Chương 5 1
Từ Long Châu lên tỉnh mất 4 tiếng đi xe. Trần Gia Hâm lái xe, La Phi và Lăng Minh Đỉnh tranh thủ chợp mắt trong lúc xe chạy. Buổi sáng xuất phát, đến trưa thì tới nơi. Đi đường dài cũng mệt và đói, ba người tìm một khách sạn dừng chân, sau đó ra ngoài đi ăn.
Họ tìm đại một quán ăn bên lề phố, chẳng cần cao cấp, miễn sạch sẽ là được. Trong lúc ngồi chờ chủ quán mang món ăn lên, La Phi tiện tay cầm tờ báo trên bàn lên, lướt qua một chút rồi đưa đến trước mặt Lăng Minh Đỉnh, nói: “Ông lại lên báo rồi này.”
Lăng Minh Đỉnh cũng đã sớm dự liệu điều đó, ông mỉm cười đau khổ, đón lấy tờ báo, quả nhiên ở vị trí dễ đập vào mắt là một tít chữ đen: “Đại hội các nhà thôi miên Long Châu một lần nữa lại dậy sóng về mối nghi ngờ thuật trị liệu tâm lý gây tử vong.”
Lăng Minh Đỉnh cầm tờ báo lên đọc kỹ, lông mày càng lúc càng nhíu chặt lại. Trong bài viết đó không chỉ thuật lại tình hình rối loạn trong hội trường đại hội mà còn viết về cả quá trình vợ ông tự sát 5 năm trước. Không cần nói cũng biết là Dương Băng và những người kia đã chấp nhận phỏng vấn của phóng viên. Ba người đó vốn có tâm lý phản đối đại hội, lại bị người đàn ông bí ẩn thôi miên tẩy não, bây giờ đã kiên quyết đứng về phía đối lập với ông, trở thành lãnh tụ phản đối công khai của phe chống Lăng Minh Đỉnh.
Cố nén cơn phẫn nộ để đọc hết bài báo xong, Lăng Minh Đỉnh thở dài, ném tờ báo xuống mặt bàn. Trần Gia Hâm cũng vươn người nhìn rồi than: “Những phóng viên đó thật là vô duyên, ông nhìn tấm ảnh đăng kèm mà xem.”
Bức ảnh đính kèm chụp cảnh Hạ Mộng Dao đang ngăn cánh phóng viên. Lúc đó, Hạ Mộng Dao dang hai tay lấy thân mình che lấy người Lăng Minh Đỉnh, nên ông chỉ còn lộ ra nửa cái đầu, trông điệu bộ hết sức thảm hại. Bên cạnh tấm ảnh còn có một dòng giải tích: “Trong đại hội, Lăng Minh Đỉnh đã gặp muôn vàn khó khăn từ mọi phía, cô gái xinh đẹp can đảm này dường như là người duy nhất ủng hộ ông.”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến Tiểu Hạ?” Lăng Minh Đỉnh phẫn nộ đập bàn, “Bọn họ vô cớ đăng ảnh người khác lên báo, đúng là quá thể quá!”
“Phóng viên là như thế, cứ thu hút được nhiều người đọc là làm thôi. Tiểu Hạ xinh đẹp như vậy, đúng là đề tài mà họ mong ước mà.” Trong lúc La Phi nói thì người phục vụ mang đồ ăn của ba người lên. La Phi cất tờ báo đi, tiện thể chấm dứt câu chuyện, bảo mọi người: “Thôi, ăn cơm đi!”
Ăn cơm xong, ba người đến ngay đội cảnh sát hình sự của tỉnh. Vì vụ án này không thuộc phạm vi quản lý của La Phi, hơn nữa phía cảnh sát cũng đã kết thúc vụ án nên La Phi không tiện công khai điều tra. Anh đành phải tìm một người quen là cảnh sát tỉnh, nhờ người đó photo cho một bản tài liệu có liên quan về vụ án. May mà vụ án đó không làm cho địa phương quá quan tâm, tài liệu có liên quan cũng không thuộc dạng văn bản bí mật. Người quen của La Phi đưa cho anh bản photo, còn nhiệt tình mời anh ăn tối cùng. La Phi từ chối khéo, nói một là không muốn mất thời gian, hai là không muốn để lộ những động tĩnh không cần thiết và không muốn thêm phiền hà cho bạn.
Ba người cầm bản photo về khách sạn đọc và nghiên cứu kỹ. Qua con mắt của cảnh sát tỉnh, mọi nguồn cơn của vụ án năm ngoái dần dần hiện ra.
Nhân vật chính trong câu chuyên là một phụ nữ tên là Hứa Lệ, khi vụ án xảy ra khi chị ta qua tuổi 43. Chồng của chị ta là Cố Đại Bằng, nhiều hơn chị ta 3 tuổi. Hai vợ chồng có một con trai tên là Cố Phán Phán, khi vụ án xảy ra 17 tuổi.
Hai vợ chồng Hứa Lệ là công nhân nhà máy nghỉ hưu non, sau đó mở một gánh hàng ăn để sinh sống, sau nhiều năm làm ăn vất vả, việc kinh doanh dần khá lên, từ gánh hàng ăn rồi đến quán ăn, từ quán ăn lên nhà hàng, và cuối cùng họ đã có được một khách sạn có tiếng tăm trong tỉnh. Tuy nhiên, sau khi cuộc sống vật chất khá hơn thì tình cảm hai vợ chồng lại bắt đầu rạn nứt.
Đầu tiên là việc Cố Đại Bằng có bồ bịch ở bên ngoài, họ lén lút quan hệ được hai năm thì bị Hứa Lệ phát hiện ra, thế là một cuộc chiến tranh trong gia đình đã nổ ra. Lúc mới đầu là các cuộc cãi vã liên miên, sau đó thì là đòi ly dị. Trong suốt quá trình đó cả hai bên đều phải chịu sự giày vò nghiêm trọng cả mặt tinh thần lẫn thể xác, nhất là Hứa Lệ. Từ một người phụ nữ nhiệt tình, cởi mở, chị ta trở thành người rất nhạy cảm và suy nhược thần kinh. Trong quá trình ly hôn chia tài sản, mâu thuẫn của hai người càng trở nên gay gắt. Hứa Lệ không còn tin tưởng ở bất cứ ai, như thể cả thế giới này đều là kẻ thù của chị ta. Trong hoàn cảnh đó, bố mẹ của Hứa Lệ đã mời nhà thôi miên Ngô Nhuệ đến tiến hành điều trị tâm lý cho con gái. Nhưng, việc điều trị chưa đạt đến kết quả như mong muốn thì Hứa Lệ thậm chí coi Ngô Nhuệ như là kẻ thù. Hơn nữa, quan điểm của chị ta cũng ngày càng trở nên cực đoan hơn, cho rằng tất cả mọi người đều muốn hại chết mình. Bố mẹ của Hứa Lệ thấy tình hình nghiêm trọng, nên đã định đưa chị ta đến bệnh viện tâm thần. Nhưng Ngô Nhuệ không nản chí, anh ta thuyết phục bố mẹ Hứa Lệ cho mình một cơ hội cuối cùng. Thế là vào buổi chiều ngày 13 tháng 9 năm ngoái, Ngô Nhuệ lại đến nhà Hứa Lệ, định tiến hành thôi miên cho Hứa Lệ. Lúc đó chỉ có hai người trong thư phòng, nhưng 20 phút sau, những người ở bên ngoài nghe thấy tiếng của Hứa Lệ kêu to: “Tại sao anh lại muốn hại tôi!” Tiếp đó thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Ngô Nhuệ: “Cứu với!” Người nhà đẩy cửa xông vào thì thấy trên người Ngô Nhuệ có mấy nhát dao và đã gục xuống vũng máu. Còn Hứa Lệ thì cầm một con dao sắc, nhìn người nhà vừa chạy vào bằng ánh mắt căm thù. Bố của Hứa Lệ vừa khuyên bảo vừa bước lên, định giằng lấy con dao trong tay chị ta. Nhưng Hứa Lệ đã kêu lên: “Tất cả các người đều muốn hại tôi!” Rồi kêu liền mấy tiếng và chạy ra ban công, nhảy qua cửa sổ. Nhà Hứa Lệ cao 9 tầng, cú nhảy đã khiến chị ta tử vong tại chỗ.
