← Quay lại trang sách

Chương 4 1

Ba nhà thôi miên được liệt vào các đối tượng nghi ngờ trọng điểm đã đồng thời thoát khỏi sự theo dõi của phía cảnh sát nên chắc chắn đối thủ đã có những hành động bên ngoài tầm mắt của cảnh sát, đó là một phán đoán logic hết sức đơn giản. Không chỉ Lăng Minh Đỉnh mà La Phi cũng có cùng suy nghĩ như vậy.

Rút cuộc thì những kẻ kia đã làm những gì? Điều này trở thành tiêu điểm quan tâm chung của cả Lăng Minh Đỉnh và La Phi.

Theo như những gì nhớ lại của phục vụ quán cafe, ba nhà thôi miên kia ngồi lại quán chưa đầy một tiếng, họ lần lượt nhận ba gói chuyển phát nhanh, rồi cùng rời khỏi đó. Nếu suy đoán về thời gian, thì việc họ rời khỏi đó diễn ra ngay sau khi ba cảnh sát rời khỏi vị trí theo dõi.

Buổi chiều ngày hôm đó, ba nhà thôi miên trở về nơi ở của mình, thời gian vào khoảng 1 giờ 23 phút, 2 giờ 07 phút, 4 giờ 50 phút. Cũng có nghĩa là, thời gian họ thoát khỏi tầm mắt của phía cảnh sát ít nhất cũng tới 3 tiếng, dài nhất thì tới gần 7 tiếng.

Đối với một nhà thôi miên giỏi mà nói, thời gian đó đủ để họ đi tìm người nhạy cảm ở ngoài đường, phát hiện ra tâm huyệt của họ, từ đó tạo ra sự kiện ly kỳ mới.

Còn về phía cảnh sát, khi khôi phục lại việc theo dõi, các vụ án mới chưa xảy ra, song La Phi không thể nào lạc quan được, vì xét theo hai vụ án đã xảy ra, kiểu thôi miên đó từ lúc bắt đầu gây án cho đến khi vụ án xảy ra có một thời gian ngưng lại. Kẻ gây án chỉ cần gieo mầm mống trong tâm huyệt của nạn nhân, còn mầm mống đó khi nào nảy mầm thì còn phải xem việc sắp xếp “chi tiết kích hoạt” đó như thế nào. Nếu hung thủ đã biết phía cảnh sát theo dõi mình, thì khi tiếp tục gây án hẳn sẽ hết sức thận trọng, vì vậy mà thời gian kéo dài kích hoạt chắc chắn sẽ được đặt ra rất dài.

La Phi chợt nghĩ cho triệu ba người ấy và thử đi thẳng vào vấn đề xem sao thì lập tức nhận được sự phản đối kịch liệt của Lăng Minh Đỉnh.

Lăng Minh Đỉnh cho rằng, tình hình lúc này vẫn còn chưa rõ ràng, nếu thẳng thắn lật ngửa bài, thì sẽ là hoàn toàn đẩy ba người đó sang phía đối lập với đại hội các nhà thôi miên. Nếu chẳng may bàn tay đen còn có người khác nữa, thì tình hình đó chẳng phải sẽ trúng với ý đồ của đối phương sao? Hơn nữa, nếu đưa ra vấn đề trong tình hình chưa có được chứng cứ về khả năng kiểm soát tâm lý của ba nhà thôi miên đó, thì kết quả phần nhiều sẽ là tự buộc tội mình.

La Phi cân nhắc một lúc, cuối cùng từ bỏ ý định chủ động tấn công, tạm thời vẫn lấy đề phòng làm chính.

Tiếp đó, anh đều cử người tới các đồn cảnh sát cơ sở để thực hiện việc theo dõi tuyến một. Chỉ cần những người có hành vi khác lạ xuất hiện, thì anh sẽ lập tức nắm được tình hình có liên quan. Còn Lăng Minh Đỉnh cũng thường xuyên chuẩn bị tốt, nếu có ai đó trúng phải thôi miên thì ông sẽ lập thức tới để phá giải.

Hai người đã trải qua một đêm không ngủ, tuy nhiên thành phố Long Châu không xảy ra chuyện gì bất thường, mọi thứ đều bình yên, thậm chí đến cả một người quậy vì say rượu cũng không có.

Đại hội các nhà thôi miên sẽ tiến hành vào 9 giờ sáng ngày hôm sau. Không lẽ đối thủ định đến lúc quan trọng cuối cùng mới tiến hành đòn chí mạng, để Lăng Minh Đỉnh không còn thời gian nào để hóa giải?

Càng yên tĩnh càng khiến người ta cảm thấy bất an. Cảm giác đó giống như việc biết rõ kẻ địch đã giơ cao con dao, nhưng lại không biết lúc nào thì con dao đó bổ xuống.

Bạn hoàn toàn bị động, nhưng lại không dám lơ là một chút nào.

8 giờ sáng, La Phi cùng với Lăng Minh Đỉnh đến hiện trường đại hội các nhà thôi miên. Láng Minh Đỉnh bận với việc chào hỏi các đại biểu đến dự, còn La Phi thì đứng ở một góc hội trường, lặng lẽ quan sát động thái bên trong đó.

Cả hội trường có hơn ba trăm ghế, hàng trên cùng có cả bàn là ghế của các vị khách mời, trên đó đặt các biển tên, đại biểu từ các nơi đến dự đều ngồi vào chỗ theo sự chỉ dẫn của Lăng Minh Đỉnh và thư ký Viêm. Dương Băng, Chu Hoài Cốc, Tần Thiên tất nhiên cũng nằm trong số đó. La Phi đặc biệt chú ý đến cử chỉ và lời nói của ba người này, thấy vẻ mặt của họ đều khá nghiêm nghị, thậm chí khi nói chuyện với Lăng Minh Đỉnh cũng đanh mặt, có vẻ gì đó không được thân thiện.

Các nhà thôi miên không biết tên đều lần lượt ngồi xuống các hàng ghế sau. Hai bên hội trường và hành lang phía trước trở thành trận địa tác nghiệp của giới truyền thông. Lăng Minh Đỉnh vốn chỉ mời mấy cơ quan truyền thông trong vùng, nhưng sau khi hai vụ án hôm trước lan truyền trên mạng, thì đại hội các nhà thôi miên ở Long Châu trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Giới truyền thông có mặt tại hiện trường lúc này đến từ các nơi trên cả nước, báo giấy cũng có, báo mạng cũng có và còn có cả đài truyền hình. Họ đến không chỉ vì để đưa tin đại hội lần này, mà còn là để tiến hành phỏng vấn sâu hơn đối với hai vụ án.

La Phi nhìn cảnh tượng nhộn nhịp ấy, chợt nghĩ, nếu đối thủ muốn tạo ra tiếng tăm phản đối đại hội thì cơ hội hành động thích hợp nhất sẽ là lúc nào nhỉ? Dưới sự quan sát của giới truyền thông cả nước, nếu có sự kiện ngược lại xảy ra ở hội trường chắc chắn sẽ tạo ra hiệu quả mang tính bùng nổ nhất.

Kể từ lúc việc theo dõi thất bại vào ngày hôm qua, một dòng mạch ngầm mạnh mẽ cứ trào dâng liên tục. La Phi cảm thấy rất rõ sự tích lũy của sức mạnh đó, nó toát ra một áp lực vô hình và đang tới gần ranh giới bùng phát. Tim của La Phi bắt đầu đập nhanh hơn, thần kinh cũng căng hết cỡ. Anh biết rõ, đó không phải là trạng thái tốt nhất, nén hít thở sâu mấy lần, cố gắng làm cho mình trấn tĩnh lại.

Lại một khoảnh khắc nữa trôi qua, một người đàn ông chừng 50 tuổi bước vào hội trường. Lăng Minh Đỉnh rất coi trọng sự có mặt của người đó nên đích thân ra đón. Người đó ngồi vào vị trí giữa ở hàng ghế đầu, chiếc biển tên trên đó đề hai chữ “Từ Kiện”. La Phi đi lên phía trước để hỏi thăm và nhanh chóng biết được rằng người đàn ông đó chính là nhà đầu tư muốn thâm nhập vào lĩnh vực thôi miên. Sự xuất hiện của người này vốn là một chuyện rất tốt, nhưng vì liên quan đến sự phân bố lại quyền lợi nên đã tạo ra những mâu thuẫn trong nội bộ ngành.

