Truyện thứ mười hai - Tây ban nha-Một truyện xâm mình thê thảm----
Dân giang hồ hành nghề ở mỗi nơi một khác. Nơi họ dùng võ khí nặng như đại liên, nơi khoái dao bén, nơi chỉ thi tài bằng tay chân. Nếp sống của họ khác nhau như sự khác biệt của gần chục màu da, của gần hai trăm quốc gia, và của gần một ngàn tiếng nói trên trái đất. Tuy vậy, dân giang hồ lại giống nhau ở một điểm thú vị: hầu hết đều thích xâm mình.
Những người lênh đênh trên biển cả cũng thích xâm mình như dân anh chị dao búa. Nhưng nếu dân anh chị thích xâm hình xương tréo đầu lâu, rồng rắn thì giới thủy thủ lại chỉ tỏ thiện cảm với hình đàn bà. Đàn bà đẹp. Có lẽ vì quanh năm ngày tháng họ luôn luôn bềnh bồng trên sóng, họ ở xa đất liền, xa đàn bà, xa những mơn trớn da thịt thần tiên nên họ phải in hình mỹ nhân ngay trên thân thể họ để khỏi nhung nhớ.
Nghệ thuật xâm mình đã có từ ngày xửa ngày xưa. Giờ đây người ta đã sáng chế ra máy xâm mình, song ở nhiều hải cảng nơi lui tới của người đi biển, các nghệ sĩ xâm mình vẫn áp dụng phương pháp cổ xưa. Mateo là một nghệ sĩ xâm mình nổi danh ở miền biển phía nam Tây ban nha.
Ông nổi danh đến nỗi ai cũng gọi ông là giáo sư. Giáo sư Mateo mở một cửa tiệm nhỏ xíu trong khu vực bến tàu của thị trấn El Puerto. Lệ thường người ta phải phô trương tài năng dọc những con đường lớn, sang trọng và sầm uất, hoặc ít ra cũng phải quảng cáo rầm rộ. Giáo sư Mateo lại biểu diễn nghề xâm mình trong sự thầm lặng vô danh. Ông không thuê đăng lai cảo trên mặt báo, cửa hiệu của ông không gắn đèn nê-ông xanh xanh đỏ đỏ. Ông lại cũng không thèm treo bảng hiệu trước nhà. Nói tóm lại, ông là nhà nghệ sĩ ẩn dật, ai biết đến ông thì tìm đến, ông không cần tìm ai.
Mà tìm đến nhà ông đâu phải dễ. Cái được gọi là cửa tiệm của ông giáo sư lỗi lạc nằm khuất trong đáy hẻm, một hẻm ngoằn ngoèo và khấp khểnh. Anh nào say rượu -thủy thủ luân lạc năm châu nhớ nước, nhớ tình, thường say rượu mỗi khi lên bộ- là chắc chắn vấp ngã và bị bong gân. Thiên hạ tìm đến ông giáo sư thường say rượu vì hỡi ôi, cửa tiệm của ông ở sát nách một quán nhậu nhẹt đông nghẹt từ khi mở đến khi đóng cửa.
Tây ban nha là thiên đường của Lưu Linh, la-ve ở đó thơm ngon đã đành, rượu vang địa phương còn thơm ngon hơn rượu bia một bậc nữa. Một loại vang trắng, gọi là Sherry có đủ tài lôi kéo những kẻ thù rượu nhất. Quán nhậu cạnh cửa hàng Mateo chuyên bán Sherry thượng hạng nên khách đến xâm mình thường say. Kể ra, say cũng chẳng sao, vì cách quán nhậu mấy bước chân là một ổ nhện bất hủ của mụ dầu Gorda. Rượu và gái là bạn đồng minh keo sơn, thủy thủ say tít cung thang được các em bé của má Gorda vuốt ve, o bế một hồi là tỉnh lại như sáo sậu.
Sào huyệt ái tình của má Gorda ầm ỹ suốt ngày, suốt đêm. Chỉ trừ một lát buổi trưa. Vì dân Tân ban nha mắc bệnh ngủ trưa, để thức đêm du hí. Cho nên những giờ giáo sư Mateo mở cửa tiệm cũng là những giờ hoạt động náo nhiệt của sào huyệt ái tình. Mùi rượu, mùi da thịt gái chơi (và đương nhiên cả mùi bồ hôi vì Tây ban nha là xứ có nhiều mặt trời) ùa vào giang sơn của ông giáo sư, kèm theo tiếng cười nói, tiếng đàn đúm, tiếng la hét. Nghĩa là đủ mọi âm thanh. Đủ mùi vị.
