← Quay lại trang sách

Truyện thứ mười một Anh quốc-Luật giang hồ----

« Thưởng 50.000đ, theo luật giang hồ, cho ai tìm thấy chiếc Honda bảng số…, số sườn…bị thất lạc ngày…tại…Cam đoan không làm khó dễ. »

Trên đây là đại để một trong nhiều mẩu rao vặt đăng hàng ngày trên mặt báo. Xe bị mất trộm, gian phi bẻ khóa thì khổ chủ nói trệch ra là xe bị thất lạc, hoặc anh em giang hồ nào đã cầm nhầm, lấy lộn, vân vân…Tùy theo loại xe, giá biểu chuộc được lên xuống. Xe gắn máy cũng như xe hơi, nó cũng có giá biểu hẳn hòi. Chẳng hạn xe Mazda của Nhật, kiểu 1500cc, số đăng bộ EI hoặc EO thì tồi ra cũng 500 ngàn, hoặc 700 ngàn…

Đọc những lai cảo chuộc xe theo « luật giang hồ », một số người tỏ ra bực bội. Chuộc xe như vậy phải chăng là khuyến khích kẻ gian gia tăng hoạt động? Phải chăng là vô tình coi thường luật pháp!

Và phải chăng thói quen chuộc xe theo luật giang hồ này chỉ là hậu quả của cuộc

sống đã bị tai họa quốc gia và hưởng thụ vật chất làm đảo lộn?

Sự thật không phải thế. Vì từ nhiều thế kỷ trước, « luật giang hồ » đã được tôn thành khuôn vàng thước ngọc ở Âu châu, và riêng tại Luân đôn. Khi ấy Luân đôn đang sống trong hòa bình và thịnh vượng.

Câu chuyện thật sau đây kể lại những hoạt động kỳ quặc của Jonathan Wild, người được đặt hỗn danh là ông hoàng ăn trộm, người đã có sáng kiến mở những văn phòng công khai làm nghề cho chuộc xe, hoặc chuộc mọi đồ đạc bị mất khác theo…luật giang hồ.

Ông hoàng ăn trộm chào đời năm 1682 tại thị trấn Wolvershampton, gần Luân đôn. Hắn chỉ sống được 43 tuổi. Tuy nhiên, hắn không chết bệnh. Mà là chết ở pháp trường. Bị treo cổ. Kể ra luật pháp nước Anh phải vất vả lắm mới bỏ tù được hắn, và tuyên án xử giảo, vì hắn khôn ngoan khác thường. Có thể nói trong số những trùm ăn cắp ăn trộm từ đông sang tây và từ xưa đến nay chưa ai khôn ngoan bằng hắn. Jonathan là ông hoàng ăn trộm mà không hề ăn trộm, không hề lươn lẹo của ai một đồng xu, thế mới lạ. Cuối thế kỷ thứ 17, tòa án Anh rất nghiêm khắc đối với trộm cắp, nhẹ thì lưu đầy, còn nặng thì treo cổ. Jonathan nổi danh là ông hoàng, nghĩa là xếp sòng bọn trộm cắp chuyên nghiệp mà được tự do hành nghề mấy chục năm…Cho nên hắn chỉ sống được 43 tuổi, nhưng thật ra đã là quá thọ.

Thuở nhỏ, hắn chẳng có gì đặc biệt. Khoảng 24, 25 hắn lấy vợ, và vợ hắn đẻ một đứa con trai kháu khỉnh. Hắn không khoái làm chồng, làm cha nên sau khi có gánh nặng gia đình, hắn liền bỏ phế vợ con, vù luôn một mạch đến thủ đô Luân đôn làm lại cuộc đời.

Làm lại cuộc đời, được lắm, nhưng hắn là kẻ văn dốt, vũ rát, không biết một nghề cỏn con nào. Hơn nữa, lại không ưa làm việc cần mẫn lương thiện nên chẳng bao lâu hắn mắc nợ lung tung để rồi hắn bị các chủ nợ lôi ra tòa. Quan tòa phết cho hắn 4 năm tù.