Sự kiện hai ngày trước Từ Kiện không thể không biết, điều đó chắc chắn ảnh hưởng tới lòng tin trong đầu tư của ông, và đó cũng chính là việc mà Lăng Minh Đỉnh lo lắng nhất. Đối với Lăng Minh Đỉnh, chuyến đi tới bệnh viện hai hôm trước chỉ là chuyện nhỏ, đại hội sắp diễn ra mới là vũ đài quan trọng để ông cứu vãn lại tình thế.

Ở lối vào bỗng nhiên có tình hình khác thường, La Phi đưa đôi mắt nhạy cảm quan sát thì thấy Hạ Mộng Dao đang tiến vào hội trường. Những người đến dự đại hội lần này tuyệt đại đa số là nam giới, bỗng nhiên có một người đẹp xuất hiện tất nhiên sẽ khiến mọi người đổ dồn ánh mắt. Có mấy phóng viên còn điều chỉnh máy, chớp lấy điểm sáng ấy. Hạ Mộng Dao dường như không để ý đến sự chú ý của mọi người, từ xa cô đã nhìn về phía Lăng Minh Đỉnh, nở nụ cười rạng rỡ với ông và gật đầu chào.

Lăng Minh Đỉnh cũng đã nhìn thấy cô, ánh mắt ông lộ vẻ ngạc nhiên. Vì đang nói chuyện với Từ Kiện nên ông không tiện đứng dậy, đành quay sang nói với thư ký Viêm một câu: “Cô Hạ đến rồi, cô ra đón cô ấy đi.”

Thư ký Viêm “vâng” một tiếng, lông mày hơi nhướn lên, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi lập tức thay bằng nụ cười rất chuyên nghiệp, chậm rãi đi về phía Hạ Mộng Dao. Hai người gặp nhau, không biết là thật hay là giả tạo cũng vẫn cứ chuyện trò mấy câu, rồi thư ký Viêm mời Hạ Mộng Dao vào vị trí khách quý, nhưng cô đã từ chối. Thư ký Viêm cũng không ép nữa, đành giúp cô ngồi vào một chỗ gần khán đài.

Hạ Mộng Dao ngồi xuống xong thì đưa mắt nhìn bốn xung quanh và nhanh chóng bắt gặp ánh mắt của La Phi, cả hai đều mỉm cười.

La Phi thật sự thích nụ cười của đối phương, vì nó chân thành và tự nhiên, ấm áp tựa gió xuân, vẻ ấm áp ấy giúp anh thấy thoải mái và nhẹ nhõm rất nhiều.

Thời gian khai mạc đại hội đang đến gần. Khách mời hầu như đều đã ngồi vào vị trí. Lăng Minh Đỉnh cũng ngồi vào vị trí ở bên trái hàng ghế dành cho khách quý. Thư ký Viêm bước lên bục sân khấu trước, có lẽ cô ấy kiêm nhiệm nhiệm vụ người tổ chức đại hội.

9 giờ đúng, thư ký Viêm tuyên bố đại hội các nhà thôi miên chính thức khai mạc. Cô lần lượt giới thiệu các vị khách ở hàng trước, sau đó mời người triệu tập đại hội Lăng Minh Đỉnh lên phát biểu.

Lăng Minh Đỉnh bước lên bục trong tiếng vỗ tay. Ông thẳng người, bước chân đĩnh đạc, toát ra vẻ của người nắm chắc mọi tình thế. Tuy nhiên, La Phi biết trong lòng ông chắc chắn đang cất giấu một nỗi bất an. Nỗi bất an ấy đến từ một mối đe dọa chưa biết nhưng nhất định sẽ xảy ra.

Lăng Minh Đỉnh đứng ở bục phát biểu một lúc, ông đưa mắt từ từ nhìn quanh hội trường. Tiếng vỗ tay dần dần kết thúc, cả hội trường trở nên yên lặng.

Ánh mắt của Lăng Minh Đỉnh cuối cùng dừng lại ở góc bên trái bục phát biểu. La Phi nấp sau lưng một phóng viên ảnh, anh mặc bộ thường phục, trông giống như một nhân viên làm việc bình thường. Tuy vậy, sự có mặt của anh khiến Lăng Minh Đỉnh cảm thấy yên tâm rất nhiều.

Đó là một người bạn đáng tin cậy, bất cứ lúc nào cũng đều có thể tin tưởng.

Lăng Minh Đỉnh bắt đầu nói, trong tay ông không có bài viết sẵn, những lời cần nói đã nằm sẵn trong đầu ông từ lâu rồi: “Rất cảm ơn mọi người đã đến dự đại hội các nhà thôi miên lần này. Đến dự đại hội hôm nay có các nhà thôi miên đến từ các miền đất nước, thậm chí có cả người từ nước ngoài về. Các bạn đều là những người tiêu biểu, là các kỹ sư xây dựng lại linh hồn. Hôm nay mọi người cùng nhau quây quần tại nơi đây, hẳn chúng ta không thể không đặt câu hỏi: vì sao chúng ta lại tới đây?”

Nói đến đây, Lăng Minh Đỉnh cố tình dừng lại một chút như muốn để mọi người có thời gian suy nghĩ. Một lát sau, ông nói tiếp: “Mấy ngày trước, Long Châu liên tiếp xảy ra hai vụ án ly kỳ, kẻ gây án đã đăng trên mạng, tự xưng là nhà thôi miên, đến Long Châu để dự đại hội các nhà thôi miên. Chuyện này đã gây xôn xao dư luận, rất nhiều người dân Long Châu thậm chí gọi điện cho cảnh sát, yêu cầu cấm đại hội này. Hôm nay có rất nhiều bạn thuộc giới truyền thông cũng có mặt ở đây, có lẽ các bạn đến đây cũng là vì hai vụ án đó?”

Câu nói đó vừa vang lên, cả hội trường xôn xao. Vẩn đề nhạy cảm như vậy, mọi người đều nghĩ Lăng Minh Đỉnh sẽ né tránh còn chưa được, không ngờ ông lại chủ động đưa nó ra, vì thế mọi người không nén được ghé vào tai nhau xì xầm bàn tán.

Lăng Minh Đỉnh nhìn mọi người, vẻ mặt nửa cười nửa không. Chờ ở dưới bớt xôn xao, ông mới nói: “Tôi không biết cái người tự xưng là nhà thôi miên đó có mặt ở đây hay không, nhưng tôi biết mục đích của người đó. Anh ta muốn tạo ra sự hoảng sợ, từ đó ngăn cản đại hội của chúng ta tiến hành thuận lợi. Mọi người nhìn xem, hôm nay có nhiều phóng viên đến như vậy, quần chúng ở Long Châu trong lòng cũng lo lắng. Xem ra, hành động của người đó rất có hiệu quả. Nhưng, tôi muốn nói rằng, anh ta đã nhầm! Hành động của anh ta ngược lại chứng minh rằng, đại hội các nhà thôi miên lần này rất cần thiết, thậm chí không thể không tiến hành!”

Hai câu cuối ông nói với giọng rất mạnh mẽ, hùng hồn, nó đã tác động đến tinh thần của mọi người, tất cả chăm chú lắng nghe câu tiếp theo của ông.

Khi Lăng Minh Đỉnh nói tiếp, giọng ông trở nên trầm hẳn xuống: “Từ lâu tới nay, nghề thôi miên trong nước luôn ở trong tình trạng rất lúng túng, hình ảnh của cả ngành rất mờ nhạt, tố chất của những người làm nghề cũng rất chênh lệch. Vì thế, nếu như có một kẻ nào đó có ý đồ xấu muốn tạo ra vấn đề thì chắc chắn dân chúng sẽ nảy sinh hiểu sai. Với tình hình đó, chúng ta đừng nên trách người khác mà trước tiên phải xem lại bản thân mình.

