← Quay lại trang sách

Chương 1 01

Hinh Nguyệt Loan là khu dân cư mới xây dựng ở thành phố Long Châu, toàn bộ đều là những tòa nhà cao tầng nhỏ có thang máy, mỗi tầng có hai hộ.

Vì vị trí sát với khu vực cây xanh ở trung tâm khu dân cư, nên tòa nhà số 9 được mệnh danh là “vương lâu” của Hinh Nguyệt Loan. Hàng ngày vào tầm chiều, người già trẻ nhỏ nhàn rỗi trong khu lại tụ họp ở khu vực cây xanh trước tòa nhà nghỉ ngơi chơi đùa.

“Mau nhìn kìa, có một con chó!” Một cậu bé bỗng phát hiện ra, chỉ tay về phía cao trên tòa nhà số 9 và reo lên. Đám trẻ nhỏ nghe tiếng liền xúm lại, nhìn về phía tay cậu bé.

Quả nhiên, trên một ban công ở tầng 7 xuất hiện một chú chó lông vàng xinh đẹp. Chú chó đứng thẳng người, hai chân trước và cái đầu đã thò ra ngoài lan can ban công, nó há to miệng, lưỡi thè dài thõng thượt, hổn hển thở dốc từng hơi.

“Chó kìa, chó kìa…” Đám trẻ hớn hở, đua nhau reo lên.

Chú chó lông vàng dường như cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của lũ trẻ, nó thình lình chồm người lên, không ngờ lại chồm hẳn lên thành lan can ban công.

Đám trẻ càng phấn khích, reo hò ầm ĩ.

Chú chó lông vàng đi lại mấy bước trên thành lan can, liên tục thò đầu ngó xuống phía dưới, trông nó có vẻ sốt ruột bất an.

Một cô bé tên là Phi Giá tỏ ra thông minh, nói: “Nó muốn xuống chơi với chúng mình đấy!”

Cậu bé nhìn thấy chú chó đầu tiên bắt đầu lo lắng: “Nhưng tòa nhà cao như thế, nó làm thế nào mà xuống được đây?”

Một cậu bé khác đề xuất “Hay là bọn mình lên trên đó chơi với nó đi.” Đề xuất đó lập tức nhận được sự hưởng ứng của những đứa trẻ khác.

Nhưng nguyện vọng tốt đẹp của lũ trẻ nhanh chóng bị dập tắt. Bởi vì con chó vàng đã có một hành động khiến người ta không sao hiểu nổi - nó nhảy phốc từ ban công xuống, thật khó ngờ!

Ban công cao bảy tầng, ấy vậy mà con chó vàng cứ thế lao xuống. Khoảng một giây sau, nó đập mạnh xuống con đường phía trước tòa nhà, phát ra tiếng động ghê người. Tiếp đó nó co giật liên tục trong tư thế bốn chân sõng soài trên đất, máu từ từ trào ra ngoài khóe miệng.

Tất cả lũ trẻ đều trông thấy cảnh tượng thê thảm đó, chúng kinh sợ kêu khóc ầm lên. Những người già ở gần đó biết là có chuyện xảy ra, vội lao đến. Lúc này, con chó đã bất động.

“Chắc chắn là một con chó dại, mọi người tránh xa ra!” Sau khi nghe lũ trẻ khóc mếu kể lại, một bà cụ cảnh giác phán đoán. Một ông già vốn đang định bước gần tới nhìn cho rõ, nghe thế liền vội lui lại.

Có người chân tay còn nhanh nhẹn lập tức ra cổng khu dân cư thông báo cho ban quản lý. Một lúc sau, ông Lý, nhân viên gác cổng của khu dân cư dẫn trưởng ban quản lý Trương Thịnh đến hiện trường.

Đầu tiên trưởng ban quản lý Trương hỏi: “Đây là chó nhà ai?”

“Ở tầng 7, cái ban công phía đông ấy.”

“thế thì là 702 rồi,” Trưởng ban quản lý Trương bảo ông Lý, “Lên xem trong nhà có người không đã.”

Hai người vào trong đơn nguyên tương ứng, đi thang máy lên thẳng tầng 7. Vừa bước vào hành lang, ông Lý đã lẩm bẩm: “Mùi gì thế?”

Đúng vậy, trong hàng lang quả là có một thứ mùi kì dị khiến người ta phát sặc, hơn nữa hình như cái mùi kì dị đó bốc ra từ chính căn hộ 702! Trưởng ban quản lý Trương cau mày, bước nhanh tới bấm chuông cửa phòng 702.

Chuông vang lên hơn nửa phút, nhưng trong phòng không có ai trả lời.

“Liệu có phải là bị rò ga không?” Ông Lý ở bên cạnh nhắc. Trưởng ban quản lý Trương cũng trở nên căng thẳng. Nếu đúng là bị rò ga, sẽ là một mối hiểm họa vô cùng nghiêm trọng. Anh ta lập tức đưa ra quyết định, cho nhân viên của bộ phận kỹ thuật mang dụng cụ lên, cưỡng chế mở cửa!

Nhân viên kỹ thuật Lưu Thắng Long tay nghề rất giỏi, chưa đầy hai phút đã xử lý xong khóa cửa phòng 702. Sau khi cánh cửa chống trộm bị kéo ra, một thứ mùi kì dị nồng nặc hơn từ trong phòng xộc ra, khiến ba người ngoài cửa phòng nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Không được, rút thôi đã!” Trưởng ban quản lý Trương hô một tiếng, ba người lui lại lối cầu thang bộ. Họ mở to tất cả các ô cửa sổ ở khu vực cầu thang gần đó, khoảng mười phút sau, thứ mùi kì dị mới tan hết.

Ba người quay lại cửa phòng 702. Mặc dù vẫn cảm thấy khó thở, nhưng ít nhất có thể mở được mắt ra. Trưởng ban quản lý Trương lấy tay bịt mũi, nghèn nghẹt nói: “Tôi vào trước xem thế nào, các ông ở bên ngoài đợi tôi.”

Ông Lý và Lưu Thắng Long chỉ lĩnh khoảng một nghìn tệ tiền lương mỗi tháng, vốn cũng không cần phải ôm cái cục rơm đấy, lãnh đạo đã có lời, họ càng yên trí khoanh tay đứng nhìn. Hai người liền tránh ra chỗ cửa sổ thông gió, kệ cho trưởng ban quản lý Trương một mình xông pha vào chỗ nguy hiểm.

Áng chừng cũng chỉ trong vòng một hai phút, bỗng nghe thấy trưởng ban quản lý Trương ở trong phòng hét lên một tiếng rất to: “Không ổn rồi!” Giọng anh ta đầy kinh hãi, lại có phần hoảng loạn.

“Sao thế?” Ông Lý và Lưu Thắng Long ở bên ngoài đồng thời lên tiếng đáp lời, nhưng không người nào bước lên phía trước. Giây lát sau, trưởng ban quản lý Trương từ trong phòng lao ra, anh ta bám tay vào tường khom người ho dữ giội. Anh ta cứ thế ho cho đến lúc mặt trắng bệch, giữa chừng mấy lần anh ta định há miệng nói, nhưng lập tức lại bị cơn ho chặn lại.

Cuối cùng đến lúc hơi thở đỡ hổn hển, trưởng ban quản lý Trương khó nhọc bật ra câu nói đang mắc nghẹn trong cổ: “Chết… chết người rồi! Mau… mau báo cảnh sát!”

02.

Khi trung tâm chỉ huy 110 nhận được tin báo án, vừa hay có một chiếc xe tuần tra của cảnh sát đang ở gần khu vực khu dân cư Hinh Nguyệt Loan, anh cảnh sát tuần tra trẻ Vương Tĩnh trở thành người cảnh sát đầu tiên có mặt tại hiện trường.

Sau đó các lực lượng tăng cường của đồn công an địa phương và đội trinh sát hình sự của Công an thành phố cũng lần lượt có mặt. Nhân viên nghiệp vụ trinh sát hình sự vào triển khai khám nghiệm hiện trường, Vương Tĩnh thì phối hợp với cảnh sát của đồn công an địa phương cùng duy trì trật tự ở phía ngoài.