Người ta bảo nhà tù là trại huấn luyện rất đúng. 4 năm tù của Jonathan đã tạo cơ hội khiến hắn móc nối được với bọn trộm cướp đang bị giam giữ, đồng thời hắn học được những kỹ thuật tinh vi của nghề đi khuya về tối. Hắn được trả tự do và bắt tay vào nghề nghiệp mới. Nghề nghiệp khỏi cần tiền vốn, khỏi cần bằng cấp chuyên môn, khỏi cần cố gắng. Nghề ngồi mát ăn bát vàng.

Bọn trộp cướp trong tù giới thiệu hắn với bọn trộm cướp bên ngoài. Hắn ghé thăm từng người, trò truyện thân mật trước khi bàn bạc công việc. Thoạt tiên hắn giải quyết vấn đề tình cảm cá nhân bằng cách chung sống với một cô ả lầu xanh ba chìm bảy nổi tên là Mary Millimer. Cô ả quen rộng trong giới anh chị của Luân đôn ban đêm, và sự quảng giao này rất có lợi cho hoạt động nghề nghiệp của hắn. Hắn thuê một căn nhà để chứa đồ trộm cắp. Bọn gian thó được gì mang về nhờ hắn cất giấu trước khi đem bán. Hồi ấy, oa trữ đồ gian chưa bị coi là phạm pháp. Mãi sau này, Nghị viện Anh mới thông qua một đạo luật phạt tù và phát vãng.

Kiếm được một món tiền lớn, hắn bèn mở văn phòng hẳn hoi ở một khu đông đúc trong thành phố. Hắn chưa kịp làm ăn thì đạo luật của Nghị viện được ban hành. Hắn không thể tiếp tục chứa đồ gian nữa. Nhưng hắn không phải là người dễ mất tinh thần. Luật pháp muốn nghiêm khắc thế nào chăng nữa cũng có kẽ hở và hắn khai thác những kẽ hở này. Tuy không học một giờ nào về luật, hắn vẫn tìm ra được một thủ đoạn tài tình để qua mặt tòa án. Hắn có thể kiếm tiền bằng nghề chứa đồ gian mà tòa án không đụng nổi lông chân hắn. Các khổ chủ còn phải tri ân hắn nữa là khác.

Thể thức oa trữ của hắn như sau: những đồ trộm cắp được sẽ do bọn gian mang đến một căn nhà kín đáo do hắn làm chủ song không cư ngụ. Mỗi đồ vật đều được ghi rõ đặc điểm. Bọn gian lại còn cho hắn biết thêm khổ chủ là ai. Xong xuôi, hắn tiếp xúc với khổ chủ, và thông báo rằng hắn có một người bạn tốt. Người bạn này đã tóm bắt được tên gian, lấy lại được món đồ bị mất. Người bạn tốt này nhận thấy tên gian đáng thương chứ không đáng nghiêm trị nên chỉ đánh đập cảnh cáo, khuyên răn một hồi rồi buông tha vì nếu đưa ra tòa chắc chắn tên gian sẽ bị treo cổ. Nên làm điều thiện, để đức lại cho con cháu, phải không quý vị?

Cái điệp khúc nhân nghĩa ấy đánh lừa được vô khối khổ chủ. Món đồ thất lạc được quy hoàn, và khổ chủ phải tạ ơn « người bạn tốt » của Jonathan bằng một số tiền hậu hĩ, theo giá biểu định sẵn, thường từ một phần ba đến phân nửa trị giá món đồ. Và cứ thế ông hoàng ăn trộm hốt bạc…

Công việc kinh doanh bành trướng mạnh mẽ đến nỗi Jonathan phải mở một văn phòng lớn. Tiếng tăm của hắn đồn đại khắp nơi. Do đó hắn khỏi cần đích thân đến nhà khổ chủ để dạm chuộc như trước kia, mà khổ chủ tìm tới văn phòng hắn. Trên thực tế, nhiều khổ chủ muốn chuộc những món đồ không do « đồng chí » của hắn đánh cắp cho nên hắn phải phát triển thêm nữa những liên hệ với giới ăn sương.