Nhưng giáo sư vẫn phớt tỉnh hành nghề.
Ông phớt tỉnh vì một lý do dễ hiểu. Ông không mấy tha thiết tới đạo quân mày trắng mĩ miều của mụ dầu. Chẳng phải ông là con vật vô tri vô giác, đứng trước phái yếu, gân cốt ông cũng biết rung động ra phết. Ông hoàn toàn vô tình là do các cô ả bán duyên của má Gorda chỉ là rác rưởi thối tha so sánh với lá ngọc cành vàng vợ yêu nhất đời của ông.
Vợ ông đẹp kinh khủng.
Những ai từng ghé Tây ban nha đều nhận thấy đàn bà con gái ở đó rất đẹp. Phía bắc có núi phủ đầy tuyết nhưng phía nam lại rực nắng, khí hậu không giống nhau. Có những cô gái da trắng nõn nà, tóc đen nhánh, tính tình rụt rè, song cũng có những cô gái tóc vàng óng ánh, da bánh mật, mắt nâu và ướt. Vợ ông giáo sư xâm mình là giai nhân tổng hợp. Những cái đẹp nhất của nữ lưu Tây ban nha đều được tập trung vào thân thể nàng. Nàng sinh trưởng ở xứ trồng cam có khác. Thân thể tròn trịa, nhỏ nhắn, nẩy nở của nàng lúc nào cũng thoang thoảng mùi hoa cam.
Tây ban nha có hai đặc điểm dân tộc, món ăn luôn luôn trộn tỏi nên đàn bà con gái đẹp thật song hơi thở lại quyện mùi tỏi nên vẻ đẹp bị sút giảm rất nhiều. Bàn chân đàn bà con gái thường nở bề ngang và hụt bề dài -chứ không thuôn thuôn như bàn chân người đẹp phương đông- do đó trở thành thô tháp. Vợ ông giáo sư thơm mùi hoa cam chứ không ngạt mùi tỏi. Bàn chân nàng lại thuôn thuôn, khả ái dị thường.
Mateo yêu vợ hơn cả yêu tôn giáo - người Tây ban nha vốn ngoan đạo - hơn cả yêu nghệ thuật xâm mình nữa. Vợ ông cũng rất mực yêu ông. Sự chung thủy của người vợ trẻ mang lại cho ông Mateo một niềm tin mãnh liệt và một sức lực vô tận.
Ông chẳng còn trẻ nữa. Ông hơn nàng gần 20 tuổi. Thế mà nàng khăng khít với ông. Chắc vì tài nghệ xâm mình của ông. Chắc vì ông luống tuổi mà diện mạo còn rộn xuân tình.
Mỗi buổi sáng ông đạp xe đến tiệm. Ông dùng ngựa sắt, không phải vì ông nghèo, nghề xâm mình đã cung cấp một nguồn lợi tức rồi rào. Xe đạp là một phương pháp giúp ông giữ vững phong độ.
Những người ở chung quanh tiệm xâm mình không biết ông Mateo cư ngụ ở đâu. Hỏi ông thì ông cười ruồi không đáp. Nếp sống của ông luôn luôn chừng mực, pha lẫn kín đáo, gần như ẩn dật. Ông không ăn trưa ở quán nhậu mặc dầu ông làm việc đến tối mịt mới về. Ông mang theo một giỏ thức ăn, ông ăn gì không ai nhìn thấy. Láng giềng tò mò khám phá được một chi tiết lý thú: ông nhai rất chậm, và ông chỉ dám ăn đồ mềm vì hàm răng ông giả hoàn toàn.
Ngoài việc xâm mình cho khách, ông giáo sư còn giỏi về khoa pha chế. Ông thu góp được nhiều rễ lá, phơi khô, tán nhỏ, cất vào chai, gắn si lại cẩn thận. Theo lời ông, những chai này đựng thuốc mê và thuốc độc.
Mụ dầu Gorda tìm cách lôi kéo ông với quà cáp, biếu xén thường xuyên. Song Mateo vẫn trơ như đá, vũng như đồng. Các cô gái xinh như mộng của má Gorda chỉ còn thiếu nước thoát y ra trước mặt ông mà ông không hề xao xuyến. Mụ dầu phải bực mình thốt lên:
-Hừ…lão không phải là giáo sư Mateo. Mà là ông sư. Có lẽ còn khô khan hơn cả ông sư già khọm nữa là khác.
