻ khổ sở và đờ đẫn, như thể họ đang bị một căn bệnh về tâm thần chứ không phải về thể xác. Họ đi lại uể oải và mang một vẻ sầu não vô hạn. Tương lai của họ đã bị cướp mất.

“Chết mòn!” Ford nhắc lại. “Các người có biết như thế nghĩa là gì không?”

“Ờ… chúng tôi không nên bán bảo hiểm nhân thọ cho họ?” gã vui tính kia lại nói.

Ford lờ gã đi và khẩn khoản nói với cả đám đông.

“Các người có thể cố hiểu là chỉ từ khi chúng ta đến đây thì họ mới bắt đầu chết dần không?” anh ta nói.

“Thực ra trong bộ phim này chuyện đó đã được thể hiện hay kinh lên được,“cô nàng tiếp thị nói, “và cho nó một nút thắt đầy cảm động là chuẩn mực làm nên một phim tài liệu vĩ đại. Nhà làm phim rất tận tâm.”

“Hắn nên thế,” Ford lầm bầm.

“Tôi nghĩ là tiếp theo ông ấy muốn làm một phim về ngài đấy, cơ trưởng,” cô gái nói, quay lại nói với cơ trưởng, ông ta đang gà gật như sắp ngủ.

“Ồ thế à?” ông ta giật mình tỉnh dậy, “hay quá nhỉ.”

“Ông ấy có hướng tiếp cận rất ý nghĩa, ngài biết không, về gánh nặng của trách nhiệm và sự cô đơn ở ngôi chỉ huy…”

Cơ trưởng ậm ừ nghĩ về chuyện này trong chốc lát.

“Ờ, tôi sẽ không nhấn mạnh khía cạnh đó đâu,” cuối cùng ông ta nói, “làm sao mà cô đơn được khi có vịt cao su.”

Ông ta giơ con vịt lên và nó nhận được một tràng pháo tay từ đám đông.

Suốt thời gian đó, nhà tư vấn quản lý cứ ngồi im lặng hằm hằm, ấn các đầu ngón tay lên thái dương như muốn nói y đang đợi và sẽ đợi cả ngày nếu cần thiết.

Đến lúc này thì y quyết định rốt cuộc y sẽ không đợi cả ngày, mà chỉ vờ như nửa tiếng đồng hồ vừa rồi chưa hề xảy ra.

Y đứng dậy.

“Xin phép,” y nói gọn, “chuyển sang vấn đề chính sách tài chính…”

“Chính sách tài chính!” Ford Prefect hú lên. “Chính sách tài chính!”

Nhà tư vấn quản lý ném cho anh ta một cái nhìn mà chỉ con cá phổi mới bắt chước được.

“Chính sách tài chính…” y nhắc lại, “tôi đã nói thế đấy.”

“Làm sao các người có thể có tiền,” Ford hỏi, “nếu không ai trong số các người làm ra cái gì cả? Tiền đâu có mọc trên cây.”

“Nếu anh để tôi tiếp tục…”

Ford rầu rĩ gật đầu.

“Cảm ơn. Kể từ khi chúng tôi quyết định dùng lá cây làm tiền giấy cách đây mấy tuần, đương nhiên là tất cả chúng tôi đã trở nên vô cùng giàu có.”

Ford sững sờ nhìn đám đông vừa rì rầm vẻ đồng tình vừa sờ mó từng xấp lá nhét trong bộ quần áo thể thao của họ vẻ thèm thuồng.

“Nhưng chúng tôi cũng đã gặp một vấn đề nho nhỏ về lạm phát,” nhà tư vấn quản lý nói tiếp, “vì lượng cung lá quá lớn, vì vậy, theo như tính toán của tôi thì tỷ lệ hiện nay là ba cánh rừng rụng lá mới mua được một hạt lạc phi thuyền.”

Đám đông xì xào lo ngại. Nhà tư vấn quản lý vẫy tay bảo họ yên lặng.

“Vì vậy để ngăn ngừa vấn đề này,” y nói tiếp, “và gia tăng hiệu quả giá trị của lá, chúng tôi sẽ bắt đầu một chiến dịch triệt lá trên diện rộng, và… ờ, đốt trụi hết rừng. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đồng tình rằng đây là một quyết định rất hợp lẽ trong trường hợp này.”

Đám đông có vẻ băn khoăn về chuyện này trong chốc lát cho tới khi có người chỉ ra rằng việc này sẽ làm số lá trong túi họ tăng giá trị lên đến mức nào, thế là họ hò reo vui sướng và đứng bật dậy hoan hô nhà tư vấn quản lý. Những nhà kiểm toán trong số họ yên trí sẽ có một mùa thu đầy lợi nhuận.

“Các người điên hết rồi,” Ford Prefect nhận định.

“Các người hoàn toàn dở hơi,” anh ta lên tiếng.

“Các người là một lũ rồ dại,” anh ta cho ý kiến.

Luồng dư luận bắt đầu quay lưng lại với anh ta. Chuyện bắt đầu như một màn giải trí hết sảy thì giờ, theo quan điểm của đám đông, đã xuống dốc thành một bài chửi rủa, và vì bài chửi rủa này chủ yếu nhằm vào họ, nên họ không còn hoan nghênh nó nữa.

Cảm thấy gió đã đổi chiều, cô nàng tiếp thị quay sang anh ta.

“Có lẽ đã đến lúc hỏi xem anh làm gì suốt mấy tháng nay, phải không?” cô ta hỏi. “Anh và một gã hay xía mũi nữa đã mất tích từ ngày chúng ta đến đây.”

“Chúng tôi đã làm một chuyến du hành,” Ford nói. “Chúng tôi đi tìm hiểu về hành tinh này.”

“Thế à,” cô nàng chua ngoa nói, “nghe có vẻ chẳng hữu ích gì cả.”

“Không ư? Tôi có tin mới cho cô đây, cô em ạ. Chúng tôi đã phát hiện ra tương lai của hành tinh này.”

Ford đợi cho câu nói này tạo hiệu ứng. Nhưng nó chẳng có hiệu ứng gì. Họ chẳng hiểu anh ta đang nói gì.

Anh ta tiếp tục.

“Từ giờ trở đi các người có quyết định làm gì đi chăng nữa thì cũng chẳng đáng giá một cái phèo chó hoang thối hoắc gì đâu. Cứ việc đốt rừng, làm gì cũng được, sẽ chẳng thay đổi được mảy nào. Lịch sử tương lai của các người đã diễn ra rồi. Các người có hai triệu năm và chỉ thế thôi. Đến hết hai triệu năm ấy, các người sẽ chết hết, tuyệt chủng, biến luôn cho khuất mắt. Nhớ đấy, hai triệu năm thôi!”

Đám đông lầm bầm vẻ khó chịu. Những người mới đột ngột giàu lên như họ không cần phải nghe chuyện vớ vẩn này. Có lẽ họ boa cho tên này một hai cái lá là hắn sẽ đi.

Họ không cần phải bận lòng. Ford đã quay người đi ra khỏi khoảng rừng trống, chỉ dừng lại để lắc đầu với Số Hai đang nã khẩu Diệt Cái Xẹt vào mấy cái cây cạnh đó.

Anh ta quay lại một lần.

“Hai triệu năm!” anh ta nói và cười to.

“Ờ,” cơ trưởng nói với một nụ cười dàn hòa, “vẫn còn thời gian để tắm thêm vài lần nữa. Ai đưa hộ tôi miếng bọt biển được không? Tôi mới làm rơi nó xuống bên kia.”