← Quay lại trang sách

Chương 2 01

Sau khi rời khỏi chỗ ở của Trương Lam Nguyệt, La Phi và Tiểu Lưu quay về đội cảnh sát hình sự. Họ ăn tối qua loa ở nhà ăn, sau đó đến phòng họp nghe báo cáo của nhân viên kĩ thuật.

Nội dung quan trọng nhất tất nhiên là phân tích khám nghiệm tử thi của bác sĩ pháp y Trương Vũ.

“Giống như tôi đã suy đoán từ trước, nguyên nhân gây ra cái chết của nạn nhân là do tắt thở vì ngộ độc sulfur dioxide. Ngoài ra toàn bộ cơ thể của nạn nhân đều không có tổn thương ngoài hay trong kiểm tra âm đạo không có dấu hiệu bị xâm hại, kiểm tra dạ dày cũng không thấy có thành phần chứa chất độc.” Trương Vũ vừa nói vừa đưa bản một báo cáo phân tích chi tiết ra trước mặt La Phi.

La Phi lật xem qua, nhanh chóng phát hiện ra vấn đề. Anh chỉ vào một bức ảnh khám nghiệm tử thi hỏi: “Anh nói toàn bộ cơ thể của nạn nhân đều không có tổn thương ngoài hay trong, tại sao bộ phận gót chân trong bức ảnh này lại có vết bong tróc da rõ rệt?”

“Đấy là lúc chuyển thi thể không cẩn thận gây ra. Vì da của nạn nhân đã bị dung dịch axit ăn mòn, cho nên hơi chạm mạnh vào là bong ra ngay.” Sau khi giải thích mấy câu, Trương Vũ lại nhăn nhó kêu ca, “Bây giờ người nhà của nạn nhân cũng cứ bám lấy chuyện này để nói, nhất định bảo đó là vết thương ngoài do bạo lực mà hung thủ để lại khi giết người. Trước đó tôi nói với họ rất có khả năng là nạn nhân tự sát, nhưng họ cứ nhất mực khẳng định chỗ đó là vết thương ngoài, hoàn toàn không chấp nhận chuyện tự sát.”

La Phi xòe tay bảo: “Phiền toái này là do anh gây ra, anh tự nghĩ cách đối phó đi.”

Trương Vũ nhe miệng ra với La Phi, vẻ mặt như muốn nói “anh thật cạn tình”.

“Khám nghiệm vết tích ở hiện trường có kết quả gì không?” Lúc này La Phi quay đầu lại, hỏi trưởng phòng kĩ thuật Vũ Hàng người phụ trách công việc này.

Vũ Hàng báo cáo: “Trên sàn phòng khách có vết chân của một người đàn ông. Phân tích vết chân cho thấy người đàn ông này ước chừng cao khoảng 1 mét 73, cân nặng khoảng 80 cân. Ngoài ra còn lấy được dấu vân tay mới của một người đàn ông trên mặt bàn ăn và bề mặt ngoài của chiếc thùng xốp, sau khi đối chiếu với kho dấu vân tay của cảnh sát, xác định người này không có tiền án tiền sự.”

La Phi gật đầu. Chiều cao cân nặng của người đàn ông ở hiện trường trùng khớp với hình ảnh của đối tượng tình nghi trong camera giám sát. Người đàn ông này không hề có tiền án tiền sự, điều này có nghĩa là cảnh sát lại ít đi một con đường có thể xác định danh tính của người này.

Vũ Hàng tiếp tục nói: “Trên thiết bị hóa học trong phòng vệ sinh cũng có dấu vân tay của người đàn ông đó. Có điều nhiều dấu vân tay khác trên thiết bị là của nạn nhân Triệu Lệ Lệ. Hơn nữa, đặc điểm phân bố của những dấu vân tay đó cho thấy: Triệu Lệ Lệ chính là người đã lắp đặt và khởi động thiết bị phản ứng này.”

La Phi “ồ” lên một tiếng, đồng thời quay đầu lại nhìn Trương Vũ ở gần đó. Bây giờ anh đã hiểu tại sao phải nói là “rất có khả năng nạn nhân tự sát”.

Nhưng trên đời này sao lại có cách tự sát kì dị và đau đớn như vậy? Đừng nói là người nhà của nạn nhân không thể nào chấp nhận được, ngay cả La Phi cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Nghĩ đi nghĩ lại, mọi bí ẩn vẫn tập trung ở gã đàn ông bí ẩn kia. Chính hắn ta là người đã mang thiết bị đó tới, cho dù đúng là Triệu Lệ Lệ tự sát, e rằng cũng xuất phát từ mưu đồ nào đó của hắn.

Cho nên công việc trọng điểm của cảnh sát vẫn là nhanh chóng tìm ra gã đàn ông này.

Nhân viên hỗ trợ vẫn tiếp tục triển khai truy tìm dấu vết qua hệ thống camera giám sát, thông tin mới nhất là đã tìm đến đâu đường Quốc Khánh, cách Hinh Nguyệt Loan 5 ki-lô-mét. Nhưng sau đầu đường đó thì không thể tìm thấy dấu vết của mục tiêu nữa. Trước mắt, cảnh sát vẫn đang tiến hành điều tra thu thập thông tin ở khu vực liên quan, chưa biết tình hình cụ thể thế nào.

Đối với những việc thuần túy chỉ cần thể lực như thế này, có sốt ruột cũng vô ích. La Phi cử Tiểu Lưu qua đôn đốc ở tiền tuyến, còn mình tổ chức thảo luận và phân tích tình hình hiện trường với nhân viên kĩ thuật. Mọi người cùng bàn bạc suy nghĩ, đưa ra đủ loại suy đoán, nhưng vẫn không thể tạo nên đột phá có hiệu quả thực sự. Đã hơn một giờ đêm, La Phi cảm thấy cứ tiếp tục mất thời gian như vậy cũng không có ý nghĩa gì, chỉ khiến mọi người hao tâm tổn sức vô ích, bèn tuyên bố kết thúc cuộc họp.

Trương Vũ và những người khác đều về nhà nghỉ ngơi. La Phi còn độc thân, anh kê một chiếc giường trong phòng làm việc, hễ có vụ án chưa phá xong là anh lại ngủ tạm qua đêm ở đó.

Sau khi nằm xuống giường, La Phi lại nghĩ ngợi một lúc về tình hình vụ án, đang mơ màng chuẩn bị ngủ thì điện thoại di động đổ chuông, thông tin cuộc gọi đến hiển thị là Tiểu Lưu. La Phi lập tức tình ngủ, bắt máy hỏi luôn: “Thế nào?”

“Tìm thấy rồi.” Tiểu Lưu ở đầu máy bên kia gấp gáp nói, “Khoảng 6 giờ tối gã đó xuất hiện ở Lãn Nguyệt Hào Đình, đồng thời đi vào đơn nguyên Diêu Thư Hàn ở.”

“Tốt quá!” La Phi phấn chấn reo lên. Hóa ra gã đàn ông bí ẩn này cấu kết với Diêu Thư Hàn! Đã điều tra được đến bước này, không cần lo không phá được án.

Nhưng lần này Tiểu Lưu lại bình tĩnh hơn La Phi.

“Đội trưởng La, sự việc có khả năng không lạc quan như anh nghĩ.” Chàng trai không hề có cảm giác hưng phấn sau khi có bước đột phá, mà có vẻ vô cùng lo lắng, “Em đang nhanh chóng đến khu Lãn Nguyệt Hào Đình, anh tốt nhất cũng mau chóng qua đi!”

La Phi cảm thấy tâm trạng của cậu trợ lý có chút vấn đề, vội hỏi: “Sao thế?”

Câu trả lời của Tiểu Lưu khiến La Phi lập tức hiểu ra nỗi lo lắng của đối phương là vì đâu: “Camera giám sát hiển thị, gã đàn ông đó cũng đưa đến cho Diêu Thư Hàn một chiếc thùng!”

Chiếc thùng gã đàn ông bí ẩn mang đến cho Triệu Lệ Lệ đã lấy đi tính mạng của cô, bây giờ lại là một chiếc thùng được đưa đến tay Diêu Thư Hàn. Cho dù nhìn từ góc độ nào, chuyện này cũng vô cùng bất ổn.

