Chương 10 1-Hai tuần sau.
Trong nhà hàng món Âu, không khí rất tao nhã. La Phi, Tiểu Lưu, Trần Gia Hâm, Lăng Minh Đỉnh, Hạ Mộng Dao ngồi vây xung quanh bàn, cùng chúc và cùng chào đón một giai đoạn mới.
Sau khi Bạch Á Tinh chết, “Hội liên hiệp các nhà thôi miên Trung Quốc” như rắn mất đầu, nhanh chóng tan rã. Lăng Minh Đỉnh triệu tập lại đại hội các nhà thôi miên, xác lập vị trí lãnh tụ của ông trong nghề.
Hạ Mộng Dao bước lên vũ đài của “Thần Châu Đạt Nhân Tú”, trổ tài biểu diễn thôi miên của cô trước khán giả truyền hình cả nước. Tiết mục của cô rất thành công, bây giờ truyền hình vệ tinh tỉnh lại mời cô tham dự một dạ hội rất quan trọng. Nhân vật chính của dạ hội chính là nhà ảo thuật đẳng cấp quốc tế Kewill đến từ Australia. Đây là lần đầu tiên Kewill đến Trung Quốc nên sẽ mang đến cho khán giả Trung Quốc một bữa tiệc biểu diễn ảo thuật truyền hình rất thịnh soạn. Còn Hạ Mộng Dao thì là một trong những khách mời của buổi dạ hội ấy, và sẽ có một tiết mục biểu diễn thôi miên trong vòng 20 phút. Ngoài Hạ Mộng Dao, mấy vị khách còn lại đều là những ngôi sao ca nhạc hoặc ngôi sao điện ảnh nổi tiếng. Hạ Mộng Dao có được lời mời đó, chứng tỏ sức ảnh hưởng của cô đủ để sánh ngang tầm với những minh tinh trong giới Showbiz.
Lăng Minh Đỉnh đã phá giải được tâm miêu của Trần Gia Hâm, giúp cậu trở lại trận địa của La Phi. Trần Gia Hâm rất áy náy với việc hãm hại La Phi, nhiều lần đề nghị rằng sẽ nói rõ chân tướng sự thật với giám đốc Lỗ, nhưng La Phi cho rằng thời cơ vẫn còn chưa chín.
“Chỉ dựa vào những lời nói của cậu để lật lại vụ án thì sẽ rất khó. Đầu tiên hãy tìm lại được bản ghi âm đó rồi hãy tính.”
Bản ghi âm được nhắc đến chính là đoạn tự bạch mà Bạch Á Tinh nhắc đến trước khi chết, nghe nói, đoạn ghi âm đó có thể giải thích sự thật khi thẩm vấn, nhưng Bạch Á Tinh đã nhấn mạnh, nó chỉ xuất hiện sau khi La Phi đã giác ngộ.
La Phi không thể “giác ngộ” được, anh chỉ có thể chủ động đi tìm bản ghi âm đó. Đáng tiếc là cho đến hiện tại, việc này vẫn chưa có được những tiến triển thực chất.
Đỗ Na và Sở Duy là những thân tín gần gũi nhất của Bạch Á Tinh hồi anh ta còn sống, nên La Phi coi họ là mục tiêu trọng điểm của cuộc điều tra. Kể từ sau khi Bạch Á Tinh chết, Đỗ Na trở nên buồn bã, chán nản và một mình trở về Tây Nam. La Phi đã bám theo cô ta mấy ngày nhưng không thu hoạch được gì. Sở Duy thì lại càng thất vọng hơn, anh ta lập tức lặn mất tăm. Người này vốn xuất thân từ cảnh sát hình sự, khả năng phản trinh sát rất cao, nếu anh ta đã cố ý giấu mình thì việc tìm kiếm anh ta hoàn toàn không dễ dàng.
Mặc dù có những việc không thuận lợi như vậy, nhưng Bạch Á Tinh đã chết, “Công trình tịnh hóa” mà anh ta dày công xây dựng cũng gặp phải những trắc trở rất lớn. Điều này đối với La Phi và những người cùng lý tưởng đúng là một trận chiến thắng. Nếu phải bàn đến công lao khen thưởng thì Hạ Mộng Dao dường như là người có công lớn nhất, vì vậy cô trở thành trung tâm của bữa tiệc gặp mặt hôm nay. Nhất là Lăng Minh Đỉnh, ông nhiều lần nâng chén lên cạn cùng với cô. Hạ Mộng Dao đáp lại bằng một chén trà, hai người chuyện trò rôm rả, ríu rít, rất ăn ý. Xem ra, trải qua biến cố đứng trước bờ vực rồi lại được trùng phùng tái sinh, quan hệ giữa hai người càng trở nên gần gũi hơn.
Tráng miệng sau bữa ăn là món phô mai rất đặc sắc của nhà hàng. La Phi không thích món ăn ngọt nên chỉ nếm một chút rồi bỏ sang bên cạnh. Khẩu vị của Trần Gia Hâm có vẻ rất hợp, nên chỉ bằng hai ba miếng đã cho một thanh phô mai vào bụng. Hạ Mộng Dao thì vẫn giữ vẻ thục nữ, dùng một chiếc dĩa đưa thanh phô mai lên đến miệng, sau đó lại dùng bàn tay trái che rồi mới khẽ cắn một miếng. Đang chuẩn bị thưởng thức thì di động của cô đổ chuông.
Hạ Mộng Dao đặt thanh phô mai chưa ăn hết xuống đĩa, lấy khăn giấy lau miệng, rồi rời bàn để nghe điện thoại. Một lát sau, cô quay trở lại bàn, nói với vẻ xin lỗi: “Là Nhạc Phi, ông ấy vừa nghĩ ra một ý tưởng hay nên muốn bàn với tôi ngay.”
“Vậy à. Thế thì em đi nhanh đi,” Lăng Minh Đỉnh khoát tay tỏ ý ủng hộ.
Trần Gia Hâm chủ động đề nghị: “Để tôi lái xe đưa cô đi.”
Hạ Mộng Dao mỉm cười cảm ơn. La Phi quay sang Tiểu Lưu bên cạnh, nói: “Cậu cũng cùng đi tiễn Tiểu Hạ đi!”
Tiểu Lưu ngây người. Có cần thiết để hai người đưa đi như vậy không? Cậu đưa mắt nhìn La Phi vẻ không hiểu, nhưng La Phi vẫn cầm chén trà trong tay, nét mặt không hề thay đổi. Tiểu Lưu theo anh đã nhiều năm, thay đổi suy nghĩ liền hiểu ngay ý của La Phi, thế là cậu đứng dậy, cười, nói: “Thôi được, ăn no quá rồi, tiện thể hoạt động một chút cho bớt no.”
Hạ Mộng Dao cùng hai người rời đi, chỉ còn lại La Phi và Lăng Minh Đỉnh. Lăng Minh Đỉnh biết La Phi cố ý bảo Tiểu Lưu đi, bèn chủ động hỏi: “Anh có lời muốn nói với tôi à?”
La Phi đưa cho Lăng Minh Đỉnh một vật: “Anh xem cái này đi.”
Đó là một mặt dây chuyền bằng hổ phách. Lăng Minh Đỉnh đưa tay nhận, nhìn một lúc rồi hỏi: “Gì vậy?”
La Phi hỏi lại: “Sao anh không mở nó ra xem?”
“Mở ra?” Lăng Minh Đỉnh cầm mặt dây chuyền lật đi lật lại mấy lần, “Cái này mở được à?”
La Phi chỉ nhìn Lăng Minh Đỉnh mà không nói. Lăng Minh Đỉnh nghiên cứu một lúc, cuối cùng phát hiện ra giữa mặt sau và miếng hổ phách có kẽ hở, ông đưa ngón tay khẽ cạy, miếng hổ phách rời ra. Lăng Minh Đỉnh chú ý đến mấy chữ nhỏ ở mặt sau của miếng hổ phách, rồi khẽ đọc:
Người mà em lấy là Gay, thân thể em mãi mãi thuộc về anh.
“Ồ, ý gì vậy?”
“Hôm Bạch Á Tinh nhảy lầu, trong tay luôn giữ chặt vật này.” La Phi nhìn Lăng Minh Đỉnh chăm chú, nói: “Tôi nghĩ, có lẽ anh hiểu câu đó nghĩa là gì.”