Jonathan làm việc rất khoa học, khổ chủ được tiếp đãi ân cần. Nếu không xin hẹn trước, họ phải ngồi đợi, đến lượt mới được vào phòng giám đốc. Một cuốn sổ lớn được cập nhật hóa hàng ngày, ghi chú đầy đủ đặc điểm của món đồ bị mất, tên và địa chỉ của khổ chủ, nơi mất đồ, và số tiền hứa thưởng của khổ chủ. Khổ chủ sẽ trở lại văn phòng trong vòng 3, 4 ngày để lấy kết quả. Nhiều khi tiền thưởng quá ít, Jonathan sẽ nói với khổ chủ rằng tên trộm không đồng ý (vì đem món đồ đi cầm hoặc bán rẻ cũng kiếm được nhiều tiền hơn), nếu khổ chủ muốn châu về Hợp phố thì phải tăng tiền thưởng. Thủ đoạn nài ép của Jonathan rất khéo léo, hầu hết khổ chủ đều vui vẻ chấp thuận. Hồi mới hoạt động, hắn còn núp sau bình phong một « người bạn tốt », giờ đây hắn chẳng cần giải thích, mặc nhiên khổ chủ hiểu rằng hắn đã đặt được một hệ thống nghe ngóng, thương lượng trong thế giới đồ trộm cắp.

Uy tín của hắn -nếu có thể gọi đó là uy tín- cũng lên vùn vụt trong giới trộm cắp. Thứ nhất, hắn được khách hàng tin cậy, giới trộm cắp cảm thấy có lợi và an toàn hơn trong việc dùng hắn làm trung gian. Thứ hai, luật pháp Anh quốc phạt thật nặng các vụ trộm cắp. Jonathan biết rõ hầu hết đường đi nước bước của bọn anh chị, nếu hắn trở mặt thì bọn anh chị sẽ bị thộp đầu và treo cổ là cái chắc. Bởi vậy, giới trộm cắp có vẻ kính nể (và sợ sệt) Jonathan. Hắn muốn gì là chúng chiều ngay. Chúng luôn luôn trung thành với hắn. Trung thành tuyệt đối.

Jonathan đã khôn lại ngoan, hắn dùng tiền tài mua chuộc một số viên chức an ninh để che chở cho hắn. Điển hình là ông cò Hitchin. Ông cò này có thế lực lớn trong thành phố. Ông chuyên sống về nghề che chở, nói dễ hiểu hơn bọn anh chị muốn làm ăn được yêu ổn, không bị cò bót bắt bớ thì mỗi tuần hoặc mỗi vụ nộp cho ông một số tiền gọi là tiền thuế che chở. Jonathan hợp tác chặt chẽ với ông cò tham nhũng. Hắn giúp ông cò khám phá thêm những nhà chứa gái, những sòng bạc và ổ hút sách để ông cò vòi tiền. Sự phụ lực này đã mang lại cho ông cò Hitchin một hoa lợi kếch sù. Và Jonathan cũng chấm mút được khá.

Đành rằng sự hợp tác với ông cò không kéo dài được lâu, nhưng dầu sao nó cũng gây thêm thanh thế cho Jonathan. Giới trộm cắp cũng như giới khổ chủ có cảm tưởng là hắn được các ông bự trong ngành an ninh bảo trợ.

Jonathan mỗi lúc một giàu có. Hắn bắt đầu tiêu xài hoang phí. Quần áo hắn toàn bằng hàng len thượng thặng và được may cắt tại cửa tiệm sang trọng nhất nhì Luân đôn. Trên người hắn óng ánh hạt soàn, và hắn còn sắm cả một thanh gươm quý để tỏ cho thiên hạ biết hắn thuộc giòng quý tộc.

