Chương 8 01
Trong thời điểm then chốt này, cậu muốn trả nhiệm vụ cho tôi?” Người đứng tuổi đang nói chính là Lỗ Thần Ngữ - Giám đốc Sở cảnh sát thành phố Long Châu. Ông nhìn La Phi đang ngồi đối diện với mình, nét mặt ngạc nhiên.
“Không phải là tôi muốn trả nhiệm vụ,” La Phi cau mày nói, “thực sự là không thể kiểm soát được tình thế nữa. Nếu tôi tiếp tục giữ cương vị trưởng ban chuyên án, e là tình hình sẽ xấu hơn.”
Giám đốc Lỗ cũng cau mày. Ông vừa nghe đối phương báo cáo về tình hình vụ án, biết rằng năm chữ “tình thế mất kiểm soát” tuyệt đối không phải là nói quá.
Sự mất kiểm soát đầu tiên thể hiện qua cái chết của Lâm Thụy Lân.
Trong quá trình Tiêu Tập Phong thôi miên Lâm Thụy Lân, đã chạm vào quả mìn tư duy do hung thủ cài sẵn. Ham muốn ăn uống mãnh liệt khống chế Lâm Thụy Lân, thôi thúc anh ta cắn lưỡi mình. Tiếp đó khoang họng chảy quá nhiều máu và lưỡi bị co giật do đau đớn, khiến Lâm Thụy Lân tắt thở trong thời gian rất ngắn.
Lâm Thụy Lân đã là người bị hại thứ tư trong vụ giết người hàng loạt này, hơn nữa anh ta chết ngay trong đội cảnh sát hình sự, chết trước mặt La Phi và nhiều người tham gia phá án khác. Đối với cảnh sát, đây tuyệt đối là một thất bại thảm hại.
Cùng với đó, công tác bảo vệ của cảnh sát đối với Chu Tư Tuấn cũng rơi vào bế tắc.
Chiều hôm nay, Tiểu Lưu muốn dẫn Chu Tư Tuấn về cục cảnh sát để bảo vệ theo phân công của La Phi, nhưng ý tốt của họ đã bị Chu Tư Tuấn từ chối một lần nữa. Tiếp đó Tiểu Lưu liền xin lãnh đạo đội cảnh sát giao thông giúp đỡ, mong đối phương có thể thuyết phục Chu Tư Tuấn giúp. Vương Uất, đội trưởng đại đội cao tốc thuộc đội cảnh sát giao thông đã ra lệnh cho Chu Tư Tuấn, yêu cầu anh ta phải phối hợp với công tác của đội cảnh sát hình sự. Ngoài mặt Chu Tư Tuấn đã nhận lời. Nhưng trên đường theo Tiểu Lưu về đội cảnh sát hình sự, anh ta lại nhân lúc xuống xe đi mua thuốc lá một mình lẻn mất qua cửa sau của một siêu thị nhỏ. Sau đó anh ta tắt điện thoại di động, người nhà và lãnh đạo đều không thể liên lạc được với anh ta.
Hay tin không biết Chu Tư Tuấn đã đi đâu, La Phi liền có một dự cảm vô cùng không tốt. Sau khi khổ sở cân nhắc, anh đến phòng làm việc của giám đốc Công an thành phố, xin Giám đốc Lỗ cho thôi chức trưởng ban chuyên án.
Giám đốc Lỗ có thể hiểu được khó khăn và áp lực mà La Phi đang phải đối mặt. Điều ông không sao hiểu được là, tại sao vị mãnh tướng cấp dưới của mình lại có những biểu hiện yếu đuối, chùn bước khi lâm trận như vậy?
Nhớ lại nửa năm trước, Bạch Á Tinh đã từng cài bẫy La Phi, tiếp đó lại đại náo ở trại tạm giam, gây ra một sự vụ rùng rợn. Khi đó áp lực trên vai La Phi còn lớn hơn, nhưng La Phi không hề sợ hãi chùn bước. Cho dù đã bị cho thôi chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự, anh vẫn dũng cảm xông pha ở tuyến đầu của trận chiến. Khí phách ấy hôm nay sao có thể sánh được?
Giám đốc Lỗ chăm chú nhìn La Phi, ngoài sự thất vọng, ánh mắt ông còn lộ rõ vẻ nghi hoặc.
La Phi muốn giải thích. Anh lặng lẽ thở dài một tiếng, nói: “Trạng thái của tôi… rất không ổn.”
“Trạng thái không ổn là như thế nào?” Giám đốc Lỗ nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
“Tôi đã liên tục không ngủ hai đêm… Vì một vài áp lực, tôi không thể ngủ được,” La Phi ngẩng đầu lên, cho đối phương thấy đôi mắt đầy tia máu đỏ quạch của mình, “việc này khiến trạng thái tinh thần của tôi càng ngày càng tệ. Khi xử lý việc của Lâm Thụy Lân và Chu Tư Tuấn, tôi đều mắc sai lầm nghiêm trọng.”
“Ừm, nếu cậu đã nói đến sai lầm,” Giám đốc Lỗ gõ lên mặt bàn nói, “thì tôi muốn nghe cậu tự phê bình trước xem thế nào.”
La Phi rầu lĩ nói: “Trước khi tiến hành thôi miên đối với Lâm Thụy Lân, tôi đã dự cảm thấy có nguy hiểm, nhưng tôi đã phòng bị không đủ cẩn mật. Sau đó, khi Lâm Thụy Lân nói ra câu đố ấy, tôi đã đoán được đáp án là lưỡi của người, nhưng tôi lại phản ứng chậm một nhịp. Tôi đã không thể ngăn chặn hành vi tự làm hại mình của Lâm Thụy Lân, tôi phải chịu trách nhiệm về cái chết của anh ta. Còn về việc xử lý đối với Chu Tư Tuấn, sai lầm của tôi càng rõ hơn, tôi phải sử dụng biện pháp cưỡng chế từ trước, hoàn toàn không nên cho cậu ta rời khỏi đội cảnh sát hình sự.”
“Đúng vậy,” Giám đốc Lỗ gật đầu tỏ ý tán thành, “Đúng là cậu có lỗi sai trong những việc này. So với trước đây, cậu không đủ nhạy cảm, cũng không đủ quyết đoán.”
“Bởi vì tôi không thể tập trung tinh thần được,” La Phi đưa tay bóp trán, “trạng thái của tôi đã ảnh hưởng tiêu cực đến công việc, không thể để tình hình này tiếp tục kéo dài được.”
“Cho nên cậu muốn thôi không làm trưởng ban chuyên án nữa?”
La Phi gật đầu.
Giám đốc Lỗ im lặng giây lát, rồi lại hỏi: “Thế cậu thấy ai có thể nhận nhiệm vụ này?”
La Phi ngớ ra. Anh còn chưa suy nghĩ đến vấn đề này, nhất thời cũng không tìm được ra người nào thật phù họp.
Giám đốc Lỗ nở một nụ cười bất lực với La Phi, bảo: “Xem ra tôi đành đích thân ra trận?”
La Phi biết người đàn ông nhiều tuổi trước mặt vốn xuất thân từ cảnh sát hình sự, năm xưa cũng là thám tử tài ba nổi tiếng lẫy lừng. Nhìn khắp giới cảnh sát của cả thành phố Long Châu, e rằng cũng chỉ có ông ra tay mới trấn áp được tình thế trước mắt. Nghĩ đến đây, La Phi liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Giám đốc Lỗ lại nói tiếp luôn: “Tôi có thể cho cậu miễn nhiệm nghỉ ngơi, nhưng có hạn chế về thời gian.”
La Phi hỏi: “Bao lâu ạ?”
“24 tiếng.”
“Hả?” La Phi ngạc nhiên thốt lên một tiếng, nghĩ bụng thế cũng được coi là “miễn nhiệm” sao?