Không lẽ Diêu Thư Hàn hoàn toàn không phải là kẻ đồng mưu trong vụ án, mà lại là một bị hại?

La Phi bật dậy, đầu tiên anh gọi điện thoại thông báo cho Trương Vũ, sau đó liền lái xe phóng thẳng đến khu Lãn Nguyệt Hào Đình.

Trên đường, La Phi gọi vào điện thoại di động của Diêu Thư Hàn mấy lần, nhưng không có người bắt máy. Xem ra Diêu Thư Hàn không hề có ý sai hẹn với Trương Lam Nguyệt, mà đã gặp biến cố nào đó. Vừa nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất ẩn chứa trong biến cố này, lòng La Phi chợt trĩu nặng.

Cuối cùng cũng đến chỗ ở của Diêu Thư Hàn, Tiểu Lưu đã chờ sẵn ở cửa, vừa thấy La Phi, liền nói luôn: “Bấm chuông cửa không thấy có người ra, điện thoại cũng không có người nghe máy, làm thế nào?”

La Phi nói luôn không do dự: “Bảo bên quản lý tòa nhà cho người đến mở cửa.”

Nhân viên kĩ thuật của bộ phận quản lý tòa nhà nhanh chóng có mặt. Loại khóa cửa chống trộm thông thường này đối với họ chỉ là chuyện nhỏ, tìm một công cụ mở khóa loay hoay một chút là mở được luôn.

Vừa bước vào phòng, La Phi đã biết là tình hình không ổn, bởi vì trong không khí tràn ngập mùi tanh nhẹ của máu. Dựa vào khứu giác nghề nghiệp nhạy cảm, La Phi nhanh chóng xác định được nơi phát ra thứ mùi đó - căn phòng ngủ lớn đối diện với cửa ra vào của căn hộ.

La Phi đến cửa phòng ngủ, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là hai cơ thể người đang quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn. Hai người đều lõa thể ôm chặt lấy nhau trong tư thế giao hợp, hoàn toàn bất động, máu chảy ra từ chỗ tiếp xúc phần thân dưới cơ thể họ ướt đẫm lớp ga giường trắng muốt.

La Phi càng thấy kính ngạc: không lẽ đã lập tức có thêm hai người bị hại?

Đầu tiên có thể khẳng định, trong hai cơ thể người này, người đàn ông nằm úp mặt xuống dưới chính là Diêu Thư Hàn. Anh ta nằm đè lên một người, người đó tóc dài mềm mượt, da trắng nõn nà, rõ ràng là một mĩ nhân kiều diễm. Chỉ thấy mĩ nhân đó mở to hai mắt, khóe miệng còn phảng phất một nụ cười quyến rũ, vẻ mặt đó hoàn toàn không ăn khớp với không khí chết chóc ở hiện trường.

La Phi nghi hoặc bước lại gần quan sát kĩ, cuối cùng đã vỡ lẽ: hóa ra cô gái mà Diêu Thư Hàn nằm đè lên không phải là người thật, mà là một con búp bê người lớn làm từ chất liệu đặc biệt. Kết quả này khiến anh nhẹ nhõm hơn phần nào, chỉ có một mình Diêu Thư Hàn bị hại thôi.

Nửa tấm ga trải giường trước mắt đã ướt đẫm máu, mất một lượng máu như vậy đủ để dẫn đến tử vong. La Phi giơ ngón tay ra trước mũi Diêu Thư Hàn thăm dò một cách tượng trưng không nằm ngoài suy đoán, nạn nhân đã tắt thở.

Lúc này, Tiểu Lưu đi theo phía sau cũng đã nhận ra cô nàng “mĩ nhân” trên giường có chút kỳ bí, cậu ngạc nhiên chớp mắt hỏi: “Đây… đây là thứ gì?”

“Nếu tôi không đoán nhầm,” La Phi trầm ngâm đáp, “Đây chính là món quà mà gã “nhân viên chuyển phát nhanh” đó đưa đến cho Diêu Thư Hàn.”

Tiểu Lưu “vâng” một tiếng, tỏ ý tán đồng. Sự tình phát triển đúng như nỗi lo trước đó của họ: những món đồ mà gã đàn ông bí ẩn đó đưa đến đều là bùa yểm mệnh đưa người ta vào chỗ chết.

Chỉ là con búp bê người lớn kiều diễm này đã lấy đi mạng sống của Diêu Thư Hàn như thế nào?

Mang theo câu hỏi đó, Tiểu Lưu cúi người định tìm chỗ chảy máu trên cơ thể nạn nhân, nhưng thi thể của Diêu Thư Hàn đang ôm con búp bê, chỉ có thể nhận thấy máu chảy ra từ phía thân dưới, khó có thể thấy được vết thương cụ thể.

Tiểu Lưu chỉ vào nạn nhân, hỏi ý kiến La Phi: “Có cần gỡ ra xem không?”

La Phi xua tay ngăn lại: “Đừng động vào, chờ nhân viên kĩ thuật đến.” Tiếp đó anh lại đề xuất, “Chúng ta ra ngoài phòng khách quan sát xem đã.”

Tiểu Lưu theo La Phi quay lại phòng khách, một chiếc thùng to dựng trước mắt họ. Lúc mới vào phòng, La Phi đã để ý thấy chiềc thùng này, anh phán đoán đây chắc là vật đựng mà gã đàn ông bí ẩn dùng để đưa hàng. Lúc này, anh hỏi Tiểu Lưu để xác nhận: “Thứ cậu thấy trong camera giám sát có phải là cái thùng này không?”

Tiểu Lưu gật đầu nói: “Theo như camera giám sát hiển thị, lúc 6 giờ 30 phút tối, đối tượng tình nghi đi xe đạp điện chở chiếc thùng này đến phía dưới nhà, tiếp theo đó hắn ôm chiếc thùng đi vào trong tòa nhà. Khoảng 20 phút sau, hắn từ trong tòa nhà đi ra, không thấy chiếc thùng nữa.”

Như vậy, thủ đoạn và thời gian dừng lại trong tòa nhà của đối tượng tình nghi đều tương tự như vụ án mạng trước. Lúc này, La Phi lại nhớ đến một chi tiết, anh liền tiếp tục hỏi: “Khi đối tượng tình nghi rời khỏi Hinh Nguyệt Loan, trên xe không hề có chiếc thùng này, chiếc thùng này được phát hiện ra từ lúc nào?”

Tiểu Lưu đã chuẩn bị trước đối với câu hỏi này: “Lần đầu tiên chiếc thùng này xuất hiện là trong camera giám sát ở đâu đường Độ Giang. Nhưng trước đó, khoảng cách từ đầu đường Quốc Khánh đến đầu đường Độ Giang, hắn đi mất gần một tiếng đồng hồ. Cho nên em nghi ngờ chắc là hắn có một điểm dừng chân ở gần đó. Tình hình cụ thể vẫn đang tiếp tục điều tra.”

“Rất tốt.” La Phi khen ngợi một câu, “Đây là một manh mối quan trọng nhất định phải nắm bắt.” Trong lúc nói, anh cúi người nhặt cái nắp bằng xốp vứt bên cạnh chiếc thùng lên.

Trên nắp thùng có dán một tờ phiếu chuyển phát nhanh, ô người nhận điền họ tên và địa chỉ của Diêu Thư Hàn. Nhưng điều khiến La Phi quan tâm hơn, là thông tin trong ô người gửi.

Người gửi kí tên là Lý Tiểu Cang địa chỉ là phòng 201, tòa 5, khu Hạnh Phúc Tân Thôn, số 46, đường Đông Hà, thành phố Long Châu, ngoài ra còn có một số điện thoại.

La Phi lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho số điện thoại đó, nhưng từ ống nghe vọng ra âm thanh thông báo: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy.”

Tiểu Lưu cũng ghé sát lại săm soi tờ phiếu chuyển phát nhanh, đầu tiên cậu đưa ra một kết luận: “Nét chữ này giống hệt tờ phiếu chuyển phát nhanh lúc trước, xem ra cũng là đối tượng tình nghi tự viết.”

Tư duy của La Phi nhanh hơn một bước so với Tiểu Lưu, anh nhìn trợ lý của mình hỏi: “Việc truy tìm dấu vết qua camera giám sát vẫn đang tiếp tục đấy chứ?”