Lối đi phía trước tòa nhà số 9 cũng đã được căng dây bảo vệ hiện trường, trong vòng dây là chú chó vàng bị chết bất đắc kỳ tử. Vương Tĩnh chỉ phụ trách canh gác bên ngoài khu vực căng dây bảo vệ. Đường đường một cảnh sát tuần tra lại canh chừng một con chó đã chết, cảnh tượng đó ít nhiều cũng có chút buồn cười. Những người hóng hớt xung quanh chỉ trỏ bàn tán. Vương Tĩnh biết những lời bàn tàn đó không hề nhằm vào mình, nhưng anh vẫn không thể dẹp bỏ được cảm giác lúng túng gượng gạo trong lòng.

Lúc này lại có một chiếc xe nhỏ đi đến vòng ngoài khu vực được căng dây bảo vệ, hai người đàn ông mặc trang phục thường dân từ trên xe bước xuống. Người đi phía trước nhìn khoảng 37 - 38 tuổi, chiều cao trung bình, vóc dáng không được coi là vạm vỡ, nhưng nhất cử nhất động đều toát ra một khí phách rắn rỏi cương nghị. Đi theo sau anh ta là một thanh niên chừng 20 tuổi, dáng người cao hơn một chút, anh chàng này da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn săn chắc khiến chiếc áo phông ngắn tay chật căng, trông hệt như một vận động viên vừa bước ra khỏi sàn đấm bốc.

Khi bước ra đón, trưởng đồn công an Hoàng Văn Tường hướng về phía người đàn ông trung niên chào: “Đội trưởng La, anh đến rồi à.” Người được gọi là đội trưởng La khẽ gật đầu, nhưng không hề dừng bước mà đi thẳng đến chỗ sát sợi dây bảo vệ hiện trường, bắt đầu quan sát con chó đã chết bên trong vòng dây.

Chú chó lông vàng đáng thương nằm thẳng đừ, đám máu tươi chảy ra từ khóe miệng đã bắt đâu khô.

“Bị ngã chết à?” Anh đưa ra phán đoán, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao sừng sững phía trước.

Trưởng đồn Hoàng ghé sát lại giải thích: “Ngã từ hiện trường phòng 702 xuống.”

Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu - thảo nào phải căng dây bảo vệ xung quanh con chó đã chết này. “Các anh làm rất tốt.” Anh khen ngợi một câu, rồi lại hỏi: “Đã làm rõ danh tính nạn nhân rồi chứ?”

Trưởng đồn Hoàng trả lời ngắn gọn: “Triệu Lệ Lệ, nữ, tròn 21 tuổi, hộ khẩu tại địa phương.”

Người đàn ông trung niên suy nghĩ giây lát, rồi quay đầu phân công cậu thanh niên đi theo mình: “Tiểu Lưu này, cậu đừng đi lên nữa. Làm rõ các mối quan hệ xã hội của nạn nhân trước đã, mau chóng báo cáo cho tôi.”

Cậu thanh niên đáp một tiếng: “Rõ.”

Người đàn ông trung niên lại nói với trưởng đồn Hoàng: “Việc này phải phiền các anh trợ giúp.” Nét mặt anh rất nghiêm nghị, nhưng khi nói chuyện, giọng lại rất khách khí.

Trưởng đồn Hoàng vui vẻ đáp: “Đều là công việc thuộc trách nhiệm của chúng tôi mà!”

Người đàn ông trung niên không ở lại thêm nữa, mà đi thẳng lên phòng 702 ở trên tầng. Vương Tĩnh nhìn theo dáng người đó, khẽ hỏi: “Anh đội trưởng La này, không lẽ chính là…”

“Đội trưởng đội cảnh sát hình sự La Phi!” Trưởng đồn Hoàng đã đưa ra câu trả lời trước, sau đó anh ta chỉ vào cậu thanh niên họ Lưu ở bên cạnh, “Đây là trợ lý của đội trưởng La, Lưu Đông Bình.”

Vương Tĩnh vội bước lên một bước, bắt tay Lưu Đông Bình và nói với giọng vô cùng ngưỡng mộ: “Rất vui được gặp anh!”

“Khí thế lên nhé!” Trưởng đồn Hoàng vỗ vào vai Vương Tĩnh, động viên, “Hôm nay cậu được làm việc cùng với nhân vật truyền kỳ trong giới cảnh sát Long Châu đấy!”

Vương Tĩnh thẳng người lên, người dường như đột nhiên cao lên ba phân. Rõ ràng, được cùng điều tra vụ án với đội trưởng đội cảnh sát hình sự La Phi, gần như là mơ ước của tất cả cảnh sát trẻ ở Long Châu. Bây giờ cho dù chỉ là canh chừng một con chó đã chết, cũng khiến Vương Tĩnh cảm thấy xúc động và vinh dự hơn bao giờ hết.

La Phi một mình đi thang máy lên tầng 7, sau khi đội mũ, đeo găng tay, mang bao giày vào, anh bước vào trong phòng. Các đồng nghiệp trong đội trinh sát hình sự, người đang chụp ảnh, người thì tìm kiếm manh mối qua các vết tích, mỗi người bận rộn một việc, nhịp nhàng đâu vào đấy. Thấy La Phi bước vào, một thành viên hất cằm về phía phòng vệ sinh, ý bảo đó mới là hiện trường trọng tâm xảy ra vụ án.

La Phi bước đến phòng vệ sinh, thì thấy bên trong có một người đang khom lưng ngồi dưới sàn cắm cúi nghiên cứu gì đó. Người đó không buồn ngẩng đầu lên, chỉ cất tiếng chào: “Anh đến rồi à?”

La Phi cười một tiếng rồi nói: “Anh cũng thuộc tiếng bước chân của tôi đấy nhỉ.”

Người đang khom người ngồi dưới sàn là bác sĩ pháp y Trương Vũ, là đồng nghiệp cùng phối hợp với La Phi đã nhiều năm. Hai người gặp nhau đã không cần hỏi thăm khách sáo gì nữa.

“Anh đến muộn rồi.” Trương Vũ thủng thẳng cằn nhằn một câu, 90% sự chú ý của anh đang tập trung vào đống đồ mình đang nghiên cứu.

“Đang điều tra ngầm ở khu vực ngoại ô phía đông mà,” La Phi giải thích, “một nhóm trộm cướp, đã theo dõi cả tuần rồi.”

“Tạm gác những việc khác lại đã, vụ án trước mắt này cũng đủ để anh mệt đấy!” Trương Vũ đưa một tay lên chỉ vào bên trong “Qua xem xác chết trước đi.”

La Phi nghiêng người vòng qua vị bác sĩ pháp y chặn ở giữa lối, đi vào sâu bên trong căn phòng vệ sinh. Phía trong cùng căn phòng có một cái bồn tắm xây sát tường trong bồn tắm đã xả đầy nước, một cô gái lõa thể đang nằm yên lặng dưới đáy bồn.

Biết rõ cô gái đó đã là một người chết, nhưng cảm giác đầu tiên nảy ra trong đầu La Phi lại là một chữ: Đẹp.

Một cô gái đẹp đến mức gần như không tì vết. Các đường nét thanh tú, thân hình thon thả, nước da trắng hồng tất cả đều hoàn mĩ đến nhường ấy. Những đường cong đầy hấp dẫn của cơ thể lộ ra mồn một dưới làn nước, mái tóc dài ướt đẫm tỏa ra như tơ, tạo nên một hình ảnh tựa hồ như trong mơ. Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là khóe miệng của cô gái dường như còn nguyên một nét cười mãn nguyện. Nếu không phải là đầu của cô ta đã chìm hẳn trong nước, thì La Phi thật sự nghi ngờ rằng người này hoàn toàn chưa chết, mà đang tận hưởng một giấc ngủ thư thái.

Theo nghề cảnh sát hơn mười năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên La Phi nhìn thấy thi thể một cô gái sinh động như vậy.

Có lẽ là vì thời gian tử vong chưa lâu, cho nên những dấu tích của sự sống còn chưa tan biến? La Phi chú ý thấy chiếc vòi xả nước ở phía cuối bồn tắm bị bẻ lệch về bên nước nóng. Anh chợt nảy ra một ý tưởng, bèn bỏ găng tay bên phải ra, định thò bàn tay xuống bồn tắm.

“Anh làm cái gì thế?” Trương Vũ liếc thấy động tác của La Phi, lập tức quát hỏi.