Gọi là gì nữa, ông Mateo cũng chẳng cần. Danh tiếng của ông cứ nổi cao như cồn. Những hình xâm của ông lênh đênh trên khắp các đại dương, đến đâu cũng được lời khen ngợi trầm trồ. Gần 50 quốc tịch khác nhau đã là khách hàng của ông. Thủy thủ ở Âu châu, Phi châu nghe tiếng ông đã đành, thậm chí thủy thủ ở những bến cảng xa xăm trên Ấn độ dương, Hoàng hải…cũng mầy mò tìm đến căn nhà ở cuối con hẻm ngoằn ngoèo và khấp khểnh.
Ông Mateo xâm gì cũng đẹp, riêng về hình đàn bà ông lại có hoa tay đặc biệt. Người ta hỏi ông tại sao ông xâm toàn hình mỹ nhân, ông nhún vai đáp:
- Xâm hình đàn bà xấu như ma lem thì chịu sao nổi? Ông ơi, ông chưa đi biển đấy thôi. Đi biển, nhớ và thèm đàn bà ghê gớm. Nhớ và thèm đàn bà có thể điên lên được. Phải có hình đàn bà trên cánh tay, trên ngực, trên bụng…thì may ra khuây khỏa được phần nào…
Điều đáng chú ý là hình xâm nào của ông giáo sư cũng giống nhau như đúc từ một khuôn mà ra. Có thể khác bề cao, bề ngang, khác hình thù bộ ngực, khác cái eo mỏng, khác cái mông cong, khác lề lối phục sức. Nhưng về khuôn mặt, về nét diện mạo thì không khác li nào. Mặt bao giờ cũng dài, kiểu mặt trái soan. Mắt thì tròn, sâu thăm thẳm, và thập phần ướt át. Hình xâm mà trông như người thật. Trông như tố nữ hừng hực xuân tình. Miệng cũng là miệng đẹp xuất phàm, mặc dầu làn môi hơi dầy, và mặc dầu có một chiếc răng khểnh tục gọi là răng chó. Khách hàng thắc mắc về làn môi và chiếc răng khểnh thì ông giáo sư khoát tay, giọng đầy tự tin và kiêu hãnh:
- Môi hơi dầy và răng khểnh hả? A ha, ông bạn chỉ biết một mà chưa biết hai. Nếu là người đàn bà khác thì môi dầy và răng khểnh là điều bất lợi. Nhưng ông thử quan sát lần nữa xem? Ông còn thấy môi nàng dầy nữa hay không? Không rồi chứ? Đấy, tôi nói có sai đâu. Thoạt tiên ông thấy môi dầy, song chỉ một giây đồng hồ sau ông lại không thấy nữa: môi của mỹ nhân thường là thế, tưởng là dầy mà nó chẳng dầy. Thật ra, môi đàn bà nên dầy dầy đôi chút, ông có hiểu để làm gì không? Môi mỏng dính chỉ quen ăn nói ba hoa xấc xược, môi hơi dầy thì nụ hôn mới đằm thắm. Răng quá đều sẽ bị lầm với răng giả. Phải có một chiếc răng khểnh thì mới có duyên…
Ông giáo sư xâm mình nói thao thao bất tuyệt. Đến khi ông ngưng nói, khách sẽ nhận thấy ông có lý. Môi hơi dầy, răng hơi khểnh chính là món phụ tùng gia tăng duyên dáng và sức dai bền của phụ nữ.
Sáng hôm ấy, ông Mateo đang trộn màu thì cửa mở, hai thủy thủ bước vào. Họ mặc thường phục khá chải chuốt song con mắt lão luyện của ông đã biết họ là dân đi biển chuyên nghiệp.
Ông đứng dậy, giọng thân mật:
-Nô hay đê kê (no hay de qué: chào ông), mời hai ông ngồi. Các ông mới đến lần đầu, phải không?
