← Quay lại trang sách

Hồi thứ hai

Cảnh vẫn như cũ nhưng là vào sáng hôm sau, nếu có thay đổi thì chỉ là ở vài vật dụng lặt vặt: mấy cái lọ hoa, vài chiếc ghế. Ngày thường nối tiếp ngày thường, ít khi ta nhận ra được những đổi thay ở ta và ở cảnh vật: thế là bỗng dưng cứ thế ta dần già đi.

Thủy Trần ngồi ở đi-văng. Cô đã được ngủ một giấc dài, tắm táp, ăn sáng và thay quần áo mới. Mê-lu-za vào, bưng tách cà phê. Mùi cà phê thơm lừng làm ta có cảm giác yêu đời, muốn sống, chia sẻ và dâng hiến.

Mê-lu-za: Thưa cô, cà phê sáng của cô đây ạ!

Thủy Trần: Ừ, để đấy cho cô... Cháu tên là gì nhỉ, hôm qua Đại tá nói tên mà cô quên mất.

Mê-lu-za: Thưa cô, tên cháu là Mê-lu-za.

Thủy Trần: Cái tên nghe hay quá! Thế ai đặt tên cho cháu mà hay thế?

Mê-lu-za: Thưa cô, đấy là tên thánh của cháu do bà cố Bằng đặt cho lấy theo tên của bà thánh Mê-lu-za lòng lành. Đấy là vì ngày trước cháu làm Ôsin cho nhà bà cố Bằng theo đạo Thiên Chúa, chứ còn ở quê cháu tên là Hĩm Nhớn.

Thủy Trần: Sao cháu đang làm Ôsin cho nhà bà cố Bằng lại chuyển sang làm Ôsin ở nhà Đại tá?

Mê-lu-za: Thưa cô, cháu làm Ôsin ở nhà bà cố Bằng từ 8 đến 16 tuổi thì bà cố Bằng bảo cháu: “Này Mê-lu-za, mày lớn đến nhanh. Bà thấy ánh mắt của đám đàn ông nhà này nhìn mày làm bà run hết cả người. Sa tăng đang lởn vởn ở ngoài cửa kìa rồi con ạ. Thôi thôi, mày phải đi nơi khác không mày gieo hoạ cho nhà này mất!” Thế là bà cố Bằng bán cháu cho nhà cụ Đại tá lấy tám triệu để lấy tiền cúng vào nhà thờ xá tội cho linh hồn cháu.

Thủy Trần: Cháu thì có tội lỗi gì?

Mê-lu-za: Chết! Có tội to chứ ạ! Không có tiền là tội. Con gái ưa nhìn cũng là tột. Thật thà chất phác thì tội còn to hơn nữa!

Thủy Trần: Cháu đúng là người ngoan đạo. Thế nhà cháu ai cũng theo đạo cả à?

Mê-lu-za: Thưa cô không phải. Cháu theo đạo từ khi đi làm Ôsin cho nhà bà cố Bằng. Bà cố Bằng bảo: “Theo đạo lấy gạo mà ăn”. Thế là cháu theo đạo. Từ khi đi làm Ôsin cho nhà cụ Đại tá, cụ Đại tá bảo: “Ở nhà tao không có đạo điếc gì cả”. Thế là cháu lại bỏ đạo!

Thủy Trần: Đại tá là người thế nào?

Mê-lu-za: Thưa cô, cụ ấy tốt lắm ạ. Có điều khi tắm xong cụ ấy cứ hay cởi truồng đi từ gác một lên mãi tầng trên làm ai cũng ngượng. Mọi người ngượng mà cụ ấy chả ngượng tí gì!

Thủy Trần: Sao kỳ vậy?

Mê-lu-za: Thưa cô, cụ Đại tá bảo: “Tao là chủ nhà này, tao muốn làm gì thì làm, còn chúng mày ngượng thì chúng mày quay mặt đi là xong”. Thưa cô, chỉ mỗi cái tội ấy thôi, còn thì cụ vui tính mà tốt lắm ạ!

Thủy Trần (cười, lảng sang chuyện khác): Thôi thôi, cô cháu ta không nói chuyện ấy nữa... Cháu thử vào xem cô Thục Oanh đã dậy hay chưa... Nếu cô ấy dậy rồi thì bảo cô ấy ra đây với cô!

Thục Oanh (Oanh Bé) ra, váy trắng tinh khôi, xinh đẹp, mong manh và cảm động. Oanh Bé xuất hiện như có một luồng ánh sáng kỳ diệu. Oanh Bé bưng tách cà phê và mang theo mấy cái bánh nướng.

Oanh Bé (tươi cười): Ra đây! Ra đây... Tớ xin lỗi mình... (hôn Thủy Trần) Hôm qua tớ về nhà muộn quá. John cứ bắt tớ nhảy đầm mãi tới 3 giờ sáng. John còn bắt tớ học một điệu nhảy mới. Tớ nhảy cho mình xem nhé... (nhạc nổi lên, Oanh Bé đi một điệu valse rất điệu nghệ, và quyến rũ) Mình ơi mình... Mình thấy có tuyệt vời không?

Thủy Trần: Tuyệt vời! Tuyệt vời!

Oanh Bé: Mình ơi mình, tớ xin lỗi mình... Hôm qua tớ về thì mình đã đi ngủ rồi... Thế nào, mọi sự của mình có tốt hay không?

Thủy Trần: Chả có gì là tốt! Số tớ thế đấy! (lấy giấy tờ trong ví) Tớ vội vội vàng vàng ra đây vì mình cứ gọi điện giục tớ. Tớ không kịp rứt tiền ra nữa, tớ phải đi vay tiền để mua vé máy bay ra đây. Khổ thế đây! Vé đây này! Bây giờ thì tớ chẳng có xu nào ở trong túi để mà tiêu vặt... Mình có thể thanh toán cho tớ mấy cái vé này không?

Oanh Bé (cầm giấy tờ Thủy Trần đưa, xem qua rồi đưa cho Mê-lu-za): Mê-lu-za, mày cầm cái này lên đưa cho Đại tá bảo cụ xem, ký vào rồi mày đến chỗ chị Liên Chi Hồ Điệp lấy tiền đưa cho cô Thủy Trần (quay sang Thủy Trần). Mình ơi, ở nhà tớ có những nguyên tắc tài chính rất khó chịu, ngay tớ cũng chịu không làm gì được. Yên tâm đi, rồi minh sẽ có tiền tiêu...