Hiện nay, có một số nhà thôi miên rất say sưa với việc biểu diễn thôi miên trên sân khấu. Để đạt tới kết quả, họ thường muốn làm cho đối tượng đạt tới trạng thái thôi miên sâu. Đối với hiện trường biểu diễn sẽ không có nhiều thời gian để tìm hiểu về thế giới nội tâm của đối tượng, do vậy, việc thực hiện được thôi miên mức độ sâu đâu có dễ? Vì thế, họ bèn tìm những đối tượng nhạy cảm trong số đám đông, thực hiện các biện pháp thôi miên chớp nhoáng, đơn giản và trực tiếp. Kết quả thì sao? Biểu diễn có thể thành công, nhưng giữa nhà thôi miên và khán giả hoàn toàn không có sự trao đổi tâm hồn thật sự. Một số khán giả sẽ cảm thấy rất thần kỳ, một số khác thì cảm thấy lạ lùng. Điều quan trọng là, họ vẫn không hiểu về thôi miên, hơn nữa, kiểu biểu diễn đó khiến họ tưởng rằng đó là toàn bộ thôi miên.

Còn có một số người mở các lớp bồi dưỡng thôi miên ngoài xã hội, để thu hút học viên, họ cố tình khuếch trương công hiệu của thôi miên, làm như thôi miên là một phép thuật không có gì không làm được. Thậm chí họ còn mời diễn viên đến, quay rất nhiều clip giả tạo và tung lên mạng, điều này càng làm tăng sự hiểu lầm của dân chúng đối với thôi miên. Vì xem những clip đó thì thấy nhà thôi miên có thể khống chế đối tượng trong chớp mắt, rồi khiến họ trở thành con rối làm theo mọi sự sắp đặt của nhà thôi miên. Nhưng chúng ta đều biết, một nhà thôi miên muốn khống chế hoàn toàn đối tượng là một điều không thể. Rất nhiều người đã bỏ ra cả một khoản tiền khổng lồ để theo học những lớp bồi dưỡng như thế, nhưng sau khi học xong thì vô cùng thất vọng, từ đó họ cho rằng nhà thôi miên chỉ là những kẻ lừa đảo cố tình làm ra vẻ.

Thậm chí có người còn thực hiện cái gọi là biểu diễn “thôi miên động vật”. Lợi dụng bản năng giả chết của động vật, làm cho các loài động vật như chó, gà nằm im bất động. Như thế mà cũng gọi là thôi miên? Đúng là hết sức nhảm nhí! Thôi miên là sự giao lưu tâm hồn ở mức độ sâu giữa nhà thôi miên và đối tượng thôi miên, vậy người và chó, gà thì có thể giao lưu cái gì?”

Phía dưới hội trường có tiếng cười, Lăng Minh Đỉnh lắc đầu thở dài: “Những người đó hoặc là chỉ biết đôi chút về thôi miên, hoặc là hoàn toàn chẳng biết gì, họ chỉ mượn danh nghĩa của thôi miên để cầu tư lợi. Vì lợi ích, họ không ngần ngại tìm cách lừa gạt, hậu quả gây ra thì khiến cho cả giới thôi miên phải gánh chịu.”

Các nhà thôi miên ngồi dưới trong hội trường đều gật đầu lia lịa. Những người đến dự đại hội hôm nay đều là những nhân vật tên tuổi trong giới thôi miên, tất nhiên là họ khinh bỉ những kẻ treo đầu dê bán thịt chó. Vì vậy, những lời nói của Lăng Minh Đỉnh đã nhận được sự tán thành sâu sắc của họ.

Trên bục, Lăng Minh Đỉnh dừng lại đôi chút rồi tiếp tục nhấn mạnh: “Thực ra, những điều vừa rồi chưa phải là nghiêm trọng nhất, nếu để cho một người mà tâm địa không trong sáng nắm được kỹ thuật thôi miên đích thực, thì mối nguy hại mà anh ta gây ra mới càng đáng sợ. Những người này sẽ cố ý tìm kiếm tâm huyệt của đối tượng, qua đó đạt tới mục đích tà ác. Có người đã dùng thuật thôi miên để dàn cảnh lừa gạt trên đường, có người dùng thuật thôi miên để lừa dối và bỡn cợt phụ nữ, thậm chí giống như hai vụ án vừa mới xảy ra hai ngày trước, dùng thuật thôi miên để hại mạng người! Những chuyện như vậy tuy không nhiều, nhưng một khi nó xảy ra thì sẽ tạo thành nỗi lo lắng bất an trong dân chúng. Mọi người cứ truyền miệng nhau, thế là thuật thôi miên trở thành phù thủy hại người, nhà thôi miên cũng trở thành ma quỷ thực hiện ma thuật. Tình hình hai hôm vừa rồi chính là như vậy.”

Các nhà thôi miên ở phía dưới quay đầu nhìn các phóng viên ở xung quanh hội trường, trong lòng tự dưng thấy một mối nguy cơ lạ lùng.

Lăng Minh Đỉnh cũng nhìn các phóng viên ấy, rồi khẽ thở dài: “Đó chính là kết quả mà người đó muốn, anh ta muốn mượn lời của dân chúng để hủy hoại danh dự của chúng ta.” Tiếp đó ông đổi giọng, “Cái người có tâm địa hiểm ác đó đương nhiên rất đáng ghét, nhưng chúng ta cũng nên nghĩ một chút: tại sao uy tín của giới này lại yếu ớt đến như vậy? Chúng ta có rất nhiều bạn cùng nghề chính trực, xuất sắc, họ đang ngày đêm dùng thuật thôi miên giúp cho những người cần giúp đỡ, tại sao dân chúng lại không hiểu họ? Thuật thôi miên vừa không phải là phù thủy không có gì không làm được, cũng không phải là thuật lừa gạt cố tạo tiếng tăm. Thuật thôi miên là một môn khoa học, khái niệm này tại sao mãi vẫn không được dân chúng chấp nhận?”

Các nhà thôi miên không khỏi suy nghĩ trước những lời dẫn dắt của Lăng Minh Đỉnh. Một lát sau có người nói: “Loạn quá rồi.”

Lăng Minh Đỉnh lập tức tán đồng: “Đúng thế, loạn quá rồi! Giới không có chuẩn mực, không có sàng lọc khi gia nhập, người làm nghề thiếu tư chất… đó đều là sự thể hiện của hiện tượng rối loạn. Một ngành nghề mà tự thân đã loạn như vậy, thì làm sao có thể khiến người ngoài hiểu được, tin được? Lần này, tôi triệu tập các bạn đến đây, chúng ta mở đại hội các nhà thôi miên này, mục đích chính nhất là muốn bàn bạc với các bạn, làm thế nào để giải quyết cái “loạn” đó.”

Mọi người đều nhìn Lăng Minh Đỉnh, ông đã đưa ra vấn đề này, hẳn trong lòng đã có tính toán.

Nhưng Lăng Minh Đỉnh đã nói: “Muốn trị loạn, thì phải có quản lý, mà muốn có quản lý thì đầu tiên phải có tổ chức. Hiện tại chúng ta cũng có không ít hội thôi miên, nhưng hội nào biết hội ấy. Tôi đề nghị mọi người thống nhất lại, thành lập một hiệp hội mang tính toàn quốc, đặt ra một chương trình của nghề, một bộ tiêu chuẩn gia nhập và hệ thống chứng nhận tư cách nhà thôi miên, để cùng nhau làm cho nghề thôi miên trở nên có ích hơn, mạnh hơn.”

La Phi đứng trong góc hội trường lặng lẽ gật đầu. Suy nghĩ của Lăng Minh Đỉnh rất rõ ràng, ông đã chuyển đòn tấn công của đối thủ thành áp lực mà cả giới phải đối diện, như thế là đã tạo ra không khí hướng tới một kẻ thù chung tại hội trường. Từ đó, việc ông đề nghị thành lập một hiệp hội cũng sẽ dễ dàng được chấp thuận.

Rất nhiều khi nguy cơ từ bên ngoài có thể thúc đẩy sự đoàn kết trong nội bộ, Lăng Minh Đỉnh tỏ ra rất hiểu điều này. Việc tận dụng sức mạnh này rất có ý nghĩa đối với việc chuyển bị động thành chủ động, chỉ có điều không biết những người cùng nghề này có hưởng ứng tích cực hay không.

Trong hội trường, rất nhiều các nhà thôi miên gật đầu bàn tán, xem ra những người ủng hộ Lăng Minh Đỉnh không phải là số ít. Có điều, những người có quyền lên tiếng đều ngồi ở hàng ghế đầu, trong số đó, thế lực mạnh nhất lại là Dương Băng, Chu Hoài Cốc, Tần Thiên. Thái độ của họ có ý nghĩa mang tính quyết định, nhưng ba người đó mặt vẫn cứ đanh lại, nhìn không ra phủ định cũng không tán thành.