La Phi giật mình, bàn tay dừng lại giữa chừng. “Tôi thử nhiệt độ nước,” anh giải thích, “so sánh nước trong bồn tắm và nước chảy ra từ vòi xả nước, có thể dựa vào chênh lệch nhiệt độ của nước để ước tính khoảng thời gian xảy ra vụ án.”

Trương Vũ nghiêm nghị nói: “Không được sờ vào nước trong đó.”

La Phi có phần không hiểu: “Tại sao?”

“Anh không ngửi thấy mùi gì sao?”

“Đúng là có một thứ mùi rất khó chịu, cảm giác như mùi đun than bánh ngày xưa.” La Phi cũng biết điều này không bình thường lắm - ở một khu đô thị cao cấp kiểu này làm gì có nhà nào đun than bánh? Có điều, anh vừa đến đã bị thi thể cô gái trong bồn nước thu hút, còn chưa kịp suy nghĩ về cái mùi kì quặc này.

“Anh qua đây xem thứ này.” Trương Vũ đưa tay vẫy La Phi. Một vật đựng quái dị đặt trên sàn nhà trước mặt Trương Vũ, thứ anh nghiên cứu suốt nãy giờ cũng chính là vật này.

La Phi tạm thời bỏ qua thi thể cô gái đẹp đẽ đó, khom người ngồi xuống cạnh Trương Vũ. Anh chăm chú quan sát cái vật kỳ quặc trên sàn nhà đó, biết chắc vật này hẳn là có điều gì bí ẩn.

Đó là một món đồ được lắp ghép bởi nhiều bộ phận. Phía dưới cùng là một chiếc vòng sắt có đường kính khoảng chừng 40 cen-ti-mét, bốn chiếc chân đối xứng nhau hàn trên chiếc vòng sắt, dựng xuống đất thành một chiếc giá đỡ hình tròn. Một vật chứa hình tròn rất lớn có thể để vừa vặn trên chiếc vòng sắt. Đường kính của vật chứa đó khoảng chừng 60 cen-ti-mét, được làm bằng thủy tinh mờ màu trắng, phần đáy hình vòng cung tựa như một chiếc chảo, phần đỉnh bằng phẳng, ở giữa là một lỗ hổng có đường kính khoảng 10 cen-ti-mét.

La Phi cảm giác đã từng thấy vật đựng bằng thủy tinh này ở đâu đó, anh nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi Trương Vũ: “Đây là cái chụp đèn đúng không?”

“Đúng thế.” Trương Vũ đã nhận ra từ lâu, “Đây là cái chụp đèn của loại đèn gắn nổi trần. Có thể nhận thấy, người làm ra món đồ này thích sử dụng những vật liệu thuận tiện có ngay bên mình.”

La Phi cũng đồng ý với suy đoán của Trương Vũ, bởi vì bộ phận ở phía trên cái chụp đèn lại càng thường gặp trong sinh hoạt - một chiếc vỏ thùng đựng nước khoáng để uống.

Chiếc thùng được để lộn ngược, miệng thùng cắm thẳng vào lỗ hổng phía trên cái chụp đèn. Để làm khít khoảng cách giữa miệng thùng và lỗ hổng trên chiếc chụp đèn, người chế tạo cài vào miệng thùng một cái vòng cao su rất dày, phần ngoài của chiếc vòng cao su vừa khít với lỗ hổng trên chụp đèn, thế là cái thùng nước có thể để dốc ngược vững chắc ở phía trên cái chụp đèn.

Điều đáng chú ý là, mép vòng cao su còn đục một lỗ tròn có đường kính 2 cen-ti-mét, một chiếc ống mềm bằng silicon cắm vào bên trong qua cái lỗ. Chiếc ống này dài khoảng 2-3 mét, đầu kia dẫn thẳng vào trong bồn tắm.

Thiết kế như vậy khiến La Phi chợt ngộ ra: “Đây là một loại thiết bị hóa học, thứ mùi sặc sụa mà chúng ta ngửi thấy chắc là sản sinh từ cái này ra đúng không?”

Trương Vũ gật đầu rồi chỉ dẫn cho La Phi xem kĩ: “Cái chụp đèn này dùng để đựng chất phản ứng thể lỏng, cái thùng thì đựng chất phản ứng thể rắn. Anh xem, miệng thùng còn gắn một nửa chiếc đồng hồ cát, như vậy sau khi chiếc thùng quay ngược xuống, chất phản ứng thể rắn trong thùng có thể từ từ chảy xuống bên dưới, sinh ra phản ứng hóa học với chất phản ứng thể lỏng trong chụp đèn, loại khí được sản sinh sẽ vào trong bồn tắm qua chiếc ống mềm này. Cả bộ linh kiện này giống như thiết bị sản sinh chất khí thường thấy trong các giờ học hóa học bậc trung học, chỉ có điều món đồ này to gấp nhiều lần so với thiết bị thí nghiệm trong giờ học.”

Nghe Trương Vũ nói đến đây, tất nhiên La Phi phải hỏi rõ từng chi tiết: “Rốt cuộc loại khí được sản sinh ra là gì?”

Trương Vũ khẽ nheo mắt: “Nếu tôi phán đoán không nhầm thì chất lỏng bên trong cái chụp đèn là axit sulfuric, chút bột trong suốt không màu còn sót lại ở miệng thùng là natri sunfit. Cho nên đây là phản ứng hóa học thông thường, học sinh cấp ba đều đã từng được học, dùng để tạo ra sulfur dioxide.”

La Phi “ừ” một tiếng, anh tin là phán đoán của Trương Vũ không sai. Những người có chút kinh nghiệm trong cuộc sống đều biết: Tạp chất trong than bánh sẽ tạo ra sulfur dioxide khi đốt, thứ mùi sặc sụa đó giống hệt như cái mùi còn sót lại trong phòng vệ sinh.

Bây giờ vấn đề đặt ra trước mắt La Phi là: “Người chế tạo ra thiết bị này rốt cuộc muốn làm gì?”

La Phi đứng dậy quay lại bên chiếc bồn tắm. Chiếc ống mềm kéo dài từ thiết bị vắt qua thành bồn tắm dẫn vào trong bồn, cắm thẳng xuống đáy nước. Điều này cho thấy hầu hết khí sulfur dioxide sản sinh từ thiết bị đều đi vào trong bồn tắm. La Phi thót tim, quay đầu về phía Trương Vũ cười gượng: “May mà anh kịp thời ngăn tôi lại, nếu không tôi đã thò tay vào rồi!”

Sulfur dioxide là loại khí rất dễ tan trong nước, hơn nữa phản ứng hóa học xảy ra sau khi nó vào trong nước cũng vô cùng dễ hiểu. Bây giờ, thứ chứa đầy trong chiếc bồn tắm này đã không còn là nước máy nữa, mà là axit sulfurous!

Lúc này Trương Vũ cũng đã đến bên bồn tắm, anh chỉ vào thi thể cô gái dưới đáy nước và nói: “Anh không nhìn thấy toàn thân nạn nhân đều trắng hồng sao? Đây không phải là chuyện hay ho gì đâu! Đây là tác dụng sau khi làn da bị ăn mòn đấy!”

Hóa ra là thế! La Phi thoáng thấy ớn lạnh trong lòng, anh đưa ra lời đề xuất với người đồng nghiệp của mình: “Có cần nhanh chóng xả nước axit đi không để thi thể không bị tổn hại thêm nữa?”

Trương Vũ gật đầu nói: “Xả được chứ, đằng nào thì cũng đã lấy mẫu rồi, để đấy cho anh đến xem thôi.”

La Phi tháo van xả nước, nước axit trong bồn tắm chầm chậm xả ra qua lỗ thoát nước ở dưới đáy bồn. Thi thể Triệu Lệ Lệ cũng nổi dần lên khỏi mặt nước, cuối cùng hoàn toàn lộ ra trong không khí.

“Khám nghiệm sơ bộ thi thể có phát hiện ra được điều gì không?” La Phi hất hàm về phía nạn nhân hỏi.

Trương Vũ đã có một số phán đoán từ trước, liền nói: “Ngoài cơ thể không có vết thương cơ giới, phần cổ không có vết thắt, phán đoán sơ bộ không phải chết do bạo lực; Chỗ đầu mũi không thấy có bọt hình nấm*, cho nên cũng không phải là chết đuối, chắc là sau khi chết, thi thể mới chìm xuống bồn tắm.”