Nét mặt Giám đốc Lỗ nghiêm nghị, không hề có ý đùa. Ông thậm chí còn đưa đồng hồ đeo tay lên đối chiếu thời gian: “Bây giờ là 5 giờ 23 phút chiều. 24 tiếng đồng hồ tính từ bây giờ, cậu hoàn toàn không cần quan tâm đến chuyện của ban chuyên án, nhiệm vụ của cậu là ngủ một giấc tử tế, ngủ không biết trời đất là gì. Cậu có thể tắt điện thoại di động, tôi sẽ không để bất cứ người nào đến làm phiền cậu. Trong 24 tiếng đồng hồ này, tôi sẽ phụ trách ban chuyên án, có bất cứ tình hình gì, tôi đều gánh thay cậu. Nhưng sau 24 tiếng đồng hồ, tôi cần cậu quay về. Hơn nữa, tôi cần một La Phi giống như trước đây, nhạy bén, quyết đoán, dũng cảm.”
La Phi thấy được sức nặng trong lời nói của đối phương. Anh cảm nhận được một trách nhiệm đặc biệt, càng cảm nhận được một sự tin tưởng đặc biệt. Anh biết mình đã không còn đường lùi, đành hít một hơi thở sâu, nghiến răng bật ra một chữ: “Rõ!”
Giám đốc Lỗ gọi Tiểu Lưu vào phòng làm việc, giao nhiệm vụ trước mặt La Phi. Tiếp đó ông bèn phê duyệt cho La Phi về nghỉ ngơi.
Lần này, La Phi không ngủ lại ở nhà khách nội bộ, anh cũng không về căn hộ chung cư nhỏ độc thân của mình.
Anh gọi điện thoại cho bố, chỉ nói đơn giản: “Bố à, hôm nay con muốn qua ăn tối.”
“Tốt.” Ông cụ dừng lại giây lát, “thế tối có phải đi không?”
La Phi đáp: “Không, con ngủ ở nhà.”
Bố La Phi là một giáo viên phổ thông, mẹ là bác sĩ, hai người đều đã về hưu. Hai ông bà vẫn sống ở căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách mà phòng giáo dục phân cho ông từ nhiều năm trước, mặc dù đã cũ, nhưng sinh hoạt ở khu đô thị cũ rất thuận tiện, hai ông bà cũng không muốn chuyển đi nơi khác. Bình thường công việc bận rộn, La Phi rất ít khi có thời gian về với bố mẹ, nhưng chỉ cần anh gọi điện thoại, gia đình luôn chào đón anh.
Khi La Phi về đến nhà, bố mẹ anh đã chuẩn bị mấy món nhậu, bố anh lấy ra một chai rượu hỏi ý kiến anh: “Có uống chút không?”
“Uống một chút ạ.” La Phi cảm thấy có lẽ chất cồn có thể giúp anh thư giãn hơn.
Thế là chẳng mấy khi hai bố con uống với nhau vài ly. Sau khi cơm no rượu đủ, hai ông bà nhận ra trạng thái tinh thần của La Phi không được tốt, liền bảo anh đi nghỉ sớm.
Trước khi học đại học, La Phi ở căn phòng nhỏ trong căn hộ này. Bây giờ căn phòng nhỏ đã được sửa thành phòng đọc sách từ lâu, nhưng chiếc giường đơn của La Phi vẫn được giữ. Đối với một người đàn ông chưa lập gia đình, cho dù anh ta bao nhiêu tuổi, trong mắt bố mẹ, anh ta vẫn là một đứa trẻ, trong nhà luôn giữ một chỗ cho anh ta.
Vào phòng, nằm lên chiếc giường nhỏ vô cùng quen thuộc, tâm trạng La Phi thư thái hơn. Anh bắt đầu tận hưởng một cảm giác an toàn đặc biệt, cho dù là trụ sở Công an thành phố được canh phòng nghiêm mật cũng không thể so sánh được.
Nhưng anh vẫn khó ngủ, vì anh không dám hoàn toàn từ bỏ sự kiểm soát đối với tư duy. Mỗi lúc có cảm giác buồn ngủ, ý thức vừa bắt đầu trở nên mơ hồ, thì một cảm giác bất an lại thắt chặt tim anh, khiến anh bừng tỉnh, không còn buồn ngủ nữa.
Cuối cùng La Phi đành lấy hộp thuốc an thần ra: Lozarepam. Hướng dẫn sử dụng nói trước khi đi ngủ uổng 2 đến 4 mg, mỗi viên thuốc là 1 mg. Để nhanh có tác dụng, La Phi uống một lần bốn viên theo liều dùng lớn nhất.
Quả nhiên thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, giây lát sau, cơn buồn ngủ ập xuống. Mặc dù có một giọng nói cứ hét lên trong thế giới tiềm thức của La Phi: “Không được ngủ, nguy hiểm, nguy hiểm!” Nhưng sức mạnh tinh thần của anh cuối cùng vẫn không thể chống lại được tác dụng hóa học của thuốc. Dần dần, tư duy của anh bay đi ngày càng xa như diều gặp gió, sợi dây mỏng manh buộc cánh diều cũng đã căng đến tột độ. Khi cơn buồn ngủ cuối cùng ập đến, dường như chỉ cần khẽ thổi một hơi, sợi dây mảnh liền đứt luôn. Thế là cánh diều hoàn toàn mất kiểm soát, trong chớp mắt đã biến mất trên bầu trời bao la.
Khi tỉnh giấc màu trời đã sáng rõ, La Phi nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ trưa. Anh đứng dậy đi ra khỏi căn phòng nhỏ, bố anh đang xem ti vi trong phòng khách ngẩng đầu lên hỏi: “Sao ngủ lâu thế?”
La Phi mỉm cười, chỉ nói: “Hôm nay được nghỉ ạ.” Anh không muốn cho bố mẹ biết trước đó mình đã hai đêm không ngủ, càng không muốn nói ra chuyện uống thuốc ngủ, những chuyện này chỉ làm cho người già lo lắng hơn.
Không cần ăn bữa sáng, ăn luôn bữa trưa. La Phi cảm thấy tinh thần mình tỉnh táo dễ chịu hơn rất nhiều, lúc ăn cơm anh liền bật điện thoại di động. Không có bất cứ tin nhắn nào, cũng không có bất cứ cuộc gọi nhỡ nào.
Giám đốc Lỗ đã nói, trong 24 tiếng đồng hồ này, ông sẽ không để người nào làm phiền La Phi. Ông đã nói thì nhất định sẽ làm, cũng nhất định có thể làm được.
Nhưng chính La Phi lại cảm thấy có chút không quen. Ăn cơm xong, mọi người trong nhà ngồi nói chuyện phiếm, anh liên tục cầm điện thoại di động lên xem. Đó là một động tác vô thức, vì điện thoại di động hoàn toàn không phát ra bất cứ tiếng động gì.
Bố anh nhận ra gì đó, chủ động nói: “Nếu không yên tâm, thì về đội sớm đi.”
“Không phải là hôm nay được nghỉ à?” Mẹ nhìn La Phi, rồi lại nhìn bố, trách ông nhiều chuyện.
“Bà có giữ được nó không?” Bố anh gượng cười vẻ bất lực, “Tâm của nó đã bay đi lâu rồi.”
Lời của bố khiến La Phi càng kiên định quyết tâm. Anh đứng dậy xin phép vẻ có lỗi: “Bố, mẹ, thế con đi đây.”
Bố anh khoát tay: “Đi đi.” Mẹ anh thì truy hỏi: “Tối có về ăn cơm không?”
La Phi quả quyết trả lời: “Không ạ.” Vì đến tối là đã hết 24 tiếng đồng hồ, anh buộc phải quay trở lại gánh trách nhiệm trưởng ban chuyên án.
Khoảng một giờ trưa, La Phi lái xe về đến cổng trụ sở Công an thành phố. Lúc này lẽ ra là thời gian nghỉ trưa, nhưng có rất nhiều người tập trung ở cổng, đường bị chặn tắc cứng. La Phi cảm thấy kỳ lạ, đang định xuống xe để hỏi thì thấy Vương Thiệu Hải trực gác ở cổng vội bước tới cạnh xe, vừa đi vừa kín đáo xua tay.
La Phi đoán ý, không xuống xe, chỉ kéo cửa xe xuống hỏi: “Sao thế?”
Vương Thiệu Hải khẽ nói: “Đến gây chuyện, nhằm vào anh đấy, còn không mau tránh đi.”