“Sao?” Lăng Minh Đỉnh có vẻ ngạc nhiên, ông nhìn lại miếng hổ phách đó, đoán, “Không lẽ… không lẽ, đây là của Cao Mai viết cho Bạch Á Tinh?”
La Phi không trả lời thẳng mà hỏi: “Bây giờ thì anh đã biết tại sao Bạch Á Tinh muốn nhảy lầu rồi?”
“Cao Mai đã lấy một người đồng tính? Như thế có nghĩa là Bạch Á Tinh đã giết nhầm Cao Mai?” Lăng Minh Đỉnh phân tích nghiêm túc, “Cao Mai đã dùng một cuộc hôn nhân về hình thức để gây áp lực với Bạch Á Tinh, cô ấy hoàn toàn không từ bỏ sự trinh tiết về thân thể của mình.”
La Phi gật đầu, nhìn như xói vào Lăng Minh Đỉnh: “Cứ nói tiếp đi, hãy nói hết những suy đoán của anh.”
“Mặt dây chuyền này có lẽ là của Cao Mai tặng cho Bạch Á Tinh trước khi từ biệt, cô ấy hy vọng đối phương sẽ phát hiện ra bí mật ở phía sau miếng hổ phách, từ đó hiểu được nỗi khổ tâm của cô ấy. Đáng tiếc là, Bạch Á Tinh đã không hiểu được ý của Cao Mai, sau khi giết hại Cao Mai xong, hắn chỉ mang theo bên mình mặt dây chuyền này như một món đồ kỷ niệm. Cho đến một ngày sau đó ít năm, cuối cùng Bạch Á Tinh cũng đã nhìn thấy mấy lời để lại ở mặt sau của miếng hổ phách. Hắn biết là mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, thế nên mới nảy ra ý định tự sát để chuộc tội.”
La Phi hỏi lại: “Theo anh thì, Bạch Á Tinh đã phát hiện ra bí mật đó vào khi nào?”
“Khẳng định là vào sau khi cuốn tiểu thuyết kia được viết xong. Vì, trong cuốn tiểu thuyết, vị hôn thê của nhân vật chính khi đứng trước đe dọa bị cưỡng hiếp, đã lấy sinh mệnh làm cái giá để bảo vệ trinh tiết. Nếu Bạch Á Tinh đã viết ra tình tiết như vậy, chứng tỏ hắn vẫn chưa biết người mà Cao Mai định kết hôn là một người đồng tính.”
Lời lẽ của Lăng Minh Đỉnh nghe ra rất có lý. Nhưng La Phi trầm ngâm một lúc, lại nói: “Anh có cảm thấy chuyện này có điểm gì đó không ổn không?”
“Ừm”, Lăng Minh Đỉnh chau mày, “Thời điểm mà Bạch Á Tinh tự sát đúng là có phần hơi kỳ lạ. Đó là lúc mà hắn đang rất thuận buồm xuôi gió, nếu hắn muốn chết thì cũng không nên lựa chọn thời cơ đó…”
La Phi nhắc đối phương: “Muốn giải thích thì cũng cần phải có lý do. Hôm đó, chẳng phải Tiểu Hạ đã gia nhập sự nghiệp của anh ta ư? Bạch Á Tinh có thể cảm thấy tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa, cho nên có thể yên tâm rời khỏi thế gian này rồi.”
“Cũng có lẽ như vậy”, Lăng Minh Đỉnh gật đầu nói, “Có lẽ là vì nguyên nhân này. Tiểu Hạ lừa Bạch Á Tinh là để tự bảo vệ, không ngờ lại thúc đẩy việc tự sát của đối phương.”
La Phi lại cười, anh hỏi lại: “Anh cảm thấy Bạch Á Tinh dễ dàng bị lừa như vậy?”
Lăng Minh Đỉnh chớp mắt, dường như ông đã bị La Phi làm cho rối trí.
“Tiểu Hạ dành được sự tin cậy của Bạch Á Tinh, có lẽ là do đã sử dụng một phương pháp đặc biệt chăng?”
Lăng Minh Đỉnh trầm ngâm: “Ý anh là… thôi miên?”
“Vốn là Bạch Á Tinh thôi miên Tiểu Hạ, nhưng anh ta đã dẫn dắt nhầm, nên giữa chừng Tiểu Hạ đã tỉnh. Lúc đó, để tự bảo vệ, Tiểu Hạ bèn dùng thuật thôi miên mê hoặc lại Bạch Á Tinh. Suy đoán này cũng rất hợp lý đấy chứ.”
Lăng Minh Đỉnh ngây người một lát, rồi lẩm bẩm: “Có lẽ… có lẽ như thế thật sao? Bạch Á Tinh không đề phòng trước Tiểu Hạ, nên Tiểu Hạ đã phản kích một cách rất thuận lợi. Có điều… sao cô ấy lại không nói chuyện này với tôi nhỉ?”
“Không nói thật chứ?”
“Không mà.” Lăng Minh Đỉnh chăm chú nhìn La Phi, ông bắt đầu cảm thấy trong lời của La Phi đầy ẩn ý.
La Phi im lặng một lát rồi chuyển mũi nhọn câu chuyện: “Hôm đó mấy giờ thì anh tới khách sạn Ngân Lăng?”
“Chừng hơn 6 giờ. Khi anh nhìn thấy tôi là lúc tôi vừa đến được một lúc.”
La Phi mỉm cười, nói: “Nhưng lúc đó tóc anh đã khô hết cả rồi.
“Anh nghi ngờ rằng tôi đã đến từ rất sớm?” Lăng Minh Đỉnh nhún vai, giải thích: “Hôm đó tôi đi taxi, thiết bị hơi ấm trong xe mở hết cỡ. Tôi đã ngồi xe 20 phút, hơi ấm đó đã làm khô tóc tôi.”
La Phi chăm chú nhìn đối phương như đang thẩm định điều gì đó.
Lăng Minh Đỉnh chìa tay ra: “Rốt cuộc là anh muốn nói gì? Tại sao tôi lại phải nói dối anh?”
La Phi nâng chén trà trước mặt lên uống một ngụm, sau đó chậm rãi nói: “Trước đó ít ngày tôi đi Tây Nam, tôi đã tìm được người đính hôn với Cao Mai. Điều thú vị là, người đó không phải là đồng tính, sau đó anh ta lấy một người phụ nữ khác. hai người đã sinh được một đứa con trai, năm nay 4 tuổi rồi.”
Lăng Minh Đỉnh ngây người, ông nhìn La Phi rồi lại nhìn mặt dây chuyền trong tay: “Vậy… mặt dây chuyền này là như thế nào?”
“Chữ viết trên mặt dây chuyền hoàn toàn không phải lời để lại của Cao Mai, nó là một mũi dao rất sắc nhằm vào tâm huyệt của Bạch Á Tinh!” La Phi nói với vẻ mặt nghiêm nghị, “Chỉ cần lưỡi dao hạ xuống, đủ để cướp đi sinh mạng!”
Cuối cùng, Lăng Minh Đỉnh đã hiểu ngầm ý của La Phi, mặt ông biến sắc: “Anh nghi ngờ việc đó do tôi sắp đặt?”
La Phi trả lời một cách mập mờ: “Cho dù là ai, tóm lại chắc chắn đó phải là một cao thủ thôi miên, hơn nữa còn rất hiểu Bạch Á Tinh.”
“Đúng thế.” Lăng Minh Đỉnh cười vẻ bất lực, “Tôi chính là người phù hợp với các điều kiện đó nhất. Tôi biết thôi miên, hôm đó lại vừa đọc xong cuốn tự truyện của Bạch Á Tinh. Điều quan trọng hơn là, tôi và Bạch Á Tinh đối lập nhau. Vì vậy, có đầy đủ động cơ để gây án.”
La Phi không nói, mà lúc này im lặng có nghĩa là ngầm công nhận.
Lăng Minh Đỉnh dựa người vào ghế, không biết đang nghĩ gì. Một hồi sau, ông ngửa đầu nói như than thở: “Đừng vòng vo nữa, chúng ta hãy ngửa bài đi. Anh nghĩ như thế nào?”
