Hồi thứ nhất
Sân khấu mở ra với quang cảnh phòng khách nhà Ôsin [1]. Bàn ghế, đồ đạc sang trọng, rất có “gu” và dễ chịu.
Nhà Ôsin là một ngôi nhà thân thiện và có ý thức văn minh. Giống như nhiều ngôi nhà khác ở Việt Nam, dấu vết của các tôn giáo như đạo Phật, đạo Nho, đạo Lão, đạo Kitô vẫn như phảng phất đâu đây và âm thầm giữ gìn phần tâm linh cho gia chủ thường là vô thần bởi thiếu hiểu biết. Người Việt hướng đến tôn giáo phần đông để thủ lợi hoặc để xin xỏ các đấng siêu nhiên phù hộ độ trì nhiều hơn là nghiền ngẫm triết lý kinh kệ nhằm rèn dũa nội tâm cho mình. Một phần khác nữa tôn giáo cũng hay bày đặt lễ hội vốn là thứ mà người Việt ưa thích nhất. Nó hợp với tính cách hay nghịch dại, ưa ngao du và bày đặt của họ. Người Việt là một dân tộc hồn nhiên, có sức sống tuyệt vời. Nhiều người vẫn coi cần cù, lương thiện, chịu thương khó là đặc tính của người Việt nhưng hình như không hắn thế, bởi nếu không thì lịch sử của họ đã không như bây giờ.
Nhà Ôsin với không gian mở có sự lịch lãm đáng kể vì nó ở Thủ đô. Trong bối cảnh vở kịch, đây là ngôi nhà của một ông chủ gia trưởng, khôn ngoan với một bày Ôsin giúp việc ít học đông đúc. Nó vui vẻ và không bi kịch. Nó đã trải qua quá nhiều bi kịch. Hiện nó đang thỏa hiệp, hòa giải với tất cả. Đương nhiên nó không bao giờ hòa giải được nên nó nhượng bộ để tiếp tục âm thầm chờ đợi suy ngẫm về các diễn biến tiếp theo. Khi nào suy ngẫm xong, lúc ấy là lúc vở kịch ắt không phải chỉ là hai hồi với một bối cảnh duy nhất để diễn thế này.
Thủy Trần xách va-li ra, loay hoay tìm chỗ đặt va-li ở bậc cửa.
Thủy Trần: Hello! Thank you! Xin chào... Nhà có ai không?
Bà Tơ: (đi ra): Dào ôi! Hello với chẳng Hello! Nói tiếng Việt đi! Cô ơi, cô hỏi ai nào?
Thủy Trần: (chống tay): Hỏi ai? Tôi hỏi Thục Oanh, bạn của tôi, cô ấy mời tôi đến chơi nhà này. Cô Thục Oanh có nhà hay không?
Bà Tơ: Xin lỗi, cô đừng hỏi xách mé như thế. Cô phải nói rõ là cô hỏi cô Oanh Nhớn hay là Oanh Bé, vì nhà này có tới những hai Thục Oanh cơ đấy!
Thủy Trần: Oanh Nhớn, Oanh Bé gì tôi không biết nhưng người mời tôi đến đây đích thị không phải là người vớ vẩn được, có phải không nào?
Bà Tơ: Cô ạ, cái ấy thì cô nói đúng! Ở nhà này không ai là vớ vẩn cả. Bọn vớ vấn, thưa cô - có mà sống sót nổi được với Đại tá à, chúng chạy mất dép đi ấy chứ!
Thủy Trần: Đại tá, bà muốn nói đến đại tá nào thế?
Đại tá ra, áo phông, quần ngố, vui tính.
Đại tá: Tôi đây! Tôi đây! Thưa cô, tôi là Đại tá về hưu, tôi là chủ hộ của ngôi nhà này, là chủ tịch Hội đồng quản trị... (hát) “Hà nội ơi! Một trái tim hồng...” Cô ơi, một trái tim hồng bất khuất đôi khi cũng đau âm ỉ ở đâu đấy nhưng rồi không sao, trước sau gì nó cũng vẫn là một trái tim hồng... (dang tay ra) Tôi bị đẩy lên làm thần tượng, khổ thế đấy, người ta gọi đây là ngôi nhà Đại tá... Thưa cô, tôi đang được hân hạnh nói chuyện với ai đây?
Thủy Trần: Thưa cụ, tôi là Trần thị Thu Thủy, nhưng tôi vẫn thích người ta gọi là Thủy Trần. Tôi ở Sài Gòn đến đây theo lời mời của Thục Oanh bạn tôi...
Bà Tơ: Thưa cụ, tức là cô ấy muốn nói đến cô Oanh Bé nhà ta đây ạ!
Đại tá: Thôi bà im ngay đi, tôi đang còn minh mẫn, tôi không cần phiên dịch tiếng Việt. Sao nhà này lại có lệ lũ Ôsin nhà quê cứ hay đi chọc ngoáy vào chuyện của chủ nhà là thế nào hử?
Bà Tơ: (làu bàu, không vui): Nhà quê! Nhà quê! Ông cứ coi thường nhà quê mãi đi! Thế ông chẳng từ nhà quê đi ra Thủ đô là gì?
Đại tá: (cáu): Xin bà xéo vào bếp rồi bà bảo con Mê-lu-za pha trà mang ra đây! (đẩy bà Tơ đi) Bà mà chậm chân là tôi tẩn cho một trận bây giờ!
Bà Tơ: Vào thì vào! Vào thì vào...
Bà Tơ vào vẻ không bằng lòng.
Thủy Trần: (chờ bà Tơ đi khuất): Thưa cụ, bà ấy là ai thế? Có phải họ hàng người thân gì không?
Đại tá: Bà ấy tên là bà Tơ. Tơ đây là tơ hồng, tức là một thứ dây leo nhằng nhịt rất vô tích sự mọc ở bờ rào. Về danh nghĩa, bà ta là dì của vợ thằng con giai cả tôi, tức là chồng của con Oanh Nhớn đang mở công ty tận bên Ba Lan. Thực ra, bà ta không có chuyên môn, vô nghề nghiệp, tôi nuôi bà ta như nuôi Ôsin nhưng bà ta lại có tham vọng làm quản lý cái nhà này! Thực là hoang đường, đúng là hoang đường... Cái nhà này, thưa cô, ngoài tôi ra, tôi xin nói thật với cô là không ai có thể quản lý được nó, dù có là thiên tài đi học ở Harvard hay Sorboune gì về cũng thế!
Thủy Trần: Thưa cụ, vậy thế cụ là Đại tá, là người quản lý ở nhà này ư?
Đại tá: Không! Sao lại quản lý? Cô khinh tôi quá. Tôi là biểu tượng của ngôi nhà này... Còn quản lý, tôi nói thật nhé, trên đời này không ai quản lý được ai, không ai quản lý được một cái gì! Cô đã đọc Lão Tử chưa? Chưa phải không? Lão Tử nói rằng muốn có thì phải buông ra. Tôi đã đọc Lão Tử cách đây 20 năm, đấy đúng là đạo của bậc đế vương và của người già! Tôi thấy không thể chê vào đâu được!