Mê-lu-za cầm giấy tờ, lễ phép đi vào.

Thủy Trần: Mình ơi! Hôm qua tớ gặp người yêu cũ của mình ở Rú Rào Hà Tĩnh ra đây, hắn làm cho tớ buồn cười ghê quá!

Oanh Bé (ngạc nhiên): Người yêu cũ nào? Sao lại ở Rú Rào nào kia? Lạ nhỉ? Thế tên hắn là gì? Người ngợm ra sao?

Thủy Trần (cười). Hắn buồn cười lắm! Hắn bảo hắn tên là Phú Điên... Người ngợm thì đen nhẻm, trông như một thằng tù sổng...

Oanh Bé: Lạ nhỉ? Tớ có quen người nào như thế đâu nào?

Thủy Trần: Hắn bảo hắn quen mình sáu năm về trước. Mình còn là ân nhân của hắn, hắn bảo mình là Quan Âm Bồ Tát là người thay đổi cuộc đời của hắn!

Oanh Bé: Điên thật! Đúng là đồ điên! Tớ chẳng quen ai như thế cả!

Thủy Trần: Mình cố nghĩ lại đi! Hắn bảo hắn ra Thủ đô lần này là để cầu hôn với mình. Đại tá đã xếp hắn nghỉ trên phòng khách. Mình phải thế nào với hắn thì hắn mới cầu hôn chứ?

Oanh Bé: Cầu hôn? Đúng là nực cười. Đúng là đồ điên! Tớ còn chẳng biết hắn là ai cơ nữa!

Thủy Trần: Ở trong ký ức của mình không có tí ti gì hình bóng của hắn à? Lạ nhỉ?

Oanh Bé: Không hề! Tớ có biết hắn là ai đâu. Nếu tớ biết thì tớ phải nhớ chứ? Tớ chẳng biết có Phú Điên với Phú không điên nào hết...

Thủy Trần: Mình cố nhớ lại đi... Hắn nói là sáu năm về trước ở trong Rú Rào - Hà Tĩnh... Mình là cứu tinh của hắn. Mình còn cho hắn 500 đô-la làm vốn cơ mà!

Oanh Bé (sực nhớ ra, vỗ trán): Thôi chết! Tớ nhớ ra rồi... (cười) Sao? Hắn ra đây thật à? Chẳng nhẽ sự đời lại oái oăm đến thế hay sao?

Thủy Trần: Oái oăm ư? Như thế nào nào? (đến gần Oanh Bé) Mình kể cho tớ nghe đi... Tớ tò mò quá... Hai người yêu nhau à? Tình yêu sét đánh à?

Oanh Bé: Nào đâu có phải tình yêu tình báo gì đâu... Những kỷ niệm với hắn vừa sợ vừa thích vô cùng... Lần ấy, ô-tô tớ hỏng, tớ mới tập lái ô-tô được vài ba tháng. Mình bảo một cô gái 16 tuổi thì biết gì nào? Trời lại mưa tầm mưa tã... Tớ sống dở chết dở ở trên đỉnh đèo...

Thủy Trần: Thế mình gặp hắn à? Hay quá nhỉ? Ly kỳ quá nhỉ? Chuyện thế nào nào?

Oanh Bé: Ừ... trời tối mù tối mịt... Ở trên đỉnh đèo... chỉ có đom đóm với những tiếng nổ lép bép của đám cháy rừng đằng xa... Bỗng dưng hắn xông vào tớ... Hắn hiếp dâm tớ! Đúng thế! Đúng là hắn hiếp dâm tớ! Rất là tàn bạo, rất là phũ phàng...

Thủy Trần: Chết! Thế mình làm sao? Giời ơi! Thế mình có kêu lên không? Thế mình có gọi cứu hộ đến không?

Oanh Bé: Còn làm sao nữa... hắn xông vào tớ, tớ đành phải dạng chân ra... Cứu hộ thì sáng hôm sau mới tới!

Thủy Trần: Khổ! Tàn nhẫn quá! Thế mình dứt khoát không kêu lên à?

Oanh Bé: Kêu có ích gì... Có ai nghe thấy gì đâu... Hắn lại khỏe nữa...

Thủy Trần: Hắn có đánh mình không? Hắn có hung dữ không? Mình kể đi nào... Tớ tò mò ghê quá...

Oanh Bé: Hắn không đánh, nhưng hắn cứ như một con sói đói. Hắn ôm chầm lấy tớ, chân tay ghì chặt. Hắn như một tên chết đói tình dục đã 100 năm!

Thủy Trần: Trời ơi! Chết đói tình dục đã 100 năm! Thế mình mặc kệ hắn à?

Oanh Bé: Không phải mặc kệ... Tớ chẳng biết nữa... Chắc tớ cũng có phần nào đồng lõa. Hắn cứ hiếp đi hiếp lại tớ đến suốt cả đêm hôm ấy...

Thủy Trần: Suốt cả đêm! Hay nhỉ! Thế mình cũng chịu được à?

Oanh Bé: Thế mình bảo làm sao được... Được cái ở trong chuyện ấy thường là phụ nữ chúng mình vẫn dai sức hơn, kiểu gì thì đàn ông cũng phải thua mình. Đến sáng hôm sau, cu cậu chẳng còn tí ti sức lực nào nữa, chỉ đẩy một cái là ngã lăn quay... Lúc ấy tớ mới lên giọng khuyên răn, tớ bảo: “Sao anh không đi mà nuôi tôm hùm hay làm một việc gì đấy?” Tớ nói như thế chỉ vì buổi trưa hôm trước tớ ăn tôm hùm. Thế là hắn lăn ra khóc, hắn bảo hắn sẽ làm lại cuộc đời, hắn sẽ nuôi tôm, hắn sẽ tu tỉnh, hắn sẽ xây dựng, hắn sẽ vun trồng và làm nhiều trò khỉ khác nữa...