“Nhằm vào tôi?” La Phi ngớ ra, vội nheo mắt nhìn về chỗ đám người tụ tập quan sát. Thì thấy người ở giữa dùng đòn tre gánh một tấm biển, trên tấm biển có một dòng chữ lớn màu đỏ tươi: “Cảnh sát hình sự coi thường tính mạng con người, người nhà yêu cầu giải thích.” Lại nhìn những người đi cùng gây sức ép ở vòng ngoài, có mấy người chính là đầu bếp và nhân viên phục vụ ở nhà hàng Cẩm Tú.
La Phi đã hiểu, đây hẳn là người nhà của Lâm Thụy Lân. Cũng không trách được, Lâm Thụy Lân tự dưng chết ở đội cảnh sát hình sự, bất luận rơi vào ai, cũng sẽ đòi một lời giải thích. Mà La Phi chính là người đã đưa Lâm Thụy Lân từ nhà hàng đi, những người này tất nhiên sẽ chĩa mũi nhọn tấn công vào anh đầu tiên.
Tình hình như vậy, cũng chỉ còn cách tạm tránh đi cái đã, vì tâm trạng người nhà đang mất bình tĩnh, dẫu có lý, anh cũng không thế nói rõ với họ được. La Phi cảm ơn Vương Thiệu Hải, quay đầu xe lẳng lặng rời đi. Anh đi một vòng, đỗ xe ở ven đường cạnh trụ sở, sau đó đi bộ vào trong trụ sở Công an từ một cổng nhỏ phía sau. Vừa vào trong tòa nhà văn phòng, anh liền gọi điện thoại cho Giám đốc Lỗ báo đã có mặt.
“Cậu về rồi à? Thời gian tôi cho cậu vẫn còn bốn tiếng nữa đấy,” Giám đốc Lỗ dừng lại giây lát, rồi lại hỏi: “Cậu chuẩn bị tốt chưa?”
“Tốt rồi ạ.” La Phi thể hiện ý chí quyết đấu của mình với giọng nói kiên định.
“Thế thì cậu qua phòng làm việc của tôi nhé. Gọi luôn cả Tiểu Lưu nữa.”
La Phi và Tiểu Lưu đến phòng làm việc của giám đốc. Ba người gặp mặt, Tiểu Lưu báo cáo tình hình tiến triển vụ án trong gần một ngày vừa qua với La Phi, trong đó quan trọng nhất tất nhiên là thông tin về Chu Tư Tuấn.
“Vẫn chưa rõ hành tung của Chu Tư Tuấn. Anh ta chưa về nhà, cũng không đến cơ quan đi làm. Bộ phận kĩ thuật đã theo dõi điện thoại di động của anh ta, hễ mở máy là có thể xác định được vị trí ngay, chỉ sai lệch trong khoảng 50 mét. Nhưng cho đến giờ anh ta vẫn chưa mở máy.”
La Phi “ừ” một tiếng nặng nề, lông mày cau lại. Chu Tư Tuấn mất tích đã 20 tiếng đồng hồ rồi, dựa vào kinh nghiệm trước đây để suy đoán, anh ta thực sự là lành ít dữ nhiều. Hơn nữa tình hình sống chết không rõ thế này lại vô cùng hóc búa, vì cảnh sát không có bất cứ manh mối gì để phán đoán đối thủ đã hành động đến bước nào.
Nếu đưa ra tính toán xấu nhất: Chu Tư Tuấn đã bị hại, thì cảnh sát phải gấp rút theo dõi người bị hại tiếp theo.
Theo lịch sử email trao đổi giữa “Tê giác” và Tiêu Tập Phong, ngoài Chu Tư Tuấn ra, mục tiêu của hưng thủ chỉ còn duy nhất người đã đâm thủng lốp xe của Từ Liên Sinh.
Nên La Phi liền hỏi tiếp: “Đã tìm ra người đâm thủng lốp xe của Từ Liên Sinh chưa?”
Tiểu Lưu lắc đầu: “Chưa. Những người tham gia vụ chặn xe cứu chó nửa năm trước, bây giờ đã xác định được 67 người. Nhưng cả 67 người này đều không nhận mình là người đâm thủng lốp xe, họ cũng không biết ai đã làm việc đó. Nhưng có mấy người phản ánh đã từng thấy có người đăng tin trên diễn đàn khoe chuyện đâm thủng lốp xe.”
La Phi phấn chấn: “Sử dụng biện pháp kĩ thuật chắc là có thể tra ra danh tính của người đã đăng tin chứ?”
“Quan trọng là bây giờ mẩu tin đó đã không còn nữa rồi.” Tiểu Lưu nói, “Chúng em tìm kiếm rất nhiều lần trên các diễn đàn liên quan đều không thấy, chắc là đã bị xóa mất rồi. Hơn nữa đến cả tài khoản trên mạng của người đăng tin cũng đã bị xóa bỏ, nên manh mối này không thể tiếp tục điều tra được nữa.”
La Phi hơi thất vọng. Tiếp đó lại hỏi: “Hiện trường chặn xe có khoảng bao nhiêu người chưa xác định được danh tính?”
“Cái này thì khó nói” Tiểu Lưu xòe tay vẻ bất lực, “Có những người chỉ xem tin mà không đăng tin, đến hiện trường cũng không quen những người khác, rất khó làm rõ danh tính của những người này.”
La Phi cũng biết độ khó của việc này, anh đành tăng cường công việc dựa trên nền tảng đã có: “Xác thực một lần nữa thông tin về 67 người đó, nhất định phải nói rõ quan hệ thiệt hơn với họ.” Anh lo rằng người đâm thủng lốp xe rõ ràng là nằm trong số đó, nhưng sợ trách nhiệm bồi thường nên cố tình giấu.
“Đã nói rõ với họ rồi, chuyện này sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Tiểu Lưu vừa giải thích với La Phi, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho nhóm điều tra tuyến trước, dặn họ tiến hành điều tra xác thực một lần nữa. Việc này buộc phải nhấn mạnh nhiều lần, đầu tiên phải cho điều tra viên ở tuyến trước cảm nhận được áp lực, mới có thể truyền áp lực đó sang đối tượng điều tra.
Lúc này La Phi đứng dậy bước đến bên cửa sổ. Qua cửa sổ có thể nhìn thấy đám người tập trung ở ngoài cổng. La Phi im lặng nhìn một lúc, quay đầu hất hàm hỏi: “Bên kia đưa ra yêu cầu gì?”
Tiểu Lưu nói: “Yêu cầu bồi thường một triệu.”
“Còn gì nữa?” Nhìn tình hình đó, La Phi cảm thấy không chỉ đơn giản là bồi thường.
“Còn…” Tiểu Lưu do dự một lúc, đáp: “Họ yêu cầu bắt giữ người tham gia, tiến hành điều tra.”
“Người tham gia?” La Phi nhăn nhó cười vẻ bất lực, “Chẳng phải là tôi sao?”
Tiểu Lưu nhe miệng nói: “Họ nói Lâm Thụy Lân bị cảnh sát tra tấn, không thể chịu được nữa, nên mới cắn lưỡi tự sát”
Giám đốc Lỗ nãy giờ không nói gì, cuối cùng cũng lên tiếng, ông nhìn La Phi nói: “Những việc này cậu không cần lo lắng, tôi sẽ bố trí người giải quyết.”
La Phi gật đầu, cảm ơn sự ủng hộ của lãnh đạo. Tiếp đó anh lại hỏi: “Có kinh động đến phóng viên không?”
“Buổi sáng có một nhóm đến, đều là ở khu vực này. Tôi đã nói với bộ phận tuyên truyền thị ủy, chắc không vấn đề gì.” Giám đốc Lỗ ngừng lại giây lát, lại nhấn mạnh một lần nữa: “Cậu chỉ cần phụ trách việc phá án, cứ bắt được hung thủ thực sự, mọi việc đều giải quyết được.”
Cuộc nói chuyện kết thúc, La Phi lại gánh vác trách nhiệm trưởng ban chuyên án. Anh dẫn Tiểu Lưu rời khỏi phòng làm việc của trưởng Công an thành phố, chuẩn bị bước vào vòng chiến đấu tiếp theo.
Trên đường đi, Tiểu Lưu nhắc một câu, không biết vô tình hay hữu ý: “Thực ra áp lực của Giám đốc Lỗ cũng rất lớn…”
La Phi nhạy cảm truy hỏi: “Sao?”