Thủy Trần: Thưa cụ, thế Thục Oanh đi đâu hả cụ?
Đại tá: Cô hỏi thế thì tôi cũng chịu! Tôi không thể hiểu con cháu nhà này chúng nó đi những đâu! Đi khắp thế giới, cô ạ. Thằng hai nhà tôi là tổng giám đốc ở bên chợ Vòm Maxcơva. Thằng cả ở Ba Lan và Cộng hòa Séc, chuyên buôn bán máy móc nông nghiệp. Thằng ba ở Huston tận bên Texas... vân vân và vân vân...
Thủy Trần: Không... Thưa cụ, cụ không phải kể lể dài dòng như thế. Tôi chỉ muốn hỏi Thục Oanh thôi, vì tôi ra Hà Nội là theo lời mời của cô ấy!
Mê-lu-za bưng trà ra.
Đại tá: (hỏi Mê-lu-za): Này Mê-lu-za! Mày có biết cô Thục Oanh đi đâu hay không?
Mê-lu-za: (khoanh tay, chào Thủy Trần, ngoan đạo): Thưa cụ, cô Thục Oanh đi với cậu John từ sớm, nghe nói đi vẽ kết nối gì đấy ở ngoài công viên, chụp ảnh lấy tiền để làm từ thiện.
Đại tá: Lại nối vòng tay lớn đây mà! Cô uống trà đi! (ngửi cốc trà, nhăn mặt). Mê-lu-za! Mày lấy thứ trà cho chó này ở đâu ra thế? Mày định đầu độc tao à? Thứ trà này... (với Thủy Trần) Cô ơi, xin cô đừng uống. Nó là độc dược một trăm phần trăm đấy..
Mê-lu-za: Khổ thân con! Ông ơi, đấy là trà xanh không độ Tuyết Sơn, cô Thục Oanh vẫn pha mời khách quý đấy!
Đại tá: Mê-lu-za! Mày đừng có bẫy tao! Ôsin nhà này toàn quân lừa bịp. Tao chưa thấy cô Thục Oanh nhà mình uống trà bao giờ. Tao còn lạ gì nó! Nó chỉ uống cà phê, ca cao, cocktail, cùng lắm là đến sôda... Mày hãy cất ngay cái thứ trà thổ tả của mày đi và lấy cho cô đây... Xin lỗi cô... Cô tên là gì... Lúc nãy cô nói tên là gì nhưng tôi quên mất...
Thủy Trần: Dạ thưa cụ, tôi tên là Thủy Trần...
Đại tá: Cô Thủy Trần... Cái tên nghe thích đấy! Trần đây là trần như nhộng có phải không nào? Cô Thủy Trần, thực sự là tôi muốn mời cô một ly Scotch hay Whisky dòng 20 tuổi trở đi hơn là uống các thứ chè cháo khốn nạn mà chúng nó sao tẩm lung tung ở ngoài thị trường rồi dán đủ các loại nhãn mác lên trên đó... uống thứ trà đó có ngày chết toi!
Thủy Trần: Vâng, thưa cụ... Nếu được thì cụ cho tôi xin cụ một ly đúp Whisky dòng từ 20 đến 25 tuổi...
Đại tá: Hay lắm! Mê-lu-za! Mày vào tủ rượu của ông lấy chai John vàng có vẽ hình thằng người chống gậy và hai cái ly đặc biệt ra đây! Cô ở Sài Gòn ra, tôi biết là cô sành điệu. So với người Sài Gòn thì người Hà Nội không biết sống. Người Hà Nội dị mọ, nhăn nhó, hẹp hòi, bần tiện, dối trá, càng ngày càng tệ hại...
Thủy Trần: Thưa cụ, “Chẳng thơm cũng thể hoa nhài, dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An”... Ở các nơi khác, làm sao có thể bì được với người Hà Nội!
Đại tá: Cũng có thể như thế thật đấy. Bằng chứng là tất cả mọi người ở các nơi đều đổ xô về Hà Nội (hát) “Một trái tim hồng... Hà Nội ơi một trái tim hồng”. Mê-lu-za! (bảo Mê-lu-za vừa đi ra đang loay hoay rót rượu nhưng không rót được) Mày đưa chai rượu đây tao! Cái thá mày mà biết rót rượu cho ông à... Còn phải học lâu con ạ! Chai rượu này có bi nên phải dốc ngược đít lên mới rót được nó... Nào! Nào! (mời Thủy Trần) Xin mời cô! Tôi xin chúc cô một ngày đẹp trời, vui vẻ và thủ lợi!
Thủy Trần: Vâng... Tôi cám ơn cụ. Tôi xin chúc cụ mạnh khỏe sống lâu!
Đại tá: Cám ơn cô... Khỏe thì khỏe nhưng khỏe vừa vừa thôi. Già mà còn khỏe là nguy hiểm lắm, là chắng có đạo lý ráo trọi gì đâu. Kinh nghiệm sống cộng với dục vọng nghĩa là hung thần! Cô ơi, ở nhà này chỉ có tôi với hai mươi đứa Osin lớn bé, tôi khỏe quá, nhiều khi tôi khỏe quá cũng là cái hại nhỡn tiễn...
Thưa cụ, ở thế hệ cụ với thế hệ cha tôi, toàn là những con người phi phàm, chúng tôi hậu sinh không sao theo nổi..
Đại tá: Do rèn luyện cả! Do rèn luyện cả! Thời trẻ chúng tôi suốt ngày đánh nhau, đi bộ rạc cả người, không phụ nữ, không rượu chè, không cờ bạc... Xin lỗi cô, thế ông cụ thân sinh ra cô có phải là cựu quân nhân không?
Thủy Trần: Thưa cụ, cha tôi tên là Trần Đình Tài, trước là chủ nhiệm hậu cần của Đoàn 569...
Đại tá (đánh hơi): Trần Đình Tài à? Cái tên nghe quen quen? Có phải răng vẩu không, có phải mắt gián nhấm không, có phải quê Nam Định không?
Thủy Trần: Thưa cụ, tôi cũng không biết đích xác... Cha tôi như người sống bí mật ấy, khó hiểu lắm, tôi rất ít gặp...
Đại tá: Chà chà! Đúng là dân hậu cần... Trần Đình Tài! Trần Đình Tài! Trần Đình Tài là tay khét tiếng đấy... Bây giờ tôi nhớ ra rồi. Tòa án quân sự còn phải mấy lần bó tay cơ mà! Cảnh cáo toàn Bộ Quốc phòng mà lão vẫn thoát! Giỏi! Giỏi! Thế bây giờ lão ấy làm gì?
Thủy Trần: Thưa cụ, cha tôi ở trong Hội golf Việt Nam, cũng làm gì đấy về chuyện hậu cần...
Đại tá: Thế còn cô, cô có phải là dân business không?
Thủy Trần: Thưa cụ... (lúng túng, loanh quanh) tôi vẫn ở loanh quanh mấy cái resort... Thục Oanh cũng hay vào chơi chỗ tôi... Thưa cụ, cụ có hay đi nghỉ xả hơi hay không?