Thủy Trần: Thế mà hắn làm được rồi đấy. Hắn bảo bây giờ hắn giàu lắm, bây giờ hắn là tỉ phú. Hắn nuôi tôm hùm, tôm giống, cá sấu với vượn bạc má...

Oanh Bé: Thế à? Thế thì hay nhỉ? Tớ không thể hình dung ra đấy. Đúng là một chuyện cổ tích thời nay.

Thủy Trần: Đại tá cũng nói thế đấy!

Oanh Bé: Thật là kỳ diệu có phải không nào? Tớ không ngờ đấy!

Thủy Trần: Bây giờ hắn đến để cầu hôn mình. Thế mình có định gặp hắn không? Mình sẽ nói với hắn thế nào?

Oanh Bé: Gặp hắn sao được? Tớ đang có John, John đang yêu tớ. Chúng tớ sẽ đăng ký kết hôn trong vài ngày tới rồi đi Mỹ sống.

Thủy Trần: Thế mình bỏ đất này mà đi à? Mình nghĩ kỹ chưa?

Oanh Bé: Nghĩ kỹ rồi. Lấy chồng thì cũng phải tuân theo quy luật tự nhiên nghĩa là phải tìm cho được một con giống tốt. Nhất định một thanh niên Mỹ phải tốt giống hơn thanh niên Việt. Đấy là chưa kể những điều kiện sinh hoạt khác nữa. Lấy chồng thì phải theo chồng... Tớ sẽ đi Mỹ và sống ở đấy, thỉnh thoảng mới về đây thôi...

Thủy Trần: Như thế, tức là mình đã có kế hoạch chắc chắn với anh chàng John Sơn Tinh người Mỹ kia rồi phải không?

Oanh Bé: Thực ra, tớ cũng chẳng biết thế nào là chắc chắn cả. Có điều, theo như tớ biết thì đồng đô-la vẫn là đồng tiền mạnh nhất thế giới mà chúng ta không nên chỉ vì những ý thích nhỏ nhặt vớ vẩn mà quên đi giá trị thực sự của cuộc đời mình. Đại tá vẫn nhắc nhở con cháu như thế!

Thủy Trần: Thật là thật tội nghiệp cho anh chàng Thủy Tinh đen nhẻm ở trong Rú Rào. Thế mà anh ta vẫn coi mình là ý nghĩa cuộc sống của anh ta đây. Anh ta trông chờ ở tất cả hạnh phúc đối với mình!

Oanh Bé: Thì cứ để anh ta trông chờ... Cứ để cho nó như một kỷ niệm đẹp của anh ta về tớ. Thường người ta càng ảo tưởng người ta càng dễ làm điều tốt cho người khác... Hãy để anh ta trở thành anh hùng trên mảnh đất quê hương của anh ta có tốt hay không?

Thủy Trần: Tớ không ngờ mình có thể lại nghĩ sâu xa đến thế, tớ phục mình thật đấy!

Oanh Bé: Việc này tớ phải nhờ mình đấy. Tớ phải nhờ mình gặp hắn, đừng để hắn mất hy vọng nhưng cũng đừng để hắn hy vọng điều gì. Tớ rất sợ những kẻ cực đoan si tình quá. Vớ vẩn chết oan như bỡn. Nạn khủng bố vẫn xuất phát từ những tư tưởng cực đoan manh động kiểu như thế đấy.

Thủy Trần: Thôi được rồi, tớ hiểu! Vậy mình nhất định không gặp hắn à? Mình nhất định không để hắn có chút hy vọng gì phải không?

Oanh Bé: Không! Dứt khoát là không! Tớ phải đi với John. Đấy là định mệnh của tớ! Bây giờ John như một cậu bé mới lớn, hoàn toàn không kiên nhẫn, lúc nào cũng nôn nóng bồn chồn. Đây là lúc tớ muốn đòi hỏi gì anh ta cũng được, anh ta cũng đều chiều tớ. Tớ đang như một người thuần phục mãnh sư, không khinh suất được lấy một giây, không lơi lỏng được lấy một giây. Tớ đang có cả một kế hoạch chi tiết lâu dài với John. Mình ơi, mình hiểu tớ không?

Thủy Trần: Thôi được rồi, tớ hiểu... Nhưng tớ nghe nói bà Thục Oanh chị dâu của mình mới ở Đông Âu trở về, mình cũng sẽ không gặp ư?

Oanh Bé: Cái bà Oanh Nhớn ấy à? Đấy là một con mụ yêu tinh ăn thịt người, tớ gặp mụ ấy làm gì, mụ ấy về sẽ mang tai hoạ đến cho nhà này, mụ ấy sẽ làm đảo lộn cuộc sống mọi người. Tớ sợ lắm!

Thủy Trần: Liệu lần này mụ ấy về đây để làm gì nhỉ?

Oanh Bé: Chịu! Tớ không biết rõ mục đích nhưng chắc chắn không phải là điều tốt đẹp gì đâu! Mụ ấy cứ như điềm xấu của cái nhà này! (có tiếng chuông reo phần nào sốt ruột). Thôi chết! John đến đấy! Tớ phải đi đây (hôn Thủy Trần). Tớ xin lỗi mình... để tớ xong việc với John thì tớ mới có thời giờ dành cho mình được. Tớ đi nhé! Có thể tớ đi luôn đấy! Có thể tớ không gặp mình nữa đâu... (hướng về phía khán giả) Xin chào! Xin chào mọi người! Bye bye, bye bye!

Oanh Bé bay lên như thiên thần, đẹp đẽ và cảm động trong tiếng nhạc êm ả và ánh sáng muôn màu, thậm chí để lại sự nuối tiếc ngẩn ngơ cho những người xem đa cảm.

Thủy Trần: Trời ơi! Cái con ranh con thiên thần sống trong nhung lụa này, thế là đã bay đi mất, đã bay về trời... Xong việc với John... Trời ơi... Vậy nghĩa là đến đời vạn kiếp con ranh con này sẽ không bao giờ thoát ra được nữa. Làm sao thoát nổi một thằng Mỹ trẻ trung và dâm đãng chứ... Thật đáng đời! Thật chán quá... Có lẽ mình lại phải lộn lại Sài Gòn mất thôi vì ở đây còn có ai là bạn bè nữa đâu, còn có ai chịu tiếp mình nữa đâu...