Tiểu Lưu nói: “Chuyện Lâm Thụy Lân đã lan truyền trên mạng, bây giờ phóng viên rất nhiều địa phương khác cũng đang theo đuổi đưa tin, tình hình có phần mất kiểm soát.”
Sắc mặt La Phi trở nên nặng nề. Anh đã lĩnh giáo uy lực của mạng internet từ lâu, nếu chuyện này đã lan truyền trên mạng, thì rất khó kiểm soát. Xem ra khi nãy Giám đốc Lỗ nói rất nhẹ nhàng, nhưng tình hình dư luận thực tế đã rất nghiêm trọng. Đồng thời La Phi cũng càng hiểu sức nặng câu nói cuối cùng của Giám đốc Lỗ.
Phá án! Buộc phải phá án! Chỉ có phá án mới có thể giải quyết được tình thế khó khăn mà Cảnh sát Long Châu đang phải đối mặt, không còn con đường nào khác.
02.3 giờ 19 phút chiều, tình hình vụ án đột nhiên lại có sự thay đổi lớn!
Đầu tiên nhân viên kĩ thuật báo tin đã kiểm tra ra tín hiệu điện thoại di động của Chu Tư Tuấn. La Phi lập tức gọi ngay cho số điện thoại của anh ta. Trong lúc chờ đối phương bắt máy, tâm trạng của La Phi vô cùng lo lắng, nếu người nghe máy ở đầu bên kia không phải là Chu Tư Tuấn, thì khả năng anh ta đã bị hại vô cùng lớn.
Kết quả chờ đợi khiến La Phi rất đỗi vui mừng, vì giọng nói vọng đến từ đầu kia điện thoại chính là của Chu Tư Tuấn: “A lô?”
La Phi tự giới thiệu: “Tôi là La Phi bên đội cảnh sát hình sự.”
“Tôi biết.” Giọng Chu Tư Tuấn khá bình tĩnh, nhưng hơi thở của anh ta hơi hổn hển, như thể vừa vận động mạnh.
Tâm trạng La Phi lại trở nên căng thẳng, anh sốt ruột hỏi: “Anh đang ở đâu? Có an toàn không?”
“Tôi ở nhà mình thôi.” Chu Tư Tuấn đáp, “Tôi rất ổn.”
“Ở nhà?” La Phi ngạc nhiên, anh nhìn Tiểu Lưu một cái, như muốn hỏi: “Ở nhà sao các anh lại tìm không thấy?”
Tiểu Lưu gãi đầu, vẻ mặt ngơ ngác.
La Phi tạm gác câu hỏi này sang một bên, anh nghiêm giọng cảnh báo Chu Tư Tuấn: “Sao anh không đến đội cảnh sát hình sự? Mục tiêu tiếp theo của hung thủ chính là anh! Anh có biết là mình đang gặp nguy hiểm rất lớn không?”
“Tôi biết.” Chu Tư Tuấn vẫn nói bằng giọng hờ hững, bình tĩnh, tiếp đó anh ta lại nói một câu, câu nói này khiến La Phi gần như không tin được ở tai của mình.
Anh ta nói: “Tôi đã bắt được gã đó.”
“Cái gì?” La Phi kinh ngạc truy hỏi, “Anh đã bắt được ai?”
Chu Tư Tuấn đưa ra câu trả lời vô cùng rõ ràng: “Tôi đã bắt được hung thủ, chính là gã nhân viên chuyển phát nhanh giả!”
La Phi vừa ngạc nhiên vừa mừng, anh không còn tâm trí đâu để ý đến chi tiết, vội hỏi: “Hắn ở đâu?”
“Ở ngay cạnh tôi. Tôi đã còng tay hắn vào lan can cầu thang, chắc chắn không thể chạy trốn được.” Chu Tư Tuấn thở dốc một hơi, lại giục, “Các anh mau đến đi.”
“Đến ngay đây!” La Phi vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài, suy nghĩ rất nhanh rồi lại dặn dò qua điện thoại: “Anh đừng đến gần hắn, đừng nói chuyện với hắn, cũng đừng nhìn vào mắt hắn.”
“Anh cứ yên tâm.” Chu Tư Tuấn ở đâu kia điện thoại nói đây tự tin, “Tôi không bị hắn thôi miên đâu.”
La Phi tạm thời cúp điện thoại. Tiểu Lưu ở phía sau vội bám theo hỏi: “Tình hình thế nào ạ?”
“Chu Tư Tuấn nói anh ta đã bắt được hung thủ.”
Nét mặt Tiểu Lưu lộ vẻ khó tin: “Không thể nào?”
La Phi nói: “Đừng hỏi nữa, nhanh chóng đến hiện trường.”
Người nhà của Lâm Thụy Lân vẫn chặn ở cổng trụ sở Công an thành phố, La Phi và Tiểu Lưu chạy ra ngoài qua cổng nhỏ, hai người lên chiếc ô tô đỗ ở ven đường. Xe phóng như bay, La Phi lại gọi cho đồn công an khu vực Chu Tư Tuấn ở, bảo họ lập tức cử một lực lượng tinh nhuệ đến hiện trường trợ giúp.
Tiểu Lưu vừa lái xe lên đường lớn, đồn công an đã có thông tin phản hồi. Người dẫn đầu nhóm trợ giúp là đồn trưởng Lã Mộng Hàm gọi điện thoại nói với La Phi: “Chúng tôi đã đến hiện trường.”
“Tình hình thế nào?”
“Chu Tư Tuấn rất an toàn.” Đồn trưởng Lã trả lời, “Anh ta đã còng tay một người, nhìn đặc điểm ngoại hình rất giống gã hung thủ trong tấm ảnh hỗ trợ điều tra.”
“Rất tốt.” La Phi kìm nén sự phấn chấn trong lòng, “Các anh cứ bảo vệ hiện trường, một lúc nữa chúng tôi đến luôn đây!”
Sau khi cúp máy, La Phi bắt đầu truy hỏi về vấn đề của Tiểu Lưu: “Chu Tư Tuấn ở ngay trong nhà, sao các cậu lại không biết?”
“Chúng em có đến nhà anh ta mà.” Tiểu Lưu vừa lái xe vừa trả lời, “Lúc đó đã gặp bố mẹ anh ta, cả hai ông bà đều nói là không biết con trai ở đâu. Họ nói hễ có thông tin sẽ thông báo cho chúng em ngay, em cũng không biết thế là sao.”
“Không lẽ Chu Tư Tuấn đã nói trước với hai ông bà, cố ý tránh các cậu?” La Phi đoán. Nếu như vậy, thì không thể trách Tiểu Lưu, dù sao họ cũng không có quyền cưỡng chế đột nhập vào nhà lục soát.
“Chúng em cũng đã nói rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề,” Tiểu Lưu giải thích thêm, “Họ phải biết con trai họ đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm, buộc phải nhờ đến sự bảo vệ của cảnh sát.”
“Thôi được rồi,” La Phi xua tay dừng lại chủ đề này, “tập trung lái xe đi, mọi việc đến hiện trường trao đổi tiếp!”
Vì không có nhà riêng, Chu Tư Tuấn vẫn ở cùng bố mẹ ở phòng 302, tòa nhà số 6, khu Hữu Nghị Tân Thôn. Hiện trường chính là hành lang trước cửa phòng 302.
Lối lên xuống cầu thang đã bị cảnh sát khu vực của đồn công an phong tỏa, những quần chúng hiếu kỳ chỉ còn cách thò đầu nghiêng ngó ở phía ngoài vòng cảnh giới. La Phi và Tiểu Lưu chen vào trong vòng vây thì thấy Chu Tư Tuấn đang đứng ở cửa nhà mình, một người đàn ông nằm dưới đất cách chân anh ta không xa. Người đàn ông đó béo tốt, khuôn mặt như quả bí đao, trên nhỏ dưới to, đôi mắt ti hí như thể rất khó mở ra. Gã đeo một chiếc ba lô leo núi màu đen rất to, một chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ rơi trên mặt đất cách đó không xa. Quần áo gã xộc xệch, trên má bên trái vẫn còn dính bụi đất, trông như vừa trải qua một trận đánh nhau kịch liệt. Ngoài ra, tay phải gã bị khóa vào thanh sắt ở lan can tòa nhà bằng một chiếc còng tay, vì thế cơ thể béo tốt của gã bị vặn vẹo, trông rất thảm hại.