Nếu đối phương đã nói như vậy, La Phi cũng thẳng thắn trình bày: “Hôm đó, Tiểu Hạ tỉnh lại sau khi bị thôi miên, thuận thế phản kích thôi miên lại Bạch Á Tinh. Sau đó, cô ấy gọi điện cho anh. Anh nhanh chóng đến khách sạn. Lúc đó, anh đã nhận ra, một cơ hội ngàn năm có một đã đến! Nếu Bạch Á Tinh đã bị thôi miên, tại sao lại không tiến tới để xoay chuyển toàn cục diện, chuyển bại thành thắng? Thế nên, anh đã lợi dụng mặt dây chuyền này, khắc lên câu đó ở mặt sau của miếng hổ phách. Tiếp đó, anh làm cho Bạch Á Tinh tin đó là lời để lại của Cao Mai. Tất cả những bước này đều được hoàn thành trong trạng thái thôi miên, hơn nữa, hiệu quả rất tốt, vì anh đã nắm rất chính xác tâm huyệt của đối phương. Bạch Á Tinh bằng lòng tin sự trung trinh của Cao Mai đối với mình, thế giới tinh thần của anh ta thuận theo sự dẫn dắt của anh, hoàn thành một lần tự lừa dối bản thân. Cuối cùng, Bạch Á Tinh đã dùng phương thức tự sát để tuẫn tiết và chuộc lỗi. Đó chính là một kết cục lý tưởng nhất mà anh theo đuổi.”
Nghe La Phi nói xong, Lăng Minh Đỉnh ngây người, im lặng một hồi lâu, cuối cùng ông cười khẩy một tiếng, nói: “Được rồi, được rồi! Cứ cho rằng những điều anh nói đều là thật. Vậy, anh chuẩn bị làm gì? Định bắt tôi chăng?”
“Anh tấn công vào tâm huyệt của anh ta, anh ta vì thế mà tự sát, chuyện này về mặt luật pháp không thể nào định tội được.” La Phi lắc đầu nói, “Huống chi tôi hoàn toàn không có bằng chứng nào, chỉ là tôi đoán ra thôi.”
“Như thế thì thôi đi.” Lăng Minh Đỉnh thở phào, ông bắt đầu khuyên lại La Phi, “Bạch Á Tinh đã chết rồi, kế hoạch của hắn cũng đã phá sản, đó mới là điều quan trọng nhất. Còn như hắn đã chết thế nào, anh cần gì phải xem xét kỹ?”
“Thôi được, chuyện này dừng ở đây.” La Phi ngừng một chút rồi đổi sang nói bằng giọng rất nghiêm túc, “Nhưng có mấy vấn đề, tôi hy vọng anh sẽ trả lời thật.”
Lăng Minh Đỉnh gật đầu: “Anh nói đi.”
“Bạch Á Tinh trước khi chết chỉ định hai người kế tục “công trình tịnh hóa”, một người là Tiểu Hạ, còn một người khác, anh có biết thông tin gì về người đó không?”
Lăng Minh Đỉnh dường như chưa nghe nói chuyện này bao giờ, nên hỏi lại với vẻ lấy làm lạ: “Còn có người kế tục khác nữa? Có phải là Sở Duy và Đỗ Na không?”
La Phi cũng tin là Lăng Minh Đỉnh không biết thật. Vì người đó có một vị trí rất quan trọng trong lòng Bạch Á Tinh, nên dù bị thôi miên, gã cũng không tiết lộ những thông tin có liên quan đến người này. Thế nên, La Phi chuyển sang vấn đề thứ hai: “Ngoài ra, điều mà tôi muốn biết là những thông tin về khoản tiền lớn kia.”
Lăng Minh Đỉnh hỏi lại: “Anh nghĩ rằng tôi đã nuốt khoản tiền đó?”
“Nếu Bạch Á Tinh đã chuẩn bị tự sát thì chắc chắn phải có sự sắp đặt với khoản tiền đó. Còn anh, sau khi thôi miên anh ta có lẽ đã tìm cách hỏi được ra manh mối của khoản tiền đó?” La Phi ngừng một chút rồi nói tiếp: “Sau khi Bạch Á Tinh chết, Tiểu Hạ vẫn lên chương trình “Thần Châu Đạt Nhân Tú”, bấy giờ, đến cả buổi biểu diễn của Kewill cũng mời cô ấy, tôi nghĩ, đằng sau đó nhất định có sức mạnh của nguồn vốn.”
“Khoản tiền đó đúng là không ở trong tay tôi.” Lăng Minh Đỉnh trịnh trọng trả lời La Phi, “Hiện nay, các fan của Tiểu Hạ có mặt trên khắp nước, cô ấy có được thành công như ngày hôm nay, nguyên nhân trong đó không phức tạp như tưởng tượng của anh đâu.”
La Phi nhận ra sự đối kháng trong thái độ của đối phương, anh chìa tay: “Vậy thì được rồi. Còn một câu hỏi cuối cùng.”
Lăng Minh Đỉnh đưa mắt nhìn vẻ chờ đợi.
“Anh có thôi miên Tiểu Hạ không?”
“Gì chứ?” Lăng Minh Đỉnh dường như không hiểu lời của La Phi.
“Tiểu Hạ có phải là một mắt xích trong kế hoạch của anh không? Cô ấy bị Bạch Á Tinh thôi miên mà vẫn kịp thời tỉnh lại, có phải anh đã đặt tâm miêu cho cô ấy không?”
Lăng Minh Đỉnh trợn trừng mắt nhìn La Phi: “Ý của anh là tôi cố ý để Bạch Á Tinh mang Tiểu Hạ đi? Lợi dụng Tiểu Hạ để thực hiện kế hoạch trả thù cá nhân?”
La Phi nhìn đối phương với vẻ nghiêm nghị: “Tôi cảm thấy vấn đề này rất quan trọng. Nói thực lòng, những chuyện khác tôi đều có thể hiểu anh, cho dù anh mưu hại Bạch Á Tinh, cho dù anh nuốt chửng khoản tiền lớn đó, nhưng thái độ thực sự của anh đối với Tiểu Hạ liên quan đến sự đánh giá của tôi đối với nhân phẩm của anh.”
“Được, được! Tôi biết là anh nghĩ thế nào rồi. Anh cho rằng tôi thôi miên Tiểu Hạ, biến cô ấy trở thành công cụ thực hiện dã tâm cá nhân. Kể từ lần biểu diễn thôi miên đầu tiên cho đến đòn phản kích nhằm vào Bạch Á Tinh, tất cả đều do tôi thao túng. Tôi hoàn toàn bất chấp sự an nguy của Tiểu Hạ, tôi chỉ coi cô ấy là một con rối tinh thần!” Lăng Minh Đỉnh càng nói càng kích động, cuối cùng thì cười lớn, “Thôi được, thôi được! Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi không cần giải thích với anh!”
Nói xong câu này, Lăng Minh Đỉnh giận dữ rời khỏi chỗ, vì mất bình tĩnh, động tác của ông thiếu chuẩn xác, ông va vào bàn, khiến đồ vật trên bàn kêu loảng xoảng, nhưng ông không thèm để ý, bước đi thẳng, đầu không ngoảnh lại.
La Phi nhìn theo lưng của Lăng Minh Đỉnh, thấy có phần trách mình. Không lẽ mình đã trách nhầm ông ấy. Nếu như vậy, sau này phải tìm cách dàn hòa mới được.
La Phi vừa nghĩ vừa dọn bàn ăn lộn xộn. Thế rồi, ánh mắt anh chợt dừng lại ở một chỗ, anh ngây người một hồi lâu.
Đó là vị trí ở bàn ăn của Hạ Mộng Dao, trong đĩa ăn vẫn còn lại miếng phô mai, miếng phô mai ấy mới bị cắn một miếng nhỏ, nên mép của miếng phô mai vẫn còn in dấu răng của cô.
Dấu răng ấy và một mảnh vụn trong ký ức của La Phi bỗng liên kết lại. Khi anh nhận ra sự ẩn chứa trong mối liên kết ấy, anh chợt cảm thấy toàn thân lạnh toát như vừa rơi xuống một hố băng.
02.Trong cung thể thao Olympic mới xây xong của tỉnh, buổi diễn tập lần đầu cho buổi dạ hội ảo thuật của Kewill đang được tiến hành.
Việc cùng xuất hiện với các minh tinh hoàn toàn không làm cho Hạ Mộng Dao thấy căng thẳng, phong thái biểu diễn của cô rất bình tĩnh, thanh nhã, cùng với khuôn mặt xinh đẹp vốn có đã khiến cho không ít nữ minh tinh phải lu mờ. Tất nhiên rồi, điều đó không phải là trọng tâm, điều khiến cho tổ đạo diễn phải nhìn cô bằng con mắt khác, đó chính là phần biểu diễn thôi miên giống như trong mộng của cô.