Lăng Minh Đỉnh cũng chú ý đến “ba đầu tàu” đó. Chờ cho tới khi những tiếng bàn tán dần dần lắng xuống, ông bèn hỏi thẳng Dương Băng: “Thầy Dương, không biết thầy có tán thành quan điểm của tôi không?”

“Hội thôi miên Trường Giang” do Dương Băng đứng đầu có thể xem như là tiên phong trong nước, bản thân Dương Băng cũng là tiền bối của giới thôi miên. Lăng Minh Đỉnh ném câu hỏi cho ông ta, coi như là một đòn chủ động để xem thái độ của đối phương thế nào.

Dương Băng im lặng một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng: “Việc thành lập một hội thôi miên mang tính toàn quốc, xây dựng chương trình, thống nhất quản lý, nghe ra thì rất hay, nhưng trên thực tế thì là con dao hai lưỡi. Nếu thực hiện không tốt, e rằng sẽ có tác dụng ngược lại.”

“Thế sao?” Lăng Minh Đỉnh hơi nhướn mày, “Những lo ngại của thầy Dương chủ yếu nằm ở đâu ạ?”

Dương Băng đáp: “Hiện tại, ngành thôi miên tuy có phần hơi loạn, nhưng cũng coi như trăm hoa đua nở. Nếu thống nhất lại thì liên quan đến việc xác định một đường lối. Nhỡ mà đường lối đó bị lệch, thì chẳng phải là một mối họa đối với cả ngành hay sao?”

Câu nói này của Dương Báng khiến hội trường lại dậy lên những lời bàn tán. Còn Chu Hoài Cốc ngồi bên cạnh Dương Băng thì hắng giọng, dường như có lời muốn nói.

Lăng Minh Đỉnh đưa tay ra hiệu mọi người yên lặng. Ông cũng sớm đã dự liệu ba người này sẽ không dễ dàng nhượng bộ. Đối phương chịu nói ra đã là một chuyện tốt. Mong mỏi của ông là vì sự phát triển của cả ngành, chỉ cần ông không thấy hổ thẹn với mình về điểm này thì dù có bị đối phương phản bác ông cũng không ngại.

Chu Hoài Cốc nhìn Lăng Minh Đỉnh, nói: “Nếu ông Lăng đã đề nghị mọi người thống nhất, thì chắc cũng đã nghĩ ra đường lối của ngành? Nếu không vướng mắc, đề nghị ông nói ra để mọi người cùng thảo luận.”

Lăng Minh Đỉnh lập tức đáp với vẻ không từ chối: “Thế thì được, tôi xin nói ra ngu kiến của mình, coi như là những gợi ý ban đầu. Theo suy nghĩ của tôi, ngành thôi miên muốn phát triển tốt đẹp, cần phải chú tâm vào mảng điều trị tâm lý. Hiện nay, nhịp điệu cuộc sống càng ngày càng nhanh, áp lực từ các phía rất lớn, rất nhiều người hoặc nhiều hoặc ít đều có những vấn đề về tâm lý, thôi miên chính là biện pháp phát hiện ra các vấn đề tâm lý đó một cách tốt nhất. Thông qua sự dẫn dắt của nhà thôi miên, đối tượng có thể nhận thức lại đối với những ký ức không tốt, từ đó thay đổi thái độ cuộc sống ở mặt tiêu cực. Tôi đã có không ít nghiên cứu lý luận về mặt này và cũng đã viết một số bài.

“Tôi đã đọc bài của anh.” Tần Thiên - một trong “ba đầu tàu” khác lên tiếng, “Đó là những thứ gọi là khái niệm tâm huyệt và tâm cầu, đúng không?”

Lăng Minh Đỉnh gật đầu: “Đúng vậy. Tôi không dám nói là những nghiên cứu của mình cao siêu đến đâu, nhưng việc coi điều trị tâm lý là hướng phát triển của ngành thôi miên có lẽ là không sai lầm. Trên thực tế, các nhà thôi miên trình độ cao đều đi theo con đường này.” Nói đến đây, Lăng Minh Đỉnh bèn đưa tay chỉ Từ Kiện, “Ông Từ đây là nhà đầu tư, ông ấy rất hứng thú với lý luận của tôi. Nếu chúng ta có thể tiến hành thống nhất trên cơ sở đó, lại có được sự trợ giúp lớn của những người như ông Từ, thì việc chấn hưng nghề sẽ hoàn thành nhanh chóng!”

“Ba đầu tàu” ở dưới hội trường đưa mắt trao đổi với nhau, sau đó Dương Băng lên tiếng: “Ông Lăng, hình như ông hơi lạc quan rồi. Theo tôi, có coi điều trị tâm lý là phương hướng phát triển của ngành thôi miên hay không thì còn cần phải bàn bạc. Còn lý luận tâm cầu của ông thì tồn tại những ẩn họa rất lớn, không thể nào mở rộng trong ngành được.”

Nghe câu này, Lăng Minh Đỉnh hơi ngây người. Ông đã lường trước là ba người này sẽ cản trở kế hoạch của mình, nhưng không ngờ đối phương lại nắm lấy phương hướng phát triển của ngành để tấn công. Thực ra, hiện tại các nhà thôi miên đều đang làm công việc điều trị tâm lý, kể cả “ba đầu tàu” cũng không ngoại lệ. Tư tưởng phát triển này lẽ ra không có bất kỳ tranh cãi nào, thế mà ba người này lại giội một gáo nước lạnh, thái độ đi ngược lại ấy có vẻ rất rõ ràng.

Các nhà thôi miên khác trong hội trường đều chụm đầu, ghé tai bàn luận. Từ thái độ của họ thì thấy những người ủng hộ Lăng Minh Đỉnh vẫn chiếm tuyệt đại đa số. Lăng Minh Đỉnh thấy vững tâm hơn, nên lập tức hỏi với vẻ không khoan nhượng: “Xin thỉnh giáo thầy Dương, tại sao điều trị tâm lý lại không thể là phương hướng phát triển của ngành? Thầy nói là lý luận của tôi tồn tại những ẩn họa, những ẩn họa đó ở đâu?”

Dương Băng đáp: “Việc điều trị tâm lý, bản thân nó đã có tính nguy hiểm nhất định. Nếu thao tác không tốt,có khả năng dẫn tới vấn đề tâm lý của đối tượng sẽ càng nghiêm trọng hơn. Hơn nữa, tâm cầu của anh hoàn toàn không phải là điều trị đích thực, vì tâm huyệt của đối tượng không được xóa bỏ thực sự, dùng tâm cầu che đậy ngược lại còn đưa đến hậu quả càng nghiêm trọng hơn.”

“Một khi tâm huyệt đã hình thành thì không thể nào xóa bỏ được.” Lăng Minh Đỉnh đáp, “Thầy nói rằng tâm cầu của tôi không phải là điều trị đích thực, nhưng tôi đã tích lũy rất nhiều ca thành công. Ngày hôm kia, tôi đã dùng tâm cầu để điều trị cho một người đàn ông bị cắn nát mặt, giúp anh ấy lấy lại dũng khí tiếp tục sống.”

Chuyện này đã được lên báo nên rất nhiều người có mặt trong hội trường cũng biết. Lăng Minh Đỉnh dừng lại trong giây lát rồi nói tiếp: “Hôm nay có một phụ nữ có mặt ở đây, cô ấy cũng đã từng là bệnh nhân của tôi. Cô Hạ, cô hãy đứng lên chào mọi người đi.”

Theo tay chỉ của Lăng Minh Đỉnh, mọi người đều quay đầu lại nhìn, thì thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp từ từ đứng dậy, khuôn mặt cô rạng rỡ như ánh mặt trời.

Cô gái đó nói với tất cả mọi người: “Ba năm trước tôi đã từng định tự sát, nhưng thầy Lăng đã làm thay đổi quan điểm của tôi. Vì vậy, tôi rất cảm ơn thầy, cảm ơn thuật thôi miên cao siêu của thầy.”