Cho dù là đặc điểm ngoại hình, hay là những đồ mang trên người như ba lô, mũ lưỡi trai… đều rất giống với gã đàn ông bí ẩn trong camera giám sát. La Phi kìm nén tâm trạng phấn chấn, anh khom người, định quan sát gã đàn ông mà cảnh sát khổ sở truy tìm ở khoảng cách gần.
Gã đàn ông béo ngẩng đầu nhìn vào mắt La Phi, ánh mắt gã nhấp nháy trong đôi mắt bé tí, không một chút sợ hãi.
Giây lát sau, La Phi nhìn sang đồn trưởng Lã hỏi: “Có mang máy ảnh của cơ quan cảnh sát đi không?”
Đồn trưởng đáp: “Mang rồi.” Anh ta vẫy tay, một cảnh sát cầm chiếc máy ảnh của cơ quan cảnh sát bước tới, chuẩn bị ghi hình làm bằng chứng.
La Phi nhìn về phía gã đàn ông đó một lần nữa, anh nghiêm giọng quát hỏi: “Anh tên là gì?”
“Lý Lăng Phong.” Giọng gã đàn ông the thé, đâm vào màng nhĩ như mũi dao sắc nhọn, khiến người nghe thấy rất khó chịu.
“Anh đến đây làm gì?”
“Đưa một món đồ chuyển phát nhanh.”
“Cho ai?”
Người đàn ông ngẩng đầu, hất hàm về phía Chu Tư Tuấn: “Cho anh ta.”
“Đồ đâu? Ở chỗ nào?”
Người đàn ông nói: “Trong ba lô.”
La Phi đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Lưu, cậu liền khom người mở ba lô của gã đàn ông ra kiểm tra xem. Mở khóa kéo ra thì phát hiện chiếc ba lô gần như không có gì, sờ đến đáy, mới mò ra được một chiếc hộp sắt vuông, cạnh dài khoảng 16 cen-ti-mét.
Tiểu Lưu để chiếc hộp sắt xuống đất. La Phi hỏi gã đàn ông: “Có phải cái này không?”
Gã đàn ông gật đầu.
La Phi ra lệnh: “Quay mặt về phía ống kính, chỉ ngón tay vào.”
Gã đàn ông làm theo lệnh của La Phi. Gã tỏ ra rất nghe lời, dường như hoàn toàn không có ý kháng cự.
Tiểu Lưu ở bên cạnh xin ý kiến La Phi: “Đội trưởng La, có phải mở chiếc hộp ra không?”
La Phi vốn cũng định mở ra xem thế nào, nhưng lúc này lại đổi ý. “Về đội rồi tính.” Anh trả lời trợ lý, nhưng mắt lại nhìn về phía Chu Tư Tuấn ở đằng xa.
Tiểu Lưu hiểu ý La Phi. Thứ đựng trong cái hộp nhiều khả năng là công cụ dùng để mưu hại Chu Tư Tuấn. Mặc dù bây giờ gã đàn ông đã bị khống chế nhưng tình hình cụ thể vẫn chưa đủ rõ ràng. Mở chiếc hộp ra ngay trước mặt Chu Tư Tuấn ít nhiều cũng sẽ có rủi ro.
La Phi đứng dậy ra lệnh: “Đưa anh ta về đội.” Sau đó anh lại nói với Chu Tư Tuấn: “Phiền anh cùng đi đến đội cảnh sát hình sự một chuyến, để phối hợp điều tra.”
Chu Tư Tuấn cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của La Phi, bây giờ vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự đầy uy lực này khách khí với mình hơn rất nhiều. Anh ta mỉm cười đáp: “Nhất trí.” Sau đó anh ta bước tới mở chiếc còng trên thanh sắt ở lan can. Tiểu Lưu và La Phi xốc gã dậy, bẻ ngoặt cánh tay gã ra phía sau lưng, còng lại. La Phi lại kéo chiếc áo phông của gã lên, trùm kín đầu gã.
Chiếc xe La Phi lái không có khoang áp tải, nên họ áp tải gã lên xe cảnh sát của đồn Công an địa phương. La Phi đích thân đi cùng, còn Tiểu Lưu thì lái chiếc xe còn lại chở Chu Tư Tuấn bám theo.
Trên đường, La Phi gọi điện thoại cho Tiêu Tập Phong, nói cho đối phương biết tiến triển mới nhất. Tiêu Tập Phong cũng vô cùng kinh ngạc, sau khi nhận được lời mời hỗ trợ công việc từ La Phi, ông ta đồng ý luôn không hề do dự.
Sau khi về đến đội cảnh sát hình sự, La Phi nhốt gã béo vào phòng hỏi cung. Anh không vội tiến hành hỏi cung, mà xác thực tình hình với Chu Tư Tuấn ở phòng khách trước.
Chu Tư Tuấn nói: “Hôm qua nhận được tin của các anh, nói là mục tiêu tiếp theo của hung thủ chính là tôi. Tất nhiên tôi cũng sợ, nhưng bắt tôi trốn trong đội cảnh sát hình sự như con rùa, thật sự không phải là phong cách làm việc của tôi, tôi có kế hoạch của mình.”
La Phi đã đoán ra bảy tám phần: “Anh muốn lấy mình làm mồi nhử, dụ cho gã đó xuất hiện, sau đó chớp thời cơ bắt hắn?”
Chu Tư Tuấn đắc ý gật đầu: “Đúng thế. Muốn thực hiện kế hoạch này, đầu tiên tôi phải cắt đuôi các anh. Bởi vì nếu được các anh bảo vệ sát sườn, hắn chắc chắn sẽ không dám tùy tiện hành động. Thế nên tôi đã vờ đi mua thuốc lá rồi thừa cơ lẻn đi. Thực ra tôi không đi đâu cả, mà về nhà luôn. Phong cách gây án của gã đó chẳng phải là đưa đồ chuyển phát nhanh cho nạn nhân hay sao? Tôi liền ở nhà đợi hắn. À mà tôi biết các anh có thể sử dụng kĩ thuật để định vị điện thoại di động, nên đã tắt luôn điện thoại di động. Sau khi về nhà, tôi đã nói trước với bố mẹ. Khi các anh đến tìm, tôi liền trốn trong phòng. Tôi đợi ở nhà đúng một ngày, cuối cùng gã đó cũng đến. Tôi nhìn qua mắt thần, 100% là tên hung thủ trong ảnh trích xuất từ camera giám sát. Bản lĩnh thôi miên của hắn có cao cường đến đâu, tôi cũng không cho hắn cơ hội. Khi đó, tôi đột ngột mở cửa xông ra, sử dụng luôn kỹ thuật cầm nã. Hắn không dạn đòn chút nào, bị tôi chế ngự một cách dễ dàng. Tôi còng tay hắn vào lan can, rồi mở điện thoại di động. Tôi còn chưa kịp gọi đi, thì anh đã gọi đến. Toàn bộ quá trình diễn biến sự việc là như vậy.”
“Sao anh phải mạo hiểm như vậy?” La Phi hỏi đối phương “Bắt hung thủ là việc của đội cảnh sát hình sự, còn anh chỉ là một cảnh sát giao thông.”
Chu Tư Tuấn im lặng một lúc, anh ta nói: “Đây là cơ hội duy nhất để tôi lật ngược thế cờ.”
“Lật ngược thế cờ?” La Phi không hiểu ý đối phương.
“Vụ án này đã ầm ĩ như vậy, bên đội cảnh sát giao thông cũng không thể tiếp tục giấu được nữa. Chuyện tôi làm nhiệm vụ ở hiện trường nửa năm trước sẽ trở thành một vết đen, thậm chí sẽ có người đổ trách nhiệm loạt án mạng này lên đầu tôi. Như vậy thì con đường công danh sự nghiệp của tôi sẽ tiêu tan. Cho nên tôi đành liều cố một phen. Bây giờ tôi bắt được hung thủ, những người khác còn nói được gì nữa?”