Để kiểm chứng hiệu quả của biểu diễn, tổ đạo diễn đã mời đến hơn 100 khán giả nhiệt tình để nghe ý kiến của họ. Hạ Mộng Dao cũng đem hết bản lĩnh của mình ra đưa mọi người trở lại thời ấu thơ, tìm lại những ký ức xa xôi đã bị chôn sâu. Dưới sự dẫn dắt của Hạ Mộng Dao, thế giới tinh thần của mọi người lập tức trở nên trống rỗng, mọi tạp niệm đều được gạt bỏ. Đó là những tháng ngày ấm êm nhất của đời người, mỗi một người đều là những đứa con yêu của thế giới, họ được bao bọc trong tình yêu thương đầy đủ, không có bất cứ sự phiền muộn và buồn bã nào.
Không có ai có ý bới móc đối với phần biểu diễn đó. Sau khi tỉnh lại, mọi người vẫn cứ thổn thức mãi, có người thậm chí cứ nhắm mắt một hồi lâu, không muốn trở lại với thế giới hiện thực.
Tổng đạo diễn Lương đứng bên quan sát, sau khi biểu diễn kết thúc, ông là người đầu tiên vỗ tay khen.
“Rất tuyệt, hay lắm!” Đạo diễn Lương khen liền hai câu, tiếp đó ông nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, nói: “Chỉ có điều thời gian không được chính xác lắm.”
“Đã vượt giờ ạ?” Hạ Mộng Dao cảm thấy tiết tấu hôm nay có phần hơi chậm.
“Tổng cộng 21 phút 13 giây.” Tổng đạo diễn Lương đi đến trước mặt Hạ Mộng Dao, tiếp tục dặn: “Chúng tôi dành cho cô thời gian 20 phút, như vậy đã là dài nhất trong số các khách mời rồi. 2 phút để làm quen, 18 phút biểu diễn chính thức, cô nhớ phải kiểm soát cho thật tốt, nếu có lệch thì cũng không được quá nửa phút, nếu không thì không kịp cho tiết mục phía sau.”
Hạ Mộng Dao gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ tiếp tục luyện tập.”
“Ồ. Còn ba lần tập nữa, tôi tin là cô có thể làm tốt.” Nói xong, đạo diễn lại chìa ngón tay cái, “Bản thân tiết mục không vấn đề gì, rất tuyệt!”
Hạ Mộng Dao cười ngọt ngào, nói: “Nếu như thiết bị được nâng cấp thì hiệu quả còn tốt hơn nữa.”
Đạo diễn Lương hỏi lại: “Nâng cấp như thế nào?”
Hạ Mộng Dao đáp: “Tốt nhất là trang bị cho mỗi một khán giả tại khán phòng một chiếc tai nghe vô tuyến, để cho ngôn ngữ thôi miên được truyền đến qua tai nghe chứ không phải qua loa, như thế sẽ tạo ra một ý cảnh ngôn ngữ nói thầm, có tác dụng để khán giả đi vào trạng thái thôi miên sâu hơn.”
Đạo diễn Lương nghe xong, trầm ngâm: “Tôi hiểu ý của cô… Có điều, cung văn hóa này có chỗ cho hơn 10 ngàn người, nếu đều trang bị tai nghe như vậy, thì không phải là một con số nhỏ.”
Hạ Mộng Dao mỉm cười, đáp: “Tôi đã liên hệ được với một nhà đầu tư, ông ấy bằng lòng bỏ ra khoản chi phí đó.”
“Thế sao?” Đạo diễn Lương nghe vậy, lập tức hỏi: “Vậy, ông ấy cần trả công như thế nào?”
“Không cần trả công. Ông ấy là một fan của tôi, chỉ cần có thể nâng cao hiệu quả ở hiện trường là được rồi.”
“Thế thì còn gì phải bàn nữa?” Đạo diễn Lương vỗ tay, “Tôi sẽ bố trí tổ thiết bị, sáng mai sẽ hoàn thành việc này!”
Chuyện đó đã được bàn xong, đạo diễn Lương tiếp tục quan tâm đến diễn viên khác. Hạ Mộng Dao thì rút ra sau sân khấu.
So với các diễn viên có tiếng khác với đội ngũ trợ lý lên đến cả chục người thi những người bên cạnh Hạ Mộng Dao ít hơn nhiều. Thực ra, chỉ có Lăng Minh Đỉnh và La Phi luôn chờ cô ở sau sân khấu.
Lăng Minh Đỉnh là thầy giáo của Hạ Mộng Dao nên lần hoạt động này tất nhiên ông sẽ luôn ở cạnh cô. Còn La Phi thì chủ động đề nghị đến tỉnh thực hiện việc bảo vệ sát sườn đối với Hạ Mộng Dao. Trong mấy lần biểu diễn trước đó, La Phi và Lăng Minh Đỉnh luôn lặng lẽ phối hợp với nhau. Tuy nhiên, hai ngày trước quan hệ giữa hai người xuất hiện rạn nứt, Lăng Minh Đỉnh cho rằng La Phi đang nhằm vào mình nên việc “bảo vệ sát sườn” kia chính là coi ông là kẻ địch trong giả thiết. Ông hoàn toàn không muốn La Phi đến tỉnh cùng nhưng Hạ Mộng Dao thì lại rất đồng ý với La Phi, nên Lăng Minh Đỉnh chẳng thể ngăn lại được.
Lúc này, nhìn thấy Hạ Mộng Dao từ trên sân khấu xuống, Lăng Minh Đỉnh tiến ra đón và nói: “Tốt lắm. Đạo diễn khen em chứ?”
Hạ Mông Dao khiêm tốn đáp: “Về thời gian vẫn chưa nắm chắc nên bị đạo diễn phê bình.” Vừa dứt lời thì có một thanh niên đuổi theo và gọi lớn: “Cô Hạ!”
Hạ Mộng Dao quay lại, chàng thanh niên kia tự giới thiệu: “Tôi là Tiểu Lư trong tổ âm thanh. Bây giờ cô có thời gian không?”
“Có, sao ạ?”
“Vậy phiền cô đi theo tôi để ghi âm một băng dự phòng.”
“Băng ghi âm dự phòng?” Hạ Mộng Dao chớp mắt, dường như cô chưa hiểu.
Tiểu Lư giải thích: “Nếu như hôm biểu diễn cô gặp những vấn đề không thuận tiện, ví dụ bị cảm và khàn giọng, thì đến lúc đó chúng tôi sẽ cho phát băng ghi âm, cô chỉ cần đứng trên sân khấu và mở miệng như đang nói là được.”
Hạ Mộng Dao hiểu ra: “Như thế là giống hát nhép à?”
“Để đề phòng thôi. Tôi tin, cô sẽ không cần dùng đến nó.” Tiểu Lư bất chợt nháy mắt về phía trái đằng trước, khẽ nói, “Người kia thì không được, lần nào lên diễn cũng phải dùng đến băng ghi âm!”
Hạ Mộng Dao nhìn theo phía ánh mắt của Tiểu Lư thì thấy một người phụ nữ trang điểm rất đậm. Đó là một người được coi là một trong các ngôi sao ca nhạc top đầu trong nước, trước đây từng có những lời đồn về việc trình diễn trên sân khấu của cô ta, xem ra lời đồn đó không sai.
Hạ Mộng Dao không mấy hứng thú với những chuyện như vậy, cô chỉ mỉm cười, hỏi Tiểu Lư: “Vậy được, giờ chúng ta tới đâu để ghi?”
“Chị đi theo tôi.” Tiểu Lư đi trước dẫn đường, Hạ Mộng Dao đi theo cậu, hai người đi về phía phòng ghi âm chuyên dụng.
Lúc này La Phi cũng đứng dậy đi theo. Nhưng Lăng Minh Đỉnh đưa tay ngăn lại rồi nói bằng giọng không vui: “Có cần phải theo sát thế không?”
La Phi gạt tay đối phương ra: “Chờ đến ngày biểu diễn chính thức thì anh sẽ biết có cần thiết hay không.” Vừa nói, anh vừa nhìn chăm chú vào Lăng Minh Đỉnh, dường như trong lời nói chứa đựng ý tứ nào đó.
Lăng Minh Đỉnh hừ một tiếng, sải bước vượt lên trước. Hai người một trước một sau đi theo Hạ Mộng Dao, không biết ai mới là vệ sĩ thực sự.