Trả lời ông Mateo là gã thủy thủ bước vào đầu tiên. Hắn còn trẻ măng chỉ độ hăm mấy, răng trắng bóng, nước da đen sạm chứng tích của cuộc sống trên biển rộng bao la đầy nắng và gió mặn, tóc rậm, đen và quăn veo một cách tự nhiên. Hắn có đôi vai thuôn và tròn, loại vai đàn bà thích bám chặt lấy mỗi khi hôn hít hoặc làm tình. Cặp mắt của hắn cũng lẳng ghê gớm. Ông Mateo là đực rựa và là đực rựa già khằng, tim bằng xi-măng mà còn thất điên bát đảo huống hồ các cô thiếu nữ đang xuân. Gã thủy thủ thứ nhì lớn tuổi hơn nhiều, xoàng ra cũng 37, 38, tóc mai đã lấm chấm bạc, da dầy cộm như da kỳ đà, dáng dấp từ tốn gần như giữ miếng. Ông Mateo có cảm tưởng gã già này đi theo gã trẻ để làm nghề…vú nuôi.
Ông Mateo hỏi gã thủy thủ vú nuôi:
- Bạn ông muốn xâm?
Gã vú nuôi gật đầu:
- Vâng, nó không quen đường, nó bắt tôi phải chở tới đây. Đường xa mấy chục cây số, lại nắng chang chang, nếu nó không năn nỉ tôi và nếu giáo sư không phải là nghệ sĩ xâm mình đẹp nhất xứ này thì chắc chắn tôi đã nằm mọp dưới tàu. Đêm nay tàu nhổ neo. Liệu chúng tôi làm kịp không, thưa giáo sư?
Ông vốn ghét sự thúc giục. Nghệ thuật xâm mình là nghệ thuật của những người từ tốn, không bao giờ hối hả. Hễ khách hàng nào mở miệng hối hả là ông từ chối tức khắc. Không hiểu sao ông lại có thiện cảm với đôi bạn thủy thủ già trẻ này. Dầu sao họ cũng hâm mộ hoa tay độc nhất vô nhị của ông, ông không được phép khước bỏ, và làm họ thất vọng. Vả lại, cũng còn tùy sở thích của họ, nếu họ không đòi hỏi những bức hình xâm cầu kỳ và quá lớn, ông có thể làm xong trước khi trời tối mịt để họ kịp trở về tàu.
Ông bèn ngoảnh sang phía gã trẻ:
- Ông muốn xâm lớn hay nhỏ?
Gã trẻ đáp:
- Thưa giáo sư, nghệ thuật chỉ cần phẩm chứ đâu cần lượng. Giáo sư nhận xâm cho là quý lắm rồi.
- Ông thích con tàu, hoa quả hay thú vật?
- Nếu thế chúng tôi đã không cất công đến tận đây.
- Nghĩa là ông muốn hình phụ nữ?
- Vâng.
- Kiểu nào?
- Toàn thân hay bán thân, đứng hay ngồi, tùy giáo sư. Vả lại, tôi thiết nghĩ giáo sư không có thời giờ, riêng phần tôi, tôi chẳng khoái toàn thân bao nhiêu. Giáo sư xâm cho khuôn mặt nàng là đủ.
- Xâm ở đâu?
- Sau lưng.
Giáo sư Mateo lẩm bẩm nho nhỏ một mình « hừ, đàn bà đẹp mà lại giấu sau lưng ». Hai gã thủy thủ đều nghe câu buột miệng của ông Mateo, và cả hai đều cười tủm tỉm.
Ông Mateo chỉ cái ghế đẩu kê gần cửa ra sân lênh láng ánh nắng ban mai vàng chóe:
- Mời ông cởi áo, và ngồi xuống, quay mặt vào tường.
Gã thủy thủ già rút điếu xì gà to tướng ra lúi húi bứt một đầu, rồi châm lửa, ngửa cổ thở một hơi khói dài. Giáo sư Mateo bưng cái khay đựng đồ nghề ra cạnh ghế đẩu. Ông đeo cặp kiếng cận lên mắt để dễ làm việc gần. Cả ba người đều yên lặng, không ai nói với ai lời nào. Giá hai gã thủy thủ gợi chuyện, giáo sư Mateo cũng không trả lời. Ông nghe tiếng họ đâu mà bắt ông trả lời. Khi ông làm việc, tâm trí ông được tập trung hẳn vào bức hình ông vẽ bằng mũi kim và mực màu trên da thịt khách. Ông như bị người đẹp vô hình lôi cuốn khiến ông tách khỏi thực tại.