Hóa ra là vậy. La Phi đã biết Chu Tư Tuấn vô cùng coi trọng con đường công danh sự nghiệp của mình, đối phương đưa ra lựa chọn như vậy, anh cũng không bất ngờ.
Mặc dù tất cả mọi việc nghe đều có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng đã có bài học của Lâm Thụy Lân, La Phi buộc phải vô cùng cẩn trọng. Anh lại nói với Chu Tư Tuấn: “Tôi hoàn toàn không nghi ngờ những lời anh nói. Nhưng nếu anh đã tiếp xúc với gã đó, tôi vẫn phải sử dụng một số phương pháp đặc biệt kiểm tra anh, đề phòng khả năng hắn đã tác động đến thế giới tinh thần của anh.”
“Tôi tự biết rõ về tinh thần của mình.” Chu Tư Tuấn xòe tay, ra điều không quan trọng, “Có điều nếu anh nhất định phải kiểm tra - thì tôi hợp tác một chút cũng không sao.”
La Phi nói kiểm tra, có nghĩa là sẽ tiến hành thôi miên đối với Chu Tư Tuấn, xem có “mìn nổ” ngầm giấu trong thế giới tinh thần của anh ta hay không. Anh thông báo cho Tiêu Tập Phong đến đội cảnh sát hình sự chính là vì mục đích này. Nhưng Tiêu Tập Phong lại rất băn khoăn lo lắng trước kế hoạch của La Phi, vì hôm qua Lâm Thụy Lân đã tử vong ngay trong quá trình thôi miên.
“Lần này chúng ta hoàn toàn không phải mạo hiểm. Nếu phát hiện thấy thế giới tiềm thức của anh ta đã bị tác động, lập tức dừng quá trình thôi miên lại,” La Phi giải thích mục đích của mình, “tôi chỉ muốn biết trí nhớ theo lời kể của anh ta có thật hay không.”
Như vậy quả thực không có gì nguy hiểm. Thế là Tiêu Tập Phong liền tiến hành thôi miên Chu Tư Tuấn. Trong trạng thái thôi miên, Chu Tư Tuấn lại kể lại một lần nữa toàn bộ những gì đã trải qua trong ngày, cả quá trình về cơ bản không khác với những gì La Phi đã được nghe. Tiêu Tập Phong dựa vào đó đưa ra kết luận: “Thế giới tinh thần của anh ta bình thường, không tồn tại mối họa tiềm ẩn nào.”
La Phi nói một tiếng: “Tốt.” Như vậy anh không cần phân tâm lo lắng cho sự an nguy của Chu Tư Tuấn nữa, có thể dồn toàn bộ trí lực để tra hỏi gã đàn ông bí ẩn kia.
Trước khi vào phòng hỏi cung, Tiểu Lưu lại đưa về một thông tin phấn chấn: “Đã có kết quả đối chiếu vân tay, dấu vân tay lấy được ở hiện trường Triệu Lệ Lệ, Diêu Thư Hàn, Lý Tiểu Cang bị hại hoàn toàn trùng khớp với dấu vân tay của gã đàn ông trong phòng.”
Đây quả là chứng cứ thực tế có giá trị. Bây giờ cho dù đối tượng tình nghi không khai bất cứ điều gì, cảnh sát cũng nắm khá chắc khả năng có thể định tội hắn.
Ngoài ra trong tay cảnh sát còn có một chứng cứ quan trọng, là chiếc hộp sắt lấy được ở hiện trường. Theo thủ đoạn gây án nhất quán của hung thủ, thứ trong chiếc hộp chắc là “đạo cụ” dùng để mưu hại Chu Tư Tuấn. Bây giờ La Phi sẽ xem luôn nó là cái gì, anh bảo Tiểu Lưu: “Mở cái hộp đó ra đi.”
Tiểu Lưu lấy chiếc hộp trong túi đựng vật chứng ra, hai tay đeo găng rón rén mở chiếc hộp.
La Phi nín thở chăm chú quan sát. Mặc dù lúc này Chu Tư Tuấn không có mặt ở hiện trường, nhưng một “hung khí” nguy hiểm sắp lộ diện, không khí vẫn khiến người ta căng thẳng.
Chiếc hộp mở ra đến nửa chừng, một mùi thối bay ra. Đến khi vật trong hộp lộ rõ, bầu không khí căng thẳng phút chốc chợt trở nên kỳ cục khó xử.
Đó là một đống thù lù tròn tròn dài dài, kết hợp các đặc điểm hình dạng, màu, mùi để phán đoán, rõ ràng là một bãi phân chó tươi.
“Thế này nghĩa là sao?” Tiểu Lưu nhìn La Phi, mặt ngơ ngác.
La Phi cũng không hiểu ra làm sao, anh quay người hỏi Tiêu Tập Phong ở bên cạnh: “Chủ nhiệm Tiêu, ông thấy sao? Dùng cái này thì thôi miên Chu Tư Tuấn thế nào?”
Tiêu Tập Phong dở khóc dở cười hỏi lại: “Đây chẳng phải là trò đùa sao? Một bãi phân chó cũng giết người được á?”
“Liệu có phải là thủ đoạn che mắt không?” Tiểu Lưu nảy ra một suy nghĩ, “Hắn dùng thứ này để thu hút sự chú ý của chúng ta, nhân lúc đó giấu “hung khí” thật đi?”
Đúng là có tồn tại khả năng này. Nhưng bây giờ ngoài chiếc hộp sắt này ra, có còn thứ đồ gì khác nữa đâu? La Phi chăm chú nhìn bãi phân chó hồi lâu, vẫn không nghĩ ra được bí ẩn trong đó. Cuối cùng anh đành khoát tay bảo: “Cứ giữ làm vật chứng đã.”
Tiểu Lưu đang đợi câu nói này của La Phi, cậu vội đóng nắp hộp lại, vì thứ mùi đó thực sự khó chịu.
”Lát nữa chúng ta chuẩn bị hỏi cung đối tượng tình nghi.” La Phi nói với Tiêu Tập Phong, “Ông có thể theo dõi qua phòng camera giám sát ở bên cạnh.”
“Vâng, tôi cũng rất muốn gặp người này. Hừm, “chú Tê giác phẫn nộ”, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau trong thực tế.”
La Phi phân công Tiểu Lưu: “Cậu đi chuẩn bị camera, lần này phải ghi lại toàn bộ quá trình.” Anh rút ra bài học từ lần bị Bạch Á Tinh hãm hại, tránh không để đối phương giở chiêu trò đen tối trong quá trình hỏi cung.
Tiểu Lưu đi tìm camera, còn La Phi dẫn Tiêu Tập Phong đến phòng camera giám sát ở bên cạnh phòng hỏi cung. Qua tấm kính thông minh rất lớn trên tường, hai người có thể nhìn thấy rõ tình hình trong phòng hỏi cung.
Gã béo bị còng vào chiếc ghế hỏi cung, hắn nheo mắt, mặt không biểu lộ cảm xúc.
Tiêu Tập Phong nhìn hắn lẩm bẩm một câu: “Tay này…”
La Phi thấy đối phương có điều muốn nói, bèn quay đầu hỏi: “Sao cơ?”
“Anh ta quá khác so với hình dung của tôi.”
“Ồ? Ông cảm giác trông hắn thế nào?”
“Tôi cứ nghĩ là mắt anh ta sẽ rất to. Kết quả…”, Tiêu Tập Phong chụm ngón cái và ngón trở ở bàn tay phải lại, đưa lên chỗ mí mắt mình làm động tác bé tí.
“Mắt rất to?” La Phi hỏi tới cùng, ‘Tại sao lại có cảm giác đó?”
“Nhìn từ mấy vụ án mạng trước, tay này hẳn là tinh thông thuật thôi miên trong chớp mắt. Mà các cao thủ thôi miên trong chớp mắt thường là mắt rất to.” Tiêu Tập Phong giải thích, “Một đôi mắt vừa to vừa sáng có thể trở thành đạo cụ thôi miên hiệu quả nhất. Vì thuật thôi miên trong chớp mắt yêu cầu có hiệu quả thần tốc, một ánh mắt đơn giản có thể thay cho cả trăm câu nói trong thuật dùng lời.”