03.Buổi biểu diễn ảo thuật của Kewill được thực hiện đúng theo kế hoạch.
Là khách mời nên phần biểu diễn thôi miên của Hạ Mộng Dao được thực hiện vào thời gian đẹp nhất: 9 giờ 30, qua đó đủ thấy sự coi trọng của tổ đạo diễn đối với tiết mục này.
Bắt đầu từ lúc 8 giờ rưỡi, Hạ Mộng Dao đã nhắm mắt ngồi một mình, dường như cô đang kiềm chế một trạng thái tinh thần nào đó trong lòng. Hồi hộp hoặc là phấn chấn?
Mấy lần biểu diễn trước đây, Hạ Mộng Dao luôn thấy rất nhẹ nhàng, cô có một khí chất rất đặc biệt, dường như sinh ra là để cho sân khấu. Nhưng lần này, cùng biểu diễn với một bậc đại sư về ảo thuật của thế giới, trong một khán phòng có hàng vạn người và truyền hình trực tiếp trên cả nước, với tình hình như vậy, làm sao cô cảm thấy nhẹ nhõm cho được?
9 giờ 25 phút, thư ký trường quay bước tới ghé vào tai cô nói: “Chị đã chuẩn bị xong chưa? Một lát nữa là đến giờ ra sân khấu rồi.”
Hạ Mộng Dao mở bừng mắt, mắt cô ánh lên một ánh sáng vừa kiên định vừa thiêng liêng.
Lăng Minh Đỉnh đứng bên cạnh Hạ Mộng Dao, ông cảm thấy trạng thái của cô có phần hơi khác thường. Ông không biết đó là chuyện tốt hay chuyện xấu, nhưng trong lòng không khỏi thấy lo lắng.
La Phi cũng đang nhìn cô gái đó, nhưng ánh mắt của anh bình thản như nước.
Nước mềm mại, song không có chỗ nào là không chảy đến.
Thời gian cứ trôi qua từng giây, từng phút. Cuối cùng tiếng của người dẫn chương trình vang lên: “Xin chào đón nhà thôi miên xinh đẹp Hạ Mộng Dao!”
Cả khán phòng dậy lên tiếng vỗ tay như sấm. Hạ Mộng Dao đứng dậy, cô sửa lại chiếc micro cài trên cổ áo, rồi từ từ bước ra sân khấu.
Trình tự tương tự đã được tập nhiều lần. Đầu tiên, Hạ Mộng Dao dành 2 phút để làm ấm khán phòng, sau đó cô nhắc khán giả đeo tai nghe lên và chính thức bắt đầu 18 phút biểu diễn thôi miên.
Kỹ sư âm thanh điều chỉnh tín hiệu loa, những lời thôi miên của Hạ Mộng Dao sẽ thông qua chiếc micro trên cổ áo truyền trực tiếp đến tai nghe của khán giả, những chiếc loa đặt ở bốn phía của cung thể thao sẽ tạm thời mất đi tác dụng. Đồng thời, có một đường tín hiệu âm thanh sẽ đồng bộ truyền đến cho tất cả các máy thu hình trên cả nước.
Hạ Mộng Dao đã lên tiếng. Theo mệnh lệnh đầu tiên của cô, khán giả trong khán phòng lần lượt nhắm mắt lại, chuẩn bị đi vào thế giới tinh thần tinh khiết, thanh tao.
Đạo diễn Lương cũng đeo tai nghe lên, có điều, mắt ông vẫn mở to. Tất nhiên là ông không tiếp nhận thôi miên của Hạ Mộng Dao, điều ông quan tâm là tiến trình của biểu diễn, để chẳng may xảy ra sự cố ngoài ý muốn còn kịp thời xử lý.
Sự cố không xảy ra. Tiết mục biểu diễn thôi miên của Hạ Mộng Dao hoàn mỹ như trước, hơn nữa, thời gian cũng rất khớp. Khi Hạ Mộng Dao dẫn dắt khán giả thoát khỏi trạng thái thôi miên, so với thời gian quy định vẫn còn sớm gần 10 giây.
Gần 10 giây đó là để cho khán giả thưởng thức dư vị. Sau khi mọi người bỏ tai nghe xuống, khán phòng tạm thời lắng lại, mãi tới mấy giây sau mới có người bắt đầu vỗ tay, thế rồi tiếng vỗ tay lan truyền, cuối cùng thành một chuỗi âm thanh lớn và liên tiếp.
Đạo diễn Lương phấn chấn khẽ kêu lên: “Được rồi!”
Theo quy trình, lúc đó Hạ Mộng Dao nên cúi chào và cảm ơn khán giả. Nhưng hôm nay, dường như cô đã nghĩ ra ý tưởng độc đáo, hai tay cô chắp lại trước ngực, đầu hơi cúi xuống, mắt nhắm nghiền, im lặng trong 3, 4 giây như đang cầu nguyện điều gì đó một cách thành kính, mãi cho tới khi tiếng vỗ tay ngớt hẳn cô mới quay người bước xuống khỏi sân khấu.
Lăng Minh Đỉnh ra đón từ phía sau sân khấu, ông nhìn Hạ Mộng Dao đang đến gần, vẻ mặt dường như có muôn ngàn cảm xúc.
Hạ Mộng Dao dừng lại ở chỗ cách Lăng Minh Đỉnh chừng một mét, môi cô mấp máy mấy cái, cuối cùng khẽ thốt ra một câu: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi? Tại sao phải xin lỗi?” Lăng Minh Đỉnh ngạc nhiên hỏi, “Phần biểu diễn của em quá xuất sắc, đó mới đích thực là thôi miên!”
Hạ Mộng Dao mở to mắt nhìn Lăng Minh Đỉnh: “Thật à? Thầy thật sự nghĩ như thế sao?”
“Tất nhiên là thật.” Lăng Minh Đỉnh vung chiếc tai nghe vô tuyến trong tay, “Tôi đã nghe toàn bộ quá trình. Tôi hoàn toàn đắm chìm trong đó, dường như không thể nào tự rút ra được nữa.”
Nụ cười nở bừng trên mặt Hạ Mộng Dao: “Cảm ơn thầy đã có thể hiểu em.” Cô bước tới ôm chặt lấy Lăng Minh Đỉnh, xúc động nói: “Thầy đúng là thầy giáo suốt đời của em.”
Lăng Minh Đỉnh dang rộng cánh tay ôm Hạ Mộng Dao vào lòng, hai người dường như đã hòa vào làm một.
Nước mắt từ khóe mắt của Hạ Mộng Dao lăn xuống, làm trôi cả lớp trang điểm trên mặt cô. Cô từ từ ra khỏi vòng tay của Lăng Minh Đỉnh, mỉm cười, nói: “Em phải đi tẩy trang đây.”
Lúc đó, đạo diễn Lương cũng bước tới phía sau sân khấu, ông phấn khởi tuyên bố với đám đông: “Chúng tôi vừa nhận được kết quả phân tích người xem, số lượng khán giả theo dõi chương trình này của chúng ta qua các kênh đã lên đến hàng trăm triệu người. Lần này chắc chắn chúng ta đã trở thành quán quân thu hút lượng người xem lớn nhất!”
Những người đứng sau sân khấu đồng thanh khen ngợi. Hạ Mộng Dao khẽ nói như với một mình: “Một trăm triệu người ư?” Vẻ mặt cô bàng hoàng như đang rơi vào giấc mơ.
“Đúng thế, một trăm triệu người!” Đạo diễn Lương tỏ vẻ mặt có phần hơi khuếch trương, “Cô nổi tiếng rồi. Sau này, giá trị của cô đã lên bậc của các minh tinh hàng đầu rồi, chúc mừng cô!” Nói xong, ông còn vỗ mạnh xuống vai của Lăng Minh Đỉnh, cười và tiếp: “Cũng chúc mừng anh, Lăng Minh Đỉnh! Anh rất có mắt nhìn!”
“Một trăm triệu người!” Một người khác có mặt ở đó cũng lên tiếng khen ngợi, giọng của người ấy không to, nhưng lại chứa đựng một sức mạnh không nhỏ.
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói, người đàn ông trung niên nói ra câu đó chính là La Phi.
“Đội trưởng La, phần biểu diễn của Tiểu Hạ đã kết thúc rồi.” Lăng Minh Đỉnh đắc ý nói. Dường như ông đang có ý nhắc anh rằng: anh nhìn xem, anh đã trở thành người thừa rồi.