Sau khi nhận được tin báo, 10 phút sau cảnh sát đã đến nơi xảy ra vụ án. Qua những lời làm chứng của người nhà Hứa Lệ, cảnh sát đoán định đây là sự cố ngoài ý muốn, bệnh nhân tâm thần giết người xong thì tự sát.
Sau đó pháp y cũng có những kết luận tương tự. Đầu tiên, xét theo dấu vết tại hiện trường, Ngô Nhuệ đúng là bị Hứa Lệ đâm chết, điều này thì không nghi ngờ gì. Hơn nữa, mọi biểu hiện của Hứa Lệ trước khi vụ án xảy ra đều chứng minh chị ta là một người mắc chứng “hoang tưởng bị người khác bức hại”. Loại bệnh này là một trong những chứng thần kinh phân liệt, phần lớn phát bệnh trong tình huống gặp trắc trở hoặc áp lực tinh thần quá lớn. Người bệnh tin chắc rằng mình bị bức hại, theo dõi, thậm chí là bị âm mưu có liên quan đến mạng sống, vì thế mà họ trở nên rất thận trọng, lúc nào cũng đề phòng, chỉ cần một hiểu lầm nho nhỏ cũng bị họ khuếch đại lên và trở thành nguyên nhân khiến người bệnh lên cơn hoang tưởng. Tình hình đó nếu không được giải quyết, người bệnh sẽ dùng biện pháp cực đoan nhất để chống lại đối với kẻ thù trong thế giới hoang tưởng của họ. Kết cục cuối cùng của Hứa Lệ chính là như vậy.
Trên đây là quá trình về vụ án mà trong hồ sơ của cảnh sát ghi lại. Nhưng La Phi biết, những ghi chép đó hoàn toàn không phải là toàn bộ sự thật của sự việc, có một nhân vật bí hiểm luôn ẩn nấp trong bóng tối và thoát khỏi tầm mắt của cảnh sát tỉnh. Muốn tìm được người đó, La Phi phải thực hiện một chuyến thăm hỏi đối với tất cả những người có liên quan.
Trong cuốn hồ sơ đó có ghi phương thức liên hệ với những người có liên quan, có điều, liên hệ với họ như thế nào thì phải cân nhắc. Vì chuyến đi này của La Phi về mặt trình tự là không hợp pháp, nếu đối phương có tâm lý chống đối không muốn nói chuyện thì cũng không thể nào ép được.
Sau khi biết những đắn đo của La Phi, Lăng Minh Đỉnh cười, nói: “Anh không cần phải lo. Anh muốn hẹn ai thì để tôi gọi điện. Họ chắc chắn sẽ đồng ý gặp mặt. Gặp mặt xong, anh nói chuyện trước, nếu họ không phối hợp, thì để tôi thay.”
Nghe thế, La Phi thấy yên tâm ngay. Anh biết khả năng của Lăng Minh Đỉnh, trước mặt một đại sư thôi miên như vậy, người bình thường khó mà giấu được bí mật gì.
Người đầu tiên mà La Phi muốn hẹn gặp là Cố Đại Bằng, chồng của Hứa Lệ. Vì trong số những người có liên quan, chỉ có Cố Đại Bằng mới có mâu thuẫn lợi ích trực tiếp với Hứa Lệ. Nếu nói rằng cái chết của Hứa Lệ là kết quả âm mưu của người khác, thì Cố Đại Bằng chính là nghi phạm đầu tiên trong đó.
Lăng Minh Đỉnh đã hẹn được Cố Đại Bằng một cách thuận lợi. Hai bên thống nhất 9 giờ sáng mai gặp nhau, địa điểm là ở khách sạn Ngân Đô, nơi hai vợ chồng Cố Đại Bằng kinh doanh.
Khách sạn Ngân Đô nằm ở “quảng trường ăn ngon” phía đông nam tỉnh lỵ, đây là khu đất vàng tập trung các nhà hàng ẩm thực. Hai vợ chồng Cố Đại Bằng đều bắt đầu lập nghiệp ở đây, có thể thấy việc làm ăn của họ khá quy mô. Tuy nhiên, khi đói nghèo vợ chồng có thể hoạn nạn cùng chia sẻ, nhưng khi giàu có rồi thì chưa chắc đã cùng chung ngọt bùi. Những vui buồn, hợp tan của đời người thường không ngừng xoay chuyển trong sự kích thích của tham vọng.
Cố Đại Bằng năm nay 47 tuổi, đầu hói, bụng cũng đã bắt đầu phệ, nhìn có vẻ già trước tuổi. Sau khi cả hai bên cùng ngồi xuống, câu đầu tiên người này hỏi La Phi là: “Anh là cảnh sát à?”
“Đúng vậy.” Để xóa tan sự nghi ngại của đối phương, La Phi bổ sung: “Chúng tôi đang điều tra về một vụ án khác, có một số tình hình có liên quan đến vợ của anh nên cần hỏi anh một chút.”
“Ồ, vâng.” Cố Đại Bằng hơi trề môi, tỏ vẻ hơi thất vọng, “Thế mà tôi cứ tưởng là điều tra lại sự việc đó.”
Nghe câu nói đó, La Phi cảm thấy ngay có điều gì đó không bình thường, anh lập tức hỏi lại: “Vụ việc năm ngoái vẫn còn điều gì phải điều tra à?”
“Đối với các anh có lẽ không còn nữa, nhưng đối với tôi thì có.” Cố Đại Bằng lẩm bẩm với vẻ bất mãn, “Các anh nên điều tra sự việc thật triệt để, để trả lại sự trong sạch cho tôi.”
“Anh cảm thấy không rõ ràng ở điểm nào?”
“Về chuyện ly hôn chia tài sản. Bây giờ bọn họ cho rằng Cố Đại Bằng này vì một chút tài sản mà dồn vợ phải chết. Tôi bị oan, dù cho tôi không có lương tâm đến cỡ nào thì cũng không thể làm chuyện đó. Huống chi, con trai tôi còn sống với mẹ nó, tôi dù có không nghĩ đến tình vợ chồng đi nữa thì cũng không thể bỏ mặc con trai!” Cố Đại Bằng phẫn nộ nói như thể anh ta rất ấm ức.
“Họ là chỉ những ai?”
Cố Đại bằng hừ một tiếng: “Thì là hai người già ấy.”
“Ý anh muốn nói đến bố mẹ của Hứa Lệ?”
“Vâng.”
La Phi cân nhắc một lúc rồi nói: “Tôi cảm thấy họ nghĩ như vậy cũng bình thường thôi. Vì suy cho cùng thì xét về kết quả, anh vẫn là người được lợi lớn nhất.”
Câu nói của La Phi chỉ như vậy, nhưng ẩn ý sâu trong đó thì ai cũng rõ. Vì Cố Đại Bằng có lỗi nên Hứa Lệ mới đòi ly hôn, chuyện này về lý mà nói là lỗi tại Cố Đại Bằng. Nếu để tòa án phán quyết, thì việc phân chia tài sản tất nhiên sẽ không có lợi cho Cố Đại Bằng. Bây giờ, Hứa Lệ đã chết rồi, tài sản của hai bên phần lớn thuộc về Cố Đại Bằng, hơn nữa, việc anh ta đi tìm bạn đời mới cũng không còn bị trói buộc nữa, bất cứ ai xem xét về chuyện này thì cũng đều thấy không công bằng.
Nhưng Cố Đại Bằng thì lại hoàn toàn không chấp nhận được cách nói đó, anh ta đập bàn lớn tiếng, vẻ kích động: “Các người đúng là không hiểu gì, chỉ biết nói bừa! Cái gì mà tôi được lợi lớn nhất? Vợ tôi chết rồi, bố mẹ vợ thì suốt ngày bám lấy tôi để gây chuyện, con trai cũng coi tôi như kẻ thù, như thế mà gọi là lợi à?”
Nếu có một số vấn đề đối phương không chịu nhìn thẳng vào thì La Phi đành phải nói toạc ra: “Nhưng anh đã được phần tài sản lớn hơn, chẳng phải thế là gì?”
“Vì thế tôi mới nói anh không hiểu gì mà!” Cố Đại Bằng trừng mắt nhìn La Phi, sau đó mới giận dữ nói: “Trước khi chết, vợ tôi đã đồng ý để lại tất cả tài sản cho tôi và ra đi hai bàn tay trắng! Bây giờ cô ấy chết rồi, tôi còn phải chia một phần tài sản cho bố mẹ cô ấy, anh nói xem, tôi được lợi hay là thiệt thòi?”