Ánh sáng trở lại bình thường.

Oanh Nhớn xô cửa bước vào, hầm hầm tức giận.

Oanh Nhớn: Nhà với cửa! Mọi người đi đâu hết cả? Sao để tôi bấm chuông gọi mãi mà không ai ra mở cửa? (vứt túi xuống đi-văng) Đại tá đâu? Lũ Ôsin đâu? Sao lại để thế này? Sao không có kỷ cương trật tự gì à?

Thủy Trần: Chào chị! (dè dặt) Chị hỏi ai? Sao lại làm ầm lên thế?

Oanh Nhớn: Chào cô! (chăm chú nhìn, xét nét) Cô là Ôsin ở nhà này à? (bực dọc) Sao nhà này lại có lệ để cho Ôsin chễm chệ ngồi uống cà phê ở trên ghế bành phòng khách thế này? “Vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm”! Thực quá thể, ngày càng quá thể!

Thủy Trần: Này, chị là ai, chị nói cái gì? Chị có biết tôi là ai không mà chị hỗn thế?

Oanh Nhớn: Tôi không cần biết cô là ai! Thế cô có biết tôi là ai không cái đã?

Thủy Trần: Chắc chị là Oanh Nhớn, từng là Ôsin ở ngôi nhà này, tôi còn lạ gì. Chị chài được con trai Đại tá. Chắng qua chị cũng chỉ là người gặp thời, gặp vận cho nên được thế lên mặt mà thôi!

Oanh Nhớn: À... Vậy là cô đã biết rõ về tôi. Thế thì tôi đoán ngay ra được cô là ai rồi... Cái giọng điệu ấy là giọng điệu của con Oanh Bé em gái chồng tôi. Rất là hỗn láo! Chắc cô với nó cũng là một giuộc với nhau chứ gì?

Thủy Trần: Bất chấp mọi thủ đoạn mánh khóe để mà ngoi lên là tính cách của chị. Tôi thấy cũng đáng nể mặt chị, phải không nào?

Oanh Nhớn: Tùy cô thôi! Tôi cũng chẳng cần ai nể mặt tôi... Nhưng cô em ạ, chị nói thật cho cô em biết, đàn bà chúng ta chẳng có nhiều cơ hội lắm đâu, đừng có hão huyền nhiều về con người em ạ, nhất là khi trong túi ta chẳng có xu nào mà thời gian cứ trôi dần đi... Chị đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự như em nên chị bảo cho mà biết...

Thủy Trần: Tôi thấy chị quả là ghê gớm lợi hại. Không trách gì mà Thục Oanh nó bảo chị là yêu tinh ở ngôi nhà này!

Oanh Nhớn: Con ranh con! Nó nói thế vì chẳng qua nó chỉ là một cô công chúa sống trong nhung lụa mới nứt mắt ra, nó chưa hiểu gì về sự đời, chưa biết gì về thế giới tê buốt rộng lớn ngoài kia. Cô là bạn nó, chắc cô quá hiểu về những trò phù phiếm trẻ con của nó. Tôi không thèm chấp cái cô công chúa bé con non nớt ấy...

Thủy Trần: Tôi là bạn của Thục Oanh thật nhưng tôi cũng hiểu về cô ấy một phần nào thôi. Ở đây tôi không phải là người nhà chị, tôi chỉ là khách, tôi không muốn vì chuyện trong nhà của chị mà lại can hệ làm phiền rắc rối đến tôi, có thế thôi... nhất là chị lại ở xa, chị không phải thường xuyên ở đây...

Oanh Nhớn: Cô nhầm! Tôi ở xa nhưng tôi biết hết. Tôi là chị dâu cả - xét về danh nghĩa thì trước sau gì vợ chồng tôi cũng sẽ thừa kế ngôi nhà này. Tôi về lần này là để giải quyết dứt điểm chuyện này. Con Oanh Bé và bạn bè của nó sẽ không có chỗ ở nhà này nữa!

Thủy Trần: Tôi nghe vợ chồng chị ở nước ngoài giàu có lắm cơ mà? Sao còn nghĩ đến chuyện nhà cửa đất đai ở đây làm gì?

Oanh Nhớn: Chuyện này nó sâu xa lắm! Cô biết tôi vốn xuất thân hàn vi ở đây, tôi đã phải làm Ôsin hầu hạ mọi người. Tôi đã từng bị khổ nhục, đã từng phải đi đổ bô cho con Oanh Bé. Tôi đã bị họ lăng mạ, họ sỉ nhục. Tôi đã từng ước ao được làm chủ ngôi nhà này và rốt cuộc tôi đã trở thành chủ nhân của nó. Ngôi nhà này chính là cuộc đời tôi, nó chứng kiến tôi từ một con bé Ôsin hèn hạ rồi trở thành một bà lớn trong nhà, chặng đường đi ấy không phải dễ dàng, nó đầy cay đắng. Mỗi phân vuông trong ngôi nhà này đều thấm những giọt mồ hôi, giọt máu và giọt nước mắt đau đớn của tôi, nó cũng chứng kiến cả những tiếng cười hả hê hạnh phúc của cuộc đời tôi... Cô thấy đấy, ngôi nhà này quan trọng với tôi biết chừng nào. Nó là đất phát tích sự nghiệp của cuộc đời tôi, riêng đối với tôi nó là đất Thánh. Cô đã hiểu chưa?

Thủy Trần: Tại sao chị ở nước ngoài về, chị lại không về nhà ngay mà về khách sạn để ở?

Oanh Nhớn: Có gì đầu! Đơn giản vì tôi có tiền... Ở đấy mới xứng với địa vị của tôi. Tôi ở khách sạn với giá 1.000 đô-la một tối. Hơn nữa, tôi không muốn ở đây để bị những tình cảm ngày xưa chi phối... Nó có thể làm ảnh hưởng tới những quyết định của tôi trong nhiều công việc.

Thủy Trần: Tôi muốn hỏi chị, vậy làm cách nào mà chị từ một Ôsin giúp việc, từ một người ở trong nhà lại bỗng dưng trở nên danh giá thành đạt như bây giờ. Chắc chị phải có bí quyết gì chứ phải không?