Đại tá: Nói thật với cô, tôi đã bảo người Hà Nội chúng tôi không biết sống mà! Từ bé đến lớn tôi chưa hề bao giờ được nghỉ ngơi tới lấy một ngày... Công việc, công việc... toàn là thứ công việc vô hình. Mê-lu-za! (che tai) Mày thử vào nhà trong xem chúng nó léo xéo gì ở trong đấy rồi chạy ra đây bảo ông!
Mê-lu-za: Thưa ông, vâng ạ! (vào)
Thủy Trần: Thưa cụ, tôi nghe Thục Oanh nói ở nhà ta, các anh các chị đều là những người thành đạt, tài giỏi, nghe nói đang định thành lập tập đoàn kinh tế có đúng hay không?
Đại tá: Tôi không biết cô ạ... Ở nhà này, cái gì cũng đều có thể cả... Như con Oanh Nhớn nhà tôi lấy thằng Bình Bọt là thằng con cả tôi. Con Oanh Nhớn trước đây vốn là Osin trong nhà, một chữ tiếng Anh bẻ đôi không biết. Thằng Bình Bọt ở Ba Lan về, chuyên buôn bán máy móc nông nghiệp, tuần sau nằng nặc đòi cưới con bé Ôsin làm vợ, không thì nhảy lầu tự tử. Cô bảo thế có chết tôi không? Ấy thế mà bây giờ con Oanh Nhớn đường đường đứng ở trong top 100 các quý bà thành đạt ở châu Á đấy! Đi đâu nó cũng xây chùa Một cột... Ở Ba Lan, ở Cộng hòa Séc, ở Mông Cổ... chỗ nào cũng chùa Một cột... Tôi bảo nó chùa Một cột vốn là Vưu vật, nguyên khí quốc gia, đừng có tầm thường mà xây lung tung trên khắp thế giới như thế nhưng nó có nghe tôi đâu... Mà mỗi cái chùa Một cột đâu có ít tiền...
Thủy Trần: Thưa cụ, cụ chưa ở nước ngoài nên cụ không biết, chứ hồn dân tộc đối với người Việt xa quê là thứ thiêng liêng ghê lắm!
Đại tá: Hồn dân tộc, tôi chẳng biết thế hệ các cô duy vật duy tâm thế nào, chứ tôi ngờ rằng nó cũng lẫn lộn lủng củng lắm. Tôi chẳng tin hồn dân tộc chỉ độc có một cây cột tròn tròn dài dài... Tối chỉ tin có mỗi một mình mình mà thôi...
Thủy Trần: Thưa cụ, cụ nói hệt như cha tôi... Thế hệ các cụ khác hẳn chúng tôi. Ở thế hệ chúng tôi, thường phải làm việc theo nhóm, luôn luôn coi trọng marketing và PR!
Đại tá (làm động tác vòng hai tay): Nối vòng tay lớn! Nối vòng tay lớn... Mỗi thời một kiểu! Tôi biết rồi, tôi hiểu rồi...
Thủy Trần: Thưa cụ, lúc nãy tôi nghe nói Thục Oanh đi chơi với John, không hiểu đấy có phải là người yêu mới của cô ấy không?
Đại tá: Tôi cũng không biết! Chắc cũng lại nối vòng tay lớn gì đây! Cậu John này - sao cô lại nói là người yêu mới, như thế có nghĩa là con Thục Oanh đã có người yêu cũ rồi à?
Mê-lu-za ra.
Mê-lu-za: Ông ơi, ông! Trong nhà đang đánh nhau loạn xị! Anh Cổn lái xe lại đang đánh nhau với chị Liên Chi Hồ Điệp!
Đại tá: (buột miệng) Mẹ chúng nó! Lại đánh nhau! Lại nồi da nấu thịt! (quay sang Thủy Trần) Xin lỗi cô! Cô cứ uống rượu một mình đi nhé! Tôi phải vào trong dẹp loạn, lát nữa mới ra uống tiếp với cô. Mê-lu-za! Mày đi theo ông... rồi mày đi bảo chúng nó dọn cho cô Thủy Trần đây một phòng ngủ đặc biệt ở gần bể bơi để lát nữa cô ấy còn trần như nhộng!
Đại tá và Mê-lu-za vào.
Thủy Trần: (lắc đầu, quay người) Đặc biệt! Đúng là ngôi nhà đặc biệt! Đúng là Thủ đô một trái tim hồng! Mời khách đến, cho uống rượu suông! Không ai đón tiếp! Đúng là phong cách của người Tràng An lịch sự!
Bà Tơ ra.
Bà Tơ: Cô ơi, giữa lịch sự và chân thành thì cũng nên chọn chân thành vì nó chẳng phải bận lòng gì cả!
Thủy Trần: Tôi không hiểu, xin lỗi bà... Thực sự tôi không hiểu về các kinh nghiệm của những bà già.
Bà Tơ: Rồi cô cũng sẽ già thôi, lo gì mà lo! Ở tuổi cô, tôi cứ nghĩ bụng rằng đến bao giờ mình mới 50 tuổi nhỉ, thế là tôi đánh mất toi không biết bao nhiêu là thời gian!
Thủy Trần: Bọn trẻ chúng tôi bây giờ chẳng chịu mất cái gì dễ dàng đâu bà ạ!
Bà Tơ: Dào ôi, hồi trẻ chúng tôi cũng nghĩ thế đấy. Với phụ nữ, thường cái dễ đánh mất nhất là phẩm hạnh, ấy thế mà khối người còn không biết đấy!
Thủy Trần (sốt ruột): Bà Tơ này, ta nói chuyện khác đi, bà có biết gì về cậu John, bạn trai của Thục Oanh hay không?
Bà Tơ: Cô hỏi thế là đúng người đúng việc đấy... Tôi mang tiếng là Ôsin nhà này nhưng thực ra gần như là vú già và người quản lý của Thục Oanh. Cậu John, nói trắng phớ ra là một anh chàng thất nghiệp kiết xác ở Mỹ sang đây làm nghiên cứu nghiên cò, theo tôi là không có tiền, chỉ được mỗi cái khỏe mạnh giống tốt...
Thủy Trần: (bật tay) Number one! Thế là nhất còn gì!
Bà Tơ: Tôi cũng thấy thế... Cậu John này được cái vui tính đáo để, lại rất hợp với Đại tá nữa...
Thủy Trần: Bà Tơ này, tôi thấy bà không đến nỗi phải phàn nàn gì khi ở ngôi nhà này phải không?
Bà Tơ: Vâng, vâng... không có gì đáng phàn nàn, nhất là với một người đàn bà độc thân không nơi nương tựa như tôi... tôi vốn quê ở mãi trong Hà Tĩnh, hồi nhỏ tôi sa ngã và tôi đánh mất đứa con duy nhất của tôi ở đấy. Ở nhà ông Đại tá đây tôi không có gì phải phàn nàn mà nếu có phàn nàn gì thì tôi chỉ phàn nàn một chút về chuyện của Đại tá với con bé Liên Chi Hồ Điệp mà thôi!