La Phi không thèm để ý đến lời châm biếm của Lăng Minh Đỉnh, anh chỉ trịnh trọng nhìn Hạ Mộng Dao. Trong tay anh cầm một dụng cụ điện tử, trông giống như chiếc tai nghe, nhưng nó khác hẳn với những chiếc tai nghe vô tuyến mà mọi người sử dụng.
Hạ Mộng Dao cũng nhìn lại La Phi, một lát sau cô mỉm cười, nói: “Đội trưởng La, tôi có một món quà năm mới, lát nữa tôi sẽ tặng cho anh.”
Sau khi buổi dạ hội kết thúc, tất cả diễn viên và nhân viên làm công tác phục vụ đều dự tiệc chúc mừng trong khách sạn. Hạ Mộng Dao đưa cho La Phi một món quà đúng như lời hứa. Đó là một chiếc USB.
“Trong này có một đoạn ghi âm, là những lời Bạch Á Tinh để lại cho anh khi còn sống.” Hạ Mộng Dao nhìn La Phi nói, “Tôi nghĩ, có lẽ anh rất muốn biết nội dung trong đó.”
La Phi giật mình: “Thì ra, bản ghi âm đó trong tay cô.”
“Bạch Á Tinh định giao cho một người khác giữ, nhưng may mà tôi đã nghĩ ra cách để giữ lại.”
Cái gọi là “nghĩ cách” tất nhiên là biện pháp thôi miên rồi. La Phi cũng biết “một người khác” là ai. Nếu bản ghi âm đó vào tay người ấy, thì mình đã không thể dễ dàng ngóc đầu lên được. Xét từ góc độ này, La Phi thực sự phải cảm ơn Hạ Mộng Dao.
“Đúng là một món quà rất tuyệt.” Anh đón lấy chiếc USB rồi nói: “Cảm ơn cô.”
Hạ Mộng Dao tỏ ra có phần áy náy: “Tôi định đưa nó cho anh sớm hơn. Nhưng tôi lo anh sẽ ngăn buổi biểu diễn thôi miên hôm nay, nên không dám để cho anh sớm khôi phục lại chức vị…”
La Phi cười đau khổ, không biết nên nói như thế nào về chuyện này.
Hạ Mộng Dao nhún vai, bình thản nói: “ Anh là một người tốt, nhưng anh sẽ không hiểu phần biểu diễn của tôi.”
“Tôi có thể hiểu được.” La Phi nghiêm nghị đáp, “Chỉ là tôi không thể nào tán đồng được.”
“Tùy anh nghĩ. Dù sao thì tôi cũng đã hoàn thành phần biểu diễn rồi.” Hạ Mộng Dao đưa mắt nhìn Lăng Minh Đỉnh, rồi lại nói với La Phi: “Có điều, có một điểm tôi phải nói rõ: chuyện này không liên quan gì đến thầy Lăng, tất cả đều là chủ ý của tôi. Anh đừng làm phiền thầy ấy, mọi hậu quả sẽ do một mình tôi gánh chịu.”
“Một mình cô gánh chịu? Cô có thực sự biết hậu quả đó nghiêm trọng đến mức nào không?”
“Không sao cả.” Hạ Mộng Dao cười nhẹ nhõm, nói: “Tôi chỉ hy vọng tất cả mọi người đang sống đều được hạnh phúc.”
Hy vọng tất cả mọi người đang sống đều được hạnh phúc, đó là lời nguyện ước của Hạ Mộng Dao trong ngày sinh nhật. Lúc đó, La Phi đã rất xúc động trước mong ước trong sáng và tốt đẹp đó, nhưng bây giờ khi nghe lại câu nói đó, anh chỉ thấy một cảm giác lạnh giá xuyên thấu xương.
Những việc cần làm thì đều đã làm xong rồi, Hạ Mộng Dao có vẻ hơi mệt mỏi.
“Tôi thấy hơi mệt.” Cô quay sang nói với Lăng Minh Đỉnh: “Em muốn đi lên nghỉ một lát.” Tổ kịch vụ đã thuê phòng trên tầng ba để dành làm nơi nghỉ ngơi qua đêm của diễn viên và nhân viên nơi khác đến.
Lăng Minh Đỉnh khẽ vỗ vào bàn tay của Hạ Mộng Dao: “Đi đi.” Ông nhíu chặt mày, trong lòng có phần khó hiểu.
Hạ Mộng Dao lại nhìn La Phi, nói nửa đùa: “Đội trưởng La, anh không sợ tôi chạy mất đấy chứ?”
La Phi cũng mỉm cười: “Nhân dân cả nước đều biết cô cả rồi, cô có thể chạy vào đâu được?”
“Vậy thì được, lát nữa chúng ta gặp lại.” Hạ Mộng Dao chào hai người rồi một minh đi lên gác.
Bóng của Hạ Mộng Dao vừa khuất sau thang máy, Lăng Minh Đỉnh vội hỏi ngay La Phi: “Vừa rồi hai người nói những gì vậy?”
La Phi khẽ thúc vào cùi tay của Lăng Minh Đỉnh: “Ở đây không tiện, chúng ta ra ngoài nói.”
La Phi nói xong thì đứng dậy trước, Lăng Minh Đỉnh đi theo nhưng trong bụng đầy thắc mắc. Hai người ra khỏi khách sạn. Lúc này, đêm đã khuya, trời lại lạnh, người qua đường thưa thớt. La Phi tìm một góc tường rồi dừng lại, đó là một góc chết, sẽ không có ai làm phiền.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Lăng Minh Đỉnh hỏi, nhưng La Phi không trả lời, thế là ông lập tức tỏ thái độ, “Tiểu Hạ là một cô gái tốt, anh đừng có nhằm mãi vào cô ấy như vậy!”
“Tại sao lại nói tôi cứ nhằm vào cô ấy?” La Phi thừa thế hỏi lại, “Anh đã biết từ trước là cô ấy có vấn đề à?”
Lăng Minh Đỉnh cân nhắc một lát, ông cảm thấy có một số chuyện giấu mãi cũng không có ý nghĩa gì nên quyết định nói: “Hôm đó đúng là Tiểu Hạ đã thôi miên Bạch Á Tinh, dòng chữ viết trên mặt dây chuyền ấy cũng là do cô ấy ngụy tạo. Nhưng như thế thì sao? Bạch Á Tinh chết còn chưa hết tội, Tiểu Hạ làm vậy là một việc tốt.”
“Cho nên mặc dù anh biết sự thật nhưng vẫn cứ che giấu giúp cô ấy?”
“Tôi che giấu giúp cô ấy thì sao?” Lăng Minh Đỉnh vẫn nói với vẻ đầy lý lẽ, “Cô ấy làm như vậy không phải là vì bản thân, cô ấy đều vì tôi!”
“Cô ấy vì anh?”
“Cô ấy không có tư thù gì với Bạch Á Tinh, nếu không phải là vì tôi thì tội gì phải làm như vậy?”
La Phi nhìn Lăng Minh Đỉnh chăm chú một hồi, sau cùng anh khẽ thở dài: “Anh hoàn toàn không hiểu tình hình. Anh có biết chúng ta đang nói gì không?”
“Chẳng phải là nói chuyện Bạch Á Tinh sao?” Lăng Minh Đỉnh ngừng một lát, rồi nhắc La Phi: “Nếu không có Tiểu Hạ giúp, thì anh đã chẳng thể nào có được bản ghi âm đó. Bây giờ anh có thể khôi phục lại chức vị rồi, không lẽ anh muốn truy cứu trách nhiệm của Tiểu Hạ?”
La Phi xua xua ngón tay về phía Lăng Minh Đỉnh: “Anh nhầm rồi. Tôi muốn nói tới chuyện khác, đó là vụ án mưu sát khủng khiếp từ trước tới nay chưa từng có. So với vụ mưu sát đó thì cái chết của Bạch Á Tinh chẳng đáng là gì.”
“Mưu sát?” Lăng Minh Đỉnh hoàn toàn không tin, “Tiểu Hạ sẽ mưu sát ai?”
“Không phải là một đối tượng đặc định nào cả. Cô ấy muốn mưu sát..”, La Phi nói rành từng chữ sau đó: “ một - trăm - triệu người!”
Mưu sát một trăm triệu người? Lăng Minh Đỉnh cảm thấy câu nói này hoang đường đến mức nực cười, ông “Hừ” một tiếng, rồi nói: “Tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì!”