“Sao cơ?” Đây là một tình huống bất ngờ, La Phi cũng không nén được ngây người ra, “Chị ấy muốn ra đi hai bàn tay trắng?”
“Đúng vậy, lần trước tôi cũng đã nói với người cảnh sát đó, nhưng anh ta hoàn toàn không ghi vào trong tài liệu kết thúc vụ án. Anh ta nói, chuyện đó không có liên quan nhiều đến vụ án. Không liên quan nhiều đến các anh, nhưng liên quan nhiều đến tôi! Chuyện này không nói rõ thì tôi còn phải chịu tiếng xấu đến bao giờ?”
La Phi đã hiểu tại sao mà Cố Đại Bằng tỏ thái độ thù địch với phía cảnh sát như vậy, thì ra là họ đã không giải thích rõ ràng cho bố mẹ của người chết. Có điều, chuyện này rất không hợp lý, hơn nữa không phù hợp với ghi chép trong hồ sơ của phía cảnh sát. La Phi cần phải hỏi thêm mới được. “Chẳng phải hai người vì chuyện phân chia tài sản mà cãi nhau mãi sao? Tại sao lại nói là Hứa Lệ muốn ra đi bằng hai bàn tay trắng?”
“Lúc mới bắt đầu thì cãi nhau, sau đó thì không cãi nhau nữa. Anh hỏi tôi tại sao à? Hừ, chuyện này nói ra thì đúng là khó nghe, con người ta cái chết là chuyện lớn…” Cố Đại Bằng cố ý dừng lại, thấy không ai tiếp lời mình bèn tự nói tiếp, “Chắc chắn là cô ấy đã có người đàn ông khác.”
“Chuyện này là với phía cảnh sát suy đoán hay là có bằng chứng gì?”
“Có bằng chứng, dạo đó vợ tôi ngày nào cũng ra ngoài hẹn gặp với người khác. Cô ấy chắc chắn đã có người đàn ông khác, sợ bị tôi phát hiện nên mới muốn nhanh chóng ly hôn, để được tự do chung sống với người đàn ông kia. Cô ấy là người thích sĩ diện, vì sĩ diện nên không cần đến chỗ tài sản đó nữa.”
La Phi chợt thấy giật mình. Hứa Lệ hàng ngày ra khỏi nhà hẹn gặp người khác? Người đó không lẽ là…. Anh đưa mắt nhìn Lăng Minh Đỉnh, thấy ánh mắt của đối phương cũng đầy vẻ nghĩ ngợi.
“Anh đã gặp người đàn ông đó bao giờ chưa?” La Phi quay đầu lại, hỏi tiếp.
Cố Đại Bằng đáp: “Đời nào cô ấy để cho tôi nhìn thấy? Tôi nghe thấy con trai tôi nói vậy. Tôi bảo con trai đi theo cô ấy một lần, nhưng cô ấy rất cảnh giác, chỉ một lát là đã cắt được đuôi con trai tôi rồi.”
La Phi ngẫm nghĩ một lát, hỏi tiếp: “Nếu Hứa Lệ đã đồng ý ra đi tay trắng thì anh còn tranh cãi với chị ấy làm gì?” Trong hồ sơ của cảnh sát ghi rất rõ, Hứa Lệ đã không chịu đựng nổi những tranh cãi và áp lực trong quá trình ly hôn nên mới dẫn tới thần kinh không bình thường.
“Tôi đâu có bám riết lấy cô ấy. Tôi đã chấp nhận ly hôn rất thoải mái, sau đó thì đường ai nấy đi. Nhưng ly hôn là một chuyện lớn nên cũng phải có thỏa thuận, nói cho rõ ràng, đúng không? Thế nhưng cô ấy lại nhất quyết không chịu gặp tôi, mà chỉ sai con trai mang đơn đến để cho tôi ký. Như thế đâu có được? Nếu chẳng may đó là một sự lừa gạt thì sao? Vì vậy mà tôi không chịu ký.”
“Anh không đến tìm gặp chị ấy à?” Theo như ghi chép trong hồ sơ, Hứa Lệ và Cố Đại bằng đã ly thân từ lâu, Hứa Lệ ở nhà một mình còn Cố Đại Bằng ra ngoài ở cùng với người tình.
“Có đến, nhưng cô ấy không chịu mở cửa, còn nói là tôi muốn hại cô ấy. Sau đó thì cô ấy không tin ai nữa, chỉ tin một mình con trai, có chuyện gì cũng bảo nó nói lại với tôi.”
“Vậy quan hệ giữa chị ấy với bố mẹ thì thế nào?”
“Cũng không khá hơn với tôi là bao, lúc đó tinh thần cô ấy thực sự là là không bình thường.”
“Anh cũng cảm thấy thần kinh chị ấy không bình thường?”
“Tất nhiên là không bình thường rồi. Người bình thường đâu có như thế? Luôn cảm thấy có người muốn hại mình.”
“Sự không bình thường ấy bắt đầu từ khi nào?”
“Kể từ khi cô ấy có người khác ở bên ngoài.”
“Ồ, chính là kể từ sau khi chị ấy muốn ra đi với hai bàn tay trắng ư?”
“Đúng.”
“Anh cảm thấy tại sao chị ấy lại trở nên không bình thường?”
“Tôi cảm thấy là do bị bố mẹ cô ấy ép buộc.”
“Bố mẹ chị ấy? Ép chị ấy cái gì?”
“Chẳng phải Hứa Lệ nói rằng muốn nhanh chóng ly hôn với tôi và ra đi tay trắng sao? Nhưng bố mẹ cô ấy kiên quyết không đồng ý, cứ nói rằng ý định ấy là do bị tôi ép buộc. Ông bà ấy đến tìm Hứa Lệ mấy lần, chắc chắn là đã nói những lời lẽ không hay. Cuối cùng Hứa Lệ bị nói nhiều quá nổi đóa lên và đuổi họ ra khỏi nhà. Nhưng ông bà ấy vẫn không chịu từ bỏ nên đã tìm một nhà thôi miên đến, nói rằng để điều trị tâm lý cho cô ấy. Anh nghe mà xem, thôi miên! Đó đều là những thứ vớ vẩn! Cứ làm bừa như vậy được mấy lần, cuối cùng thì khiến cho Hứa Lệ phát điên lên. Thế mà ông bà ấy quay ngoắt lại, đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi. Tôi làm sao mà chịu được oan ức và tiếng xấu ấy?”
La Phi trầm ngâm một lúc rồi hỏi lại: “Những chuyện đó làm sao anh lại biết?”
“Con trai tôi nói với tôi.” Cố Đại Bằng than thở: “Trong cái nhà ấy cũng chỉ có con trai tôi là còn chút lương tâm.”
“Ngày thường con trai anh luôn ở cùng với Hứa Lệ à?”
“Đúng vậy. Tôi bị Hứa Lệ đuổi đi, trong nhà chỉ còn hai mẹ con cô ấy.”
Nói đến đây, La Phi cảm thấy tạm thời không còn gì để hỏi nữa. Mục tiêu của lần phỏng vấn tiếp theo của anh là bố mẹ Hứa Lệ. Trước khi họ sắp rời đi, Cố Đại Bằng vẫn không quên dặn: “Các anh phải nói rõ cho hai vị ấy biết, ra đi với hai bàn tay trắng là ý muốn của Hứa Lệ, đừng đổ lỗi cho tôi. Tôi không có khả năng tốn thêm thời gian với họ, nếu họ có giỏi thì đi mà gặp cái người đàn ông của Hứa Lệ mà gây chuyện!”
Bố mẹ Hứa Lệ sống trong một khu dân cư cũ ở phía đông thành phố. Hai ông bà có vẻ rất coi trọng cuộc viếng thăm của bọn La Phi. Bố của Hứa Lệ hết mang trà lại mang thuốc ra mời khách, La Phi bèn nói không cần khách sáo, cuối cùng ông mới ngồi xuống. Trong cuộc nói chuyện sau đó, bố của Hứa Lệ không nói nhiều, mà dường như chỉ do mẹ của Hứa Lệ, một bà cụ gần 70 nói.