La Phi gật đầu, anh bất giác nhớ đến Hạ Mộng Dao, nhớ đến đôi mắt đẹp như vầng trăng sáng của cô ta. Có lẽ đúng là nhờ vào sự trợ giúp của đôi mắt to mà thuật thôi miên của cô ta mới như hổ thêm cánh.
Lại nhìn vào đối tượng trong tấm kính phía đối diện, đôi mắt bé tí như thể ngủ mãi không bao giờ tỉnh dậy. Hắn chen chân vào hàng ngũ các nhà thôi miên đỉnh cao nhờ vào khả năng gì?
Trong lúc La Phi và Tiêu Tập Phong nói chuyện, Tiểu Lưu đã lắp đặt xong thiết bị ghi hình ở phòng bên cạnh. La Phi tạm chia tay Tiêu Tập Phong, anh sang phòng hỏi cung, chuẩn bị cho trận giao đấu trực diện với gã đàn ông bí ẩn.
03.La Phi chủ trì việc hỏi cung, Tiểu Lưu có trách nhiệm ghi chép.
Theo sách lược thông thường, trong lần hỏi cung thứ nhất, đầu tiên cần ghi lại những thông tin cơ bản của đối tượng tình nghi phạm tội. Phần này có thể trực tiếp triển khai theo các mục trên bảng bút lục hỏi cung.
“Họ tên người bị hỏi cung?”
“Lý Lăng Phong.”
“Nói cụ thể một chút, viết thế nào?”
“Chữ Lý có bộ mộc và chữ tử, chữ Lăng trong từ “lăng thần”*, chữ Phong trong từ “phong cảnh”.”
“Lăng thần” là âm Hán Việt của từ “sáng sớm” trong tiếng Trung Quốc (chú thích của dịch giả).
“Tuổi?”
“32 tuổi.”
“Dân tộc?”
“Hán.”
“Trình độ văn hóa?”
“Đại học.” Lý Lăng Phong nói xong câu này lại cười lên một tiếng, rồi bổ sung, “Chưa tốt nghiệp.”
“Hộ khẩu ở đâu?”
“Thành phố Cửu Giang, tỉnh Giang Tây.”
“Địa chỉ cư trú hiện tại ở đâu?”
“Sau khi đến Long Châu, ở phòng 303, tòa 5, khu Lan Sơn Hoa Viên, thị trấn Dương Tập, nhà thuê.”
Sau khi ghi xong những thông tin cơ bản, chính thức bước vào phần hỏi cung, La Phi muốn tìm hiểu chi tiết hơn về tình hình của đối phương.
“Nói một chút về tình hình gia đình anh.”
“Bố mẹ tôi đều là nông dân, bây giờ sống ở quê. Tôi có một anh trai và một chị gái, anh trai là giáo viên trung học ở thành phố thủ phủ tỉnh, chị gái ở nhà làm nông nghiệp. Tôi sống độc thân.”
“Anh làm nghề gì?”
“Nghề tự do.”
“Nghề tự do gì?”
“Không nói rõ được.” Lý Lăng Phong đảo mắt, đôi mắt dường như to lên một chút, “Nghĩ ra việc gì thì làm việc đấy, việc gì thú vị thì làm việc đấy.”
“Trước đây đã từng có tiền án tiền sự gì chưa?”
“Chưa.”
La Phi “ừm” một tiếng, sau khi dừng lại giây lát, anh chuẩn bị đi vào vấn đề chính.
“Có biết tại sao hôm nay lại dẫn anh về đội cảnh sát hình sự không?”
Lý Lăng Phong trả lời không hề do dự: “Tôi đã giết người.”
Thái độ thoải mái của đối phương ít nhiều cũng đáng ngạc nhiên, La Phi và Tiểu Lưu nhìn nhau một cái, tiếp đó lại hỏi sâu hơn: “Anh đã giết ai?”
Lý Lăng Phong điều chỉnh tư thế ngồi, hắn thẳng lưng lên, ngồi nghiêm trang ngay ngắn, sau đó hắn quay mặt về phía ống kính camera giám sát, nói một cách nghiêm túc: “Tôi chịu trách nhiệm về cái chết của bốn người: Triệu Lệ Lệ, Diêu Thư Hàn, Lý Tiểu Cang, Lâm Thụy Lân.”
Cách dùng từ theo kiểu văn phong ngoại giao này hiển nhiên không phù hợp để ghi lời khai, La Phi cau mày sửa lại: “Có phải là anh đã giết họ không?”
“Đúng thế.” Đôi mắt bé tí của Lý Lăng Phong quay ra nhìn La Phi, “Tôi đã giết họ.”
Nếu đối tượng tình nghi đã thừa nhận chuyện phạm tội, tiếp theo cảnh sát sẽ phải điều tra về động cơ phạm tội, thủ đoạn phạm tội, xác thực từng chi tiết liên quan như thời gian phạm tội, địa điểm phạm tội, người, sự việc, đồ vật liên quan và nhiều chi tiết khác.
La Phi hỏi: “Tại sao anh lại giết Triệu Lệ Lệ và những người kia?”
Lý Lăng Phong nhìn vào đầu camera giám sát, nói một cách đầy nghĩa khí: “Bởi vì họ đều có tội, họ đã hại chết một người tên là Từ Liên Sinh.”
“Anh nói Triệu Lệ Lệ và những người kia đã hại chết Từ Liên Sinh, diễn biến cụ thể của chuyện này như thế nào?”
“Từ Liên Sinh là một lái xe tải, ngoại hình của ông ấy rất xấu xí, nhưng vô cùng lương thiện, là một người vô cùng tốt. Nửa năm trước, Lâm Thụy Lân thuê Từ Liên Sinh chở một xe chó, chuẩn bị đi Từ Châu bán. Lý Tiểu Cang tập trung một đám gọi là những người yêu chó, chặn chiếc xe tải của Từ Liên Sinh lại ở đầu đường cao tốc. Trong quá trình tranh cãi, có người đã đâm thủng hai lốp xe của chiếc xe tải, Triệu Lệ Lệ và Diêu Thư Hàn ép Từ Liên Sinh quỳ lạy con chó chết. Từ Liên Sinh không chịu nổi nỗi nhục đó, sau đó vì quá nghĩ ngợi nên đã tự sát.”
“Anh có quen Từ Liên Sinh không?”
“Không quen.”
“Thế anh làm thế nào biết được sự việc này?”
“Có người đăng lên mạng một bài văn tưởng niệm Từ Liên Sinh, nhắc đến việc này.”
“Anh xem, có phải là bài văn này không?” La Phi lấy ra một bản tư liệu đã được in sẵn, bảo cảnh sát trợ lý bên cạnh đưa cho Tiêu Tập Phong. Tiêu đề của bản tư liệu đó là “Tưởng niệm người bạn của tôi -Từ Liên Sinh”, chính là bài văn tưởng niệm mà Tiêu Tập Phong đăng trên mạng lúc trước.
Lý Lăng Phong lật xem qua rồi gật đầu nói: “Đúng là bài này.”
La Phi hỏi tiếp: “Sau khi biết việc này, anh đã làm gì?”
‘“Tôi viết thư cho người đăng bài văn đó.”
“Nội dung thế nào?”
“Tôi bày tỏ sự phẫn nộ của mình, đồng thời thề sẽ trừng phạt những kẻ chịu trách nhiệm trong việc hại chết Từ Liên Sinh.”
La Phi lại lấy ra một tập tư liệu đưa cho đối phương xem: “Anh xem xem, đây có phải là lịch sử trao đổi thư trước đây của anh và ông ta không không?”
Lý Lăng Phong xem qua rồi đáp: “Đúng.”
“Anh đọc kĩ xem, bản lịch sử trao đổi thư này có đầy đủ không có sót nội dung nào không?”
Lý Lăng Phong liền lật xem từng trang một, cuối cùng xác nhận: “Đầy đủ.”
La Phi tiếp tục hỏi: ““Chú tê giác phẫn nộ” chính là anh phải không?”
Lý Lăng Phong gật đầu: “Là nick trên mạng của tôi.”
“Anh có biết danh tính thực của “bác sĩ Tiêu”, người đã trao đổi qua thư với anh không?”
“Không biết. Tôi chỉ biết ông ta là bạn thân của Từ Liên Sinh.”