Cả hội trường đều xôn xao. Thấy một cô gái xinh đẹp như vậy lấy lại cuộc sống mới, làm sao không khiến người khác trầm trồ cho được? Vì thế mà sự ủng hộ của mọi người đối với Lăng Minh Đỉnh lại càng tăng.

Nhưng, “ba đầu tàu” ở hàng ghế trước vẫn không lay chuyển. Dương Băng thậm chí còn không quay đầu lại, ông ta lạnh lùng nói: “Chúng tôi không phủ nhận các ca thành công của anh, nhưng không lẽ không có ca nào thất bại?”

Lăng Minh Đỉnh ngây người: “Nếu có thì xin mời thầy Dương nói rõ, nếu là bệnh nhân thật sự của tôi thì tôi nhất định sẽ không thoái thác, che giấu.”

Dương Băng cúi xuống khẽ trao đổi với Chu Hoài Cốc và Tần Thiên, một lúc sau thì quyết định. Dương Băng đứng dậy, trịnh trọng, nhìn thẳng vào Lăng Minh Đỉnh rồi nói: “Ông Lăng, có một số việc tôi vốn không định nói, nhưng vì đại hội này liên quan đến vận mệnh tiền đồ của cả ngành, nên không thể nào né tránh được. Chúng tôi chỉ định hỏi ông một câu, hy vọng ông trả lời thành thật.”

Từ khẩu khí của đối phương thì biết chuyện mà ông ta muốn hỏi dường như là một vấn đề không bình thường. Lăng Minh Đỉnh chợt thấy rất bất an, nhưng ông vẫn cố kiềm chế cảm xúc của mình, lặng lẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn không có gì khác thường.

“Xin hỏi ông Lăng,” Dương Băng chậm rãi nói, “Vợ của ông vì sao sớm đã qua đời?”

Câu hỏi này giống như một làn sóng xô rất mạnh khiến toàn thân Lăng Minh Đỉnh rung lên. Sắc mặt ông nhợt nhạt, đôi môi không ngừng run, một hồi lâu không thốt lên lời.

“Ông đã từng thực hiện tâm cầu đối với vợ của ông. Nhưng sau đó việc điều trị xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, khiến cho cô ấy đã phải qua đời khi ở tuổi 35. Thứ lý luận chứa đựng ẩn họa nghiêm trọng như vậy làm sao có thể mở rộng ra toàn ngành?” Dương Băng thừa thắng đưa ra đòn cuối cùng, rồi nói như tổng kết: “Vì vậy, xây dựng liên minh nghề là chuyện tốt, nhưng ý tưởng của ông không thể áp dụng được. Chuyện này phải do mọi người cùng ngồi lại cân nhắc kỹ, chứ nhất định không thể vội vàng.”

Lăng Minh Đỉnh cúi đầu, hai cánh tay để trên mép bục của ông cố gắng chống đỡ thân hình dường như muốn khuỵu xuống. So với vẻ lôi cuốn ban đầu, ông hoàn toàn như một người khác. Sự thay đổi đó khiến cho tất cả những người khác trong hội trường đều cảm thấy ngạc nhiên, mọi người xôn xao bàn tán, suy đoán.

Thư ký Viêm bước lên bục, đỡ lấy Lăng Minh Đỉnh, khẽ hỏi với vẻ lo lắng: “Ông Lăng, ông sao thế?”

Lăng Minh Đỉnh lắc đầu, trong lòng rối ren. Một lát sau, ông tập trung ánh mắt, nhìn ba đối thủ ngồi dưới với vẻ phẫn nộ.

Thư ký Viêm biết Lăng Minh Đỉnh không thể nào kiểm soát được tình hình nữa, bèn cúi người sát micro, nói: “Xin lỗi, sức khỏe của ông Lăng có đôi chút vấn đề. Đại hội hôm nay tạm dừng ở đây.” Nói rồi, cô dìu ông Lăng xuống dưới bục.

La Phi đi tới chỗ hai người. Ánh mắt anh đầy vẻ hồ nghi. Lăng Minh Đỉnh nhìn anh cười chua chát, cố gắng nói ra mấy câu: “Đội trưởng La, chúng ta… chúng ta về rồi sẽ nói kỹ.”

La Phi gật đầu. Lúc này, tại đây không phải là nơi nói chuyện.

Nhưng cánh phóng viên thì lại không dễ dàng để cho Lăng Minh Đỉnh rời khỏi, họ ào tới như một bầy ong, ống kính, máy quay thi nhau chĩa vào.

“Ông Lăng, ông có thể nói một chút về tình hình cụ thể khi vợ ông qua đời không?”

“Ông Lăng, có phải liệu pháp tâm cầu của ông đã xảy ra sự cố nghiêm trọng không?”

“Ông Lăng, đại hội sau đấy có tiếp tục tiến hành không?”

… …

Đủ các dạng câu hỏi liên tiếp được đưa ra với Lăng Minh Đỉnh. Ông hoàn toàn không còn tâm trí để trả lời, ông và thư ký Viêm mấy lần rẽ đám đông để rời đi, nhưng cánh phóng viên vây quanh mỗi lúc một đông.

Đúng lúc đó, bỗng nhiên thấy Hạ Mộng Dao từ trong đám đông bước ra, cô lấy thân mình che trước Lăng Minh Đỉnh, cao giọng nói: “Đề nghị các anh chị đừng bám lấy thầy Lăng nữa!”

“Tạch, tạch, tạch!”, tiếng của máy ảnh liên tiếp vang lên, cánh phóng viên không để lỡ, chụp liên hồi.

Hạ Mộng Dao giận dữ nhìn đám phóng viên, quát lên: “Các anh không có người thân à? Người thân của các anh qua đời, các anh nghĩ gi? Thầy Lăng đã khổ như thế rồi, tại sao các anh lại còn khơi dậy vết thương của người ta? Các anh không có sự đồng cảm nào à?”

Các phóng viên vây lấy ở hàng đầu đều là nam giới, nên khi bị một cô gái xinh đẹp chất vấn như vậy thì không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Nhân lúc họ không có lời nào để nói lại, Hạ Mộng Dao nói tiếp: “Các anh hãy nhanh chóng lui ra!” Câu nói này dịu hơn hẳn câu trước, vừa như khuyên vừa như đề nghị. Đồng thời, cô mở to đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt lướt qua mặt của những người đàn ông kia. Những người đàn ông bắt gặp ánh mắt ấy của cô đều như trúng tà, đỏ mặt lên và ngượng ngùng rời đi.

Hạ Mộng Dao quay đầu lại, khẽ nhắc Lăng Minh Đỉnh: “Thầy Lăng, thầy mau đi đi.” Lăng Minh Đỉnh định nói mấy lời cảm ơn, nhưng thư ký Viêm bên cạnh đã kéo ông nhanh chóng rời khỏi đó. Bước chân của thư ký Viêm giận dữ và vội vàng, không biết là muốn tránh cánh phóng viên hay là muốn tránh Hạ Mộng Dao đầy sức quyến rũ kia.

02.

La Phi đi theo Lăng Minh Đỉnh về tòa nhà Mậu Nghiệp. Lăng Minh Đỉnh nhốt mình trong phòng làm việc, phải gần một tiếng sau ông mới mời La Phi vào.

La Phi nhìn thấy vẻ cố gắng điều chỉnh trạng thái tinh thần ở ông, tuy nhiên ông vẫn có vẻ rất mệt mỏi.

“Hẳn anh không thể ngờ được rằng họ lại làm khó mình bằng cách thức ấy?” La Phi hỏi. Nếu như có sự chuẩn bị thì chắc sẽ không thảm hại như vậy.

Lăng Minh Đỉnh không trả lời. Ông hơi nhíu mày, ánh mắt thẫn thờ, dường như vẫn chìm trong những suy nghĩ của mình. Thậm chí La Phi còn ngờ rằng ông vẫn chưa nghe rõ câu hỏi của mình.

Quả nhiên, sau khi lên tiếng, Lăng Minh Đỉnh hoàn toàn không để ý gì đến câu hỏi của La Phi, ông hỏi với vẻ khá đường đột: “Cảnh sát La, anh có thể bắt ba người kia được không?”

“Bắt họ? Tại sao?” La Phi rất không hiểu. Cứ cho rằng ba người kia bị nghi ngờ gây án, nhưng bây giờ mà bắt thì không khỏi có phần hơi quá. Và câu giải đáp tiếp sau của Lăng Minh Đỉnh hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của La Phi.