“Cuối cùng thì các anh cũng đến.” Mẹ của Hứa Lệ nắm lấy tay La Phi, chẳng khác gì nông dân bần khổ trong xã hội cũ gặp được cứu tinh, “Con gái của tôi không thể chết như thế được, các anh nhất định phải truy cứu trách nhiệm đối với Cố Đại Bằng. Cái thằng đó không có chút lương tâm nào, ngày trước Tiểu Lệ thức khuya dậy sớm, chịu khó chịu khổ cùng với nó, đến khi có tiền thì nó bỏ ngay con gái tôi. Tiểu Lệ hoàn toàn là bị nó ép chết, nó là thằng súc sinh Trần Thế Mỹ!”
La Phi vừa nghe vừa an ủi bà một lúc, chờ đến khi tinh thần bà dịu lại thì mới đi vào vấn đề chính.
“Cố Đại Bằng nói, Hứa Lệ có quen với một người đàn ông khác ở ngoài, chuyện này bà có biết không ạ?”
“Khốn!” Mẹ của Hứa Lệ tỏ ra vô cùng phẫn nộ với điều này, “Con gái tôi luôn là người nết na, từ trước đến giờ chưa bao giờ có chuyện bậy bạ, lung tung đó!”
Thấy bà cụ có vẻ kích động, La Phi chuyển chủ đề, hỏi: “Vậy chị ấy có nói đến chuyện khi ly hôn sẽ ra đi với hai bàn tay trắng không?”
“Nó bị Cố Đại Bằng giày vò, nên đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Cố Đại Bằng có người đàn bà khác ở bên ngoài, dựa vào đâu mà bắt Tiểu Lệ tay trắng ra đi. Chính nó mới là người phải tay trắng ra đi!”
“Bà cảm thấy con gái mình đầu óc không tỉnh táo à?”
Bà cụ gật đầu, vẻ mặt vừa buồn bã vừa bất lực.
“Điều đó bắt đầu từ khi nào?”
“Chính là sau khi nó nói tay trắng ra đi. Trước đó nó rất nghe lời, chuyện gì cũng bàn với tôi. Nhưng sau đó thì thay đổi, nói thế nào cũng không nghe. Chúng tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho nó, thế mà nó lại nói là chúng tôi muốn hại nó…” Bà cụ nói đến đây, bất giác chảy nước mắt. Bà đưa vạt áo lên lau, rồi giận dữ nói: “Tất cả cũng chỉ tại tên súc sinh Cố Đại Bằng, con bé Tiểu Lệ ngoan ngoãn là thế mà bị nó bức hại ra nông nỗi ấy!”
La Phi đắn đo một lúc, rồi hỏi với vẻ thăm dò: “Liệu Hứa Lệ có bị người nào ở bên ngoài lừa nên mới trở nên không bình thường như thế không?”
“Người nào bên ngoài?” Bà cụ hơi ngớ người ra, xem ra bà chưa từng nghĩ như vậy.
La Phi nhắc: “Nghe nói mấy ngày đó Hứa Lệ thường xuyên ra ngoài gặp người khác?”
Bà cụ “ồ” một tiếng, rồi vội giải thích: “Nó đi để bàn công việc. Tiểu Lệ và Cố Đại Bằng đã như thế rồi thì chắc chắn không thể tiếp tục làm ăn ở Ngân Đô được nữa. Có mấy chủ khách sạn đều muốn mời Tiểu Lệ sang giúp cho họ, vì họ đều biết con gái tôi giỏi giang. Hai vợ chồng nó xây được khách sạn to như vậy, phần lớn là nhờ công lao của Tiểu Lệ.”
“Vì thế, mấy ngày đó Hứa Lệ ra khỏi nhà là đều đến gặp những người chủ ấy để bàn công việc?” La Phi hỏi thêm: “Cụ thể là chị ấy đã gặp những ông chủ nào ạ?”
“Tôi không biết. Mỗi lần Tiểu Lệ đi cũng chỉ đi một mình, chúng tôi không đi cùng.” Bà cụ thấy trong câu hỏi của La Phi có ẩn ý, nên hỏi lại anh với vẻ không vui, “Vậy anh nói xem, còn có thể có chuyện gì?”
Bố của Hứa Lệ lúc này mới chen vào: “Không có chuyện người khác lừa nó đâu. Nó đã như vậy rồi còn có gì nữa để mà lừa? Mà có lừa thì cũng là xúi bẩy chuyện phân chia tài sản giữa Tiểu Lệ với Cố Đại Bằng, đúng không? Hứa Lệ ra đi tay trắng chỉ có lợi cho Cố Đại bằng, ngoài nó ra thì còn ai có thể nghĩ ra chuyện ấy?”
La Phi gật đầu, cảm thấy lời của ông cụ rất có lý. Nếu có người nào đó ngấm ngầm giở trò, vậy thì động cơ của người ấy là gì? Điều này dường như rất khó giải thích. La Phi nhìn bố Hứa Lệ một lát: ông cụ này tuy không nói nhiều, nhưng trong lòng đều có ý, vừa cất lời đã chỉ thẳng vấn đề.
Hứa Lệ chủ động đề nghị tay trắng ra đi, đồng thời lại đi gặp gỡ người ngoài. Chuyện này đã được bố mẹ Hứa Lệ và Cố Đại Bằng chứng thực, xem ra là không sai rồi. Có điều, sự thay đổi đó và xuất phát từ nguyên do là gì thì còn cần phải khảo chứng. Điều mà tiếp theo đây La Phi phải quan tâm là quá trình trước và sau vụ án mạng, trong chuyện này, bố mẹ Hứa Lệ là những người chứng kiến trực tiếp nhất.
“Sau đó tại sao ông bà lại nghĩ đến thôi miên?”
“Tiểu Lệ hoàn toàn không nghe lời khuyên nữa, nó coi hai chúng tôi như kẻ thù. Chúng tôi cảm thấy thần kinh nó có chút vấn đề.” Bà cụ nói, “Còn chuyện sao lại tìm nhà thôi miên họ Ngô… thì chúng tôi cũng là theo lời giới thiệu của người khác. Nghe nói, nhà thôi miên đó rất giỏi, có thể chữa bệnh cho người.”
“Tôi thì định đưa Tiểu Lệ đến bệnh viện chính quy…”
Ông cụ lại nói chen vào, nhưng lần này bị mẹ Hứa Lệ cắt ngang với vẻ cộc cằn: “Bệnh viện tâm thần là nơi đến được à? Người đang yên lành vào đó cũng bị làm thành điên! Hơn nữa, ông đem con gái vào bệnh viện tâm thần, như thế chẳng phải là đúng ý của Cố Đại Bằng à!”
Ông cụ đành bất lực im lặng. Xem ra, lúc đó hai ông bà đã từng tranh cãi không ít về chuyện giải quyết bệnh tình của con gái như thế nào. Ông cụ cảm thấy nếu mang con vào bệnh viện tâm thần thì đã không xảy ra bi kịch sau đó. Nhưng bà cụ thì không chịu chấp nhận điểm này, bà cố chấp né tránh sai lầm của mình.
La Phi tiếp tục hỏi dò: “Nhà thôi miên đó đã chữa cho Hứa Lệ như thế nào?”
“Chuyện này tôi cũng không biết. Mỗi lần họ đều chữa trong thư phòng, chúng tôi chờ ở ngoài.”
“Thế sao? Tổng cộng, ông ấy đã chữa cho Hứa Lệ mấy lần?”
“Ba lần.”
“Tình hình trước và sau mỗi lần chữa như thế nào, bà còn nhớ không?”
“Lần đầu tiên là Tiểu Lệ đuổi chúng tôi ra khỏi nhà nó. Tôi thực sự không thể chấp nhận được, nên đã đến tìm nhà thôi miên đó. Lúc mới đầu, Tiểu Lệ không chịu mở cửa, sau đó chúng tôi nói: con cứ việc tay trắng ra đi, bố mẹ chỉ tìm một người bạn đến để nói chuyện với con. Nói mãi thì nó cũng cho vào trong nhà. Sau đó, Tiểu Lệ và nhà thôi miên đó vào thư phòng. Lần đó, hai người đã nói chuyện khoảng 2 tiếng đồng hồ.”
“Cụ thể nói những chuyện gì, họ không nói lại à?”
“Tôi có hỏi nhà thôi miên đó, anh ấy lắc đầu, chỉ nói một câu “Rất lạ”.”
“Rất lạ?”
“Phải. Cụ thể lạ ở đâu thì không nói. Anh ấy nói phải về nhà nghiên cứu, hai ngày nữa sẽ đến xem.”