Tiểu Lưu gật đầu: “Cách đây không lâu vừa truy tìm đến hiện trường này, bây giờ chắc lại có tiến triển mới rồi, có cần hỏi xem cụ thể đến đâu rồi không?”

“Không cần hỏi đâu. Bảo toàn bộ nhóm truy tìm dấu vết lập tức đến địa chỉ này, tiến hành kiểm tra camera giám sát ở khu vực gần đó.”

La Phi gõ ngón tay vào hàng chữ trên tờ phiếu chuyển phát nhanh - địa chỉ là phòng 201, tòa 5, khu Hạnh Phúc Tân Thôn, số 46, đường Đông Hà, thành phố Long Châu.

Tiểu Lưu cũng nhận ra được điều gì đó: “Anh cảm thấy tiếp theo đây tên đó sẽ đến tìm anh chàng Lý Tiểu Cang này?”

“Đúng thế.” La Phi cau mày, vẻ mặt đầy lo lắng, “Hơn nữa tôi vô cùng lo lắng, người này có lẽ sẽ là mục tiêu bị hại tiếp theo.”

Lúc này Tiểu Lưu cũng đã lĩnh hội được logic của La Phi, cậu căng thẳng vặn tay.

Hai tờ phiếu chuyển phát nhanh đều là giả, người gửi hàng trên tờ phiếu đầu tiên chính là bị hại trong vụ án thứ hai, nếu suy luận tương tự: Người gửi hàng trên tờ phiếu chuyển phát nhanh thứ hai liệu có trở thành bị hại trong vụ án thứ ba không?

Hơn nữa điện thoại di động của người tên là Lý Tiểu Cang này đã không thể gọi được, chẳng phải là minh chứng cho suy đoán bi quan này sao?

“Em thông báo cho nhóm truy tìm dấu vết luôn đây.” Tiểu Lưu lấy điện thoại di động ra chuẩn bị liên lạc với những người liên quan, “Trước tiên là đến hiện trường ở Hạnh Phúc Tân Thôn kiểm tra xem, sau đó bắt đầu truy tìm dấu vết.”

“Không! Không cần họ vào hiện trường…” La Phi khẽ giơ tay lên, anh nhấn giọng: “Hai chúng ta đi.”

“Chúng ta đi?” Tiểu Lưu có chút do dự, “thế chỗ này thì làm thế nào?”

“Chỗ này cứ giao cho bên quản lý chung cư canh chừng đã, Trương Vũ và những người khác chắc sẽ đến rất nhanh thôi.” Vừa nói, La Phi vừa bước đi luôn. Tiểu Lưu vội bố trí công việc theo phân công của La Phi, sau đó bám theo La Phi đi xuống dưới tòa nhà. Hai người lái một chiếc xe, phóng thẳng đến hiện trường mục tiêu tiếp theo.

02.

Khi La Phi và Tiểu Lưu đến cửa phòng 201, tòa 5, khu Hạnh Phúc Tân Thôn, đã là 2 giờ 42 phút sáng.

Hạnh Phúc Tân Thôn là khu dân cư được đầu tư xây dựng sớm nhất ở thành phố Long Châu. Khu nhà cũ này ít nhất cũng có 20 năm lịch sử rồi, các thiết bị trong lối đi của tòa nhà cũ đã xập xệ, không chỉ đèn hành lang không sáng, mà chuông cửa bấm cũng không kêu. Cho nên Tiểu Lưu đành giơ nắm đấm, đấm mạnh lên cánh cửa một hồi.

Đáng mừng là, sau khi đấm vài hồi, thật bất ngờ, trong phòng nhanh chóng có người lên tiếng.

“Ai thế?” Một người đàn ông trẻ tuổi cất tiếng hỏi.

Tiểu Lưu cao giọng đáp: “Cảnh sát.”

“Có việc gì thế?” Nghe tiếng thấy người đàn ông đã ra đến cửa, nhưng anh ta không mở cửa ngay, chỉ tiếp tục hỏi qua cửa. Đêm hôm khuya khoắt, cảnh giác như vậy cũng là dễ hiểu.

Tiểu Lưu hỏi lại: “Anh có phải là Lý Tiểu Cang không?”

Người đàn ông trong nhà lập tức trả lời: “Lý Tiểu Cang vừa ra ngoài rồi, còn chưa về.”

Hóa ra người trong nhà không phải là Lý Tiểu Cang, cảm giác phấp phỏng lại dâng lên trong lòng La Phi, anh sốt ruột nói: “Chúng tôi có việc vô cùng quan trọng, anh mở cửa ra trước đã. Tôi là La Phi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Long Châu.”

Chức danh đội trưởng đội cảnh sát hình sự xem ra đã phát huy tác dụng, cánh cửa lập tức được mở ra. Một thanh niên chừng hai mươi tuổi đứng sau cửa, dáng người gầy yếu, mặc quần đùi, áo may ô, trên mặt đeo một chiếc kính gọng đen, vẻ mặt non nớt e dè mang khí chất học sinh, chưa tiếp xúc xã hội nhiều.

La Phi hỏi luôn: “Lý Tiểu Cang đi đâu rồi?”

“Em cũng không biết.” Cậu thanh niên sợ sệt nhìn hai cảnh sát đến thăm hỏi vào lúc đêm khuya ngoài cửa.

“Anh tên là gì? Có quan hệ gì với Lý Tiểu Cang?” La Phi vừa hỏi vừa bước vào phòng. Anh nhanh chóng quan sát tình hình hiện trường: Đây là một căn hộ hai phòng ngủ kiểu cũ, phòng khách nhỏ hẹp, mỗi đầu có một phòng ngủ. Hai phòng ngủ đều đang mở cửa, phòng bên trái còn sáng đèn, phòng bên phải chỉ phát ra chút ánh huỳnh quang mờ nhạt.

Cậu thanh niên nghiêm chỉnh trả lời câu hỏi của đối phương: “Em tên là Hà Mục, là bạn học của Lý Tiểu Cang.”

“Bạn cùng học đại học?” La Phi nhận ra giọng Hà Mục không phải là giọng vùng này, dựa vào đó để đưa ra phán đoán.

Cậu thanh niên gật đầu đáp: “Vâng.”

“Các anh cùng thuê nhà? Gian này là phòng ngủ của Lý Tiểu Cang phải không?” La Phi tiếp tục đặt câu hỏi tìm hiểu tình hình, đồng thời anh đi về phía căn phòng ngủ tối đèn ở bên tay phải. Nếu Lý Tiểu Cang vừa đi ra ngoài, thì phòng của anh ta chắc là không bật đèn.

Cậu thanh niên lại đáp: “Vâng.” Là chủ nhà, cậu ta bất giác bám sát theo La Phi và Tiểu Lưu.

Trong căn phòng ngủ đó đúng là không có người, chỉ có màn hình chiếc máy vi tính đang phát ra ánh huỳnh quang trong bóng tối. La Phi bấm công tắc đèn ở bên cửa, bóng đèn neon bật sáng. Đồ đạc trong phòng rất đơn giản: một chiếc giường, một chiếc tủ quần áo, một bộ bàn ghế. Một chiếc chăn vứt trên giường, hai cái áo bẩn vắt trên thành ghế - rất phù hợp với phong cách bừa bộn của đàn ông độc thân thuê chung nhà.

Nhìn từ tình hình trong phòng, dường như chưa có việc gì khác thường xảy ra. La Phi bèn quay người tiếp tục hỏi Hà Mục: “Lý Tiểu Cang ra ngoài vào lúc nào?”

“Khoảng 7 rưỡi tối thì phải.”

La Phi và Tiểu Lưu nhìn nhau một cái. Gã đàn ông giả mạo nhân viên chuyển phát nhanh rời khỏi chỗ ở của Diêu Thư Hàn vào khoảng 6 giờ 50 phút tối, bốn mươi phút sau Lý Tiểu Cang đi ra ngoài. Khoảng cách thời gian đó vừa khớp với quãng đường đi xe đạp điện giữa hai địa điểm.

“Anh có biết cậu ấy đi ra ngoài làm gì không?”

“Vốn là cậu ấy bảo xuống dưới lầu lấy đồ, không biết tại sao đi mãi chưa về.”

“Đồ gì?”

“Không biết, chắc là đồ chuyển phát nhanh.”