“Một người trong số họ rất có thể là hung thủ đã hại chết vợ tôi.” Lăng Minh Đỉnh đau đớn nói. Ông cắn chặt môi, mắt nhìn chăm chăm vào vật gì đó trong tay.

Đó là một tấm ảnh. La Phi đứng dậy lại gần nhìn, trong ảnh là một thiếu phụ xinh đẹp, răng trắng môi đỏ, nụ cười quyến rũ. La Phi hỏi như đoán: “Đây là vợ của anh phải không?”

Lăng Minh Đỉnh gật đầu. Ông dùng tay che hình người trong ảnh, như thể làm vậy thì có thể cắt đứt được nỗi đau khổ không nói lên lời.

“Anh nói là chị ấy bị người ta hại chết? Nhưng theo lời họ nói thì việc chị ấy qua đời là có liên quan đến liệu pháp tâm cầu của anh?” La Phi biết đối phương không thích câu chuyện này, nhưng anh không thể không hỏi. Ở hiện trường đại hội, Lăng Minh Đỉnh không phản bác lời nói của Dương Băng, điều đó khiến cho sự việc trở nên rất bí ẩn. La Phi cảm thấy những việc mà mình không biết rất nhiều, anh cần phải hỏi cho rõ ràng.

Lăng Minh Đỉnh im lặng một lúc, rồi khẽ nói: “Họ nói không sai. Nhưng nếu không có kẻ ngầm lên kế hoạch thì vợ tôi đã không bỏ tôi mà đi.”

“Rốt cuộc là như thế nào?”

Lăng Minh Đỉnh dịch tay ra, một lần nữa lại nhìn chăm chú vào tấm ảnh. Một hồi lâu sau, ông ngẩng lên nhìn La Phi, hỏi: “Cô ấy rất đẹp, đúng không?”

La Phi “vâng” một tiếng. Anh hoàn toàn không an ủi Lăng Minh Đỉnh, mà đúng là người phụ nữ trong ảnh rất đẹp.

“Khi chụp bức ảnh này cô ấy đã hơn 30 rồi. Hồi cô ấy còn trẻ, cô ấy còn đẹp hơn.” Lăng Minh Đỉnh chăm chú nhìn La Phi, dường như đang nhấn mạnh một quan điểm quan trọng với anh.

La Phi lại gật đầu, anh hoàn toàn không nghi ngờ câu nói này của Lăng Minh Đỉnh. Thậm chí, anh còn nghĩ thầm, nếu người phụ nữ này trẻ hơn 10 tuổi, có lẽ sẽ không kém Hạ Mộng Dao là bao.

Khóe môi Lăng Minh Đỉnh khẽ nhếch lên, vẻ mặt vô cùng chua chát. “Phụ nữ xinh đẹp…” Rồi ông thì thầm hỏi: “Anh có biết, chuyện mà họ sợ nhất là gì không?”

Gắn với những câu hỏi trước, La Phi đã đoán ra đáp án: “Già đi?”

Lăng Minh Đỉnh thở dài một tiếng: “Đúng thế. Họ sợ sự trôi qua của thời gian, sợ khuôn mặt sẽ dần dần già đi vì nó. Đó là căn bệnh chung thường thấy của phụ nữ, vợ tôi cũng không thoát khỏi điều đó. Đó chính là nguồn cơn của mọi bi kịch.”

La Phi thấy được Lăng Minh Đỉnh sắp nhớ lại chuyện cũ nên im lặng chờ nghe.

“Khi tôi và vợ tôi quen nhau, cô ấy mới chỉ có 21 tuổi, độ tuổi đẹp nhất của người con gái. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy là ở một quán cafe của Long Châu. Tôi nhớ, đó là một buổi hoàng hôn cuối tuần, cô ấy ngồi bên cửa sổ lật xem một cuốn tạp chí. Ánh nắng chiều tà vàng rực chiếu qua cửa sổ, in lên khuôn mặt trắng nõn nà của cô ấy, đẹp tới mức khiến lòng người ngất ngây. Tôi lập tức bị cuốn hút bởi cô ấy. Sau đó chúng tôi quen nhau, mãi tới mấy năm sau, cuối cùng cô ấy cũng trở thành vợ của tôi. Cuộc sống của chúng tôi sau khi kết hôn rất hạnh phúc. Chúng tôi muốn tận hưởng thế giới tươi đẹp chỉ của hai người, 10 năm mà vẫn như ngày nào, không bao giờ thấy mệt mỏi, nhàm chán. Thậm chí, chúng tôi còn bàn với nhau sẽ không sinh con, chỉ cần hai vợ chồng ở bên nhau cho đến hết đời.”

Khi nói đến đây, ánh mắt của Lăng Minh Đỉnh trở nên xa xăm, ông hoàn toàn chìm trong ký ức, vị ngọt ngào của những năm tháng ấy như vẫn còn đâu đây. Có điều, điều tốt đẹp trong hiện thực thì ngắn ngủi, huống chi thế giới của ký ức xa xăm. Đôi lông mày của ông nhanh chóng nhíu chặt lại, lộ rõ vẻ đau buồn không thể nào xua tan đi được.

“Tôi không biết cụ thể là từ khi nào cô ấy bắt đầu thấy sợ vấn đề tuổi tác, nhưng đến khi 30 tuổi thì cô ấy đã có biểu hiện tâm lý rất rõ. Cô ấy trở nên thiếu vui vẻ, thường ngồi ngây người một mình trước gương. Sau đó, cô ấy còn hỏi tôi một số vấn đề, ví dụ như: “Có phải là em không còn xinh đẹp như trước đây không?”, “Có đúng là anh sẽ ở bên em suốt đời không?”, “Liệu anh có thích người con gái khác không?”… Những câu hỏi đó, theo tôi thì chỉ là sợ bóng sợ gió, tôi yêu cô ấy sâu sắc như vậy, sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng tôi càng thề thốt, thì cô ấy lại càng không chịu tin. Cô ấy cứ luôn nghĩ rằng tôi nói dối cô ấy và cứ ép tôi phải “nói thật”, rồi cứ hỏi đi hỏi lại những điều đó, nếu tôi tỏ ra thiếu kiên nhẫn một chút là cô ấy sẽ khóc lóc. Tôi bắt đầu nhận ra rằng, có lẽ cô ấy đã có vấn đề về tâm lý, tôi cần phải có biện pháp giúp cô ấy mới được.”

La Phi lập tức nghĩ đến “biện pháp” mà Lăng Minh Đỉnh nói đến là gì: “Anh đã thôi miên chị ấy?”

Lăng Minh Đỉnh gật đầu: “Đúng thế, tôi đã tiến hành một lần điều trị bằng thôi miên cho cô ấy. Tôi nhanh chóng tìm được tâm huyệt của cô ấy, thì ra cô ấy sợ dung nhan của mình già đi và tôi sẽ không còn say mê cô ấy như trước nữa. Cô ấy cứ lo lắng với vấn đề này, vì vậy trong sâu thẳm tâm hồn khó mà tránh được việc để lại những sang chấn. Sau khi biết được nguyên nhân dẫn đến bệnh, việc tiếp theo đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ. Tôi đã dựng lên một cây cầu trong lòng cô ấy, làm cho cô ấy không còn phải lo lắng với vấn đề đó nữa.”

“Biện pháp cụ thể là gì? Có thể nói được không?”

“Tôi và vợ tôi đều rất thích một nữ minh tinh. Nữ minh tinh đó thuộc tuýp những người thành công muộn, khi cô ấy nổi tiếng thì cũng đã hơn 30 tuổi rổi. Tôi cố ý tìm những bức ảnh hồi còn trẻ khi chưa nổi tiếng của nữ minh tinh đó để làm thành sự so sánh với hình ảnh sau khi người đó thành danh. Chúng tôi đều cho rằng sau khi nữ minh tinh đó trưởng thành rồi thì mới có vẻ quyến rũ của phụ nữ. Tôi đã đem cảm giác đó chắp ghép lại để vợ tôi tin rằng tuổi tác hoàn toàn không làm mất đi sự quyến rũ vốn có của cô ấy, tôi sẽ càng ngày yêu cô ấy, những cô thiếu nữ trẻ hoàn toàn không thể so sánh được với cô ấy.”