La Phi và Lăng Minh Đỉnh đưa mắt nhìn nhau. Nếu đối chiếu với những lời Lăng Minh Đỉnh nói, thì lần đó về có lẽ Ngô Nhuệ đã gọi điện cho Lăng Minh Đỉnh, để thỉnh giáo về phương pháp điều trị. Lăng Minh Đỉnh đã đề xuất ý kiến dùng tâm cầu để chữa trị.
“Lần đó Hứa Lệ rất cảnh giác, không chịu nói cho Ngô Nhuệ biết chuyện xảy ra gần đó.” Lăng Minh Đỉnh nhớ lại, nói, “Tôi cảm thấy chắc chắn chị ấy có gì đó lo lắng, nên đã đề nghị Ngô Nhuệ dùng thuật tâm cầu để xua hết những lo lắng trong lòng chị ấy, sau đó hỏi cho tường tận và điều trị triệu trứng.”
“Anh và nhà thôi miên đó là cùng nghề à?” Bà cụ cảnh giác nhìn Lăng Minh Đỉnh, vì con gái bà đã giết chết Ngô Nhuệ, nên tất nhiên bà cảm thấy cảnh giác với thân phận của Lăng Minh Đỉnh.
“Chúng tôi quen nhau, nhưng không thân thiết.” Lăng Minh Đỉnh giải thích, “Chỉ là anh ấy tình cờ nói với tôi về chuyện này.”
Bà cụ “à” một tiếng, ánh mắt lại nhìn sang La Phi.
La Phi lại hỏi: “Vậy, lần thứ hai anh ấy tới thì thế nào?”
“Vẫn không được.” Bà cụ lắc đầu, đáp, “Lần đó, sau khi ra khỏi thư phòng, trông điệu bộ anh ấy rất ủ rũ. Lúc đó, tôi còn nghĩ, người này có lẽ không giỏi giang gì, lần sau không mời anh ta nữa.”
Theo như thuật lại của Lăng Minh Đỉnh, lần đó có lẽ là đối thủ đã lợi dụng Hứa Lệ tấn công lại thuật tâm cầu, khiến cho Ngô Nhuệ mất lòng tin vào việc điều trị. La Phi nhìn Lăng Minh Đỉnh một cái, hai người đều không nói ra. Sau đó, La Phi nói với bà cụ: “Nhưng sau đó, bà lại tìm đến anh ấy, đúng không?”
“Sau đó thì anh ấy chủ động gọi điện đến. Anh ấy có vẻ rất tự tin, nói rằng sẽ thử lần cuối cùng. Thế là tôi tin anh ấy.” Bà cụ ủ rũ thở dài, nói: “Ai ngờ chính là cái lần sau cùng đó, chuyện đã xảy ra.”
Nguyên nhân khiến Ngô Nhuệ thấy tự tin là vì do được Lăng Minh Đỉnh thuyết phục, anh ấy muốn thử lại thuật tâm cầu với Hứa Lệ một lần nữa. Nhưng có vẻ đối thủ kia đã có sự chuẩn bị đầy đủ hơn, nên trong trận giao phong ấy Ngô Nhuệ đã thất bại hoàn toàn. Sau khi cả nhà thôi miên và bệnh nhân mất mạng, Lăng Minh Đỉnh cũng mất hoàn toàn cơ hội lật lại thế cờ.
Càng có thêm một số bí mật e đã bị chôn vùi trong đó.
Bây giờ, La Phi chỉ có thể cố gắng tìm hiểu thêm những chi tiết vặt vãnh, hy vọng nhờ đó chắp vá lại toàn bộ sự việc.
“Hôm đó ông bà ở ngoài phòng khách nên không biết có những chuyện gì trong thư phòng trước khi xảy ra sự việc?”
“Vâng. Nghe tiếng kêu chúng tôi mới chạy vào.”
Theo ghi chép trong hồ sơ, đầu tiên là Hứa Lệ kêu to lên: “Tại sao anh lại muốn hại tôi?”, sau đó Ngô Nhuệ kêu lên: “Cứu với!” thì bố mẹ Hứa Lệ mới chạy vào thư phòng. Nhưng cửa của thư phòng bị khóa trái, họ ra sức gõ nhưng không ai mở, mà chỉ có tiếng Ngô Nhuệ liên tiếp kêu lên thảm thiết. Sau đó, bố của Hứa Lệ chạy vào nhà bếp lấy ra một con dao phá cửa, chạy vào thì thấy Ngô Nhuệ đã gục trên sàn nhà, toàn thân máu me và đã tắt thở. Còn Hứa Lệ thì cầm một con dao sắc, đứng quay lưng lại ban công.
La Phi chú ý đến những chi tiết mà trong hồ sơ không có.
“Con dao trong tay con gái của ông bà từ đâu ra?” La Phi đã nhìn ảnh trong hồ sơ, đó là một cao dao chặt xương rất sắc.
Bà cụ nói: “Là con dao trong nhà vẫn dùng, dùng để thái thịt chặt xương.”
“Dao trong nhà dùng phải để trong nhà bếp chứ? Sao lại ở trong thư phòng được?”
“Chuyện này… chắc là Tiểu Lệ đã mang nó vào.”
La Phi “ồ” một tiếng, rồi không nói gì nữa. Ý tứ ngầm trong câu hỏi và lời đáp đã rất rõ, trước khi nói chuyện, Hứa Lệ đã mang con dao chặt xương vào trong thư phòng, cho thấy chị ta đã có ý định giết người từ trước, chứ không phải là việc chữa trị của Ngô Nhuệ không phù hợp dẫn đến đối phương có ý định giết người.
La Phi đổi chủ đề, hỏi: “Sau khi ông bà chạy vào thư phòng thì Hứa Lệ vẫn giữ thái độ thù địch với ông bà, đúng không?”
“Đúng thế.” Bà cụ đau lòng, nói: “Nó cứ hét lên: “Các người đều muốn hại tôi!””
Đều muốn hại chị ta? Tại sao lại có ý nghĩ ấy? Cho dù không tin tưởng người ngoài, nhưng với cha mẹ đẻ mà lại cũng thấy không yên tâm? Kẻ kia rốt cuộc đã nhồi nhét cho Hứa Lệ những gì nhỉ?
La Phi chợt nhớ đến một chi tiết khác, bèn quay sang bố Hứa Lệ: “Có phải là vì trong tay ông cầm dao nên mới khiến cho chị ấy thấy sợ không?”
Bố Hứa Lệ lắc đầu: “Sau khi phá cửa xong, tôi đã ném con dao đi. Tôi đi về phía Tiểu Lệ, chỉ là muốn bảo nó ném con dao trong tay xuống, đừng làm mình bị thương. Nhưng Tiểu Lệ kêu to lạ lùng, rồi vung dao không cho tôi tới gần, sau đó thì nó nhảy từ ban công xuống.” Nói đến câu sau cùng, giọng của ông cụ buồn bã, những người khác cũng im lặng. Một lát sau, ông cụ lại nói thêm một câu: “Lẽ ra nên đưa nó tới bệnh viện sớm hơn.”
Lần này thì bà cụ không phản bác, mà chỉ thở dài não nề.
Chào hai vợ chồng ông bà ra về, đối tượng thăm hỏi tiếp theo của La Phi là con trai Cố Phán Phán của Hứa Lệ. Cậu bé này vừa tròn 17 tuổi, đang học lớp 12. Để không ảnh hưởng đến việc học tập của cậu, La Phi và hai người bạn cứ chờ trước cổng trường cho đến hết giờ cậu tự học buổi chiều.
Sau khi biết được mục đích cuộc thăm hỏi của La Phi, Cố Phán Phán hỏi lại với vẻ chống đối: “Chuyện này chẳng phải đã nói từ trước rồi là gì, sao lại còn đến hỏi?” Nói xong, cậu quay người bỏ đi.
La Phi rất hiểu tâm trạng của cậu, trong một lúc không biết làm thế nào gạt bỏ được trạng thái đối đầu của cậu. Đang lúc suy nghĩ tìm cách thì thấy Lăng Minh Đỉnh bước lên, nói với Cố Phán Phán: “Cô bạn gái kia cũng tuyệt đấy chứ!”
Cố Phán Phán dừng bước, hỏi lại với vẻ hơi ngạc nhiên: “Ông nói gì?”
“Cô bạn gái kia, tóc túm đuôi ngựa, dây buộc tóc màu xanh.” Lăng Minh Đỉnh khẽ chạm vào cùi tay của Cố Phán Phán, hạ thấp giọng nói, “Vừa rồi cô bé ấy cứ nhìn cậu, có vẻ cô ấy rất quan tâm đến cậu.”