Quả nhiên là đồ chuyển phát nhanh! Có điều La Phi có một nghi vấn: “Đồ chuyển phát nhanh không phải là phải đưa lên tầng sao?”

“Ở khu này của chúng tôi, đồ chuyển phát nhanh không lên tầng.” Hà Mục giải thích, “Vì trong khu không có camera giám sát, nhân viên chuyển phát nhanh lo sẽ bị lấy trộm mất đồ, nên thường không lên tầng, đều gọi điện thoại cho người nhận tự xuống dưới lầu để lấy.”

Chuyện này nghe có vẻ bình thường. Nhân viên chuyên phát nhanh thật ít nhất cũng sẽ đi một chiếc xe ba bánh, trên xe chở rất nhiều đồ chuyển phát nhanh. Nếu các món đồ chuyển phát nhanh khác để lại dưới lầu sẽ không an toàn, nhân viên chuyên phát nhanh có lý do không lên lầu. Nhưng gã “nhân viên chuyên phát nhanh” giả kia chỉ đi một chiếc xe đạp điện, trên xe cũng không có đồ gì khác. Gã không muốn lên lầu chỉ vì một lý do duy nhất: bản thân hắn không muốn lên lầu.

Phân tích nguyên nhân trong chuyện này, không lẽ là hắn biết Lý Tiểu Cang thuê trọ cùng người khác? Cho nên nếu muốn gây án, hắn buộc phải chọn một địa điểm vừa an toàn lại vừa kín đáo.

La Phi quay đầu phân công Tiểu Lưu: “Cho người kiểm tra lịch sử cuộc gọi của Lý Tiểu Cang, xem khoảng 7 rưỡi có ai gọi điện thoại cho cậu ta không.”

Tiểu Lưu hiểu ý của La Phi. Nếu gã “nhân viên chuyển phát nhanh” kia không lên lầu, tất nhiên gã sẽ gọi Lý Tiểu Cang xuống bằng một cách nào đó. Khả năng lớn nhất là liên lạc qua điện thoại di động.

Tiểu Lưu thông báo cho nhân viên kĩ thuật tiến hành kiểm tra, nhanh chóng có kết quả phản hồi: Khoảng bảy giờ hai mươi lăm phút đúng là có một số điện thoại chủ động gọi cho Lý Tiểu Cang, thời gian nói chuyện khoảng mười lăm giây. Số điện thoại này mở máy từ hai hôm trước, ngoài lần gọi này ra không có lịch sử cuộc gọi nào khác.

Điều này vô cùng khả nghi! La Phi gần như khẳng định đây chính là số điện thoại di động mà đối tượng tình nghi chuẩn bị để gây án. Chỉ là số điện thoại này không đăng ký tên thật, hơn nữa hiện tại số này đã tắt máy, không thể sử dụng các biện pháp kĩ thuật tiến hành định vị theo dõi.

La Phi lệnh cho nhân viên kĩ thuật giám sát chặt chẽ số điện thoại này, hễ mở máy lập tức báo cáo cho mình. Tiếp đó, mạch tư duy của anh lại quay về hiện trường.

Mặc dù đã tin là Hà Mục không liên quan gì đến việc này, nhưng có một số vấn đề La Phi vẫn phải tìm hiểu qua lời cậu thanh niên này.

“Lấy một món đồ chuyển phát nhanh sao bây giờ vẫn chưa về?”

“Em thật sự không biết.” Hà Mục nhăn nhó trả lời, “Liệu… có xảy ra chuyện gì với cậu ấy không?”

“Ồ?” La Phi quan sát Hà Mục, “Tại sao cậu lại nghĩ thế?”

“Không phải các anh là người của đội cảnh sát hình sự sao? Đêm hôm khuya khoắt thế này đến tìm cậu ấy, chắc là có chuyện gì rồi đúng không?” Vẻ lo âu lộ rõ trên gương mặt Hà Mục. Cậu ta dừng lại giây lát, rồi chủ động báo cáo: “Lúc đi, Lý Tiểu Cang rất vội, không tắt điện, không tắt máy tính, cũng không đóng cửa phòng. Không giống như là cậu ấy định đi rất lâu. Sau đó em gọi điện thoại di động cho cậu ấy thì cũng không gọi được..

“Thế đèn trong phòng cậu ấy là cậu tắt à?”

Hà Mục gật đầu nói: “để tiết kiệm điện mà, máy vi tính của cậu ấy em không tắt, sợ làm hỏng tài liệu chưa lưu của cậu ấy.”

Lời nói của Hà Mục gọi nhắc La Phi, anh liền bước tới trước bàn làm việc, khẽ lắc chuột thoát khỏi chế độ bảo vệ màn hình. Anh muốn xem xem trước khi rời đi Lý Tiểu Cang dùng máy vi tính làm việc gì.

Trên màn hình hiển thị một trang mạng màu sắc rực rỡ. Bình thường La Phi rất ít khi lên mạng, anh liền gọi Tiểu Lưu: “Này, cậu qua xem đây là cái gì.”

Tiểu Lưu bước tới nhìn rồi nói: “Đây là trang web Taobao, bán thức ăn cho chó.”

“Thức ăn cho chó?” La Phi quan sát một vòng xung quanh rồi hỏi Hà Mục, “Các anh nuôi chó à?”

Hà Mục lắc đầu đáp: “Chúng em không nuôi chó, là Lý Tiểu Cang tự mở một gian hàng trên mạng bán thức ăn cho chó.”

“Đúng rồi.” Tiểu Lưu cũng phụ họa theo, “Nhìn từ trang mạng này có thế nhận ra, Lý Tiểu Cang là chủ gian hàng Taobao, không phải là khách hàng.”

“Ừm.” La Phi lưu thông tin này vào trong đầu, sau đó lại bảo Tiểu Lưu, “Chúng ta xuống dưới lầu xem thế nào.”

Mục đích xuống dưới lầu xem rất rõ ràng, đã không rõ hiện giờ Lý Tiểu Cang ở đâu, thì phải suy nghĩ theo hướng xấu nhất. Người này rất có khả năng cũng đã gặp hiểm họa như Triệu Lệ Lệ và Diêu Thư Hàn, còn hiện trường phạm tội có thể ở ngay gần đây.

La Phi dẫn Tiểu Lưu đi một vòng trong khu Hạnh Phúc Tân Thôn, không hề phát hiện thấy có gì bất thường. Nét mặt La Phi mỗi lúc một nặng nề.

Cuối cùng La Phi cũng dừng bước, anh nhìn Tiểu Lưu bảo: “Tôi đã quyết định rồi, lập tức cho bắt đầu cơ chế khẩn cấp dành cho các vụ trọng án.”

Tiểu Lưu ngớ ra một lúc. Cơ chế khẩn cấp đối với các vụ trọng án có nghĩa là phải điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát trong khu vực thành phố, triển khai công tác trinh sát phá án bất luận ngày đêm. Việc này không chỉ tiêu hao rất nhiều tiền của sức lực, mà còn khiến cho các công việc khác của các đồn, cục công an bị ngừng trệ. Thường thì trừ những vụ án trọng án có ảnh hưởng xã hội nghiêm trọng, rất hiếm khi sử dụng cơ chế này.

Tiểu Lưu không thể không hỏi lại cho chính xác: “Anh có chắc chắn không?”

“Chắc chắn.” La Phi gật đầu mạnh, anh nghiêm nghị cảnh báo trợ lý của mình, “Cậu tưởng chúng ta chỉ đang điều tra hai vụ án mạng thôi sao? Không! Chúng ta đang chạy đua với một tên sát thủ liên hoàn nguy hiểm cực độ!”

Sắc mặt Tiểu Lưu cũng trở nên nặng nề, cậu hiểu ý La Phi.

Triệu Lệ Lệ, Diêu Thư Hàn đã bị hại, tình hình trước mắt của Lý Tiểu Cang cũng không hề lạc quan. Nhưng suy đoán còn đáng sợ hơn nữa là: mục tiêu của hung thủ e rằng không chỉ là ba người này! Mỗi một tờ phiếu chuyển phát nhanh được gửi đi, không chỉ có nghĩa là “người nhận đồ” sẽ bị hại, mà “người gửi đồ” cũng sẽ thành mục tiêu tiếp theo. Rốt cuộc còn bao nhiêu tờ phiếu chuyển phát nhanh đoạt mạng người như vậy? Cảnh sát vẫn chưa thể nào phán đoán được.