“Vâng”, La Phi hiểu suy nghĩ của Láng Minh Đỉnh, rồi hỏi: “Vậy, kết quả thế nào?”

“Kết quả rất tốt. Vợ tôi lấy lại sự tự tin, sự tự tin đó không phải chỉ ở trước mặt tôi mà còn cả trong tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Có một thời gian cô ấy đã từng sợ ra khỏi cửa, nếu nhất định phải đi thì phải trang điểm rất lâu. Nhưng sau điều trị của tôi, cô ấy hoàn toàn lấy lại sự tự tin, cô ấy tự tin thể hiện sự quyến rũ của thiếu phụ, cảm giác đó giống như là được sống lại. Nhờ đó mà đời sống hôn nhân của chúng tôi như trải qua tuần trăng mật thứ hai.” Nhớ lại những ngày tháng hoàng kim đó, khuôn mặt của Lăng Minh Đỉnh hiện lên vẻ biểu cảm phức tạp nửa vui nửa buồn.

Quá trình có kết quả, thế mà kết quả lại là một bi kịch. La Phi đành hỏi tiếp: “Sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sau đó xảy ra một chuyện…” Lăng Minh Đỉnh trầm giọng nói: “Tôi đã từng nghĩ rằng đó là một sự cố ngoài ý muốn, nhưng thực ra, đó là một âm mưu đáng sợ.”

La Phi biết rằng phần quan trọng nhất sắp được tiết lộ, nên nín thở lắng nghe. Lăng Minh Đỉnh nhắm mắt lại, lấy tay khẽ bóp trán. Ông sắp đến với những trải nghiệm đau khổ nhất đời trong ký ức, ông cần phải lấy đủ dũng khí thì mới có thể tiến vào đó.

La Phi cứ lặng lẽ chờ. Không biết bao lâu sau, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng thở dài của Lăng Minh Đỉnh. Ông mở mắt, bắt đầu tiếp tục kể.

“Đó là chuyện 5 năm trước. Khi đó vợ tôi đã 35 tuổi. Dung nhan của cô ấy dần dần già đi, nhưng tình yêu của tôi đối với cô ấy thì không hề suy giảm. Trong mấy năm đó, để ngăn tâm bệnh của cô ấy tái phát, tôi tiếp tục tiến hành mấy lần thôi miên với cô ấy. Cây cầu trong lòng được xây dựng năm trước tiếp tục được củng cố. Chà, tôi cứ tưởng rằng cây cầu ấy sẽ mãi mãi không sụp đổ. Nhưng tục ngữ có một câu rất hay: Tổ kiến hổng sụt toang đê vỡ. Một khi có người rắp tâm với nền móng của cây cầu ấy thì sự sụp đổ của nó chỉ là trong chốc lát.”

Ngày 11 tháng 6 hàng năm là kỷ niệm ngày chúng tôi quen nhau, theo lệ, mỗi khi đến ngày này chúng tôi lại trở về quán cafe chúng tôi gặp nhau lần đầu năm đó, gọi hai tách cafe rồi cùng ngồi nhâm nhi, cùng ôn lại những khoảnh khắc đẹp đẽ khi quen nhau. 5 năm trước cũng vậy, hôm đó chúng tôi đến quán cafe ấy vào buổi hoàng hôn. Vì đã là vợ chồng trung tuổi rồi, nên chẳng cần phải oanh oanh, yến yến mà cứ ngồi đối diện nhau một lúc là được. Cũng giống như năm xưa, tôi gọi cafe và uống, còn vợ tôi thì lật xem tạp chí, tất cả mọi thứ đều rất bình thường. Ngay sau đó, có một vị khách đến, sự xuất hiện của vị khách này đã hủy hoại cuộc sống của chúng tôi.

Đó là một cô gái trẻ, cô ấy ngồi ở chỗ bên cạnh cửa sổ cách chúng tôi không xa. Vị trí lúc đó là tôi ngồi đối diện, còn vợ tôi thì ngồi quay lưng lại với cô ấy. Cũng có nghĩa là tôi có thể nhìn thấy cô gái, còn vợ tôi thì không nhìn thấy. Lúc mới đầu, tôi chỉ nhìn qua cô gái ấy, nhưng rồi tôi nhanh chóng bị cô ấy thu hút, sau đó thì không sao rời mắt đi được.”

Một người đàn ông lớn tuổi rất yêu vợ, tại sao lại có thái độ đó? La Phi không nén được xen vào hỏi một câu: “Cô gái đó rất xinh đẹp à?”

“Tất nhiên là xinh đẹp, nhưng xinh đẹp không phải là mấu chốt của vấn đề.” Lăng Minh Đỉnh trịnh trọng nói, “Mấu chốt là ở dung mạo, khí chất, cách ăn mặc đều rất giống với vợ tôi hồi còn trẻ. Khi cô ấy ngồi bên cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, tôi thực sự có cảm giác như xuyên không, dường như lại thấy người yêu khi mới quen hơn 10 năm trước.”

Nói như vậy thì La Phi đã hiểu, chả trách mà Lăng Minh Đỉnh bỗng nhiên bị một cô gái lạ thu hút. Nhưng anh lắc đầu, nói: “Có điều, chuyện đó đó cũng rất lạ, làm gì có chuyện ngẫu nhiên đến thế?”

Lăng Minh Đỉnh cười đau khổ đáp: “Đúng là rất lạ. Nhưng lúc đó tôi như bị cuốn vào đó, nên không kịp suy nghĩ kỹ. Tôi chỉ còn biết nhìn cô gái ấy một cách tham lam, tiếc rằng không thể biến mình thành người của hơn 10 năm trước.”

La Phi hơi nhíu mày, hỏi: “Vậy, lúc đó vợ anh tỏ ra như thế nào?”

“Cô ấy vẫn lật xem tạp chí, dường như hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cô gái kia. Trong khoảng thời gian đó có mấy lần tôi thấy tội lỗi, lấm lét đưa mắt quan sát phản ứng của vợ tôi, nhưng thấy cô ấy không có gì bất thường. Mãi cho tới khi xem hết cuốn tạp chí đó, cô ấy mới ngẩng đầu lên, tôi cũng vội ngồi ngay ngắn, giả bộ như mải uống cafe, không dám nhìn cô gái kia nữa.” Nói đến đây, Lăng Minh Đỉnh tự lấy làm hổ thẹn, nói: “Vợ tôi đặt cuốn tạp chí xuống xong, hỏi tôi hai câu. Hai câu hỏi đó bây giờ nghĩ lại thì thấy đều có ý tứ sâu xa, nhưng lúc đó tôi lại không hề nhận thấy.”

“Chị ấy hỏi gì?”

“Đầu tiên cô ấy hỏi: “Sao cốc cafe của anh vẫn chưa uống hết?”, tôi trả lời lấp liếm: “Nóng quá”. Sau đó cô ấy lại hỏi: “Vừa rồi anh nhìn gì vậy?”, tôi do dự một lát, nhưng vừa đúng lúc đó cô gái kia đứng lên rời đi, còn tôi thì chắc chắn rằng vợ tôi không nhìn thấy cô ấy, thế nên mỉm cười nói dối rằng: “Anh thì có thể nhìn gì được, tất nhiên là anh nhìn em rồi.”

La Phi thở dài, nói: “Anh không nên nói dối mới phải.”

“Đúng vậy, tôi không nên nói dối. Nhưng đó thật sự chỉ là một… một lần nói dối thiện chí.” Lăng Minh Đỉnh biện bạch cho mình, giọng nói đầy vẻ ân hận, “Vợ tôi vốn rất nhạy cảm, tâm huyệt của cô ấy vẫn ở đó. Tôi làm sao dám để cho cô ấy biết tôi vừa mới bị một cô gái trẻ cuốn hút!”

La Phi cũng cảm thấy bất lực, đành chuyển chủ đề, tiếp tục hỏi: “Tiếp sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

Lăng Minh Đỉnh im lặng trong dòng ký ức đau khổ, một lát sau mới nói: “Lẽ ra sau khi uống hết cafe thì hai chúng tôi nên rời khỏi đó. Nhưng hôm đó vợ tôi nói muốn ngồi thêm một lúc nữa và bảo tôi cứ về trước. Tôi muốn ở lại cùng cô ấy, nhưng cô ấy nói muốn tiếp tục xem sách, nếu tôi cứ ngồi trước mặt thì sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung của cô ấy, thế là tôi đành rời đi.”