Nếu cơ thể người bị đuối nước trước khi chết, chất lỏng sẽ kích thích đường hô hấp, dẫn đến tăng bài tiết dịch nhầy, đồng thời cơ thể vận động hô hấp dồn dập, khiến nước trong phổi, dịch nhầy tiết ra ở niêm mạc đường hô hấp và không khí hòa trộn với nhau tạo thành chất lòng dạng bọt ở đầu mũi. Thường là bọt màu trắng đều và nhỏ, vì có nhiều dịch nhầy nên tương đối ổn định, không dễ vỡ, dính ở lỗ mũi và vùng xung quanh. Có lúc có dạng hình nấm, gọi là bọt hình nấm.

La Phi không hài lòng với kết luận như vậy, vấn đề trọng điểm mà anh quan tâm là: “Thế thì nguyên nhân tử vong rốt cuộc là gì?”

Trương Vũ vừa suy ngẫm vừa nói: “Tạm thời chưa thể xác đỉnh được nguyên nhân cụ thể, phải làm giải phẫu tử thi. Có điều, nếu bảo tôi suy đoán thì rất có khả năng là chết do ngộ độc sulfur dioxide cấp tính.”

“Ồ?” La Phi khẽ nhướng đầu mày, chờ đợi Trương Vũ giải thích thêm.

Trương Vũ quay người chỉ vào đám thiết bị trên sàn: “Thiết bị này có kích thước không hề nhỏ, một khi xảy ra phản ứng, sẽ sản sinh ra một lượng lớn khí sulfur dioxide. Nước trong bồn tắm không chắc đã hấp thu được hoàn toàn lượng khí đó, nhất là về sau nồng độ axit sulfurous trong nước mỗi lúc một cao, khả năng hấp thu của nước cũng mỗi lúc một kém, lúc này sẽ có rất nhiều sulfur dioxide từ trong nước tràn ra, khiến trong phòng bị ô nhiễm nghiêm trọng. Khi nồng độ sulfur dioxide trong không khí đạt đến một mức độ giới hạn nhất định, người hô hấp sẽ có triệu chứng ngộ độc cấp tính, tính nguy hiểm của nó nằm ở chỗ sulfur dioxide có thể kích thích mạnh đến đường hô hấp, gây ra phản xạ co thắt thanh quản, cuối cùng khiến cho người ngộ độc tắt thở mà chết.”

Phần giải thích của Trương Vũ có thể nói là rất tường tận, nhưng La Phi nghe xong lại càng có nhiều nghi ngờ. Ánh mắt anh dừng lại ở đám thiết bị, cau mày hỏi: “Như vậy rốt cuộc là thế nào? Tôi hỏi một câu hỏi cơ bản nhất nhé - là tự sát, hay là bị giết hại?”

Trương Vũ nhún vai vẻ bất lực, xem ra anh cũng không thể đưa ra được câu trả lời.

Lúc này La Phi lại nghĩ đến một chi tiết, liền hỏi sang hướng khác: “Nói về con chó đó đi, theo anh, thế là sao?”

Trương Vũ đáp lời: “Việc này rất rõ ràng: Con chó đó bị sặc sulfur dioxide, không chịu nổi, cuối cùng hoảng loạn nhảy từ ban công ra.”

La Phi xòe tay, nói: “Đến chó cũng biết phải chạy ra ngoài, một người sống sờ sờ mà lại dốt nát cứ ở yên trong phòng cho chết sặc?”

“Có thể trước khi bị ngộ độc, cô ta đã ở trong trạng thái hôn mê,” Trương Vũ thử tìm một góc độ giải thích, “ví dụ như trước đó đã uống một loại thuốc nào đó, cho nên cô ta không có khả năng chạy.”

La Phi trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Người báo án đã động vào xác nạn nhân chưa?”

Trương Vũ lắc đầu: “Chưa. Khi đó nồng độ sulfur dioxide trong phòng vẫn rất cao, người báo án trông thấy nạn nhân bất động trong nước, liền nhanh chóng chạy ra luôn.”

La Phi nói: “Theo những phỏng đoán vừa nãy của anh, nếu hung thủ sử dụng thuốc khiến cho nạn nhân bị hôn mê trước, sau đó hắn ta cho nạn nhân vào trong bồn tắm đã xả đầy nước, rồi mới khỏi động cái bộ thiết bị này, thì lại nảy ra vấn đề: Phải đặt cơ thể nạn nhân thế nào? Nếu trực tiếp để chìm trong nước, thì nạn nhân sẽ chết đuối trước. Nếu để ở tư thế ngồi, đầu nhô lên khỏi mặt nước, thì sau đó tại sao nạn nhân lại chìm xuống đáy nước?”

Trương Vũ nhe miệng: “Thôi được rồi, những suy đoán của tôi không hợp lý. Nếu tư duy theo hướng mà anh nói, thì chỉ có một khả năng, khi sự việc xảy ra, cơ thể của nạn nhân gần như đã chìm trong nước, nhưng cô ta chủ động thò đầu lên khỏi mặt nước. Sau đó sulfur dioxide tràn ra, nạn nhân ngộ độc tử vong lúc này thi thể của cô ta mới hoàn toàn chìm xuống đáy nước. Nếu như vậy, thì không thể là bị sát hại, mà khả năng lớn là tự sát.”

“Tự sát?” La Phi nhìn Trương Vũ, “Anh cảm thấy khả năng tự sát có lớn không?”

Bị La Phi hỏi dồn, Trương Vũ có cảm giác không thể chống đỡ được, anh cười nhăn nhó: “Nếu là tự sát, thì đây là cách tự sát ly kỳ nhất mà tôi từng thấy. Trong quá trình bồn nước dần dần bị axit hóa, nạn nhân sẽ cảm thấy toàn bộ cơ thế đau rát vì bị ăn mòn, ai có thể chịu đựng được cảm giác kinh khủng kéo dài đó? Theo tôi được biết, gần như tất cả những người tự sát đều tìm một cách chết đơn giản, không đau đớn, cách chết ly kỳ kiểu này quả tình là đi ngược lại với lẽ thường.”

“Thế thì chúng ta cứ tư duy theo hướng bị sát hại đi. Chúng ta có thể giả thiết hung thủ vô cùng hận thù nạn nhân, cho nên muốn dùng cách tàn nhẫn này để hành hạ cô ta. Điều này phù hợp với logic. Nhưng…”, La Phi chậm rãi đưa mắt nhìn một vòng, “Làm thế nào nhỉ? Không có dấu vết bạo lực, cũng không sử dụng thuốc, làm sao người bị hại lại ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của hắn?”

“Anh đừng hỏi tôi nữa.” Trương Vũ đầu hàng triệt để, anh phàn nàn, “Nhiệm vụ của tôi chỉ là khám nghiệm thi thể cùng lắm là đưa ra một vài phân tích hiện trường. Chuyện điều tra vụ án cụ thể, tìm ra sự thật là việc của anh.”

Nhìn bộ dạng bất lực của đối phương, La Phi mỉm cười vẻ có lỗi. Anh nhún vai đáp: “Thôi được, tôi đợi báo cáo khám nghiệm tử thi của anh.” Dứt lời, anh quay người đi ra khỏi phòng vệ sinh, anh muốn đến những chỗ khác trong căn hộ xem thế nào.

Đây là một căn hộ có hai phòng ngủ, diện tích khoảng hơn bảy mươi mét vuông, phòng to là phòng ngủ, phòng nhỏ được cải tạo thành một phòng đọc sách. Trang trí nội thất khá sang trọng, đồ nội thất và đồ điện trong nhà hầu hết đều là hàng hiệu nhập khẩu, có thể thấy chủ nhân yêu cầu tương đối cao về chất lượng cuộc sống. Ban công rất rộng, một đầu để chiếc máy chạy bộ, đầu kia dựng một chiếc chuồng chó rất đẹp.