Hơn nữa tốc độ gây án của hung thủ càng khiến người ta khiếp sợ. 15 giờ 20 phút ngày hôm qua, hắn chuyển đi món “đồ chuyển phát nhanh” đầu tiên. Ngay sau đó, gần như không hề ngừng nghỉ, món “đồ chuyển phát nhanh” thứ hai, thứ ba liên tiếp được gửi đi chỉ vỏn vẹn cách nhau chừng bốn tiếng đồng hồ. Nếu hắn vẫn tiếp tục hành động thì số lượng người bị hại sẽ tiếp tục tăng lên với tốc độ kinh hoàng!

Cho nên cảnh sát buộc phải ngăn chặn không để tình hình diễn biến xấu thêm trong thời gian ngắn nhất. Mỗi một khoảng thời gian bị lãng phí, rất có khả năng sẽ đồng nghĩa với một sinh mạng bị sát hại.

Trong tình hình như vậy, còn cơ chế gì không nên sử dụng?

03.

Dưới sự điều động của cơ chế khẩn cấp dành cho các vụ trọng án, toàn bộ những người phụ trách của các đồn, cục trong hệ thống công an khu vực thành phố đều bị gọi dậy trong lúc ngủ say. 4 giờ sáng, họ tập trung ở phòng họp đội cảnh sát hình sự Công an thành phố, ban chuyên án do La Phi lãnh đạo chính thức được thành lập.

Đầu tiên La Phi giới thiệu sơ bộ về tình hình vụ án, tiếp đó bắt đầu phân công nhiệm vụ cụ thể cho mọi người.

“Đồn công an Đông Lệnh phụ trách tìm hiểu rõ tình hình cá nhân và các mối quan hệ xã hội của Triệu Lệ Lệ, tôi cần một bản tư liệu vô cùng chi tiết, bao gồm cả xuất thân, lí lịch, các thành viên trong gia đình, bạn học, bạn bè, sở thích…, nói tóm lại càng chi tiết càng tốt.

Đồn công an Tứ Quý Nguyên phụ trách tìm hiểu rõ tình hình cá nhân và các mối quan hệ xã hội của Diêu Thư Hàn, yêu cầu cũng như vậy, càng chi tiết càng tốt.

Đồn công an Thiết Kiều phụ trách tìm hiểu rõ tình hình cá nhân và các mối quan hệ xã hội của Lý Tiểu Cang. Hộ khẩu của Lý Tiểu Cang không ở thành phố này, có những công việc phải liên hệ với bên ngoài, có thể trực tiếp nhờ văn phòng Công an thành phố xử lý.

Thực ra La Phi đã nắm được tình hình cơ bản của ba người này từ trước đó, nhưng vì tiến triển tình hình vụ án, anh vẫn cần có tư liệu chi tiết tường tận hơn để phân tích.

Rất nhiều dấu hiệu cho thấy, gã đàn ông bí ẩn giả mạo nhân viên chuyển phát nhanh đó vô cùng hiểu ba người bị hại, hơn nữa trước khi gây án, hắn đã lên kế hoạch rất kín kẽ. Điều này cho thấy mục tiêu gây án của người này rất rõ ràng, cũng cho thấy người này có động cơ gây án vô cùng rõ ràng.

Đầu tiên, manh mối về cái chết của Triệu Lệ Lệ liên quan đến Diêu Thư Hàn, La Phi từng cho rằng vụ án này rất có khả năng là bắt nguồn từ mâu thuẫn tình cảm. Nhưng ngay sau đó, Diêu Thư Hàn cũng bị hại, còn manh mối tiếp theo lại liên quan đến Lý Tiểu Cang, một người có hộ khẩu nơi khác. Nhìn từ bên ngoài, cậu Lý Tiểu Cang này rất khó có mối quan hệ gì liên quan đến cuộc sống của Triệu Lệ Lệ và Diêu Thư Hàn. Vậy thì rốt cuộc nguyên nhân gì khiến hung thủ liệt ba người này vào danh sách mục tiêu của mình?

Nếu tìm ra được nguyên nhân này, không chỉ có thể giúp ích cho việc xác định nhóm người có khả năng bị hại, mà còn giúp ích cho việc sàng lọc ra những người bị hại tiềm ẩn khác, thậm chí có thể thay đổi tình hình bị động trước mắt của cảnh sát.

Cho nên La Phi cần tư liệu chi tiết về Triệu Lệ Lệ và hai người còn lại, với mong muốn có thể điều tra ra một mối liên quan bí ẩn nào đó giữa ba người.

Hướng điều tra vụ án như vậy được gọi là dựa vào nguyên nhân để suy đoán kết quả, nhưng bây giờ một hướng đi khác là dựa vào kết quả để tìm ra nguyên nhân xem ra khả thi hơn, vì vậy cũng trở thành một trọng điểm khác trong công việc của cảnh sát.

“Đồn công an Hưng Thành phụ trách đến từng hộ gia đình trong khu vực từ đầu đường Quốc Khánh đến đầu đường Độ Giang tiến hành điều tra. Yêu cầu phải đến tất cả các hộ, nếu thật sự không liên hệ được với chủ nhà, thì phải xác thực tình hình với tổ dân phố và hàng xóm xung quanh, tuyệt đối không được để lại bất cứ góc chết nào. Vì theo thông tin nắm được ở thời điểm hiện tại: đối tượng tình nghi có thể đang ở một điểm dừng chân nào đó trong khu vực.”

“Tiểu Lưu, cậu vẫn phụ trách mảng công việc truy tìm dấu vết qua camera giám sát, khi trước tôi bảo cậu điều tra luôn khu Hạnh Phúc Tân Thôn, giờ bổ sung thêm đoạn đã bỏ qua. Những chỗ cần có sự hỗ trợ của bộ phận cảnh sát giao thông, thì nhờ các đồng chí thuộc văn phòng Công an thành phố điều phối. Tôi cần nắm được tường tận từng dấu vết di chuyển trong quá trình gây án của đối tượng tình nghi.

Các đồng chí ở các đồn, cục khác chịu trách nhiệm tìm nơi dừng chân của đối tượng tình nghi và Lý Tiểu Cang trong phạm vi toàn thành phố. Cho dù là mò kim đáy bể cũng phải mò ra cho tôi một kết quả trong thời gian ngắn nhất.”

Sau khi sắp xếp bố trí ổn thỏa, các đơn vị lập tức xuất quân, chia nhau thực hiện nhiệm vụ của mình. Tiểu Lưu đang định đi cùng mọi người, La Phi đột nhiên gọi: “Tiểu Lưu, cậu đợi một chút.”

Tiểu Lưu dừng bước nhìn La Phi, nhưng anh lại không nói gì. Cho đến khi tất cả mọi người trong phòng họp đã rời đi hết, La Phi mới hỏi khẽ: “Cậu còn nhớ những nhà thôi miên ở Long Châu không?”.

Nhà thôi miên? Nét mặt Tiểu Lưu liền trở nên căng thẳng. Sao cậu không nhớ? Giữa mùa thu năm ngoái, Lăng Minh Đỉnh từng tổ chức một đại hội các nhà thôi miên, khi ấy cao thủ thôi miên ở các nơi trên toàn quốc đều tập trung về Long Châu, sau đó đã nổ ra một trận chiến kinh hồn lạc phách giữa chính và tà. Có điều sau khi Bạch Á Tinh tử vong, trận phong ba đó dường như đã tan. Bây giờ La Phi đột nhiên lại nhắc đến chuyện này, liên tưởng đến hai vụ án mạng ly kỳ vừa xảy ra, Tiểu Lưu liền suy đoán: “Anh nghi ngờ vụ án này liên quan đến thôi miên?”

La Phi nghiêm nghị gật đầu, đồng thời lại dặn Tiểu Lưu: “Chuyện này tạm thời đừng nói gì, loan ra bên ngoài sẽ gây hoang mang sợ hãi.”