La Phi thầm kêu lên trong lòng. Buổi chiều muộn 5 năm trước, người đàn ông này đúng là mắc hết sai lầm này đến sai lầm khác. Nhưng anh biết Lăng Minh Đỉnh đã rất trách mình rồi nên không nỡ nói ra những suy nghĩ trong lòng mình nữa.

Nhưng dường như Lăng Minh Đỉnh đã thấy được những suy nghĩ của anh, ông chủ động đưa vấn đề: “Lúc đó đầu óc tôi thật sự thấy rối ren… Anh có biết vì sao tôi rời khỏi đó không?”

La Phi suy nghĩ một lúc, rồi đoán: “Anh cảm thấy cô gái kia vẫn chưa đi xa, đi ra ngoài một lát chưa biết chừng sẽ gặp lại cô gái đó?”

Lăng Minh Đỉnh gật đầu, đáp: “Mặc dù anh không ở đó nhưng chẳng có gì giấu được anh. Lúc mới đầu anh đã cảm thấy sự xuất hiện của cô gái đó rất lạ kỳ, tiếp đó anh lại nghi ngờ vợ tôi, đúng không? Anh thật quá lý trí, quá tỉnh táo. Nếu tôi có được một nửa như anh, thì bi kịch cuối cùng có lẽ đã không xảy ra.”

La Phi đáp: “Người trong cuộc thường lẫn, người ở ngoài thì sáng.”

“Thôi được, vậy nói về vợ tôi vậy.” Lăng Minh Đỉnh tiếp tục kể: “Sau khi tôi rời quán cafe, vợ tôi mở một lọ an thần, đổ thuốc vào trong cốc cafe của mình. Rồi cô ấy nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa sổ, nhấm nháp từng ngụm cafe cho đến hết. Hơn một giờ sau tôi quay trở lại quán, thì thấy người vợ yêu quý của tôi gục trên bàn và đã ngừng thở.”

Khi câu chuyện đến hồi đau thương nhất, Lăng Minh Đỉnh dường như lại trở nên bình tĩnh nhất. Ông chậm rãi kể lại câu chuyện có liên quan đến mình giống như một người đứng bên quan sát. Nhưng La Phi cảm thấy rất rõ nỗi đau đớn trong tâm khảm ông, đó là một nỗi tuyệt vọng cùng cực giống như cái chết.

Một lát sau, La Phi thở dài, hỏi: “Chị ấy đã rời xa như thế? Đến một câu cũng không để lại?”

“Cô ấy để lại một câu.” Lăng Minh Đỉnh ngẩng đầu nhìn La Phi, sau đó lật tấm ảnh trên bàn, rồi chậm rãi đẩy đến trước mặt La Phi, “Đây là bức ảnh cô ấy để lại trên bàn của quán cafe, đây là câu nói cuối cùng cô ấy để lại cho tôi.”

La Phi nhìn thấy ở mặt sau của tấm ảnh có dòng chữ mềm mại.

“Anh thân yêu, anh đã lừa dối em.”

Một nỗi đau thấu tim gan chứa đựng trong từng chữ, dù đã mấy năm rồi nhưng nó giống như một thứ rượu mạnh càng để lâu càng nồng.

Đúng vậy, Lăng Minh Đỉnh đã lừa dối vợ mình. Nhưng La Phi tin, khi người phụ nữ ấy viết câu này, chữ “lừa dối” mà chị ấy chỉ không phải là hai câu nói trong quán cafe, mà là chỉ tâm cầu mà Lăng Minh Đỉnh đã dựng lên trong lòng chị. Nền tảng duy trì tình cảm trong tâm cầu hôm đó đã sụp đổ, lòng kiêu hãnh và tự tin của phụ nữ cũng sụp đổ theo, thậm chí bao gồm cả toàn bộ hy vọng đối với cuộc sống hôn nhân của chị.

La Phi lật lại mặt chính của tấm ảnh, anh hy vọng cũng có thể thay đổi tâm trạng của Lăng Minh Đỉnh. Bây giờ không phải là lúc đắm chìm trong đau khổ, vẫn còn quá nhiều điểm nghi vấn phải làm rõ.

“Sự xuất hiện của cô gái kia không phải là ngẫu nhiên, mà là do vợ anh cố ý sắp đặt. Chị ấy muốn thử anh, đúng không?” Điều này dường như đã được khẳng định trong lòng La Phi, nhưng anh vẫn muốn có sự xác nhận từ miệng của người trong cuộc.

Lăng Minh Đỉnh đáp: “Đúng vậy.”

“Nói như vậy…”, La Phi trầm ngâm nhìn Lăng Minh Đỉnh một cái, rồi nói: “Tâm cầu của anh đúng là có lỗ hổng.”

Khóe mắt Lăng Minh Đỉnh khẽ giật giật, ông rất nhạy cảm đối với vấn đề này.

La Phi giải thích thêm quan điểm của mình: “Vợ anh đã sắp xếp tình huống đó để thử anh, chứng tỏ chị ấy không tin anh hoàn toàn. Nếu tâm cầu của anh hoàn mĩ, thì tình huống này đã không xảy ra.”

Lăng Minh Đỉnh im lặng không nói. La Phi nghĩ một lúc, lại hỏi: “Sau đó, anh có đi tìm gặp cô gái kia không? Có hỏi cô ấy rốt cuộc là vì sao không?”

“Tất nhiên là tôi có đi tìm, nhưng không tìm thấy.” Lăng Minh Đỉnh dừng lại một lát, rồi nói thêm với giọng nhấn mạnh: “Tôi đã dùng tất cả mọi cách mà tôi có thể nghĩ ra, nhưng không có chút manh mối nào.”

La Phi “ồ” một tiếng, anh chìm trong những ý nghĩ mới, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị.

Lăng Minh Đỉnh thấy thế hỏi: “Anh đã nghĩ ra gì rồi?”

La Phi hỏi lại: “Lúc trước anh nói, chuyện này có người ngầm lên kế hoạch?”

Lăng Minh Đỉnh gật đầu: “Bây giờ thì anh cũng tin rồi?”

“Nếu chỉ đơn thuần là vợ anh và cô gái kia sắp đặt tình huống, thì chắc chắn trước đó họ phải có liên hệ chặt chẽ với nhau. Sau đó anh tìm mọi cách đi tìm cô gái kia, nhưng lại không thấy chút manh mối nào, điều này thực sự không hợp lý.” La Phi phân tích, “Vì vậy, tình huống này chắc chắn phải có người đứng sau điều khiển. Vợ của anh chỉ là người tham gia, chứ không phải là người lên kế hoạch, chị ấy biết cô gái ấy, nhưng không có tiếp xúc trực tiếp với cô ta.”

Lăng Minh Đỉnh tán thành: “Anh nói rất có lý. Có điều, lúc đầu tôi không nghĩ được sâu như vậy… Lúc đó, tôi chỉ thấy tự trách và ân hận, hoàn toàn không còn tinh thần để nghĩ những thứ khác.”

“Vậy, bắt đầu từ khi nào anh cảm thấy không bình thường?”

“Một năm trước.”

Một năm trước? Có nghĩa là 4 năm sau khi vợ Lăng Minh Đỉnh qua đời? La Phi cảm thấy lạ lùng. Vì, thời gian đó cách hơi xa, thông thường, sự phán đoán đối với sự việc của một người nếu trong 4 năm mà không có thay đổi, có nghĩa là mãi mãi cũng sẽ không thay đổi. Nhưng Lăng Minh Đỉnh đã chợt tỉnh ngộ sau 4 năm, trừ phi giữa chừng đã xảy ra chuyện gì đó và nó đã nhắc nhở ông.

Tiếp sau đó, Lăng Minh Đỉnh đúng là nhắc đến chuyện đó. Ông hỏi La Phi: “Năm ngoái trên tỉnh có xảy ra một vụ án, không biết anh có nghe nói đến không?”

“Vụ án nào?”

“Một phụ nữ đòi ly hôn với chồng, trong tâm lý có vấn đề, người nhà nhờ một nhà thôi miên chữa cho chị ta. Kết quả là trong lần chữa trị cuối c