La Phi đáp: “Vì thế anh phải kiên nhẫn nghe tôi nói từ đầu.”
Lăng Minh Đỉnh chìa tay, ý bảo: anh nói đi.
“Tôi từng cho rằng anh dùng thôi miên để khống chế Hạ Mộng Dao, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.” La Phi vừa nói vừa lấy ra hai bức ảnh trong túi áo, “Anh xem cái này trước đi.”
Lăng Minh Đỉnh đón tấm ảnh, nhìn chăm chú. La Phi giải thích: “Cả hai bức ảnh này đều là dấu răng, một bức là dấu răng Hạ Mộng Dao để lại trên miếng phô mai hôm ăn ở nhà hàng đồ Âu. Một bức là vật chứng của vụ án ma cà rồng cắn mặt người, trong hình là vết cắn ở trên cổ của Diêu Bách.”
Đối chiếu hai bức ảnh, Lăng Minh Đỉnh rất dễ dàng hiểu được ngầm ý của La Phi: “Anh muốn chứng minh rằng hai vết răng này là của cùng một người?”
“Từ góc độ của pháp y học, thì phải có đặc trưng vết răng của 8 chiếc răng trở lên mới tiến hành giám định nhân thân. Trong hai bức ảnh này rõ ràng là không đủ, cái chính là vết răng trên cổ của Diêu Bách rất nhẹ, chỉ có đặc trưng một phần của 4 chiếc răng. Vì thế, nếu muốn nói là chứng minh thì không phải, nhưng dấu răng của Hạ Mộng Dao và vết cắn trên cổ Diêu Bách đúng là rất giống nhau, lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã có rất nhiều liên tưởng.”
“Liên tưởng gì? Không lẽ Tiểu Hạ đã hại chết Diêu Bách?” Lăng Minh Đỉnh đưa lại hai bức ảnh vào trong tay La Phi, “Đây đúng là những lời bậy bạ! Bạch Á Tinh đã thừa nhận vụ án đó là do hắn gây ra rồi.”
“Bạch Á Tinh đã nói dối. Thực ra, anh ta chẳng liên quan gì đến chuyện này. Những chi tiết có liên quan đến vụ án mà anh ta nói hoàn toàn có được từ miệng của Trần Gia Hâm. Anh ta đã đào một cái hố để tôi nhảy xuống.”
“Cứ cho là không phải Bạch Á Tinh làm thì cũng không có lý do gì nghi ngờ Tiểu Hạ.” Lăng Minh Đỉnh vẫn không thể nào tán thành suy đoán của La Phi, “Tiểu Hạ luôn ủng hộ tôi, sao cô ấy lại làm ra việc đó?”
Hai vụ án mạng do thôi miên ở Long Châu đã làm chấn động một dạo, sau đó kẻ gây án đã đăng status trên mạng khiến cho mũi nhọn của dư luận đều nhằm vào đại hội các nhà thôi miên. Đúng lúc ống kính của các phóng viên đều chĩa vào Lăng Minh Đỉnh, chính là Hạ Mộng Dao đã đứng ra giải vây giúp cho ông, sau đó cô lại tích cực tiến hành biểu diễn thôi miên, giúp Lăng Minh Đỉnh lấy lại danh dự. Nếu nói những chuyện đó là do Hạ Mộng Dao làm, chẳng phải là mâu thuẫn sao?
La Phi có cách giải thích về điều đó: “Hạ Mộng Dao chính là lợi dụng sự va chạm giữa anh và Bạch Á Tinh. Anh có thể hình dung một chút, nếu như dư luận không gây ra những bất lợi với anh, thì anh có làm những chuyện như biểu diễn thôi miên không?”
Lăng Minh Đỉnh hơi ngây người. Ông đã từng không có cảm tình với cái gọi là biểu diễn thôi miên, vì những cuộc biểu diễn đó thường chứa đựng sự khuếch trương và diễn dịch mà không thể thể hiện được giá trị đích thực của thuật thôi miên. Nếu như không phải sự bức bách của tình thế, đúng là ông sẽ không tham gia những chuyện như vậy.
La Phi lại nói: “Anh thử nhớ lại xem, lúc đầu, ai là người đề nghị tiến hành biểu diễn thôi miên? Là anh, hay là Hạ Mộng Dao?”
Lăng Minh Đỉnh trầm ngâm một lúc rồi nói thật: “Là Tiểu Hạ.”
“Vì thế, tôi dám nói, cô ấy đã khống chế anh từ lâu rồi!” Mắt La Phi sáng rực nhìn Lăng Minh Đỉnh, “Anh nôn nóng tới việc xoay chuyển cục diện, điều đó trở thành tâm huyệt của anh. Hạ Mộng Dao đã tóm được điều này và thôi miên anh. Anh tưởng rằng cô ấy đang ủng hộ anh, nhưng thực ra cô ấy đang mượn sức mạnh của anh để xây dựng nên vũ đài cá nhân?”
Lăng Minh Đỉnh nhớ lại toàn bộ quá trình, đúng là bước nào cũng là do Hạ Mộng Dao chủ động thúc đẩy. Hơn nữa, ngay từ lúc vừa mới học thôi miên cô đã tỏ ra rất giỏi, tại sao lại tin rằng cô ấy là một thiên tài mà không nghĩ rằng cô ấy đã có tuyệt kỹ từ trước nhỉ?
Mặc dù Lăng Minh Đỉnh vẫn chưa thể tiếp thu suy luận đó, nhưng một cảm giác lo lắng bắt đầu len vào trong suy nghĩ của ông.
La Phi nói tiếp với giọng nghiêm trang: “Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Trai cò ở đây chính là anh và Bạch Á Tinh. Hôm đó tôi đã thấy nghi ngờ về cái chết của Bạch Á Tinh, còn anh đã nghĩ ra dòng chữ viết trên miếng hổ phách kia là của Hạ Mộng Dao, đúng không? Nhưng anh vẫn cứ một mực che giấu cho cô ấy, đúng là trúng chiêu khá sâu! Hừ, anh và Bạch Á Tinh đều là những thủ lĩnh trong giới thôi miên, kết quả lại bị một cô gái đùa giỡn trong tay!”
Nhìn thấy vẻ mặt khó nhìn của Lăng Minh Đỉnh, La Phi cũng cảm thấy câu nói của mình hơi quá. Thế nên anh chuyển sang tự trào: “Nói thật, ngay cả đến tôi cũng bị Hạ Mộng Dao thôi miên. Sức hút thân thiện của cô ấy quá mạnh, nên mọi người đều không đề phòng.” La Phi muốn nói đến lần biểu diễn thôi miên đầu tiên của Hạ Mộng Dao, lúc đó anh đã bị đối phương dẫn dắt và đã có một trải nghiệm hoài cổ hoàn toàn không vui vẻ.
Nghe La Phi nói như vậy, Lăng Minh Đỉnh cũng dần dần nghiệm ra một số điều. Lúc đầu, Chương Minh bị thôi miên ở chợ sáng, Lăng Minh Đỉnh đã dùng đến mấy chữ “khó mà tin nổi” để nói về bản lĩnh của người thôi miên đó. Ông đã nói thẳng rằng kiểu thôi miên ở mức độ khó như vậy đến cả mình cũng không thể làm được, còn người gây ra nó chắc chắn phải có một ưu thế rất đặc biệt nào đó. Bây giờ nghĩ lại, thực lực của Bạch Á Tinh mặc dù rất đáng sợ, nhưng chưa hẳn đã vượt qua mình, còn bản lĩnh của Hạ Mộng Dao mới thật sự khiến người ta nể phục.
La Phi là một người rất khó thôi miên, Bạch Á Tinh muốn ra tay với anh thì cũng phải dày công tạo ra một cái bẫy cực kỳ lớn, còn Hạ Mộng Dao thì có thể nhẹ nhàng thôi miên được anh bằng một buổi biểu diễn tại chỗ. Nguyên nhân chính ở đây hoàn toàn không phải là kỹ xảo cao siêu của Hạ Mộng Dao, mà là ở vẻ xinh đẹp và khí chất của cô.
Trước một cô gái tuyệt đẹp và trong sáng vô cùng như vậy, có mấy người có thể giữ được trận tuyến trong lòng? Mọi người sẽ mở rộng cửa lòng theo bản năng và đón nhận cô vào thế giới tinh thần của mình.