Thủy Trần: Khổ thân bà! Thế Liên Chi Hồ Điệp là ai thế?
Bà Tơ: Nó là vốn là Ôsin nhà này nhưng nó biết tiếng Anh, biết vi tính, biết lái xe, nó tốt nghiệp đại học ngoại thương cơ nữa. Đại tá nghiêm là thế mà trước nó Đại tá cũng nhũn như con chi chi. Nó biết vanh vách rất nhiều nên bọn Ôsin nhà này gọi nó là Liên Chi Hồ Điệp chứ thực ra tên thật của nó là Liên Thối... tức là Liên thối tai.
Thủy Trần: Tôi hiểu rồi... tôi hiểu rồi. Thế Đại tá dung túng cho con bé à?
Bà Tơ: Không, không! Cô chẳng hiểu gì về Đại tá cả! Cụ ấy nghiêm khắc lắm. Cụ ấy chẳng dung túng ai, ngay cả đối với bản thân mình! Khổ thế đấy!
Thủy Trần: Thế thì bà có gì phải lo?
Bà Tơ: Cô là đàn bà, tôi cũng là đàn bà, nhiều khi đàn bà chúng ta hay bị tổn thương khi tình cảm bị coi thường... Ông Đại tá không thể hiểu được tình cảm của tôi đối với ông ấy... Cô ơi (xúc động dữ dội)... tôi đối với Đại tá như một người con, một người em, một người vợ, một người mẹ chứ không đơn thuần là một Ôsin giúp việc...
Đại tá ra.
Đại tá: Hừ! Đồ dây tơ hồng lằng nhằng... Tôi lạy bà! Tôi xin bà làm đúng phận sự của bà, lĩnh đủ lương rồi xéo! Sao nhà này lại có lệ lũ Ôsin nhà quê cứ đòi can thiệp vào việc của chủ nhà là thế nào hử? (đi đi lại lại, hung dữ). Ai cho bà quyền làm con, làm vợ và làm mẹ tôi? Bà xem nhiều phim tình cảm Hàn Quốc quá đấy! Hoang đường! Quá thể là hoang đường!
Bà Tơ (ngượng): Ông Đại tá... (lúng túng) ông không hiểu được tôi, ông không hiểu lòng tôi...
Đại tá: Hừ! Tôi có điên mới đi hiểu lòng bà! Bà là cái quái gì mà tôi phải hiểu... Bà là chỉ là một mụ già Ôsin giúp việc quê mùa... Bà làm tôi chết điếng và ngượng chín người với cô Thủy Trần đây! Cô ấy là khách mời của ngôi nhà này...
Thủy Trần: Không, không... (xua tay) Xin cụ cứ tự nhiên... Xin cụ cứ tự nhiên...
Có tiếng chuông bấm.
Đại tá (chưa hết giận): Nào, đồ gái già trắc nết... Lau mặt đi rồi đi ra mở cửa xem ai kia kìa. Nhanh chân lên!
Bà Tơ ra mở cửa, xấu hổ, khổ sở. Xuất hiện Phú, gầy guộc, đen nhẻm, quyết liệt, đắc thắng. Bà Tơ hơi lùi lại, có phần ngạc nhiên.
Phú: Chào cả nhà! Xin hỏi đây có phải là nhà Đại tá, nhà cô Thục Oanh hay không?
Đại tá: Chào cậu! Mời cậu vào nhà! Cậu là ai? Ở đâu ra thế?
Phú (cởi ba lô để ở bậc cửa, gần va-li của Thủy Trần): Thưa cụ, tôi tên là Phú. Tôi ở trong Rú Rào - Hà Tĩnh, tôi ra đây để dự festival những người lao động giỏi... Thưa cụ, tôi muốn gặp Thục Oanh!
Đại tá: Mời anh ngồi! Xin giới thiệu (quay sang Thủy Trần) Đây là cô Thủy Trần, cũng là bạn của Thục Oanh. Chúng tôi đang uống rượu “sếch” và tán phét để chờ nó về... Anh có muốn làm một ly John vàng cho nó ấm bụng hay không?
Phú: Vâng! Tôi xin cụ... Gì thì gì, rượu là một thứ đàn ông không nên bỏ qua. “Trai vô tửu như kỳ vô phong”. Ngày xưa nghe đồn cụ Tú Xương nói: “Một trà một rượu một đàn bà. Ba cái lăng nhăng nó hại ta. Trừ được cái nào hay cái ấy. Tốt nhất là ta giữ cả ba!” Chí lý, đúng là chí lý!
Đại tá: Anh có vẻ là người vui tính đấy... Ngồi xuống đi! (bắt tay Phú rồi quay sang bảo bà Tơ từ nãy đến giờ vẫn loay hoay quan sát Phú với vẻ bất thường) Bà vào bếp, bảo con Mê-lu-za mang ra đây thêm một cái ly đặc biệt rồi bà đi xem bếp núc thế nào...
Bà Tơ vào, vừa đi vừa ngoái lại nhìn Phú. Mê-lu-za mang ly ra, chào Phú, ngoan đạo, lễ phép đứng hầu.
Đại tá (rót rượu): Nào! Chức mừng anh! Người lao động giỏi... Quả thực, tôi không hiểu khái niệm người lao động giỏi ngày nay có ý nghĩa gì? Cô Thủy Trần, cô có hiểu gì không?
Thủy Trần: Thưa cụ, tôi cũng không hiểu.
Phú: Thưa cụ và cô, sáu năm trước khi chưa gặp Thục Oanh thì tôi cũng chẳng hiểu gì! Tôi thề như thế! Khi ấy, tôi là một thằng cầu bơ cầu bất... Tôi lớn lên không có một nghề ngỗng gì. Quê tôi chó ăn đá, gà ăn sỏi... không ai dạy cho tôi điều gì và tôi thấy cũng chẳng có gì đáng học...
Đại tá: Có câu rằng: “Đẻ con ra mà không dạy cho nó một nghề tức là dạy nó nghề ăn trộm!”
Phú: Thưa cụ, đúng quá! Nghề thực sự sáu năm về trước của tôi là nghề ăn trộm. Tôi móc túi, đột vòm, đi xin đểu... nghĩa là làm toàn công việc chẳng ra quái gì...
Đại tá: Tôi rất lạ vì thấy anh gọi những trò trộm cắp bất hảo ấy là công việc... (cảnh giác) Thế anh gặp con Thục Oanh nhà tôi trong hoàn cảnh nào?
Phú: Thưa cụ và cô, cuộc gặp gỡ của tôi với Thục Oanh đúng là duyên kỳ ngộ, đúng là định mệnh! Gặp cô ấy, tôi mới có được như ngày hôm nay. Cô ấy là Quan Âm Bồ Tát, cũng là tiên nữ giáng trần...
Đại tá (ngờ vực): Cũng lạ nhỉ? Là bố nó, như tôi biết thì con Thục Oanh nhà tôi là một con bé lười chảy thây, hỗn láo và vô tích sự!