Tiểu Lưu hiểu điều La Phi lo lắng. Vụ án “cương thi gặm mặt” và vụ án “người hóa chim bồ câu bay” xảy ra năm ngoái rúng động suốt một thời gian, từng khiến người dân thành phố Long Châu vô cùng sợ hãi và bài xích các nhà thôi miên. Bây giờ nếu lại xảy ra một vụ hung án thôi miên, tất sẽ gây ra ảnh hưởng xã hội vô cùng xấu. Đó là cục diện mà không ai muốn nhìn thấy! Thảo nào La Phi muốn giữ một mình anh ở lại để trao đổi về chuyện này.

Tiểu Lưu hỏi La Phi: “Bây giờ phải làm thế nào?”

“Cậu sắp xếp công việc truy tìm dấu vết qua camera giám sát một chút, sẽ không phải đích thân đi nữa. Sau đó cậu ngầm điều tra xem, những người tham gia đại hội các nhà thôi miên năm ngoái, bây giờ những ai còn ở Long Châu.”

Tiểu Lưu gật đầu đáp: “Rõ.”

La Phi đứng dậy khoát tay nói: “Đi thôi.” Anh và Tiểu Lưu cùng ra khỏi cửa, hai người mỗi người lái một chiếc xe. Tiểu Lưu hành động một mình theo phân công của La Phi, còn La Phi lái xe quay lại hiện trường Lãn Nguyệt Hào Đình.

Xe đi đên nửa đường, đèn hai bên đường bỗng đột ngột tắt hết, hóa ra ánh mặt trời buổi sớm đã ló ra ở đằng đông. La Phi hít sâu một hơi không khí trong lành buổi sớm, coi như một chút động viên đối với mình. Hi vọng mớ tình tiết vụ án hỗn độn này cũng sẽ tìm thấy một tia sáng trong tăm tối.

Khi đến chỗ ở của Diêu Thư Hàn, công việc khám nghiệm hiện trường vẫn đang tiếp tục. La Phi đi thẳng vào trong phòng ngủ, gặp Trương Vũ. Trương Vũ cũng vừa thức thâu đêm, mắt đỏ quạch, nét mặt mệt mỏi.

Vẫn không hỏi thăm khách sáo gì, La Phi hỏi thẳng luôn vào vần đề: “Thế nào?”

Trương Vũ hất cằm về phía chiếc giường: “Anh tự xem.”

Thi thể của Diêu Thư Hàn đã được tách ra khỏi con búp bê người lớn, hiện giờ cậu ta đang nằm ngửa trên giường, vết thương bị che khuất trước đó giờ đã hoàn toàn lộ ra.

Mặc dù không hề có thiện cảm gì với anh chàng con nhà giàu này, nhưng bộ dạng của Diêu Thư Hàn lúc này vẫn khiến La Phi cảm thấy thương hại. Khi chết trong tư thế lõa thể hoàn toàn, cậu ta không còn chút tôn nghiêm nào của đàn ông, dương vật của cậu ta thõng xuống mềm oặt, phần đầu trông giống như một chiếc lạp xường đã bị dao chẻ tòe ra. Khúc “lạp xường” trong tình trạng thảm hại này chính là nguồn gốc của vết máu chảy thành dòng loang ra ướt đẫm cả nửa tấm ga giường.

Theo nghề cảnh sát hơn mười năm rồi, La Phi đã thấy quá nhiều xác chết, những trường hợp chết thảm hơn thế này cũng không ít. Nhưng nếu là đàn ông thì không thể không động lòng trước vết thương ở bộ phận đặc biệt như vậy. La Phi bất giác chặc lưỡi, cau mày hỏi: “Làm sao lại ra nông nỗi này?”

Trương Vũ không trực tiếp trả lời, anh giơ tay chỉ vào con búp bê người lớn ở bên cạnh nạn nhân, hỏi lại: “Anh biết đây là cái gì không?”

“Chắc là một món đồ chơi dành cho đàn ông phải không?” La Phi đưa mắt nhìn con búp bê quan sát tỉ mỉ hồi lâu. Món đồ chơi này được làm rất tinh tế không chỉ gương mặt xinh đẹp, các chi tiết trên toàn bộ cơ thể đều giống như người thật. Ở phần dưới còn chế tạo một bộ phận sinh dục nữ giống thật. Lúc này “bộ phận sinh dục” đó dính đầy máu, khiến con búp bê càng toát ra một vẻ chân thực ghê rợn.

“Đây chắc là hàng cao cấp, toàn bộ cơ thể đều làm bằng Silicon, chế tạo giống y như thật.” Trương Vũ dừng lại giây lát, rồi lại hỏi La Phi bằng giọng gợi ý, “Anh nhìn khuôn mặt nó, có phải là trông quen quen không?”

Nghe Trương Vũ nói vậy, La Phi cũng nhận ra: “Ừ, rất giống ngôi sao điện ảnh đang nổi tiếng bây giờ! Tên là gì ấy nhỉ?” Anh gõ tay lên trán, nhưng không sao nhớ được ra cái tên đó.

Trương Vũ đã cướp lời: ‘Đúng thế, món đồ chơi này được đặt làm theo gương mặt của các ngôi sao để đáp ứng mộng tưởng tình dục với các ngôi sao nổi tiếng của một nhóm người nhất định. Anh đừng tưởng chỉ là người giả, giá trên thị trường lên đến cả chục nghìn đấy.”

“Hả!” La Phi kinh ngạc thốt lên, anh quay ra nhìn Trương Vũ và bảo, “Anh cũng hiểu về món đồ chơi này phết nhỉ?”

Trương Vũ nghe ra giọng điệu trêu chọc của đối phương, vội giải thích: “Năm ngoái có một cậu thanh niên tắt thở chết khi tự thỏa mãn, lúc đó hiện trường cũng có một con búp bê kiểu như thế này, cho nên tôi mới tìm hiểu. Anh đừng có nghĩ liên thiên. Con trai tôi đã lên tiểu học rồi, làm gì còn thời gian tọc mạch những thứ này hả?”

La Phi cười hì hì, kéo câu chuyện trở lại sau khi lạc đề: “Đừng vòng vo nữa. Nói mau xem nào, vết thương chí mạng của nạn nhân bị gây ra như thế nào?”

Trong món đồ này đã bị chỉnh sửa, gài ba lưỡi dao chĩa về phía cửa âm đạo. Trương Vũ dùng một công cụ giống như cái kẹp, vạch bộ phận mô phỏng đó của con búp bê ra, gọi La Phi, “Anh qua xem.”

La Phi ghé sát lại gần nhìn kĩ quả nhiên phát hiện thấy ba lưỡi dao sắc ở phía đấy. Đồng thời anh còn chú ý thấy trong đó ngoài vết máu ra, còn lẫn một chút dịch trắng sữa.

La Phi lập tức đoán ra chất dịch đó là gì, anh hỏi Trương Vũ: “Nạn nhân đã xuất tinh?”

Trương Vũ gật đầu: “Đúng thế. Căn cứ vào tình hình khám nghiệm hiện trường, có thể phán đoán sơ bộ về nguyên nhân tử vong, khi đó cậu ta đang thử giao hợp với con búp bê người lớn. Vì có lưỡi dao cài bên trong nên khiến đầu dương vật của nạn nhân bị tổn thương nghiêm trọng. Tôi đã khám nghiệm rồi. Trên đầu dương vật có rất nhiều mạch máu, vì hưng phấn trong trạng thái xung huyết, cho nên rất nhiều máu chảy ra từ chỗ lưỡi dao. Nhưng động tác của nạn nhân không hề vì thế mà dừng lại. Cuối cùng khi cậu ta đạt đến cực khoái và xuất tinh thì cũng đồng thời chết ngay tại chỗ trên mình con búp bê vì mất quá nhiều máu.”

Tưởng tượng ra tình cảnh thảm hại của Diêu Thư Hàn, La Phi sởn hết gai ốc. Anh không còn biết phải bình luận thế nào nữa, đành lắc đầu nhăn nhó.

“Còn tại sao cậu ta lại có hành vi khó hiểu như vậy, câu hỏi này vẫn phải chờ anh giải đáp.” Trương Vũ nhìn La Phi một cái, rồi lại cân nhắc và nói, “Theo suy nghĩ thông thường, tôi nghi ngờ có phải là cậu ta đã bị uy hiếp bởi bạo lực hoặc bị thuyết phục sử dụng những loại thuốc như ma túy. Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm về nạn nhân trong vụ trước, những khả năng đó có thể đều không tồn tại. Nguyên nhân thực sự e là còn ly kỳ hơn.”

