← Quay lại trang sách

LỜI KẾT

Sở Duy xuyên qua liền mấy con ngõ, cuối cùng dừng bước trước một quán ăn rách nát. Anh ta vươn dài cổ ngó vào bên trong và nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu.

Một người đàn ông co ro trong góc, lưng người ấy gù xuống, trông như một ông già sợ gió. Nhưng cũng không thể xác định được, vì người kia đội mũ, quấn khăn và đeo khẩu trang, che kín hết cả khuôn mặt.

Sở Duy đi đến, ngồi xuống trước mặt người ấy.

“Tôi đã tìm anh rất lâu rồi.” Người kia nói bằng giọng khàn khàn.

Sở Duy hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Anh tìm tôi làm gì?” Mặc dù người đó tướng mạo bình thường, nhưng Sở Duy không dám coi thường. Vì, trên đời này, những người có thể tìm được anh ta không nhiều.

“Tôi biết anh đang nắm di sản của Bạch Á Tinh.” Người kia chậm rãi nói, “Tôi giữ một danh sách liên lạc, trong đó có hơn ba ngàn cảnh sát, phân bố trên khắp đất nước.”

Sở Duy im lặng, nhìn đối phương từ đầu đến chân.

“Bạch Á Tinh chết rồi, nhưng sự nghiệp của anh ấy không nên dừng lại, vì thế tôi mới tìm anh.” Người kia vươn người về trước, kéo dài giọng, “Hợp tác đi.”

“Hợp tác như thế nào?” Sở Duy chau mày, cảnh giác nhưng cũng rất chờ đợi.

“Đầu tiên phải tìm người.”

“Tìm người?”

“Muốn đánh thức những người đang ngủ say, chúng ta phải tìm được người kế tục thứ ba.” Người kia tựa người vào lưng ghế. Một hồi lâu sau, cuối cùng ông ta cũng nói ra mục tiêu trong lòng:

“Một nhà thôi miên!”