Thủy Trần: Tôi là bạn Thục Oanh, tôi có thể đứng ra làm chứng cho điều ấy đấy!
Phú: Thưa cụ và cô, cụ và cô nói thế nào chứ! Đối với tôi, cô ấy thực sự là đấng cứu tinh! Sáu năm trước, tôi gặp cô ấy trong lúc tôi tuyệt vọng nhất. Đêm ấy ở trong Rú Rào trời mưa, tôi nghĩ bụng: “Phú Điên ơi, mày đang ở dưới đáy xã hội, sống cũng như chết, khác gì con sâu cái kiến. Thôi thì đi kết liễu cuộc đời của mày cho xong!” Tôi định lao người xuống vực sâu tự tử thì Thục Oanh xuất hiện. Xe ô-tô cô ấy bị thủng lốp. Cô ấy bảo tôi: “Chết thì dễ nhưng sống mới khó”. Cô ấy làm tôi sáng mắt. Cô ấy đã cho tôi làm đàn ông! Cô ấy còn cho tôi 500 đô-la nữa. Với 500 đô-la làm vốn, sau sáu năm lao động kiên trì cật lực, nay tôi đã có 20 héc ta đầm nước hồ ao để thả tôm hùm và tôm giống cùng với 50 héc ta đất để trồng rừng. Trong tay tôi có 200 công nhân nông nghiệp. Tôi được phong là người lao động giỏi. Hiện nay tôi là tỷ phú... Thưa cụ và cô, bây giờ đi ra đường (xin lỗi cụ và cô) tôi chẳng sợ thằng nào!
Đại tá: Được đấy! Đúng là một anh hùng thời đại! Đúng là chuyện cổ tích thời nay (rót rượu) Xin chúc mừng anh, người lao động giỏi! Anh làm tôi thấy tin tưởng vào lớp thanh niên ngày nay!
Phú (nâng ly rượu): Cám ơn cụ! Chúc mừng sức khỏe của cụ và cô.
Mọi người uống rượu.
Đại tá (vui vẻ): Chúng ta càng sống chúng ta càng thấy rằng Tạo hóa vốn rất huyền vi, “nhất ẩm nhất trác giai do định mệnh”, một chén cơm một hớp nước cũng do định mệnh... Nếu như con Thục Oanh nhà tôi lại có nhân duyên gặp gỡ, hơn nữa nó bỗng cái tạo được số phận đen đủi của anh thì thú quá! Thật đúng là chuyện thần kỳ. Thế sáu năm vừa qua anh làm những gì?
Phú: Dạ! Thưa cụ và cô, tôi như người đi trên mây. Tôi sống một ngày bằng hai mươi năm. Tôi lao vào công việc, tôi tính toán, tôi cộng trừ nhân chia, tôi bóp cổ người khác và bóp cổ tôi, tôi làm mọi việc bằng một trăm người khác cộng lại. Bây giờ, thưa cụ và cô, tôi đã thành công, tôi đã thành tỷ phú... Bây giờ đi ra đường tôi chẳng sợ thằng nào!
Đại tá: Đừng vội mừng, anh chàng mới giàu xổi ạ, bắt đầu từ nay trở đi anh mới bắt đầu thấy khó sống đấy!
Phú: Thưa cụ, tôi cũng biết thế, chính vì thế tôi mới lặn lội từ trong Rú Rào ra đây, cốt để gặp Thục Oanh và để cầu hôn cô ấy. Tôi cần một người đàn bà, một người nội trợ, một người quản lý. Tôi cần một gia đình hạnh phúc, tôi cần một người làm cho cuộc đời tôi có ý nghĩa hơn lên, biến những con tôm hùm và tốm giống của tôi thành thơ ca nhạc họa, biến những cánh rừng bát ngát của tôi thành vườn thượng uyển. Tôi muốn có những đứa con được đi học ở Harvard, ở Sorboune, sở hữu những câu lạc bộ bóng đá lừng danh thế giới. Tôi muốn thế hệ chúng nó đi ra đường chẳng sợ thằng nào!
Đại tá: Cái anh chàng này! Anh làm cho tôi thấy thú quá. Anh là người có lý tưởng đấy. Anh làm cho tôi nhớ lại tuổi 20 yêu dấu ngày xưa... Nhưng tôi thấy hình như anh đang nhầm lẫn gì ở đâu đấy. Cô Thủy Trần, cô có thấy anh ta đang nhầm lẫn gì đó không?
Thủy Trần: Thưa cụ, có phải ở chỗ cầu hôn gì đó phải không ạ?
Đại tá: Chính xác! Cô thông minh đấy! Đúng là ở chỗ anh ta định cầu hôn con bé Thục Oanh... Anh Phú này, tôi muốn nói thực với anh rằng anh đang lẫn lộn...
Phú: Dạ thưa cụ, xin cụ cứ gọi tôi là Phú Điên cho thân mật!
Đại tá: Anh Phú Điên này, dù anh có điên thật hay điên nửa chừng thì mặc xác anh... Nhưng tôi thấy có điều bất cập ở đây. Có phải mơ ước của anh là một gia đình hạnh phúc hay không?
Phú: Thưa cụ, đúng là như thế, đấy là lẽ sống của tôi, là ý nghĩa của cuộc đời tôi. Mọi người đều như thế cả. Tôi cũng phải được như thế chứ?
Đại tá: Vậy thì hãy lắng nghe ta, con trai ta... Có câu này: “Ở đâu có một gia đình hạnh phúc thì nghĩa là ở đấy ắt hẳn có bóng dáng một người đàn bà quên mình”. Câu ấy cũng đáng để cho anh suy nghĩ đấy!
Phú: Thưa cụ, cụ nói hay quá! Chính vì thế mà tôi mới lặn lội từ ở Rú Rào Hà Tĩnh ra đây để gặp Thục Oanh cầu hôn cô ấy...
Đại tá: Cái chết của anh chính là chỗ ấy.
Phú: Thưa cụ, tại sao lại chết?
Thủy Trần: Chết là cái chắc (cười). Chết bất đắc kỳ tử! Chết không kịp ngáp!
Phú: (bất ngờ, ngạc nhiên) Chết cái gì cơ? Chết có gì mà sợ! Tôi yêu Thục Oanh cơ mà! Tôi không sợ chết!
Đại tá: Anh Phú Điên này, trong cuộc sống có nhiều thứ giống như tình yêu nhưng không phải tình yêu. Anh yêu Thục Oanh, được rồi... nhưng hôn nhân lại là chuyện khác... Tình yêu thì bay lên trời trên hai đôi cánh. Hôn nhân thì cắt cánh phăng đi... Hôn nhân giết chết tình yêu!
Phú: Thưa cụ, nếu không có Thục Oanh thì cuộc sống của tôi đâu có ý nghĩa gì... Tôi trở thành người lao động giỏi làm gì? Tôi nuôi tôm hùm, nuôi cá sâu với thả tôm giống làm gì? Tôi trồng rừng, nuôi gấu với vượn bạc má làm gì? Không, không thể thế được!