“Trong bức thư cuối cùng ngày 9 tháng 5, anh nói “Tôi sẽ khiến bọn chúng bị hủy diệt trong ham muốn!”, câu này nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là tôi sẽ giết bọn chúng.”
“Sau khi viết xong bức thư này, có phải anh đã xóa tài khoản, sau đó không liên lạc lại với “bác sĩ Tiêu” nữa đúng không?”
“Đúng thế.”
“Tại sao anh lại làm như vậy?”
““Bác sĩ Tiêu” là một người tốt, tôi không muốn liên lụy đến ông ấy. Ngoài ra tôi cũng không muốn để lại manh mối cho cảnh sát lần theo để điều tra.”
Vòng hỏi đáp này chứng minh lời kể trước đây của Tiêu Tập Phong là sự thật, bây giờ về cơ bản có thể loại trừ khả năng ông ta cùng gây án.
La Phi bắt đầu trọng điểm tra hỏi về diễn biến quan trọng nhất của vụ án mạng.
“Anh đã giết chết Triệu Lệ Lệ và những người còn lại như thế nào?”
“Tôi đã sử dụng thuật thôi miên, khiến ham muốn trong lòng những kẻ đó bùng lên đến cực độ. Lúc này kết hợp thêm với một vài đạo cụ đặc biệt, là có thể khiến bọn họ tự giết mình.” Khi nói những lời này, Lý Lăng Phong hướng về phía camera giám sát nhếch mép, có vẻ rất đắc ý.
“Tại sao lại dùng thủ đoạn đặc biệt này giết người?”
“Bởi vì đây là sở trường mạnh nhất của tôi.” Lý Lăng Phong dừng lại giây lát rồi bổ sung, “Hơn nữa những người này đã hại chết Từ Liên Sinh vì những ham muốn cá nhân, tôi để bọn chúng cũng bị hại chết vì chính ham muốn của mình, như vậy mới có ý nghĩa trừng phạt.”
“Cụ thể đã làm thế nào đối với từng bị hại?”
Thái độ của Lý Lăng Phong hoàn toàn không giấu giếm: “Nói từ Triệu Lệ Lệ nhé, cô ta là người đầu tiên bị tôi giết chết. Cô ta vô cùng thích đẹp, nhưng da cô ta không đủ trắng, chuyện này đã trở thành tâm bệnh của cô ta. Tôi đã chế tạo một thiết bị sản sinh ra sulphur dioxide tặng cho cô ta. Tôi đã thôi miên cô ta, nói với cô ta sulphur dioxide có thể làm trắng da. Thế là cô ta liền nằm vào trong bồn tắm tự tẩy trắng cho mình, kết quả là bị đầy một bồn tắm axit hại chết.”
“Trước đây anh có quen Triệu Lệ Lệ không?”
“Không quen.”
“Thế sao anh hiểu về tâm bệnh của cô ta đến như vậy?”
“Tôi đã xâm nhập vào máy tính cá nhân của những người này. Toàn bộ lịch sử lên mạng của họ, tư liệu trong ổ cứng, thậm chí nhật kí điện tử tôi đều đã xem hết. Cho nên tôi vô cùng hiểu mỗi một người trong bọn họ.”
“Chú tê giác phẫn nộ” cũng từng khoe khoang về trình độ hack máy tính của mình trong lịch sử trao đổi email giữa hắn và “bác sĩ Tiêu”. Trong thời đại này, nếu hoàn toàn kiểm soát được máy vi tính của một người, thì người đó đúng là không còn bí mật gì nữa.
La Phi tiếp tục hỏi: “Nói về Diêu Thư Hàn xem, anh đã giết chết cậu ta như thế nào?”
“Diêu Thư Hàn là một kẻ vô cùng háo sắc, cậu ta vô cùng mê mẩn một ngôi sao nữ trong nước. Tôi đã đặt làm một con búp bê sex có ngoại hình giống ngôi sao nữ này. Tôi thôi miên Diêu Thư Hàn, khiến cậu ta cảm thấy con búp bê chính là ngôi sao nữ đó. Thế là Diêu Thư Hàn nóng lòng muốn làm chuyện đó với con búp bê. Trong âm đạo của con búp bê có giấu lưỡi dao, dương vật của cậu ta bị chảy rất nhiều máu, chết luôn.”
“Còn Lý Tiểu Cang thì sao?”
“Nhược điểm lớn nhất của Lý Tiểu Cang là tham tiền, tôi đã đặt làm một đạo cụ đặc biệt cho cậu ta. Tôi cho 200 nghìn loại tiền mệnh giá 100 tệ mới tinh vào trong đạo cụ, sau khi khởi động, những tờ tiền đó sẽ bay lên, như thể lấp đầy toàn bộ không gian. Sau khi bị tôi thôi miên, Lý Tiểu Cang liền chui vào bên trong đạo cụ đó. Tốc độ bay của những tờ tiền vô cùng nhanh, cứa khắp người cậu ta, cuối cùng cậu ta cũng mất quá nhiều máu mà chết.” Sau khi nói xong về Lý Tiểu Cang, Lý Lăng Phong lại chủ động nói đến Lâm Thụy Lân, “Ham muốn của Lâm Thụy Lân là tham ăn. Đối phó anh ta là dễ nhất rồi, thậm chí chẳng cần đạo cụ. Chỉ cần thôi miên anh ta, làm cho anh ta tin rằng lưỡi mình là món ngon hiếm có nhất trên thế giới, anh ta sẽ cắn lưỡi tự vẫn.” Nói đến đây, đôi mắt ti hí của Lý Lăng Phong lóe lên, nhìn La Phi vô cùng đắc ý.
La Phi biết ánh mắt của đối phương có ý gì. Chính cảnh sát đã châm ngòi gây nổ quả mìn thôi miên trong đầu Lâm Thụy Lân, khiến anh ta tự hại chết mình. Nhưng toàn bộ những việc này đều là sắp đặt tài tình của Lý Lăng Phong, cho nên anh ta cố tình thể hiện ưu thế tâm lý của mình.
Mặc dù tình thế khó xử, nhưng những điều cần hỏi, La Phi vẫn phải hỏi rõ: “Tại sao kế hoạch đối với Lâm Thụy Lân lại khác với ba người trước? Ba người trước đều chết tại hiện trường thôi miên, chỉ sắp đặt hiệu quả chậm đối với một mình Lâm Thụy Lân.”
“Bởi vì các anh đã phong tỏa thông tin về cái chết của ba người trước.” Khóe môi Lý Lăng Phong hơi nhếch lên, thoáng hiện một nụ cười, tiếp đó hắn lại giải thích chi tiết, “Mục đích giết người của tôi hoàn toàn không phải là để cho hả giận, quan trọng hơn là để cảnh tỉnh người đời. Nhưng sau khi giết chết Triệu Lệ Lệ, Diêu Thư Hàn và Lý Tiểu Cang, tôi thấy cảnh sát phong tỏa chặt chẽ thông tin hiện trường, người ngoài không hề nghe được một chút thông tin nào. Như vậy chẳng phải là công sức của tôi lãng phí vô ích hay sao? Cho nên tôi muốn cho Lâm Thụy Lân chết ở trụ sở Công an thành phố, chết trong tay cảnh sát các anh, như vậy các anh có muốn giấu cũng không thể giấu được nữa.”
Hóa ra là như vậy! Tình thế bị động hiện giờ của cảnh sát không ngờ là kế hoạch của hắn. Suy luận sâu hơn, quá trình châm ngòi thổi bùng dư luận trên mạng, khiến tình hình không thể kiểm soát được chắc chắn cũng không thể thiếu dấu tích của hắn!
Cơn giận sôi lên trong lòng La Phi, nhưng anh lập tức tự thức tỉnh, đây là mầm mống vô cùng không tốt, kẻ ngồi đối diện là một nhà thôi miên, tuyệt đối không được để đối phương dẫn dắt tâm trạng của mình.
Nói từ góc độ khác, cho dù gã này có ngạo mạn đến đâu, bây giờ cũng đã trở thành một phạm nhân đang bị hỏi cung. Chứng cứ trong tay cảnh sát rất đầy đủ, chỉ cần khâu hỏi cung không có vấn đề gì, đối phương sẽ không thể thoát được sự trừng phạt của pháp luật. Sao phải bực tức giận d