Jonathan nóng tính như lửa. Một ngày kia, cãi cọ với Mary, cô vợ xuất thân từ xóm thanh lâu, hắn vung gươm xẻo luôn một cái tai của nàng. Nàng bèn bỏ hắn, và từ đó hắn sống một mình. Tai nạn cắt tai này do hắn nóng tính mà ra, nhưng cũng có lẽ hắn chủ tâm nóng tính như vậy. Mary là đống bùn hôi thối. Jonathan đã trèo lên địa vị ngựa xe huênh hoang, sự hiện diện của nàng có thể làm hắn mất oai. Vả lại, nàng quen thân bọn anh chị, kỹ nghệ chuộc đồ của Jonathan đã bành trướng đại qui mô, hắn không còn cần những dây nhợ này nữa, những dây nhợ dễ gây bất lợi trên bước đường tiến thủ của hắn.

Ngày nay, nhiều người còn ngạc nhiên không hiểu sao Jonathan có thể ngang nhiên làm nghề oa trữ và chuộc đồ trộm cắp mà công an, tòa án không phản ứng. Thật ra, công an và tòa án muốn phản ứng mà không được. Vì hắn đã rào trước đón sau chu đáo. Hắn đã thiết lập được một màng lưới lấy tin hùng hậu và hữu hiệu trong giới trộm cắp. Mỗi khi khổ chủ đến gặp hắn và xin chuộc đồ, hắn bèn sai những cộng sự viên thân tín tiếp xúc với bọn chúa trùm. Thành thử ra Jonathan không hề giáp mặt những tên trộm cắp. Hắn cũng không hề đụng tới đồ gian. Luật là luật, có bằng chứng hắn làm ăn với bọn gian và oa trữ đồ mất trộm thì người ta mới áp dụng được luật để bỏ tù hắn.

Hệ thống tình báo của Jonathan không phải là một huyền thoại. Hắn có tai mắt và tay chân khắp nơi. Hắn chỉ huy nhân viên bằng kỷ luật thép. Hắn rất hào phóng và khoan dung. Hắn cũng rất sòng phẳng. Nhưng coi chừng…hắn tốt kinh khủng với những kẻ thật tâm hợp tác. Kẻ nào không tuân lệnh hắn, kẻ nào một mặt hai lòng, kẻ nào ăn không nói có, hắn sẽ tiêu diệt không thương tiếc. Bằng chứng là nhiều tên gian trung thành với hắn bị bắt giữ và bị đưa ra tòa đều được hắn tung tiền mua chuộc nhân chứng, thuê mướn luật sư hùng biện, hầu đảm bảo sự miễn nghị. Jonathan có biệt tài tạo ra nhân chứng giả mạo, hoặc loại trừ những nhân chứng bất lợi. Hắn còn có biệt tài bịa đặt những chuyện chan chứa tình cảm khiến quan tòa phải xử nhẹ hoặc tha bổng bạn bè thân thiết của hắn.

Dân anh chị ở Luân đôn gọi hắn là ông hoàng ăn trộm cũng không quá đáng. Jonathan quả là ông hoàng. Hắn là người lãnh đạo và bao bọc cho giới trộm cắp.

Vì hắn là ông hoàng ăn trộm nên nhiều khi hắn có ảnh hưởng lớn trong giới trộm cắp mạnh hơn cả các cơ quan an ninh. Nhiều khi cảnh sát Luân đôn làm việc bở hơi tai mà không tìm ra manh mối, hoặc tóm bắt được thủ phạm, trong khi Jonathan chỉ có một mình, hắn chỉ giơ một ngón tay lên là đâu trở về đấy.