Nhân viên kĩ thuật lấy được vết chân đàn ông từ ngoài vào ở phòng khách, La Phi phán đoán những vết chân này chắc là của một nhân viên chuyển phát nhanh để lại. Chiếc thùng xốp trên sàn phòng khách là chứng cứ có sức thuyết phục cho phán đoán này: Chiếc thùng xốp nằm ở điểm ngoặt trên đường đi của bước chân từ bên ngoài, trong thùng còn sót mấy cục giấy nhét hàng, còn có không ít cục giấy rải rác xung quanh chiếc thùng. Theo như thói quen vệ sinh của chủ nhân, chắc cô ta khó mà chịu đựng được sự tồn tại của đám rác này, dựa vào đó có thể suy đoán, chắc là nữ chủ nhân bị hại không lâu sau khi mở chiếc thùng, cô ta thậm chí còn không có thời gian dọn dẹp đám rác sinh ra khi mở thùng.

La Phi đi một vòng trong căn hộ, tìm kiếm món đồ vừa với chiếc thùng đó. Cuối cùng anh xác định mục tiêu chính là thiết bị hóa học tự chế trong phòng vệ sinh.

Chiếc giá đỡ bằng sắt, chụp đèn, thùng nước, nếu cùng để vào trong chiếc thùng xốp, kích cỡ to nhỏ có thể coi là vừa vặn. Trong cái chụp đèn có chứa axit sulfuric, trong quá trình vận chuyển tuyệt đối không được lắc lư đổ xuống, cho nên phải dùng rất nhiều cục báo để nhét vào những chỗ trống, để đảm bảo sự ổn định và an toàn của vật chứa bên trong.

Trên mặt bàn cách đó không xa có một tờ phiếu chuyển phát nhanh, La Phi cầm tờ phiếu lên so với vết dán còn lưu lại trên chiếc thùng xốp thì hoàn toàn ăn khớp.

La Phi chăm chú đọc thông tin người gửi điền trên tờ phiếu, đang suy nghĩ, bỗng anh cảm thấy có người đi đến bên mình, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là trợ lý Lưu.

Trước đó La Phi đã giao cho Tiểu Lưu đi điều tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, anh liền hỏi luôn: “Thế nào?”

Tiểu Lưu đáp: “Triệu Lệ Lệ, năm nay hai mốt tuổi, hộ khẩu ở ngay thành phố này. Bố mẹ sống ở khu Khang Lạc. Triệu Lệ Lệ không có việc làm ổn định, cô ta tự giới thiệu với người ngoài là người mẫu, thường xuyên nhận các việc tư kiểu như quảng cáo… Các mối quan hệ xã hội của cô này tương đối phức tạp, có rất nhiều người theo đuổi. Người bạn trai gần đây nhất tên là Diêu Thư Hàn, có điều vừa chia tay tuần trước.”

“Diêu Thư Hàn?” La Phi vừa nghe thấy cái tên đó, tinh thần lập tức trở nên phấn chấn, anh khoát tay nói, “Chúng ta đi gặp tay này luôn bây giờ!”

Tiểu Lưu quay đầu định đi: “Em đi tìm phương thức liên lạc của người này.”

La Phi lập tức kéo Tiểu Lưu lại, anh vẫy tờ phiếu chuyển phát nhanh trong tay, nói: “Không phải tìm nữa, số điện thoại di động và địa chỉ chỗ ở, đều viết cả ở đây!”

03.

Trong lúc Tiểu Lưu lái xe, La Phi đã tìm hiểu được thông tin cá nhân của Diêu Thư Hàn qua người quen ở đồn công an.

Diêu Thư Hàn, năm nay 24 tuổi, hộ khẩu ở thành phố này. Bố là Diêu Quốc Hoa, từng làm phó cục trưởng cục Quản lý nhà đất thành phố Long Châu, bây giờ đã là nhà đầu tư kinh doanh bất động sản địa phương có thế lực nhất Long Châu. Sau khi tốt nghiệp đại học, Diêu Thư Hàn nhận một chức danh trong công ty của bố, lĩnh lương cao nhưng không làm gì, cuộc sống hàng ngày chủ yếu là ăn chơi hưởng lạc, các quán bar và vũ trường cao cấp là nơi anh ta gắn bó hàng ngày.

Hộ khẩu của Diêu Thư Hàn vẫn ở cùng với bố mẹ. Nhưng địa chỉ ghi trên tờ phiếu chuyển phát nhanh mới là chỗ ở thực tế của cậu ta.

La Phi và Tiểu Lưu dựa vào địa chỉ tìm đến căn hộ 1501, tòa nhà số 4, khu Lãn Nguyệt Hào Đình. Anh bấm chuông hồi lâu, chủ nhân mới lừng khừng ra mở cửa. Đứng sau cánh cửa là một thanh niên cao gầy, cậu ta mặc bộ đồ ngủ, ánh mắt vẫn hơi mơ màng, trông như vừa tỉnh giấc khi đang ngủ trưa.

Tiểu Lưu khách khí hỏi: “Anh là Diêu Thư Hàn?”

Đối phương “ừ” một tiếng, uể oải nhìn hai vị khách không mời mà đến ngoài cửa.

Tiểu Lưu liền nói rõ mục đích đến: “Chúng tôi là người của đội cảnh sát hình sự, có mấy việc muốn hỏi anh.”

Diêu Thư Hàn mở to mắt, môi khẽ mấp máy, mặc dù giọng không lớn, nhưng có thể nghe thấy một chữ “mẹ” rất rõ ràng.

Tiểu Lưu sầm mặt, có vẻ không kiềm chế được sự bực bội. La Phi bước tới đúng lúc, đưa tay chặn Tiểu Lưu ra đằng sau một chút, tiếp đó nói thẳng vào đề với Diêu Thư Hàn: “Triệu Lệ Lệ chết rồi.”

“Hả? Cô ta chết rồi?” Diêu Thư Hàn há hốc miệng kinh ngạc, giây lát sau cậu ta lại thể hiện thái độ kháng cự quyết liệt hơn, cậu ta xòe tay vặn hỏi, “Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”

“Nếu không liên quan gì,” La Phi chăm chú nhìn vào mắt cậu ta, “thì nói cho rõ ràng không phải là tốt hơn à?”

Diêu Thư Hàn vừa nhìn La Phi vừa thầm phán đoán mức độ nghiêm trọng của sự việc. Cuối cùng cậu ta cũng tạm thời nhượng bộ, quay đầu nói: “Thôi được, thế thì vào nhà nói chuyện.”

La Phi và Tiểu Lưu đi theo Diêu Thư Hàn vào trong phòng. Chủ nhân ngồi luôn xuống chiếc ghế sofa ở giữa phòng khách, tiện tay cầm bao thuốc lá trên bàn nước lên, hỏi La Phi: “Làm một điếu?”

La Phi xua tay đáp: “Không cần.” Anh và Tiểu Lưu mỗi người một bên, chiếm giữ hai chỗ ngồi mé bên của bộ sofa.

Diêu Thư Hàn châm một điếu thuốc lá cho mình, sau đó phả ra một hơi thuốc và nói: “Muốn hỏi gì thì nói nhanh lên. Tôi rất bận, cho các anh nhiều nhất là nửa tiếng.”

Một thanh niên hơn hai mươi tuổi, mà mỗi cử chỉ lời nói đều thể hiện rõ sự ngạo mạn hơn người.

Có thể đúng là cậu ta có thế để ngạo mạn: Sinh ra trong một gia đình cực giàu, lại vừa cao ráo vừa đẹp trai, chỉ cần hai điểm này đã đủ để hàng vạn hàng nghìn kẻ đồng loại cùng cạnh tranh chạy dài phía sau.

Nhưng thế thì sao nào? Tiểu Lưu thấy vô cùng bất bình trong lòng, chẳng qua là có một ông bố tốt, sinh ra đã có cái vỏ đẹp chứ gì.

La Phi lại không hề quan tâm tới thái độ của Diêu Thư Hàn. Thực tế trong quá trình điều tra phá án, nhiều người còn có thái độ quá đáng hơn đối phương. Nếu vì thế mà tâm trạng của anh bị ảnh hưởng, điều đó chỉ nói lên rằng anh không đủ tiêu chuẩn là một cảnh sát hình sự. Một người làm công tác điều tra cần phải luôn nhớ rõ mục đích đến của mình: Không phải là để cảm nhận sự kính nể hay tôn trọng của đối phương, mà là để lấy được bí mật trong lòng đối phương. Cho nên buộc phải giữ thái độ ôn hòa nhất, bình tình quan sát, nắm bắt từng chi tiết nhỏ, đưa ra phán đoán chính xác.