Đại tá: Anh Phú Điên! Anh mà cứ đi tìm ý nghĩa cuộc sống thì anh điên thật chứ không phải điên nửa chừng như thế này đâu... Cuộc sống làm gì có ý nghĩa hả giời? Chúng ta cứ loay hoay, làm đủ mọi trò khỉ rồi gán cho nó các giá trị hão huyền... Chết là ở đấy! Phải sống cho đến tuổi ta rồi thì mới tỉnh ngộ ra. Tỉnh ngộ ra là chết, là đi tong, là xong cuộc đời...
Phú: Thưa cụ, cụ nói thế nào chứ tôi không hiểu.
Đại tá: Không hiểu thì mặc xác anh... (che tai). Mê-lu-za! Lại có tiếng léo xéo gì ở ngoài cổng kia kìa! Mày đi xem có chuyện gì thế rồi chạy vào đây bảo ông!
Mê-lu-za: (lễ phép) Vâng ạ... (chạy vào)
Đại tá (chỉ theo Mê-lu-za): Này anh Phú Điên, anh có nhìn thấy con bé Mô-lu-za vừa chạy đi kia không?
Phú: Thưa cụ, con bé Ôsin ấy ạ?
Đại tá: Đúng rồi! Nếu tôi là anh, tôi sẽ cầu hôn con bé lực điền hảo hạng ấy. Ngực và mông của nó rắn chắc như đanh... Nó chẳng mơ mộng hão huyền gì hết. Văn hóa của nó lớp 2. Niềm vui đến với nó thật dễ dàng. Nỗi buồn đi qua nó cũng nhanh như cắt. Nó chính là hạng đàn bà quên mình cho một gia đình hạnh phúc. Nó sẽ đẻ ra cho anh một đống con trai con gái mà đứa nào cũng khỏe như gấu cho xem!
Phú: Tôi xin cụ... Cụ đừng đùa tôi! Sao cụ lại đùa ác thế? Hạng như con bé ấy ở trong Rú Rào quê tôi có đầy. Tôi lấy chúng nó làm gì? Tôi phải lấy Thục Oanh mới thỏa được chí của tôi!
Đại tá: Thế thì anh sẽ phải trả giá đắt đấy!
Phú: Thưa cụ, đắt cũng được! Đắt xắt ra miếng! Tôi còn trẻ, tôi chẳng sợ phải trả giá... bây giờ tôi là tỉ phú... nói thật với cụ, đi ra đường tôi chẳng sợ thằng nào!
Mê-lu-za chạy vào.
Mê-lu-za: Thưa ông, ở ngoài kia, bên hàng xóm nó cứ vứt rác sang cổng nhà ta! Bên nhà mình đang cãi nhau ầm ĩ với nhà chúng nó!
Đại tá: Sao lại cãi nhau? Cãi nhau thì ăn thua gì? Mày vào huy động tất cả 20 đứa Ôsin nhà mình ra đây, tất cả đồng loạt vứt rác sang nhà chúng nó... Chúng nó vứt một thì ta vứt mười, xem ra sao nào?...
Phú: Hay quá! Cụ giống hệt tôi! Ở trong Rú Rào, nếu người ta phá rừng một thì tôi phá rừng mười, người ta ô nhiễm môi trường một thì tôi ô nhiễm môi trường mười... Có thế mới được, thời nay phải thế mới được!
Đại tá (với Thủy Trần và Phú): Xin lỗi cô với cậu... tôi phải ra xem mọi chuyện thế nào... Mê-lu-za! Mày đi theo ông rồi gọi tất cả chúng nó ra đây. Ta sẽ cho bên nhà hàng xóm biết tay!
Đại tá và Mê-lu-za vào, còn lại Thủy Trần và Phú.
Phú: Ông cụ hay quá, cô có thấy không? Hy vọng tôi sẽ được ông cụ chấp nhận, tương lai tôi sẽ là một thành viên trong gia đình này!
Thủy Trần (nâng ly rượu). Chúc mừng anh! Tôi thấy anh rất tự tin phải không?
Phú: Thưa cô, vâng. Tôi rất tự tin. Nói thật với cô, tôi đã nói rồi, tôi còn nói nữa, rằng đi ra đường tôi chẳng sợ thằng nào!
Thủy Trần: Này anh Phú! Tôi chơi với Thục Oanh tôi biết, để lọt vào trái tim cô ấy, để trở thành một thành viên trong nhà Đại tá không phải dễ dàng đâu. Nhà này ai cũng có máu điên, tính nết rất thất thường, đồng bóng mà thù dai lắm!
Phú: Cám ơn cô! Tôi chẳng sợ, họ điên một thì tôi điên mười. Tôi phải điên thế nào thì người ta mới gọi tôi là Phú Điên chứ! Tôi chỉ hơi ngạc nhiên là Đại tá nghe tôi cầu hôn Thục Oanh mà không thấy cụ tỏ thái độ gì... Ở trong Rú Rào quê tôi, nếu tôi mới chớm ngỏ lời cầu hôn với một cô gái nào thì cả nhà cô ấy phải ngất lịm đi ấy chứ!
Thủy Trần: Ở tuổi Đại tá thì chẳng có gì làm cho cụ phải ngạc nhiên nữa, đó là thứ nhất. Thứ hai là có thể Đại tá đã từng phải nghe quá nhiều lời cầu hôn con gái của mình. Thứ ba là ông cụ biết chắc rằng anh không thể lọt vào mắt xanh của Thục Oanh được!
Phú: Lọt vào mắt xanh ư? Lọt vào mắt xanh thì ăn thua gì. Tôi còn lọt vào sâu hơn ấy chứ, bởi thế tôi mới dám tự tin thế này, chứ tôi biết rằng cầu hôn một người như Thục Oanh đâu phải là dễ dàng gì.
Thủy Trần: Cái gì cũng có cái dễ cái khó. Nhiều khi cái anh tưởng khó nhưng dễ vô cùng. Vấn đề ở chỗ phải có chìa khóa để mở nó ra đúng lúc mà thôi...
Bà Tơ ra nhưng thập thò không dám vào, đứng nép quan sát Phú.
Phú (với Thủy Trần): Cô là bạn Thục Oanh, tôi cũng muốn cô ủng hộ dự định của tôi, thật tình tôi muốn nói là nếu như cô có cái chùm chìa khóa ấy thì hay quá!
Thủy Trần: Được thôi, nhưng cái gì cũng có giá của nó đấy.
Phú: Tôi hiểu, tôi hiểu... tôi là nhà kinh doanh mà! Cô Thủy Trần này, tôi hơi tò mò một chút thậm chí còn hơi lỗ mãng nữa, xin lỗi cô, tôi muốn hỏi cô làm nghề gì và cô có phải là người có tiền hay không?
Thủy Trần: Anh đã hỏi lỗ mãng như thế thì tôi cũng xin nói trắng phớ ra... số phận tôi hẩm hiu, tôi làm gì cũng thất bại. Tôi không có chuyên môn, không có nghề nghiệp... thật sự tôi cũng muốn làm việc gì đấy về kinh doanh nhưng không đủ vốn... lúc nào cũng không đủ vốn... thực khổ cho tôi...