Trên chiều hướng này, Jonathan đã giúp cảnh sát và dân chúng Luân đôn trừ khử được một số gian phi. Chẳng hạn trong tháng 3/1716, một thanh niên tên Knap và mẹ của y bị 5 tên côn đồ tấn công ở vùng ngoại ô. Knap bị đánh ngã, bọn côn đồ cướp đoạt hết tiền bạc. Mẹ của Knap kêu cứu vang rân nên bị bọn côn đồ giết chết. Các hung phạm trốn thoát, công an mất bao công phu điều tra mà màn bí mật vẫn kín như bưng. Rốt cuộc họ treo một giải thưởng lớn cho ai giúp họ phăng ra manh mối. Jonathan huy động hệ thống tình báo dưới quyền, và chỉ cần một thời gian ngắn đã nắm trong tay danh sách 5 tên côn đồ và cung cấp cho nhà cầm quyền. Cả bọn đều bị bắt, sau đó 3 tên bị xử treo cổ, Jonathan lãnh tiền thưởng. Tuy vậy, hắn tố giác 5 tên cướp của giết người không hẳn để lãnh tiền thưởng. Chẳng qua hắn muốn nhân cơ hội dư luận sôi sục phẫn nộ về vụ cướp của giết người tàn bạo để nhảy ra, đóng góp tận tình vào việc bảo vệ anh ninh và công lý. Hắn còn một lý do thầm kín khác: 5 tên côn đồ đã bất chấp lời khuyên bảo của hắn. Jonathan sẵn sàng nhắm mắt trước những vụ trộm cắp, nhưng không thể chấp nhận sự hạ sát vô ích. Hắn biết rằng dư luận rất nghiệt ngã đối với những vụ đổ máu, nhất là nạn nhân đã luống tuổi, yếu ớt và thuộc phái nữ.

Nhà cầm quyền theo dõi những hoạt động nửa lưu manh nửa nghiêm chỉnh của Jonathan với một thái độ đặc biệt. Họ khen ngợi sự giúp sức bài trừ trộm cắp của hắn, song mặt khác họ nhận thấy hắn nguy hiểm hơn bọn trộm cắp nhiều. Vì hắn đã lợi dụng những kẽ hở của luật pháp để chà đạp luật pháp, phá hoại pháp luật.

Nhưng làm cách nào truy tố được Jonathan?

Chỉ còn cách thay luật cũ bằng luật mới. Các nhà làm luật sẽ trám bít hết kẽ hở hầu chặn đứng công cuộc làm ăn phi pháp của Jonathan. Do đó, năm 1718 Nghị viện Anh thông qua một đạo luật đặt những điều khoản nghiêm trị các hành động chuộc đồ mất. Theo đạo luật này, ai tìm được đồ mất và hoàn lại cho khổ chủ để lấy thưởng mà không tố giác kẻ gian với cảnh sát thì sẽ bị coi là phạm pháp, khả dĩ bị truy tố và bị án tù.

Các nhà làm luật đinh ninh Jonathan sẽ bị trói tay và hắn phải bỏ nghề. Nhưng không, hắn vẫn tiếp tục. Hắn chỉ thay đổi mánh lới. Người mất đồ đến gặp hắn, hắn cho biết là trong trường hợp khổ chủ mang tiền tới một địa điểm nào đó, vật thất lạc sẽ được giao hoàn. Bằng phương thức này, Jonathan có thể chứng tỏ với luật pháp là hắn không có liên lạc với quân gian, hắn cũng không đòi tiền thưởng và lãnh tiền thưởng. Mặc dầu đứa con nít cũng dư biết tiền chuộc mà khổ chủ mang tới một địa điểm nào đó rốt cuộc sẽ được nằm gọn trong túi Jonathan.

Dầu sao, Jonathan cũng có một văn phòng, và văn phòng này phải thu hoạch được một số lợi tức (vì mở văn phòng mà không có lợi tức thì mở làm gì, trừ phi với mục đích gian manh…) cho nên mỗi khi thương lượng với khổ chủ dễ dãi và giàu có, hắn thường tâm sự là luật pháp cấm hắn nhận tiền công, song hắn sẽ không từ chối nếu khổ chủ tự ý tặng hắn một số tiền. Khổ chủ không muốn hỏi han lôi thôi, chỉ mong sao lấy lại đồ mất. Thành ra ai cũng tặng hắn tiền răm rắp.