La Phi đưa ra câu hỏi đầu tiên: “Lần cuối cùng anh liên hệ với Triệu Lệ Lệ là khi nào?”

Diêu Thư Hàn không suy nghĩ nhiều, trả lời luôn: “Khoảng một tuần trước.”

“Một tuần trước - chính là thời điểm anh và cô ấy chia tay?”

“Đúng thế, sau khi chia tay, chúng tôi không hề liên lạc lại.”

“Thế tại sao hai người lại chia tay?”

Diêu Thư Hàn trả lời vô cùng đơn giản: “Chán rồi.”

La Phi hỏi: “Ai chán?”

Diêu Thư Hàn cười, nói với giọng điệu như để khoe khoang: “Tất nhiên là tôi.”

La Phi dẫn dắt sâu hơn về thái độ của Diêu Thư Hàn: “Cũng có nghĩa là, cậu đã bỏ Triệu Lệ Lệ?”

“Bỏ?” Diêu Thư Hàn hoàn toàn không tán đồng với cách nói đó, “Nói thế thì nghiêm trọng quá. Chả có gì là bỏ với không bỏ cả, chúng tôi có tình cảm gì đâu.”

“Hai người không phải là người yêu à? Sao lại nói là không có tình cảm?”

“Anh cảnh sát ạ, anh thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?” Diêu Thư Hàn gạt tàn thuốc lá một cách thoải mái, nói: “Tôi thì muốn sắc của cô ta, còn cô ta muốn tiền của tôi, mỗi chúng tôi đều có được thứ mình muốn. Sự việc đơn giản thế thôi, liên quan gì đến tình cảm?”

“Ồ.” La Phi liếc nhìn đối phương một cái, “Nói như vậy, không phải là hai người yêu nhau, mà là anh bao cô ta?”

“Bao gái thì thấp cấp quá nhỉ?” Diêu Thư Hàn khinh khỉnh lắc đầu, cậu ta rít một hơi thuốc lá, rồi lại nói, “Nói thế này nhé, chúng tôi ở bên nhau chơi bời một năm, trong năm đó, toàn bộ chi tiêu đều là tôi chi trả, căn hộ của cô ta cũng là tôi mua cho.”

La Phi đã không muốn tiếp tục thảo luận sâu thêm về vấn đề này nữa, anh chỉ muốn nắm được nội dung then chốt: “Cho dù thế nào đi nữa, Triệu Lệ Lệ không hề muốn chia tay anh, đúng không?”

“Tất nhiên là cô ta không muốn,” Diêu Thư Hàn nhe miệng nói, “Anh nên biết, đàn ông rất nhanh chán dung nhan của đàn bà, nhưng đàn bà vĩnh viễn không bao giờ chán tiền của đàn ông.”

La Phi nhìn Diêu Thư Hàn: “Tôi lại thấy cô Triệu Lệ Lệ rất khó làm cho đàn ông cảm thấy chán, đúng không?”

Diêu Thư Hàn nheo mắt, vặn hỏi: “Ý anh muốn nói là cô ta rất đẹp?”

La Phi gật đầu. Chỉ có những người đàn ông bị mù mới phủ nhận sự thực đó.

Diêu Thư Hàn cũng không phủ nhận: “Đúng thế, cô ta đúng là rất đẹp, thân hình cũng bốc lửa.” Cậu ta dập tắt nửa điếu thuốc còn lại trong gạt tàn, rồi lại nói: “Nhưng đàn ông đối với đàn bà cũng chỉ thế thôi, cả thèm chóng chán. Anh cứ nghĩ mà xem, bào ngư, tôm hùm có ngon không? Nhưng nếu bữa nào cũng cho anh ăn, anh cũng sẽ thấy chán chứ?”

La Phi “Ồ” lên một tiếng vẻ thờ ơ, không bày tỏ thái độ.

Diêu Thư Hàn càng nói càng hăng, cậu ta đưa người ra phía trước, như thể bắt đầu tấn công La Phi: “Trên thế giới này, đàn bà đẹp quá nhiều. Anh cảm thấy Triệu Lệ Lệ đẹp? Chỉ vì anh chưa gặp người đẹp hơn! Hơn nữa, gương mặt và thân hình của Triệu Lệ Lệ đều có phải là đồ thật đâu.”

Câu nói cuối cùng khiên La Phi quan tâm, anh lập tức hỏi lại: “Ý anh là gì?”

“Cô ta đã phẫu thuật thẩm mĩ, nâng mũi, cắt mắt hai mí, ngực cũng là bơm silicon.” Diêu Thư Hàn nói thẳng không hề né tránh, “Từ khi nhìn thấy tấm ảnh trước khi cô ta phẫu thuật thẩm mĩ, tôi không còn hứng thú với cô ta nữa.”

Hóa ra Triệu Lệ Lệ là người đẹp nhân tạo! La Phi hơi cau mày, anh quyết định tấn công thăm dò sâu hơn tâm trạng của Diêu Thư Hàn: “Anh biết được nhan sắc trước khi phẫu thuật thẩm mĩ của Triệu Lệ Lệ, nên chán cô ấy, đúng không?”

Diêu Thư Hàn không trả lời ngay, cậu ta sờ lấy điếu thuốc lá thứ hai trên bàn nước, chậm rãi châm lửa, rít thuốc, cho đến khi phả ra một vòng khói thuốc, mới lên tiếng: “Anh cảnh sát, tôi biết ngầm ý của anh. Chúng ta có thể thẳng thắn một chút, đừng vòng vo. Anh cho là tôi cảm thấy mình bị lừa, cho nên nổi giận, hại chết Triệu Lệ Lệ?”

Nếu đối phương đã chủ động nói rõ, La Phi cũng đón nhận trực diện không né tránh, anh điềm tĩnh đáp: “Đó chỉ là phỏng đoán, cho thấy một khả năng nào đó. Cảnh sát chúng tôi phá án, quan trọng nhất vẫn phải dựa vào chứng cứ.”

“Tôi biết logic của anh.” Diêu Thư Hàn đưa mắt nhìn lên trần nhà, tự nói, “Cũng giống như anh mua một chiếc xe sang, được bảo là hàng nhập khẩu xịn nguyên đai nguyên kiện, nhưng kết quả lại phát hiện ra là hàng rởm lắp ráp trong nước. Anh có điên không? Đập nát con xe cũng không hả, chỉ muốn lôi cả cửa hàng 4S bán xe ra đập nát luôn! Anh cảm thấy tôi cũng hận Triệu Lệ Lệ như vậy, đúng không?”

La Phi nhìn đối phương không nói gì.

“Nhưng logic của anh có vấn đề.” Diêu Thư Hàn dùng ngón tay đang kẹp điếu thuốc lá chỉ về phía La Phi, rồi lại nói, “Chúng ta lấy một ví dụ nữa nhé. Anh mua một nửa quả dưa hấu ở hàng bán bên đường, vỏ mỏng ruột đỏ, trông có vẻ chín lắm rồi. Về nhà nếm thử, hoàn toàn không ngọt - hóa ra là đã bị tiêm thuốc kích chín. Anh làm thế nào? Bực mình đập nát miếng dưa, sau đó đến gặp chủ hàng tính sổ? Có cần phải thế không?”

Lần này La Phi lên tiếng đáp: “Không đến mức đó.”

Diêu Thư Hàn xòe tay: “Như vậy là đúng rồi. Anh tưởng là Triệu Lệ Lệ trong mắt tôi là một chiếc xe sang? Tôi nói cho anh biết, cô ta chỉ là nửa quả dưa hấu! Tôi chia tay cô ta, còn chẳng buồn quay đầu lại nhìn một cái. Tôi lại đi giết cô ta? Quá là buồn cười!”

Ánh mắt La Phi tập trung vào một điểm, anh ý thức được mình cần nhìn nhận anh chàng công tử trước mặt này bằng một góc độ khác. Hoàn toàn không phải vì quan điểm đúng sai khiến người ta phẫn nộ của cậu ta, điều thực sự khiến La Phi bất ngờ là tư duy logic và sự sắc sảo bộc lộ qua lời nói của đối phương.