Oanh Nhớn: Đương nhiên rồi, không dễ dàng gì đâu em gái ạ. Điều quan trọng nhất là ở cách nhìn, chỉ có thế thôi, nhưng để có cách nhìn ấy người ta đã phải trả giá bằng cả cuộc đời, thậm chí bằng rất nhiều cuộc đời kia nữa, nếu chị nói ra em cũng chẳng hiểu ra ngay được đâu.

Thủy Trần: Quả thật, tôi hơi bất ngờ vì chị nói về cách nhìn, vậy thì cách nhìn đấy là gì?

Oanh Nhớn: Cách nhìn con người nói chung, tức là cái mà các cô khi đi học người ta vẫn gọi là thế giới quan hay nhân sinh quan gì gì ấy, tôi không phải là người được học hành nhiều - tôi muốn, nói là phải nhìn ra cái lõi bên trong của mỗi một người.

Thủy Trần: Thật chịu chị, thật sự tôi không hiểu được!

Oanh Nhớn: Nếu không hiểu thì mãi mãi cô đừng hão huyền mơ tưởng về sự đổi đời hay là vươn lên địa vị nọ kia ở trong xã hội, cô em gàn dở ạ!

Thủy Trần: Vậy xin chị có thể... (nải nỉ, ngại ngần) chị có thể nói rõ bí quyết ấy, tức là cách nhìn của chị về con người ta cho riêng tôi không?

Oanh Nhớn (cười): Nhìn cô kìa... Nhìn cô kìa... Cô đã trở nên khiêm tốn và thật thà hơn nhiều so với con người thật của cô rồi đấy. Cách đây ít phút cô giả dối lắm, lúc ấy cô là con người khác, cô chỉ là bóng của cô hoặc của lũ bạn bè cô kiểu như con Oanh Bé mà thôi. Hãy đứng trên mặt đất bằng đôi chân của mình, cô em ạ, người xưa đã từng nói như thế đấy!

Thủy Trần (nhẫn nhục): Ở địa vị chị bây giờ thì chị nói gì cũng đều được cả...

Oanh Nhớn: Không dễ thế đâu, cô em ạ. Chị đã phải trả giá đắt bằng cuộc đời mình. Thôi, chỗ chị em... trước lạ sau quen, chị cũng thương em... chị cũng thương tình nên chị bảo cho mà biết. Muốn vươn lên, muốn thành đạt, muốn có tiền thì đừng hoa mắt mà nhìn vẻ bề ngoài của con người ta. Em hãy nhìn họ như nhìn một con vật lông lá trần truồng không hơn không kém: Nó tục tằn dục vọng, nó cá nhân tư hữu, nó hèn mọn cô độc, nó bất tài ốm yếu... em phải luyện cho mình sao cho mặt dầy, mày dạn, em đừng xúc động trước bất cứ một hành vi biểu hiện nào của con người (họ giả vờ cả đấy)... chỉ có thế thôi, em làm được thế thì em sẽ trở thành một người thượng lưu ở trong xã hội bây giờ!

Thủy Trần: Thật thế ư? Thế thì đấy không phải là nhân sinh quan - đấy chỉ là cách nhìn của một con vật với những con vật khác mà thôi...

Oanh Nhớn: Đúng rồi, em thông minh đấy! Chị thấy em hiểu ra vấn đề rồi đấy! Cái chết ở chỗ chúng ta cứ tưởng bở mình là con người. Mọi bi kịch đều tự ở đấy mà ra cả đấy. Hiện nay những con vật nó đang thắng thế, chúng đang ở thế thượng phong, chúng ngồi chễm chệ trên cao, chúng ta chẳng làm gì được!

Thủy Trần: Chị có lý... Có thể chị nói có lý...

Bà Tơ và Phú ra, Phú khoác ba lô, đi nhanh.

Bà Tơ đi sau.

Bà Tơ (tay cầm tờ giấy): Con ơi, con ơi, đi chậm thôi! Đi chầm chậm thôi! Con ơi, Nhím Xù ơi, Tí Quậy ơi...

Phú: Nào nào... Tôi là Phú Điên! Nhím Xù cái gì, Tí Quậy cái gì... (quay ra Oanh Nhớn và Thủy Trần) Xin chào các vị. Xin chúc các vị buổi sáng tốt lành!

Bà Tơ (với Oanh Nhớn, cúi đầu lễ phép): Chào bà lớn, thưa bà, bà mới về nhà... Xin bà tha lỗi... (kéo tay Phú) Con ơi, con ơi... đây là bà lớn Thục Oanh, bà lớn mới ở nước ngoài về đấy. Con chào bà lớn đi con...

Oanh Nhớn: Chào bà Tơ... Chào cậu... Hóa ra cậu là con trai của bà Tơ à? Lạ nhỉ... (quay sang bà Tơ) Trước đây, tôi có nghe thấy bà nói có con cái gì đâu?

Bà Tơ: Thưa bà lớn, đây chính là con trai tôi lưu lạc mới tìm thấy được... (giơ tờ giấy ra) Chúng tôi có cả giấy chứng nhận ADN ở bên pháp y xác nhận...

Phú (lùi lại, xua tay): Đừng tin! Đừng tin! Bà ấy nói bậy đấy! Tôi... tôi chẳng có mẹ con gì cả... Xin bà đừng có lằng nhằng. Đây không phải là mẹ tôi! Bà ấy có giấy chứng nhận ADN thì tôi cũng lại có giấy chứng nhận không phải ADN (lấy giãy ở túi áo ra). Đây này! Giấy tờ đây này! Mọi người xem đi! Có đúng không nào?

Thủy Trần (giật lấy hai tờ giấy xem xét): Sao lại có hai giấy xác nhận khác nhau thế này? Cái thì nói đúng, cái thì nói sai. Thế là thế nào? Thế là tại sao?

Phú: Đúng như thế đấy... Hai giấy xác nhận khác nhau. Tôi xin nói thật là tôi chẳng có mẹ con gì cả với người đàn bà này (chỉ bà Tơ). Có thế thôi. Có thể tôi cũng có một người mẹ thật ở đâu đó nhưng mẹ tôi quyết không phải là một bà già Ôsin thế này! Tôi nói điều ấy là sự thật đấy, là chân lý đấy!