Đạo luật của Nghị viện đã bị Jonathan qua mặt cái vù. Công việc của hắn ngày một phát đạt. Hắn phải mở thêm một chi nhánh « chuộc đồ » khác trong thành phố, và cử một cộng sự viên thân cận tên là Abraham là « giám đốc ». Abraham tỏ ra rất trung thành, tin cậy và hữu hiệu. Có lần một mệnh phụ bị mất cắp 7.000 Anh kim. Abraham tìm ra ngay bọn gian và lấy lại toàn vẹn số tiền. Khổ chủ đền ơn 400 Anh kim. Abraham không lươn lẹo một xu, hắn nộp đủ 400 cho Jonathan. Bọn gian được chia phần và không hề bị Nhà nước « hỏi thăm sức khỏe » nhờ được tổ chức của Jonathan che chở.

Người ta có thể đặt câu hỏi tại sao Jonathan không ỉm luôn số tiền 7.000 mà lại dại dột hoàn trả cho khổ chủ để chỉ đổi lấy 400 ít ỏi. Đã đành hắn là người không lương thiện, hắn vẫn phải làm ăn rất sòng phẳng để « lấy tiếng ». Hắn lại còn có cảm nghĩ là hắn phụng sự đắc lực cho nhân quần bằng văn phòng chuộc đồ. Jonathan lý luận rằng nếu không có văn phòng chuộc đồ của hắn, hàng trăm người sẽ bị thiệt thòi lớn.

Jonathan tự vạch cho mình một kim chỉ nam rõ rệt: không bao giờ tham lam. Hắn làm việc là để lãnh tiền công, vì việc hắn làm có nhiều nguy hiểm nên hắn đỏi hoa hồng trên 10 phần trăm. Và hắn tìm mọi cách để tránh vi phạm luật pháp.

Có hai thiếu phụ đề nghị hắn hợp tác để đoạt tiền của một bà già giàu nứt đố đổ vách. Hai thiếu phụ này cho hắn biết bà già này cất giấu trong nhà băng hàng vạn Anh kim, và việc ăn trộm dễ ợt. Nhưng Jonathan đã tố giác hai thiếu phụ gian manh với cảnh sát, và kết quả là họ bị tòa án bỏ tù 6 tháng. Jonathan từ chối hợp tác có lẽ vì hắn sợ người ta lừa hắn sa bẫy. Song hắn lại tuyên bố rằng sở dĩ hắn giải giao hai thiếu phụ gian manh là hắn chỉ muốn hành nghề lương thiện.

Một tên trộm tên là John Butler, lường gạt Jonathan, ăn trộm được một món tiền lớn mà lại khai với hắn thật ít. Nộ khí xung thiên, hắn rượt Butler đến một căn nhà ở ngoại ô. Butler sợ cuống cuồng phải lẩn trốn trong hầm chứa than. Jonathan dọa bán Butler cho cảnh sát, trừ phi Butler chịu thanh toán sòng phẳng tiền hoa hồng. Butler bèn trả tiền. Sau đó một thời gian, Butler bị bắt và bị lôi ra tòa. Căn cứ vào bản cáo trạng, Butler có thể bị xử tử hình, song Jonathan đã dùng tiền bạc và ảnh hưởng để can thiệp. Butler đã trả tiền hoa hồng sòng phẳng nên hắn không thể bỏ rơi « anh em ». Butler khỏi bị treo cổ, và chỉ bị phát lưu.

Đàn em của Jonathan ăn trộm được nhiều đồ vật, một phần được hắn trả lại cho khổ chủ, song có nhiều đồ vật khác bị vứt bỏ lăn lóc chờ hàng tháng, đôi khi hàng năm, không ai nhìn nhận. Jonathan phải giải quyết sự ứ đọng bằng cách tậu một chiếc tàu biển, giao quyền điều khiển cho một tên anh chị lão luyện trong nghề mõi tên là Johnson. Chiếc tàu này đảm nhận việc chuyên chở đồ đạc vô thừa nhận từ Anh quốc qua Âu châu đem bán rồi mua thực phẩm, hàng hóa tiêu dùng như rượu vang, rượu mạnh, trang sức, vân vân…vận chuyển lén lút về nước, vượt qua hàng rào quan thuế. Thành ra Jonathan không mất vốn mà lại thu hoạch được tiền lời khổng lồ.