Phú (xua tay): Ố ồ ồ, đấy là chuyện khác... nhưng nhìn cách cô ăn vận hay uống rượu thì tôi thấy cô cung chẳng phải là người thiếu thốn, ý tôi muốn nói là bần hàn...
Thủy Trần (thở dài): Vâng... Tôi luôn luôn giữ được phong thái của tôi cũng giống như người ta phải giữ sĩ diện... vì thực ra đây là công việc... tôi luôn có mặt trong các bữa tiệc sang trọng, các buổi khai mạc triển lãm, những lúc đấu giá từ thiện hoặc cắt băng khánh thành... Anh biết đấy, trong giới nhà giàu người ta vẫn cần tới những người bạn, ý tôi muốn nói là một dạng tùy nữ gì đấy để làm nổi bật họ lên. Họ cần người hóng chuyện và đưa chuyện. Họ cần người đưa thư, người đại diện, người buôn dưa lê, người bàn mưu kế và người đòi nợ. Tôi chính là một người kiểu như thế đấy.
Phú: Vậy chính cô là người tôi cần lúc này. Nếu tôi lấy được Thục Oanh, trở thành con rể của Đại tá thì tôi xin hứa với cô là cô sẽ có đủ vốn để làm cái gì đó về kinh doanh... ý tôi muốn nói là kinh doanh nhỏ thôi... như mở quán cháo lòng chân gà nướng hay gội đầu mát xa thư giãn chẳng hạn...
Thủy Trần (nóng mặt, bị xúc phạm dữ dội, đứng phắt dậy). Anh nói cái gì? Hạng tôi mà mở quán cháo lòng với café thư giãn ư? Anh điên à? Tôi nói thật nhé, còn lâu anh mới đặt chân được vào buồng ngủ của Thục Oanh, còn lâu anh mới gia nhập được vào thế giới thượng lưu, còn lâu anh mới có thể ngồi bàn công việc với các VIP thực sự... thật đúng là đồ mọi rợ Rú Rào! Đồ điên! (ra lấy va-li).
Phú (bối rối): Tôi xin lỗi, thật tình tôi xin lỗi cô... tôi là Phú Điên mà lại! Sáu năm trước, vốn liếng của tôi chỉ có 500 đô-la. Thực ra vốn liếng của một người kinh doanh thực sự không phải là tiền. Các cụ nói có chí làm quan có gan làm giàu là rất đúng. Trượng phu không sợ không có tài, chỉ sợ không có chí mà thôi... Cái chí là quan trọng nhất...
Thủy Trần: Cái lý thuyết làm giàu ấy của anh cổ lỗ rồi, bây giờ không ai còn dùng nữa. Xin lỗi anh, tôi phải vào trong kia tự đi tìm lấy phòng nghỉ của mình... Tôi thấy một rồi. Cái nhà này! Thật khốn nạn! Mời người ta đến mà không ai ra tiếp, không ai đi dọn phòng cho khách. Thật bất lịch sự! Thế này mà gọi là người Tràng An, là thủ đô thanh lịch đây... (đùng đùng xách va-li vào)
Bà Tơ ra.
Bà Tơ (từ nãy đứng thập thò, nay ra hẳn, nói theo Thủy Trần): Cô ơi, cô rẽ theo hành lang bên phải. Đại tá bảo xếp phòng cho cô ở gần bể bơi, chỗ có hai chậu cây vạn tuế đấy ạ...
Thủy Trần (ngoái lại): Được rồi, tôi biết rồi! Tôi thuộc nhà này như lòng bàn tay, tôi có lạ gì... (vào hẳn).
Còn lại Phú và bà Tơ
Phú: Thật chán quá... Cô ấy đúng là nóng tính... (vò đầu) phiền quá, đúng là phiền quá!
Bà Tơ: Cậu ơi, xin cậu đừng lo... cái cô Thủy Trần ấy, hạng gái ấy có gì mà lo... một năm sáu tháng cô ấy ăn cơm ở nhà này, cặp kè với cô Thục Oanh để bòn tiền. Đồ gái vô tích sự, có gì mà cậu phải lo!
Phú: Bà ơi, bà không biết đấy thôi. Anh hùng chết bởi mỹ nhân và cũng chết bởi rất nhiều thứ vớ vẩn khác nữa. Không khéo tôi bị hỏng việc chỉ vì con mèo hoang này đây. Tôi ở Rú Rào Hà Tĩnh ra đây đâu phải để chơi rong Hà Nội.
Bà Tơ: Cậu Phú... tôi xin lỗi cậu... tôi muốn hỏi thăm... vậy cậu ở Rú Rào thế thì cha mẹ cậu cũng người ở trong đấy hay sao? Cha mẹ cậu làm nghề gì? Tôi cũng là người quê quán ở trong ấy đấy!
Phú (ngạc nhiên): Thế vậy ư? Thế mà trông bà khác hẳn những người ở trong quê tôi. Bà ăn trắng mặc trơn, chứ người quê tôi ai cũng đen nhẻm... Tôi sinh ra cũng là một thằng bé con đen nhẻm! Tôi không cha, không mẹ. Nghe nói mẹ tôi đã vứt tôi ở trước của quán bia hơi Hải Xồm giữa trưa nắng gắt, gió Lào nóng như thiêu như dốt. Những người uống bia trông thấy tôi để trong một vỏ hộp bia, họ cho tôi uống bia (lạy giời), chính vì thế mà tôi đã được cứu sống, mặc dù lúc ấy tôi mới có bốn tháng tuổi.
Bà Tơ: Khổ thân cậu... chắc mẹ cậu đã phải đau lòng lắm khi để cậu ở lại đấy, vì nếu giữ cậu lại thì có lẽ đã chết cả hai mẹ con rồi! Thế cậu không oán, không giận mẹ cậu chứ?
Phú: Nào tôi có biết bà ấy là ai đâu mà oán giận? Mà có oán giận thì ích gì đâu? Dân bia rượu có cái luật là không giận nhau lâu quá hai trận nhậu bởi nếu không thì lấy ai làm bạn nhậu nữa.
Bà Tơ: Chắc cậu đã có một tuổi thơ khốn khổ ghê lắm phải không, thật tội nghiệp cậu...
Phú: Cũng chẳng khốn khổ hơn những người khác là bao đâu bà ạ. Bà bảo ở trong cái đất chó ăn đá gà ăn sỏi ấy thì nếu như phải nuốt thêm ít sắt thép hay cay đắng nữa vào dạ dày thì mùi mẽ gì đâu? Tôi quen rồi!
Bà Tơ: Cậu Phú... cậu thật cứng cỏi khác người (bối rối). Cậu Phú này... Có phải ở sau lưng, chỗ bả vai trái của cậu có một cái bớt đỏ hình chữ S hay không? Có phải dưới rốn của cậu có cái nốt ruồi đen đen bằng hạt ngô hay không?