La Phi im lặng giây lát, sau đó anh đưa mắt ra hiệu cho Trương Vũ và bảo: “Ra ban công cho thoáng đi.”

Trương Vũ hiểu ý đối phương, liền đồng ý luôn: “Đi.”

Hai người cùng ra nhau ngoài ban công. Trương Vũ lấy một bao thuốc lá đưa ra trước mặt La Phi, La Phi xua tay ý bảo không hút.

Trương Vũ cũng không ép, anh tự rút một điếu châm lửa, đồng thời hỏi: “Có hướng rồi hả?”

La Phi nói luôn ra quan điểm của mình: “Tôi cảm thấy là thôi miên.”

Trương Vũ “ồ” lên một tiếng. Anh đưa điếu thuốc lên miệng rít mạnh một hơi, tâm trí lặng lẽ xoay vòng theo khói thuốc. Khi vòng khói phả ra khỏi mũi, anh lại nhấn giọng “ừ” một tiếng.

Năm ngoái các nhà thôi miên chính và tà đại chiến ở Long Châu, Trương Vũ cũng là một thành viên quan trọng tham gia điều tra vụ án, cũng đã hiểu phần nào về thủ đoạn và đặc điểm phạm tội thôi miên. Cho nên khi La Phi vừa nhắc đến hai chữ “thôi miên”, Trương Vũ không chỉ có cảm nhận sâu sắc, mà còn xác định được ngay điểm cốt lõi của vấn đề.

“Tâm huyệt của họ nằm ở đâu?” Trương Vũ kẹp điếu thuốc ở ngón tay, nheo mắt hỏi La Phi, nét mặt vô cùng chăm chú.

Cái gọi là “tâm huyệt”, là khái niệm do đại sư thôi miên Long Châu Lăng Minh Đỉnh đưa ra, ý chỉ căn bệnh ngầm cố hữu trong tim mỗi người. Theo lý thuyết của Lăng Minh Đỉnh, các nhà thôi miên không thể khống chế được đối tượng bị thôi miên thoải mái theo ý mình. Cho dù đối tượng đã rơi vào trạng thái bị thôi miên, các nhà thôi miên cũng không thể đưa ra mệnh lệnh ngược lại với mong muốn cố hữu của họ. Nhưng nếu các nhà thôi miên nắm được tâm huyệt của đối tượng, thì có thể thuận theo đó mà dẫn dắt, phóng to, khiến đối tượng có những lời nói, hành động hoang đường. Ví dụ như trong vụ án “cương thi gặm mặt”, kẻ thôi miên đã lợi dụng tâm huyệt mê mẩn văn hóa cương thi của người bị hại, khiến một chàng trai biến thành một “cương thi” gặm mặt người khác. Còn trong vụ án “người hóa chim bồ câu bay”, người bị hại còn tưởng tượng mình biến thành một con chim bồ câu - kiểu thôi miên có độ khó cao này thành công được cũng là vì người bị hại từ lâu đã ngưỡng mộ và mong muốn được tự do tự tại như chim bồ câu.

Tương tự như hai vụ án thôi miên xảy ra năm ngoái, Triệu Lệ Lệ và Diêu Thư Hàn cũng đều có những hành vi hoang đường mà người bình thường khó có thể hiểu được, nếu đúng như suy đoán của La Phi, thì hai người này đã bị thôi miên, như vậy họ tất phải có tâm huyệt tương ứng, có thế mới khiến kẻ thôi miên có cơ hội điều khiển.

La Phi đã chuẩn bị sẵn đối với câu hỏi này, anh tập trung nhìn về phía ánh bình minh phía chân trời xa tắp, khẽ bật ra hai chữ: “Ham muốn.”

“Ham muốn?” Trương Vũ đã lĩnh hội được gì đó, anh quay đầu nhìn một cái về phía phòng ngủ, hỏi lại La Phi, “Không lẽ Diêu Thư Hàn là một kẻ háo sắc cực độ?”

“Đúng vậy.” La Phi gật đầu, anh rời mắt khỏi đường chân trời, “Cậu chàng này trẻ tuổi, lắm tiền, không có lý tưởng gì khác trong cuộc sống, chỉ thích gái. Triệu Lệ Lệ là một trong những món đồ chơi của cậu ta. Có thể nghĩ như thế này, với điều kiện của cậu ta, chắc chắn không thiếu những cô gái đẹp vây quanh. Cho nên đòi hỏi của cậu ta cũng càng ngày càng cao. Dần dần, cậu ta không còn hài lòng với các cô gái đẹp thông thường nữa. Giống như rất nhiều người có tiền khác, cậu ta bắt đầu thèm thuồng những ngôi sao nữ lấp lánh ánh hào quang.”

Trương Vũ bám theo mạch tư duy của đối phương: “Muốn “chơi” các ngôi sao nổi tiếng, đó là ham muốn của cậu ta?”

La Phi “ừ” một tiếng, lại nói, “Nhưng các ngôi sao nổi tiếng đâu dễ có được thế? Diêu Thư Hàn đẹp trai, nhiều tiền, chỉ là đối với người bình thường, trong mắt các ngôi sao nổi tiếng, cậu ta chưa là gì. Nhưng ham muốn của con người lại không như vậy, càng không thể có được, lại càng muốn có. Tâm trạng đó trở thành tâm huyệt của cậu ta. Sau khi Diêu Thư Hàn bị thôi miên, tâm huyệt này đã bị hung thủ lợi dụng, ham muốn của cậu ta bị phóng to, đến mức mất cả khả năng phân biệt thật giả. Thế là cậu ta coi con búp bê người lớn đó là ngôi sao mà cậu ta hằng mơ ước, và quan hệ tình dục với nó.”

Trương Vũ rít một hơi thuốc lá, rồi lại hỏi: “Còn Triệu Lệ Lệ thì sao? Ham muốn của cô ta là gì?”

La Phi không đáp mà hỏi lại: “Anh có biết không? Triệu Lệ Lệ là một người đẹp nhân tạo.”

“Hả?” Trương Vũ đưa tay ra ngoài ban công vẩy tàn thuốc lá, các suy nghĩ chuyển động thần tốc trong đầu. Giây lát sau, anh tìm ra được một hướng tư duy, “Ý anh là, ham muốn của Triệu Lệ Lệ chính là sự theo đuổi sắc đẹp quá mức? Thiết bị kì quặc đó… không lẽ là để làm da trắng sáng?”

La Phi gật đầu đáp: “Ngoài ra, tôi không nghĩ ra được cách giải thích nào khác hợp lý hơn. Triệu Lệ Lệ đã phẫu thuật thẩm mĩ rất nhiều lần, cho dù là khuôn mặt, hay là thân hình đều đã không chê vào đâu được. Nhưng nước da của cô ta vốn hơi đen, khiếm khuyết này mãi không sao bù đắp được. Một thời gian trước đây không lâu, một cô gái khác đã cướp mất Diêu Thư Hàn từ tay Triệu Lệ Lệ, cô gái đó có nước da vừa trắng vừa mịn, điều này lại càng khoét sâu thêm vào nỗi đau của Triệu Lệ Lệ. Thế là hung thủ thừa cơ tấn công, nhằm vào tâm huyệt này để thôi miên cô ta. Sulfur dioxide có tác dụng tẩy trắng, tất cả những người đã học cấp ba đều biết kiến thức thông thường này. Sau khi bị mê hoặc, Triệu Lệ Lệ liền nảy sinh ý nghĩ dùng sulfur dioxide để làm đẹp. Trong quá trình này còn có một chi tiết, trước khi vào bồn tắm, Triệu Lệ Lệ còn cố tình gọi cho cô gái có nước da trắng kia một cú điện thoại, hẹn đối phương tối cùng đi bar, tôi nghĩ mục đích của cô ta là muốn khoe hiệu quả làm trắng da của mình trước mặt đối phương.”

Nghe xong những lời phân tích của La Phi, Trương Vũ khẽ cúi đầu suy ngẫm một lúc. Khi ngẩng đầu lên, anh lên tiếng: “Những điều anh vừa nói đứng từ mặt logic thì hợp lý, nhưng…”

“Nhưng gì?”