Công cuộc làm ăn đại quy mô này kéo dài đã 2 năm thì đổ bể. Nếu Jonathan chỉ lưu tâm đến thị trường nội địa thì có lẽ còn lâu (hoặc không bao giờ) nhà chức trách mới loại bỏ được hắn. Chẳng qua Johnson phản hắn, một số đồ trang sức bị mất và Jonathan nghi ngờ Johnson lấy đút túi kiếm tiền xài riêng. Hai người cãi nhau một trận nên thân. Johnson căm thù Jonathan và Johnson mật báo với cảnh sát những hoạt động đen tối của Jonathan. Cảnh sát mở cuộc điều tra. Nhân viên an ninh do Johnson điềm chỉ bất thần ập vào kho chứa hàng với Jonathan, và tịch thu được một số đồ đạc bị trộm. Jonathan hết đường chối cãi. Hắn tìm cách bỏ trốn. Trong những ngày sau đó, hắn tìm cách trút đổ trách nhiệm cho người khác. Tuy nhiên, Johnson đã cung cấp khá nhiều tin tức và tài liệu nên rốt cuộc Jonathan vẫn sa lưới tòa án.

Jonathan bị truy tố về 11 tội. Chỉ riêng 1 tội cũng đủ dẫn hắn ra pháp trường, huống hồ 11 tội. Biết không tránh khỏi án tử hình, hắn dồn hết nỗ lực vào thủ đoạn trì hoãn phiên xử. Luật sư của hắn trình tòa rằng có hai nhân chứng của bị cáo chưa nhận được trát tòa. Nhưng tòa không đình theo lời yêu cầu của luật sư.

Để chứng tỏ hắn là công dân nghiêm chỉnh, luật sư của hắn công bố danh sách những tên trộm cắp bị lột mặt nạ và lãnh án do hắn tố giác. Bản danh sách gồm 32 tên cướp đường, 22 tên trộm vườn và 10 tên cựu tội phạm bị kết án phát lưu đã lén lút trở về. Jonathan khai rằng sở dĩ hắn bị lôi ra tòa là do một số tên du đãng, cướp của, giết người sợ hắn được sống tự do sẽ di hại cho chúng nên cấu kết với nhau để khai bậy và cáo gian.

Jonathan biện hộ rất hùng hồn -luật sư của hắn cũng vậy- song tòa không xúc động. Vải thưa không thể che nổi mắt thánh. Jonathan đã che mắt cảnh sát và tòa án trong thời gian quá lâu rồi. Đã đến lúc hắn phải đền tội.

Jonathan bị kết án tử hình.

Hắn mang lén thuốc độc vào nhà giam. Trước ngày bị hành hình, hắn quyên sinh nhưng không chết. Hắn chỉ mệt mỏi và ngủ thiếp đi một lát. Hắn tỉnh dậy thì đao phủ thủ đã chờ sẵn. Trên đường từ nhà giam ra nơi xử giảo, Jonathan bị dân chúng ném đá và quăng rác rưởi đầy người.

Thuốc độc chưa rã hết nên Jonathan còn buồn ngủ. Đao phủ thủ hắt nước cho hắn tỉnh. Hắn được ngồi nghỉ cho đến khi khỏe hẳn. Rồi đao phủ thủ mới thi hành bản án.

Ông hoàng ăn trộm bị treo cổ giữa tiếng reo hò của dân chúng hiếu kỳ. Tử tội được chôn cất đàng hoàng trong nghĩa trang kế cận nhưng chỉ mấy ngày sau, người ta đã ăn trộm xác hắn đem bán cho sinh viên y khoa tập mổ.

Định mạng thật trớ trêu! Xác của ông hoàng ăn trộm suốt đời điều khiển xã hội ăn trộm lại bị ăn trộm.