Phú: Cái bà này! Bà biết xem tướng hay sao? Bà nói đúng quá! Cái nốt ruồi dưới rốn đầy lông lá, người ta vẫn nói đây là tướng quý, nhất định tôi sẽ trở thành người giàu sang có được vợ đẹp con khôn. Còn cái bớt đỏ, bây giờ bà nói tôi mới biết đấy.
Bà Tơ: Cậu Phú... cậu cởi áo ra cho tôi xem có đúng không nào? (lại gần, cởi khuy áo Phú. Phú trật áo ra)
Bà Tơ (nhận ra cái bớt, ôm lấy Phú, cảm động): Trời! Cái bớt! Cái bớt đây này! Đúng rồi... con ơi... con ơi... mẹ của con đây... con ơi con... Cái thằng Nhím Xù của mẹ, cái thằng cún con đái dầm của mẹ... thằng Tí Quậy của mẹ... Hai mươi năm nay mẹ đi tìm con mà tìm không thấy...
Phú (hoảng hốt, đẩy bà Tơ ra): Này này, cái bà này... bà là ai? Sao bà làm thế?
Bà Tơ: Mẹ đây! Con ơi! Cún con ơi! Nhím Xù ơi... mẹ có lỗi với con... mẹ xin lỗi con... con yêu của mẹ... con của mẹ ơí...
Đại tá ra.
Đại tá (ngạc nhiên): Sao thế này? Sao thế? Hai người có chuyện gì thế? Hai người đã biết nhau à? Sao lại lâm ly thống thiết thế kia?
Phú: Thưa cụ, thật lạ lùng... cái bà này (chỉ bà Tơ) bỗng dưng lại đi nhận tôi làm con của bà ấy... Nhím Xù ơi! Tí Quậy ơi! Dưa bở ơi! Ba ba ơi! Thuồng luồng ơi! Thật tôi chẳng hiểu ra làm sao cả!
Bà Tơ: Cụ ơi (níu tay Đại tá mếu máo)... Đây chính là thằng Cún con, cái thằng Nhím Xù mà tôi đã phải bỏ nó trong sân nhà thờ mà tôi có lần đã bẩm với cụ...
Đại tá: A ha! Cái thằng con mà bà đã trót dại đẻ ra chứ gì? Cái thằng con sinh ra trong hoan lạc của tình yêu và mơ mộng chứ gì? Cái thằng mà bà đã định đổ vạ nhờ Chúa cưu mang nuôi dưỡng chứ gì?
Bà Tơ: Vâng, vâng... thưa cụ... Hồi ấy tôi 16 tuổi, mà tôi có biết gì đâu... (quay sang Phú) Con ơi! Nhím Xù của mẹ ơi! Cún con của mẹ ơi! Con yêu của mẹ ơi...
Phú (đẩy bà Tơ ra): Cái bà này! Tên tôi là Phú Điên! Sao lại cứ Nhím Xù với lại Tí Quậy ở đây? Tôi lớn lên, được nuôi dạy ở quán bia hơi Hải Xồm. Người ta uống sữa còn tôi uống bia Vạn Lực! Tôi chẳng có cha mẹ nào hết!
Bà Tơ (níu áo Đại tá): Cụ ơi! Đây là con tôi! Tôi là mẹ nó! Cụ ơi, xin cụ nói giùm một câu... nó có một cái bớt đỏ hình chữ S ở sau lưng đấy...
Đại tá: Chà, chuyện này cũng rắc rối đây, không thể kết luận hồ đồ được. Tốt nhất là đi thử ADN xem. Thời đại khoa học kỹ thuật cơ mà! Thôi được rồi! Bà hãy đưa cậu Phú vào nghỉ trong kia, xếp cho cậu ấy một phòng hạng nhất rồi chờ con bé Thục Oanh nó về xem làm sao đã... (quay sang Phú) Cậu Phú, mời cậu hãy nghỉ lại đây... (bảo bà Tơ) Bà lau mặt đi rồi dẫn cậu ấy lên phòng đặc biệt trong kia, sau đó dẫn nhau mà đi thử ADN... Mọi việc rồi sẽ xét sau!
Phú: Cám ơn cụ... Thực chất tôi đến đây là để cầu hôn Thục Oanh, còn việc người ta tự dưng đi nhận mẹ con với tôi thì thật bất ngờ... Thưa cụ, bây giờ tôi là tỉ phú, ai cũng nhận tôi là người thân thì thôi tôi chết...
Đại tá: Không sao... Anh cũng nên có một bà mẹ cho nó giống với mọi người... còn việc nhận ai là mẹ lại là chuyện khác. Cái bà dây tơ hồng lằng nhằng này, bà ấy đã có lúc cùng còn định nhận tôi là Nhím Xù với Cún con của bà ấy nữa kia đấy chứ... Thôi hai người cứ vào trong kia mà nghỉ!
Phú: Cám ơn cụ... cám ơn cụ...
Bà Tơ và Phú vào, Mê-lu-za ra.
Mê-lu-za: Cụ ơi, cô Oanh Nhớn điện ở sân bay là cô ấy đang ở trên đường về nhà nhưng cô ấy sẽ nghỉ ở khách sạn chứ nhất quyết không về nghỉ ở nhà ta.
Đại tá: Hết chuyện Oanh Bé, chưa thấy Oanh Bé đâu, bây giờ lại đến chuyện của Oanh Nhớn ở nước ngoài về... Với con Oanh Nhớn này, không thể coi thường được. Mê-lu-za! Mày vào trong buồng ông, xem trong tủ quần áo của ông ở ngăn bên phải, lấy cho ông khẩu súng trường, khẩu súng lục với hai viên đạn ra đây...
Mê-lu-za: Ông ơi, cháu sợ lắm... Có việc gì mà ông phải dùng đến súng?
Đại tá: Mày là Ôsin! Ông là chủ nhà! Ông bảo cái gì thì mày phải nghe cái ấy. Đừng có cãi ông! Khẩu súng đấy là kỷ niệm chiến trường của ông đấy con ạ... Nó đã nằm im trong tủ mấy chục năm nay nhưng bây giờ, trong tâm thế này, ở thời điểm này, có lẽ cũng nên cho nó nổ một vài phát thật đinh tai nhức óc, có phải không nào?
Mê-lu-za (lễ phép): Thưa ông, vâng ạ... Nếu ông đã nói như thế thì chắc là phải đúng! (vào)
Đại tá (một mình): Ôi cuộc sống... ta đi trong vô minh, ta đi trong hỗn độn... Một ngày mới lại về... (hát) Hà Nội ơi! Hà Nội ơi, một trái tim hồng... Hà Nội ơi! Hà Nội ơi, một trái tim hồng...
Âm nhạc nổi lên vui vẻ và rộn ràng.
Màn hạ
Chú thích:
[1] Viết là Ôsin hay Oshin. Là một nhân vật trong phim truyền hình Nhật Bản, xuất thân đi ở, sau là triệu phú. Sang Việt Nam, hình ảnh Oshin hấp dẫn nhiều người có lẽ vì có khả năng an ủi đám đông. Sau này, Oshin trở thành danh từ chung (có người viết hoa, có người không viết hoa), để chỉ chung những người ở và người giúp việc (hầu gái).