Những luận điệu tưởng như hoang đường vô lý đó, lại hàm chứa những logic chặt chẽ, không thể phản bác. Bằng những logic đó, Diêu Thư Hàn đã dần dần xóa sạch mối nghi ngờ anh ta là kẻ giết người. Đồng thời, trong quá trình đối thoại, Diêu Thư Hàn luôn luôn khoe khoang về bản thân mình - có lẽ không hoàn toàn chỉ là khoe khoang, mà là định chiếm vị trí ưu thế về mặt tâm lý một cách có chủ ý.

Nếu vẫn cho rằng anh chàng này chỉ là một công tử nhà giàu chơi bời háo sắc, e rằng sẽ nhanh chóng phải nếm vị đắng!

La Phi quyết định sử dụng một vài chiến thuật, chuyển từ phòng thủ sang tấn công. Anh chăm chú nhìn vào mắt Diêu Thư Hàn một lúc, rồi đột ngột hỏi: “Sao anh biết Triệu Lệ Lệ bị người khác giết?”

Diêu Thư Hàn lộ vẻ không hiểu ra làm sao: “Không phải là các anh nói à? Triệu Lệ Lệ chết rồi.”

“Tôi chỉ nói là Triệu Lệ Lệ chết rồi, chứ không hề nói là cô ấy chết thế nào. Người bình thường nghe thấy thông tin đó, điều nghĩ tới đầu tiên phải là chắc gặp tai nạn gì đó rồi? Nhưng anh không hề hỏi kĩ, mà biện minh luôn là mình không giết người, phản ứng như vậy không phải là quá nhạy cảm sao?”

Trước sự tấn công của La Phi, Diêu Thư Hàn không hề hoảng loạn, cậu ta hỏi vặn lại: “Nếu chỉ là tai nạn, ví dụ như tại nạn xe gì đó, thì làm sao mà kinh động đến cảnh sát hình sự các anh được chứ? Các anh đã đến tìm tôi, cho thấy cái chết của cô ta chắc chắn là có chút vấn đề.”

“Như vậy cũng không thể loại trừ khả năng tự sát chứ?” La Phi không hề nới lỏng, “Nếu là tự sát, chúng tôi cũng có thể đến gặp anh tìm hiểu tình hình, vì anh vừa chia tay Triệu Lệ Lệ. Tại sao lúc đầu anh không nghĩ tới chuyện tự sát?”

Diêu Thư Hàn nhe răng cười: “Các anh hoàn toàn không hiểu Triệu Lệ Lệ, làm gì có chuyện cô ta tự sát?”

“Ồ?” La Phi hỏi, “Tại sao không?”

“Trên thế giới này, Triệu Lệ Lệ yêu nhất chỉ có bản thân mình, loại người như vậy làm sao có thể tự sát được? Thêm nữa, cô ta rất hiểu đàn ông, biết đàn ông đối với đàn bà đều như nhau, lúc đầu thắm thiết ngọt ngào, sau rồi càng ngày càng nhạt. Chưa biết chừng cô ta cũng muốn đổi một gã khác, với điều kiện của cô ta, đổi một người đâu có khó, mà còn có thể chiều cô ta hơn. Cho nên làm sao có chuyện cô ta tự sát vì tôi? Trong lòng cô ta, tôi không quan trọng như thế. Nói một câu khó nghe nhé, tôi thậm chí còn chẳng bằng con chó mà cô ta nuôi.”

Câu nói cuối cùng của Diêu Thư Hàn khiến La Phi có phần bất ngờ, một gã đàn ông ngạo mạn như vậy làm sao có thể nói được ra những lời như “không bằng con chó?” Anh không kìm được hỏi thêm một câu: “Anh muốn nói đến con chó lông vàng ấy à?”

Diêu Thư Hàn gật đầu: “Cô ta yêu chó, vì chó hoàn toàn trung thành với cô ta. Thực tế, cô ta coi chó là một phần cuộc sống của mình, yêu chó cũng chính là yêu mình.”

Yêu chó cũng chính là yêu mình? Lần đầu tiên La Phi nghe thấy cách nói như vậy, nhưng suy xét kĩ, cũng không có vấn đề gì lớn.

Trong quá trình đấu trí ngầm trong cuộc đối thoại với đối phương, La Phi mãi vẫn chưa thay đổi được cục diện yếu thế, xem ra buộc phải đưa ra chiêu chí mạng cuối cùng. Thế là anh trịnh trọng hỏi: “Mấy hôm vừa rồi anh đã gửi cho Triệu Lệ Lệ một chiếc thùng đúng không?”

“Thùng gì?” Vẻ mặt Diêu Thư Hàn đây ngơ ngác, như thể là thực sự không biết.

“Một chiếc thùng xốp, bên trong đựng mấy thứ kì quặc. Căn cứ vào kết quả khám nghiệm hiện trường của cảnh sát, đó chính là những thứ đã lấy đi tính mạng của Triệu Lệ Lệ!” Ánh mắt và giọng nói của La Phi đều rất trầm trọng. Đồng thời, anh đưa người ra phía trước, giữ tư thế áp đảo.

Nếu đây là một trận đấu giữa các cao thủ, thì hiện giờ La Phi đã đưa ra quân bài chủ của mình. Nhưng Diêu Thư Hàn vẫn nhe miệng vẻ không hề quan tâm, chỉ nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

La Phi mặt nặng như chì, anh lấy một chiếc túi đựng vật chứng từ trong chiếc cặp tài liệu mang theo bên mình, một mảnh giấy được niêm phong trong chiếc túi.

“Đây là tờ phiếu chuyển phát nhanh chúng tôi lấy được ở hiện trường xảy ra vụ án, ô người gửi ký tên anh, đồng thời để lại số điện thoại và địa chỉ của anh.” La Phi ấn chiếc túi đựng vật chứng xuống bàn nước, chậm rãi đẩy về phía Diêu Thư Hàn.

Đúng như La Phi nói, một tờ phiếu chuyển phát nhanh được niêm phong trong chiếc túi, người gửi ký ba chữ “Diêu Thư Hàn”, số điện thoại và địa chỉ cũng không sai. Nhưng Diêu Thư Hàn chỉ nhìn một cái bèn lắc đầu lia lịa: “Chuyện này tuyệt đối là vu vạ hãm hại! Tôi chưa bao giờ gửi gói chuyển phát nhanh này, chữ viết trên tờ giấy này cũng không phải là của tôi.”

La Phi đã lường trước là đối phương sẽ chối như vậy, liền nhắc bằng giọng cảnh báo: “Nét chữ thì có thể giám định được.”

“Giám định đi, không vấn đề gì.” Diêu Thư Hàn chủ động đưa tay ra, “Lấy giấy bút cho tôi.”

La Phi đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Lưu, Tiểu Lưu bèn lấy giấy bút ra đưa cho Diêu Thư Hàn.

Diêu Thư Hàn viết tên mình một cách nhanh nhẹn dứt khoát, rồi vứt bút xuống, bảo: “Cầm đi giám định đi.”

La Phi cầm chữ ký Diêu Thư Hàn vừa ký lên xem, lập tức thất vọng.

Diêu Thư Hàn phủi tay như thể vừa làm xong một việc lớn, nói: “Thế thôi, cũng nửa tiếng đồng hồ rồi. Mời hai vị ra về, tôi còn có hẹn đây.”

La Phi cất tờ giấy có chữ ký vào chiếc cặp đựng tài liệu, đồng thời bình thản nói: “Xem ra anh đã có bạn gái mới”.

“Tất nhiên rồi, trong cuộc đời tôi, một ngày cũng không thể thiếu đàn bà.” Diêu Thư Hàn đứng dậy trước, nhìn từ trên cao xuống, thái độ vô cùng đắc ý, “Các anh có biết không? Nhu cầu tình dục mạnh mẽ là ưu thế cạnh tranh cơ bản nhất của động vật giống đực, điều này có lợi cho việc nhân rộng gen ưu tú trong dân số. Đáng tiếc, văn minh nhân loại hiện đại lại muốn kìm hãm cơ chế chọn lọc tự nhiên này. Nhắc đến chuyện này, tôi cũng là một đấu sĩ hăng say chiến đấu vì lợi ích giống nòi đấy!”