“Thật sao?” Cố Phán Phán tỏ ra nửa tin nửa ngờ.
La Phi cũng chú ý đến cô gái đó, đó là một cô nữ sinh thân hình mềm mại, mặt mũi xinh xắn. Lúc trước, khi cô bé từ lớp học đi qua, ánh mắt của Cố Phán Phán đã dừng lại trên người cô một hồi lâu. Chuyện đó cũng bình thường, tuổi 18 là tuổi tình đầu chớm hé, có chàng trai nào lại không thích cô gái xinh đẹp?
“Thành tích học tập của cậu rất tốt, thể dục cũng rất cừ. Nghe nói cậu còn là chủ lực của đội bóng đá của trường? Một học sinh ưu tú như vậy ai mà chẳng thích?” Lăng Minh Đỉnh khen Cố Phán Phán mấy câu rất kịp thời, đồng thời lại chạm vào tay đối phương một cái.
Cố Phán Phán cười, có phần xấu hổ, nhưng phần nhiều vẫn là rất vui. Rõ ràng là cậu đã khá có cảm tình với Lăng Minh Đỉnh.
Lăng Minh Đỉnh nhân đà đó bắt chuyện với Cố Phán Phán, trong câu chuyện, phần nhiều là ông khen cậu. Thế là cậu bé nhanh chóng chấp nhận người đàn ông lạ mặt ấy, dần dần không còn có ý chống đối nữa.
Câu chuyện của hai người bắt đầu từ cô gái, dần dần chuyển sang cuộc sống trong trường học của Cố Phán Phán, sau đó là sang chuyện gia đình. Khi thời cơ đã chín, Lăng Minh Đỉnh chuyển chủ đề câu chuyện, hỏi: “Thực ra, cái chết của mẹ cậu không hề đơn giản, cậu không muốn biết sự thật à?”
Cố Phán Phán hơi giật mình, vẻ mặt do dự.
“Chú cảnh sát này là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, là một thám tử.” Lăng Minh Đỉnh hướng ánh mắt của cậu sang La Phi, “Chú ấy nhất định sẽ điều tra ra sự thật, nhưng trước hết cậu phải phối hợp với chúng tôi.” Vừa nói, Lăng Minh Đỉnh lại vừa đưa tay ra chạm khẽ vào cùi tay cậu.
Cố Phán Phán nhìn La Phi một lúc, cuối cùng gật đầu thiện chí.
Lăng Minh Đỉnh ra hiệu bằng mắt, ý muốn bảo: anh vào cuộc đi! La Phi khẽ mỉm cười tỏ ý cảm ơn, sau đó anh bắt đầu hỏi cậu bé theo kiểu một câu chuyện nhỏ.
“Bây giờ cháu đang ở với ai?”
“Với ông bà ngoại.”
“Không đến chỗ bố à?”
Cậu bé trả lời với vẻ kiên định: “Không!”
“Cháu hận bố à?”
“Bọn họ chỉ nghĩ đến bản thân.” Cậu bé cắn môi, nói: “Chẳng ai nghĩ đến cảm nhận của cháu.”
La Phi để ý đến từ “họ” mà cậu bé dùng, nên hỏi lại: “Mẹ cháu cũng như vậy sao?”
Cậu bé không trả lời, nhưng vẻ mặt của cậu thì dường như công nhận điều đó.
“Tại sao cháu lại nghĩ như vậy? Là bố cháu đã phản bội mẹ cháu chứ.”
“Chuyện ly hôn là do mẹ cháu đề nghị.”
La Phi thầm kêu lên trong lòng. Anh đã hiểu, dù cho xảy ra chuyện gì, con cái cũng đều không muốn cha mẹ ly dị. Mặc dù Cố Đại Bằng có lỗi trước, nhưng vì Hứa Lệ đề nghị ly hôn, nên Cố Phán Phán cũng hận cả mẹ.
Một lát sau, La Phi lại hỏi: “ Vậy cháu có khuyên mẹ không?”
“Có, nhưng bà ấy không nghe.” Cậu bé mỉm cười đau khổ và bất lực, chuyện này lẽ ra không nên xảy ra ở lứa tuổi như cậu, ngay sau đó cậu nói thêm một câu: “Mẹ cháu không nghe ai cả, cứ cố chấp như vậy.”
“Sau đó bà ấy nói là không cần tài sản nữa, cháu có biết tại sao không?” La Phi dần dần đưa câu chuyện đến chỗ mà anh quan tâm.
“Cháu cũng không thể nói rõ được, mẹ cháu đột nhiên trở nên rất nôn nóng, cứ muốn nhanh chóng ly dị với bố cháu.”
“Sao? Tự nhiên thay đổi như thế?” La Phi biết lúc mới đầu Hứa Lệ từng tranh chấp tài sản với Cố Đại Bằng, sau đó mới chủ động đề nghị ra đi tay trắng. Xét về lẽ thường tình, sự thay đổi to lớn ấy lẽ ra phải có một quá trình cân nhắc.
“Rất đột ngột. Buổi trưa vẫn còn tính toán xem kiện bố cháu như thế nào, đến chiều thì nói không cần nữa.”
La Phi thấy rất quan tâm đến điều này, bèn hỏi ngay: “Cháu nói kỹ xem, rốt cuộc chuyện như thế nào?”
“Hôm đó là chủ nhật, cháu ở nhà. Buổi trưa, trong lúc ăn cơm, mẹ cháu nói sẽ kiện bố cháu, hỏi cháu xem có ý kiến gì. Trong lòng cháu rất buồn, nên không muốn nói chuyện đó với mẹ. Nhưng mẹ cứ nói đi nói lại mãi, rằng muốn được chia phần hơn. Mẹ muốn cháu nói giúp mẹ, cháu nói: bố mẹ muốn làm thế nào thì làm, cháu không tham gia. Thế là mẹ cháu khóc, nói nào là mẹ đòi thế cũng chỉ vì con thôi, khiến cháu càng thấy nản hơn nên chẳng muốn ăn cơm nữa. Sau đó, cháu làm bài tập ở phòng khách, mẹ cháu ở trong phòng ngủ một mình và vẫn cứ thút thít khóc. Cháu chẳng biết làm thế nào, đành lấy tai nghe nhét vào tai thì mới yên ổn làm bài.” Nói đến đây, Cố Phán Phán hơi ngẩng đầu lên, “Thực ra, cháu chẳng hy vọng vào cả hai người, cháu chỉ muốn học thật tốt, sau này dựa vào chính mình.”
La Phi khẽ gật đầu, rồi nhìn cậu bé bằng ánh mắt khích lệ.
Cố Phán Phán thấy có thiện cảm hơn với La Phi, cậu kể tiếp: “Khoảng 4 giờ chiều, mẹ cháu đột nhiên từ trong phòng ra và ngồi xuống trước mặt cháu, rồi cứ nhìn cháu mãi, như là có chuyện quan trọng muốn nói với cháu. Cháu bỏ tai nghe xuống, hỏi mẹ: “Có chuyện gì ạ?” Mẹ cháu liền nói: “Phán Phán, mẹ nghĩ kỹ rồi. Mẹ không tranh giành cái gì nữa, mẹ chỉ muốn nhanh chóng ly hôn với bố con, càng nhanh càng tốt. Sau này hai mẹ con mình sẽ sống với nhau, con thấy thế nào?” Cháu thấy rất lạ, bèn hỏi: “Mẹ không kiện bố con nữa?” Mẹ cháu đáp: “Không kiện nữa, tranh chút tài sản đó mà làm gì? Mẹ có khả năng nuôi được con.” Nếu mẹ đã nói như vậy, thì cháu cũng chẳng biết nói gì nữa, vì dù sao cháu cũng không để tâm đến những tài sản đó. Họ ly hôn sớm cũng tốt, chứ suốt ngày cãi vã, chán lắm.”
Theo những lời kể đó, sự thay đổi của Hứa Lệ đúng là rất đột ngột. Không lẽ chị ta đã nghĩ thông trong một chốc? La Phi cảm thấy không thể đơn giản như vậy, anh tin rằng trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì đó, chính chuyện ấy đã làm thay đổi suy nghĩ của Hứa Lệ.
La Phi hỏi cậu bé: “Trong thời gian cháu làm bài, mẹ cháu không ra khỏi nhà chứ?”
“Không.”