Dân gian có câu tục ngữ: càng xinh đẹp, càng dễ lừa người, cũng là để nói về điều này. Không phải là phép lừa dối của người đẹp cao siêu, mà là mọi người muốn nghe những lời mà người đẹp nói ra. Là một nhà thôi miên, Hạ Mộng Dao có ưu thế bẩm sinh cực lớn ở mặt này.
Vì vậy, La Phi có thể bị cô thôi miên, Bạch Á Tinh bị cô thôi miên, rất nhiều khán giả và fan hâm mộ cũng bị cô thôi miên… đến cả Lăng Minh Đỉnh cũng sớm rơi vào cái bẫy tinh thần mà cô giăng ra.
Mặc dù đã nhận ra những chuyện này, Lăng Minh Đỉnh vẫn muốn biện hộ cho cô gái đó. Ông nói với vẻ cố gắng thoát ra: “Cho dù nói thế nào thì Tiểu Hạ cũng đã giúp tôi chiến thắng một kẻ thù mạnh, hơn nữa sức ảnh hưởng của tôi trong nghề cũng được nâng cao đáng kể. Như thế sao gọi là đùa giỡn được? ít nhất thì cũng là đôi bên cùng có lợi.”
“Cùng có lợi?” La Phi cười lạnh lùng, “Anh nghĩ xem, mục đích của cô ấy là gì?”
“Leo lên sân khấu, trở thành một minh tinh, các cô gái đều có những giấc mơ như vậy.”
“Hạ Mộng Dao không phải là một đứa trẻ.” La Phi trịnh trọng nhắc đối phương, “Cô ấy đã trải qua rất nhiều thứ, những ước mơ của cô ấy cũng vượt qua sự tưởng tượng của anh!”
Lăng Minh Đỉnh hiểu ý của La Phi. Hạ Mộng Dao đã được tái sinh từ bên bờ vực của cái chết, những người như vậy thường có một thế giới nội tâm rất mạnh mẽ. Mấy năm trước cô đã đi khắp trong nam ngoài bắc, tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm của đời người. Làm sao cô có thể so sánh với những “cô gái” bình thường?
Lăng Minh Đỉnh chau mày hỏi lại La Phi: “Vậy, anh cho là cô ấy có mục đích gì?”
“Trước hết, chúng ta hãy xem cô ấy đã trải qua những gì. Hôm lần đầu Hạ Mộng Dao mời chúng ta ăn cơm, cô ấy từng nói những gì, anh còn nhớ không?”
“Ồ, tôi nhớ là cô ấy đã tới cái nhà máy đầy mồ hôi và máu đó ở miền nam.”
La Phi gật đầu, nói: “Tuần trước tôi cũng tới nhà máy đó.” Thấy Lăng Minh Đỉnh có vẻ ngạc nhiên, anh bèn giải thích, “Trải nghiệm được kể lại của một người chắc chắn sẽ có ý nghĩa đặc biệt, vì thế muốn hiểu hết được Hạ Mộng Dao, đầu tiên phải nghiên cứu về những trải nghiệm mà cô ấy nhắc đến.”
Lăng Minh Đỉnh nheo mắt: “Anh đã phát hiện ra điều gì ở đó?”
La Phi đáp: “Bắt đầu từ cuối năm kia đến tháng 8 năm ngoái, nhà máy đó lần lượt có 13 công nhân nhảy lầu tự sát. Chuyện này báo chí đã đưa tin và đều nói là do cường độ làm việc ở đó quá lớn, quản lý lại hà khắc, công nhân không thể chịu đựng được áp lực nên sự kiện tự sát mới liên tiếp xảy ra.”
“Đó chính là phát hiện của anh?” Lăng Minh Đỉnh nói với vẻ coi thường, chuyện này ông đã biết từ lâu rồi.
Nhưng La Phi vẫn chưa nói xong, câu tiếp theo mới là trọng tâm.
“Qua điều tra và hỏi thăm, cơ bản tôi đã làm rõ được thời gian cụ thể Hạ Mộng Dao ở đây. Ngày 16 tháng 11 năm kia, cô ấy đã thuê một căn phòng trọ dành cho 1 người ở gần nhà máy, mãi cho tới cuối tháng 8 năm ngoái mới trả phòng và rời đi.”
Điều đó có nghĩa là, thời gian mà Hạ Mộng Dao ở đó trùng khớp với thời gian liên tiếp xảy ra các vụ tự sát ở nhà máy kia. Lăng Minh Đỉnh tất nhiên là hiểu được ngầm ý trong câu nói của La Phi, ông lập tức thay đổi sắc mặt: “Ý của anh là gì?”
La Phi không trả lời mà hỏi lại: “Dùng thuật thôi miên đi vào thế giới nội tâm của đối tượng, thực hiện một sự dẫn dắt nào đó, có khả năng tạo ra hiệu quả khiến đối tượng tự sát không? Hình như Hạ Mộng Dao rất giỏi cách làm này, Chương Minh và Bạch Á Tinh chính là vật hy sinh của cô ấy.”
“Đó đơn thuần là sự suy đoán của anh, đúng là muốn gán tội cho người khác thì thiếu gì lời để nói!” Lăng Minh Đỉnh phản bác một cách kịch liệt, “Tiểu Hạ có lý do gì mà đi hại những người công nhân ở đáy cùng xã hội ấy? Cô ấy đến đó là để làm công tác tư tưởng cho các công nhân, giúp họ lấy lại tinh thần.”
“Vụ tự sát đầu tiên xảy ra vào ngày 7 tháng 12 năm kia, nhưng tới khi giới truyền thông cả nước quan tâm thì đã là sau vụ tự sát thứ 8 xảy ra vào tháng 5 năm ngoái. Hạ Mộng Dao đã tới nơi đó từ tháng 11 năm kia, nếu cô ấy tới làm công tác tư tưởng cho công nhân, vậy thì cũng không loại trừ khả năng cô ấy đã biết trước chuyện đó.”
Lăng Minh Đỉnh không thể nào chấp nhận suy đoán đó về Hạ Mộng Dao, nhưng ông cũng không thể bác bỏ điểm nghi vấn về thời gian trên. Ông chỉ còn biết trừng mắt nhìn La Phi với vẻ tức giận và xấu hổ.
“Anh đừng kích động.” La Phi an ủi đối phương, “Chúng ta hãy tạm gác chuyện đó sang một bên, xem xem trước đó Hạ Mộng Dao đã làm gì.”
Lăng Minh Đỉnh suy nghĩ một lát, rồi nói với vẻ ỉu xìu: “Cô ấy tới Thanh Đảo để hỗ trợ giáo dục, khu Tứ Xuyên xảy ra động đất, cô ấy tới nơi xảy ra sự kiện đó để cứu giúp những người bị thương. Tôi muốn nghe xem anh có thể gán cho cô ấy tội gì đối với hai sự việc này?”
Sự việc ở chỗ động đất, thời gian đã lâu và không thể nào điều tra được, nên tôi cũng không bình luận gì. Có điều, tôi cũng đã tới Thanh Đảo. Tôi đã tìm thấy tổ chức công ích phụ trách liên lạc công tác hỗ trợ giáo dục, sau đó đưa ảnh của Hạ Mộng Dao cho mấy người phụ trách xem, họ lập tức nhận ra ngay.” Câu cuối cùng, La Phi nhấn mạnh: “Thì ra, trong thời gian ở lại đó Hạ Mộng Dao đã từng xảy ra chuyện!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lăng Minh Đỉnh cảm thấy hơi bất an. Ông vừa muốn lại vừa không muốn nghe về chuyện này.
“Mấy năm trước, Thanh Đảo đã phá được một tổ chức bí mật…”
La Phi vừa nói được nửa câu, Lăng Minh Đỉnh bèn hỏi xen vào: “Ý của anh là…” Ông nói đến nửa chừng lại ngừng lại, dường như rất cân nhắc.
“Chuyện này anh biết rồi à?” La Phi hơi ngạc nhiên. Vụ án đó liên quan đến một số vấn đề nhạy cảm, những thông tin liên quan hoàn toàn không truyền ra bên ngoài. Lăng Minh Đỉnh đã biết được qua con đường nào nhỉ?
Lăng Minh Đỉnh giải thích: “Năm kia tôi đi Mỹ tham gia một cuộc giao lưu học thuật, tôi có nghe các bạn cùng nghề nói đến chuyện đó.”
La Phi “ồ” một tiếng, “Vậy, chắc anh cũng biết, trùm của tổ chức đó đã thông qua biện ph