Và như thường lệ, ông bâng khuâng nghĩ đến vợ ông. Vợ trẻ lấy chồng già ít khi trung thành. Ông có mấy người bạn bị vợ trẻ cắm hàng đống sừng lên đầu. Họ còn khỏe, còn đẹp mà vợ còn cho « de » huống hồ ông…Vậy mà nàng vẫn một lòng một dạ với ông. Ông quả là tốt phước…
Ông vắng nhà từ sáng đến tối. Trong thời gian dài giằng giặc ấy, nàng đóng cửa đi đâu, nàng chăm lo miếng ăn thức uống cho ông, nàng về làm vợ ông từ lâu mà chưa mang thai. Tuy vậy mối tình giữa hai người vẫn không vì thế mà phai giảm, trái lại còn gia tăng đậm đà hơn xưa nữa.
Ông gặp nàng trong một cuộc dạ vũ. Tây ban nha là quê hương của vũ. Từ ngàn xưa, nghệ thuật vũ ở đó đã làm bao bậc anh hùng si mê. Giáo sư Mateo vừa giỏi xâm mình, lại vừa giỏi vũ nữa. Tuy đã luống tuổi, ông còn cặp giò dẻo dai và trái tim không biết mệt. Nàng cũng là thiên tài về vũ. Điệu flamenco đòi hỏi một tốc độ thật nhanh, nàng vũ còn nhanh hơn tốc độ này một bậc. Nàng còn biết nhảy vitô, nghĩa là điệu vũ dân tộc độc đáo rất khó tập luyện. Khi nhảy, phải đứng trên mặt bàn, mỗi tay cầm một ly rượu vang đầy tới miệng. Tục ngữ Tây ban nha có câu « điệu boléro làm cho ta say chếnh choáng, đến điệu fandango thì ta có cảm giác toàn thân bốc lửa ». Nàng đốt lửa trong lòng giáo sư Mateo đêm ấy bằng những bản fandango kỳ diệu. Rồi nàng trở thành vợ ông.
Ông Mateo ngừng tay, lấy mù soa lau bồ hôi trán. Gã thủy thủ già suýt soa:
-Trời, đẹp quá!
Gã trẻ nôn nóng:
-Đâu, xong rồi hả? Cho tôi ngắm một chút được không, thưa giáo sư?
Giáo sư Mateo cười:
-Ông được quyền ngắm suốt đời, cần gì phải ngắm một chút. Xong rồi đó.
Gã già bê tấm gương lại. Gã trẻ liếc nhìn sau lưng. Mặt hắn bỗng biến sắc:
-Thật đẹp…không những thật đẹp, còn thật giống nữa kia. Giống đến nỗi tôi tưởng là hình chụp của nàng.
Giáo sư Mateo suýt đánh rơi cây kim xuống đất:
-Ông vừa nói gì? Cái gì thật giống? Hình xâm trên lưng giống hình chụp ư?
Gã trẻ gật đầu lia lịa:
-Phải, phải. Không tin giáo sư cứ hỏi bạn tôi mà xem. Anh ta đã từng thấy nàng.
Giáo sư Mateo chấm đầu kim vào mực:
-Còn vài ba chấm nữa thôi, ông chịu khó ngồi xuống cho tôi làm nốt. Hay ông cứ đứng như vậy cũng được. Ông và ông bạn đã được thấy mặt người trong hình xâm này rồi hả?
Gã trẻ vùng quay lại, mũi kim của giáo sư Mateo bị trật ra ngoài. Hắn cười lớn:
-Thấy mặt, chỉ thấy mặt nàng thôi ư? Giáo sư ơi, nếu được chiêm ngưỡng dung nhan nàng thì tôi dám nói làm gì. Tôi còn được hưởng nhiều điều quý báu hơn nữa.
-Nhiều điều quý báu?
-Vâng. Như môi nàng chẳng hạn. Môi nàng hơi dầy này…
-Môi nàng hơi dầy thì làm sao?
-Ha ha…tạo hóa nặn ra làn môi để hôn hít chứ còn để làm gì nữa, thưa cụ giáo sư? Môi hơi dầy hôn hít thú vị gấp trăm lần môi quá mỏng hoặc môi quá dầy. Nàng lại có lối hôn tuyệt…cú mèo.
Giáo sư Mateo quăng luôn cây kim, và đứng bật dậy:
- Ông đã hôn nàng?