“Vậy có ai đến tìm mẹ cháu không? Hoặc là bà ấy có nhận được cú điện thoại nào đặc biệt không?”
“Khẳng định là không có ai đến. Còn chuyện có nhận được điện thoại hay không thì cháu không biết, vì mẹ cháu ở trong phòng, cháu ở phòng khách, hơn nữa cháu còn đeo tai nghe, mẹ cháu có nhận được điện thoại cháu cũng không nghe thấy.”
La Phi gật đầu. Về chuyện điện thoại tạm thời là một điểm mù, có điều chuyện đó cũng không phải là hóc búa, về tra nhật ký cuộc gọi là ra thôi.
Anh cần phải hỏi cho rõ về ngày cụ thể: “Cháu còn nhớ rõ hôm đó là ngày bao nhiêu không?”
Cố Phán Phán ngây người một chút rồi nói: “Ngày bao nhiêu thì cháu không nhớ, nhưng đó là chủ nhật trước ngày xảy ra sự việc.”
Theo ghi chép trong hồ sơ, ngày xảy ra sự việc là ngày thứ sáu, 23 tháng 9. Ngày mà Hứa Lệ đột ngột thay đổi ý kiến có lẽ là vào trước đó 5 ngày, cũng chính là ngày 18 tháng 9.
La Phi vẫn còn một việc cần được cậu bé xác thực.
“Nghe nói mấy ngày sau đó mẹ cháu thường xuyên ra ngoài gặp gỡ người khác, có chuyện đó không?”
Cố Phán Phán trầm ngâm một hồi rồi đáp: “Có.”
“Sao cháu lại biết? Từ thứ hai đến thứ sáu cháu đều đi học ở trường cơ mà?”
Cố Phán Phán đáp: “Cháu để ý đến giày dép ở cửa. Nếu mẹ cháu ra ngoài hoặc có ai đó đến nhà thì tối về cháu nhìn tủ giày sẽ biết.”
Cậu bé này cũng thông minh đấy chứ! La Phi bất giác đưa mắt nhìn cậu với vẻ dò xét. Cố Phán Phán chủ động cúi đầu xuống, không muốn nhìn vào mắt anh.
La Phi lại hỏi: “Sao cháu lại biết mẹ cháu ra ngoài là để gặp người khác? Biết đâu là đi mua thức ăn?”
Cố Phán Phán đưa mắt nhìn La Phi một cái: “Các đôi giày đi khác nhau. Khi đi mua thức ăn mẹ cháu sẽ đi loại giày đế bằng. Mấy hôm đó khi ra khỏi nhà mẹ cháu đều đi giày cao gót, cảm giác là rất nghiêm chỉnh.”
La Phi thực sự có đôi chút nể phục cậu bé, đúng là có tố chất làm cảnh sát hình sự! Song anh không muốn đưa câu chuyện sang hướng khác, bèn hỏi tiếp: “Cháu đã nói chuyện này với bố cháu?”
“Vâng.”
“Thực ra, trước đó cháu đã rất nghi ngờ mẹ cháu, đúng không? Nếu không thì sao cháu lại chú ý đến tủ giày?”
Cậu bé ngẩng đầu lên biện hộ cho mình: “Không lẽ không đáng nghi ngờ sao? Tại sao mẹ cháu lại cứ muốn ly hôn với bố cháu vội vàng như vậy? Đến cả tài sản cũng không cần nữa?”
La Phi liếm môi: “Đến bây giờ cháu vẫn nghĩ như vậy à?”
Cố Phán Phán cắn môi một lát, giọng mềm xuống: “Có thể lúc đó… cháu đã nghĩ sai.” Hứa Lệ cuối cùng chết vì thần kinh mất bình thường, nên sự suy đoán và nghi ngờ của cậu trở thành nỗi ân hận và áy náy.
La Phi tiếp tục hỏi dồn: “Cháu còn theo dõi mẹ cháu nữa?”
Cậu bé gật đầu, giải thích: “Đó là ý của bố cháu. Có một buổi chiều, bố cháu còn xin phép nghỉ học thay cho cháu, rồi bảo cháu bám theo mẹ. Ông ấy muốn biết rốt cuộc thì mẹ cháu gặp gỡ ai.”
“Kết quả thế nào?”
“Cháu không theo được”, cậu bé nói với vẻ ủ rũ, “Lúc đó mẹ cháu lên một chiếc taxi, cháu cũng gọi một chiếc taxi đi theo, nhưng người tài xế taxi đó trình độ kém nên cứ bị một chiếc xe khác che mất và chỉ qua hai ngã tư thì bị mất dấu.”
La Phi “ừ” một tiếng, mặt không để lộ gì, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ không phải là người tài xế taxi đó trình độ kém, mà là tài xế chiếc taxi phía trước đã tính toán sẵn! Sau đó anh hơi nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ.
Thấy La Phi một hồi lâu không nói gì, Cố Phán Phán chủ động hỏi: “Còn gì nữa không ạ?”
“Không.” La Phi chăm chú nhìn vào mắt cậu, khi ánh mắt của Cố Phán Phán gặp ánh mắt anh, anh trịnh trọng nói: “Bây giờ thì chú có thể tin chắc, mẹ cháu không đơn giản là bị rối loạn tâm trí, mà chết bởi một vụ mưu sát đáng sợ.”
Cố Phán Phán giật mình, ánh mắt đầy vẻ vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ.
La Phi đưa tay vỗ lên vai của cậu, nói rõ ràng từng tiếng: “Yên tâm đi. Chú nhất định sẽ tìm ra tên hung thủ đó bằng được!” Giọng nói của anh đầy sức nặng, tạm thời xua tan đám mây u ám trong lòng cậu bé.
Trên đường rời khỏi trường học, La Phi hỏi Lăng Minh Đỉnh: “Anh đã thực hiện thôi miên với cậu bé ấy à?”
“Sao cơ?” Lăng Minh Đỉnh nheo mắt lại hỏi: “Anh đã nhìn thấy gì?”
“Lúc đầu, cậu bé ấy rất phản đối tôi. Nhưng anh nói chuyện với cậu ấy một lát, thì thái độ của cậu ấy thay đổi rõ rệt. Tôi nghĩ, chắc hẳn anh đã làm gì đó với cậu ấy.” Nói đến đây, anh giơ tay huých khẽ vào cùi tay của Lăng Minh Đỉnh, hỏi rõ ràng: “Ví dụ như động tác này, có tác dụng đặc biệt gì?”
Lăng Minh Đỉnh cười ha hả: “Đội trưởng La ơi, quan sát của anh đúng là quá chi tiết, bất cứ hành động nhỏ nào của tôi cũng không qua được mắt anh.”
“Tổng cộng anh có 5 lần dùng động tác đó. Bắt đầu từ lần thứ hai, tôi đã nhận ra là nhất định có điều gì trong đó.”
La Phi nói đúng, trong lúc Lăng Minh Đỉnh nói chuyện với Cố Phán Phán, thì động tác huých khẽ vào cùi tay của đối phương liên tiếp xuất hiện. Lăng Minh Đỉnh cũng không có ý che giấu, ông nói rất thẳng thắn: “Anh đã đoán không sai, tôi đã thực hiện ký ức tinh thần với cậu ấy.”
“Ký ức tinh thần?” La Phi rất hứng thú với danh từ mới hoàn toàn này nên hỏi dồn: “Cụ thể là gì?”
“Khi tôi nói chuyện với cậu bé ấy, lúc mới đầu thì là về chủ đề mà cậu ấy quan tâm, còn thái độ thì lấy việc khen ngợi là chính. Điều này chắc anh cũng chú ý thấy chứ?”
La Phi gật đầu công nhận. Lăng Minh Đỉnh nói tiếp: “Tinh thần của cậu bé đã bị tôi tác động nên rất thích thú. Mỗi khi tinh thần của cậu ấy lên cao trào, tôi lại chạm vào cùi tay của cậu ấy. Mấy lần như vậy, trong tiềm thức của cậu ấy đã nối kết xúc cảm ở khuỷu tay với tinh thần vui thích lại với nhau. Biện pháp này gọi là “hồi ức tinh thần.”
“Lần cuối khi anh đưa câu chuyện trở lại vụ án, thì lại chạm vào khuỷu tay của cậu ấy một lần nữa”, La Phi nói, “Mục đích của anh là kích hoạt tinh thần phấn khích của cậu ấy?”