“Hai vụ án này nhé, nhìn từ bề ngoài rất giống với sự việc thôi miên giết người năm ngoái, nhưng suy nghĩ kĩ thì trong đó lại có một chỗ khác biệt vô cùng rõ rệt.”

La Phi chăm chú nhìn đối phương: “Anh thử nói xem, khác biệt gì?”

“Hai vụ thôi miên giết người năm ngoái, bị hại mặc dù bị thôi miên, nhưng không hề phải chịu đựng quá nhiều đau đớn. Người thứ nhất tưởng tượng mình biến thành cương thi, sau đó tấn công người đi đường, bị cảnh sát bắn chết. Người thứ hai tưởng tượng mình là một chú chim bồ câu, rơi từ trên tòa nhà cao tầng xuống tử vong. Quá trình tử vong của hai người này đều vô cùng đột ngột, trước khi chết, họ vẫn đắm mình trong thế giới tinh thần của mình. Còn Triệu Lệ Lệ và Diêu Thư Hàn thì khác, trước khi chết, có thể nói là họ đã bị hành hạ đến tột cùng, một người thì làn da khắp cơ thể bị axit ăn mòn, một người thì bộ phận quan trọng phía dưới cơ thể bị tổn thương nặng - sự đau đớn như vậy, e rằng bất cứ người nào cũng khó có thể chịu đựng nổi đúng không?”

La Phi gật đầu tỏ ý tán đồng.

“Như vậy là có vấn đề rồi,” Trương Vũ kẹp điếu thuốc lá ở ngón tay, lật bàn tay lên, nói tiếp, “chúng ta đều biết, các nhà thôi miên không thể ép buộc đối tượng làm những việc ngoài ý muốn của chính bản thân họ, nếu không sẽ gặp phải sự kháng cự bản năng của đối tượng. Cứ nhìn Triệu Lệ Lệ và cả Diêu Thư Hàn thì thấy, sự đau đớn mà họ phải chịu đựng đã vượt xa ý muốn tự thân của họ, kẻ thôi miên thế nào có thể khiến họ ngoan ngoãn vâng lời, bị hành hạ đến chết cũng không tỉnh ra?”

La Phi nhìn Trương Vũ với ánh mắt khen ngợi, ý bảo “câu hỏi rất hay đấy”. Sau đó anh đột nhiên hỏi lại: “Anh Trần nói chuyện trong phòng suốt nãy giờ, anh có nghe thấy không?”

Anh Trần là trợ lý của Trương Vũ, sau khi Trương Vũ ra ngoài ban công anh ta tạm thời chủ trì công việc khám nghiệm hiện trường. Hiện trường và ban công chỉ cách nhau một bức tường cửa ban công lại không đóng tất nhiên là Trương Vũ có thể nghe thấy người bên trong nói chuyện, cho nên anh gật đầu không hề do dự.

La Phi lại truy hỏi: “Anh ấy vừa nói gì?”

Mặc dù cảm thấy câu hỏi này có phần vô nghĩa, nhưng Trương Vũ vẫn thành thật trả lời: “Anh ấy nói: “Đưa cho tôi một ống thử mẫu máu nữa.”

La Phi mỉm cười, khen: “Không sai một chữ.”

Nhưng chuyện đó thì có gì đáng khen cơ chứ? Trương Vũ chớp chớp mắt, không hiểu dụng ý của đối phương.

Lại thấy La Phi tiếp tục hỏi: “thế năm phút trước thì sao, anh Trần đã nói những gì?”

Trương Vũ ngớ ra, ngơ ngác bảo: “Tôi không nhớ..

“Có phải là không nhớ không?” La Phi ranh mãnh nháy mắt, “Tôi không cần anh nhắc lại từng câu từng chữ, anh chỉ cần nói cho tôi biết nội dung đại khái cuộc nói chuyện của họ là được. Nếu anh nghe thấy, thì sẽ không quên nhanh như thế đúng không?”

“Thôi được rồi.” Trương Vũ xòe hai tay đầu hàng, “Thực ra tôi không nghe thấy.”

La Phi vẫn hỏi tiếp không buông tha: “Sao lại không nghe thấy được? Khoảng cách gần như thế này, trước đó không phải anh đã khẳng định là có thể nghe thấy đấy thôi?”

Trương Vũ bất lực nhe miệng: “Năm phút trước, tôi đang nói chuyện với anh, cho nên tôi không để ý người trong phòng nói gì.”

“Ừm, anh không để ý…”, La Phi chăm chú nhìn Trương Vũ một lúc, đột nhiên bảo, “Anh hãy nhắm mắt vào.”

“Cái gì?”

La Phi lại nhắc lại lần nữa: “Nhắm mắt vào.”

“Được rồi…”, Trương Vũ lẩm bẩm, không hiểu ra làm sao, nhưng vẫn nhắm mắt lại theo yêu cầu của đối phương. Tiếp đó anh nghe thấy La Phi tiếp tục nói: “Bây giờ anh lại nghe giọng nói trong phòng xem thế nào, có gì khác với lúc nãy không?”

“Hình như là nghe thấy rõ hơn.” Trương Vũ miêu tả cảm nhận của mình, “Cứ như nói chuyện ở ngay bên tai vậy.”.

“Đúng thế, nhắm mắt lại sẽ khiến thính giác của chúng ta nhạy bén hơn, đây là kiến thức thông thường trong cuộc sống. Tôi chỉ muốn cho anh trực tiếp cảm nhận một chút.” Vừa nói La Phi vừa giơ ngón tay trỏ bên phải ra, sau đó anh dùng móng tay vạch một cái rất nhanh lên má Trương Vũ.

Trương Vũ giật mình, rụt đầu lại một cách bản năng, đồng thời mở to mắt ra hỏi: “Cái gì thế?”

“Tôi chỉ vạch nhẹ lên mặt anh một cái thôi.” La Phi huơ huơ ngón tay của mình, “Như thế này này.” Anh lại dùng đầu ngón tay vạch lên má đối phương, sau đó mỉm cười hỏi lại: “Có cần căng thẳng thế không?”

Trương Vũ phàn nàn: “Vừa nãy anh làm mạnh hơn rất nhiều.”

“Không phải vừa nãy tôi mạnh tay, mà là anh tự cảm thấy mạnh.” La Phi nghiêm nghị sửa câu nói của Trương Vũ, “Vì sau khi người ta nhắm mắt vào, không chỉ thính giác trở nên nhạy bén hơn, xúc giác cũng sẽ trở nên nhạy bén hơn. Nếu anh không tin thì có thể lấy một tờ tiền ra thử xem. Thông thường anh sẽ rất khó sờ ra được hoa văn chìm trên góc tờ tiền, trừ phi anh nhắm mắt lại…”

“Không cần thử đâu, tôi tin điều anh nói,” Trương Vũ nhún vai, “nhưng rốt cuộc là anh muốn nói gì?”

La Phi không vòng vo nữa, anh bắt đầu giảng giải: “Thông thường người ta cho rằng, giác quan của động vật cao cấp có năm loại: thị giác, thính giác, xúc giác, khứu giác, vị giác. Năm giác quan này cùng sử dụng chung một hệ ý thức. Vì dung lượng não bộ của chúng ta có hạn, cho nên lưu lượng trong hệ ý thức cũng có hạn. Năm giác quan cùng tồn tại trong một hệ ý thức, điều này có nghĩa là giữa chúng tồn tại một sự cạnh tranh về lưu lượng. Ví dụ như, nếu thị giác trở nên mạnh hơn, thì chức năng của bốn giác quan còn lại sẽ yếu đi. Ngược lại, nếu một giác quan bị đóng lại, chức năng của bốn giác quan còn lại sẽ mạnh hơn - đây chính là hiệu quả lúc tôi bảo anh nhắm mắt lại ban nãy.”

Trương Vũ nhớ lại cảm nhận về giác quan khi nãy, gật đầu tán thành, nói: “Đúng thế, cho nên thính giác và xúc giác của người mù sẽ nhạy bén hơn người bình thường.”

La Phi tiếp tục nói sâu hơn chủ đề này: “Không chỉ người mù. Thực ra mỗi một người đều có một giác quan mang tính chủ đạo. Theo thống kê, tuyệt đại đa số mọi người đều thuộc loại hình thị giác chủ đạo, chiếm tỉ lệ khoảng bảy mươi phần trăm, ngoài ra có