Bà Tơ (nức nở): Trời ơi! Sao lại như thế hả con? Trời cao đất dày ơi! Lạy trời lạy Phật xét soi! Trên đời này không có công lý gì sao? Sao lại bất công như thế? Không có sai đúng phải trái gì sao??(quỵ xuống)

Thủy Trần (đỡ bà Tơ dậy): Bà ơi, bà đứng lên đi, thật tội nghiệp bà... Lẽ phải bao giờ cũng sẽ thuộc về kẻ mạnh. Khi người ta đã không nhận bà là mẹ đẻ người ta thì thật rất khó cho bà, bà đừng có vật nài vô ích. Chân lý, sự thật không đứng về phía bà đâu!

Bà Tơ: Vì sao... (bấu víu lấy Thủy Trần) Cô ơi, vì sao, vì sao lại thế hả cô?

Thủy Trần: Vì sao? Còn vì sao nữa... Vì bà là mụ Ôsin, đơn giản vì bà là mụ Ôsin khố rách áo ôm! Có thế mà thôi! Ôsin thì không được quyền quyết định điều gì... nhất là ở đây, trong nhà người ta chứ không phải là nhà của bà, bà chỉ là người phụ thuộc, bà có hiểu không?

Bà Tơ (lau nước mắt): Cô ơi, cô ơi, tôi hiểu.. tôi hiểu ra rồi...

Phú: Được rồi! Bà hiểu như thế thì cũng được rồi! Rắc rối quá đi! Nói thật, tôi cũng chẳng hẹp hòi gì cả... Ở trong Rú Rào tôi là tỷ phú, tôi có 200 công nhân nông nghiệp, xin lỗi các ông các bà, tôi đi ra đường chẳng sợ thằng nào! Thôi được rồi! Bà Tơ, bà hãy nghe tôi nói đây... Tôi sẽ rộng lòng làm phúc cho bà... Nếu như bà muốn thì tôi sẽ nhận bà làm Ôsin cho tôi, bà sẽ là người công nhân nông nghiệp, là người đầy tớ thứ 201 của tôi! Bà sẽ vào trong Rú Rào để ở... còn riêng với tôi, tôi bảo cho bà biết rằng - nếu bà vẫn có ý định để làm mẹ tôi thì tôi sẽ tống cổ bà cút đi ngay tức khắc! Thỏa thuận như thế có được không nào?

Bà Tơ (chắp tay vái lạy rối rít): Lạy cậu, lạy cậu... Nhím Xù ơi! Cún Con ơi... Tôi xin lạy cậu, tôi cám ơn cậu nghìn lần vạn lần, tôi sẽ xin làm Ôsin cho cậu... được rồi, tôi sẽ xin làm con ở, tôi sẽ xin làm con hầu, miễn là làm sao tôi được nhìn thấy cậu hàng ngày là được, thế là thỏa ý tôi rồi... nếu được như thế thì chết tôi cũng thỏa lòng...

Phú (gỡ tay bà Tơ ra): Được rồi, được rồi! Thế là kết thúc có hậu phải không? Bà hài lòng chưa? Thật là rắc rối quá chừng! Thật là phiền phức quá chừng!

Thủy Trần (với bà Tơ): Bà lau nước mắt đi... người ta đã nhận bà làm Ôsin rồi đấy, như vậy bà phải vui lên mới được. Bà cười lên đi, bà cười xem nào?

Bà Tơ: Vâng, vâng! Tôi cười, tôi cười... (cười mếu máo) Cám ơn cậu, cám ơn cô... Cô ơi, cô ơi... đời tôi hạnh phúc quá chừng. Tôi được nhận làm Ôsin cho con trai tôi, thế là tôi chết tôi cũng thỏa rồi... Cô ơi, cô ơi! Bây giờ tôi chết được rồi! Bây giờ tôi chết nhắm mắt được rồi! Tôi sung sướng quá! Tôi sung sướng quá trời ơi...

Phú (sốt ruột): Thôi nào! Mục đích tôi ra Thủ đô lần này là để cầu hôn, là đi tìm vợ cho mình chứ không phải đi tuyển Ôsin hay để đi nhận người quen, nhận họ nhận hàng... thật rắc rối quá... bây giờ tôi muốn gặp Thục Oanh của tôi. Đấy là tình yêu của tôi, đấy là lý tưởng của tôi... Tôi chỉ cần thế mà thôi!

Thủy Trần: Anh Phú, anh sẽ không bao giờ còn được gặp Oanh Bé nữa đâu, cô ấy không còn ở đây nữa... Cô ấy nhắn tôi nói lại với anh như vậy!

Phú: Sao? Sao không ở đây? Sao cô ấy không ở đây? Đây chính là nhà cô ấy cơ mà?

Thủy Trần: Cô ấy đi rồi, cô ấy đã bay đi Mỹ, cô ấy sẽ không còn ở đây nữa đâu, vĩnh viễn không còn ở đây nữa đâu... Anh phải đi khỏi đây thôi!

Phú: Sao? Sao lại thế? Tôi không thể hiểu... Thế là thế nào? Tôi phải đi à? Tại sao lại thế?

Oanh Nhớn từ nãy đến giờ vẫn khoanh tay đứng một góc nhìn mọi người theo dõi diễn biến câu chuyện, bất ngờ tham gia câu chuyện.