“Nói chính xác, đồng thời với việc giới thiệu anh, tôi lại chạm vào khuỷu tay của Cố Phán Phán.” Lăng Minh Đỉnh chìa tay nói, “Ấn tượng đầu tiên của cậu bé đối với anh rất tệ, vì thế tôi phải dùng biện pháp đó để xóa bỏ sự thù địch của cậu ấy với anh.”
La Phi cười khà khà, rồi nhắc lại: “Ký ức tinh thần… thật thú vị.”
“Các biện pháp tương tự trong cuộc sống thực ra thường xuyên được dùng đến.” Nếu đã nói đến chủ đề này thì phải nói cho đến cùng, Lăng Minh Đỉnh lấy ví dụ, “Tôi đã từng đưa ra ý kiến cho một công ty thực phẩm, bảo họ điều chỉnh thời gian quảng cáo cho một món sô-cô-la vào 4 hay 5 giờ chiều hoặc vào lúc đêm khuya. Xét dưới góc độ quảng cáo bán hàng thì hai thời điểm đó đều không phải là tốt, nhưng thực tế đã chứng minh hiệu quả của việc điều chỉnh đó rất tốt.”
La Phi suy nghĩ một lúc, dường như cũng đã thấy được bí quyết trong đó: “Vì là hai thời điểm đó đều là lúc mà người ta thường ở vào trạng thái đói bụng?”
Lăng Minh Đỉnh vỗ tay: “Đúng thế. Việc phát đi phát lại quảng cáo khiến cảm giác đói của khán giả gắn liền với sô-cô-la. Nên sau đó, khi họ nhìn thấy món sô cô la đó ở siêu thị, thì cảm giác đói cũng xuất hiện, từ đó kích thích ý muốn mua nó mạnh mẽ. Đó là một ví dụ sống động nữa về ký ức tinh thần.”
“Tuyệt! Tuyệt!” La Phi liên tiếp khen ngợi, trong bụng thầm nghĩ: kỹ xảo kích hoạt tinh thần này vừa đơn giản lại vừa thực dụng, sau này mình sẽ vận dụng nó nhiều hơn vào trong công việc của cảnh sát hình sự.
02.Sau khi về đến khách sạn, nhóm ba người La Phi mở một cuộc họp nhỏ. Đầu tiên anh trưng cầu ý kiến của Lăng Minh Đỉnh: “Anh thấy thế nào?”
“Chúng ta đã tìm ra một điểm thời gian mấu chốt, đó là buổi chiều ngày 18 tháng 9, Hứa Lệ đã bị thôi miên vào ngày hôm đó. Vì vậy, điều tra trọng điểm sẽ phải là buổi chiều hôm đó Hứa Lệ có tiếp xúc gì với bên ngoài không.” Lăng Minh Đỉnh phân tích, “Đồng thời, chúng ta cũng cần điều tra quan hệ xã hội của Cố Đại Bằng.”
“Anh vẫn nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Cố Đại Bằng?”
Lăng Minh Đỉnh gật đầu: “Rất có khả năng Cố Đại Bằng đã tìm người thực hiện thôi miên đối với Hứa Lệ để phạm tội, mục đích là để độc chiếm gia tài. Nếu không thì không thể giải thích được động cơ gây án của người này.”
“Nếu nói Cố Đại Bằng liên quan đến vụ án, thì có mấy điểm cần phải xem xét lại.” La Phi vừa suy nghĩ vừa nói, “Đầu tiên là việc Cố Đại Bằng sai Cố Phán Phán theo dõi Hứa Lệ, điều này không hợp logic, thứ hai là Hứa Lệ đã đồng ý ra đi tay trắng, tại sao Cố Đại Bằng lại không lập tức đồng ý, ngược lại càng để cho sự việc lớn hơn? Cuối cùng thì là hai mạng người chết, hoàn toàn không cần thiết.”
“Việc theo dõi có thể là cố gắng tạo ra? Cố Phán Phán nói, chiếc taxi mà cậu ta ngồi bị chiếc taxi đằng trước che mất mấy lần, chưa biết chừng chiếc xe đó là do Cố Đại Bằng sắp đặt. Còn như chuyện càng ngày càng to”, Lăng Minh Đỉnh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Có lẽ là vì việc xen vào của tôi.”
Cách giải thích này dường như cũng có lý: Cố Đại Bằng tìm một nhà thôi miên ác tâm với ý đồ khống chế Hứa Lệ để giành lấy toàn bộ tài sản, không ngờ bố mẹ của Hứa Lệ cũng tìm nhà thôi miên tiến hành điều trị cho chị ta. Sau khi hai bên chạm nhau thì đã đấu đá nhau thông qua thế giới tinh thần của Hứa Lệ. Tiếp sau đó, Lăng Minh Đỉnh cũng xen vào, phía đối phương xuất phát từ một mối lo lắng nào đó nên đã sắp đặt tình huống để cả Hứa Lệ và Ngô Nhuệ phải chết.
La Phi quyết định tiếp nhận đề nghị của Lăng Minh Đỉnh, đưa Cố Đại Bằng vào phạm vi điều tra. Anh bắt đầu bố trí công việc cụ thể cho Trần Gia Hâm: “Cậu đi điều tra ghi chép các lần nói chuyện qua điện thoại của Hứa Lệ và Cố Đại Bằng trong khoảng thời gian từ ngày 18 tháng 9 đến ngày xảy ra vụ án 23 tháng 9. Nhớ là cả di động và máy bàn đấy.”
Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, Trần Gia Hâm cầm kết quả về báo cáo La Phi.
“Đã điều tra tất cả 5 máy, đó là máy di động của Hứa Lệ, di động của Cố Đại Bằng, máy bàn nhà Hứa Lệ, máy bàn chỗ ở của Cố Đại Bằng và máy bàn ở khách sạn Ngân Đô. Lọc ra được một số máy đáng nghi là số di động của một thuê bao không đăng ký bằng tên thật. Số máy này bắt đầu mở từ ngày 18 tháng 9, sau ngày 23 tháng 9 thì không sử dụng nữa.”
18 tháng 9, 23 tháng 9, đó chính là hai thời điểm mấu chốt nhất trong quá trình vụ án. La Phi chợt thấy phấn chấn, anh lập tức hỏi dồn: “Ghi chép về cuộc điện thoại có liên quan đâu?”
“Số di động này từ đầu chí cuối chỉ gọi đến một số máy, đó là di động Hứa Lệ. Nhật ký cuộc gọi cụ thể tôi đã in ra đây.” Trần Gia Hâm vừa nói vừa mở tờ giấy in ra, trên đó liệt kê số di động của hai bên và thời gian nói chuyện cụ thể. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi 5 - 6 ngày ấy, hai bên tổng cộng đã gọi cho nhau 13 lần. La Phi quan tâm nhất là thời gian cuộc gọi đầu tiên.
Ngày 19 tháng 9, bắt đầu lúc 13 giờ 21 phút, kết thúc lúc 13 giờ 29 phút. Toàn bộ cuộc gọi kéo dài 8 phút 35 giây.
Ghi chép này rõ ràng là không phù hợp với mong đợi của La Phi, anh khẽ nhíu mày: “Ngày 19 mới có cuộc gọi đầu tiên?”
Trần Gia Hâm xòe tay, nói: “Đúng vậy” Cậu biết vì sao La Phi lại có phản ứng đó. Vì sự thay đổi của Hứa Lệ là vào chiều ngày 18, theo sự suy đoán thông thường, người bị tình nghi lẽ ra phải có cuộc nói chuyện với Hứa Lệ vào ngày hôm đó.
La Phi hỏi với vẻ không chịu từ bỏ: “Vậy chiều ngày 18 thì sao? Hứa Lệ có nói chuyện điện thoại với các số máy khác không? Cho dù là ai?”
Câu trả lời của Trần Gia Hâm một lần nữa khiến anh thất vọng: “Chiều ngày 18, di động và máy bàn nhà Hứa Lệ đều không có cuộc điện thoại nào.”
Thế thì lạ thật. La Phi nhíu chặt mày, không lẽ kẻ đó ngày 19 mới tiếp xúc lần đầu với Hứa Lệ?
Trần Gia Hâm đứng bên bèn nhắc La Phi bằng một câu: “Đội trưởng La, liệu có phải họ liên lạc qua mạng không?”
“Đúng rồi.” La Phi vỗ đùi, “Cậu nhanh chóng xác minh với Cố Phán Phán, xem có khả năng nà