Gã trẻ vẫn cười khoái trá:
- Dĩ nhiên. Hôn nàng mới là một phần rất nhỏ của những giây, những phút được sống bên nàng. Giáo sư biết không, da nàng mềm mại ghê, thân thể nàng lại thật lạ, nó toát ra hơi nóng như có lửa, được làm tình với nàng tôi sung sướng đến nỗi có thể chết được. Nàng tâm sự với tôi là nàng chưa hề gặp người đàn ông nào làm tình thành thạo và say sưa vũ bão như tôi. Tôi là thủy thủ, quanh năm đi biển nên luyện được nghệ thuật làm tình siêu phàm…
- Hừ, tôi thành thật chia vui cùng ông. Tuy nhiên, tôi xin phép ông được nêu lên một nghi vấn. Người đàn bà tuyệt vời ông vừa ca ngợi chỉ có thể ở trong trí tưởng tượng.
Gã thủy thủ trẻ tuổi trợn tròn mắt ngó giáo sư Mateo. Hắn không cười ngặt nghẽo nữa, mặt trở nên nghiêm trang. Hắn hỏi gã già thì gã già nhún vai:
- Ông giáo sư không tin tài tán gái độc nhất vô nhị này thì mày trưng ảnh cho ông ta thấy.
Gã trẻ lục túi, và một xấp ảnh đen trắng rơi tuột ra ngoài. Hắn lượm một tấm, dí tận mắt ông Mateo:
- Nàng đấy, ông giáo sư bằng lòng chưa?
Ông Mateo chỉ nhìn tấm hình mà không đáp. Giây lâu ông mới hỏi:
-Tự tay ông chụp?
Gã trẻ ưỡn ngực:
- Vâng, ngoài tài chim gái, tài làm tình, tôi còn có tài chụp hình nữa. Ông giáo sư thấy tôi chụp hình có ngon không? Tôi phải ví von hồi lâu nàng mới chịu cho tôi chụp trần truồng đấy.
Người đẹp trong ảnh đang nằm trên giường. Nàng quay mặt về ống kính nên phía trước của nàng từ đầu xuống chân được hoàn toàn phơi bày. Gã trẻ là thợ ảnh giỏi có khác, không một nét nào trên thân thể nàng bị bóng tối che khuất.
Gã trẻ nói tiếp:
- Chả mấy khi chụp được tấm hình bất hủ như vậy nên tôi đã cho in ra mấy tá. Đồng thời cũng phóng lớn gần chục bức, lồng trong khung mạ vàng đàng hoàng. Tôi đinh ninh bán một vài tuần mới hết, ai ngờ chỉ trong một ngày bán sạch bách. Tối nay, về tàu, tôi sẽ in thêm nữa. Nếu ông giáo sư thích, tôi sẽ gửi biếu một tấm để treo chơi.
- Cám ơn ông.
- Giáo sư từng gặp người đàn bà nào đẹp và dễ yêu bằng nàng chưa?
Giáo sư Mateo chấm đầu kim vào cái ve nhỏ, đựng chất nước đen mà ông vừa mở nút. Và nhanh như điện, ông đâm mạnh vào lưng gã thủy thủ. Ông đâm cả thảy hai lần, ông nhắm giữa tròng mắt của mỹ nhân. Ông vừa rút kim ra thì gã thủy thủ trẻ oằn oại rồi gục xuống.
Nhưng hắn còn tỉnh. Hắn rướn người hỏi:
- Ông giáo sư, ông làm gì tôi thế?
Ông Mateo gằng giọng:
- Giết mày. Giết mày bằng thuốc nọc rắn.
- Tại sao ông giết tôi?
- Vì người đàn bà nhân tình của mày mà mày chụp hình lõa thể ấy là Nàng.
- Nàng là ai?
Ông Mateo chưa kịp đáp thì nạn nhân đã giẫy lên một cái mạnh rồi nằm thẳng cẳng.
Chết.
Thuật lại chuyện tình thê thảm này, nhiều người ở Tây ban nha không biết rõ số phận của nàng ra sao. Dường như sau khi hạ sát gã thủy thủ, ông giáo sư xâm mình phóng xe về nhà, lôi nàng ra vườn hỏi tội. Nàng thú nhận với ông những gì, không ai biết. Ông Mateo cũng kết liễu đời vợ bằng cây kim dúng độc dược.
Té ra nàng cắm sừng trên đầu giáo sư từ lâu. Ông đi khỏi nhà là nàng ngã vào lòng những gã thanh niên từ xa đến bến tàu.
Tây ban nha mất một giáo sư thượng thặng về nghệ thuật xâm mình. Thủ phạm Mateo bị xét xử ngay sau đó. Và bị đền tội.
.