Oanh Nhớn (cầm chuông rung): Nào, nào! Xin mời các vị yên lặng! Tôi là bà chủ của ngôi nhà này! Các vị là khách, các vị cần phải hiểu rằng, các vị chỉ là người dưng nước lã ở ngôi nhà này... (đi lại, đài các, rung chuông) Tôi xin mời các vị lắng nghe... Từ nãy tôi đã lắng nghe các vị... Các vị đến đây với toàn hệ lụy rắc rối ở trong cuộc đời các vị... Đấy đều không phải là chuyện của ngôi nhà này phải có trách nhiệm đứng ra giải quyết. Xin lỗi các vị! Xin mời các vị ra đường! Chúng tôi ở đây, chúng tôi là chủ của ngôi nhà này, chúng tôi còn có những chuyện riêng của chúng tôi sẽ phải đứng ra giải quyết... Xin lỗi các vị, với tư cách là bà chủ chính thức của ngôi nhà này, tôi xin mời các vị đi ra khỏi đây, tôi yêu cầu các vị ra khỏi đây ngay lập tức... (đến gần Thủy Trần, dồn Thủy Trần) Thưa cô, xin cô ra khỏi nhà tôi! Xin cô thông cảm! Tôi đã nói rồi, con Oanh Bé và bè bạn của nó sẽ không có chỗ ở trong ngôi nhà này! Xin mời ra khỏi đây ngay (rung chuông) đừng để tôi phải ra gọi cảnh sát ngoài kia... (đến gần bà Tơ) Còn bà, bà đã hết hạn hợp đồng làm Ôsin cho nhà chúng tôi từ nửa năm nay... Xin bà cũng đi ra ngay khỏi ngôi nhà này (rung chuông). Xin bà đi ngay, bà không còn có chỗ trú chân ở đây. Đừng để tôi gọi cảnh sát ngoài kia... (rung chuông, quay sang dồn Phú) Còn anh nửa, anh là một khách không mời mà đến, nhà tôi không có trách nhiệm phải đón tiếp anh... Xin anh ra khỏi nhà này. Còn như anh muốn đi tìm người yêu, đi tìm lý tưởng của cuộc đời anh thì mời anh hãy đi tìm chỗ khác, ở đây không phải là chỗ của anh đi tìm... Ở đây không có Thục Oanh nào hết, không có Oanh Bé nào hết... Xin lỗi anh, anh đừng để tôi phải gọi cảnh sát ngoài kia... (tiếp tục rung chuông)

Phú: Này, này... Từ từ, từ từ... Tôi nói thật nhé, tôi xin nói thật...Tôi nói với chị là đi ra đường thì tôi chẳng sợ thằng nào.

Oanh Nhớn: Cám ơn anh! Mời anh đi ra khỏi đây! (hai tay xua đuổi mọi người) Ra khỏi đây ngay! Đây là công việc của tôi trong chuyến đi này. Tôi phải đứng ra dọn dẹp tất cả cái đám đầy tớ Ôsin và những hệ lụy của nó trong ngôi nhà này... Nào! Nào (rung chuông, hung dữ). Đi ra khỏi đây! Đi ra khỏi đây! (đẩy mọi người lùi dần ra)

Thủy Trần, Bà Tơ, Phú (bị đẩy lùi ra sân khấu): Được rồi, được rồi, từ từ đã nào! Để chúng tôi đi! Đồ yêu tinh! Thế này mà gọi là người Tràng An lịch sự à! Thế này mà gọi là Thủ đô thanh lịch à...

Mọi người bị Oanh Nhớn đẩy ra khỏi sân khấu. Oanh Nhớn đóng sầm cửa lạ¡. Mọi người ra hết, còn lại một mình Oanh Nhớn đứng tựa vào cửa. Ánh sáng sân khấu chuyển sang màu khác. Âm nhạc dè dặt và chờ đợi.

Oanh Nhớn (với thói quen trước đây là một Ôsin) đi lại sửa sang lại các tấm rèm, lau chùi bàn ghế và các vật dụng.

Oanh Nhớn: May quá! Thế là xong. Tất cả cái đống lộn xộn và phức tạp ấy đã khỏi đây. Kinh khủng! Thật là kinh khủng cái đám Ôsin và các hệ lụy của nó! Không thể tưởng tượng nổi! May quá! Bây giờ mới phải đến lúc bắt tay vào công việc quan trọng nhất đây! (ngồi xuống ghế, mở chiếc cặp, lấy giấy tờ ra bày lên mặt bàn, chợt phát hiện ra Mê-lu-za đang thập thò ở cửa). Nào! Ai đấy... Ai thập thò ở ngoài kia?

Mê-lu-za (bối rối): Dạ thưa, dạ thưa, có Đại tá đến!

Oanh Nhớn: Thì mời Đại tá vào đây! Bảo cụ là cô Oanh Nhớn đang chờ cụ ấy.

Mê-lu-za: Dạ vâng (vào).

Nhạc hành khúc dè dặt nổi lên với tiếng kèn đồng. Cửa mở ra. Đại tá ra, đeo súng lục, vác súng trường. Mê-lu-za đi theo. Đại tá nhún nhẩy bước theo tiếng nhạc hành khúc. Ông đi hai vòng ở trên sân khấu rồi dừng lại.

Oanh Nhớn (ngồi im theo dõi Đại tá đi, khi Đại tá dừng lại thì bèn đứng lên):

Xin chào bô, xin chào Đại tá!

Đại tá: Nào! Chào cô, tôi đang chờ cô đây! Chắc cô về đây là để mang theo tối hậu thư cho tôi chứ gì?

Oanh Nhớn: Thưa bố, thưa Đại tá... Nếu như Đại tá đã biết như thế thì con cũng không khách khí làm gì... (giơ tay) Thưa bố, thưa Đại tá... Đây là giấy ủy nhiệm của toàn bộ các con cháu trong nhà cử con đứng ra làm đại diện quyền lợi của họ về việc kế thừa sự nghiệp cũng như tài sản của Đại tá! Xin chuyển để Đại tá xem... (hai tay nâng tờ giấy, giơ ra trước mặt trịnh trọng. Đại tá đứng im, Mê-lu-za ra cầm tờ giấy)

Oanh Nhớn: Thưa bố, thưa Đại tá... Còn đây là toàn bộ hợp đồng ký với các công ty nước ngoài về việc cho thuê và nhượng quyền sở hữu về ngôi nhà này trong vòng 50 năm tới. Các điều khoản thực thi và quyền lợi của người có nhà và người được quyền thuê nhà đều đã ký kết ở đây đầy đủ (lại trịnh trọng giơ ra tờ giấy, Đại tá đứng im, Mê-lu-za ra cầm tờ giấy)

Oanh Nhớn: Thưa bố, thưa Đại tá... Còn đây là tối hậu thư của toàn bộ các con cháu gửi tới Đại tá xin cụ rời khỏi nhà này đến chỗ ở khác để nhường ngôi nhà này cho công ty nước ngoài đến nhận bàn giao khai thác sử dụng... (lại trịnh trọng giơ ra tờ giấy, Đại tá đứng im, Mê-lu-za ra cầm tờ giấy)

Oanh Nhớn: Thưa bố, thưa Đại tá... Trong thời gian ngắn nhất xin bố rời khỏi nhà này để con bàn giao cho công ty nước ngoài theo đúng thỏa thuận hợp đồng!