Tiểu Lưu thực sự không thể nhịn được nữa, đứng dậy phản bác gay gắt: “Thật là những lời hoang đường vô liêm sỉ!”.

Diêu Thư Hàn cũng không giận, cậu ta nhún vai nói: “Chúng ta là người của hai thế giới, không cần phải hiểu nhau. Tôi phải đi chuẩn bị chút để cùng tận hưởng buổi tối tuyệt vời với bạn gái mới đây. Các anh cứ tiếp tục điều tra nguyên nhân cái chết của Triệu Lệ Lệ đi nhé. Đúng rồi, nếu điều tra ra sự thật, phiền các anh báo cho tôi một câu.”

La Phi cười nhạt một tiếng, đứng dậy hỏi: “Có cần thiết không? Tôi thấy anh hoàn toàn không quan tâm đến cái chết của Triệu Lệ Lệ.” Phải biết rằng, với tư cách là người yêu cũ từng ở bên nhau một năm, anh chàng này thậm chí còn chẳng hỏi thăm một câu về tình trạng cụ thể khi chết của Triệu Lệ Lệ.

“Đúng là tôi không quan tâm đâu.” Diêu Thư Hàn nhe miệng cười, “Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc tên khốn nào đang hãm hại tôi! Thôi, thế nhé.” Dứt lời, cậu ta cũng không tiễn khách, quay người đi thẳng vào phòng ngủ, không hề quay đầu lại.

Tiểu Lưu đã theo La Phi điều tra các vụ án nhiều năm rồi, nhưng chưa từng gặp người nào ngạo mạn vô lối như vậy. Cậu nhấp nhổm chực đuổi theo tranh luận, nhưng La Phi ở bên cạnh đưa mắt ra hiệu, bảo: “Đi thôi.” Tiểu Lưu đành nuốt cục tức, đi theo La Phi rời khỏi chỗ ở của Diêu Thư Hàn.

04.

“Hình như đúng là nét chữ này không phải của một người.” Trong thang máy, Tiểu Lưu đối chiếu hai chữ ký “Diêu Thư Hàn”, bóp trán nói.

“Đúng là không phải của một người.” La Phi khẳng định phán đoán của Tiểu Lưu. Về lĩnh vực giám định nét chữ, anh chưa được coi là chuyên gia, nhưng hai nét chữ hoàn toàn khác nhau, vẫn có thể nhìn một cái là nhận ra ngay.

“Nét chữ khác nhau cũng không thể chứng minh được là hắn ta vô tội. Lúc gửi đồ chuyển phát nhanh, hắn ta tìm người viết phiếu hộ đâu có khó!” Tiểu Lưu nói câu này với giọng hết sức bực bội, rõ ràng cậu vẫn chưa thoát ra khỏi tâm trạng trước đó.

La Phi điềm tĩnh hơn rất nhiều: “Nếu Diêu Thư Hàn thực sự muốn che giấu điều gì đó, thì cần gì phải tìm người viết phiếu giúp? Viết luôn một cái tên giả có phải là xong không?”

“Cũng phải, nhân viên chuyển phát nhanh cũng không đi xác thực danh tính của người gửi đồ.” Tiểu Lưu ngẫm nghĩ ra, “Nói vậy, không lẽ đúng là có người muốn hãm hại cái thằng họ Diêu này?”

“Phải gặp nhân viên chuyển phát nhanh tìm hiểu tình hình.” La Phi cầm lấy tờ phiếu chuyển phát nhanh từ tay Tiểu Lưu, cầm điện thoại di động bấm theo số điện thoại dịch vụ khách hàng trên tờ phiếu. Lúc này thang máy cũng đã xuống đến tầng dưới cùng, La Phi liền phân công Tiểu Lưu: “Cậu đánh xe qua đây nhé.”

Khi Tiểu Lưu cho xe quay lại cửa tòa nhà, La Phi vừa ngắt điện thoại, anh mở cửa xe, nghiêng người chui vào ghế lái phụ.

Tiểu Lưu thấy sắc mặt La Phi không lạc quan lắm, liền hỏi một câu: “Thế nào ạ?” Cậu thấy việc tìm nhân viên chuyển phát nhanh theo mã số của tờ phiếu chuyển phát nhanh chắc là không khó, chỉ sợ là người đó đã không thể nhớ được tình hình cụ thể về người gửi đồ.

Nhưng câu trả lời La Phi đưa ra khiến người ta bất ngờ: “Không tra được ra mã số phiếu chuyển phát nhanh này trong kho thông tin của công ty chuyển phát nhanh.”

“Hả?” Tiểu Lưu ngó ra, “Sao lại thế được?”

“Điều này cho thấy đây là tờ phiếu chuyển phát nhanh giả.” La Phi dừng lại giây lát, rồi lại bổ sung “Nhân viên đưa đồ chuyển phát nhanh, cũng là giả!”

Tiểu Lưu chợt hiểu ra: “Có người mạo danh Diêu Thư Hàn, gửi cho Triệu Lệ Lệ một món đồ chuyển phát nhanh giả!”

La Phi khoát tay nói: “Quay về Hinh Nguyệt Loan, kiểm tra camera giám sát!”

Nếu đã là chuyển phát nhanh giả, thì “nhân viên đưa đồ chuyển phát nhanh” sẽ vô cùng khả nghi. Hinh Nguyệt Loan là khu đô thị mới xây dựng cửa ra vào mỗi đơn nguyên đều có lắp đặt hệ thống camera giám sát toàn thời gian, điều tra tìm ra “nhân viên chuyển phát nhanh” này qua hình ảnh ghi lại trong hệ thống camera giám sát sẽ là công việc trọng điểm tiếp theo của phía cảnh sát. Không cần La Phi phải giục, Tiểu Lưu đạp mạnh chân ga. Chiếc xe khẽ rú lên, và lao về Hinh Nguyệt Loan với tốc độ nhanh nhất.

Hai mươi phút sau chiếc xe đã đến Hinh Nguyệt Loan. La Phi lập tức bắt đầu sàng lọc kiểm tra hình ảnh ghi được trong camera giám sát ở trung tâm an ninh.

Hệ thống camera giám sát cứ cách ba mươi phút lại tự động tạo thành một file video, toàn bộ đều được lưu giữ trong ổ cứng. Mà thời gian báo án của trưởng ban quản lý Trương là 4 giờ 46 phút chiều. La Phi liền lấy thời gian đó làm mốc, kiểm tra lần lượt từng đoạn từ đó về trước. Để tăng tốc độ, anh gọi mấy nhân viên bảo vệ, phân công cho mỗi người một đoạn video, cùng kiểm tra. Phương pháp này vô cùng hiệu quả, chỉ một lúc sau đã có nhân viên bảo vệ tìm được hình ảnh La Phi mong chờ trong video.

3 giờ 21 phút chiều, một gã đàn ông đi xe đạp điện vào khu vực ghi hình của camera giám sát ở cổng đơn nguyên. Sau khi dựng xong chiếc xe đạp điện, gã đàn ông ôm một chiếc thùng xốp ở chỗ để chân phía trước lên. La Phi lập tức nhận ra ngay, đây chính là chiếc thùng xuất hiện ở hiện trường xảy ra vụ án!

Gã đàn ông không hề dừng bước, gã ôm chiếc thùng lên đi thẳng vào trong đơn nguyên. Vì bên trong đơn nguyên không lắp đặt camera giám sát, nên không thể biết được hành vi sau đó của gã đàn ông. Cho đến 3 giờ 45 phút chiều, gã đàn ông từ đơn nguyên đi ra. Lúc này, hai tay gã không có gì, chiếc thùng xốp cũng không thấy đâu. Gã lên xe đạp điện rời đi luôn.

Hình ảnh trong đoạn video cho thấy đặc điểm ngoại hình sơ bộ của gã đàn ông: chiều cao trung bình, hơi béo, bên trên mặc một chiếc áo phông màu đỏ, dưới mặc một chiếc quần bò dài, đội một chiếc mũ bóng chày, ngoài ra còn đeo một chiếc ba lô màu đen rất to.

Cách ăn mặc đó đúng là rất giống một nhân viên chuyển phát nhanh, cho nên khi người này ra vào khu đô thị, nhân viên bảo vệ cũng không đặc biệt lưu tâm. Chiếc mũ bóng chày gã đội có vành rất rộng, h