Đại tá: Có thế thôi à? Vậy đây là toàn bộ tối hạu thư của các anh các chị gửi cho lão già này ư?

Oanh Nhớn: Vâng... Thưa bố, thưa Đại tá... Mọi việc chỉ có vậy thôi. Con cháu trong nhà đã ủy quyền nhượng lại cho công ty nước ngoài khai thác ngôi nhà này trong vòng 50 năm tới. Mọi việc đã ký kết rồi. Con về lần này là để bàn giao giải quyết dứt khoát ngôi nhà... Thưa bố, thưa Đại tá, nếu người không hỏi gì nữa thì con xin phép về bên khách sạn...

Đại tá: Được rồi... Thôi cô xéo đi! Ta hiểu ra rồi! Thôi cô xéo đi cho khuất mắt ta! (kiềm chế) Xéo đi! Xéo đi ngay, xéo đi không ta nổi giận lại bắn cho cô một phát bây giờ!

Oanh Nhớn: Cám ơn bố, cám ơn Đại tá... (vội vã cầm cặp đi ra, Mê-lu-za đi theo đóng cửa lại).

Còn lại Đại tá và Mê-lu-za.

Đại tá bỏ súng bỏ mũ, bỏ thắt lưng, rồi ra ngồi ở ghế. Mê-lu-za rón rén đặt các tờ giấy trước mặt Đại tá.

Mê-lu-za: Thưa ông, để con lấy nước cho ông uống nhé!

Đại tá: Thôi! Cứ để mặc ông!

Mê-lu-za: Thế con lấy rượu cho ông uống nhé!

Đại tá: Không, ông không uống rượu.

Mê-lu-za: Thưa ông, thế ông cháu mình sẽ phải đi ra khỏi nhà này có phải không ông?

Đại tá: Phải đi đấy, con ạ... Ông không còn chỗ dung thân ở ngôi nhà này nữa đâu!

Mê-lu-za: Thế ông đi đâu hả ông?

Đại tá: Ông cũng chưa biết, con ạ. Đất trời mênh mông, đi đâu chả được!

Mê-lu-za: Ông ơi ông, thế con cũng phải đi à?

Đại tá: Ừ, chắc con cũng phải đi thôi, Mê-lu-za ạ... Ông không ở đây thì mày làm sao ở được.

Mê-lu-za: Trời ơi! Con biết đi đâu bây giờ hả ông?

Đại tá: Này Mê-lu-za, ông bảo điều này con phải lắng nghe cho kỹ... Nếu như con muốn... Cái này ông nói rất thật lòng, nếu như con muốn thì con đi đâu ông sẽ đi theo đấy, có được không con?

Mê-lu-za: Thế ông đi theo con ạ? Sao lại buồn cười như thế?

Đại tá: Ừ, buồn cười thế đấy... Sự đời oái oăm thế đấy... Nếu mày cho ông đi theo thì ông hạnh phúc, ông sung sướng lắm... Ông sẽ bỏ hết để đi theo mày... Mày có hiểu không?

Mê-lu-za: Thế ông sẽ bỏ nhà bỏ cửa, bỏ các anh các chị để đi theo con thật à?

Đại tá: Ừ, nếu mày đồng ý thì ông bỏ hết! Ông chẳng thiết gì nhà cửa, ông chẳng thiết gì đất đai, con cháu!

Mê-lu-za: Eo ôi, thế thì buồn cười lắm nhỉ? Ông đi theo con làm gì?

Đại tá: Còn làm gì nữa? Ông con mình sẽ ở bên nhau, cái gì rồi cũng có thể xảy ra... Sao lại buồn cười?

Mê-lu-za: Ông ơi, thế ông có mang theo súng không ông?

Đại tá: Không, ông chẳng mang theo gì hết! Chỉ có trái tim ông thôi, con ạ.

Mê-lu-za: Không, thế thì con chẳng cho ông đi theo đâu! Giá trị của ông gắn với cây súng này, với ngôi nhà này, với mọi vật ở đây... Ông bỏ hết đi thì ông còn giá trị gì?

Đại tá (cười lớn): A ha... Đúng là trò đời! Đúng là một tấn trò đời! (cười lớn hơn) Bỏ cả giang sơn theo người đẹp... Hay đâu người đẹp thích giang sơn... Mê-lu-za! Mê-lu-za... Ông thật chịu mày! Ông thật chịu mày... Mày hiểu cuộc sống hơn là ông tưởng...

Mê-lu-za: Ông ơi, thôi con lạy ông, con phải đi đây... Con phải đi đây kẻo cô Oanh Nhớn lại về thì con sợ lắm... Con không ở lại nữa đâu. Con chào ông, con lạy ông, có gì ông tha cho con, ông tha cho con...

Đại tá: Ừ, ừ... (xúc động thật sự) Con đi đi, ông không tiễn đâu, nếu không ở được thì con đi đi... Có gì con tha cho ông, con tha cho ông...

Mê-lu-za: Ông tha cho con!

Đại tá: Con tha cho ông!

Mê-lu-za: Ông tha cho con!

Đại tá: Con tha cho ông!

Hai người cứ lạy nhau như thế cho đến khi Mê-lu-za ra.

Đại tá (quay lại) Đúng là trò đời! Thật đúng là tấn trò đời! (cầm lấy khẩu súng trường giương lên trời) Nào! Cũng đến lúc phải nổ một phát cho thật đinh tai nhức óc... Ngôi nhà Ôsin! Ngôi nhà Ôsin thân yêu...

Màn từ từ kéo lại Một phát súng nổ. Nhạc nổi lên với bài hát “Hà Nội ơi, một trái tim hồng” rộn rã, vui vẻ và cảm động.

Màn hạ